Tống Đình Phong cười tủm tỉm tự giới thiệu, cũng giới thiệu Chu Quảng Hiếu cùng Hứa Thất An.
“Vị này các ngươi hẳn là không xa lạ, vụ án bạc thuế lúc trước, hắn bị nhốt ở phủ nha.”
Ba bộ khoái phủ Kinh Triệu cẩn thận đánh giá Hứa Thất An.
Nữ bộ đầu tự xưng Lữ Thanh ôm quyền nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Vụ án bạc thuế chính là phủ nha qua tay, làm bộ đầu phủ nha, nàng nhớ rõ Hứa Thất An người này.
Lúc ấy ta đã cảm thấy người này rất có năng lực, liên tiếp khuyên bảo phủ doãn đại nhân mời chào hắn đến phủ nha nhậm chức... Lữ Thanh thấy Hứa Thất An đã thành Đả Canh Nhân, trong lòng tiếc hận thở dài.
Hứa Thất An cười nói vài câu khiêm tốn, kín đáo đánh giá nữ bộ đầu.
Nữ tử làm bộ đầu vẫn là rất hiếm thấy.
Nữ tử vương triều Đại Phụng không phải tất cả là nuôi ở trong khuê các, đối với một ít nữ tử thiên phú cực cao, các nha môn đều sẽ cho sự bồi dưỡng nhất định.
Vị nữ bộ đầu này khuôn mặt gọn gàng, đại khái ngoài ba mươi, lông mày rậm hơn nữ tử bình thường, tư thế oai hùng hiên ngang.
Dáng người trong sự yểu điệu lộ ra sự mạnh mẽ như báo cái. Ngực căng lên, hẳn là mặc nội y bó ngực.
Nói tới, Hứa Thất An đến bây giờ mới biết được, vì sao lúc trước vụ án bạc thuế chưa chuyển giao Hình bộ, mà là phủ nha cùng Đả Canh Nhân hợp tác phá án. Lúc trước hắn còn vì thế cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì Hình bộ cùng Hộ bộ Chu thị lang mắt đi mày lại, có đồng đảng.
Những chi tiết này, cho tới hôm nay mới chợt hiểu ra.
“Hồ sơ nội dung đơn sơ, rất nhiều chi tiết cũng chưa nói rõ ràng, án là phủ nha các ngươi lúc trước tiếp nhận, chúng ta trao đổi với nhau một phen.” Tống Đình Phong nói:
“Yêu vật cụ thể là xuất hiện khi nào.”
“Khoảng tháng sáu tháng bảy.” Giọng nữ tử bộ đầu mang chút giọng khói, rất có sức hút.
“Có ai thấy rõ bộ dáng yêu vật không.” Tống Đình Phong lại hỏi.
“Ban đầu, hộ làm vôi của địa phương thường xuyên mất tích, khi người nhà tìm, ở bờ sông phát hiện vết móng quái vật, cùng với vết máu. Sau đó, liên tiếp có hộ làm vôi mất tích, vết móng bên bờ sông cũng càng ngày càng nhiều...
“Lý trưởng của địa phương tập kết các hộ làm vôi, ở trong sông thả lưới, tính bắt giết yêu vật. Nhưng chưa thành công, lưới đánh cá rất dễ dàng bị xé nát...”
Là loài lưỡng thê! Hứa Thất An thầm nghĩ.
Tống Đình Phong nghe xong, cau mày hỏi: “Ta nghi hoặc là, chuyện tháng sáu tháng bảy, vì sao bây giờ mới báo lên?”
“Yêu vật chỉ nuốt ăn hộ làm vôi vào núi, chưa tập kích thôn xóm, cho nên ngay từ đầu huyện lệnh Thái Khang chưa để ý. Thẳng đến lúc người chết càng ngày càng nhiều, lúc này mới phái bộ thủ liên hợp hộ làm vôi bắt giết yêu vật, nhưng không thu hoạch được gì.”
