Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 586: Đồng đội làm người ta an tâm (4)




“Cút con bê!”

Hứa Thất An một cước đá bay hắn, sau đó nhìn nam tử thanh sam, “Chút kỹ xảo nho nhỏ này của ta, có đủ hỗ trợ hay không?”

“Đủ đủ đủ...”

Nam tử thanh sam mừng như điên, vẻ mặt kích động: “Xin đại hiệp hỗ trợ cứu người, thù lao dễ nói, thù lao dễ nói.”

Hắn hoài nghi mình đang nằm mơ, có thể gặp được một vị lục phẩm võ giả, bánh trên trời rơi xuống cũng chỉ vậy mà thôi.

“Đại hiệp, chúng ta đổi chỗ nói chuyện.” Nam tử thanh sam nói xong.

Đổi chỗ sẽ gặp phiền toái khác, vẫn là ở lại tại chỗ đi... Hứa Thất An đột nhiên hiểu Chung Ly vì sao không từ trong hố bò ra.

Gặp tình huống không rõ nguy cơ, ở lại tại chỗ chờ đợi cứu viện là lựa chọn tốt nhất, thật sự là thuần thục làm người ta đau lòng nha.

“Được, được rồi...” Nam tử thanh sam cũng chỉ có thể nghe theo, ho khan một tiếng, đè thấp giọng: “Tại hạ tên Tiền Hữu, là đà chủ Hậu Thổ bang.”

Tên rất hay! Hứa Thất An nghi hoặc nói: “Hậu Thổ bang?”

Nam tử thanh sam có chút xấu hổ giải thích: “Kế sinh nhai của chúng ta là đào móc một ít di tích, mộ huyệt cổ đại, để vật bên trong lại thấy ánh mặt trời.”

Ồ ồ, trộm mộ tặc, không đúng, Mô Kim Giáo Úy (1 trường phái trộm mộ xuất hiện trong tiểu thuyết Ma Thổi Đèn của Thiên Hạ Bá Xướng)! Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ.

Tiền Hữu nhìn chằm chằm Hứa Thất An, sau khi thấy hắn không phản cảm, tiếp tục nói: “Đại khái ở cuối năm trước, khách khanh bang chúng ta phát hiện ngoài Tương thành có một mảng phong thuỷ bảo địa, bên dưới vô cùng có khả năng cất giấu mộ lớn.

“Sau khi đào móc, phát hiện quả nhiên như thế. Nhưng phó bang chủ chúng ta nói, khí dơ bẩn trong mộ huyệt rất kh ủng bố, sợ có tà vật, chỉ Hậu Thổ bang chúng ta không xử lý được...”

“Đợi một chút!” Hứa Thất An hô dừng, nhìn chằm chằm hắn, chất vấn: “Phó bang chủ của các ngươi làm sao biết được khí dơ bẩn của mộ huyệt rất kh ủng bố?”

Tiền Hữu kiêu ngạo ưỡn ngực, “Vị phó bang chủ này của Hậu Thổ bang chúng ta là thuật sĩ, thuật sĩ hiếm thấy trên giang hồ.”

Thuật sĩ?! Hứa Thất An ngạc nhiên nhìn về phía Chung Ly, thấy sắc mặt nàng chưa thay đổi, giật mình nhớ tới trước kia ở trong Thiên Địa hội từng hỏi, hệ thống thuật sĩ tuy chỉ có sáu trăm năm thời gian, nhưng sáu trăm năm chỉ là so với hệ thống khác, tỏ ra ngắn ngủi.

Quốc vận toàn bộ Đại Phụng trước mắt cũng chỉ sáu trăm năm mà thôi.

Trừ Ti Thiên Giám, Cửu Châu là có thuật sĩ hoang dại tồn tại.

“Phẩm cấp gì?” Hứa Thất An hỏi.

“Thất phẩm Phong Thuỷ Sư.” Tiền Hữu trả lời.

Quả nhiên, đối với thuật sĩ hoang dại mà nói, thất phẩm xấp xỉ đã đến cực hạn, lục phẩm Luyện Kim Thuật Sư cần dựa vào vương triều, được dân chúng “khen ngợi” đáp lại, đây là điều kiện thuật sĩ bình thường rất khó có.

