Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 828: Vương phi bị vứt bỏ (1)




Lúc này, bọn họ mang đồ sứ thu vào rương, lại mang rương thu vào mảnh vỡ Địa Thư, mang toàn bộ thứ đáng giá trong căn nhà riêng này càn quét sạch sẽ.

Đương nhiên, Hứa Thất An cũng không quên mang giấy tờ đất cùng giấy tờ nhà mang đi.

Hắn tính mang tòa nhà này bán đi, sau đó ở phụ cận Hứa phủ mua một tiểu viện, mang vương phi nuôi ở nơi đó.

...

Ba người quay về Hứa phủ, Tô Tô đang ngồi ở trên nóc nhà ngắm phong cảnh, chống một cái ô đỏ au.

Trong sân, Hứa Linh m ăn uống no đủ đánh quyền như thật, rèn luyện khí huyết, nó còn không quên phối âm cho mình: hây a hây a!

Hai lông mày nhỏ mờ nhạt dựng lên, làm ra bộ dáng dữ tợn.

Chử Thải Vi cùng Lệ Na ở bên cạnh nói chuyện phiếm, nhân tiện chỉ đạo.

Tô Tô thì ngồi ở nóc nhà xem náo nhiệt, gió vén lên mái tóc của nàng, thổi bay làn váy của nàng, tựa như tiên tử xuất trần, xinh đẹp tuyệt luân.

Lý Diệu Chân đứng ở trong sân, ngẩng đầu, vẫy tay: “Tô Tô, xuống dưới, có việc nói với ngươi.”

“Vâng!”

Tô Tô cười tươi, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Tiểu Đậu Đinh chỉ vào Tô Tô, nói với Lệ Na cùng Thải Vi: “Ta cũng muốn học cái này.”

“Ngươi không được, ngươi quá béo.” Lệ Na cùng Thải Vi lập tức từ chối.

Tiểu Đậu Đinh tức giận không để ý tới các nàng, chạy tới ôm chân đại ca.

“Đại ca muội có béo không?” Hứa Linh m ý đồ từ chỗ đại ca tìm về tự tin.

“Muội không mập, muội là chi phương (mỡ) can.” Hứa Thất An xoa đầu nó.

“Mẹ là tiểu tâm can của cha, muội là chi phương can của đại ca, đúng hay không.” Hứa Linh m còn nhớ rõ đoạn đối thoại này, trước kia đại ca từng nói với nó.

“Đúng đúng đúng.”

Tiểu Đậu Đinh liền chạy về bên cạnh Lệ Na cùng Chử Thải Vi, lớn tiếng tuyên bố: “Mẹ là tiểu tâm can của cha, ta là chi phương can của đại ca.”

“Câm miệng!”

Thẩm thẩm từ trong phòng đi ra, xấu hổ đến mức tai đỏ má hồng, cầm chổi lông gà, đuổi đánh Hứa Linh m khắp sân, nhưng, nàng thế mà lại đuổi không kịp...

Đám người Hứa Thất An vào nhà, Lý Diệu Chân mang Tô Tô đặt ở bên cạnh bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chúng ta, tra được manh mối về phụ thân ngươi bị hỏi tội chém đầu rồi.”

Thân thể mềm mại của Tô Tô có thể thấy được run lên, khóe miệng mang theo cười nhẹ chậm rãi vuốt phẳng, con ngươi hoạt bát linh động ảm đạm, tiếp đó hiện lên đau buồn cùng mờ mịt.

Mắt nàng bịt kín một tầng hơi nước, si ngốc nhìn Hứa Thất An: “Ngươi tra được?”

Hứa Thất An lấy ra thư mật chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn.

Tô Tô sốt ruột không dằn được mở ra, đọc đi đọc lại vài lần, ánh lệ trong mắt nàng tựa như càng thêm nồng đậm, nhưng như thế nào cũng không rơi xuống được.

Ánh lệ là một loại sắc thái cảm tình mãnh liệt, lại không phải chân thật.

