Hứa Thất An là người rộng lượng, sẽ không bởi vì việc nhỏ canh cánh trong lòng, muội muội trong nhà đã gỗ mục không thể điêu khắc như thế, hắn liền không điêu khắc nữa.
Xách đến thư viện vụt cho một trận không phải tốt hơn sao, cần gì lãng phí võ mồm.
Nhưng Lý Diệu Chân ngăn Hứa Thất An bạo lực với trẻ con, thánh nữ Thiên tông cau mày, không vui nói: “Có chuyện từ từ nói, cần gì dùng đòn roi đối với một đứa bé.”
Thánh nữ ơi, ngươi vĩnh viễn không biết làm người lớn của đứa bé bướng bỉnh sốt ruột bao nhiêu... Hứa Thất An nể nàng một phen, rẽ vào sân.
Trong sân chỉ có hai mẹ con xinh đẹp, Hứa Linh Nguyệt khuôn mặt xinh xắn, ngũ quan lập thể, tràn đầy vài phần phong tình con lai, ngồi ở trên cái ghế gỗ nhỏ thêu thùa.
Cái ghế gỗ nhỏ đã không chứa nổi cái mông càng thêm đầy đặn của nàng, thịt mông cực kỳ co giãn tràn ra, nổi bật ra ở dưới váy.
Thẩm thẩm thì ở một bên không làm việc đàng hoàng, mang làn váy màu xanh lục thắt ở vị trí cẳng chân, sau đó ngồi xổm bên vườn hoa, cầm xẻng gỗ nhỏ cùng kéo nhỏ, nghịch hoa hoa cỏ cỏ.
Thẩm thẩm bình thường trừ đánh Hứa Linh m, cũng chỉ có sở thích này.
Thiếp thân nha hoàn Lục Nga của nàng ở bên cạnh giúp đỡ.
“Đại ca!”
Thấy Hứa Thất An trở về, Linh Nguyệt muội tử cao hứng hỏng mất, buông kim chỉ, cười tươi như hoa chào đón.
Khóe mắt của nàng không dấu vết xẹt qua ở trên người Lý Diệu Chân, Tô Tô cùng Chung Ly.
Biểu cảm nho nhỏ mang theo sự đánh giá đó, đã nói lên đầy đủ giữa nữ nhân xinh đẹp có địch ý trời sinh, cấy vào bản năng.
“Không sao rồi, hôm nay có thể về nhà.”
Hứa Thất An nhéo nhéo cái mũi của nàng, ánh mắt nhìn về phía căn nhà, nói: “Nhị lang cùng Nhị thúc đâu?”
“Cha không biết chạy đi đâu luyện công, nhị ca ở chỗ Trương phu tử đọc sách.” Hứa Linh Nguyệt tiếng nói dễ nghe, mang theo sự mềm mại của thiếu nữ.
Hứa Thất An gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, liền nghe Hứa Linh Nguyệt mang theo tò mò, êm ái nói: “Đại ca, vị tỷ tỷ đó là ai?”
Nàng hỏi là Chung Ly.
Chung Ly tuy theo Hứa Thất An rất lâu, nhưng nàng chưa bao giờ chính thức lộ diện, Hứa Linh Nguyệt là lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
“Sư tỷ của Thải Vi.” Hứa Thất An nói.
Ồ, sư tỷ của cô nương thùng cơm kia à... Hứa Linh Nguyệt giật mình.
Thùng cơm là biệt hiệu nàng đặt cho Chử Thải Vi, Chử Thải Vi là thùng cơm số 1, Lệ Na là thùng cơm số 2, Hứa Linh m là thùng cơm số 3.
Thật ra, người quen biết ba thùng cơm này, trong lòng ít nhiều đều có biệt hiệu kiểu này. Ví dụ như trong sân, mỹ phụ nhân chợt phát hiện con gái út người nhếch nhác, tức giận nhặt cái roi trúc lên, đuổi giết con gái út ra ngoài.