Hứa Thất An gật đầu, “Ngươi tiếp tục nói.”

“Chúng ta chuẩn bị cả thảy ba tháng, mời chào cao thủ khắp nơi, chuẩn bị công cụ, trong đó bao gồm vật phẩm chí cương chí dương, khắc chế khí âm uế trong mộ huyệt. Thẳng đến gần đây mới chuẩn bị thỏa đáng, dẫn người xuống mộ, kết quả...”

Tiền Hữu có chút chậm rãi tái nhợt, trong mắt hiện lên lo âu:

“Kết quả bang chủ bọn họ không trở về nữa, ta biết bọn họ tất nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Ngại là bản lĩnh thấp kém, bất lực, chỉ có thể tiếp tục mời chào cao thủ, cứu viện bọn họ.”

Ngôi mộ đó nhìn qua đại hung, có thể khiến đám nhân sĩ chuyên nghiệp này lật thuyền trong mương... Ừm, quan phủ bình thường là sẽ không quản những việc vớ vẩn này, thậm chí còn có thể mang hắn bắt lại, bởi vậy mới ở đây “bày sạp” xin giúp đỡ... Đợi một chút!

Hứa Thất An giật mình, liên thanh hỏi: “Ngươi vừa rồi nói mời chào cao thủ, ừm, có mời chào đến một vị cô nương Nam Cương, tu vi rất không tồi hay không.”

Tiền Hữu nghi hoặc nhìn hắn: “Đại hiệp sao lại biết? Quả thật có một vị cô nương đến từ Nam Cương, lực lượng lớn vô cùng, từ Nam Cương ngàn dặm xa xôi mà đến, thiếu lộ phí, đói bụng ba ngày ba đêm.

“Bang chủ mời nàng ăn no một bữa, hứa hẹn mang nàng đi kinh thành, trên đường bao ăn bao ở, nàng liền đáp ứng xuống mộ huyệt giúp chúng ta.”

Thì ra là thế, khó trách lời tiên đoán của Chung Ly chỉ hướng vị lão ca này... Thì ra số 5 không phải bị bắt đi, là xuống mộ đổ đấu xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Nhưng vì sao mảnh vỡ Địa Thư sẽ bị che chắn?

Vì một miếng cơm cùng một chút lộ phí, cô bé ngốc này thế mà liền theo người ta xuống mộ, đây là cái gọi là thú nhân vĩnh viễn không làm nô lệ, trừ phi bao ăn bao ở?

Hứa Thất An đầy đầu óc đều là lời nói nhảm.

Thấy hắn thật lâu không nói, Tiền Hữu vội nói: “Trong mộ có bảo bối lớn, chỉ cần đại hiệp chịu hỗ trợ, chẳng những có thể đạt được bảo bối trong mộ, Hậu Thổ bang chúng ta còn có thể bỏ số tiền lớn đáp tạ.”

Hứa Thất An nhìn hắn: “Đã cùng đường, thật ra báo quan càng ổn thỏa hơn.”

“Nếu báo quan, tiểu nhân bị bắt đầu tiên, quan sai cũng sẽ không vội đi cứu người, cũng không ổn thỏa.” Tiền Hữu liên tục lắc đầu.

“Nhiệm vụ này ta tiếp.” Hứa Thất An gật đầu.

.....

Nửa canh giờ sau, Tiền Hữu theo vị võ phu lục phẩm cường đại này ra khỏi thành, đi cũng không phải dãy núi phía nam, mà là phương bắc.

Tiền Hữu vài lần nhắc nhở đi nhầm phương hướng, hắn cũng không để ý, chỉ là thản nhiên giải thích: tìm mấy người bạn giúp đỡ.

Dọc theo đường đi, Tiền Hữu từ tràn đầy lòng tin, đến nơm nớp lo sợ... Nguyên nhân là, vị lục phẩm cao thủ này thật sự quá xui xẻo.

Lúc thì bị xe ngựa đâm, lúc thì bị người ta nhận lầm là kẻ thù, lúc thì bị quan sai nhận lầm là giang dương đại đạo, tội phạm quan trọng truy nã.