Quỷ sao có thể khóc chứ, đúng vậy, nàng ngay cả khóc vì người nhà cũng không làm được.

“Cha, cha ta sao có thể chọc vào nhiều kẻ địch như vậy? Cái này, cái này không hợp lý.” Tô Tô bi thương nói.

“Vụ án Tô gia, không bình thường.” Lý Diệu Chân vỗ vỗ bả vai nữ phó người giấy, trấn an nói:

“Chúng ta đến kinh thành, tra vụ án nhà ngươi là một trong các mục đích. Yên tâm, ta sẽ thay ngươi điều tra rõ vụ án năm đó.”

Hứa Thất An chắp tay, “Vậy làm phiền Phi Yến nữ hiệp, yên lặng chờ tin lành.”

Lý Diệu Chân lập tức xoay đầu đi, khuôn mặt hồng hào mang sự giận dữ, hung hăng lườm hắn một cái.

Nàng đương nhiên chỉ là thuận miệng nói, cho Tô Tô nổi giận, loại chuyện này sao có thể chỉ trông vào nàng. Khẳng định cần Hứa Thất An đến chủ đạo.

Người này chính là không vừa mắt nàng đoạt sự nổi bật.

“Làm phiền Hứa ngân... Hứa công tử.” Lý Diệu Chân bĩu môi.

“Vốn là từng đáp ứng các ngươi, chỉ là…” Hứa Thất An lộ ra nét khó xử, nói:

“Ta vốn tưởng là một vụ án nhỏ, chuyện thuận tay làm, nhưng, nhưng không ngờ liên lụy sâu như vậy. Huống hồ, ta bây giờ đã không phải Ngân la, tra án chịu cản trở khắp nơi, chỉ sợ...”

Tô Tô khẽ biến sắc: “Ngươi muốn hối hận?”

Hứa Thất An lắc đầu, trầm giọng nói: “Không, phải thêm niên hạn.”

Chung Ly và Lý Diệu Chân nhất thời chưa phản ứng lại, nhưng Tô Tô nghe hiểu, ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Bao, bao lâu?”

Hứa Thất An thừa nước đục thả câu nói: “Về sau nói sau.”

Hắn không ngờ Tô Tô thật sự đáp ứng, mới vừa rồi chẳng qua là đùa giỡn một chút, trêu chọc nữ quỷ xinh đẹp.

...

Đang nói, trong sân truyền đến tiếng la hơi hoảng sợ của lão Trương gác cổng: “Đại lang, đại lang, người của quan phủ đến...”

Lý Diệu Chân nghe tiếng, lông mày hơi nhíu lại, nắm lên phi kiếm trên bàn, liền đẩy cửa ra ngoài.

Hứa Thất An theo nàng ra ngoài, vừa vặn thấy một đám người cường thế tiến vào trong phủ, cầm đầu là nam nhân trung niên mặc khải giáp thống lĩnh cấm quân, phía sau hắn có mười mấy giáp sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí đi theo.

Ngoài ra, còn có vài tên Đả Canh Nhân đi cùng, Ngân la Lý Ngọc Xuân, đồng la Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu.

Thống lĩnh cấm quân vốn khí thế hùng hổ, ánh mắt sắc bén đảo qua ở bên trong sân, Chử Thải Vi, Chung Ly của Ti Thiên Giám, Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn hai tông Thiên Nhân...

Ánh mắt hắn lặng lẽ nhu hòa đi vài phần.

Hứa Thất An cùng ba người Lý Ngọc Xuân ánh mắt có chút va chạm, liền dời đi, chưa trao đổi nhiều.

Vị thống lĩnh cấm quân kia, một tay đè chuôi đao, giương giọng nói: “Hứa Thất An, phụng ý chỉ bệ hạ, đến dò hỏi chuyện vương phi bị bắt đi, mời ngươi phối hợp.”

