Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 626: Độc thủ phía sau màn trồi lên mặt nước (2)




Vương Trinh Văn đã rất nhiều năm chưa từng thấy Ti Thiên Giám nghiên cứu chế tạo ra loại thứ tốt này.

Vương Tư Mộ thuận thế nói: “Con trước kia nghe một tin tức vỉa hè, nước cốt gà này thật ra không phải Ti Thiên Giám nghiên cứu chế tạo. Mà là có người khác.”

Vương Trinh Văn sửng sốt: “Có người khác?”

Vương Tư Mộ cười nói: “Nghe Lâm An điện hạ nói, người thật sự nghiên cứu chế tạo nước cốt gà là Ngân la Hứa Thất An, Ti Thiên Giám chẳng qua là cải tiến một phen.”

Loại việc nhỏ này, Vương Trinh Văn trái lại không chú ý, nghe con gái nói như vậy, trong lúc nhất thời ngây người, hồi lâu cũng chưa uống một ngụm.

“Kẻ này tuyệt đỉnh thông minh, kinh tài tuyệt diễm...” Vương Trinh Văn cảm khái, lắc lắc đầu, tiếp tục húp canh cá.

Vương Tư Mộ tiếp tục tán gẫu, “Vốn là muốn để Vũ Lâm vệ làm thay, mang canh cá đưa tới cho ngài, ai ngờ ở trên đường gặp được Lâm An điện hạ, liền theo nàng vào cung.”

Đến đây, hai vấn đề của Vương Trinh Văn trả lời xong.

Vương Tư Mộ không đợi Vương Trinh Văn uống xong canh cá, đứng dậy cáo từ: “Cha, ngài uống thong thả chút, tan ca nhớ mang bát về. Trong Văn Uyên các cấm nữ tử tiến vào, con gái sẽ không ở lâu.”

Một vấn đề cuối cùng, cũng trả lời xong —— đến Văn Uyên các chính là đưa canh cá cho lão phụ thân.

Vương Trinh Văn theo đó lộ ra nụ cười, giọng điệu ôn hòa: “Về đi, lòng hiếu thảo của Mộ Nhi, cha biết rồi.”

Cha lão hồ li này, rất khó đối phó, chơi tâm kế với ông thực mệt... Trong lòng Vương Tư Mộ âm thầm thở phào, mỉm cười, xoay người rời khỏi sảnh bên, nhưng nàng chưa thật sự rời khỏi Văn Uyên các, hướng tới nha hoàn chờ đợi bên ngoài vẫy tay.

Nha hoàn xách theo một hộp thức ăn khác bước nhanh tới, sau đó, chủ tớ hai người đi nơi làm việc của một vị đại học sĩ khác.

...

Một sảnh bên khác, Vương Tư Mộ mang hộp thức ăn đặt ở bàn, bưng ra canh cá thơm tươi mới, cười nói: “Tiền thúc thúc, cháu hôm nay đi chơi hồ, thấy cá trong hồ rất béo, liền bảo người ta vớt mấy con, đun canh cá cho ngài cùng phụ thân.”

Tiền Thanh Thư là lão giả cao gầy, khác với Vương Trinh Văn uy nghiêm trầm ổn, khí chất của lão càng thêm ôn hòa tùy ý, cho người ta cảm giác là trưởng giả vô cùng dễ ở chung.

Tiền Thanh Thư cùng Vương Trinh Văn là bạn tốt cùng trường cùng lớp, càng là tiến sĩ cùng một kỳ, nói tới thành tích, Tiền Thanh Thư năm đó là nhất giáp thám hoa. Vương Trinh Văn là nhị giáp, về sau tuyển vào Hàn Lâm viện, trở thành thứ cát sĩ.

“Thượng cầu tài, thần tàn mộc; thượng cầu ngư, thần kiền cốc... Mỹ vị từ xưa.” Tiền Thanh Thư nếm một ngụm, mắt hơi sáng lên: “Ừm, ngon.”

Lúc bận rộn việc công, có thể uống được một bát canh cá, hưởng thụ!

