Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 907: Khởi cư lang biến mất (2)




Vương thủ phụ nghe xong, tựa vào ghế dựa, thật lâu không nói gì.

“Người của Ti Thiên Giám có năng lực che chắn thiên cơ, chỉ có Giám chính.” Vương thủ phụ day day mi tâm, như là đang hỏi, hoặc như là tự hỏi: “Giám chính làm như vậy mục đích ở đâu?”

Ta làm sao biết, đây không phải đang điều tra sao... Hứa Thất An lắc đầu.

“Lão phu cho ngươi một phần thư tay, ngươi có thể dựa vào nó ra vào Lại bộ. Về sau chỗ nào cần hỗ trợ, cứ nói đừng ngại.” Vương thủ phụ nhìn chằm chằm Hứa Thất An, nói:

“Nhưng lão phu có điều kiện, nếu Hứa công tử có thể tra ra chân tướng, hy vọng có thể nói cho biết. Ừm, ta cũng sẽ âm thầm điều tra việc này một chút.”

Năm đó trên triều đình từng xảy ra một việc lớn, mà sự kiện đó bị che chắn thiên cơ, bản thân hắn một người liên quan tới sự việc không chút ấn tượng, quên đi việc này.

Chuyện có thể để Giám chính ra tay che chắn thiên cơ, tuyệt đối là việc lớn.

Hứa Thất An gật gật đầu, theo lễ phép nói tiếng cảm ơn.

...

Sau khi tiễn bước Hứa Thất An, Vương thủ phụ gọi quản gia, giọng điệu bình tĩnh: “Hứa gia Nhị lang còn ở trong phủ?”

Hôm qua, hắn từng nói với Vương Tư Mộ, muốn giữ Hứa Nhị lang ở nhà dùng bữa tối.

“Ở, lão nô lập tức gọi hắn tới.”

Quản gia lập tức hiểu ý tứ lão gia, khom người lui ra.

Chỉ một lát, Hứa Nhị lang mặc áo dài màu trắng, môi hồng răng trắng bước vào cửa, không kiêu không nịnh chắp tay: “Thủ phụ đại nhân.”

Vương thủ phụ đang nâng bút, viết chữ ở trên giấy Tuyên Thành trải ra, chưa ngẩng đầu, nói: “Chí hướng của Nhị lang là cái gì?”

Tiếng Nhị lang này gọi rất tự nhiên, không tỏ ra xấu hổ chút nào.

“Ừm?”

Vương thủ phụ chưa đợi được câu trả lời ngẩng đầu, phát hiện Hứa Nhị lang nhìn chằm chằm mình, nhìn chằm chằm mình...

Khóe miệng Vương thủ phụ giật giật: “Chí hướng tốt.”

Hắn buông bút, nhìn chữ trên giấy, cười nói: “Nếu không phải đại ca ngươi trượng nghĩa ra tay, lão phu chỉ sợ phải từ quan rồi. Ở trong quan trường, quan trọng nhất là phải cùng tiến thối.

“Mặc kệ ngươi quyền mưu cao minh như thế nào, vây cánh có bao nhiêu, vị kia ngồi ở trên ghế rồng, có thể một lời quyết định sinh tử của ngươi. Tiền thủ phụ có thể an ổn tuổi già, đơn giản là hắn hấp thụ giáo huấn của người đi trước.”

Tiền thủ phụ? Tên xấu xa chỉ biết tham ô ngân lượng, xu nịnh bệ hạ đó... Hứa Tân Niên nghĩ.

Vương thủ phụ tiếp tục nói: “Hai trăm năm trước tranh vị trí thái tử, Vân Lộc thư viện từ đó rời khỏi triều đình. Trình thánh ở thư viện lập bia, viết trượng nghĩa tử tiết báo quân ân, những thứ này đều đang hướng con cháu đời sau bày tỏ rõ cùng một sự kiện.

