Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 820: 《 Cửu Châu dị thú thiên 》 (2)




“Giấy tờ những căn nhà riêng này ở đâu?” Hứa Thất An lại hỏi.

“Căn nhà nọ ta dùng để cất đồ cổ trân phẩm, giấy tờ nhà đất đều ở trong nhà, còn lại thì ở quốc công phủ.” Tào quốc công trả lời.

Đáng hận, mười hai căn nhà riêng bỏ ta mà đi... Hứa Thất An lòng trầm xuống, dâng lên cam giác bi thương khó có thể nói thành lời.

Đồng thời, hắn đối với căn nhà riêng dùng để chứa trân phẩm đồ cổ kia càng thêm tò mò. Giấy tờ nhà đất để trong nhà riêng, mà không phải đặt ở quốc công phủ, cái này ý nghĩa Tào quốc công mang căn nhà riêng đó hoàn toàn tách biệt riêng với bản thân, với quốc công phủ.

Mặc kệ một bên nào xảy ra vấn đề, cũng sẽ không làm hai bên sinh ra liên hệ.

Hỏi xong, vì giữ lại vài phần chờ mong, hắn không hỏi trong nhà riêng của Tào quốc công có những trân phẩm nào.

Mang hai hồn phách thu về túi thơm, Hứa Thất An đi ra khỏi căn phòng bí mật, đi thăm ba vị đồng bạn Thiên Địa hội, bọn họ chia ra ở phòng khác nhau.

Hứa Thất An dẫn đầu tới phòng Lý Diệu Chân, gõ gõ cửa.

Két... Cửa mở ra, thò ra một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, đó là người vợ giấy của Hứa Thất An.

“Bốp!”

Nàng lập tức đóng cửa lại.

Qua vài phút nữa, cửa phòng một lần nữa mở ra, Lý Diệu Chân mặc chỉnh tề ngồi ở bên bàn, Chử Thải Vi đang thu thập thuốc mỡ, băng gạc, thuốc bôi các thứ.

Vừa rồi là đang thay thuốc sao... Hứa Thất An không biểu lộ gì liếc ở trên người Lý Diệu Chân một lần, quan tâm hỏi: “Không có gì đáng ngại chứ.”

Chờ Lý Diệu Chân gật đầu, hắn nói: “Nguyên Cảnh Đế hạ chiếu tự kể tội, cũng hứa hẹn sẽ không làm khó dễ ngươi, bởi vậy ngươi không cần rời kinh quá sớm.”

Thật ra cho dù hắn không tha thứ ngươi, ngươi cũng không sợ. Đạo thủ Thiên tông chính là tồn tại cùng cấp bậc với Giám chính.

Cho Nguyên Cảnh Đế mười cái lá gan, hắn cũng không dám thật sự giết ngươi.

Có “bố” chống lưng đúng là tốt... Hứa Thất An cảm khái trong lòng.

Khó trách hắn trước kia xem, những nhân vật phản diện có chỗ dựa luôn thích nhảy lên nhảy xuống, kiêu ngạo ngang tàng, nếu không phải xui xẻo đụng phải nhân vật chính, người bình thường đối với bọn họ thật đúng là không làm gì được.

“Còn có chuyện gì sao?” Lý Diệu Chân nhíu mày hỏi.

Sao ngươi có bộ dáng muốn đuổi ta đi, ta ảnh hưởng việc tốt các ngươi chơi less sao? Hứa Thất An nói nhảm trong lòng, cười nói:

“Hồn Đan, ta muốn biết Hồn Đan có ích gì.”

Lý Diệu Chân nghe vậy, dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, giống như đang nói: Kim Liên đạo trưởng không phải nói cho ngươi rồi sao.

Hứa Thất An hạ giọng, “Ta vừa rồi thông linh hồn phách Khuyết Vĩnh Tu, từ trong miệng hắn biết được, cần Hồn Đan không phải đạo thủ Địa Tông, mà là Nguyên Cảnh Đế.”

Con ngươi Lý Diệu Chân như có co rút lại.

Hứa Thất An tiếp tục nói: “Căn cứ Kim Liên đạo trưởng nói, Hồn Đan tựa như không đủ để khiến hắn làm ra việc phát rồ bực này, nhưng sự thật quả thật như thế, cho nên, ta đoán Hồn Đan có thể còn có tác dụng khác không muốn cho ai biết.”

Lý Diệu Chân trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi lắc đầu.

Lúc này, Chử Thải Vi tò mò nói: “Là loại Hồn Đan nọ dùng hồn phách luyện chế sao?”

Hứa Thất An quay sang nhìn nàng, dùng ánh mắt cùng giọng điệu nghi ngờ, hỏi: “Ngươi biết?”

Cái này không giống Chử Thải Vi, em gái dễ thương mắt to không giống người hiếu học trừ y thuật, còn có thể đọc sách vở lĩnh vực khác.