Thẩm thẩm đặt biệt hiệu cho Lệ Na cùng Hứa Linh m, đại để là: cô gái cùng đứa bé ngu xuẩn, cô gái cùng đứa bé tham ăn, cô gái cùng đứa bé vừa ngu xuẩn vừa ăn khỏe.
Đại loại như thế.
“Lão nương mỗi ngày giặt quần áo cho các ngươi chẳng lẽ không mệt sao? Đứa nhỏ chết tiệt, không biết thương lão nương chút nào.” Tiếng rít gào của thẩm thẩm truyền đến:
“Vậy ta lúc đánh ngươi cũng không cần thiết coi ngươi là con gái.”
Tiếng tranh luận của Hứa Linh m truyền đến: “Vậy con không phải con gái của mẹ, mẹ đánh con làm gì.”
Thẩm thẩm nghẹn, vô năng cuồng nộ: “... Còn dám cãi!”
...
Hứa Thất An mang theo Chung Ly ra khỏi tiểu viện, xuyên qua phòng xá, sân, dọc theo con đường trải phiến đá, thỉnh thoảng leo bậc thang, một nén nhang sau, đã tới khe núi trồng đầy trúc.
Phía nam nhiều trúc. Đại Phụng tự xưng là Cửu Châu chính thống, xưng hùng Trung Nguyên, nhưng vị trí địa lý của kinh thành là trung bắc bộ của Cửu Châu.
Khí hậu không thích hợp trúc sinh trưởng.
Một mảng rừng trúc này của Thanh Vân sơn, trái lại rất hiếm lạ.
Vào hè không lâu, mùa này trúc xanh um tươi tốt, gió núi thổi tới, vang lên xào xạc, rất có ý cảnh.
Mà điều Hứa Thất An nghĩ là, rượu ống trúc làm như thế nào?
Một tòa lầu các nhỏ thấp thoáng ở trong rừng trúc, giống như nhã các ẩn sĩ ở, một con đường mòn trải đá cuội đi thông lầu các, rơi đầy lá trúc.
“Viện trưởng, Hứa Thất An bái phỏng!” Hắn hướng tới lầu các chắp tay.
Hào quang chợt lóe trước mắt, đã từ bên ngoài thuấn di đến trong lầu các, viện trưởng Triệu Thủ ngồi ở cạnh bàn, thưởng thức trà thơm, cười mà không nói nhìn hắn.
Nho sam cũ kỹ giặt trắng bệch, tóc hoa râm hơi rối, cả người lộ ra khí tức kẻ khuyển nho (trường phái triết học coi thường hiện thực xã hội).
Triệu Thủ là cường giả cao phẩm tác phong kém nhất Hứa Thất An từng gặp, đều là lão đầu, Giám chính lại là áo trắng hơn tuyết, tiên phong đạo cốt. Độ Ách đại sư cũng mặc áo cà sa thêu kim tuyến hoa mỹ, khí độ đạm bạc, một bộ dáng cao tăng đắc đạo.
Mà Triệu viện trưởng cho người ta cảm giác chính là Khổng Ất Kỷ, hoặc là Phạm Tiến...
“Ừm, thiếu chút nữa mang quên đạo trưởng mèo, đạo trưởng cũng là một bộ dáng đạo sĩ vân du, rất bất đắc chí...” Hứa Thất An ở trong lòng bổ sung một câu.
“Đa tạ viện trưởng ra tay giúp đỡ.” Hứa Thất An biểu đạt cảm tạ.
“Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình, đây là điều ngươi dạy ta, mà ngươi cũng chưa quên.” Triệu Thủ mỉm cười nói.
Ý tứ của viện trưởng là, chỉ cần ta không quên suy nghĩ lúc ban đầu, mọi người vẫn là bạn tốt... Hứa Thất An cười chắp tay, sau đó hướng bạn tốt đưa ra yêu cầu:
“Học sinh đến thư viện, là muốn hướng viện trưởng mượn một quyển sách.”
Triệu Thủ nhìn hắn, khẽ gật đầu.
