Trên đời này nam nhân có thể nhịn được dụ hoặc, đối với nàng chẳng nghe chẳng hỏi, nàng chỉ từng gặp được hai người, một người là Nguyên Cảnh Đế trầm mê tu đạo, trường sinh cao hơn tất cả.
Một người là Hoài Vương si mê võ đạo, đối với nàng có mưu đồ khác.
Về phần Hứa Thất An, ở trong ấn tượng cố hữu của vương phi đối với hắn, nhãn trên người là: thiếu niên anh hùng; háo sắc.
Đồn đãi người này suốt ngày lưu luyến Giáo Phường Ti, cùng nhiều vị hoa khôi có khúc mắc rất sâu, thiếu niên anh hùng cùng phong lưu không kềm chế là hoà lẫn, thường bị người ta nói chuyện say sưa.
Nhưng vương phi sợ nhất chính là kẻ háo sắc.
Thế này cũng quá đẹp rồi nhỉ, không đúng, nàng không phải vấn đề có xinh đẹp hay không, nàng thật là loại nữ nhân rất ít gặp, khiến ta nhớ tới tình yêu đầu... Trong đầu Hứa Thất An hiện lên trend này của kiếp trước.
Hắn nhận định phi thường chuẩn xác, vương phi đẹp thì đẹp đi, nhưng thật sự khiến Hứa Thất An như bị sét đánh, là sức quyến rũ kỳ lạ kia trên người nàng, rất có thể xúc động chỗ mềm mại trong lòng nam nhân.
Đây là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân sao? A, nữ nhân thú vị.
Hứa Thất An cầm cành cây, gạt lửa trại, không đi nhìn vương phi tràn ngập cảnh giác cùng đề phòng nữa, ánh mắt nhìn đống lửa, nói:
“Cái vòng tay này chính là ta lúc trước giúp ngươi ném thẻ vào bình rượu thắng được nhỉ, nó có hiệu quả che chắn khí tức cùng thay đổi dung mạo.”
Vương phi hơi kinh ngạc, nghĩ đến mình biến hóa trước và sau khi tháo xuống vòng tay, cho rằng hắn là căn cứ cái này suy đoán ra, liền gật gật đầu.
Hứa Thất An tiếp tục nói: “Sớm nghe nói Trấn Bắc vương phi là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, ta ban đầu là không phục, bây giờ thấy chân dung của ngươi... Cũng chỉ có thể cảm khái một tiếng: hoàn toàn xứng đáng.”
Vương phi khẽ nhíu lông mày lá liễu, “Không phục?”
Nếu là nữ nhân khác nói như vậy, vương phi cho rằng nàng là ghen tị, nhưng cũng tính là hợp lý. Nhưng câu này ra từ miệng nam nhân, liền tỏ ra rất kỳ quái.
Hứa Thất An gật đầu: “Bởi vì ta cảm thấy, ao nước... Những nữ tử ta biết, mỗi người đều là mỹ nhân xuất sắc, phong thái khác nhau, giống như muôn hoa đua thắm khoe hồng. Cái gọi là vương phi, chẳng qua là một đóa hoa kiều diễm tương tự.”
Nhưng hắn thừa nhận, vừa rồi trong dung mạo khuynh thành phù dung sớm nở tối tàn, vị vương phi này đã bày ra sức quyến rũ nữ tính rất cường đại.
Cho dù là hắn kinh nghiệm lửa đạn, tuy không đến mức thần hồn điên đảo, mới vừa rồi lại có xúc động trong nháy mắt, xúc động bản năng giống đực.
Nghe vậy, vương phi cười lạnh một tiếng.
Nữ tử tên háo sắc này qua lại sao có thể đánh đồng với nàng, hoa khôi trong Giáo Phường Ti kia tất nhiên xinh đẹp, nhưng nếu muốn mang những nữ tử phong trần đó so sánh với nàng, không khỏi có chút vũ nhục người ta.
