Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 642: Tô Tô: Bạn nhỏ, ta là quỷ (1)




Lý Diệu Chân dùng ánh mắt đánh giá Kim Liên đạo trưởng, nàng cho rằng Kim Liên đạo trưởng tất nhiên sẽ ngăn mình, nhưng, nàng nhìn thấy là Kim Liên đạo trưởng vuốt râu mà cười, không có ý tứ ngăn trở.

Hừ, xem ra đạo trưởng cũng cảm thấy người này đáng hận, muốn để ta dạy dỗ hắn... Ý niệm hiện lên, Lý Diệu Chân liền thấy tiểu tử kia đầu cũng không quay lại, đưa tay chụp vào phi kiếm.

Bàn tay Hứa Thất An nhanh chóng nhuộm lên một tầng ánh sáng vàng nồng đậm, “Đinh”, lòng bàn tay truyền đến tiếng vang sắc bén kim loại va chạm.

Lý Diệu Chân đứng bật dậy, mắt đẹp trợn to, khó có thể tin nhìn chằm chằm cánh tay Hứa Thất An, dùng một loại thanh âm như kinh ngạc than thở:

“Phật môn kim thân?”

Hứa Thất An nhếch miệng nói: “Không sai, khi đấu pháp thắng được Kim Cương Thần Công. Lý tướng quân, phi kiếm này của ngươi có chút mềm, thêm chút lực đạo.”

Đấu pháp thắng được Phật môn kim thân... Lý Diệu Chân ngạc nhiên, trong bố cáo triều đình cũng không có ghi nội dung tương quan.

“Chủ nhân, hắn khinh thường ngươi đó.” Tô Tô lập tức đổ thêm dầu vào lửa.

Vừa rồi lo lắng là phát ra từ trong lòng, nhưng bây giờ đổ thêm dầu vào lửa, cũng là thật tâm.

“Đang muốn lĩnh giáo phi kiếm của đạo môn.” Hứa Thất An nhướng mày.

“Được.”

Lý Diệu Chân liền không nương tay nữa, thao túng phi kiếm ý đồ giãy thoát Hứa Thất An trói buộc, “Ong ong ong...” Phi kiếm không ngừng chấn động, nhưng không cách nào thoát ly bàn tay.

Thiên tông thánh nữ lộ ra nét trịnh trọng, một tay bắt quyết, phi kiếm lui thành tiến, từng chút một thẳng tiến.

Cơ nhai bên má Hứa Thất An phồng lên, cái trán cùng bàn tay lộ ra gân xanh, giống như đang vật tay với người ta.

Bàn tay cùng phi kiếm ma sát ra thanh âm khiến người ta ghê răng.

Đấu sức không tiếng động duy trì vài giây, chỉ nghe “ầm” một tiếng, nóc nhà bị khí cơ cuồng bạo hất bay, xà nhà gãy cùng mái ngói “rầm rầm” rơi xuống, cửa sổ cũng ở nháy mắt nổ tung.

Tô Tô không hổ là lão quỷ hai mươi năm, khởi động vách chắn âm khí, miễn cưỡng ngăn trở khí cơ va chạm.

“Điểm đến là dừng, điểm đến là dừng...”

Kim Liên đạo trưởng đau lòng hô dừng.

Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân liếc nhau, một người thu kiếm, một người thu tay lại.

Ngắn ngủn mấy tháng, tu vi hắn thế mà lại tinh tiến đến cảnh giới bậc này... Lý Diệu Chân có chút phức tạp nhìn Hứa Thất An, khi gặp ở Vân Châu, hắn là một bát phẩm võ giả đang trùng kích Luyện Thần cảnh.

Ở trong mắt Lý Diệu Chân lúc ấy ngũ phẩm, tu vi như vậy coi như không tệ. Ai ngờ hai ba tháng sau, hắn lại đã cường đại đến mức này.

Phải biết rằng tu vi mình tinh tiến cũng không chậm, nàng bây giờ là đạo môn tứ phẩm Nguyên Anh, nay đã khác xưa.