Vài lần thiếu chút nữa lan đến mình.

“Đây sẽ không là Thiên Sát Cô Tinh chứ, laoij người này xuống mộ thật sự không có vấn đề sao, sẽ không người không cứu được, ngược lại liên lụy đến đám người bang chủ hay không...”

Vừa nghĩ tới đây, Tiền Hữu sinh ý lui.

“Ngươi đến nơi xa chờ đợi, cố gắng xa chút, bịt lỗ tai.” Hứa Thất An dặn dò.

“Vâng!”

Tiền Hữu lên tiếng, lắc mình tiến vào cánh rừng, sau đó đầu cũng không quay lại rời khỏi.

Người này tuy thực lực cường đại, nhưng hắn thật sự quá xui xẻo, xui xẻo ngay cả ta cũng nhìn ra vấn đề... Sau khi trở về thành, đổi chỗ bày sạp đi... Bang chủ các ngươi nhất định phải chống đỡ, ta nhất định nghĩ cách tìm cứu binh tới.

Tiền Hữu tâm tình nặng nề, đột nhiên, phía sau truyền đến rít gào đinh tai nhức óc, sóng âm cuồn cuộn chấn động rừng rậm run rẩy.

Trước mắt hắn tối sầm, khí huyết cuồn cuộn, ù tai từng trận, lập tức bịt tai ngồi xổm xuống.

Qua vài phút, hắn mới hoãn lại, vỗ vỗ lỗ tai đau đớn.

“Chuyện gì vậy?” Tiền Hữu kinh hãi nghĩ.

Lúc này, thính lực chưa khôi phục, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng xé gió bén nhọn, nhịn không được ngẩng đầu nhìn, một đạo kiếm quang xé gió mà đến, một vị nam tử thanh sam đứng trên thân kiếm.

Một phương hướng khác, một con hạc giấy đập cánh mà đến, một vị lão đạo sĩ ngồi xếp bằng trên thân hạc.

Mà bọn họ, rất có tính mục đích hướng lục phẩm cao thủ xui xẻo hội tụ. “Cút con bê!”

Hứa Thất An một cước đá bay hắn, sau đó nhìn nam tử thanh sam, “Chút kỹ xảo nho nhỏ này của ta, có đủ hỗ trợ hay không?”

“Đủ đủ đủ...”

Nam tử thanh sam mừng như điên, vẻ mặt kích động: “Xin đại hiệp hỗ trợ cứu người, thù lao dễ nói, thù lao dễ nói.”

Hắn hoài nghi mình đang nằm mơ, có thể gặp được một vị lục phẩm võ giả, bánh trên trời rơi xuống cũng chỉ vậy mà thôi.

“Đại hiệp, chúng ta đổi chỗ nói chuyện.” Nam tử thanh sam nói xong.

Đổi chỗ sẽ gặp phiền toái khác, vẫn là ở lại tại chỗ đi... Hứa Thất An đột nhiên hiểu Chung Ly vì sao không từ trong hố bò ra.

Gặp tình huống không rõ nguy cơ, ở lại tại chỗ chờ đợi cứu viện là lựa chọn tốt nhất, thật sự là thuần thục làm người ta đau lòng nha.

“Được, được rồi...” Nam tử thanh sam cũng chỉ có thể nghe theo, ho khan một tiếng, đè thấp giọng: “Tại hạ tên Tiền Hữu, là đà chủ Hậu Thổ bang.”

Tên rất hay! Hứa Thất An nghi hoặc nói: “Hậu Thổ bang?”

Nam tử thanh sam có chút xấu hổ giải thích: “Kế sinh nhai của chúng ta là đào móc một ít di tích, mộ huyệt cổ đại, để vật bên trong lại thấy ánh mặt trời.”

Ồ ồ, trộm mộ tặc, không đúng, Mô Kim Giáo Úy (1 trường phái trộm mộ xuất hiện trong tiểu thuyết Ma Thổi Đèn của Thiên Hạ Bá Xướng)! Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ.

