“Hầu gia, Chu Lập kia lặp đi lặp lại nhiều lần bắt nạt làm nhục Anh Nhi, cũng là đang bắt nạt làm nhục hầu phủ ta.” Chính thê trầm giọng nói.
Uy Vũ Hầu giận tím mặt, một chưởng vỗ nát cái bàn, tức tới mức cả người phát run: “Họ Chu khinh người quá đáng!”
Hôm sau.
Ngọ môn, cửa hông phía đông.
Các văn võ quan viên vào triều kinh ngạc phát hiện, Uy Vũ Hầu hôm nay thế mà lại mặc giáp đến, chỉ là bên hông không đeo vũ khí.
...
Hôm nay, trên buổi chầu đã xảy ra chuyện thú vị.
Uy Vũ Hầu mặc giáp lên điện, nâng ra công huân tổ tiên, than thở khóc lóc lên án Chu thị lang.
Hô to: Tổ tiên vì hoàng vượt mọi chông gai, vào sống ra chết, con gái hậu nhân bị người ta ức hiếp, bệ hạ không bảo vệ, chẳng lẽ không phải lạnh lòng tướng sĩ thiên hạ...
Sự tình rất ầm ĩ.
Đầu sỏ gây nên Chu Lập vẻ mặt ngây dại, ta bắt cóc Trương gia nhị tiểu thư khi nào, bản thân ta sao lại không biết.
Nguyên Cảnh Đế giận dữ, giao trách nhiệm Đại Lý tự, Hình bộ, Đô Sát viện xử lý án này, trong hai ngày cho ra kết quả.
Thân là người hiềm nghi của vụ án, Chu Lập Chu công tử trạm thứ nhất là Đô Sát viện.
Phụ trách thẩm vấn hắn là tuần thành Ngự Sử.
Vị quan viên chính lục phẩm này ngồi ở trước bàn, không nói hai lời, trước cho Chu công tử một trận roi.
Sau khi đánh Chu Lập kêu cha gọi mẹ, vỗ kinh đường mộc: “Chu Lập, căn nhà giam giữ thứ nữ Uy Vũ Hầu, là nhà riêng của ngươi đúng không?”
“Vâng!” Chu Lập chỉ có thể thừa nhận.
Quý tộc có quyền thế mua nhà riêng ở nội thành là hiện tượng rất phổ biến, Chu Lập lúc mua nhà, căn bản chưa tìm người khác qua tay.
Trên giấy tờ nhà đất là tên của hắn, phủ nha nơi đó cũng có thủ tục mua căn nhà.
“Đã là nhà của ngươi, vậy không cần nói nữa, ký tên đồng ý!”
Hai gã nha dịch tiến lên, một người lấy thư nhận tội, một người cưỡng ép bắt Chu Lập đồng ý.
Dựa theo lưu trình tam ti phúc thẩm, Đô Sát viện sau khi thẩm xong, bản án giao cho Hình bộ, Hình bộ không tán đồng kết quả của Đô Sát viện, muốn phúc thẩm.
Vì thế Chu công tử bị đưa đến Hình bộ, ở nơi này, đãi ngộ của hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Rượu thịt bao no, Hình bộ lang trung phụ trách thẩm án tri kỷ tìm đại phu, bôi kim sang dược cho cái mông máu chảy đầm đìa của Chu công tử.
Trải qua mấy giờ “thẩm vấn”, Hình bộ phủ định kết quả của Đô Sát viện, phán định Chu Lập là trong sạch, chính là có người vu oan giá họa.
Hồ sơ chuyển giao Đại Lý tự.
Đại Lý tự không nói hai lời, lại cho Chu Lập một trận roi, sau đó trải qua một phen thẩm vấn “nghiêm mật”, Đại Lý tự bác bỏ phán quyết của Hình bộ, cho rằng Chu Lập có tội.