“Quân chính là quân, thần chính là thần, nắm bắt tốt chừng mực này, ngươi mới có thể ở triều đường một bước lên mây.”

Hứa Nhị lang nhíu nhíu mày, hỏi: “Nếu ta không muốn thì sao?”

Vương thủ phụ cao giọng cười to: “Không muốn, vậy ngươi làm quan cái gì.”

Hứa Nhị lang chắp tay nói: “Học sinh hiểu rồi.”

Hắn đọc đủ sách sử, rất dễ dàng có thể lý giải lời của Vương thủ phụ, các đời, quyền thần nhiều đếm không xuể. Nhưng nếu hoàng đế muốn động vào hắn, cho dù tay nắm quyền lực lớn nữa, kết cục tốt nhất cũng là từ quan về quê.

Vương thủ phụ bỗng nhiên cảm khái một tiếng: “Cách làm người cùng phẩm tính của đại ca ngươi, làm người ta bội phục, nhưng hắn không thích hợp triều đình, chớ học hắn.”

Đại ca gần đây thường thường hướng ta thỉnh giáo, ta không cần học hắn? Hứa Nhị lang có chút kiêu ngạo nâng cằm lên, nói: “Học sinh biết.”

Vương thủ phụ gật gật đầu: “Buổi tối ở lại ăn cơm đi.”

...

Lại bộ, kho công văn.

Hứa Thất An dịch dung thành Hứa Tân Niên, ở dưới sự trợ giúp của lại viên, chuyển ra danh sách tân khoa tiến sĩ năm Nguyên Cảnh thứ 10.

Ra ngoài dự liệu là, trạng nguyên năm Nguyên Cảnh thứ 10 thế mà lại là thủ phụ Vương Trinh Văn.

Bảng nhãn tên Lữ An.

Thám hoa thì một mảng trống rỗng, không có kí tên.

Tìm được hắn rồi... Hứa Thất An nhìn chằm chằm chỗ trống, hồi lâu chưa nói.

“Vị khởi cư lang bị xóa tên kia là thám hoa năm Nguyên Cảnh thứ 10, nhất giáp tiến sĩ, hắn rốt cuộc là ai, vì sao sẽ bị che chắn thiên cơ? Người này bây giờ sống hay chết? Đã vào triều làm quan, vậy không có khả năng là Giám chính đời đầu.

“Chỉ có thể là Giám chính đương đại làm, nhưng Giám chính vì sao phải làm như vậy? Khởi cư lang không có tên cùng Tô Hàng lại có quan hệ gì? Tên của Tô Hàng chưa bị lau đi, cái này nói rõ hắn không phải vị khởi cư lang đó, nhưng tuyệt đối có liên hệ.”

Căn cứ manh mối trong tay đã có, hắn làm một giả thiết đơn giản:

Năm đó trên triều đình có một đảng phái, Tô Hàng là một trong các thành viên trung tâm của đảng này, mà vị khởi cư lang bị xóa tên kia, rất có thể là khôi thủ của đảng phái.

Đảng phái này rất cường đại, gặp các đảng vây công, cuối cùng ảm đạm lui xuống. Kết cục của Tô Hàng chính là chứng minh.

Nhưng Hứa Thất An không nghĩ ra là, nếu chỉ là tranh đấu đảng phái tầm thường, Giám chính cần gì phải lau đi tên vị khởi cư lang kia? Vì sao phải che chắn thiên cơ?

Phương diện này, khẳng định còn có một tầng bí ẩn sâu hơn nữa.

“Trực giác nói cho ta biết, chuyện cũ năm xưa này rất quan trọng, ặc, đây là nói lời thừa, đương nhiên quan trọng, bằng không Giám chính sao có thể ra tay che chắn. Ài, ghét nhất tra bản án cũ năm xưa, không, ghét nhất thuật sĩ. Chung Ly cùng Thải Vi hai cô bé đáng yêu không tính.”

Hứa Thất An rời khỏi Lại bộ, cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, ‘cọc cọc cọc’ đi ở trên đường.