Lữ Thanh đang nói chuyện, liên tiếp nhìn về phía Hứa Thất An, nhưng khiến nàng thất vọng là, vị nhân tài phá vụ án bạc thuế này luôn nhíu mày không nói.
“Sau vài lần, huyện lệnh Thái Khang liền không muốn quản nữa, hoặc là nói, theo kinh sát tới gần, hắn chẳng những không xử lý vụ án, ngược lại tính đè xuống.”
Chu Quảng Hiếu trầm giọng nói: “Vậy vì sao lại báo lên?”
Lữ Thanh trầm mặc một phen, nói: “Các hộ làm vôi không dám lên núi làm vôi nữa, nhưng thuế má vẫn phải nộp, không có cách nào cả, liền đi vòng đường xa vào núi, tránh đi con sông. Kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
“Hơn hai mươi người lần đó vào núi làm vôi, không ai trở về nữa. Hộ làm vôi ở phụ cận thật sự không có cách nào, liền bẩm báo phủ nha.”
Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu nhìn nhau, không nói gì nữa.
Đốc đốc...
Lúc này, Hứa Thất An gõ gõ băng ghế dài, nhìn về phía ba người của phủ Kinh Triệu, hỏi: “Có bản đồ Đại Hoàng sơn cùng thôn xóm phụ cận không?”
“Mang theo rồi, cân nhắc đến yêu vật chưa biết cảnh giới, chúng ta tính tự đi tra xét trước, không mang theo hộ làm vôi địa phương, miễn cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể bận tâm.” Lữ Thanh nhìn về phía đồng nghiệp ngồi bên, đồng nghiệp từ trong hành lý mang theo bên người lấy ra một quyển bản đồ.
Hứa Thất An tiếp nhận bản đồ, từ từ trải ra, đây là một phần bản đồ phong thuỷ dãy núi Đại Hoàng.
Nhìn kỹ một lát, Hứa Thất An nói: “Ta có phán đoán, ta cảm thấy nên cho các ngươi biết.”
Người trong cả thùng xe nhìn tới, Tống Đình Phong cười nheo mắt.
Mắt nữ tử bộ đầu hơi sáng lên, ngồi ngay ngắn: “Mời nói.”
Hứa Thất An nói: “Nó tập kích dân chúng là có quy luật, hoặc là nói, có tính mục đích rất mạnh. Đây có lẽ không phải một vụ yêu vật làm loạn đơn giản.”
Lữ Thanh cau lông mày tinh xảo: “Sao lại nói vậy.”
“Nó ban đầu chỉ là cắn nuốt hộ làm vôi tới gần bờ sông, sau đó phạm vi bắt đầu mở rộng, lấy hai bờ sông hướng ra phía ngoài phóng xạ, mãi cho đến vào núi cắn nuốt hộ làm vôi. Cái này không phải là đơn thuần vì săn mồi.
“Đầu tiên, dòng sông này của núi Đại Hoàng kéo dài mấy trăm dặm, trong sông không thiếu tôm cá. Dã thú chọn con mồi là căn cứ hoàn cảnh để quyết định, mà không phải khẩu vị của mình. Bên người nếu không thiếu thức ăn, nó tuyệt đối sẽ không bỏ gần cầu xa, vì sướng mồm, cố ý vào núi săn ăn dân chúng.
“Tiếp theo, nó nếu là yêu vật có trí tuệ, khác với dã thú, chính là thích ăn người. Vậy nó sẽ không coi như không thấy đối với thôn trang phụ cận. Nhưng nó không, nó chỉ cắn nuốt hộ làm vôi tiến vào phụ cận núi Đại Hoàng.
Căn cứ phân tích hành vi tâm lý học, đây là một loại xua đuổi có ý thức.”
Hành vi tâm lý học?! Lữ Thanh trầm ngâm nói: “Vạch địa bàn?”
