Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 944: Số 1 chủ động (3)




“Khụ khụ!” Hứa Nhị lang ho khan một tiếng, đánh vỡ không khí cứng ngắc, nhìn Hứa Thất An: “Đại ca, đệ gần đây lại ghi nhớ một bộ phận, cơm nước xong ca tới thư phòng của đệ một chuyến.”

Trong lòng Hứa Thất An vui vẻ, chậm rãi gật đầu: “Được.”

Hy vọng trong ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế sẽ có một chút manh mối, bằng không, ta thật sự không biết nên tiếp tục điều tra như thế nào, có lẽ chỉ có thể bỏ cuộc...

Sau bữa tối, hai huynh đệ vào thư phòng, châm nến, ngồi ở bên bàn, do Hứa Nhị lang ngâm nga, Hứa Thất An nghe.

Tiên đế là hoàng đế rất bình thường, không có công cũng chẳng có tội đến khi lên trời. Tính cách cũng rất ôn hòa, có chút trầm mê nữ sắc, có chút lơ là triều chính, chính là vì như thế, mới liên tục khiến hai đời thủ phụ tay nắm quyền to.

Bây giờ nghĩ đến, Nguyên Cảnh Đế quyền mưu ngập trời, am hiểu kiềm chế, quá nửa là hấp thụ dạy dỗ từ tiên đế.

Việc nghe buồn tẻ tiếp tục, thời gian trôi qua từng phút từng giây, đột nhiên, một đoạn đối thoại khiến Hứa Thất An đang buồn ngủ tinh thần rung lên.

Tiên đế: đạo trưởng tu vi tinh thâm, chính là nhân vật thần tiên, có biết nhất khí hóa tam thanh thuật hay không?

Nhân tông đạo thủ: luận tới nhất khí hóa tam thanh thuật, trong tam tông, lấy Địa tông đứng đầu.

Tiên đế: nghe, Địa tông tu công đức, hành tẩu hồng trần, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Không biết đạo trưởng có thể dẫn kiến hay không?

Nhân tông đạo thủ: Có thể!

“Tiên đế đối với nhất khí hóa tam thanh có sự tò mò nồng đậm... Ừm, đạo thủ Địa tông thời kì tiên đế, hẳn chính là vị đạo thủ Địa tông nhập ma kia...”

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, bỗng nhiên thân hình run lên, vẻ mặt xuất hiện ngưng trệ.

Trong vụ án tàn sát cả thành Sở Châu, phân thân đạo thủ Địa tông tham dự trong đó, Nguyên Cảnh Đế cùng đạo thủ Địa tông là có cấu kết, ta trước kia nghĩ mãi không hiểu, Nguyên Cảnh sao lại móc nối với đạo thủ Địa tông.

Thì ra đạo thủ Địa tông trước kia từng tới kinh thành... Hắn tất nhiên từng có tiếp xúc với tiên đế, cùng với Nguyên Cảnh Đế thời kì hoàng tử...

Quả nhiên, tra tìm ghi chép sinh hoạt hàng ngày thời kì tiên đế là chính xác, những chi tiết này không có vấn đề gì, thậm chí chỉ là việc nhỏ không đáng kể. Nhưng chính là vì những dấu vết bé nhỏ không đáng kể này, cấu kết ra từng chuỗi quan hệ nhân quả.

Hứa Thất An tập trung tinh thần, cẩn thận nghe, khiến hắn thất vọng là, trong ghi chép sinh hoạt hàng ngày không có tin tức tiên đế cùng đạo thủ Địa tông gặp mặt.

Hoặc là bị lau đi, hoặc là không ở hoàng cung, cho nên khởi cư lang chưa theo ở bên người hoàng đế.

Nến dần dần cháy hết, Hứa Nhị lang phun ra một hơi: “Phía sau đệ còn chưa kịp xem.”

Hứa Thất An lập tức rời khỏi thư phòng, trở về phòng mình.

...

Sáng sớm.

