“... Được.” Đại Lý tự thừa đằng hắng cổ họng, mang chiến đấu xảy ra ở trong thành, số lượng cao thủ tham chiến… các loại chi tiết, nói kỹ cho Lý Diệu Chân.
Thánh nữ Thiên tông tư thế oai hùng hiên ngang, làm trang phục nữ quân nhân, cả người ngây ra ở nơi đó.
Trấn Bắc vương giết cả thành nàng là biết, cao phẩm vu sư Vu thần giáo tham dự, cũng không thể khiến nàng kinh ngạc, dù sao Hứa Thất An đã phân tích, sau lưng Trấn Bắc vương còn có cao phẩm hệ thống khác giúp đỡ, bây giờ chỉ cảm thấy quả nhiên như thế.
Nhưng Lý Diệu Chân hoàn toàn không ngờ tới, trong một trận chiến này, thế mà còn có đạo thủ Địa tông nhập ma, Trấn Quốc Kiếm, nữ tử thần bí cùng với vị cao thủ quét ngang toàn trường kia tham dự.
Chẳng lẽ không phải Trấn Bắc vương vì ham muốn cá nhân giết cả thành, sau đó đưa tới hai tộc yêu man vồ ngược sao.
Vì sao còn có những cao thủ này tham dự, quan hệ quá rắc rối phức tạp rồi nhỉ, ta cần bình tĩnh phân tích một phen, không, ta cần Hứa Thất An... Lý Diệu Chân có chút hổ thẹn nghĩ.
“Lý đạo trưởng là làm sao biết Trấn Bắc vương tàn sát cả thành?”
Người đọc sách tâm tư tinh tế, Lưu Ngự sử chắp tay hỏi.
Trải qua hắn nhắc nhở, Lý Diệu Chân mày liễu dựng ngược, đạp phi kiếm bay lên, quay quanh ở giữa hai vạn sĩ tốt, quát:
“Dương Kim la, lập tức bắt Đô chỉ huy sứ, Hộ Quốc công Khuyết Vĩnh Tu, Trấn Bắc vương là đầu sỏ tàn sát cả thành, hắn là dao mổ của Trấn Bắc vương. Ngày đó chính là người này dẫn quân tàn sát cả thành.”
“Cái gì?!”
Không chỉ Dương Nghiễn, đám người Đại Lý tự thừa cũng biến sắc.
Không kịp hỏi nhiều chi tiết, lập tức phối hợp Lý Diệu Chân tìm kiếm Khuyết Vĩnh Tu, nhưng tìm khắp quân đội, tìm hết phế tích thành trì, chưa tìm được Khuyết Vĩnh Tu.
Hắn đã chạy thoát.
Có lẽ là thừa dịp man tộc tán loạn cùng nhau chuồn, có lẽ là sau khi thấy Trấn Bắc vương bỏ mình, lặng lẽ lẩn trốn.
Lúc ấy sức chú ý của mọi người đều ở chiến trường, ở dưới tình huống không biết Khuyết Vĩnh Tu phạm tội không thể tha thứ, lại có ai sẽ chú ý thêm đến hắn?
Không chỉ có hắn, mật thám của Trấn Bắc vương đã sớm âm thầm lẩn trốn.
Mọi người vừa tức vừa giận, lại không làm gì được.
Đại Lý tự thừa trầm giọng nói: “Đa tạ Lý đạo trưởng nhắc nhở, nếu không phải ngươi, chúng ta rất có thể xem nhẹ tên giặc này, để hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Đợi sau khi sứ đoàn về kinh, ta liền dâng sớ buộc tội, tuyên bố lệnh truy nã, bắt kẻ này.”
Lưu Ngự sử cực kỳ kích động: “Không sai, Khuyết Vĩnh Tu là bè cánh Hoài Vương, Hoài Vương nếu muốn ở thành Sở Châu che trời qua biển, không thể thiếu kẻ này giúp. Đa tạ Lý đạo trưởng nhắc nhở, xin nhận bản quan một lạy.”
Lý Diệu Chân không hổ là Phi Yến nữ hiệp, năng lực xuất chúng, nàng hẳn là nghe nói vụ án tàn sát ba ngàn dặm, hoặc man tộc quấy nhiễu biên quan, lúc này mới ngàn dặm xa xôi tới Sở Châu... So sánh với nàng, chúng ta thẳng đến hôm nay vạch trần tất cả, mới biết chân tướng, thật sự hổ thẹn... Đám người sứ đoàn ngoài sự cảm kích, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên cảm xúc hổ thẹn.
Sứ đoàn nhân số rất đông, có tứ phẩm Kim la Dương Nghiễn, có Hình bộ tổng Bộ đầu kinh nghiệm phong phú, cũng có nhân vật truyền kỳ Hứa Thất An âm thầm điều tra, kết quả đến Sở Châu lâu như vậy, chưa thu hoạch được gì.
