Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 579: Nghiêm khắc kiềm chế bản thân (2)




“Những đan dược đó là bệ hạ tự mình dùng, bổ khí dưỡng tinh, nghe nói một lò đan dược chỉ có hai mươi tư viên, hai mươi tư lò mới thành công một lò. Hôm qua điện hạ ở chỗ bệ hạ náo loạn hồi lâu, bệ hạ không nhịn được, mới thưởng một viên.” Hà Nhi nói.

“Sau đó sáng nay lập tức phái người đi mời Hứa đại nhân ngài, ai ngờ...” Một cung nữ khác bổ sung.

“Đi thôi!”

Hứa Thất An vỗ một cái ở trên mông các nàng, mang hai cung nữ đuổi đi.

Hắn như không có việc gì quay về, làm việc của mình, mang từng đoạn gỗ điêu khắc thành nguyên hình bẹp, sau đó khắc ở bên trên.

Trong quá trình, Lâm An cũng hỗ trợ điêu khắc, nàng tốt xấu là từng đọc sách tập võ, tuy văn dốt võ nát, nhưng trụ cột coi như vững chắc.

Mang gỗ điêu khắc thành nguyên hình cân bằng không có vấn đề.

Bất tri bất giác, mặt trời về phía tây, Hứa Thất An làm xong thứ mới lạ —— cờ vua!

Nhìn hai bộ cờ vua mình cùng cẩu nô tài đích thân bỏ sức làm, Phiếu Phiếu lộ ra nụ cười từ đáy lòng, trong phút chốc trăm hoa thất sắc, trong mắt chỉ có lúm đồng tiền quyến rũ của người đẹp.

“Thời gian không còn sớm nữa, ta nói quy tắc cho điện hạ một chút, xấp xỉ nên rời cung rồi.” Hứa Thất An nói xong, mang cung nữ vẫy lui.

Phiếu Phiếu nhìn mặt trời, nụ cười dần dần thu liễm, ừ một tiếng.

Hứa Thất An nghiêm túc giảng giải quy tắc cờ vua, nhưng Phiếu Phiếu nghe không tập trung, nàng hôm nay vốn rất tức giận, Phiếu Phiếu thừa nhận, lúc trước cứng rắn mượn sức Hứa Thất An, thuần túy là vì tranh của Hoài Khánh.

Nhưng chậm rãi, nàng càng ngày càng thích cẩu nô tài này, biến đổi biện pháp tặng hắn bạc, moi tim móc ruột đối tốt với hắn, cũng không hy vọng xa xôi hắn làm cái gì cho mình, chỉ cần rút thời gian tới chơi với nàng, Phiếu Phiếu đã rất vui vẻ.

Nhưng trong lòng nàng vẫn có cái gai, đó là Hứa Thất An cùng Hoài Khánh luôn giữ quan hệ “không chính đáng”.

Rõ ràng đáp ứng cống hiến sức lực cho nàng, thoát khỏi Hoài Khánh, âm thầm vẫn đến chơi với Hoài Khánh, không phải chính là quan hệ không chính đáng.

Nàng làm bộ nhìn không thấy, một lần hai lần ba lần... Cho tới hôm nay rốt cuộc bùng nổ, vì cầu đan dược, bị phụ hoàng tức giận mắng, nàng mặt dày cứng rắn chịu đựng. Ngày hôm sau phái người đi mời Hứa Thất An, vui vẻ chờ đợi.

Chờ được là một câu của thị vệ: hắn đi Đức Hinh uyển rồi.

Có nháy mắt như vậy, Phiếu Phiếu cảm thấy mình mất hết tôn nghiêm, cảm thấy mình mặt dày mày dạn, thật ra Hứa Thất An căn bản không coi nàng ra gì, không, coi nàng như kẻ ngốc mà đối đãi.

Khổ sở chỉ muốn khóc.

“Ài!”

Đột nhiên, Hứa Thất An thở dài một tiếng thật dài, thấp giọng nói: “Điện hạ, ta vừa rồi đi Đức Hinh uyển trước một chuyến.”