Vương Tư Mộ ngồi ở trước bàn trang điểm, ở dưới sự hỗ trợ của nha hoàn, chải búi tóc đương thời lưu hành nhất, kẻ lông mày, tô son, khuôn mặt thoa lên một tầng phấn trang điểm ngọc trai nghiền nát mỏng, lại bôi lên một chút má hồng.

Có một chút hương vị trang điểm nhạt, tinh xảo, không tỏ ra yêu diễm.

Nàng mặc một bộ váy cung đình màu sen, lộ ra đoan trang thanh lịch, chất liệu đắt đỏ cùng kiểu cách phức tạp, thì tăng thêm vài phần cao quý.

Cách ăn mặc này, là trải qua một phen cân nhắc kỹ càng.

Mọi người đều biết, chủ mẫu Hứa gia là một nữ tử tâm tư sâu không lường được, thủ đoạn cực kỳ cao siêu, là đại địch cuối cùng của nàng trong tương lai.

Cho nên, nàng nếu là ỷ vào thân phận đích nữ thủ phụ, gióng trống khua chiêng, diễu võ dương oai, ngược lại dễ bị đối phương bắt lấy sơ hở, lấy lui làm tiến, lên án Vương Tư Mộ nàng thiếu gia giáo.

Bởi vậy, cần khiêm tốn nội liễm, phải đi đường lối trung dung.

“Thực chờ mong...”

Nàng là đích nữ Vương gia, khi còn bé nhìn thấy mẫu thân cùng tiểu thiếp được sủng ái tranh đấu gay gắt, cũng từng thấy đám thứ nữ không biết trời cao đất rộng kia ý đồ tranh phong với nàng, cướp đi vị trí đích nữ của nàng.

Nhưng đến thời thiếu nữ, những người chướng khí mù mịt đó, hết thảy thành chuyện cũ như khói.

Địa vị Vương tiểu thư ở Vương phủ giống như Độc Cô Cầu Bại, ngồi ở đỉnh núi, chỉ thiếu tịch mịch đánh đàn.

Trong nhà không có địch thủ, nàng liền cùng thiên kim tiểu thư bên ngoài “chơi đùa”, từng đánh phục con gái huân quý, từng áp chế quận chúa tôn thất, trong nữ quyến quan lớn kinh thành, người có thể khiến Vương tiểu thư tự thẹn không bằng, kiêng kị từ đáy lòng, chỉ có một hoàng trưởng nữ Hoài Khánh.

Nhưng về sau, nàng mới phát hiện một cái Hứa phủ nho nhỏ, cất giấu một vị nữ nhân không thể khinh thường, mà nữ nhân này, có lẽ chính là mẹ chồng tương lai của nàng.

Hôm trước, sau khi thu được Hứa gia đại tiểu thư truyền thiệp mời, Vương Tư Mộ liền biết, vị chủ mẫu Hứa gia kia tính chính thức gặp mình một lần.

Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

Tốt là ở chủ mẫu Hứa gia rốt cuộc đã tiếp nhận mình, cho rằng đây là một người con dâu làm người ta hài lòng.

Xấu là lần này mời, chỉ sợ là sát khí nặng nề, từng bước kinh tâm. Nếu nàng ứng đối không tốt, rơi xuống hạ phong, rất có thể tương lai đều sẽ bị áp chế.

Nhưng, chính bởi vì như vậy mới thú vị.

Vương tiểu thư là một nữ tử hiếu chiến, thông minh tài trí cả đầu óc nàng không thể nào thi triển, nếu mẹ chồng tương lai là người thủ đoạn bình thường, vậy cũng quá thiếu thú vị chút.

Tiểu thư Hứa gia mặt ngoài nhu nhược, thực ra tâm cơ thâm trầm.

Hứa Nhị lang tài hoa hơn người, lưỡi nở hoa sen.

Cùng với, Hứa Đại lang khiến cả triều huân quý, chư công kiêng kị không thôi, làm bệ hạ cũng hận đến ngứa răng.