Ở kinh thành, vương phi cảm thấy trưởng nữ cùng thứ nữ của Nguyên Cảnh Đế miễn cưỡng có thể làm nền cho nàng, quốc sư Lạc Ngọc Hành khi kiều mỵ nhất, có thể cạnh tranh vẻ đẹp với nàng, nhưng đại đa số thời điểm là không bằng.
Về phần nữ tử khác, nàng hoặc là chưa từng gặp, hoặc là dung mạo diễm lệ, lại thân phận thấp kém.
Kinh thành là một ngọn núi, vương phi chính là Độc Cô Cầu Bại ở đỉnh núi, nàng liếc qua, nhiều nhất chỉ thấy cái đầu quả dưa của Hoài Khánh cùng Lâm An. Ngẫu nhiên nhìn một chút nửa khuôn mặt của Lạc Ngọc Hành.
Đương nhiên, còn có một người, nếu là tuổi hoa đang nở rộ, vương phi cảm thấy có lẽ có thể tranh phong cùng mình.
Nàng chính là hoàng hậu Đại Phụng.
Trong các nữ nhân Hứa Thất An qua lại, tự nhiên sẽ không bao gồm Hoài Khánh Lâm An cùng với quốc sư. Cho nên, vương phi cười nhạt đối với ý kiến của hắn, cũng ngạo kiều nâng cằm lên.
“Rời kinh gần mười ngày rồi, ngụy trang thành tỳ nữ rất vất vả nhỉ. Ta nhịn ngươi cũng nhịn rất vất vả.” Hứa Thất An cười nói.
“Có ý tứ gì?” Vương phi sửng sốt.
“Buổi tối ngày đó chúng ta ở trên sàn tàu, ta đã muốn tháo vòng tay của ngươi, nhưng lại không muốn vẽ thêm chuyện, dù sao ta là quan chủ sự, phải cân nhắc cho đại cục.”
Vương phi vẻ mặt dại ra, ngạc nhiên nhìn hắn, nói: “Ngươi, ngươi khi đó đã đoán được ta là vương phi?”
Gạt người à, nàng rõ ràng ngụy trang tốt như vậy, buổi tối thường thường khen hay vì kỹ năng diễn xuất của mình, cho rằng mình mang nhân vật tỳ nữ diễn ngây thơ như hỏa, ai cũng chưa nhận ra được.
“Chuẩn xác mà nói, lúc ngươi ở vương phủ, dùng vàng chọi ta, ta đã bắt đầu hoài nghi. Thật sự xác nhận thân phận ngươi, là chúng ta ở trong thuyền quan gặp nhau. Lúc ấy ta đã biết, ngươi mới là vương phi. Người kia trên thuyền, chỉ là con rối.” Hứa Thất An cười nói.
Sau khi bỏ thuyền đi đường bộ, thấy vương phi giả, trong lòng Hứa Thất An không chút gợn sóng, thậm chí càng thêm khẳng định nàng là hàng giả.
Lý do rất đơn giản, hắn trước kia từng viết nhật kí, trong nhật kí từng ghi lại một cái đặc thù của vương phi.
Ta, ta bại lộ sớm như vậy... vương phi mở miệng mãi, nói không ra lời, nhớ tới biểu hiện của mình mấy ngày qua, một cảm giác xấu hổ hận không thể đào ba thước đất mang mình đi chôn nảy lên trong lòng.
“Nói những thứ này với ngươi, là muốn nói cho ngươi, ta tuy háo sắc... Thử hỏi nam nhân ai không háo sắc, nhưng ta chưa bao giờ sẽ bắt buộc nữ tử. Chúng ta đi về phía Bắc còn có một đoạn đường, cần ngươi phối hợp cho tốt.” Hứa Thất An trấn an nàng.
Hứa Ngân la của Đại Phụng chưa từng bắt buộc nữ tử, trừ phi các nàng muốn mở.