Sắc mặt Phiếu Phiếu nháy mắt suy sụp xuống, quay mặt đi: “Ta không biết Đức Hinh uyển nào cả, ngươi sau khi vào cung liền tới chỗ ta.”

“Không, ta chính là đi gặp Hoài Khánh công chúa trước.”

“Hứa Thất An!”

Phiếu Phiếu hô to một tiếng, quay mặt lại, vành mắt ửng đỏ, hắn ngay cả ta lừa mình dối người cũng phải vạch trần sao, không thể cân nhắc một chút cảm thụ của ta?

Hứa Thất An thở dài lần nữa, ánh mắt ngóng nhìn mặt trời treo ở phía tây, ánh mắt trở nên thâm thúy mà sâu sắc, giống như cất giấu vô số chuyện xưa cùng từng trải cuộc đời.

Từng chữ một, chậm rãi nói: “Điện hạ, không biết ngươi có từng nghe một câu hay không?”

Phiếu Phiếu im lặng.

“Cuộc đời sẽ gặp phải rất nhiều phong cảnh, cũng sẽ gặp được rất nhiều người, nhưng lựa chọn ngươi cuối cùng làm ra, mới là điều muốn nhất trong lòng.”

Phiếu Phiếu sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn.

“Hôm nay điện hạ cùng Hoài Khánh công chúa đồng thời mời ta, ta không có bất cứ sự do dự nào, liền đi thấy Hoài Khánh công chúa, vì sao? Cũng không phải nàng ở trong lòng ta hơn xa điện hạ.”

Hứa Thất An đứng lên, vẻ mặt có chút kích động: “Nếu là đến Thiều m uyển trước, ta tất nhiên không thể ở lâu, nói không được mấy câu liền phải cáo từ, đi Đức Hinh uyển gặp nàng. A, chẳng lẽ Hoài Khánh công chúa mời, ta có thể coi như không thấy?

“Nhưng nếu là đi Đức Hinh uyển trước, ta liền có thể ở nơi này chơi với điện hạ mãi đến khi cửa cung đóng. Điện hạ cùng Hoài Khánh ở trong lòng ta bên nào nặng bên nào nhẹ, chẳng lẽ còn không rõ sao?”

Ánh mắt Phiếu Phiếu dần dần mềm mại đi, vẻ mặt cũng từ lạnh nhạt, chuyển thành dịu dàng.

Hứa Thất An một lần nữa ngồi xuống, dùng ánh mắt sâu sắc vừa rồi ngắm mặt trời lặn, chăm chú nhìn Lâm An, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì ta biết, điện hạ cần là làm bạn.”

Câu này chọc trúng chỗ mềm mại nhất trong lòng Phiếu Phiếu, đúng vậy, nàng là cô độc, tịch mịch.

Sau khi thái tử ca ca bị cấm túc, mẫu phi cả ngày tìm nàng khóc lóc kể lể, rót vào đầu nàng hoàng hậu tâm địa bất lương. Thái độ của các huynh đệ muội muội cũng từ từ lạnh nhạt.

Phụ hoàng vẫn như cũ là phụ hoàng, Lâm An lại không phải Lâm An trước đây nữa, ít nhất nàng ý thức được, phụ hoàng sủng ái mình, hoàn toàn là vì mình vô hại.

Một công chúa bề ngoài quyến rũ, kiêu ngạo, trong lòng lại là nữ tử tịch mịch cô độc.

Hứa Thất An nhìn quét xung quanh, xác nhận cung nữ vẫy lui không ở phụ cận, liền lớn mật nắm bàn tay mềm mại của Lâm An, giọng điệu thành khẩn:

“Điện hạ, ta sẽ luôn ở bên ngươi.”

Mu bàn tay truyền đến nhiệt độ có chút nóng bỏng, Lâm An đỏ bừng má, trong lòng như có một dòng nước ấm tan ra.

Thời gian lẳng lặng trôi đi, Hứa Thất An nắm tay nàng, chưa buông ra, một bầu không khí ái muội lên men, ấp ủ ở giữa hai người.