Có thể dạy dỗ hậu bối như vậy, chủ mẫu Hứa gia thật sự là đối thủ làm người ta nghĩ tới thôi cũng run rẩy.

“Nhưng chính bởi vì như vậy, mới đáng giá làm người ta chờ mong.”

Vương Tư Mộ mang theo thị nữ cùng tùy tùng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vào xe ngựa, tựa như nữ tướng quân mang theo thiên quân vạn mã xuất chinh.

...

Hứa Thất An ngồi ở trong sảnh, ăn giò hầm tương, Lệ Na cùng Hứa Linh m tới ăn ké.

Thẩm thẩm đang sai sử người hầu trong nhà vẩy nước quét nhà, xử lý mạng nhện...

“Đều làm sạch sẽ chút, người ta là thiên kim của thủ phụ đại nhân, thân phận cao quý, không thể mất lễ tiết, không thể để người ta khinh thường. Hứa Ninh Yến, Hứa Linh m!!”

Thẩm thẩm quay đầu nhìn, phát hiện đứa cháu mang theo khuê nữ đang ăn vụng đồ ăn nàng mua trong tửu lâu, nhất thời giận dữ:

“Hai ngươi muốn chọc giận chết ta sao, ngươi được lắm Hứa Ninh Yến, bản thân suốt ngày cà lơ phất phơ, đến nay cũng chưa một cô nương nào nhìn trúng, có phải ghen tị Nhị lang trước ngươi một bước hay không?”

Thẩm thẩm hiểu lầm rồi, hôm khác mang thẩm đi ao cá của ta chèo thuyền, bên trong tất cả đều là cá mập, cá sấu hung mãnh...

Thẩm thẩm mang cháu cùng khuê nữ đuổi khỏi đại sảnh, tiếp tục dẫn người bận rộn.

Vì có thể lưu lại một ấn tượng tốt cho thiên kim Vương gia, vì có thể sáng lập quan hệ hòa bình, thẩm thẩm đã nhọc lòng. “Khụ khụ!” Hứa Nhị lang ho khan một tiếng, đánh vỡ không khí cứng ngắc, nhìn Hứa Thất An: “Đại ca, đệ gần đây lại ghi nhớ một bộ phận, cơm nước xong ca tới thư phòng của đệ một chuyến.”

Trong lòng Hứa Thất An vui vẻ, chậm rãi gật đầu: “Được.”

Hy vọng trong ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế sẽ có một chút manh mối, bằng không, ta thật sự không biết nên tiếp tục điều tra như thế nào, có lẽ chỉ có thể bỏ cuộc...

Sau bữa tối, hai huynh đệ vào thư phòng, châm nến, ngồi ở bên bàn, do Hứa Nhị lang ngâm nga, Hứa Thất An nghe.

Tiên đế là hoàng đế rất bình thường, không có công cũng chẳng có tội đến khi lên trời. Tính cách cũng rất ôn hòa, có chút trầm mê nữ sắc, có chút lơ là triều chính, chính là vì như thế, mới liên tục khiến hai đời thủ phụ tay nắm quyền to.

Bây giờ nghĩ đến, Nguyên Cảnh Đế quyền mưu ngập trời, am hiểu kiềm chế, quá nửa là hấp thụ dạy dỗ từ tiên đế.

Việc nghe buồn tẻ tiếp tục, thời gian trôi qua từng phút từng giây, đột nhiên, một đoạn đối thoại khiến Hứa Thất An đang buồn ngủ tinh thần rung lên.

Tiên đế: đạo trưởng tu vi tinh thâm, chính là nhân vật thần tiên, có biết nhất khí hóa tam thanh thuật hay không?

Nhân tông đạo thủ: luận tới nhất khí hóa tam thanh thuật, trong tam tông, lấy Địa tông đứng đầu.

Tiên đế: nghe, Địa tông tu công đức, hành tẩu hồng trần, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Không biết đạo trưởng có thể dẫn kiến hay không?