Vẫn là không thể chạy thoát vận mệnh Bắc thượng... Vương phi mím mím môi, có chút mất mát, ảm đạm lặng lẽ một lúc lâu, hỏi: “Chúng ta khi nào hội hợp với sứ đoàn?”
Thiếu niên Ngân la ngẩng đầu lên, ánh lửa chiếu rọi mặt hắn, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười ý tứ hàm xúc khó hiểu: “Ai nói chúng ta muốn hội hợp với sứ đoàn?”
...
Đêm nay, cây đa vang “Sa sa”, chưa xảy ra điều gì.
Sáng sớm, tia sáng sớm đầu tiên chiếu vào trên mặt nàng, bên tai là chim hót thanh thúy dễ nghe, nàng ở trong giấc ngủ không sâu tỉnh lại, thấy lửa trại đã tắt, bên trên đặt một cái nồi sắt lớn, mùi thơm cháo xộc vào mũi.
Bụng vương phi kêu óc ách hai lần, nàng khó nén ngạc nhiên lẫn vui mừng tới bên lửa trại, mở nồi sắt ra, bên trong cháo đặc phân lượng của ba năm người.
Ngoài ra, bên cạnh còn có bát đũa sạch sẽ.
Hắn lấy đâu ra nồi cháo, không, hắn lấy đâu ra gạo? Lấy đâu ra bát đũa sạch sẽ... Vương phi múc cho bản thân một bát cháo, vui vẻ bắt đầu húp.
Cháo đặc hương vị ngọt ngào, cháo nhiệt độ vừa đủ trượt vào trong bụng, vương phi cảm nhận một phen, lông mày cong cong.
Hôm qua gặm xong hai cái chân thỏ, dạ dày liền có chút không thoải mái, nửa đêm bò dậy uống nước, lại phát hiện nước bị tên kia uống hết rồi. Bây giờ là miệng khô lưỡi khô thêm trong bụng trống trơn.
Một bát cháo thanh đạm này, còn hơn sơn trân hải vị. Trên đời này nam nhân có thể nhịn được dụ hoặc, đối với nàng chẳng nghe chẳng hỏi, nàng chỉ từng gặp được hai người, một người là Nguyên Cảnh Đế trầm mê tu đạo, trường sinh cao hơn tất cả.
Một người là Hoài Vương si mê võ đạo, đối với nàng có mưu đồ khác.
Về phần Hứa Thất An, ở trong ấn tượng cố hữu của vương phi đối với hắn, nhãn trên người là: thiếu niên anh hùng; háo sắc.
Đồn đãi người này suốt ngày lưu luyến Giáo Phường Ti, cùng nhiều vị hoa khôi có khúc mắc rất sâu, thiếu niên anh hùng cùng phong lưu không kềm chế là hoà lẫn, thường bị người ta nói chuyện say sưa.
Nhưng vương phi sợ nhất chính là kẻ háo sắc.
Thế này cũng quá đẹp rồi nhỉ, không đúng, nàng không phải vấn đề có xinh đẹp hay không, nàng thật là loại nữ nhân rất ít gặp, khiến ta nhớ tới tình yêu đầu... Trong đầu Hứa Thất An hiện lên trend này của kiếp trước.
Hắn nhận định phi thường chuẩn xác, vương phi đẹp thì đẹp đi, nhưng thật sự khiến Hứa Thất An như bị sét đánh, là sức quyến rũ kỳ lạ kia trên người nàng, rất có thể xúc động chỗ mềm mại trong lòng nam nhân.
Đây là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân sao? A, nữ nhân thú vị.
Hứa Thất An cầm cành cây, gạt lửa trại, không đi nhìn vương phi tràn ngập cảnh giác cùng đề phòng nữa, ánh mắt nhìn đống lửa, nói:
“Cái vòng tay này chính là ta lúc trước giúp ngươi ném thẻ vào bình rượu thắng được nhỉ, nó có hiệu quả che chắn khí tức cùng thay đổi dung mạo.”