“Điện hạ, thời gian không còn sớm nữa, ty chức đi về trước. Ngài nếu là muốn mỗi ngày gặp ta, có thể chuyển đến Lâm An phủ, không cần ở lại trong cung.” Hứa Thất An thấp giọng nói.

.....

Trong ánh chiều tà, Hứa Thất An dắt con ngựa cái nhỏ, cọc cọc cọc đi ở trong hoàng thành.

“Con ngựa cái nhỏ, căn cứ kinh nghiệm tán gái nhiều năm của ta, lần này có thể nắm tay Lâm An, lần sau có thể ôm nàng... Nữ hài tử mà, muốn theo đuổi, không theo đuổi nàng không phải ngươi.

“Ta trước kia từng nghe một chuyện cười, gã đàn ông tồi nào đó nói với bạn gái: cha mẹ em đối tốt với em là vì em là con cái của họ, chỉ có anh đối tốt với em, mới là thật sự yêu em thương em.

“Tuy là ngụy biện, nhưng ta cảm thấy ngụy biện cũng là lý. Lâm An tốt với ta, là thật sự tốt với ta, không trộn lẫn quá nhiều lợi dụng cùng ích lợi. Đương nhiên, thứ sau có lẽ mới là thế giới của người trưởng thành.

“Tuy nàng có chút ngốc, là một bình hoa xinh đẹp, nhưng bình hoa này mang bản thân vét sạch để đối tốt với ngươi.

“Muốn nói ai thích hợp làm vợ nhất, vẫn là Chử Thải Vi, ăn cơm mềm (ý chỉ việc ăn bám nhà vợ) của nàng ngon nhất không có di chứng nhất, Lâm An cùng Hoài Khánh, nguy hiểm quá lớn.

“Thật ra đến địa vị ta giờ này ngày này, đối với nữ nhân không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng các nàng có thể nghiêm dĩ luật kỷ (thành ngữ tiếng Trung, chỉ việc phải nghiêm khắc với chính bản thân mình).”

Nói tới đây, con ngựa cái nhỏ dùng đầu dụi hắn một cái, phát ra hai tiếng phì phì trong mũi.

“Ngươi cũng muốn ta đưa ra yêu cầu cho ngươi?”

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nói: “Nếu là ngươi, ừm, chớ việc thiện nhỏ mà không làm!” “Những đan dược đó là bệ hạ tự mình dùng, bổ khí dưỡng tinh, nghe nói một lò đan dược chỉ có hai mươi tư viên, hai mươi tư lò mới thành công một lò. Hôm qua điện hạ ở chỗ bệ hạ náo loạn hồi lâu, bệ hạ không nhịn được, mới thưởng một viên.” Hà Nhi nói.

“Sau đó sáng nay lập tức phái người đi mời Hứa đại nhân ngài, ai ngờ...” Một cung nữ khác bổ sung.

“Đi thôi!”

Hứa Thất An vỗ một cái ở trên mông các nàng, mang hai cung nữ đuổi đi.

Hắn như không có việc gì quay về, làm việc của mình, mang từng đoạn gỗ điêu khắc thành nguyên hình bẹp, sau đó khắc ở bên trên.

Trong quá trình, Lâm An cũng hỗ trợ điêu khắc, nàng tốt xấu là từng đọc sách tập võ, tuy văn dốt võ nát, nhưng trụ cột coi như vững chắc.

Mang gỗ điêu khắc thành nguyên hình cân bằng không có vấn đề.

Bất tri bất giác, mặt trời về phía tây, Hứa Thất An làm xong thứ mới lạ —— cờ vua!

Nhìn hai bộ cờ vua mình cùng cẩu nô tài đích thân bỏ sức làm, Phiếu Phiếu lộ ra nụ cười từ đáy lòng, trong phút chốc trăm hoa thất sắc, trong mắt chỉ có lúm đồng tiền quyến rũ của người đẹp.

“Thời gian không còn sớm nữa, ta nói quy tắc cho điện hạ một chút, xấp xỉ nên rời cung rồi.” Hứa Thất An nói xong, mang cung nữ vẫy lui.

Phiếu Phiếu nhìn mặt trời, nụ cười dần dần thu liễm, ừ một tiếng.

