Đột nhiên, Lệ Na đang nói dừng lại, nàng sững sờ nhìn Hứa Thất An, từng chút một mở to mắt, toát ra vẻ mặt cực độ rung động, chỉ vào Hứa Thất An, thét to:
“Ngươi ngươi ngươi... Là số 3?!”
Ngươi mới phản ứng lại? Hứa Thất An ở trong lòng chắp tay, mặt không biểu cảm nói: “Đúng vậy, ta chính là số 3, nhưng ta từng đáp ứng Kim Liên đạo trưởng, không thể bại lộ thân phận. Bây giờ tốt rồi, chúng ta thất tín với người ta, cho nên không có gì ghê gớm cả.”
Lệ Na ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, rốt cuộc tiếp nhận sự thực Hứa Thất An là số 3, cũng cảm thấy mọi người đều thất tín với người khác, cảm giác tội lỗi trong lòng nhất thời giảm bớt rất nhiều.
“Thiên Cổ Bà Bà nói, hai mươi năm trước, có hai tên trộm vặt từ trong một nhà giàu trộm đi thứ rất quý giá, nhà giàu kia, có người đã phản ứng lại, có người đến nay còn chưa phát hiện.
“Thiên Cổ Bà Bà còn hỏi ta, ngươi ở nơi nào. Ta nói ngươi ở kinh thành, nghe được câu trả lời này, Thiên Cổ Bà Bà khó có thể tin, tựa như cho rằng ngươi tuyệt đối không nên ở kinh thành.”
“Ngươi đợi một chút đã.”
Hứa Thất An ngắt lời Lệ Na, dựa vào gối cao, im lặng thời gian một chén trà nhỏ, chậm rãi nói: “Ngươi tiếp tục.”
“Về sau, trước khi ta rời khỏi Nam Cương, Thiên Cổ Bà Bà nói với ta, một trong hai tên trộm vặt đó, là chồng của bà. Ở Nam Cương chúng ta có một truyền thuyết, rồi có một ngày Cổ Thần sẽ từ trong Cực Uyên thức tỉnh, hủy diệt thế giới, để Cửu Châu thiên hạ biến thành thế giới chỉ có cổ.
“Truyền thuyết này là các tiên tri của Thiên Cổ bộ, một thế hệ lại một thế hệ thôi diễn ra, là tương lai tuyệt đối sẽ xảy ra. Vì thay đổi tương lai, a công nghĩ ra một biện pháp, vì thế rời khỏi Nam Cương. Sau đó hắn không trở về nữa.
“Bản mạng cổ hắn để lại cổ tộc khô kiệt, điều này biểu thị cái chết của hắn.
“Thiên Cổ Bà Bà còn nói cho ta biết, vật đó sắp xuất thế, bà đoán được ta cũng sẽ cuốn vào trong đó, bởi vậy bảo ta tới kinh thành tìm kiếm cơ duyên.”
Lệ Na nói xong, trừ Thất Tuyệt Cổ tồn tại chưa lộ ra, mọi thứ khác đã nói ra.
Thất Tuyệt Cổ là Thiên Cổ Bà Bà nhờ nàng tặng cho người có duyên, Lệ Na cho rằng, cái đó không quan hệ với Hứa Thất An, cho nên không cần thiết tiết lộ cho hắn.
“Ta biết rồi... Lệ Na, ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn yên tĩnh một mình.” Hứa Thất An dặn: “Buổi nói chuyện này hôm nay, không thể tiết lộ cho bất luận kẻ nào.”
“Ừm!”
Lệ Na dùng sức gật đầu, bước chân nhẹ nhàng đi tới cửa, cùng lúc mở ra cửa, quay người nói: “Ta mang Linh m đi Quế Nguyệt lâu trước, lúc muộn chút ngươi nhớ đến trả tiền đó.”
“?”
Cho dù là thời khắc tâm tình không ổn như thế, trong đầu Hứa Thất An vẫn hiện lên dấu chấm hỏi.
Hắn ngạc nhiên nhìn Lệ Na: “Không phải, bữa trưa vừa qua không lâu à?”
“Đợi lát nữa ta mang Linh m đứng trung bình tấn, bụng không phải đói rồi sao.” Lệ Na phất phất tay, rời phòng.
Rau má đậu xanh, hai người các ngươi muốn một hơi ăn cho ta nghèo sao? Ta có thể mang hứa hẹn vừa rồi rút về không... Hứa Thất An mở mồm mãi, đau lòng khó có thể hít thở.
Lệ Na vui vẻ chạy ra khỏi phòng, trong lòng nhớ thương thức ăn Quế Nguyệt lâu, rất nhanh đã mang chuyện thất tín với người ta ném ra sau đầu.