Nhân tông đạo thủ: Có thể!

“Tiên đế đối với nhất khí hóa tam thanh có sự tò mò nồng đậm... Ừm, đạo thủ Địa tông thời kì tiên đế, hẳn chính là vị đạo thủ Địa tông nhập ma kia...”

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, bỗng nhiên thân hình run lên, vẻ mặt xuất hiện ngưng trệ.

Trong vụ án tàn sát cả thành Sở Châu, phân thân đạo thủ Địa tông tham dự trong đó, Nguyên Cảnh Đế cùng đạo thủ Địa tông là có cấu kết, ta trước kia nghĩ mãi không hiểu, Nguyên Cảnh sao lại móc nối với đạo thủ Địa tông.

Thì ra đạo thủ Địa tông trước kia từng tới kinh thành... Hắn tất nhiên từng có tiếp xúc với tiên đế, cùng với Nguyên Cảnh Đế thời kì hoàng tử...

Quả nhiên, tra tìm ghi chép sinh hoạt hàng ngày thời kì tiên đế là chính xác, những chi tiết này không có vấn đề gì, thậm chí chỉ là việc nhỏ không đáng kể. Nhưng chính là vì những dấu vết bé nhỏ không đáng kể này, cấu kết ra từng chuỗi quan hệ nhân quả.

Hứa Thất An tập trung tinh thần, cẩn thận nghe, khiến hắn thất vọng là, trong ghi chép sinh hoạt hàng ngày không có tin tức tiên đế cùng đạo thủ Địa tông gặp mặt.

Hoặc là bị lau đi, hoặc là không ở hoàng cung, cho nên khởi cư lang chưa theo ở bên người hoàng đế.

Nến dần dần cháy hết, Hứa Nhị lang phun ra một hơi: “Phía sau đệ còn chưa kịp xem.”

Hứa Thất An lập tức rời khỏi thư phòng, trở về phòng mình.

...

Sáng sớm.

Vương Tư Mộ ngồi ở trước bàn trang điểm, ở dưới sự hỗ trợ của nha hoàn, chải búi tóc đương thời lưu hành nhất, kẻ lông mày, tô son, khuôn mặt thoa lên một tầng phấn trang điểm ngọc trai nghiền nát mỏng, lại bôi lên một chút má hồng.

Có một chút hương vị trang điểm nhạt, tinh xảo, không tỏ ra yêu diễm.

Nàng mặc một bộ váy cung đình màu sen, lộ ra đoan trang thanh lịch, chất liệu đắt đỏ cùng kiểu cách phức tạp, thì tăng thêm vài phần cao quý.

Cách ăn mặc này, là trải qua một phen cân nhắc kỹ càng.

Mọi người đều biết, chủ mẫu Hứa gia là một nữ tử tâm tư sâu không lường được, thủ đoạn cực kỳ cao siêu, là đại địch cuối cùng của nàng trong tương lai.

Cho nên, nàng nếu là ỷ vào thân phận đích nữ thủ phụ, gióng trống khua chiêng, diễu võ dương oai, ngược lại dễ bị đối phương bắt lấy sơ hở, lấy lui làm tiến, lên án Vương Tư Mộ nàng thiếu gia giáo.

Bởi vậy, cần khiêm tốn nội liễm, phải đi đường lối trung dung.

“Thực chờ mong...”

Nàng là đích nữ Vương gia, khi còn bé nhìn thấy mẫu thân cùng tiểu thiếp được sủng ái tranh đấu gay gắt, cũng từng thấy đám thứ nữ không biết trời cao đất rộng kia ý đồ tranh phong với nàng, cướp đi vị trí đích nữ của nàng.

Nhưng đến thời thiếu nữ, những người chướng khí mù mịt đó, hết thảy thành chuyện cũ như khói.

Địa vị Vương tiểu thư ở Vương phủ giống như Độc Cô Cầu Bại, ngồi ở đỉnh núi, chỉ thiếu tịch mịch đánh đàn.