Nguyên Cảnh Đế rất để bụng đối với vương phi, tuy ở thời khắc mẫn cảm này, hắn cũng vẫn phái người đến điều tra ta, cái này đủ để nói rõ hắn rất coi trọng đối với vương phi...

Phải ứng đối thật tốt, bằng không, rất có thể đánh vỡ hòa bình bây giờ, nếu để Nguyên Cảnh Đế biết ta “lén giấu” vương phi, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ...

Hứa Thất An âm thầm gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Tướng quân muốn hỏi cái gì?”

Thống lĩnh cấm quân trầm giọng nói: “Làm phiền Hứa công tử triệu tập tất cả mọi người trong phủ, mặt khác, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, vào sảnh một chuyến.”

Hứa Thất An lập tức bảo lão Trương gác cổng triệu tập người hầu trong phủ, mà hắn thì dẫn thống lĩnh cấm quân và Lý Ngọc Xuân, cùng Tống Đình Phong, Chu Quảng Hiếu vào sảnh trong.

Bởi vì người hầu đều bị triệu tập ở sân lớn, do đó không ai dâng trà, Hứa Thất An ngồi ở chủ vị, mặt không biểu cảm nhìn thống lĩnh cấm quân.

Đây là thái độ gì, quả thực cuồng vọng... Thống lĩnh cấm quân nhìn hắn một cái, cũng cau mày, nói:

“Tình huống vương phi bị cướp, bệ hạ đã nghe sứ đoàn đề cập. Nhưng vẫn có một số chi tiết chưa rõ, mời Hứa công tử nói cho đúng sự thật.”

Thấy Hứa Thất An gật đầu, thống lĩnh cấm quân tiếp tục nói: “Căn cứ tỳ nữ đưa về phủ Hoài Vương miêu tả, ở sau khi vương phi bị bắt, Hứa công tử đuổi theo bốn vị thủ lĩnh man tộc, có việc này hay không?”

Hứa Thất An trả lời theo sự thật: “Đúng vậy.”

Thống lĩnh cấm quân truy hỏi: “Sau đó thế nào?” Lúc này, bọn họ mang đồ sứ thu vào rương, lại mang rương thu vào mảnh vỡ Địa Thư, mang toàn bộ thứ đáng giá trong căn nhà riêng này càn quét sạch sẽ.

Đương nhiên, Hứa Thất An cũng không quên mang giấy tờ đất cùng giấy tờ nhà mang đi.

Hắn tính mang tòa nhà này bán đi, sau đó ở phụ cận Hứa phủ mua một tiểu viện, mang vương phi nuôi ở nơi đó.

...

Ba người quay về Hứa phủ, Tô Tô đang ngồi ở trên nóc nhà ngắm phong cảnh, chống một cái ô đỏ au.

Trong sân, Hứa Linh m ăn uống no đủ đánh quyền như thật, rèn luyện khí huyết, nó còn không quên phối âm cho mình: hây a hây a!

Hai lông mày nhỏ mờ nhạt dựng lên, làm ra bộ dáng dữ tợn.

Chử Thải Vi cùng Lệ Na ở bên cạnh nói chuyện phiếm, nhân tiện chỉ đạo.

Tô Tô thì ngồi ở nóc nhà xem náo nhiệt, gió vén lên mái tóc của nàng, thổi bay làn váy của nàng, tựa như tiên tử xuất trần, xinh đẹp tuyệt luân.

Lý Diệu Chân đứng ở trong sân, ngẩng đầu, vẫy tay: “Tô Tô, xuống dưới, có việc nói với ngươi.”

“Vâng!”

Tô Tô cười tươi, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Tiểu Đậu Đinh chỉ vào Tô Tô, nói với Lệ Na cùng Thải Vi: “Ta cũng muốn học cái này.”

“Ngươi không được, ngươi quá béo.” Lệ Na cùng Thải Vi lập tức từ chối.

Tiểu Đậu Đinh tức giận không để ý tới các nàng, chạy tới ôm chân đại ca.