Nhưng bây giờ, Lý Diệu Chân có loại cảm giác vô lực thiên phú mình cũng chỉ có vậy mà thôi.

“Khụ khụ!”

Kim Liên đạo trưởng ho khan một tiếng, cười nói: “Ngươi lấy phi kiếm tấn công thân thể hắn, là lấy sở đoản của mình công sở trường của hắn. Luận bàn một phen nho nhỏ, không cần coi là thật.”

Lý Diệu Chân là tứ phẩm cao thủ, thủ đoạn Thiên tông còn chưa thi triển, phi kiếm thuật muốn chém lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt trái lại không có vấn đề, nhưng chống lại Phật môn Kim Cương, thì có chút vô lực.

Kim Cương Thần Công của tiểu tử này vì sao tinh tiến thần tốc như thế... Kim Liên đạo trưởng liếc Hứa Thất An, trong lòng hiện lên nghi hoặc.

“Thực đánh nhau, ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi muốn công phá Kim Cương Bất Bại của ta, cũng phải tiêu phí chút khí lực.” Hứa Thất An khiêm tốn nói, sau đó ở trong lòng bổ sung một câu:

Nhiều nhất bảy ngày, ta hấp thu xong tinh huyết của Thần Thù hòa thượng, thì có thể mang Kim Cương Thần Công tăng lên tới cảnh giới tiểu thành.

Thần Thù hòa thượng để lại cho hắn tinh huyết, hiệu quả thật sự là tăng lên tốc độ tu hành Kim Cương Thần Công. Bởi vì bản thân Thần Thù chính là Kim Cương Thần Công đại thành.

Tinh huyết của hắn phù hợp hoàn mỹ Kim Cương Thần Công, Hứa Thất An chỉ cần khi tu hành công pháp này, hấp thu tinh huyết, liền có thể tăng lên cảnh giới Kim Cương Thần Công.

Lý Diệu Chân “Hừ” một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Sau khi xuất kiếm, cơn tức nghẹn trong lòng nàng tiêu tán bộ phận, không khó chịu giống vừa rồi nữa. Đồng thời, “uy hiếp” của Hứa Thất An đã khiến nàng sinh ra do dự.

Nếu công bố thân phận Hứa Thất An, mỗi tiếng nói cử động của nàng lúc trước ở Vân Châu, cũng sẽ bị công bố ở trong Thiên Địa hội... Loại cách làm hại người hại mình này, không phù hợp tác phong Thiên tông thánh nữ của nàng.

Nàng xem như hiểu nguyên nhân Hứa Thất An cố ý giấu diếm thân phận của mình.

Lúc trước hắn từng khoác lác, so với nàng càng sâu gấp trăm lần, cái này nếu công bố ra, liền không có cách nào làm người nữa.

“Diệu Chân nếu không muốn ở khách sạn, có thể tá túc ở phủ Hứa Thất An, số 5 cũng ở nơi đó. Hứa phủ ở nội thành, là tòa nhà lớn có ba sân, cực kỳ khí phái.” Kim Liên đạo trưởng nói.

Ngươi lại thế? Nhà ta từ bao giờ trở thành nơi nhận nuôi trẻ mồ côi Thiên Địa hội... Khóe miệng Hứa Thất An giật giật.

Mắt Tô Tô sáng lên, so sánh với ở khách sạn, đương nhiên là ở trong đại viện càng thoải mái hơn. Hơn nữa, nàng cũng muốn thừa dịp buổi tối câu dẫn nam nhân này, để hắn mang mình đi Ti Thiên Giám.

Lý Diệu Chân thì nghĩ tới cái xác không đầu kia, nàng đang phiền não năng lực phá án có hạn, nếu giao cho nha môn, nguy cơ tín nhiệm triều đình của nàng khiến nàng kháng cự từ đáy lòng.

Sợ hãi những kẻ ngồi không ăn bám kia không coi trọng.