“Cháu gái gần đây nghe được một tin tức, nghe nói Hứa hội nguyên kỳ thi mùa xuân bởi gian lận khoa cử vào tù rồi?” Vương Tư Mộ ra vẻ tò mò.

Vẻ mặt Tiền Thanh Thư khựng lại một chút, chậm rãi gật đầu: “Tân nhậm tả đô sát ngự sử buộc tội đông các đại học sĩ Triệu Đình Phương nhận hối lộ, lộ đề cho Hứa Tân Niên.

“Mà《 hành lộ nan 》của Hứa Tân Niên kia cũng không phải tự mình viết, là đường huynh Hứa Thất An viết thay.”

Thơ của Hứa hội nguyên là Hứa Thất An viết thay? Việc này lại còn dính dáng đến đông các đại học sĩ Triệu Đình Phương... Vương Tư Mộ khẽ biến sắc, các loại ý niệm hiện lên, nàng thu liễm vẻ mặt rất tốt, hỏi:

“Tiền thúc thúc uống chậm chút, nói với cháu gái một chút về lề lối trong đó đi.”

Tiền Thanh Thư nhíu nhíu mày, do dự một hồi lâu, thở dài: “Quả nhiên là ăn của người miệng mềm mà... Nhưng cháu phải cam đoan, lời ở nơi này nghe được, không thể tiết lộ ra ngoài chút nào hết.”

Vương Tư Mộ gật đầu rất nhanh: “Đây là tự nhiên, cháu có tín dụng nhất.”

...

Hứa phủ.

Thư phòng, Hứa Thất An ngồi ở sau bàn sách, tự hỏi kế hoạch một bước tiếp theo.

Xử lý một tên Hình bộ thượng thư không tính là gì, để Nhị lang miễn trừ hình phạt chỉ là bước đầu tiên của kế hoạch, kế tiếp hắn cần từ trong quan văn tìm ra kẻ địch thật sự.

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

“Hoài Khánh là công chúa tôn quý, nhưng chư công triều đình mưu tính, nàng chỉ có thể nhìn, không thể nhúng tay. Dù sao cũng là công chúa không có thực quyền, nhưng nàng hẳn là có tâm phúc che giấu...

“Thái độ của Ngụy Công đối với chuyện này không phải quá tích cực, càng nhiều là đang khảo nghiệm năng lực của ta, nếu ta xử lý không được, đi tìm hắn hỗ trợ, tuy Ngụy Công khẳng định sẽ giúp ta, nhưng trong lòng cũng sẽ thất vọng, không thể tránh được.

“Ta nên làm sao để kiếm được một ít tin tức? Trương tuần phủ là nhân tuyển tốt, nhưng hắn là người của Ngụy Uyên, sẽ bị văn thần trận doanh đối địch cảnh giác, chưa chắc biết quá nhiều...”

Suy nghĩ hết sức, hắn nhĩ khuếch vừa động, nghe thấy được tiếng bước chân.

“Thùng thùng...”

Tiếng bước chân dừng lại ở ngoài cửa, gõ gõ cửa, tiếp đó truyền đến thanh âm: “Đại lang, có một vị cô nương tìm ngài.”

Cô nương, ai vậy?

Ặc, cô nương của ta quá nhiều rồi, căn bản không có cách nào đoán được... Hứa Thất An đáp lại: “Mời nàng đi sảnh trong, ta tới ngay.”

Hắn tiếp tục suy nghĩ bị cắt ngang, lại tự hỏi vài phút, nâng chén trà lên thấm ướt cổ họng, lúc này mới đứng dậy ra ngoài.

Tới nội sảnh, thấy một nha hoàn xinh đẹp mặc váy mềm màu sen đứng ở trong sảnh, Tiểu Đậu Đinh quay chung quanh nàng, rất tự quen người nói:

“Tỷ tỷ chúng ta chơi nha, chúng ta chơi nha, ta mời ngươi ăn bánh móng ngựa.”

Nha hoàn xinh đẹp miễn cưỡng cười vui ứng đối, tựa như không quá quen ở chung với con nít.