“Đại Chu Thập Di (nhặt nhạnh).” Hứa Thất An nhớ rõ Ngụy ba ba từng nói, nếu muốn biết bí mật của vương phi, thì đi thư viện Vân Lộc mượn quyển sách này.
“Ha ha!”
Triệu Thủ cười nói: “Đây là thứ của một vị đại nho thư viện sáu trăm năm trước. Hắn sinh ở thời kỳ cuối của Đại Chu, hoạt động ở buổi đầu của Đại Phụng, mang điều nghe nhìn của mình về Đại Chu, biên soạn thành sách. Sách này khắp thiên hạ chỉ có một quyển, chưa từng khắc bản, người từng đọc sách này ít ỏi không có mấy.”
Thì ra là thế, khó trách Hoài Khánh cũng chưa từng nghe nói, cho dù là nữ học bá, cũng không có khả năng đọc hết sách trong thiên hạ, khẳng định là có mục đích đọc thiên hướng sách yêu thích.
Hứa Thất An ngẩn ra, lại nghe Triệu Thủ mỉm cười nói: “Vị đại nho kia ngươi nghĩ hẳn từng nghe nói, sự tích của hắn được hậu nhân lập văn bia, ở ngay trong núi.”
Linh quang bỗng lóe ra, Hứa Thất An thốt ra: “Vị nhị phẩm đại nho Tiền Chung mang theo dân oán, đánh tan khí vận cuối cùng của Đại Chu?”
Hắn lúc mới đến thư viện Vân Lộc, Nhị lang dẫn hắn tham quan thư viện, có từng đề cập vị đại nho tên là Tiền Chung kia.
Triệu Thủ cảm khái nói: “Đó là một người đọc sách đáng giá tôn kính, thật sự lưu danh sử xanh, mà không giống bốn tên nào đó, luôn muốn đi đường ngang ngõ tắt.”
Xin hỏi bốn kẻ đi đường ngang ngõ tắt ngài nói đó, là Trương Thận, Lý Mộ Bạch, Dương Cung, Trần Thái sao... Hứa Thất An oán thầm. Hứa Thất An là người rộng lượng, sẽ không bởi vì việc nhỏ canh cánh trong lòng, muội muội trong nhà đã gỗ mục không thể điêu khắc như thế, hắn liền không điêu khắc nữa.
Xách đến thư viện vụt cho một trận không phải tốt hơn sao, cần gì lãng phí võ mồm.
Nhưng Lý Diệu Chân ngăn Hứa Thất An bạo lực với trẻ con, thánh nữ Thiên tông cau mày, không vui nói: “Có chuyện từ từ nói, cần gì dùng đòn roi đối với một đứa bé.”
Thánh nữ ơi, ngươi vĩnh viễn không biết làm người lớn của đứa bé bướng bỉnh sốt ruột bao nhiêu... Hứa Thất An nể nàng một phen, rẽ vào sân.
Trong sân chỉ có hai mẹ con xinh đẹp, Hứa Linh Nguyệt khuôn mặt xinh xắn, ngũ quan lập thể, tràn đầy vài phần phong tình con lai, ngồi ở trên cái ghế gỗ nhỏ thêu thùa.
Cái ghế gỗ nhỏ đã không chứa nổi cái mông càng thêm đầy đặn của nàng, thịt mông cực kỳ co giãn tràn ra, nổi bật ra ở dưới váy.
Thẩm thẩm thì ở một bên không làm việc đàng hoàng, mang làn váy màu xanh lục thắt ở vị trí cẳng chân, sau đó ngồi xổm bên vườn hoa, cầm xẻng gỗ nhỏ cùng kéo nhỏ, nghịch hoa hoa cỏ cỏ.
Thẩm thẩm bình thường trừ đánh Hứa Linh m, cũng chỉ có sở thích này.
Thiếp thân nha hoàn Lục Nga của nàng ở bên cạnh giúp đỡ.
“Đại ca!”
Thấy Hứa Thất An trở về, Linh Nguyệt muội tử cao hứng hỏng mất, buông kim chỉ, cười tươi như hoa chào đón.
