Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 939: Các phe (2)




Trương Thận giật mình hoàn hồn, mang binh thư cách không đưa đến trong tay thái phó.

Thái phó chống quải trượng, trở lại ngồi ở sau bàn, nheo đôi mắt già có chút mờ, lật xem binh thư.

Không đến nửa khắc đồng hồ, chỉ đọc hết hai chương đầu, thái phó đột nhiên “Bốp” một tiếng khép sách lại, kích động hai tay run nhè nhẹ, trầm giọng nói:

“Sách này không thể truyền lưu, không thể để man tử chép. Đây là binh thư Đại Phụng ta, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.”

Cái này...

Trong lúc nhất thời, các huân quý võ tướng, các học sinh Quốc Tử Giám, học bá Hàn Lâm viện, đương nhiên còn có đám người Hoài Khánh, nhìn binh thư trong tay thái phó, càng thêm thèm nhỏ dãi cùng khát vọng.

...

Tiểu hoạn quan trẻ tuổi chạy như điên vào cửa tẩm cung, hai mắt lấp lánh tỏa sáng, không cúi đầu giống như mọi khi, mà là liên tiếp nhìn vào trong.

Biểu hiện ra hắn trong lòng khẩn cấp cùng kích động.

Lão thái giám có chút nơm nớp lo sợ nhìn thoáng qua Nguyên Cảnh Đế nhắm mắt ngồi thiền, lặng lẽ lui về phía sau, tới ngoài cửa tẩm cung, cau mày hỏi: “Chuyện gì?”

Hoạn quan trẻ tuổi nhỏ giọng thì thầm vài câu.

Lão thái giám bỗng mở to mắt, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Hắn cúi đầu, quay về bên cạnh Nguyên Cảnh Đế, thấp giọng nói: “Bệ hạ, lão nô, lão nô có việc bẩm báo.”

Nguyên Cảnh Đế chưa mở mắt, đơn giản “Ừm” một tiếng, bộ dáng không có mấy hứng thú.

“Văn hội bên kia có tình huống mới, sau khi Trương Thận nhận thua, Hàn Lâm viện thứ cát sĩ Hứa Tân Niên đứng ra, muốn luận binh pháp với Bùi Mãn Tây Lâu...”

Nguyên Cảnh Đế mở mắt.

Lão thái giám tiếp tục nói: “Bùi Mãn Tây Lâu cam bái hạ phong.”

Nguyên Cảnh Đế lộ ra vẻ mặt cực kỳ bất ngờ, trầm ngâm vài giây, chậm rãi nói:

“Hứa Tân Niên kia là đệ tử của Trương Thận, chủ tu binh pháp, không ngờ hắn lại có trình độ này, khó được. Kẻ này tuy là đường đệ của Hứa Thất An, nhưng cũng là Hàn Lâm viện thứ cát sĩ, hắn thắng Bùi Mãn Tây Lâu, thật ra có thể tiếp nhận.”

Hứa Thất An là chủ động từ quan, nhưng sau đó Nguyên Cảnh Đế cũng hạ chỉ tước đoạt tước vị cùng quan chức của hắn, mang hắn trục xuất triều đình.

Hứa Tân Niên là đường đệ thằng nhãi đó, hôm nay thắng Bùi Mãn Tây Lâu, người ngoài khi đàm luận hắn, tất nhiên sẽ nói đến Hứa Thất An cũng tài hoa hơn người, sau đó chỉ trích hắn “hãm hại” trung lương.

Đây là chỗ không tốt duy nhất.

Nhưng, thân phận thứ cát sĩ của Hứa Tân Niên là hắn khâm điểm, một thân tài hoa cũng là hắn mắt sáng biết nhìn người, cho nên vấn đề không lớn.

Tổng thể mà nói, Nguyên Cảnh Đế vẫn rất vui vẻ, so sánh với chút tin đồn kia, thua Bùi Mãn Tây Lâu mới là thật sự mất hết thể diện.

Triều đình mất mặt, hắn vị vua của một nước này cũng mất mặt.