Vừa lúc có thể mang chuyện này giao cho Hứa Thất An xử lý, còn có thể từ bên cạnh hắn học được một ít kỹ xảo phá án hữu dụng.

Vì thế, Lý Diệu Chân gật gật đầu, nói: “Được, ta cũng muốn gặp số 5 một chút, cô ấy một đường bắc thượng, ngàn dặm xa xôi, khẳng định từng chịu không ít đau khổ.”

Luôn cảm thấy Kim Liên đạo trưởng còn có lời gì muốn nói với ta... Hứa Thất An sâu sắc phát hiện ánh mắt Kim Liên đạo trưởng liên tiếp đánh giá mình, hắn mặt ngoài không biểu hiện gì, thậm chí mặt mỉm cười:

“Lý tướng quân, theo ta về phủ?”

Kim Liên đạo trưởng nhìn theo hai người một quỷ rời khỏi, trầm ngâm nói: “Chờ Thiên Nhân chi tranh chấm dứt, ta liền rời khỏi kinh thành, trước đó, phải nghĩ cách đảo loạn trận tranh đấu này.”

....

“Diệu Chân...”

Trên lưng ngựa, Hứa Thất An vừa mở miệng, đã bị Lý Diệu Chân sửa đúng, Thiên tông thánh nữ hầm hừ nói: “Ngươi vẫn gọi ta Lý tướng quân đi.”

“Vậy xa lạ bao nhiêu chứ, chúng ta cũng thân như vậy rồi.” Hứa Thất An mặt dày, cười nói: “Về Thiên Nhân chi tranh, ta có cái nghi hoặc.”

Lý Diệu Chân mắt nhìn phía trước, không nhanh không chậm đi theo bên cạnh con ngựa cái nhỏ, đối với vấn đề của hắn không thèm để ý tới.

Trong lòng nàng còn có cơn tức, không muốn để ý ta... Hứa Thất An ý niệm chuyển động, giọng điệu lơ đãng nói:

“Chúng ta hẳn là còn chưa từng nói, tình hình ngày đó ở Tương thành tìm kiếm số 5.” Lý Diệu Chân dùng ánh mắt đánh giá Kim Liên đạo trưởng, nàng cho rằng Kim Liên đạo trưởng tất nhiên sẽ ngăn mình, nhưng, nàng nhìn thấy là Kim Liên đạo trưởng vuốt râu mà cười, không có ý tứ ngăn trở.

Hừ, xem ra đạo trưởng cũng cảm thấy người này đáng hận, muốn để ta dạy dỗ hắn... Ý niệm hiện lên, Lý Diệu Chân liền thấy tiểu tử kia đầu cũng không quay lại, đưa tay chụp vào phi kiếm.

Bàn tay Hứa Thất An nhanh chóng nhuộm lên một tầng ánh sáng vàng nồng đậm, “Đinh”, lòng bàn tay truyền đến tiếng vang sắc bén kim loại va chạm.

Lý Diệu Chân đứng bật dậy, mắt đẹp trợn to, khó có thể tin nhìn chằm chằm cánh tay Hứa Thất An, dùng một loại thanh âm như kinh ngạc than thở:

“Phật môn kim thân?”

Hứa Thất An nhếch miệng nói: “Không sai, khi đấu pháp thắng được Kim Cương Thần Công. Lý tướng quân, phi kiếm này của ngươi có chút mềm, thêm chút lực đạo.”

Đấu pháp thắng được Phật môn kim thân... Lý Diệu Chân ngạc nhiên, trong bố cáo triều đình cũng không có ghi nội dung tương quan.

“Chủ nhân, hắn khinh thường ngươi đó.” Tô Tô lập tức đổ thêm dầu vào lửa.

Vừa rồi lo lắng là phát ra từ trong lòng, nhưng bây giờ đổ thêm dầu vào lửa, cũng là thật tâm.

“Đang muốn lĩnh giáo phi kiếm của đạo môn.” Hứa Thất An nhướng mày.

“Được.”