Chử Thải Vi liền nói: “Tống sư huynh mấy ngày hôm trước khi làm nghiên cứu, từng nói Hồn Đan có lẽ có thể khiến thân thể hắn luyện chế dung hợp với hồn phách, nhưng cũng chỉ là đoán, dù sao Hồn Đan quá mức quý trọng, điều kiện luyện chế hà khắc.

“Hắn không có khả năng giết người luyện đan, Giám chính lão sư sẽ xử lý hắn đầu tiên. Ừm, ta nghe Tống sư huynh nói, trong tàng thư các lầu tám Quan Tinh Lâu có ghi chép liên quan Hồn Đan.”

Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân lập tức nói: “Dẫn chúng ta đi.”

“Cái này...”

Chử Thải Vi lộ ra nét khó xử: “Tàng thư các là cấm địa Ti Thiên Giám, chỉ có nội môn đệ tử có thể vào, hơn nữa còn cần được Giám chính lão sư, hoặc Dương sư huynh đồng ý trước. Ta không thể mang các ngươi đi vào, bằng không sẽ chịu trừng phạt.”

Lý Diệu Chân nhất thời có chút nhụt chí.

Hứa Thất An tiến lên, vỗ vỗ vai Thải Vi: “Mấy ngày nay muốn ăn cái gì, cứ nói với ca ca, thỏa mãn ngươi.”

Chử Thải Vi mặt mày hớn hở: “Ta lập tức dẫn các ngươi đi.”

Lý Diệu Chân ngạc nhiên: “Ngươi không sợ bị trừng phạt?”

“Ai da, đều là việc nhỏ.”

“...”

Ba người một quỷ vào tàng thư các, Chử Thải Vi lại không nhớ ra quyển sách ghi chép Hồn Đan tên là gì, đặt ở nơi nào.

Từng dãy giá sách bày đầy không gian to như vậy, muốn từ bên trong tìm được ghi chép tương quan, không khác biển rộng tìm kim.

“Ta, ta đi hỏi Tống sư huynh một chút...” Chử Thải Vi thè đầu lưỡi, nhảy nhót chạy đi.

Lý Diệu Chân cùng Hứa Thất An đen mặt, tìm tòi hoàn toàn không có mục tiêu.

Đột nhiên, Hứa Thất An bị một quyển sách cổ hấp dẫn chú ý: 《 Cửu Châu dị thú thiên • quyển thượng 》.

Trong sách ghi lại, dị thú là hậu duệ của viễn cổ thần ma, ma thần cổ đại có bao nhiêu chủng loại, căn cứ dị thú đời sau, liền có thể biết được đôi chút.

Số lượng nhiều nhất, sinh sản rộng nhất là “Giao”, trong sách nhắc tới, tổ tiên xa của giao, là một loại thần ma tên là “Long”.

Lại ví dụ như con dị thú kia trong truyền thuyết Vân Châu từng xuất hiện, đến từ ngoài biển, khi hít thở sấm sét mãnh liệt, mưa to tàn phá, tổ tiên xa có thể là thần ma tên là “kỳ lân”.

Hứa Thất An lật từng phần, ngạc nhiên phát hiện một vị “bạn cũ”, linh long.

Tổ tiên xa của linh long là cái gì, không có căn cứ để tra, nó ban đầu được ghi vào trong lịch sử, là ở thời kì thượng cổ Nhân Hoàng, là vật cưỡi Nhân Hoàng chinh chiến ngũ hồ tứ hải.

Theo gió vượt sóng, chính là một trong những bá vương dưới nước.

“Cái này không đúng, tư thái con rồng nịnh bợ đó biểu hiện ra, căn bản không giống như bá vương dưới nước...” Hứa Thất An nói nhảm trong lòng.

Ôm nghi hoặc, tiếp tục đọc, hắn thấy một ít tin tức khác nhau.

Hoài Khánh từng nói với hắn, linh long rất thích tử khí, bởi vậy theo đuổi hoàng thất, trở thành linh thú bên người hoàng thất. Đối với hoàng thất mà nói, cũng là tượng trưng nhân gian chính thống.

Nhưng trên sách nói, linh long còn có một năng lực, chính là phun ra nuốt vào khí số vương triều, để quốc tộ vương triều càng thêm lâu dài.

Vạn vật thịnh cực tất suy, là ý trời trong cõi, khi khí số một vương triều như dầu sôi lửa bỏng, nó chắc chắn nghênh đón suy yếu, mà linh long có thể phun ra nuốt vào khí vận, khí vận quá thịnh thì cắn nuốt, khí vận suy yếu, thì phun ra.

Làm khí số vương triều luôn tồn tại một trình độ nhẹ nhàng.

Máy cân bằng khí vận?!