Làm hoàng đế, chú trọng nhất hai thứ: quyền lực cùng hình tượng.

Mây đen trên khuôn mặt Nguyên Cảnh Đế tiêu trừ, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ngươi nói kỹ quá trình một chút, trẫm phải biết hắn là như thế nào thắng Bùi Mãn Tây Lâu.”

Lão thái giám do dự một phen, yên lặng lui ra phía sau vài bước, lúc này mới cúi đầu, nói: “Thứ cát sĩ Hứa Tân Niên lấy ra một quyển binh thư, Bùi Mãn Tây Lâu sau khi xem, bội phục sát đất, cam tâm tình nguyện nhận thua.”

“Binh thư?”

Đây là điều Nguyên Cảnh Đế không ngờ, hắn ngạc nhiên nói: “Binh thư gì.”

Trương Thận của thư viện Vân Lộc cũng thừa nhận《 binh pháp lục sơ 》của mình không bằng Bùi Mãn Tây Lâu, mà những binh thư kia Hàn Lâm viện soạn, đều là bình mới rượu cũ mà thôi.

Lão thái giám nuốt nuốt nước bọt: “Binh thư đó tên 《 Tôn Tử binh pháp 》, là, là... Hứa Thất An viết.”

Nói xong, hắn nghe thấy trong tẩm cung vang lên tiếng hít thở dồn dập.

Cho dù không ngẩng đầu, hắn cũng có thể tưởng tượng được bệ hạ giờ phút này sắc mặt khó coi bao nhiêu.

Vài giây sau, thanh âm không xen lẫn cảm tình của Nguyên Cảnh Đế truyền đến: “Ra ngoài!”

Trong lòng lão thái giám buông lỏng, cúi đầu, như chạy trốn rời khỏi tẩm cung, phía sau, truyền đến tiếng dụng cụ, bình hoa bị đập nát.

Triều đình chưa mất mặt, nhưng bệ hạ lần này, mất mặt quá rồi... Lão thái giám thở dài một tiếng.

Có thể nghĩ mà biết, trên dưới kinh thành sẽ nghị luận bệ hạ như thế nào, hoàng đế không chỉ vì h@m muốn cá nhân, hãm hại trung lương, hôm nay người đọc sách kinh thành bị một tên man tử đè ép một bậc, đến cuối cùng, thế mà vẫn là người bị hoàng đế đuổi khỏi quan trường kia ngăn cơn sóng dữ.

Đường đường vua của một nước trở thành trò cười, cũng khó trách bệ hạ sẽ giận dữ.

...

Văn hội đã kết thúc, binh thư cuối cùng cũng không trở lại trong tay Hứa Tân Niên, mà là bị thái phó “cường thủ hào đoạt” lưu lại.

Huân quý võ tướng, cùng với người đọc sách ở đây ý kiến rất lớn, nhưng không dám công khai ngỗ nghịch vị tiền bối nho lâm đức cao vọng trọng này.

Ngay cả Hoài Khánh cũng không dám, cho nên có chút không vui rời khỏi, mang theo thị vệ đến thẳng Hoài Khánh phủ.

Các đạo nhân mã giải tán, yêu man bên này, Bùi Mãn Tây Lâu vẻ mặt có chút ngưng trọng, Hoàng Tiên Nhi cũng thu hồi sự quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp như phủ sương lạnh.

Càng đừng nói thiếu niên con ngươi dựng thẳng tính cách xúc động thô bạo.

Ba người sau khi ngồi lên xe ngựa, ai cũng chưa nói gì, trong bầu không khí làm người ta không thở nổi, Hoàng Tiên Nhi chủ động đánh vỡ sự cứng ngắc, hỏi:

“Ngươi còn có kế sách gì?”