Con ngựa cái nhỏ rất hiểu ý người, giữ một tốc độ không nhanh không chậm, khiến Hứa Thất An có thể nhân cơ hội tự hỏi sự việc, không cần chuyên chú điều khiển.

“Lúc trước tra vụ án Tang Bạc, cũng đề cập đến Giám chính đời đầu, trên tư liệu lịch sử không có ghi lại, cuối cùng là Hoài Khánh băng tuyết thông minh, thông qua năm trăm năm trước chùa chiền suy yếu, mang manh mối tập trung Thanh Long tự, để ta ý thức được Thần Thù có liên quan với phật môn, có liên quan với năm trăm năm trước phật môn hưng thịnh ở Trung Nguyên.

“Phương pháp của Hoài Khánh, cũng có thể dùng trên người vị khởi cư lang này, ta có thể điều tra một số sự kiện lớn năm đó, từ trong đó tìm kiếm manh mối.”

Sau khi xao định lối suy nghĩ, hắn tiếp tục tự hỏi về chuyện Nguyên Cảnh Đế.

Hắn lúc trước muốn điều tra Nguyên Cảnh Đế, chỉ là xuất phát từ khứu giác của cảnh sát hình sự lâu năm, cho rằng nếu chỉ vì Hồn Đan, không đủ khiến Nguyên Cảnh Đế mạo phiêu lưu lớn như vậy, liên hợp Trấn Bắc vương tàn sát cả thành.

Dù sao Hồn Đan cũng không phải thận bảo, ba miếng là trường sinh bất lão, căn bản không đến mức tàn sát cả thành.

Trải qua chuyến đi Kiếm Châu, hắn càng thêm khẳng định Nguyên Cảnh Đế có vấn đề, kẻ được khí vận không thể trường sinh, vậy lão hoàng đế còn đang giãy giụa linh tinh cái gì?

Thân là vua của một nước, hắn không có khả năng không biết bí mật này, cao tổ cùng võ tông chính là ví dụ. Vương thủ phụ nghe xong, tựa vào ghế dựa, thật lâu không nói gì.

“Người của Ti Thiên Giám có năng lực che chắn thiên cơ, chỉ có Giám chính.” Vương thủ phụ day day mi tâm, như là đang hỏi, hoặc như là tự hỏi: “Giám chính làm như vậy mục đích ở đâu?”

Ta làm sao biết, đây không phải đang điều tra sao... Hứa Thất An lắc đầu.

“Lão phu cho ngươi một phần thư tay, ngươi có thể dựa vào nó ra vào Lại bộ. Về sau chỗ nào cần hỗ trợ, cứ nói đừng ngại.” Vương thủ phụ nhìn chằm chằm Hứa Thất An, nói:

“Nhưng lão phu có điều kiện, nếu Hứa công tử có thể tra ra chân tướng, hy vọng có thể nói cho biết. Ừm, ta cũng sẽ âm thầm điều tra việc này một chút.”

Năm đó trên triều đình từng xảy ra một việc lớn, mà sự kiện đó bị che chắn thiên cơ, bản thân hắn một người liên quan tới sự việc không chút ấn tượng, quên đi việc này.

Chuyện có thể để Giám chính ra tay che chắn thiên cơ, tuyệt đối là việc lớn.

Hứa Thất An gật gật đầu, theo lễ phép nói tiếng cảm ơn.

...

Sau khi tiễn bước Hứa Thất An, Vương thủ phụ gọi quản gia, giọng điệu bình tĩnh: “Hứa gia Nhị lang còn ở trong phủ?”

Hôm qua, hắn từng nói với Vương Tư Mộ, muốn giữ Hứa Nhị lang ở nhà dùng bữa tối.

“Ở, lão nô lập tức gọi hắn tới.”

Quản gia lập tức hiểu ý tứ lão gia, khom người lui ra.