Tiền Hữu nhìn chằm chằm Hứa Thất An, sau khi thấy hắn không phản cảm, tiếp tục nói: “Đại khái ở cuối năm trước, khách khanh bang chúng ta phát hiện ngoài Tương thành có một mảng phong thuỷ bảo địa, bên dưới vô cùng có khả năng cất giấu mộ lớn.

“Sau khi đào móc, phát hiện quả nhiên như thế. Nhưng phó bang chủ chúng ta nói, khí dơ bẩn trong mộ huyệt rất kh ủng bố, sợ có tà vật, chỉ Hậu Thổ bang chúng ta không xử lý được...”

“Đợi một chút!” Hứa Thất An hô dừng, nhìn chằm chằm hắn, chất vấn: “Phó bang chủ của các ngươi làm sao biết được khí dơ bẩn của mộ huyệt rất kh ủng bố?”

Tiền Hữu kiêu ngạo ưỡn ngực, “Vị phó bang chủ này của Hậu Thổ bang chúng ta là thuật sĩ, thuật sĩ hiếm thấy trên giang hồ.”

Thuật sĩ?! Hứa Thất An ngạc nhiên nhìn về phía Chung Ly, thấy sắc mặt nàng chưa thay đổi, giật mình nhớ tới trước kia ở trong Thiên Địa hội từng hỏi, hệ thống thuật sĩ tuy chỉ có sáu trăm năm thời gian, nhưng sáu trăm năm chỉ là so với hệ thống khác, tỏ ra ngắn ngủi.

Quốc vận toàn bộ Đại Phụng trước mắt cũng chỉ sáu trăm năm mà thôi.

Trừ Ti Thiên Giám, Cửu Châu là có thuật sĩ hoang dại tồn tại.

“Phẩm cấp gì?” Hứa Thất An hỏi.

“Thất phẩm Phong Thuỷ Sư.” Tiền Hữu trả lời.

Quả nhiên, đối với thuật sĩ hoang dại mà nói, thất phẩm xấp xỉ đã đến cực hạn, lục phẩm Luyện Kim Thuật Sư cần dựa vào vương triều, được dân chúng “khen ngợi” đáp lại, đây là điều kiện thuật sĩ bình thường rất khó có.

Hứa Thất An gật đầu, “Ngươi tiếp tục nói.”

“Chúng ta chuẩn bị cả thảy ba tháng, mời chào cao thủ khắp nơi, chuẩn bị công cụ, trong đó bao gồm vật phẩm chí cương chí dương, khắc chế khí âm uế trong mộ huyệt. Thẳng đến gần đây mới chuẩn bị thỏa đáng, dẫn người xuống mộ, kết quả...”

Tiền Hữu có chút chậm rãi tái nhợt, trong mắt hiện lên lo âu:

“Kết quả bang chủ bọn họ không trở về nữa, ta biết bọn họ tất nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Ngại là bản lĩnh thấp kém, bất lực, chỉ có thể tiếp tục mời chào cao thủ, cứu viện bọn họ.”

Ngôi mộ đó nhìn qua đại hung, có thể khiến đám nhân sĩ chuyên nghiệp này lật thuyền trong mương... Ừm, quan phủ bình thường là sẽ không quản những việc vớ vẩn này, thậm chí còn có thể mang hắn bắt lại, bởi vậy mới ở đây “bày sạp” xin giúp đỡ... Đợi một chút!

Hứa Thất An giật mình, liên thanh hỏi: “Ngươi vừa rồi nói mời chào cao thủ, ừm, có mời chào đến một vị cô nương Nam Cương, tu vi rất không tồi hay không.”

Tiền Hữu nghi hoặc nhìn hắn: “Đại hiệp sao lại biết? Quả thật có một vị cô nương đến từ Nam Cương, lực lượng lớn vô cùng, từ Nam Cương ngàn dặm xa xôi mà đến, thiếu lộ phí, đói bụng ba ngày ba đêm.

“Bang chủ mời nàng ăn no một bữa, hứa hẹn mang nàng đi kinh thành, trên đường bao ăn bao ở, nàng liền đáp ứng xuống mộ huyệt giúp chúng ta.”