Trong đầu Hứa Thất An hiện lên từ này. “Giấy tờ những căn nhà riêng này ở đâu?” Hứa Thất An lại hỏi.

“Căn nhà nọ ta dùng để cất đồ cổ trân phẩm, giấy tờ nhà đất đều ở trong nhà, còn lại thì ở quốc công phủ.” Tào quốc công trả lời.

Đáng hận, mười hai căn nhà riêng bỏ ta mà đi... Hứa Thất An lòng trầm xuống, dâng lên cam giác bi thương khó có thể nói thành lời.

Đồng thời, hắn đối với căn nhà riêng dùng để chứa trân phẩm đồ cổ kia càng thêm tò mò. Giấy tờ nhà đất để trong nhà riêng, mà không phải đặt ở quốc công phủ, cái này ý nghĩa Tào quốc công mang căn nhà riêng đó hoàn toàn tách biệt riêng với bản thân, với quốc công phủ.

Mặc kệ một bên nào xảy ra vấn đề, cũng sẽ không làm hai bên sinh ra liên hệ.

Hỏi xong, vì giữ lại vài phần chờ mong, hắn không hỏi trong nhà riêng của Tào quốc công có những trân phẩm nào.

Mang hai hồn phách thu về túi thơm, Hứa Thất An đi ra khỏi căn phòng bí mật, đi thăm ba vị đồng bạn Thiên Địa hội, bọn họ chia ra ở phòng khác nhau.

Hứa Thất An dẫn đầu tới phòng Lý Diệu Chân, gõ gõ cửa.

Két... Cửa mở ra, thò ra một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, đó là người vợ giấy của Hứa Thất An.

“Bốp!”

Nàng lập tức đóng cửa lại.

Qua vài phút nữa, cửa phòng một lần nữa mở ra, Lý Diệu Chân mặc chỉnh tề ngồi ở bên bàn, Chử Thải Vi đang thu thập thuốc mỡ, băng gạc, thuốc bôi các thứ.

Vừa rồi là đang thay thuốc sao... Hứa Thất An không biểu lộ gì liếc ở trên người Lý Diệu Chân một lần, quan tâm hỏi: “Không có gì đáng ngại chứ.”

Chờ Lý Diệu Chân gật đầu, hắn nói: “Nguyên Cảnh Đế hạ chiếu tự kể tội, cũng hứa hẹn sẽ không làm khó dễ ngươi, bởi vậy ngươi không cần rời kinh quá sớm.”

Thật ra cho dù hắn không tha thứ ngươi, ngươi cũng không sợ. Đạo thủ Thiên tông chính là tồn tại cùng cấp bậc với Giám chính.

Cho Nguyên Cảnh Đế mười cái lá gan, hắn cũng không dám thật sự giết ngươi.

Có “bố” chống lưng đúng là tốt... Hứa Thất An cảm khái trong lòng.

Khó trách hắn trước kia xem, những nhân vật phản diện có chỗ dựa luôn thích nhảy lên nhảy xuống, kiêu ngạo ngang tàng, nếu không phải xui xẻo đụng phải nhân vật chính, người bình thường đối với bọn họ thật đúng là không làm gì được.

“Còn có chuyện gì sao?” Lý Diệu Chân nhíu mày hỏi.

Sao ngươi có bộ dáng muốn đuổi ta đi, ta ảnh hưởng việc tốt các ngươi chơi less sao? Hứa Thất An nói nhảm trong lòng, cười nói:

“Hồn Đan, ta muốn biết Hồn Đan có ích gì.”

Lý Diệu Chân nghe vậy, dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, giống như đang nói: Kim Liên đạo trưởng không phải nói cho ngươi rồi sao.

Hứa Thất An hạ giọng, “Ta vừa rồi thông linh hồn phách Khuyết Vĩnh Tu, từ trong miệng hắn biết được, cần Hồn Đan không phải đạo thủ Địa Tông, mà là Nguyên Cảnh Đế.”

Con ngươi Lý Diệu Chân như có co rút lại.

Hứa Thất An tiếp tục nói: “Căn cứ Kim Liên đạo trưởng nói, Hồn Đan tựa như không đủ để khiến hắn làm ra việc phát rồ bực này, nhưng sự thật quả thật như thế, cho nên, ta đoán Hồn Đan có thể còn có tác dụng khác không muốn cho ai biết.”

Lý Diệu Chân trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi lắc đầu.

Lúc này, Chử Thải Vi tò mò nói: “Là loại Hồn Đan nọ dùng hồn phách luyện chế sao?”

Hứa Thất An quay sang nhìn nàng, dùng ánh mắt cùng giọng điệu nghi ngờ, hỏi: “Ngươi biết?”

Cái này không giống Chử Thải Vi, em gái dễ thương mắt to không giống người hiếu học trừ y thuật, còn có thể đọc sách vở lĩnh vực khác.