“Lan Nhi cô nương?”

Hứa Thất An bước vào cửa, một canh giờ trước, nha hoàn này vừa từng tới.

“Hứa đại nhân.” Lan Nhi thi lễ, sau đó từ trong tay áo lấy ra tờ giấy gấp sẵn, đưa cho Hứa Thất An, thấp giọng nói: “Tiểu thư nhà ta bảo ta đưa tới. Nô tỳ không quấy rầy nữa, cáo lui.”

Không cho Hứa Thất An giữ lại, mượn cơ hội mở ra tờ giấy, vội vàng rời khỏi.

Hứa Thất An ngồi ở trên ghế, mở tờ giấy ra, nhanh chóng nhìn lướt qua, vẻ mặt kinh ngạc.

Cái này... Vẻ mặt hắn dần dần trở nên nghiêm túc, bởi vì tin tức trên tờ giấy rất quan trọng, hầu như mang tin tức vụ án gian lận khoa cử lần này viết rành mạch.

Dâng thư buộc tội “gian lận khoa cử” là tân nhậm Tả đô ngự sử Viên Hùng, người này sau khi tiếp nhận Ngụy Uyên, chấp chưởng Đô Sát viện, liền cùng “dư nghiệt hoạn đảng” hữu đô ngự sử cầm đầu triển khai tranh đấu kịch liệt.

Theo lý thuyết, hữu đô ngự sử Lưu Hồng cũng là một trong các quan chủ khảo, chính là mục tiêu của Viên Hùng. Nhưng vụ án gian lận khoa cử lần này, lộ đề lại là đông các đại học sĩ Triệu Đình Phương.

Nguyên nhân ở chỗ, Viên Hùng nếu là trực tiếp buộc tội hữu đô ngự sử Lưu Hồng, như vậy, chính diện giao phong cùng hắn là Ngụy Uyên. Cho dù giơ cờ xí chèn ép thư viện Vân Lộc, các đảng phái quá nửa cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, giúp đỡ có thể cho có hạn. Vương Trinh Văn đã rất nhiều năm chưa từng thấy Ti Thiên Giám nghiên cứu chế tạo ra loại thứ tốt này.

Vương Tư Mộ thuận thế nói: “Con trước kia nghe một tin tức vỉa hè, nước cốt gà này thật ra không phải Ti Thiên Giám nghiên cứu chế tạo. Mà là có người khác.”

Vương Trinh Văn sửng sốt: “Có người khác?”

Vương Tư Mộ cười nói: “Nghe Lâm An điện hạ nói, người thật sự nghiên cứu chế tạo nước cốt gà là Ngân la Hứa Thất An, Ti Thiên Giám chẳng qua là cải tiến một phen.”

Loại việc nhỏ này, Vương Trinh Văn trái lại không chú ý, nghe con gái nói như vậy, trong lúc nhất thời ngây người, hồi lâu cũng chưa uống một ngụm.

“Kẻ này tuyệt đỉnh thông minh, kinh tài tuyệt diễm...” Vương Trinh Văn cảm khái, lắc lắc đầu, tiếp tục húp canh cá.

Vương Tư Mộ tiếp tục tán gẫu, “Vốn là muốn để Vũ Lâm vệ làm thay, mang canh cá đưa tới cho ngài, ai ngờ ở trên đường gặp được Lâm An điện hạ, liền theo nàng vào cung.”

Đến đây, hai vấn đề của Vương Trinh Văn trả lời xong.

Vương Tư Mộ không đợi Vương Trinh Văn uống xong canh cá, đứng dậy cáo từ: “Cha, ngài uống thong thả chút, tan ca nhớ mang bát về. Trong Văn Uyên các cấm nữ tử tiến vào, con gái sẽ không ở lâu.”

Một vấn đề cuối cùng, cũng trả lời xong —— đến Văn Uyên các chính là đưa canh cá cho lão phụ thân.