Thì ra là thế, khó trách lời tiên đoán của Chung Ly chỉ hướng vị lão ca này... Thì ra số 5 không phải bị bắt đi, là xuống mộ đổ đấu xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Nhưng vì sao mảnh vỡ Địa Thư sẽ bị che chắn?

Vì một miếng cơm cùng một chút lộ phí, cô bé ngốc này thế mà liền theo người ta xuống mộ, đây là cái gọi là thú nhân vĩnh viễn không làm nô lệ, trừ phi bao ăn bao ở?

Hứa Thất An đầy đầu óc đều là lời nói nhảm.

Thấy hắn thật lâu không nói, Tiền Hữu vội nói: “Trong mộ có bảo bối lớn, chỉ cần đại hiệp chịu hỗ trợ, chẳng những có thể đạt được bảo bối trong mộ, Hậu Thổ bang chúng ta còn có thể bỏ số tiền lớn đáp tạ.”

Hứa Thất An nhìn hắn: “Đã cùng đường, thật ra báo quan càng ổn thỏa hơn.”

“Nếu báo quan, tiểu nhân bị bắt đầu tiên, quan sai cũng sẽ không vội đi cứu người, cũng không ổn thỏa.” Tiền Hữu liên tục lắc đầu.

“Nhiệm vụ này ta tiếp.” Hứa Thất An gật đầu.

.....

Nửa canh giờ sau, Tiền Hữu theo vị võ phu lục phẩm cường đại này ra khỏi thành, đi cũng không phải dãy núi phía nam, mà là phương bắc.

Tiền Hữu vài lần nhắc nhở đi nhầm phương hướng, hắn cũng không để ý, chỉ là thản nhiên giải thích: tìm mấy người bạn giúp đỡ.

Dọc theo đường đi, Tiền Hữu từ tràn đầy lòng tin, đến nơm nớp lo sợ... Nguyên nhân là, vị lục phẩm cao thủ này thật sự quá xui xẻo.

Lúc thì bị xe ngựa đâm, lúc thì bị người ta nhận lầm là kẻ thù, lúc thì bị quan sai nhận lầm là giang dương đại đạo, tội phạm quan trọng truy nã.

Vài lần thiếu chút nữa lan đến mình.

“Đây sẽ không là Thiên Sát Cô Tinh chứ, laoij người này xuống mộ thật sự không có vấn đề sao, sẽ không người không cứu được, ngược lại liên lụy đến đám người bang chủ hay không...”

Vừa nghĩ tới đây, Tiền Hữu sinh ý lui.

“Ngươi đến nơi xa chờ đợi, cố gắng xa chút, bịt lỗ tai.” Hứa Thất An dặn dò.

“Vâng!”

Tiền Hữu lên tiếng, lắc mình tiến vào cánh rừng, sau đó đầu cũng không quay lại rời khỏi.

Người này tuy thực lực cường đại, nhưng hắn thật sự quá xui xẻo, xui xẻo ngay cả ta cũng nhìn ra vấn đề... Sau khi trở về thành, đổi chỗ bày sạp đi... Bang chủ các ngươi nhất định phải chống đỡ, ta nhất định nghĩ cách tìm cứu binh tới.

Tiền Hữu tâm tình nặng nề, đột nhiên, phía sau truyền đến rít gào đinh tai nhức óc, sóng âm cuồn cuộn chấn động rừng rậm run rẩy.

Trước mắt hắn tối sầm, khí huyết cuồn cuộn, ù tai từng trận, lập tức bịt tai ngồi xổm xuống.

Qua vài phút, hắn mới hoãn lại, vỗ vỗ lỗ tai đau đớn.

“Chuyện gì vậy?” Tiền Hữu kinh hãi nghĩ.

Lúc này, thính lực chưa khôi phục, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng xé gió bén nhọn, nhịn không được ngẩng đầu nhìn, một đạo kiếm quang xé gió mà đến, một vị nam tử thanh sam đứng trên thân kiếm.

Một phương hướng khác, một con hạc giấy đập cánh mà đến, một vị lão đạo sĩ ngồi xếp bằng trên thân hạc.

Mà bọn họ, rất có tính mục đích hướng lục phẩm cao thủ xui xẻo hội tụ.