Vương phi hơi kinh ngạc, nghĩ đến mình biến hóa trước và sau khi tháo xuống vòng tay, cho rằng hắn là căn cứ cái này suy đoán ra, liền gật gật đầu.
Hứa Thất An tiếp tục nói: “Sớm nghe nói Trấn Bắc vương phi là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, ta ban đầu là không phục, bây giờ thấy chân dung của ngươi... Cũng chỉ có thể cảm khái một tiếng: hoàn toàn xứng đáng.”
Vương phi khẽ nhíu lông mày lá liễu, “Không phục?”
Nếu là nữ nhân khác nói như vậy, vương phi cho rằng nàng là ghen tị, nhưng cũng tính là hợp lý. Nhưng câu này ra từ miệng nam nhân, liền tỏ ra rất kỳ quái.
Hứa Thất An gật đầu: “Bởi vì ta cảm thấy, ao nước... Những nữ tử ta biết, mỗi người đều là mỹ nhân xuất sắc, phong thái khác nhau, giống như muôn hoa đua thắm khoe hồng. Cái gọi là vương phi, chẳng qua là một đóa hoa kiều diễm tương tự.”
Nhưng hắn thừa nhận, vừa rồi trong dung mạo khuynh thành phù dung sớm nở tối tàn, vị vương phi này đã bày ra sức quyến rũ nữ tính rất cường đại.
Cho dù là hắn kinh nghiệm lửa đạn, tuy không đến mức thần hồn điên đảo, mới vừa rồi lại có xúc động trong nháy mắt, xúc động bản năng giống đực.
Nghe vậy, vương phi cười lạnh một tiếng.
Nữ tử tên háo sắc này qua lại sao có thể đánh đồng với nàng, hoa khôi trong Giáo Phường Ti kia tất nhiên xinh đẹp, nhưng nếu muốn mang những nữ tử phong trần đó so sánh với nàng, không khỏi có chút vũ nhục người ta.
Ở kinh thành, vương phi cảm thấy trưởng nữ cùng thứ nữ của Nguyên Cảnh Đế miễn cưỡng có thể làm nền cho nàng, quốc sư Lạc Ngọc Hành khi kiều mỵ nhất, có thể cạnh tranh vẻ đẹp với nàng, nhưng đại đa số thời điểm là không bằng.
Về phần nữ tử khác, nàng hoặc là chưa từng gặp, hoặc là dung mạo diễm lệ, lại thân phận thấp kém.
Kinh thành là một ngọn núi, vương phi chính là Độc Cô Cầu Bại ở đỉnh núi, nàng liếc qua, nhiều nhất chỉ thấy cái đầu quả dưa của Hoài Khánh cùng Lâm An. Ngẫu nhiên nhìn một chút nửa khuôn mặt của Lạc Ngọc Hành.
Đương nhiên, còn có một người, nếu là tuổi hoa đang nở rộ, vương phi cảm thấy có lẽ có thể tranh phong cùng mình.
Nàng chính là hoàng hậu Đại Phụng.
Trong các nữ nhân Hứa Thất An qua lại, tự nhiên sẽ không bao gồm Hoài Khánh Lâm An cùng với quốc sư. Cho nên, vương phi cười nhạt đối với ý kiến của hắn, cũng ngạo kiều nâng cằm lên.
“Rời kinh gần mười ngày rồi, ngụy trang thành tỳ nữ rất vất vả nhỉ. Ta nhịn ngươi cũng nhịn rất vất vả.” Hứa Thất An cười nói.
“Có ý tứ gì?” Vương phi sửng sốt.
“Buổi tối ngày đó chúng ta ở trên sàn tàu, ta đã muốn tháo vòng tay của ngươi, nhưng lại không muốn vẽ thêm chuyện, dù sao ta là quan chủ sự, phải cân nhắc cho đại cục.”