Bùi Mãn Tây Lâu mặt không biểu cảm, có vài giây tự hỏi, thản nhiên nói:

“Văn hội tuy đã thua, thanh danh của ta không thể tiến thêm một bước, thậm chí có đả kích không nhỏ. Nhưng quan viên Đại Phụng sẽ không bởi vậy bỏ qua ta, hiệu quả vẫn là có, chỉ là bị vị Hứa Ngân la kia chọc gậy bánh xe, toàn bộ kế hoạch sau đó đều ngâm nước rồi.”

Hắn thở dài một tiếng: “Người này kinh tài tuyệt diễm, không thể không phục. Trước kia ta bội phục tài làm thơ của hắn, bội phục thiên phú của hắn, hâm mộ thanh danh của hắn, nhưng sau hôm nay, ta đối với hắn có sự kiêng kị thật sâu, thậm chí sợ hãi.

“May mắn hắn cùng hoàng đế Đại Phụng không hợp, không, may mắn hắn cùng hoàng đế Đại Phụng là tử thù. Nếu không, tương lai hắn nếu cầm quân, Thần tộc ta nguy rồi.”

Hoàng Tiên Nhi cười quyến rũ: “Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên ta tính chọn mấy mỹ nhân nhan sắc không tệ đưa đi.”

Bùi Mãn Tây Lâu lắc đầu nói: “Hắn sẽ thiếu nữ nhân?”

Hoàng Tiên Nhi than nhẹ một tiếng, cố ý vô tình lộ ra chân dài, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt bộ ng ực, quyến rũ nói: “Vậy ta tự mình ra mặt, chung quy có thể chứ.”

Bùi Mãn Tây Lâu lộ ra nụ cười: “Chỉ chờ câu này của ngươi.”

Dừng một chút, hắn nói: “Không vội, mấy ngày nay tiếp tục bôn ba trước, cố gắng lôi kéo một ít quan viên Đại Phụng, có thể vãn hồi bao nhiêu tổn thất thì tận khả năng vãn hồi. Chờ sau khi đàm phán kết thúc, chúng ta cùng nhau bái phỏng vị nhân vật truyền kỳ này. Huyền m, ngươi không thể đi.”

Thiếu niên con ngươi dựng thẳng không phục, vội nói: “Vì sao?” Trương Thận giật mình hoàn hồn, mang binh thư cách không đưa đến trong tay thái phó.

Thái phó chống quải trượng, trở lại ngồi ở sau bàn, nheo đôi mắt già có chút mờ, lật xem binh thư.

Không đến nửa khắc đồng hồ, chỉ đọc hết hai chương đầu, thái phó đột nhiên “Bốp” một tiếng khép sách lại, kích động hai tay run nhè nhẹ, trầm giọng nói:

“Sách này không thể truyền lưu, không thể để man tử chép. Đây là binh thư Đại Phụng ta, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.”

Cái này...

Trong lúc nhất thời, các huân quý võ tướng, các học sinh Quốc Tử Giám, học bá Hàn Lâm viện, đương nhiên còn có đám người Hoài Khánh, nhìn binh thư trong tay thái phó, càng thêm thèm nhỏ dãi cùng khát vọng.

...

Tiểu hoạn quan trẻ tuổi chạy như điên vào cửa tẩm cung, hai mắt lấp lánh tỏa sáng, không cúi đầu giống như mọi khi, mà là liên tiếp nhìn vào trong.

Biểu hiện ra hắn trong lòng khẩn cấp cùng kích động.

Lão thái giám có chút nơm nớp lo sợ nhìn thoáng qua Nguyên Cảnh Đế nhắm mắt ngồi thiền, lặng lẽ lui về phía sau, tới ngoài cửa tẩm cung, cau mày hỏi: “Chuyện gì?”

Hoạn quan trẻ tuổi nhỏ giọng thì thầm vài câu.

Lão thái giám bỗng mở to mắt, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Hắn cúi đầu, quay về bên cạnh Nguyên Cảnh Đế, thấp giọng nói: “Bệ hạ, lão nô, lão nô có việc bẩm báo.”

Nguyên Cảnh Đế chưa mở mắt, đơn giản “Ừm” một tiếng, bộ dáng không có mấy hứng thú.