Về phần chân tướng Hứa Thất An là số 3, cách nghĩ của nàng là, số 3 là ai cũng không sao cả, lại không quan hệ với nàng, làm người ta vui vẻ là tốt rồi, vì sao phải nghĩ nhiều như vậy chứ.
Đổi thành số 4 Sở Nguyên Chẩn, bây giờ khẳng định ở trong cơn bão đầu óc.
Đi ngang qua đông sương phòng, nghe thấy chủ mẫu Hứa gia đang nhỏ giọng nói với con gái lớn: “Linh Nguyệt à, con gần đây buổi tối có nghe thấy thanh âm kỳ quái không?”
“Không có.”
“Nhưng mẹ luôn thấy ban đêm, ngoài cửa sổ liền có người đang khe khẽ nói nhỏ, có đôi khi nóc nhà còn truyền đến tiếng lật mái ngói. Con nói trong nhà có phải lại có ma quái hay không.”
“Mẹ lại nói linh tinh rồi, người ta buổi tối sẽ bị dọa không ngủ được. Vậy con đêm nay đi tìm đại ca, bảo đại ca ở cửa phòng với con.”
“Mẹ không phải nói bậy, con không biết, Linh m mỗi ngày ăn xong bữa tối, sẽ một mình đến trong sân một lúc, hỏi nó đang làm gì, nó nói nhìn thấy rất nhiều quỷ, muốn chiên dầu để ăn, nhưng không bắt được bọn họ. Nghe nói mắt trẻ con có thể nhìn thấy thứ không sạch sẽ.”
“Mẹ, ngươi có phải tới tháng hay không, nghi thần nghi quỷ. Trong nhà có cha, có đại ca cùng nhị ca, quỷ nào dám đến nhà chúng ta quấy phá. Với lại, Thiên tông thánh nữ ở nhà, ngài sợ cái gì.”
“Có đạo lý.”
Đoạn lời này có lý, thẩm thẩm tin phục, sau đó nói: “Linh m còn nói với mẹ, Tô Tô cô nương kia là quỷ.”
“Linh m thực không lễ phép, sẽ mạo phạm khách nhân.”
“Đúng, cho nên mẹ đã đánh nó một trận.”
Lệ Na nghĩ nghĩ, quyết định không nói cho hai mẹ con chân tướng, đỡ cho các nàng sợ hãi, nàng ở phủ dạo qua một vòng, tìm được đồ nhi nấp ở trong vườn hoa m út xương chân gà.
“Ngươi trốn ở chỗ này làm gì.” Lệ Na chống hông, tức giận nói: “Lại muốn lười biếng?”
Hứa Linh m nhìn nàng một cái, yên lặng mang xương chân gà vứt bỏ, sau đó ôm bụng, ngã xuống đất.
“Ngươi làm gì?” Lệ Na chớp chớp mắt.
“Con ăn một cái chân gà lai lịch không rõ, con bây giờ trúng độc rồi, không thể đứng trung bình tấn.” Hứa Linh m lớn tiếng tuyên bố.
“Nói bậy, cái xương chân gà này là ngươi giấu lúc bữa trưa.” Lệ Na cơ trí vạch trần nó.
Hứa Linh m chấn động, không ngờ mưu kế của mình bị sư phụ nhìn thấu rõ ràng, không hổ là sư phụ, quả thật thông minh hơn nó. Vì thế chợt nảy sáng kiến, bừng tỉnh đại ngộ nói:
“Là chân gà đại ca ăn thừa, bên trên có nước miếng của hắn, nước miếng đại ca có độc, cho nên con không thể đứng trung bình tấn.”
“Nước miếng đại ca ngươi không có độc.” Lệ Na lại vạch trần nó.
“Ngài lại chưa từng ăn nước miếng của đại ca, ngài làm sao biết nước miếng hắn không có độc.” Hứa Linh m không phục.
Lệ Na sửng sốt, không biết nên phản bác như thế nào, vì thế mang Hứa Linh m đánh một trận.
Sư phụ đánh đồ đệ, thiên kinh địa nghĩa.
Đồ đệ này có chút thông minh, bây giờ không đánh, qua vài năm nữa mình liền không khống chế được!
...
Trong phòng, Hứa Thất An cố nén đau đầu, ngồi ở cạnh bàn sách, ở trên giấy Tuyên Thành viết bốn chữ: hai mươi năm trước.
Hắn vốn không muốn ở dưới tình huống trạng thái cực kém làm phân tích, suy luận, bởi vì điều này sẽ tạo thành quá nhiều sai sót, nhưng sự tình liên quan bí mật lớn nhất trên người mình, Hứa Thất An một khắc cũng không muốn chờ.
Day day mi tâm, hít sâu một hơi, viết xuống câu thứ hai: hai tên trộm vặt.