Lý Diệu Chân liền không nương tay nữa, thao túng phi kiếm ý đồ giãy thoát Hứa Thất An trói buộc, “Ong ong ong...” Phi kiếm không ngừng chấn động, nhưng không cách nào thoát ly bàn tay.

Thiên tông thánh nữ lộ ra nét trịnh trọng, một tay bắt quyết, phi kiếm lui thành tiến, từng chút một thẳng tiến.

Cơ nhai bên má Hứa Thất An phồng lên, cái trán cùng bàn tay lộ ra gân xanh, giống như đang vật tay với người ta.

Bàn tay cùng phi kiếm ma sát ra thanh âm khiến người ta ghê răng.

Đấu sức không tiếng động duy trì vài giây, chỉ nghe “ầm” một tiếng, nóc nhà bị khí cơ cuồng bạo hất bay, xà nhà gãy cùng mái ngói “rầm rầm” rơi xuống, cửa sổ cũng ở nháy mắt nổ tung.

Tô Tô không hổ là lão quỷ hai mươi năm, khởi động vách chắn âm khí, miễn cưỡng ngăn trở khí cơ va chạm.

“Điểm đến là dừng, điểm đến là dừng...”

Kim Liên đạo trưởng đau lòng hô dừng.

Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân liếc nhau, một người thu kiếm, một người thu tay lại.

Ngắn ngủn mấy tháng, tu vi hắn thế mà lại tinh tiến đến cảnh giới bậc này... Lý Diệu Chân có chút phức tạp nhìn Hứa Thất An, khi gặp ở Vân Châu, hắn là một bát phẩm võ giả đang trùng kích Luyện Thần cảnh.

Ở trong mắt Lý Diệu Chân lúc ấy ngũ phẩm, tu vi như vậy coi như không tệ. Ai ngờ hai ba tháng sau, hắn lại đã cường đại đến mức này.

Phải biết rằng tu vi mình tinh tiến cũng không chậm, nàng bây giờ là đạo môn tứ phẩm Nguyên Anh, nay đã khác xưa.

Nhưng bây giờ, Lý Diệu Chân có loại cảm giác vô lực thiên phú mình cũng chỉ có vậy mà thôi.

“Khụ khụ!”

Kim Liên đạo trưởng ho khan một tiếng, cười nói: “Ngươi lấy phi kiếm tấn công thân thể hắn, là lấy sở đoản của mình công sở trường của hắn. Luận bàn một phen nho nhỏ, không cần coi là thật.”

Lý Diệu Chân là tứ phẩm cao thủ, thủ đoạn Thiên tông còn chưa thi triển, phi kiếm thuật muốn chém lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt trái lại không có vấn đề, nhưng chống lại Phật môn Kim Cương, thì có chút vô lực.

Kim Cương Thần Công của tiểu tử này vì sao tinh tiến thần tốc như thế... Kim Liên đạo trưởng liếc Hứa Thất An, trong lòng hiện lên nghi hoặc.

“Thực đánh nhau, ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi muốn công phá Kim Cương Bất Bại của ta, cũng phải tiêu phí chút khí lực.” Hứa Thất An khiêm tốn nói, sau đó ở trong lòng bổ sung một câu:

Nhiều nhất bảy ngày, ta hấp thu xong tinh huyết của Thần Thù hòa thượng, thì có thể mang Kim Cương Thần Công tăng lên tới cảnh giới tiểu thành.

Thần Thù hòa thượng để lại cho hắn tinh huyết, hiệu quả thật sự là tăng lên tốc độ tu hành Kim Cương Thần Công. Bởi vì bản thân Thần Thù chính là Kim Cương Thần Công đại thành.

Tinh huyết của hắn phù hợp hoàn mỹ Kim Cương Thần Công, Hứa Thất An chỉ cần khi tu hành công pháp này, hấp thu tinh huyết, liền có thể tăng lên cảnh giới Kim Cương Thần Công.