Vương Trinh Văn theo đó lộ ra nụ cười, giọng điệu ôn hòa: “Về đi, lòng hiếu thảo của Mộ Nhi, cha biết rồi.”

Cha lão hồ li này, rất khó đối phó, chơi tâm kế với ông thực mệt... Trong lòng Vương Tư Mộ âm thầm thở phào, mỉm cười, xoay người rời khỏi sảnh bên, nhưng nàng chưa thật sự rời khỏi Văn Uyên các, hướng tới nha hoàn chờ đợi bên ngoài vẫy tay.

Nha hoàn xách theo một hộp thức ăn khác bước nhanh tới, sau đó, chủ tớ hai người đi nơi làm việc của một vị đại học sĩ khác.

...

Một sảnh bên khác, Vương Tư Mộ mang hộp thức ăn đặt ở bàn, bưng ra canh cá thơm tươi mới, cười nói: “Tiền thúc thúc, cháu hôm nay đi chơi hồ, thấy cá trong hồ rất béo, liền bảo người ta vớt mấy con, đun canh cá cho ngài cùng phụ thân.”

Tiền Thanh Thư là lão giả cao gầy, khác với Vương Trinh Văn uy nghiêm trầm ổn, khí chất của lão càng thêm ôn hòa tùy ý, cho người ta cảm giác là trưởng giả vô cùng dễ ở chung.

Tiền Thanh Thư cùng Vương Trinh Văn là bạn tốt cùng trường cùng lớp, càng là tiến sĩ cùng một kỳ, nói tới thành tích, Tiền Thanh Thư năm đó là nhất giáp thám hoa. Vương Trinh Văn là nhị giáp, về sau tuyển vào Hàn Lâm viện, trở thành thứ cát sĩ.

“Thượng cầu tài, thần tàn mộc; thượng cầu ngư, thần kiền cốc... Mỹ vị từ xưa.” Tiền Thanh Thư nếm một ngụm, mắt hơi sáng lên: “Ừm, ngon.”

Lúc bận rộn việc công, có thể uống được một bát canh cá, hưởng thụ!

“Cháu gái gần đây nghe được một tin tức, nghe nói Hứa hội nguyên kỳ thi mùa xuân bởi gian lận khoa cử vào tù rồi?” Vương Tư Mộ ra vẻ tò mò.

Vẻ mặt Tiền Thanh Thư khựng lại một chút, chậm rãi gật đầu: “Tân nhậm tả đô sát ngự sử buộc tội đông các đại học sĩ Triệu Đình Phương nhận hối lộ, lộ đề cho Hứa Tân Niên.

“Mà《 hành lộ nan 》của Hứa Tân Niên kia cũng không phải tự mình viết, là đường huynh Hứa Thất An viết thay.”

Thơ của Hứa hội nguyên là Hứa Thất An viết thay? Việc này lại còn dính dáng đến đông các đại học sĩ Triệu Đình Phương... Vương Tư Mộ khẽ biến sắc, các loại ý niệm hiện lên, nàng thu liễm vẻ mặt rất tốt, hỏi:

“Tiền thúc thúc uống chậm chút, nói với cháu gái một chút về lề lối trong đó đi.”

Tiền Thanh Thư nhíu nhíu mày, do dự một hồi lâu, thở dài: “Quả nhiên là ăn của người miệng mềm mà... Nhưng cháu phải cam đoan, lời ở nơi này nghe được, không thể tiết lộ ra ngoài chút nào hết.”

Vương Tư Mộ gật đầu rất nhanh: “Đây là tự nhiên, cháu có tín dụng nhất.”

...

Hứa phủ.

Thư phòng, Hứa Thất An ngồi ở sau bàn sách, tự hỏi kế hoạch một bước tiếp theo.

Xử lý một tên Hình bộ thượng thư không tính là gì, để Nhị lang miễn trừ hình phạt chỉ là bước đầu tiên của kế hoạch, kế tiếp hắn cần từ trong quan văn tìm ra kẻ địch thật sự.