Lại trầm ngâm mấy giây, viết xuống câu thứ ba: chỉ còn một tên. Đột nhiên, Lệ Na đang nói dừng lại, nàng sững sờ nhìn Hứa Thất An, từng chút một mở to mắt, toát ra vẻ mặt cực độ rung động, chỉ vào Hứa Thất An, thét to:
“Ngươi ngươi ngươi... Là số 3?!”
Ngươi mới phản ứng lại? Hứa Thất An ở trong lòng chắp tay, mặt không biểu cảm nói: “Đúng vậy, ta chính là số 3, nhưng ta từng đáp ứng Kim Liên đạo trưởng, không thể bại lộ thân phận. Bây giờ tốt rồi, chúng ta thất tín với người ta, cho nên không có gì ghê gớm cả.”
Lệ Na ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, rốt cuộc tiếp nhận sự thực Hứa Thất An là số 3, cũng cảm thấy mọi người đều thất tín với người khác, cảm giác tội lỗi trong lòng nhất thời giảm bớt rất nhiều.
“Thiên Cổ Bà Bà nói, hai mươi năm trước, có hai tên trộm vặt từ trong một nhà giàu trộm đi thứ rất quý giá, nhà giàu kia, có người đã phản ứng lại, có người đến nay còn chưa phát hiện.
“Thiên Cổ Bà Bà còn hỏi ta, ngươi ở nơi nào. Ta nói ngươi ở kinh thành, nghe được câu trả lời này, Thiên Cổ Bà Bà khó có thể tin, tựa như cho rằng ngươi tuyệt đối không nên ở kinh thành.”
“Ngươi đợi một chút đã.”
Hứa Thất An ngắt lời Lệ Na, dựa vào gối cao, im lặng thời gian một chén trà nhỏ, chậm rãi nói: “Ngươi tiếp tục.”
“Về sau, trước khi ta rời khỏi Nam Cương, Thiên Cổ Bà Bà nói với ta, một trong hai tên trộm vặt đó, là chồng của bà. Ở Nam Cương chúng ta có một truyền thuyết, rồi có một ngày Cổ Thần sẽ từ trong Cực Uyên thức tỉnh, hủy diệt thế giới, để Cửu Châu thiên hạ biến thành thế giới chỉ có cổ.
“Truyền thuyết này là các tiên tri của Thiên Cổ bộ, một thế hệ lại một thế hệ thôi diễn ra, là tương lai tuyệt đối sẽ xảy ra. Vì thay đổi tương lai, a công nghĩ ra một biện pháp, vì thế rời khỏi Nam Cương. Sau đó hắn không trở về nữa.
“Bản mạng cổ hắn để lại cổ tộc khô kiệt, điều này biểu thị cái chết của hắn.
“Thiên Cổ Bà Bà còn nói cho ta biết, vật đó sắp xuất thế, bà đoán được ta cũng sẽ cuốn vào trong đó, bởi vậy bảo ta tới kinh thành tìm kiếm cơ duyên.”
Lệ Na nói xong, trừ Thất Tuyệt Cổ tồn tại chưa lộ ra, mọi thứ khác đã nói ra.
Thất Tuyệt Cổ là Thiên Cổ Bà Bà nhờ nàng tặng cho người có duyên, Lệ Na cho rằng, cái đó không quan hệ với Hứa Thất An, cho nên không cần thiết tiết lộ cho hắn.
“Ta biết rồi... Lệ Na, ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn yên tĩnh một mình.” Hứa Thất An dặn: “Buổi nói chuyện này hôm nay, không thể tiết lộ cho bất luận kẻ nào.”
“Ừm!”
Lệ Na dùng sức gật đầu, bước chân nhẹ nhàng đi tới cửa, cùng lúc mở ra cửa, quay người nói: “Ta mang Linh m đi Quế Nguyệt lâu trước, lúc muộn chút ngươi nhớ đến trả tiền đó.”
“?”
Cho dù là thời khắc tâm tình không ổn như thế, trong đầu Hứa Thất An vẫn hiện lên dấu chấm hỏi.
Hắn ngạc nhiên nhìn Lệ Na: “Không phải, bữa trưa vừa qua không lâu à?”
“Đợi lát nữa ta mang Linh m đứng trung bình tấn, bụng không phải đói rồi sao.” Lệ Na phất phất tay, rời phòng.
Rau má đậu xanh, hai người các ngươi muốn một hơi ăn cho ta nghèo sao? Ta có thể mang hứa hẹn vừa rồi rút về không... Hứa Thất An mở mồm mãi, đau lòng khó có thể hít thở.
Lệ Na vui vẻ chạy ra khỏi phòng, trong lòng nhớ thương thức ăn Quế Nguyệt lâu, rất nhanh đã mang chuyện thất tín với người ta ném ra sau đầu.