Hứa Thất An nghiêm túc giảng giải quy tắc cờ vua, nhưng Phiếu Phiếu nghe không tập trung, nàng hôm nay vốn rất tức giận, Phiếu Phiếu thừa nhận, lúc trước cứng rắn mượn sức Hứa Thất An, thuần túy là vì tranh của Hoài Khánh.

Nhưng chậm rãi, nàng càng ngày càng thích cẩu nô tài này, biến đổi biện pháp tặng hắn bạc, moi tim móc ruột đối tốt với hắn, cũng không hy vọng xa xôi hắn làm cái gì cho mình, chỉ cần rút thời gian tới chơi với nàng, Phiếu Phiếu đã rất vui vẻ.

Nhưng trong lòng nàng vẫn có cái gai, đó là Hứa Thất An cùng Hoài Khánh luôn giữ quan hệ “không chính đáng”.

Rõ ràng đáp ứng cống hiến sức lực cho nàng, thoát khỏi Hoài Khánh, âm thầm vẫn đến chơi với Hoài Khánh, không phải chính là quan hệ không chính đáng.

Nàng làm bộ nhìn không thấy, một lần hai lần ba lần... Cho tới hôm nay rốt cuộc bùng nổ, vì cầu đan dược, bị phụ hoàng tức giận mắng, nàng mặt dày cứng rắn chịu đựng. Ngày hôm sau phái người đi mời Hứa Thất An, vui vẻ chờ đợi.

Chờ được là một câu của thị vệ: hắn đi Đức Hinh uyển rồi.

Có nháy mắt như vậy, Phiếu Phiếu cảm thấy mình mất hết tôn nghiêm, cảm thấy mình mặt dày mày dạn, thật ra Hứa Thất An căn bản không coi nàng ra gì, không, coi nàng như kẻ ngốc mà đối đãi.

Khổ sở chỉ muốn khóc.

“Ài!”

Đột nhiên, Hứa Thất An thở dài một tiếng thật dài, thấp giọng nói: “Điện hạ, ta vừa rồi đi Đức Hinh uyển trước một chuyến.”

Sắc mặt Phiếu Phiếu nháy mắt suy sụp xuống, quay mặt đi: “Ta không biết Đức Hinh uyển nào cả, ngươi sau khi vào cung liền tới chỗ ta.”

“Không, ta chính là đi gặp Hoài Khánh công chúa trước.”

“Hứa Thất An!”

Phiếu Phiếu hô to một tiếng, quay mặt lại, vành mắt ửng đỏ, hắn ngay cả ta lừa mình dối người cũng phải vạch trần sao, không thể cân nhắc một chút cảm thụ của ta?

Hứa Thất An thở dài lần nữa, ánh mắt ngóng nhìn mặt trời treo ở phía tây, ánh mắt trở nên thâm thúy mà sâu sắc, giống như cất giấu vô số chuyện xưa cùng từng trải cuộc đời.

Từng chữ một, chậm rãi nói: “Điện hạ, không biết ngươi có từng nghe một câu hay không?”

Phiếu Phiếu im lặng.

“Cuộc đời sẽ gặp phải rất nhiều phong cảnh, cũng sẽ gặp được rất nhiều người, nhưng lựa chọn ngươi cuối cùng làm ra, mới là điều muốn nhất trong lòng.”

Phiếu Phiếu sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn.

“Hôm nay điện hạ cùng Hoài Khánh công chúa đồng thời mời ta, ta không có bất cứ sự do dự nào, liền đi thấy Hoài Khánh công chúa, vì sao? Cũng không phải nàng ở trong lòng ta hơn xa điện hạ.”

Hứa Thất An đứng lên, vẻ mặt có chút kích động: “Nếu là đến Thiều m uyển trước, ta tất nhiên không thể ở lâu, nói không được mấy câu liền phải cáo từ, đi Đức Hinh uyển gặp nàng. A, chẳng lẽ Hoài Khánh công chúa mời, ta có thể coi như không thấy?