Ngày hôm sau, thấy Đại Lý tự, Đô Sát viện, Hình bộ bên nào cũng cho là mình phải, chưa đưa ra kết quả, Nguyên Cảnh Đế hạ lệnh tam ti hội thẩm, án này thăng cấp.
Đại Lý tự phái một tự chính, hai tự thừa; Hình bộ phái hai lang trung, bốn chủ sự; Đô Sát viện phái hai tuần thành Ngự Sử.
Tổng cộng mười một vị quan viên, cùng nhau thẩm tra xử lí án này.
Trận doanh tam ti hội thẩm là, Hình bộ cảm thấy Chu Lập vô tội, có tặc nhân vu oan hãm hại. Đại Lý tự cùng Đô Sát viện thì nhất trí nhận định Chu Lập có tội.
Hai bên cãi cọ suốt một ngày, chưa phân thắng bại, tự nhiên liền chưa có kết quả.
Mãi cho đến hoàng hôn, một gã áo trắng Ti Thiên Giám được nhân viên công chức mời đến nha môn.
“Phụng ý chỉ bệ hạ, đến giúp đỡ phá án.” Áo trắng của Ti Thiên Giám sau khi nói rõ ý đồ đến, nhìn về phía Chu Lập quỳ gối trước sảnh, quát:
“Chu Lập, ngươi có bắt cóc Trương Ngọc Anh thứ nữ Uy Vũ Hầu hay không.”
Chu Lập liên tục lắc đầu: “Ta không có, không phải ta, ta là bị oan uổng.”
Một đám quan viên nhìn chằm chằm áo trắng Ti Thiên Giám.
Vị áo trắng này chính nghĩa nói: “Hắn nói dối!”
Mặt Chu Lập không còn màu máu.
...
Ba ngày sau, Chu thị lang bởi vì tham ô tiền bạc lương thực quốc khố, dạy con không nghiêm, bị bãi quan sung quân. Con hắn Chu Lập lưu đày Nam Cương.
...
Năm mươi con ngựa chậm rãi chạy ở trên đường cái, Hứa Nhị thúc giục ngựa dẫn đầu, xuân phong đắc ý phi nước kiệu.
Sau khi tin tức Chu thị lang rớt đài truyền đến, Hứa Bình Chí kéo Hứa Thất An và Hứa Nhị lang uống rượu cả đêm. Đã có vui sướng báo thù, cũng có thoải mái dỡ được trọng trách nặng nề.
Hai huynh đệ cưỡi ngựa đi theo phía sau Hứa Bình Chí, Hứa Nhị lang nói: “Có chuyện muốn thỉnh giáo đại ca.”
Hứa đại lang nghiêng đầu liếc hắn: “Tò mò vì sao Chu Lập sẽ nhận tội này, hoặc là nói, Uy Vũ Hầu đám đại lão triều đình sẽ nhìn không thấu vu oan giá họa không tính là cao minh này?”
Hứa Nhị lang trầm ngâm nói: “Chỉ nghĩ tới một bộ phận, đối với đối thủ của Chu thị lang mà nói, Chu Lập mặc kệ có phải oan uổng hay không, cũng không quan trọng. Bọn họ sẽ bắt lấy lợi thế này, cắn chết Chu thị lang.
“Mà đối với Uy Vũ Hầu mà nói, đây là một cơ hội báo thù. Trước kia hắn đấu không lại Chu thị lang, là vì không có giúp đỡ, trước mắt chính là cơ hội trời ban. Cho nên hắn ngày đó mặc giáp lên điện, làm ầm ĩ cả triều nhao nhao nghị luận.
“Về phần con gái có phải Chu Lập bắt cóc hay không, hắn có lẽ sẽ hoài nghi, nhưng trước khi đủ chứng cứ, hiển nhiên là gã Chu đại công tử lặp đi lặp lại nhiều lần ức hiếp làm nhục con gái hắn càng đáng hận hơn.