Không đợi Hứa Thất An trả lời, Tống Đình Phong lắc đầu: “Không, nếu nó có được trí tuệ, tuyệt đối sẽ không lấy phương thức như vậy vạch địa bàn. Ở vùng ngoại thành kinh thành vạch địa bàn, cái đó và tìm chết không có gì khác nhau. Mà nếu nó chỉ là dã thú hung ác điên cuồng, là sẽ không làm ra hành vi xua đuổi hộ làm vôi.”
Lữ Thanh suy nghĩ chốc lát, con ngươi hơi co lại: “Trong núi Đại Hoàng có cái gì khiến nó để ý.”
Trong xe lâm vào im lặng ngắn ngủi.
Xe ngựa nhanh chóng ra khỏi nội thành, mấy con ngựa tốt quan lại dùng được các bạch dịch dắt chờ ở cửa thành.
Đoàn người Hứa Thất An đổi cưỡi ngựa tốt, xuyên qua những con đường, phố xá sầm uất của ngoại thành, chỉ dùng nửa canh giờ đã rời khỏi ngoại thành, sáu người cưỡi ngựa lập tức đẩy nhanh tốc độ, hoả tốc chạy tới núi Đại Hoàng.
“Ngựa nhà nước chạy đúng là nhanh, thế này cũng gần năm mươi dặm một giờ ( khoảng 80km/h, trong khi đời thực, ngựa chạy nhanh nhất là khoảng 70km/h) rồi, ngựa kiếp trước của ta có thể chạy nhanh như vậy sao...” Hứa Thất An nói thầm.
Trong tiểu thuyết bình thường sẽ xuất hiện hàm lượng linh khí khác nhau mang đến chênh lệch?
Phán đoán này là có đạo lý, bởi vì luyện khí bản năng là một loại phương pháp thổ nạp.
Đoàn người ở lúc giữa trưa đến biên giới núi Đại Hoàng, dừng lại ở bên đường cái, mang cương ngựa buộc ở trên thân cây ven đường, sau khi ăn lương khô, tìm một đường hẹp quanh co vào núi. Tống Đình Phong cười tủm tỉm tự giới thiệu, cũng giới thiệu Chu Quảng Hiếu cùng Hứa Thất An.
“Vị này các ngươi hẳn là không xa lạ, vụ án bạc thuế lúc trước, hắn bị nhốt ở phủ nha.”
Ba bộ khoái phủ Kinh Triệu cẩn thận đánh giá Hứa Thất An.
Nữ bộ đầu tự xưng Lữ Thanh ôm quyền nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Vụ án bạc thuế chính là phủ nha qua tay, làm bộ đầu phủ nha, nàng nhớ rõ Hứa Thất An người này.
Lúc ấy ta đã cảm thấy người này rất có năng lực, liên tiếp khuyên bảo phủ doãn đại nhân mời chào hắn đến phủ nha nhậm chức... Lữ Thanh thấy Hứa Thất An đã thành Đả Canh Nhân, trong lòng tiếc hận thở dài.
Hứa Thất An cười nói vài câu khiêm tốn, kín đáo đánh giá nữ bộ đầu.
Nữ tử làm bộ đầu vẫn là rất hiếm thấy.
Nữ tử vương triều Đại Phụng không phải tất cả là nuôi ở trong khuê các, đối với một ít nữ tử thiên phú cực cao, các nha môn đều sẽ cho sự bồi dưỡng nhất định.
Vị nữ bộ đầu này khuôn mặt gọn gàng, đại khái ngoài ba mươi, lông mày rậm hơn nữ tử bình thường, tư thế oai hùng hiên ngang.
Dáng người trong sự yểu điệu lộ ra sự mạnh mẽ như báo cái. Ngực căng lên, hẳn là mặc nội y bó ngực.
Nói tới, Hứa Thất An đến bây giờ mới biết được, vì sao lúc trước vụ án bạc thuế chưa chuyển giao Hình bộ, mà là phủ nha cùng Đả Canh Nhân hợp tác phá án. Lúc trước hắn còn vì thế cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì Hình bộ cùng Hộ bộ Chu thị lang mắt đi mày lại, có đồng đảng.