Khóe mắt của nàng không dấu vết xẹt qua ở trên người Lý Diệu Chân, Tô Tô cùng Chung Ly.
Biểu cảm nho nhỏ mang theo sự đánh giá đó, đã nói lên đầy đủ giữa nữ nhân xinh đẹp có địch ý trời sinh, cấy vào bản năng.
“Không sao rồi, hôm nay có thể về nhà.”
Hứa Thất An nhéo nhéo cái mũi của nàng, ánh mắt nhìn về phía căn nhà, nói: “Nhị lang cùng Nhị thúc đâu?”
“Cha không biết chạy đi đâu luyện công, nhị ca ở chỗ Trương phu tử đọc sách.” Hứa Linh Nguyệt tiếng nói dễ nghe, mang theo sự mềm mại của thiếu nữ.
Hứa Thất An gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, liền nghe Hứa Linh Nguyệt mang theo tò mò, êm ái nói: “Đại ca, vị tỷ tỷ đó là ai?”
Nàng hỏi là Chung Ly.
Chung Ly tuy theo Hứa Thất An rất lâu, nhưng nàng chưa bao giờ chính thức lộ diện, Hứa Linh Nguyệt là lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
“Sư tỷ của Thải Vi.” Hứa Thất An nói.
Ồ, sư tỷ của cô nương thùng cơm kia à... Hứa Linh Nguyệt giật mình.
Thùng cơm là biệt hiệu nàng đặt cho Chử Thải Vi, Chử Thải Vi là thùng cơm số 1, Lệ Na là thùng cơm số 2, Hứa Linh m là thùng cơm số 3.
Thật ra, người quen biết ba thùng cơm này, trong lòng ít nhiều đều có biệt hiệu kiểu này. Ví dụ như trong sân, mỹ phụ nhân chợt phát hiện con gái út người nhếch nhác, tức giận nhặt cái roi trúc lên, đuổi giết con gái út ra ngoài.
Thẩm thẩm đặt biệt hiệu cho Lệ Na cùng Hứa Linh m, đại để là: cô gái cùng đứa bé ngu xuẩn, cô gái cùng đứa bé tham ăn, cô gái cùng đứa bé vừa ngu xuẩn vừa ăn khỏe.
Đại loại như thế.
“Lão nương mỗi ngày giặt quần áo cho các ngươi chẳng lẽ không mệt sao? Đứa nhỏ chết tiệt, không biết thương lão nương chút nào.” Tiếng rít gào của thẩm thẩm truyền đến:
“Vậy ta lúc đánh ngươi cũng không cần thiết coi ngươi là con gái.”
Tiếng tranh luận của Hứa Linh m truyền đến: “Vậy con không phải con gái của mẹ, mẹ đánh con làm gì.”
Thẩm thẩm nghẹn, vô năng cuồng nộ: “... Còn dám cãi!”
...
Hứa Thất An mang theo Chung Ly ra khỏi tiểu viện, xuyên qua phòng xá, sân, dọc theo con đường trải phiến đá, thỉnh thoảng leo bậc thang, một nén nhang sau, đã tới khe núi trồng đầy trúc.
Phía nam nhiều trúc. Đại Phụng tự xưng là Cửu Châu chính thống, xưng hùng Trung Nguyên, nhưng vị trí địa lý của kinh thành là trung bắc bộ của Cửu Châu.
Khí hậu không thích hợp trúc sinh trưởng.
Một mảng rừng trúc này của Thanh Vân sơn, trái lại rất hiếm lạ.
Vào hè không lâu, mùa này trúc xanh um tươi tốt, gió núi thổi tới, vang lên xào xạc, rất có ý cảnh.
Mà điều Hứa Thất An nghĩ là, rượu ống trúc làm như thế nào?
Một tòa lầu các nhỏ thấp thoáng ở trong rừng trúc, giống như nhã các ẩn sĩ ở, một con đường mòn trải đá cuội đi thông lầu các, rơi đầy lá trúc.
“Viện trưởng, Hứa Thất An bái phỏng!” Hắn hướng tới lầu các chắp tay.