Chỉ một lát, Hứa Nhị lang mặc áo dài màu trắng, môi hồng răng trắng bước vào cửa, không kiêu không nịnh chắp tay: “Thủ phụ đại nhân.”

Vương thủ phụ đang nâng bút, viết chữ ở trên giấy Tuyên Thành trải ra, chưa ngẩng đầu, nói: “Chí hướng của Nhị lang là cái gì?”

Tiếng Nhị lang này gọi rất tự nhiên, không tỏ ra xấu hổ chút nào.

“Ừm?”

Vương thủ phụ chưa đợi được câu trả lời ngẩng đầu, phát hiện Hứa Nhị lang nhìn chằm chằm mình, nhìn chằm chằm mình...

Khóe miệng Vương thủ phụ giật giật: “Chí hướng tốt.”

Hắn buông bút, nhìn chữ trên giấy, cười nói: “Nếu không phải đại ca ngươi trượng nghĩa ra tay, lão phu chỉ sợ phải từ quan rồi. Ở trong quan trường, quan trọng nhất là phải cùng tiến thối.

“Mặc kệ ngươi quyền mưu cao minh như thế nào, vây cánh có bao nhiêu, vị kia ngồi ở trên ghế rồng, có thể một lời quyết định sinh tử của ngươi. Tiền thủ phụ có thể an ổn tuổi già, đơn giản là hắn hấp thụ giáo huấn của người đi trước.”

Tiền thủ phụ? Tên xấu xa chỉ biết tham ô ngân lượng, xu nịnh bệ hạ đó... Hứa Tân Niên nghĩ.

Vương thủ phụ tiếp tục nói: “Hai trăm năm trước tranh vị trí thái tử, Vân Lộc thư viện từ đó rời khỏi triều đình. Trình thánh ở thư viện lập bia, viết trượng nghĩa tử tiết báo quân ân, những thứ này đều đang hướng con cháu đời sau bày tỏ rõ cùng một sự kiện.

“Quân chính là quân, thần chính là thần, nắm bắt tốt chừng mực này, ngươi mới có thể ở triều đường một bước lên mây.”

Hứa Nhị lang nhíu nhíu mày, hỏi: “Nếu ta không muốn thì sao?”

Vương thủ phụ cao giọng cười to: “Không muốn, vậy ngươi làm quan cái gì.”

Hứa Nhị lang chắp tay nói: “Học sinh hiểu rồi.”

Hắn đọc đủ sách sử, rất dễ dàng có thể lý giải lời của Vương thủ phụ, các đời, quyền thần nhiều đếm không xuể. Nhưng nếu hoàng đế muốn động vào hắn, cho dù tay nắm quyền lực lớn nữa, kết cục tốt nhất cũng là từ quan về quê.

Vương thủ phụ bỗng nhiên cảm khái một tiếng: “Cách làm người cùng phẩm tính của đại ca ngươi, làm người ta bội phục, nhưng hắn không thích hợp triều đình, chớ học hắn.”

Đại ca gần đây thường thường hướng ta thỉnh giáo, ta không cần học hắn? Hứa Nhị lang có chút kiêu ngạo nâng cằm lên, nói: “Học sinh biết.”

Vương thủ phụ gật gật đầu: “Buổi tối ở lại ăn cơm đi.”

...

Lại bộ, kho công văn.

Hứa Thất An dịch dung thành Hứa Tân Niên, ở dưới sự trợ giúp của lại viên, chuyển ra danh sách tân khoa tiến sĩ năm Nguyên Cảnh thứ 10.

Ra ngoài dự liệu là, trạng nguyên năm Nguyên Cảnh thứ 10 thế mà lại là thủ phụ Vương Trinh Văn.

Bảng nhãn tên Lữ An.

Thám hoa thì một mảng trống rỗng, không có kí tên.

Tìm được hắn rồi... Hứa Thất An nhìn chằm chằm chỗ trống, hồi lâu chưa nói.