Trần bộ đầu ôm quyền: “Lý đạo trưởng, Khuyết Vĩnh Tu là con cháu khai quốc công thần, nhất đẳng công tước, kiêm Sở Châu Đô chỉ huy sứ, quyền cao chức trọng, cho dù ở kinh thành, chức vị, thân phận cao hơn hắn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Trấn Bắc vương tàn sát cả thành, có mấy vạn sĩ tốt tận mắt nhìn thấy, có thể làm nhân chứng. Nhưng Khuyết Vĩnh Tu... Xin Lý đạo trưởng chỉ ra, ngài là như thế nào điều tra án này?”
Đại Lý tự thừa, hai gã ngự sử đều nhìn về phía Lý Diệu Chân.
Dương Nghiễn tính cách nhạt nhẽo, đối với việc khác thiếu đi nhiệt tình, cũng lộ ra tò mò hiếm thấy.
Sau khi biết được biên cảnh phương Bắc xảy ra vụ án tàn sát ba ngàn dặm, bần đạo linh cơ chợt động, hóa thân Phi Yến nữ hiệp, âm thầm đi Sở Châu, trải qua muôn vàn vất vả, rốt cuộc tìm được Trịnh Hưng Hoài Bố chính sứ may mắn tránh được một kiếp.
Ai ngờ vào lúc này, mật thám của Trấn Bắc vương đột nhiên dẫn binh giết đến, muốn mang bần đạo cùng Trịnh Bố chính sứ giết người diệt khẩu. Thì ra kẻ địch thế mà sớm âm thầm đi theo, ôm cây đợi thỏ.
Nhưng bọn hắn gặp phải bần đạo kịch liệt chống cự, bần đạo lấy một địch trăm, như Hứa Ninh Yến ở Vân Châu nửa bước không lùi, cuối cùng đánh lùi mật thám của Trấn Bắc vương, cũng từ trong miệng Trịnh Bố chính sứ biết được tình hình chi tiết của việc tàn sát cả thành.
Một phennafy, bần đạo ở tầng thứ mười!
Trên đây là diễn biến tâm lý của Lý Diệu Chân, nàng rất muốn mang đoạn lời này nói ra miệng, nhưng có vết xe đổ Hứa Thất An một mình chắn mấy vạn phản quân cùng không dám lấy mặt mũi thật gặp những người nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư, có tình huống lúc ở Vân Châu, nhất thời xuân phong đắc ý, ở trước mặt Hứa Thất An nói “Bản tướng quân tra án tất nhiên là lợi hại” mà thấy xấu hổ.
Lý Diệu Chân đối với suy luận phá án ham thích vô cùng nhịn xuống ham muốn khoe khoang, trả lời theo sự thật: “Tất cả cái này thật ra đều là công lao của Hứa Ngân la.”
Hứa Ngân la?!
Đám người sứ đoàn sửng sốt, không rõ cái này và Hứa Thất An có quan hệ gì.
Lý Diệu Chân nói: “Là Hứa Thất An mời ta tới Sở Châu tra án.”
Thì ra là thế... Đại Lý tự thừa vuốt râu, gật đầu mỉm cười:
“Lý đạo trưởng thật là cao nhân, tuy nói đạo môn Thiên tông tu là thiên nhân hợp nhất, vô vi tự nhiên, nhưng ngài không để ý đối với công danh lợi lộc là chuyện của ngài. Chúng ta cũng không thể bởi vậy mà bỏ qua cống hiến của ngài. Ngài không cần mang công lao đều đẩy lên trên người Hứa Ngân la.”
Lưu Ngự sử nghe vậy, phụ họa nói: “Sứ đoàn nhất định sẽ hướng triều đình báo cáo tình huống, thỉnh công cho ngài.”
Hứa Ngân la mời thánh nữ Thiên tông đến Sở Châu tra án, cái này không có nghĩa thánh nữ nàng ở Sở Châu làm ra cố gắng, đều là công lao của Hứa Ngân la.
Người đọc sách nói chuyện thật dễ nghe nha... Lý Diệu Chân có chút vui vẻ, có chút hưởng thụ, cũng có chút hổ thẹn, tiếp tục nói:
“Sau đó ta tới Sở Châu, du lịch khắp nơi tìm kiếm manh mối, nhưng không thu hoạch được gì...”
Đám người sứ đoàn nghe rất nghiêm túc, biết rõ án này khó tra, phi thường tò mò Lý Diệu Chân là như thế nào từ trong đó tìm kiếm được cửa đột phá, tra ra chân tướng vụ án tàn sát cả thành. “... Được.” Đại Lý tự thừa đằng hắng cổ họng, mang chiến đấu xảy ra ở trong thành, số lượng cao thủ tham chiến… các loại chi tiết, nói kỹ cho Lý Diệu Chân.