Lý Diệu Chân “Hừ” một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Sau khi xuất kiếm, cơn tức nghẹn trong lòng nàng tiêu tán bộ phận, không khó chịu giống vừa rồi nữa. Đồng thời, “uy hiếp” của Hứa Thất An đã khiến nàng sinh ra do dự.

Nếu công bố thân phận Hứa Thất An, mỗi tiếng nói cử động của nàng lúc trước ở Vân Châu, cũng sẽ bị công bố ở trong Thiên Địa hội... Loại cách làm hại người hại mình này, không phù hợp tác phong Thiên tông thánh nữ của nàng.

Nàng xem như hiểu nguyên nhân Hứa Thất An cố ý giấu diếm thân phận của mình.

Lúc trước hắn từng khoác lác, so với nàng càng sâu gấp trăm lần, cái này nếu công bố ra, liền không có cách nào làm người nữa.

“Diệu Chân nếu không muốn ở khách sạn, có thể tá túc ở phủ Hứa Thất An, số 5 cũng ở nơi đó. Hứa phủ ở nội thành, là tòa nhà lớn có ba sân, cực kỳ khí phái.” Kim Liên đạo trưởng nói.

Ngươi lại thế? Nhà ta từ bao giờ trở thành nơi nhận nuôi trẻ mồ côi Thiên Địa hội... Khóe miệng Hứa Thất An giật giật.

Mắt Tô Tô sáng lên, so sánh với ở khách sạn, đương nhiên là ở trong đại viện càng thoải mái hơn. Hơn nữa, nàng cũng muốn thừa dịp buổi tối câu dẫn nam nhân này, để hắn mang mình đi Ti Thiên Giám.

Lý Diệu Chân thì nghĩ tới cái xác không đầu kia, nàng đang phiền não năng lực phá án có hạn, nếu giao cho nha môn, nguy cơ tín nhiệm triều đình của nàng khiến nàng kháng cự từ đáy lòng.

Sợ hãi những kẻ ngồi không ăn bám kia không coi trọng.

Vừa lúc có thể mang chuyện này giao cho Hứa Thất An xử lý, còn có thể từ bên cạnh hắn học được một ít kỹ xảo phá án hữu dụng.

Vì thế, Lý Diệu Chân gật gật đầu, nói: “Được, ta cũng muốn gặp số 5 một chút, cô ấy một đường bắc thượng, ngàn dặm xa xôi, khẳng định từng chịu không ít đau khổ.”

Luôn cảm thấy Kim Liên đạo trưởng còn có lời gì muốn nói với ta... Hứa Thất An sâu sắc phát hiện ánh mắt Kim Liên đạo trưởng liên tiếp đánh giá mình, hắn mặt ngoài không biểu hiện gì, thậm chí mặt mỉm cười:

“Lý tướng quân, theo ta về phủ?”

Kim Liên đạo trưởng nhìn theo hai người một quỷ rời khỏi, trầm ngâm nói: “Chờ Thiên Nhân chi tranh chấm dứt, ta liền rời khỏi kinh thành, trước đó, phải nghĩ cách đảo loạn trận tranh đấu này.”

....

“Diệu Chân...”

Trên lưng ngựa, Hứa Thất An vừa mở miệng, đã bị Lý Diệu Chân sửa đúng, Thiên tông thánh nữ hầm hừ nói: “Ngươi vẫn gọi ta Lý tướng quân đi.”

“Vậy xa lạ bao nhiêu chứ, chúng ta cũng thân như vậy rồi.” Hứa Thất An mặt dày, cười nói: “Về Thiên Nhân chi tranh, ta có cái nghi hoặc.”

Lý Diệu Chân mắt nhìn phía trước, không nhanh không chậm đi theo bên cạnh con ngựa cái nhỏ, đối với vấn đề của hắn không thèm để ý tới.

Trong lòng nàng còn có cơn tức, không muốn để ý ta... Hứa Thất An ý niệm chuyển động, giọng điệu lơ đãng nói:

“Chúng ta hẳn là còn chưa từng nói, tình hình ngày đó ở Tương thành tìm kiếm số 5.”