“Vị khởi cư lang bị xóa tên kia là thám hoa năm Nguyên Cảnh thứ 10, nhất giáp tiến sĩ, hắn rốt cuộc là ai, vì sao sẽ bị che chắn thiên cơ? Người này bây giờ sống hay chết? Đã vào triều làm quan, vậy không có khả năng là Giám chính đời đầu.

“Chỉ có thể là Giám chính đương đại làm, nhưng Giám chính vì sao phải làm như vậy? Khởi cư lang không có tên cùng Tô Hàng lại có quan hệ gì? Tên của Tô Hàng chưa bị lau đi, cái này nói rõ hắn không phải vị khởi cư lang đó, nhưng tuyệt đối có liên hệ.”

Căn cứ manh mối trong tay đã có, hắn làm một giả thiết đơn giản:

Năm đó trên triều đình có một đảng phái, Tô Hàng là một trong các thành viên trung tâm của đảng này, mà vị khởi cư lang bị xóa tên kia, rất có thể là khôi thủ của đảng phái.

Đảng phái này rất cường đại, gặp các đảng vây công, cuối cùng ảm đạm lui xuống. Kết cục của Tô Hàng chính là chứng minh.

Nhưng Hứa Thất An không nghĩ ra là, nếu chỉ là tranh đấu đảng phái tầm thường, Giám chính cần gì phải lau đi tên vị khởi cư lang kia? Vì sao phải che chắn thiên cơ?

Phương diện này, khẳng định còn có một tầng bí ẩn sâu hơn nữa.

“Trực giác nói cho ta biết, chuyện cũ năm xưa này rất quan trọng, ặc, đây là nói lời thừa, đương nhiên quan trọng, bằng không Giám chính sao có thể ra tay che chắn. Ài, ghét nhất tra bản án cũ năm xưa, không, ghét nhất thuật sĩ. Chung Ly cùng Thải Vi hai cô bé đáng yêu không tính.”

Hứa Thất An rời khỏi Lại bộ, cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, ‘cọc cọc cọc’ đi ở trên đường.

Con ngựa cái nhỏ rất hiểu ý người, giữ một tốc độ không nhanh không chậm, khiến Hứa Thất An có thể nhân cơ hội tự hỏi sự việc, không cần chuyên chú điều khiển.

“Lúc trước tra vụ án Tang Bạc, cũng đề cập đến Giám chính đời đầu, trên tư liệu lịch sử không có ghi lại, cuối cùng là Hoài Khánh băng tuyết thông minh, thông qua năm trăm năm trước chùa chiền suy yếu, mang manh mối tập trung Thanh Long tự, để ta ý thức được Thần Thù có liên quan với phật môn, có liên quan với năm trăm năm trước phật môn hưng thịnh ở Trung Nguyên.

“Phương pháp của Hoài Khánh, cũng có thể dùng trên người vị khởi cư lang này, ta có thể điều tra một số sự kiện lớn năm đó, từ trong đó tìm kiếm manh mối.”

Sau khi xao định lối suy nghĩ, hắn tiếp tục tự hỏi về chuyện Nguyên Cảnh Đế.

Hắn lúc trước muốn điều tra Nguyên Cảnh Đế, chỉ là xuất phát từ khứu giác của cảnh sát hình sự lâu năm, cho rằng nếu chỉ vì Hồn Đan, không đủ khiến Nguyên Cảnh Đế mạo phiêu lưu lớn như vậy, liên hợp Trấn Bắc vương tàn sát cả thành.

Dù sao Hồn Đan cũng không phải thận bảo, ba miếng là trường sinh bất lão, căn bản không đến mức tàn sát cả thành.

Trải qua chuyến đi Kiếm Châu, hắn càng thêm khẳng định Nguyên Cảnh Đế có vấn đề, kẻ được khí vận không thể trường sinh, vậy lão hoàng đế còn đang giãy giụa linh tinh cái gì?

Thân là vua của một nước, hắn không có khả năng không biết bí mật này, cao tổ cùng võ tông chính là ví dụ.