Những chi tiết này, cho tới hôm nay mới chợt hiểu ra.
“Hồ sơ nội dung đơn sơ, rất nhiều chi tiết cũng chưa nói rõ ràng, án là phủ nha các ngươi lúc trước tiếp nhận, chúng ta trao đổi với nhau một phen.” Tống Đình Phong nói:
“Yêu vật cụ thể là xuất hiện khi nào.”
“Khoảng tháng sáu tháng bảy.” Giọng nữ tử bộ đầu mang chút giọng khói, rất có sức hút.
“Có ai thấy rõ bộ dáng yêu vật không.” Tống Đình Phong lại hỏi.
“Ban đầu, hộ làm vôi của địa phương thường xuyên mất tích, khi người nhà tìm, ở bờ sông phát hiện vết móng quái vật, cùng với vết máu. Sau đó, liên tiếp có hộ làm vôi mất tích, vết móng bên bờ sông cũng càng ngày càng nhiều...
“Lý trưởng của địa phương tập kết các hộ làm vôi, ở trong sông thả lưới, tính bắt giết yêu vật. Nhưng chưa thành công, lưới đánh cá rất dễ dàng bị xé nát...”
Là loài lưỡng thê! Hứa Thất An thầm nghĩ.
Tống Đình Phong nghe xong, cau mày hỏi: “Ta nghi hoặc là, chuyện tháng sáu tháng bảy, vì sao bây giờ mới báo lên?”
“Yêu vật chỉ nuốt ăn hộ làm vôi vào núi, chưa tập kích thôn xóm, cho nên ngay từ đầu huyện lệnh Thái Khang chưa để ý. Thẳng đến lúc người chết càng ngày càng nhiều, lúc này mới phái bộ thủ liên hợp hộ làm vôi bắt giết yêu vật, nhưng không thu hoạch được gì.”
Lữ Thanh đang nói chuyện, liên tiếp nhìn về phía Hứa Thất An, nhưng khiến nàng thất vọng là, vị nhân tài phá vụ án bạc thuế này luôn nhíu mày không nói.
“Sau vài lần, huyện lệnh Thái Khang liền không muốn quản nữa, hoặc là nói, theo kinh sát tới gần, hắn chẳng những không xử lý vụ án, ngược lại tính đè xuống.”
Chu Quảng Hiếu trầm giọng nói: “Vậy vì sao lại báo lên?”
Lữ Thanh trầm mặc một phen, nói: “Các hộ làm vôi không dám lên núi làm vôi nữa, nhưng thuế má vẫn phải nộp, không có cách nào cả, liền đi vòng đường xa vào núi, tránh đi con sông. Kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
“Hơn hai mươi người lần đó vào núi làm vôi, không ai trở về nữa. Hộ làm vôi ở phụ cận thật sự không có cách nào, liền bẩm báo phủ nha.”
Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu nhìn nhau, không nói gì nữa.
Đốc đốc...
Lúc này, Hứa Thất An gõ gõ băng ghế dài, nhìn về phía ba người của phủ Kinh Triệu, hỏi: “Có bản đồ Đại Hoàng sơn cùng thôn xóm phụ cận không?”
“Mang theo rồi, cân nhắc đến yêu vật chưa biết cảnh giới, chúng ta tính tự đi tra xét trước, không mang theo hộ làm vôi địa phương, miễn cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể bận tâm.” Lữ Thanh nhìn về phía đồng nghiệp ngồi bên, đồng nghiệp từ trong hành lý mang theo bên người lấy ra một quyển bản đồ.
Hứa Thất An tiếp nhận bản đồ, từ từ trải ra, đây là một phần bản đồ phong thuỷ dãy núi Đại Hoàng.
Nhìn kỹ một lát, Hứa Thất An nói: “Ta có phán đoán, ta cảm thấy nên cho các ngươi biết.”