Thánh nữ Thiên tông tư thế oai hùng hiên ngang, làm trang phục nữ quân nhân, cả người ngây ra ở nơi đó.
Trấn Bắc vương giết cả thành nàng là biết, cao phẩm vu sư Vu thần giáo tham dự, cũng không thể khiến nàng kinh ngạc, dù sao Hứa Thất An đã phân tích, sau lưng Trấn Bắc vương còn có cao phẩm hệ thống khác giúp đỡ, bây giờ chỉ cảm thấy quả nhiên như thế.
Nhưng Lý Diệu Chân hoàn toàn không ngờ tới, trong một trận chiến này, thế mà còn có đạo thủ Địa tông nhập ma, Trấn Quốc Kiếm, nữ tử thần bí cùng với vị cao thủ quét ngang toàn trường kia tham dự.
Chẳng lẽ không phải Trấn Bắc vương vì ham muốn cá nhân giết cả thành, sau đó đưa tới hai tộc yêu man vồ ngược sao.
Vì sao còn có những cao thủ này tham dự, quan hệ quá rắc rối phức tạp rồi nhỉ, ta cần bình tĩnh phân tích một phen, không, ta cần Hứa Thất An... Lý Diệu Chân có chút hổ thẹn nghĩ.
“Lý đạo trưởng là làm sao biết Trấn Bắc vương tàn sát cả thành?”
Người đọc sách tâm tư tinh tế, Lưu Ngự sử chắp tay hỏi.
Trải qua hắn nhắc nhở, Lý Diệu Chân mày liễu dựng ngược, đạp phi kiếm bay lên, quay quanh ở giữa hai vạn sĩ tốt, quát:
“Dương Kim la, lập tức bắt Đô chỉ huy sứ, Hộ Quốc công Khuyết Vĩnh Tu, Trấn Bắc vương là đầu sỏ tàn sát cả thành, hắn là dao mổ của Trấn Bắc vương. Ngày đó chính là người này dẫn quân tàn sát cả thành.”
“Cái gì?!”
Không chỉ Dương Nghiễn, đám người Đại Lý tự thừa cũng biến sắc.
Không kịp hỏi nhiều chi tiết, lập tức phối hợp Lý Diệu Chân tìm kiếm Khuyết Vĩnh Tu, nhưng tìm khắp quân đội, tìm hết phế tích thành trì, chưa tìm được Khuyết Vĩnh Tu.
Hắn đã chạy thoát.
Có lẽ là thừa dịp man tộc tán loạn cùng nhau chuồn, có lẽ là sau khi thấy Trấn Bắc vương bỏ mình, lặng lẽ lẩn trốn.
Lúc ấy sức chú ý của mọi người đều ở chiến trường, ở dưới tình huống không biết Khuyết Vĩnh Tu phạm tội không thể tha thứ, lại có ai sẽ chú ý thêm đến hắn?
Không chỉ có hắn, mật thám của Trấn Bắc vương đã sớm âm thầm lẩn trốn.
Mọi người vừa tức vừa giận, lại không làm gì được.
Đại Lý tự thừa trầm giọng nói: “Đa tạ Lý đạo trưởng nhắc nhở, nếu không phải ngươi, chúng ta rất có thể xem nhẹ tên giặc này, để hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Đợi sau khi sứ đoàn về kinh, ta liền dâng sớ buộc tội, tuyên bố lệnh truy nã, bắt kẻ này.”
Lưu Ngự sử cực kỳ kích động: “Không sai, Khuyết Vĩnh Tu là bè cánh Hoài Vương, Hoài Vương nếu muốn ở thành Sở Châu che trời qua biển, không thể thiếu kẻ này giúp. Đa tạ Lý đạo trưởng nhắc nhở, xin nhận bản quan một lạy.”
Lý Diệu Chân không hổ là Phi Yến nữ hiệp, năng lực xuất chúng, nàng hẳn là nghe nói vụ án tàn sát ba ngàn dặm, hoặc man tộc quấy nhiễu biên quan, lúc này mới ngàn dặm xa xôi tới Sở Châu... So sánh với nàng, chúng ta thẳng đến hôm nay vạch trần tất cả, mới biết chân tướng, thật sự hổ thẹn... Đám người sứ đoàn ngoài sự cảm kích, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên cảm xúc hổ thẹn.
Sứ đoàn nhân số rất đông, có tứ phẩm Kim la Dương Nghiễn, có Hình bộ tổng Bộ đầu kinh nghiệm phong phú, cũng có nhân vật truyền kỳ Hứa Thất An âm thầm điều tra, kết quả đến Sở Châu lâu như vậy, chưa thu hoạch được gì.