Chử Thải Vi liền nói: “Tống sư huynh mấy ngày hôm trước khi làm nghiên cứu, từng nói Hồn Đan có lẽ có thể khiến thân thể hắn luyện chế dung hợp với hồn phách, nhưng cũng chỉ là đoán, dù sao Hồn Đan quá mức quý trọng, điều kiện luyện chế hà khắc.

“Hắn không có khả năng giết người luyện đan, Giám chính lão sư sẽ xử lý hắn đầu tiên. Ừm, ta nghe Tống sư huynh nói, trong tàng thư các lầu tám Quan Tinh Lâu có ghi chép liên quan Hồn Đan.”

Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân lập tức nói: “Dẫn chúng ta đi.”

“Cái này...”

Chử Thải Vi lộ ra nét khó xử: “Tàng thư các là cấm địa Ti Thiên Giám, chỉ có nội môn đệ tử có thể vào, hơn nữa còn cần được Giám chính lão sư, hoặc Dương sư huynh đồng ý trước. Ta không thể mang các ngươi đi vào, bằng không sẽ chịu trừng phạt.”

Lý Diệu Chân nhất thời có chút nhụt chí.

Hứa Thất An tiến lên, vỗ vỗ vai Thải Vi: “Mấy ngày nay muốn ăn cái gì, cứ nói với ca ca, thỏa mãn ngươi.”

Chử Thải Vi mặt mày hớn hở: “Ta lập tức dẫn các ngươi đi.”

Lý Diệu Chân ngạc nhiên: “Ngươi không sợ bị trừng phạt?”

“Ai da, đều là việc nhỏ.”

“...”

Ba người một quỷ vào tàng thư các, Chử Thải Vi lại không nhớ ra quyển sách ghi chép Hồn Đan tên là gì, đặt ở nơi nào.

Từng dãy giá sách bày đầy không gian to như vậy, muốn từ bên trong tìm được ghi chép tương quan, không khác biển rộng tìm kim.

“Ta, ta đi hỏi Tống sư huynh một chút...” Chử Thải Vi thè đầu lưỡi, nhảy nhót chạy đi.

Lý Diệu Chân cùng Hứa Thất An đen mặt, tìm tòi hoàn toàn không có mục tiêu.

Đột nhiên, Hứa Thất An bị một quyển sách cổ hấp dẫn chú ý: 《 Cửu Châu dị thú thiên • quyển thượng 》.

Trong sách ghi lại, dị thú là hậu duệ của viễn cổ thần ma, ma thần cổ đại có bao nhiêu chủng loại, căn cứ dị thú đời sau, liền có thể biết được đôi chút.

Số lượng nhiều nhất, sinh sản rộng nhất là “Giao”, trong sách nhắc tới, tổ tiên xa của giao, là một loại thần ma tên là “Long”.

Lại ví dụ như con dị thú kia trong truyền thuyết Vân Châu từng xuất hiện, đến từ ngoài biển, khi hít thở sấm sét mãnh liệt, mưa to tàn phá, tổ tiên xa có thể là thần ma tên là “kỳ lân”.

Hứa Thất An lật từng phần, ngạc nhiên phát hiện một vị “bạn cũ”, linh long.

Tổ tiên xa của linh long là cái gì, không có căn cứ để tra, nó ban đầu được ghi vào trong lịch sử, là ở thời kì thượng cổ Nhân Hoàng, là vật cưỡi Nhân Hoàng chinh chiến ngũ hồ tứ hải.

Theo gió vượt sóng, chính là một trong những bá vương dưới nước.

“Cái này không đúng, tư thái con rồng nịnh bợ đó biểu hiện ra, căn bản không giống như bá vương dưới nước...” Hứa Thất An nói nhảm trong lòng.

Ôm nghi hoặc, tiếp tục đọc, hắn thấy một ít tin tức khác nhau.

Hoài Khánh từng nói với hắn, linh long rất thích tử khí, bởi vậy theo đuổi hoàng thất, trở thành linh thú bên người hoàng thất. Đối với hoàng thất mà nói, cũng là tượng trưng nhân gian chính thống.

Nhưng trên sách nói, linh long còn có một năng lực, chính là phun ra nuốt vào khí số vương triều, để quốc tộ vương triều càng thêm lâu dài.

Vạn vật thịnh cực tất suy, là ý trời trong cõi, khi khí số một vương triều như dầu sôi lửa bỏng, nó chắc chắn nghênh đón suy yếu, mà linh long có thể phun ra nuốt vào khí vận, khí vận quá thịnh thì cắn nuốt, khí vận suy yếu, thì phun ra.

Làm khí số vương triều luôn tồn tại một trình độ nhẹ nhàng.

Máy cân bằng khí vận?!

Trong đầu Hứa Thất An hiện lên từ này.