“Đại ca muội có béo không?” Hứa Linh m ý đồ từ chỗ đại ca tìm về tự tin.

“Muội không mập, muội là chi phương (mỡ) can.” Hứa Thất An xoa đầu nó.

“Mẹ là tiểu tâm can của cha, muội là chi phương can của đại ca, đúng hay không.” Hứa Linh m còn nhớ rõ đoạn đối thoại này, trước kia đại ca từng nói với nó.

“Đúng đúng đúng.”

Tiểu Đậu Đinh liền chạy về bên cạnh Lệ Na cùng Chử Thải Vi, lớn tiếng tuyên bố: “Mẹ là tiểu tâm can của cha, ta là chi phương can của đại ca.”

“Câm miệng!”

Thẩm thẩm từ trong phòng đi ra, xấu hổ đến mức tai đỏ má hồng, cầm chổi lông gà, đuổi đánh Hứa Linh m khắp sân, nhưng, nàng thế mà lại đuổi không kịp...

Đám người Hứa Thất An vào nhà, Lý Diệu Chân mang Tô Tô đặt ở bên cạnh bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chúng ta, tra được manh mối về phụ thân ngươi bị hỏi tội chém đầu rồi.”

Thân thể mềm mại của Tô Tô có thể thấy được run lên, khóe miệng mang theo cười nhẹ chậm rãi vuốt phẳng, con ngươi hoạt bát linh động ảm đạm, tiếp đó hiện lên đau buồn cùng mờ mịt.

Mắt nàng bịt kín một tầng hơi nước, si ngốc nhìn Hứa Thất An: “Ngươi tra được?”

Hứa Thất An lấy ra thư mật chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn.

Tô Tô sốt ruột không dằn được mở ra, đọc đi đọc lại vài lần, ánh lệ trong mắt nàng tựa như càng thêm nồng đậm, nhưng như thế nào cũng không rơi xuống được.

Ánh lệ là một loại sắc thái cảm tình mãnh liệt, lại không phải chân thật.

Quỷ sao có thể khóc chứ, đúng vậy, nàng ngay cả khóc vì người nhà cũng không làm được.

“Cha, cha ta sao có thể chọc vào nhiều kẻ địch như vậy? Cái này, cái này không hợp lý.” Tô Tô bi thương nói.

“Vụ án Tô gia, không bình thường.” Lý Diệu Chân vỗ vỗ bả vai nữ phó người giấy, trấn an nói:

“Chúng ta đến kinh thành, tra vụ án nhà ngươi là một trong các mục đích. Yên tâm, ta sẽ thay ngươi điều tra rõ vụ án năm đó.”

Hứa Thất An chắp tay, “Vậy làm phiền Phi Yến nữ hiệp, yên lặng chờ tin lành.”

Lý Diệu Chân lập tức xoay đầu đi, khuôn mặt hồng hào mang sự giận dữ, hung hăng lườm hắn một cái.

Nàng đương nhiên chỉ là thuận miệng nói, cho Tô Tô nổi giận, loại chuyện này sao có thể chỉ trông vào nàng. Khẳng định cần Hứa Thất An đến chủ đạo.

Người này chính là không vừa mắt nàng đoạt sự nổi bật.

“Làm phiền Hứa ngân... Hứa công tử.” Lý Diệu Chân bĩu môi.

“Vốn là từng đáp ứng các ngươi, chỉ là…” Hứa Thất An lộ ra nét khó xử, nói:

“Ta vốn tưởng là một vụ án nhỏ, chuyện thuận tay làm, nhưng, nhưng không ngờ liên lụy sâu như vậy. Huống hồ, ta bây giờ đã không phải Ngân la, tra án chịu cản trở khắp nơi, chỉ sợ...”

Tô Tô khẽ biến sắc: “Ngươi muốn hối hận?”

Hứa Thất An lắc đầu, trầm giọng nói: “Không, phải thêm niên hạn.”