“Đệ không nghĩ ra là, chuyện này không phải Chu Lập làm, Chu thị lang cùng đồng đảng hắn biết rõ, nên làm ra kế sách ứng đối.”
“Đệ cho rằng ta ngày đó vì sao phải đi Ti Thiên Giám?” Hứa Thất An cười ha ha: “Còn nhớ Ti Thiên Giám bát phẩm gọi là gì không?”
“Bát phẩm vọng khí sư...” Trong mắt Hứa Tân Niên tia sáng kỳ dị nở rộ, tầm mắt lập tức thoáng đãng.
“Lúc trước vụ án bạc thuế, thuật sĩ của Ti Thiên Giám có tham dự truy tung, thẩm tra xử lí vụ án, cái này nói rõ đương kim thánh thượng có sự ỷ lại đối với Ti Thiên Giám.” Hứa Thất An mắt nhìn phía trước, đắc ý:
“Án nhìn qua không hợp lý, nhưng nếu tra kỹ, lại sẽ phát hiện chưa lưu lại dấu vết gì... Ừm, đại ca ta phương diện này là chuyên nghiệp. Lại thêm nhân tố tranh đấu đảng phái, án nhất định vừa phiền toái vừa khó tra, như vậy phương pháp đơn giản hữu hiệu nhất, đương nhiên là tìm thuật sĩ của Ti Thiên Giám.”
Hứa Tân Niên tâm phục khẩu phục: “Cho nên, đại ca thu mua thuật sĩ của Ti Thiên Giám.”
“Thô bỉ!” Hứa Thất An gắt một tiếng, quang minh lỗi lạc nói: “Chuyện luyện kim thuật sư, sao có thể gọi là thu mua, là trao đổi đồng giá!”
Dừng một chút, hắn nói: “Từ Cựu, đệ nhớ kỹ, trên đời này trừ quan hệ huyết thống, bất cứ bạn bè cùng kẻ địch nào, đều là vì hai chữ “ích lợi”, đặc biệt ở quan trường.” “Hầu gia, Chu Lập kia lặp đi lặp lại nhiều lần bắt nạt làm nhục Anh Nhi, cũng là đang bắt nạt làm nhục hầu phủ ta.” Chính thê trầm giọng nói.
Uy Vũ Hầu giận tím mặt, một chưởng vỗ nát cái bàn, tức tới mức cả người phát run: “Họ Chu khinh người quá đáng!”
Hôm sau.
Ngọ môn, cửa hông phía đông.
Các văn võ quan viên vào triều kinh ngạc phát hiện, Uy Vũ Hầu hôm nay thế mà lại mặc giáp đến, chỉ là bên hông không đeo vũ khí.
...
Hôm nay, trên buổi chầu đã xảy ra chuyện thú vị.
Uy Vũ Hầu mặc giáp lên điện, nâng ra công huân tổ tiên, than thở khóc lóc lên án Chu thị lang.
Hô to: Tổ tiên vì hoàng vượt mọi chông gai, vào sống ra chết, con gái hậu nhân bị người ta ức hiếp, bệ hạ không bảo vệ, chẳng lẽ không phải lạnh lòng tướng sĩ thiên hạ...
Sự tình rất ầm ĩ.
Đầu sỏ gây nên Chu Lập vẻ mặt ngây dại, ta bắt cóc Trương gia nhị tiểu thư khi nào, bản thân ta sao lại không biết.
Nguyên Cảnh Đế giận dữ, giao trách nhiệm Đại Lý tự, Hình bộ, Đô Sát viện xử lý án này, trong hai ngày cho ra kết quả.
Thân là người hiềm nghi của vụ án, Chu Lập Chu công tử trạm thứ nhất là Đô Sát viện.
Phụ trách thẩm vấn hắn là tuần thành Ngự Sử.
Vị quan viên chính lục phẩm này ngồi ở trước bàn, không nói hai lời, trước cho Chu công tử một trận roi.