“Văn hội bên kia có tình huống mới, sau khi Trương Thận nhận thua, Hàn Lâm viện thứ cát sĩ Hứa Tân Niên đứng ra, muốn luận binh pháp với Bùi Mãn Tây Lâu...”

Nguyên Cảnh Đế mở mắt.

Lão thái giám tiếp tục nói: “Bùi Mãn Tây Lâu cam bái hạ phong.”

Nguyên Cảnh Đế lộ ra vẻ mặt cực kỳ bất ngờ, trầm ngâm vài giây, chậm rãi nói:

“Hứa Tân Niên kia là đệ tử của Trương Thận, chủ tu binh pháp, không ngờ hắn lại có trình độ này, khó được. Kẻ này tuy là đường đệ của Hứa Thất An, nhưng cũng là Hàn Lâm viện thứ cát sĩ, hắn thắng Bùi Mãn Tây Lâu, thật ra có thể tiếp nhận.”

Hứa Thất An là chủ động từ quan, nhưng sau đó Nguyên Cảnh Đế cũng hạ chỉ tước đoạt tước vị cùng quan chức của hắn, mang hắn trục xuất triều đình.

Hứa Tân Niên là đường đệ thằng nhãi đó, hôm nay thắng Bùi Mãn Tây Lâu, người ngoài khi đàm luận hắn, tất nhiên sẽ nói đến Hứa Thất An cũng tài hoa hơn người, sau đó chỉ trích hắn “hãm hại” trung lương.

Đây là chỗ không tốt duy nhất.

Nhưng, thân phận thứ cát sĩ của Hứa Tân Niên là hắn khâm điểm, một thân tài hoa cũng là hắn mắt sáng biết nhìn người, cho nên vấn đề không lớn.

Tổng thể mà nói, Nguyên Cảnh Đế vẫn rất vui vẻ, so sánh với chút tin đồn kia, thua Bùi Mãn Tây Lâu mới là thật sự mất hết thể diện.

Triều đình mất mặt, hắn vị vua của một nước này cũng mất mặt.

Làm hoàng đế, chú trọng nhất hai thứ: quyền lực cùng hình tượng.

Mây đen trên khuôn mặt Nguyên Cảnh Đế tiêu trừ, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ngươi nói kỹ quá trình một chút, trẫm phải biết hắn là như thế nào thắng Bùi Mãn Tây Lâu.”

Lão thái giám do dự một phen, yên lặng lui ra phía sau vài bước, lúc này mới cúi đầu, nói: “Thứ cát sĩ Hứa Tân Niên lấy ra một quyển binh thư, Bùi Mãn Tây Lâu sau khi xem, bội phục sát đất, cam tâm tình nguyện nhận thua.”

“Binh thư?”

Đây là điều Nguyên Cảnh Đế không ngờ, hắn ngạc nhiên nói: “Binh thư gì.”

Trương Thận của thư viện Vân Lộc cũng thừa nhận《 binh pháp lục sơ 》của mình không bằng Bùi Mãn Tây Lâu, mà những binh thư kia Hàn Lâm viện soạn, đều là bình mới rượu cũ mà thôi.

Lão thái giám nuốt nuốt nước bọt: “Binh thư đó tên 《 Tôn Tử binh pháp 》, là, là... Hứa Thất An viết.”

Nói xong, hắn nghe thấy trong tẩm cung vang lên tiếng hít thở dồn dập.

Cho dù không ngẩng đầu, hắn cũng có thể tưởng tượng được bệ hạ giờ phút này sắc mặt khó coi bao nhiêu.

Vài giây sau, thanh âm không xen lẫn cảm tình của Nguyên Cảnh Đế truyền đến: “Ra ngoài!”

Trong lòng lão thái giám buông lỏng, cúi đầu, như chạy trốn rời khỏi tẩm cung, phía sau, truyền đến tiếng dụng cụ, bình hoa bị đập nát.

Triều đình chưa mất mặt, nhưng bệ hạ lần này, mất mặt quá rồi... Lão thái giám thở dài một tiếng.