Người trong cả thùng xe nhìn tới, Tống Đình Phong cười nheo mắt.
Mắt nữ tử bộ đầu hơi sáng lên, ngồi ngay ngắn: “Mời nói.”
Hứa Thất An nói: “Nó tập kích dân chúng là có quy luật, hoặc là nói, có tính mục đích rất mạnh. Đây có lẽ không phải một vụ yêu vật làm loạn đơn giản.”
Lữ Thanh cau lông mày tinh xảo: “Sao lại nói vậy.”
“Nó ban đầu chỉ là cắn nuốt hộ làm vôi tới gần bờ sông, sau đó phạm vi bắt đầu mở rộng, lấy hai bờ sông hướng ra phía ngoài phóng xạ, mãi cho đến vào núi cắn nuốt hộ làm vôi. Cái này không phải là đơn thuần vì săn mồi.
“Đầu tiên, dòng sông này của núi Đại Hoàng kéo dài mấy trăm dặm, trong sông không thiếu tôm cá. Dã thú chọn con mồi là căn cứ hoàn cảnh để quyết định, mà không phải khẩu vị của mình. Bên người nếu không thiếu thức ăn, nó tuyệt đối sẽ không bỏ gần cầu xa, vì sướng mồm, cố ý vào núi săn ăn dân chúng.
“Tiếp theo, nó nếu là yêu vật có trí tuệ, khác với dã thú, chính là thích ăn người. Vậy nó sẽ không coi như không thấy đối với thôn trang phụ cận. Nhưng nó không, nó chỉ cắn nuốt hộ làm vôi tiến vào phụ cận núi Đại Hoàng.
Căn cứ phân tích hành vi tâm lý học, đây là một loại xua đuổi có ý thức.”
Hành vi tâm lý học?! Lữ Thanh trầm ngâm nói: “Vạch địa bàn?”
Không đợi Hứa Thất An trả lời, Tống Đình Phong lắc đầu: “Không, nếu nó có được trí tuệ, tuyệt đối sẽ không lấy phương thức như vậy vạch địa bàn. Ở vùng ngoại thành kinh thành vạch địa bàn, cái đó và tìm chết không có gì khác nhau. Mà nếu nó chỉ là dã thú hung ác điên cuồng, là sẽ không làm ra hành vi xua đuổi hộ làm vôi.”
Lữ Thanh suy nghĩ chốc lát, con ngươi hơi co lại: “Trong núi Đại Hoàng có cái gì khiến nó để ý.”
Trong xe lâm vào im lặng ngắn ngủi.
Xe ngựa nhanh chóng ra khỏi nội thành, mấy con ngựa tốt quan lại dùng được các bạch dịch dắt chờ ở cửa thành.
Đoàn người Hứa Thất An đổi cưỡi ngựa tốt, xuyên qua những con đường, phố xá sầm uất của ngoại thành, chỉ dùng nửa canh giờ đã rời khỏi ngoại thành, sáu người cưỡi ngựa lập tức đẩy nhanh tốc độ, hoả tốc chạy tới núi Đại Hoàng.
“Ngựa nhà nước chạy đúng là nhanh, thế này cũng gần năm mươi dặm một giờ ( khoảng 80km/h, trong khi đời thực, ngựa chạy nhanh nhất là khoảng 70km/h) rồi, ngựa kiếp trước của ta có thể chạy nhanh như vậy sao...” Hứa Thất An nói thầm.
Trong tiểu thuyết bình thường sẽ xuất hiện hàm lượng linh khí khác nhau mang đến chênh lệch?
Phán đoán này là có đạo lý, bởi vì luyện khí bản năng là một loại phương pháp thổ nạp.
Đoàn người ở lúc giữa trưa đến biên giới núi Đại Hoàng, dừng lại ở bên đường cái, mang cương ngựa buộc ở trên thân cây ven đường, sau khi ăn lương khô, tìm một đường hẹp quanh co vào núi.