Sau khi đánh Chu Lập kêu cha gọi mẹ, vỗ kinh đường mộc: “Chu Lập, căn nhà giam giữ thứ nữ Uy Vũ Hầu, là nhà riêng của ngươi đúng không?”
“Vâng!” Chu Lập chỉ có thể thừa nhận.
Quý tộc có quyền thế mua nhà riêng ở nội thành là hiện tượng rất phổ biến, Chu Lập lúc mua nhà, căn bản chưa tìm người khác qua tay.
Trên giấy tờ nhà đất là tên của hắn, phủ nha nơi đó cũng có thủ tục mua căn nhà.
“Đã là nhà của ngươi, vậy không cần nói nữa, ký tên đồng ý!”
Hai gã nha dịch tiến lên, một người lấy thư nhận tội, một người cưỡng ép bắt Chu Lập đồng ý.
Dựa theo lưu trình tam ti phúc thẩm, Đô Sát viện sau khi thẩm xong, bản án giao cho Hình bộ, Hình bộ không tán đồng kết quả của Đô Sát viện, muốn phúc thẩm.
Vì thế Chu công tử bị đưa đến Hình bộ, ở nơi này, đãi ngộ của hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Rượu thịt bao no, Hình bộ lang trung phụ trách thẩm án tri kỷ tìm đại phu, bôi kim sang dược cho cái mông máu chảy đầm đìa của Chu công tử.
Trải qua mấy giờ “thẩm vấn”, Hình bộ phủ định kết quả của Đô Sát viện, phán định Chu Lập là trong sạch, chính là có người vu oan giá họa.
Hồ sơ chuyển giao Đại Lý tự.
Đại Lý tự không nói hai lời, lại cho Chu Lập một trận roi, sau đó trải qua một phen thẩm vấn “nghiêm mật”, Đại Lý tự bác bỏ phán quyết của Hình bộ, cho rằng Chu Lập có tội.
Ngày hôm sau, thấy Đại Lý tự, Đô Sát viện, Hình bộ bên nào cũng cho là mình phải, chưa đưa ra kết quả, Nguyên Cảnh Đế hạ lệnh tam ti hội thẩm, án này thăng cấp.
Đại Lý tự phái một tự chính, hai tự thừa; Hình bộ phái hai lang trung, bốn chủ sự; Đô Sát viện phái hai tuần thành Ngự Sử.
Tổng cộng mười một vị quan viên, cùng nhau thẩm tra xử lí án này.
Trận doanh tam ti hội thẩm là, Hình bộ cảm thấy Chu Lập vô tội, có tặc nhân vu oan hãm hại. Đại Lý tự cùng Đô Sát viện thì nhất trí nhận định Chu Lập có tội.
Hai bên cãi cọ suốt một ngày, chưa phân thắng bại, tự nhiên liền chưa có kết quả.
Mãi cho đến hoàng hôn, một gã áo trắng Ti Thiên Giám được nhân viên công chức mời đến nha môn.
“Phụng ý chỉ bệ hạ, đến giúp đỡ phá án.” Áo trắng của Ti Thiên Giám sau khi nói rõ ý đồ đến, nhìn về phía Chu Lập quỳ gối trước sảnh, quát:
“Chu Lập, ngươi có bắt cóc Trương Ngọc Anh thứ nữ Uy Vũ Hầu hay không.”
Chu Lập liên tục lắc đầu: “Ta không có, không phải ta, ta là bị oan uổng.”
Một đám quan viên nhìn chằm chằm áo trắng Ti Thiên Giám.
Vị áo trắng này chính nghĩa nói: “Hắn nói dối!”
Mặt Chu Lập không còn màu máu.
...
Ba ngày sau, Chu thị lang bởi vì tham ô tiền bạc lương thực quốc khố, dạy con không nghiêm, bị bãi quan sung quân. Con hắn Chu Lập lưu đày Nam Cương.
...