Có thể nghĩ mà biết, trên dưới kinh thành sẽ nghị luận bệ hạ như thế nào, hoàng đế không chỉ vì h@m muốn cá nhân, hãm hại trung lương, hôm nay người đọc sách kinh thành bị một tên man tử đè ép một bậc, đến cuối cùng, thế mà vẫn là người bị hoàng đế đuổi khỏi quan trường kia ngăn cơn sóng dữ.

Đường đường vua của một nước trở thành trò cười, cũng khó trách bệ hạ sẽ giận dữ.

...

Văn hội đã kết thúc, binh thư cuối cùng cũng không trở lại trong tay Hứa Tân Niên, mà là bị thái phó “cường thủ hào đoạt” lưu lại.

Huân quý võ tướng, cùng với người đọc sách ở đây ý kiến rất lớn, nhưng không dám công khai ngỗ nghịch vị tiền bối nho lâm đức cao vọng trọng này.

Ngay cả Hoài Khánh cũng không dám, cho nên có chút không vui rời khỏi, mang theo thị vệ đến thẳng Hoài Khánh phủ.

Các đạo nhân mã giải tán, yêu man bên này, Bùi Mãn Tây Lâu vẻ mặt có chút ngưng trọng, Hoàng Tiên Nhi cũng thu hồi sự quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp như phủ sương lạnh.

Càng đừng nói thiếu niên con ngươi dựng thẳng tính cách xúc động thô bạo.

Ba người sau khi ngồi lên xe ngựa, ai cũng chưa nói gì, trong bầu không khí làm người ta không thở nổi, Hoàng Tiên Nhi chủ động đánh vỡ sự cứng ngắc, hỏi:

“Ngươi còn có kế sách gì?”

Bùi Mãn Tây Lâu mặt không biểu cảm, có vài giây tự hỏi, thản nhiên nói:

“Văn hội tuy đã thua, thanh danh của ta không thể tiến thêm một bước, thậm chí có đả kích không nhỏ. Nhưng quan viên Đại Phụng sẽ không bởi vậy bỏ qua ta, hiệu quả vẫn là có, chỉ là bị vị Hứa Ngân la kia chọc gậy bánh xe, toàn bộ kế hoạch sau đó đều ngâm nước rồi.”

Hắn thở dài một tiếng: “Người này kinh tài tuyệt diễm, không thể không phục. Trước kia ta bội phục tài làm thơ của hắn, bội phục thiên phú của hắn, hâm mộ thanh danh của hắn, nhưng sau hôm nay, ta đối với hắn có sự kiêng kị thật sâu, thậm chí sợ hãi.

“May mắn hắn cùng hoàng đế Đại Phụng không hợp, không, may mắn hắn cùng hoàng đế Đại Phụng là tử thù. Nếu không, tương lai hắn nếu cầm quân, Thần tộc ta nguy rồi.”

Hoàng Tiên Nhi cười quyến rũ: “Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên ta tính chọn mấy mỹ nhân nhan sắc không tệ đưa đi.”

Bùi Mãn Tây Lâu lắc đầu nói: “Hắn sẽ thiếu nữ nhân?”

Hoàng Tiên Nhi than nhẹ một tiếng, cố ý vô tình lộ ra chân dài, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt bộ ng ực, quyến rũ nói: “Vậy ta tự mình ra mặt, chung quy có thể chứ.”

Bùi Mãn Tây Lâu lộ ra nụ cười: “Chỉ chờ câu này của ngươi.”

Dừng một chút, hắn nói: “Không vội, mấy ngày nay tiếp tục bôn ba trước, cố gắng lôi kéo một ít quan viên Đại Phụng, có thể vãn hồi bao nhiêu tổn thất thì tận khả năng vãn hồi. Chờ sau khi đàm phán kết thúc, chúng ta cùng nhau bái phỏng vị nhân vật truyền kỳ này. Huyền m, ngươi không thể đi.”

Thiếu niên con ngươi dựng thẳng không phục, vội nói: “Vì sao?”