Trong nhà không có địch thủ, nàng liền cùng thiên kim tiểu thư bên ngoài “chơi đùa”, từng đánh phục con gái huân quý, từng áp chế quận chúa tôn thất, trong nữ quyến quan lớn kinh thành, người có thể khiến Vương tiểu thư tự thẹn không bằng, kiêng kị từ đáy lòng, chỉ có một hoàng trưởng nữ Hoài Khánh.

Nhưng về sau, nàng mới phát hiện một cái Hứa phủ nho nhỏ, cất giấu một vị nữ nhân không thể khinh thường, mà nữ nhân này, có lẽ chính là mẹ chồng tương lai của nàng.

Hôm trước, sau khi thu được Hứa gia đại tiểu thư truyền thiệp mời, Vương Tư Mộ liền biết, vị chủ mẫu Hứa gia kia tính chính thức gặp mình một lần.

Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

Tốt là ở chủ mẫu Hứa gia rốt cuộc đã tiếp nhận mình, cho rằng đây là một người con dâu làm người ta hài lòng.

Xấu là lần này mời, chỉ sợ là sát khí nặng nề, từng bước kinh tâm. Nếu nàng ứng đối không tốt, rơi xuống hạ phong, rất có thể tương lai đều sẽ bị áp chế.

Nhưng, chính bởi vì như vậy mới thú vị.

Vương tiểu thư là một nữ tử hiếu chiến, thông minh tài trí cả đầu óc nàng không thể nào thi triển, nếu mẹ chồng tương lai là người thủ đoạn bình thường, vậy cũng quá thiếu thú vị chút.

Tiểu thư Hứa gia mặt ngoài nhu nhược, thực ra tâm cơ thâm trầm.

Hứa Nhị lang tài hoa hơn người, lưỡi nở hoa sen.

Cùng với, Hứa Đại lang khiến cả triều huân quý, chư công kiêng kị không thôi, làm bệ hạ cũng hận đến ngứa răng.

Có thể dạy dỗ hậu bối như vậy, chủ mẫu Hứa gia thật sự là đối thủ làm người ta nghĩ tới thôi cũng run rẩy.

“Nhưng chính bởi vì như vậy, mới đáng giá làm người ta chờ mong.”

Vương Tư Mộ mang theo thị nữ cùng tùy tùng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vào xe ngựa, tựa như nữ tướng quân mang theo thiên quân vạn mã xuất chinh.

...

Hứa Thất An ngồi ở trong sảnh, ăn giò hầm tương, Lệ Na cùng Hứa Linh m tới ăn ké.

Thẩm thẩm đang sai sử người hầu trong nhà vẩy nước quét nhà, xử lý mạng nhện...

“Đều làm sạch sẽ chút, người ta là thiên kim của thủ phụ đại nhân, thân phận cao quý, không thể mất lễ tiết, không thể để người ta khinh thường. Hứa Ninh Yến, Hứa Linh m!!”

Thẩm thẩm quay đầu nhìn, phát hiện đứa cháu mang theo khuê nữ đang ăn vụng đồ ăn nàng mua trong tửu lâu, nhất thời giận dữ:

“Hai ngươi muốn chọc giận chết ta sao, ngươi được lắm Hứa Ninh Yến, bản thân suốt ngày cà lơ phất phơ, đến nay cũng chưa một cô nương nào nhìn trúng, có phải ghen tị Nhị lang trước ngươi một bước hay không?”

Thẩm thẩm hiểu lầm rồi, hôm khác mang thẩm đi ao cá của ta chèo thuyền, bên trong tất cả đều là cá mập, cá sấu hung mãnh...

Thẩm thẩm mang cháu cùng khuê nữ đuổi khỏi đại sảnh, tiếp tục dẫn người bận rộn.

Vì có thể lưu lại một ấn tượng tốt cho thiên kim Vương gia, vì có thể sáng lập quan hệ hòa bình, thẩm thẩm đã nhọc lòng.