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

“Hoài Khánh là công chúa tôn quý, nhưng chư công triều đình mưu tính, nàng chỉ có thể nhìn, không thể nhúng tay. Dù sao cũng là công chúa không có thực quyền, nhưng nàng hẳn là có tâm phúc che giấu...

“Thái độ của Ngụy Công đối với chuyện này không phải quá tích cực, càng nhiều là đang khảo nghiệm năng lực của ta, nếu ta xử lý không được, đi tìm hắn hỗ trợ, tuy Ngụy Công khẳng định sẽ giúp ta, nhưng trong lòng cũng sẽ thất vọng, không thể tránh được.

“Ta nên làm sao để kiếm được một ít tin tức? Trương tuần phủ là nhân tuyển tốt, nhưng hắn là người của Ngụy Uyên, sẽ bị văn thần trận doanh đối địch cảnh giác, chưa chắc biết quá nhiều...”

Suy nghĩ hết sức, hắn nhĩ khuếch vừa động, nghe thấy được tiếng bước chân.

“Thùng thùng...”

Tiếng bước chân dừng lại ở ngoài cửa, gõ gõ cửa, tiếp đó truyền đến thanh âm: “Đại lang, có một vị cô nương tìm ngài.”

Cô nương, ai vậy?

Ặc, cô nương của ta quá nhiều rồi, căn bản không có cách nào đoán được... Hứa Thất An đáp lại: “Mời nàng đi sảnh trong, ta tới ngay.”

Hắn tiếp tục suy nghĩ bị cắt ngang, lại tự hỏi vài phút, nâng chén trà lên thấm ướt cổ họng, lúc này mới đứng dậy ra ngoài.

Tới nội sảnh, thấy một nha hoàn xinh đẹp mặc váy mềm màu sen đứng ở trong sảnh, Tiểu Đậu Đinh quay chung quanh nàng, rất tự quen người nói:

“Tỷ tỷ chúng ta chơi nha, chúng ta chơi nha, ta mời ngươi ăn bánh móng ngựa.”

Nha hoàn xinh đẹp miễn cưỡng cười vui ứng đối, tựa như không quá quen ở chung với con nít.

“Lan Nhi cô nương?”

Hứa Thất An bước vào cửa, một canh giờ trước, nha hoàn này vừa từng tới.

“Hứa đại nhân.” Lan Nhi thi lễ, sau đó từ trong tay áo lấy ra tờ giấy gấp sẵn, đưa cho Hứa Thất An, thấp giọng nói: “Tiểu thư nhà ta bảo ta đưa tới. Nô tỳ không quấy rầy nữa, cáo lui.”

Không cho Hứa Thất An giữ lại, mượn cơ hội mở ra tờ giấy, vội vàng rời khỏi.

Hứa Thất An ngồi ở trên ghế, mở tờ giấy ra, nhanh chóng nhìn lướt qua, vẻ mặt kinh ngạc.

Cái này... Vẻ mặt hắn dần dần trở nên nghiêm túc, bởi vì tin tức trên tờ giấy rất quan trọng, hầu như mang tin tức vụ án gian lận khoa cử lần này viết rành mạch.

Dâng thư buộc tội “gian lận khoa cử” là tân nhậm Tả đô ngự sử Viên Hùng, người này sau khi tiếp nhận Ngụy Uyên, chấp chưởng Đô Sát viện, liền cùng “dư nghiệt hoạn đảng” hữu đô ngự sử cầm đầu triển khai tranh đấu kịch liệt.

Theo lý thuyết, hữu đô ngự sử Lưu Hồng cũng là một trong các quan chủ khảo, chính là mục tiêu của Viên Hùng. Nhưng vụ án gian lận khoa cử lần này, lộ đề lại là đông các đại học sĩ Triệu Đình Phương.

Nguyên nhân ở chỗ, Viên Hùng nếu là trực tiếp buộc tội hữu đô ngự sử Lưu Hồng, như vậy, chính diện giao phong cùng hắn là Ngụy Uyên. Cho dù giơ cờ xí chèn ép thư viện Vân Lộc, các đảng phái quá nửa cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, giúp đỡ có thể cho có hạn.