Năm mươi con ngựa chậm rãi chạy ở trên đường cái, Hứa Nhị thúc giục ngựa dẫn đầu, xuân phong đắc ý phi nước kiệu.
Sau khi tin tức Chu thị lang rớt đài truyền đến, Hứa Bình Chí kéo Hứa Thất An và Hứa Nhị lang uống rượu cả đêm. Đã có vui sướng báo thù, cũng có thoải mái dỡ được trọng trách nặng nề.
Hai huynh đệ cưỡi ngựa đi theo phía sau Hứa Bình Chí, Hứa Nhị lang nói: “Có chuyện muốn thỉnh giáo đại ca.”
Hứa đại lang nghiêng đầu liếc hắn: “Tò mò vì sao Chu Lập sẽ nhận tội này, hoặc là nói, Uy Vũ Hầu đám đại lão triều đình sẽ nhìn không thấu vu oan giá họa không tính là cao minh này?”
Hứa Nhị lang trầm ngâm nói: “Chỉ nghĩ tới một bộ phận, đối với đối thủ của Chu thị lang mà nói, Chu Lập mặc kệ có phải oan uổng hay không, cũng không quan trọng. Bọn họ sẽ bắt lấy lợi thế này, cắn chết Chu thị lang.
“Mà đối với Uy Vũ Hầu mà nói, đây là một cơ hội báo thù. Trước kia hắn đấu không lại Chu thị lang, là vì không có giúp đỡ, trước mắt chính là cơ hội trời ban. Cho nên hắn ngày đó mặc giáp lên điện, làm ầm ĩ cả triều nhao nhao nghị luận.
“Về phần con gái có phải Chu Lập bắt cóc hay không, hắn có lẽ sẽ hoài nghi, nhưng trước khi đủ chứng cứ, hiển nhiên là gã Chu đại công tử lặp đi lặp lại nhiều lần ức hiếp làm nhục con gái hắn càng đáng hận hơn.
“Đệ không nghĩ ra là, chuyện này không phải Chu Lập làm, Chu thị lang cùng đồng đảng hắn biết rõ, nên làm ra kế sách ứng đối.”
“Đệ cho rằng ta ngày đó vì sao phải đi Ti Thiên Giám?” Hứa Thất An cười ha ha: “Còn nhớ Ti Thiên Giám bát phẩm gọi là gì không?”
“Bát phẩm vọng khí sư...” Trong mắt Hứa Tân Niên tia sáng kỳ dị nở rộ, tầm mắt lập tức thoáng đãng.
“Lúc trước vụ án bạc thuế, thuật sĩ của Ti Thiên Giám có tham dự truy tung, thẩm tra xử lí vụ án, cái này nói rõ đương kim thánh thượng có sự ỷ lại đối với Ti Thiên Giám.” Hứa Thất An mắt nhìn phía trước, đắc ý:
“Án nhìn qua không hợp lý, nhưng nếu tra kỹ, lại sẽ phát hiện chưa lưu lại dấu vết gì... Ừm, đại ca ta phương diện này là chuyên nghiệp. Lại thêm nhân tố tranh đấu đảng phái, án nhất định vừa phiền toái vừa khó tra, như vậy phương pháp đơn giản hữu hiệu nhất, đương nhiên là tìm thuật sĩ của Ti Thiên Giám.”
Hứa Tân Niên tâm phục khẩu phục: “Cho nên, đại ca thu mua thuật sĩ của Ti Thiên Giám.”
“Thô bỉ!” Hứa Thất An gắt một tiếng, quang minh lỗi lạc nói: “Chuyện luyện kim thuật sư, sao có thể gọi là thu mua, là trao đổi đồng giá!”
Dừng một chút, hắn nói: “Từ Cựu, đệ nhớ kỹ, trên đời này trừ quan hệ huyết thống, bất cứ bạn bè cùng kẻ địch nào, đều là vì hai chữ “ích lợi”, đặc biệt ở quan trường.”