Trần bộ đầu ôm quyền: “Lý đạo trưởng, Khuyết Vĩnh Tu là con cháu khai quốc công thần, nhất đẳng công tước, kiêm Sở Châu Đô chỉ huy sứ, quyền cao chức trọng, cho dù ở kinh thành, chức vị, thân phận cao hơn hắn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Trấn Bắc vương tàn sát cả thành, có mấy vạn sĩ tốt tận mắt nhìn thấy, có thể làm nhân chứng. Nhưng Khuyết Vĩnh Tu... Xin Lý đạo trưởng chỉ ra, ngài là như thế nào điều tra án này?”
Đại Lý tự thừa, hai gã ngự sử đều nhìn về phía Lý Diệu Chân.
Dương Nghiễn tính cách nhạt nhẽo, đối với việc khác thiếu đi nhiệt tình, cũng lộ ra tò mò hiếm thấy.
Sau khi biết được biên cảnh phương Bắc xảy ra vụ án tàn sát ba ngàn dặm, bần đạo linh cơ chợt động, hóa thân Phi Yến nữ hiệp, âm thầm đi Sở Châu, trải qua muôn vàn vất vả, rốt cuộc tìm được Trịnh Hưng Hoài Bố chính sứ may mắn tránh được một kiếp.
Ai ngờ vào lúc này, mật thám của Trấn Bắc vương đột nhiên dẫn binh giết đến, muốn mang bần đạo cùng Trịnh Bố chính sứ giết người diệt khẩu. Thì ra kẻ địch thế mà sớm âm thầm đi theo, ôm cây đợi thỏ.
Nhưng bọn hắn gặp phải bần đạo kịch liệt chống cự, bần đạo lấy một địch trăm, như Hứa Ninh Yến ở Vân Châu nửa bước không lùi, cuối cùng đánh lùi mật thám của Trấn Bắc vương, cũng từ trong miệng Trịnh Bố chính sứ biết được tình hình chi tiết của việc tàn sát cả thành.
Một phennafy, bần đạo ở tầng thứ mười!
Trên đây là diễn biến tâm lý của Lý Diệu Chân, nàng rất muốn mang đoạn lời này nói ra miệng, nhưng có vết xe đổ Hứa Thất An một mình chắn mấy vạn phản quân cùng không dám lấy mặt mũi thật gặp những người nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư, có tình huống lúc ở Vân Châu, nhất thời xuân phong đắc ý, ở trước mặt Hứa Thất An nói “Bản tướng quân tra án tất nhiên là lợi hại” mà thấy xấu hổ.
Lý Diệu Chân đối với suy luận phá án ham thích vô cùng nhịn xuống ham muốn khoe khoang, trả lời theo sự thật: “Tất cả cái này thật ra đều là công lao của Hứa Ngân la.”
Hứa Ngân la?!
Đám người sứ đoàn sửng sốt, không rõ cái này và Hứa Thất An có quan hệ gì.
Lý Diệu Chân nói: “Là Hứa Thất An mời ta tới Sở Châu tra án.”
Thì ra là thế... Đại Lý tự thừa vuốt râu, gật đầu mỉm cười:
“Lý đạo trưởng thật là cao nhân, tuy nói đạo môn Thiên tông tu là thiên nhân hợp nhất, vô vi tự nhiên, nhưng ngài không để ý đối với công danh lợi lộc là chuyện của ngài. Chúng ta cũng không thể bởi vậy mà bỏ qua cống hiến của ngài. Ngài không cần mang công lao đều đẩy lên trên người Hứa Ngân la.”
Lưu Ngự sử nghe vậy, phụ họa nói: “Sứ đoàn nhất định sẽ hướng triều đình báo cáo tình huống, thỉnh công cho ngài.”
Hứa Ngân la mời thánh nữ Thiên tông đến Sở Châu tra án, cái này không có nghĩa thánh nữ nàng ở Sở Châu làm ra cố gắng, đều là công lao của Hứa Ngân la.
Người đọc sách nói chuyện thật dễ nghe nha... Lý Diệu Chân có chút vui vẻ, có chút hưởng thụ, cũng có chút hổ thẹn, tiếp tục nói:
“Sau đó ta tới Sở Châu, du lịch khắp nơi tìm kiếm manh mối, nhưng không thu hoạch được gì...”
Đám người sứ đoàn nghe rất nghiêm túc, biết rõ án này khó tra, phi thường tò mò Lý Diệu Chân là như thế nào từ trong đó tìm kiếm được cửa đột phá, tra ra chân tướng vụ án tàn sát cả thành.