Vương phi vẻ mặt dại ra, ngạc nhiên nhìn hắn, nói: “Ngươi, ngươi khi đó đã đoán được ta là vương phi?”
Gạt người à, nàng rõ ràng ngụy trang tốt như vậy, buổi tối thường thường khen hay vì kỹ năng diễn xuất của mình, cho rằng mình mang nhân vật tỳ nữ diễn ngây thơ như hỏa, ai cũng chưa nhận ra được.
“Chuẩn xác mà nói, lúc ngươi ở vương phủ, dùng vàng chọi ta, ta đã bắt đầu hoài nghi. Thật sự xác nhận thân phận ngươi, là chúng ta ở trong thuyền quan gặp nhau. Lúc ấy ta đã biết, ngươi mới là vương phi. Người kia trên thuyền, chỉ là con rối.” Hứa Thất An cười nói.
Sau khi bỏ thuyền đi đường bộ, thấy vương phi giả, trong lòng Hứa Thất An không chút gợn sóng, thậm chí càng thêm khẳng định nàng là hàng giả.
Lý do rất đơn giản, hắn trước kia từng viết nhật kí, trong nhật kí từng ghi lại một cái đặc thù của vương phi.
Ta, ta bại lộ sớm như vậy... vương phi mở miệng mãi, nói không ra lời, nhớ tới biểu hiện của mình mấy ngày qua, một cảm giác xấu hổ hận không thể đào ba thước đất mang mình đi chôn nảy lên trong lòng.
“Nói những thứ này với ngươi, là muốn nói cho ngươi, ta tuy háo sắc... Thử hỏi nam nhân ai không háo sắc, nhưng ta chưa bao giờ sẽ bắt buộc nữ tử. Chúng ta đi về phía Bắc còn có một đoạn đường, cần ngươi phối hợp cho tốt.” Hứa Thất An trấn an nàng.
Hứa Ngân la của Đại Phụng chưa từng bắt buộc nữ tử, trừ phi các nàng muốn mở.
Vẫn là không thể chạy thoát vận mệnh Bắc thượng... Vương phi mím mím môi, có chút mất mát, ảm đạm lặng lẽ một lúc lâu, hỏi: “Chúng ta khi nào hội hợp với sứ đoàn?”
Thiếu niên Ngân la ngẩng đầu lên, ánh lửa chiếu rọi mặt hắn, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười ý tứ hàm xúc khó hiểu: “Ai nói chúng ta muốn hội hợp với sứ đoàn?”
...
Đêm nay, cây đa vang “Sa sa”, chưa xảy ra điều gì.
Sáng sớm, tia sáng sớm đầu tiên chiếu vào trên mặt nàng, bên tai là chim hót thanh thúy dễ nghe, nàng ở trong giấc ngủ không sâu tỉnh lại, thấy lửa trại đã tắt, bên trên đặt một cái nồi sắt lớn, mùi thơm cháo xộc vào mũi.
Bụng vương phi kêu óc ách hai lần, nàng khó nén ngạc nhiên lẫn vui mừng tới bên lửa trại, mở nồi sắt ra, bên trong cháo đặc phân lượng của ba năm người.
Ngoài ra, bên cạnh còn có bát đũa sạch sẽ.
Hắn lấy đâu ra nồi cháo, không, hắn lấy đâu ra gạo? Lấy đâu ra bát đũa sạch sẽ... Vương phi múc cho bản thân một bát cháo, vui vẻ bắt đầu húp.
Cháo đặc hương vị ngọt ngào, cháo nhiệt độ vừa đủ trượt vào trong bụng, vương phi cảm nhận một phen, lông mày cong cong.
Hôm qua gặm xong hai cái chân thỏ, dạ dày liền có chút không thoải mái, nửa đêm bò dậy uống nước, lại phát hiện nước bị tên kia uống hết rồi. Bây giờ là miệng khô lưỡi khô thêm trong bụng trống trơn.
Một bát cháo thanh đạm này, còn hơn sơn trân hải vị.