Về phần chân tướng Hứa Thất An là số 3, cách nghĩ của nàng là, số 3 là ai cũng không sao cả, lại không quan hệ với nàng, làm người ta vui vẻ là tốt rồi, vì sao phải nghĩ nhiều như vậy chứ.
Đổi thành số 4 Sở Nguyên Chẩn, bây giờ khẳng định ở trong cơn bão đầu óc.
Đi ngang qua đông sương phòng, nghe thấy chủ mẫu Hứa gia đang nhỏ giọng nói với con gái lớn: “Linh Nguyệt à, con gần đây buổi tối có nghe thấy thanh âm kỳ quái không?”
“Không có.”
“Nhưng mẹ luôn thấy ban đêm, ngoài cửa sổ liền có người đang khe khẽ nói nhỏ, có đôi khi nóc nhà còn truyền đến tiếng lật mái ngói. Con nói trong nhà có phải lại có ma quái hay không.”
“Mẹ lại nói linh tinh rồi, người ta buổi tối sẽ bị dọa không ngủ được. Vậy con đêm nay đi tìm đại ca, bảo đại ca ở cửa phòng với con.”
“Mẹ không phải nói bậy, con không biết, Linh m mỗi ngày ăn xong bữa tối, sẽ một mình đến trong sân một lúc, hỏi nó đang làm gì, nó nói nhìn thấy rất nhiều quỷ, muốn chiên dầu để ăn, nhưng không bắt được bọn họ. Nghe nói mắt trẻ con có thể nhìn thấy thứ không sạch sẽ.”
“Mẹ, ngươi có phải tới tháng hay không, nghi thần nghi quỷ. Trong nhà có cha, có đại ca cùng nhị ca, quỷ nào dám đến nhà chúng ta quấy phá. Với lại, Thiên tông thánh nữ ở nhà, ngài sợ cái gì.”
“Có đạo lý.”
Đoạn lời này có lý, thẩm thẩm tin phục, sau đó nói: “Linh m còn nói với mẹ, Tô Tô cô nương kia là quỷ.”
“Linh m thực không lễ phép, sẽ mạo phạm khách nhân.”
“Đúng, cho nên mẹ đã đánh nó một trận.”
Lệ Na nghĩ nghĩ, quyết định không nói cho hai mẹ con chân tướng, đỡ cho các nàng sợ hãi, nàng ở phủ dạo qua một vòng, tìm được đồ nhi nấp ở trong vườn hoa m út xương chân gà.
“Ngươi trốn ở chỗ này làm gì.” Lệ Na chống hông, tức giận nói: “Lại muốn lười biếng?”
Hứa Linh m nhìn nàng một cái, yên lặng mang xương chân gà vứt bỏ, sau đó ôm bụng, ngã xuống đất.
“Ngươi làm gì?” Lệ Na chớp chớp mắt.
“Con ăn một cái chân gà lai lịch không rõ, con bây giờ trúng độc rồi, không thể đứng trung bình tấn.” Hứa Linh m lớn tiếng tuyên bố.
“Nói bậy, cái xương chân gà này là ngươi giấu lúc bữa trưa.” Lệ Na cơ trí vạch trần nó.
Hứa Linh m chấn động, không ngờ mưu kế của mình bị sư phụ nhìn thấu rõ ràng, không hổ là sư phụ, quả thật thông minh hơn nó. Vì thế chợt nảy sáng kiến, bừng tỉnh đại ngộ nói:
“Là chân gà đại ca ăn thừa, bên trên có nước miếng của hắn, nước miếng đại ca có độc, cho nên con không thể đứng trung bình tấn.”
“Nước miếng đại ca ngươi không có độc.” Lệ Na lại vạch trần nó.
“Ngài lại chưa từng ăn nước miếng của đại ca, ngài làm sao biết nước miếng hắn không có độc.” Hứa Linh m không phục.
Lệ Na sửng sốt, không biết nên phản bác như thế nào, vì thế mang Hứa Linh m đánh một trận.
Sư phụ đánh đồ đệ, thiên kinh địa nghĩa.
Đồ đệ này có chút thông minh, bây giờ không đánh, qua vài năm nữa mình liền không khống chế được!
...
Trong phòng, Hứa Thất An cố nén đau đầu, ngồi ở cạnh bàn sách, ở trên giấy Tuyên Thành viết bốn chữ: hai mươi năm trước.
Hắn vốn không muốn ở dưới tình huống trạng thái cực kém làm phân tích, suy luận, bởi vì điều này sẽ tạo thành quá nhiều sai sót, nhưng sự tình liên quan bí mật lớn nhất trên người mình, Hứa Thất An một khắc cũng không muốn chờ.
Day day mi tâm, hít sâu một hơi, viết xuống câu thứ hai: hai tên trộm vặt.
Lại trầm ngâm mấy giây, viết xuống câu thứ ba: chỉ còn một tên.