Chung Ly và Lý Diệu Chân nhất thời chưa phản ứng lại, nhưng Tô Tô nghe hiểu, ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Bao, bao lâu?”

Hứa Thất An thừa nước đục thả câu nói: “Về sau nói sau.”

Hắn không ngờ Tô Tô thật sự đáp ứng, mới vừa rồi chẳng qua là đùa giỡn một chút, trêu chọc nữ quỷ xinh đẹp.

...

Đang nói, trong sân truyền đến tiếng la hơi hoảng sợ của lão Trương gác cổng: “Đại lang, đại lang, người của quan phủ đến...”

Lý Diệu Chân nghe tiếng, lông mày hơi nhíu lại, nắm lên phi kiếm trên bàn, liền đẩy cửa ra ngoài.

Hứa Thất An theo nàng ra ngoài, vừa vặn thấy một đám người cường thế tiến vào trong phủ, cầm đầu là nam nhân trung niên mặc khải giáp thống lĩnh cấm quân, phía sau hắn có mười mấy giáp sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí đi theo.

Ngoài ra, còn có vài tên Đả Canh Nhân đi cùng, Ngân la Lý Ngọc Xuân, đồng la Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu.

Thống lĩnh cấm quân vốn khí thế hùng hổ, ánh mắt sắc bén đảo qua ở bên trong sân, Chử Thải Vi, Chung Ly của Ti Thiên Giám, Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn hai tông Thiên Nhân...

Ánh mắt hắn lặng lẽ nhu hòa đi vài phần.

Hứa Thất An cùng ba người Lý Ngọc Xuân ánh mắt có chút va chạm, liền dời đi, chưa trao đổi nhiều.

Vị thống lĩnh cấm quân kia, một tay đè chuôi đao, giương giọng nói: “Hứa Thất An, phụng ý chỉ bệ hạ, đến dò hỏi chuyện vương phi bị bắt đi, mời ngươi phối hợp.”

Nguyên Cảnh Đế rất để bụng đối với vương phi, tuy ở thời khắc mẫn cảm này, hắn cũng vẫn phái người đến điều tra ta, cái này đủ để nói rõ hắn rất coi trọng đối với vương phi...

Phải ứng đối thật tốt, bằng không, rất có thể đánh vỡ hòa bình bây giờ, nếu để Nguyên Cảnh Đế biết ta “lén giấu” vương phi, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ...

Hứa Thất An âm thầm gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Tướng quân muốn hỏi cái gì?”

Thống lĩnh cấm quân trầm giọng nói: “Làm phiền Hứa công tử triệu tập tất cả mọi người trong phủ, mặt khác, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, vào sảnh một chuyến.”

Hứa Thất An lập tức bảo lão Trương gác cổng triệu tập người hầu trong phủ, mà hắn thì dẫn thống lĩnh cấm quân và Lý Ngọc Xuân, cùng Tống Đình Phong, Chu Quảng Hiếu vào sảnh trong.

Bởi vì người hầu đều bị triệu tập ở sân lớn, do đó không ai dâng trà, Hứa Thất An ngồi ở chủ vị, mặt không biểu cảm nhìn thống lĩnh cấm quân.

Đây là thái độ gì, quả thực cuồng vọng... Thống lĩnh cấm quân nhìn hắn một cái, cũng cau mày, nói:

“Tình huống vương phi bị cướp, bệ hạ đã nghe sứ đoàn đề cập. Nhưng vẫn có một số chi tiết chưa rõ, mời Hứa công tử nói cho đúng sự thật.”

Thấy Hứa Thất An gật đầu, thống lĩnh cấm quân tiếp tục nói: “Căn cứ tỳ nữ đưa về phủ Hoài Vương miêu tả, ở sau khi vương phi bị bắt, Hứa công tử đuổi theo bốn vị thủ lĩnh man tộc, có việc này hay không?”

Hứa Thất An trả lời theo sự thật: “Đúng vậy.”

Thống lĩnh cấm quân truy hỏi: “Sau đó thế nào?”