Hào quang chợt lóe trước mắt, đã từ bên ngoài thuấn di đến trong lầu các, viện trưởng Triệu Thủ ngồi ở cạnh bàn, thưởng thức trà thơm, cười mà không nói nhìn hắn.
Nho sam cũ kỹ giặt trắng bệch, tóc hoa râm hơi rối, cả người lộ ra khí tức kẻ khuyển nho (trường phái triết học coi thường hiện thực xã hội).
Triệu Thủ là cường giả cao phẩm tác phong kém nhất Hứa Thất An từng gặp, đều là lão đầu, Giám chính lại là áo trắng hơn tuyết, tiên phong đạo cốt. Độ Ách đại sư cũng mặc áo cà sa thêu kim tuyến hoa mỹ, khí độ đạm bạc, một bộ dáng cao tăng đắc đạo.
Mà Triệu viện trưởng cho người ta cảm giác chính là Khổng Ất Kỷ, hoặc là Phạm Tiến...
“Ừm, thiếu chút nữa mang quên đạo trưởng mèo, đạo trưởng cũng là một bộ dáng đạo sĩ vân du, rất bất đắc chí...” Hứa Thất An ở trong lòng bổ sung một câu.
“Đa tạ viện trưởng ra tay giúp đỡ.” Hứa Thất An biểu đạt cảm tạ.
“Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình, đây là điều ngươi dạy ta, mà ngươi cũng chưa quên.” Triệu Thủ mỉm cười nói.
Ý tứ của viện trưởng là, chỉ cần ta không quên suy nghĩ lúc ban đầu, mọi người vẫn là bạn tốt... Hứa Thất An cười chắp tay, sau đó hướng bạn tốt đưa ra yêu cầu:
“Học sinh đến thư viện, là muốn hướng viện trưởng mượn một quyển sách.”
Triệu Thủ nhìn hắn, khẽ gật đầu.
“Đại Chu Thập Di (nhặt nhạnh).” Hứa Thất An nhớ rõ Ngụy ba ba từng nói, nếu muốn biết bí mật của vương phi, thì đi thư viện Vân Lộc mượn quyển sách này.
“Ha ha!”
Triệu Thủ cười nói: “Đây là thứ của một vị đại nho thư viện sáu trăm năm trước. Hắn sinh ở thời kỳ cuối của Đại Chu, hoạt động ở buổi đầu của Đại Phụng, mang điều nghe nhìn của mình về Đại Chu, biên soạn thành sách. Sách này khắp thiên hạ chỉ có một quyển, chưa từng khắc bản, người từng đọc sách này ít ỏi không có mấy.”
Thì ra là thế, khó trách Hoài Khánh cũng chưa từng nghe nói, cho dù là nữ học bá, cũng không có khả năng đọc hết sách trong thiên hạ, khẳng định là có mục đích đọc thiên hướng sách yêu thích.
Hứa Thất An ngẩn ra, lại nghe Triệu Thủ mỉm cười nói: “Vị đại nho kia ngươi nghĩ hẳn từng nghe nói, sự tích của hắn được hậu nhân lập văn bia, ở ngay trong núi.”
Linh quang bỗng lóe ra, Hứa Thất An thốt ra: “Vị nhị phẩm đại nho Tiền Chung mang theo dân oán, đánh tan khí vận cuối cùng của Đại Chu?”
Hắn lúc mới đến thư viện Vân Lộc, Nhị lang dẫn hắn tham quan thư viện, có từng đề cập vị đại nho tên là Tiền Chung kia.
Triệu Thủ cảm khái nói: “Đó là một người đọc sách đáng giá tôn kính, thật sự lưu danh sử xanh, mà không giống bốn tên nào đó, luôn muốn đi đường ngang ngõ tắt.”
Xin hỏi bốn kẻ đi đường ngang ngõ tắt ngài nói đó, là Trương Thận, Lý Mộ Bạch, Dương Cung, Trần Thái sao... Hứa Thất An oán thầm.