“Nhưng nếu là đi Đức Hinh uyển trước, ta liền có thể ở nơi này chơi với điện hạ mãi đến khi cửa cung đóng. Điện hạ cùng Hoài Khánh ở trong lòng ta bên nào nặng bên nào nhẹ, chẳng lẽ còn không rõ sao?”

Ánh mắt Phiếu Phiếu dần dần mềm mại đi, vẻ mặt cũng từ lạnh nhạt, chuyển thành dịu dàng.

Hứa Thất An một lần nữa ngồi xuống, dùng ánh mắt sâu sắc vừa rồi ngắm mặt trời lặn, chăm chú nhìn Lâm An, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì ta biết, điện hạ cần là làm bạn.”

Câu này chọc trúng chỗ mềm mại nhất trong lòng Phiếu Phiếu, đúng vậy, nàng là cô độc, tịch mịch.

Sau khi thái tử ca ca bị cấm túc, mẫu phi cả ngày tìm nàng khóc lóc kể lể, rót vào đầu nàng hoàng hậu tâm địa bất lương. Thái độ của các huynh đệ muội muội cũng từ từ lạnh nhạt.

Phụ hoàng vẫn như cũ là phụ hoàng, Lâm An lại không phải Lâm An trước đây nữa, ít nhất nàng ý thức được, phụ hoàng sủng ái mình, hoàn toàn là vì mình vô hại.

Một công chúa bề ngoài quyến rũ, kiêu ngạo, trong lòng lại là nữ tử tịch mịch cô độc.

Hứa Thất An nhìn quét xung quanh, xác nhận cung nữ vẫy lui không ở phụ cận, liền lớn mật nắm bàn tay mềm mại của Lâm An, giọng điệu thành khẩn:

“Điện hạ, ta sẽ luôn ở bên ngươi.”

Mu bàn tay truyền đến nhiệt độ có chút nóng bỏng, Lâm An đỏ bừng má, trong lòng như có một dòng nước ấm tan ra.

Thời gian lẳng lặng trôi đi, Hứa Thất An nắm tay nàng, chưa buông ra, một bầu không khí ái muội lên men, ấp ủ ở giữa hai người.

“Điện hạ, thời gian không còn sớm nữa, ty chức đi về trước. Ngài nếu là muốn mỗi ngày gặp ta, có thể chuyển đến Lâm An phủ, không cần ở lại trong cung.” Hứa Thất An thấp giọng nói.

.....

Trong ánh chiều tà, Hứa Thất An dắt con ngựa cái nhỏ, cọc cọc cọc đi ở trong hoàng thành.

“Con ngựa cái nhỏ, căn cứ kinh nghiệm tán gái nhiều năm của ta, lần này có thể nắm tay Lâm An, lần sau có thể ôm nàng... Nữ hài tử mà, muốn theo đuổi, không theo đuổi nàng không phải ngươi.

“Ta trước kia từng nghe một chuyện cười, gã đàn ông tồi nào đó nói với bạn gái: cha mẹ em đối tốt với em là vì em là con cái của họ, chỉ có anh đối tốt với em, mới là thật sự yêu em thương em.

“Tuy là ngụy biện, nhưng ta cảm thấy ngụy biện cũng là lý. Lâm An tốt với ta, là thật sự tốt với ta, không trộn lẫn quá nhiều lợi dụng cùng ích lợi. Đương nhiên, thứ sau có lẽ mới là thế giới của người trưởng thành.

“Tuy nàng có chút ngốc, là một bình hoa xinh đẹp, nhưng bình hoa này mang bản thân vét sạch để đối tốt với ngươi.

“Muốn nói ai thích hợp làm vợ nhất, vẫn là Chử Thải Vi, ăn cơm mềm (ý chỉ việc ăn bám nhà vợ) của nàng ngon nhất không có di chứng nhất, Lâm An cùng Hoài Khánh, nguy hiểm quá lớn.

“Thật ra đến địa vị ta giờ này ngày này, đối với nữ nhân không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng các nàng có thể nghiêm dĩ luật kỷ (thành ngữ tiếng Trung, chỉ việc phải nghiêm khắc với chính bản thân mình).”

Nói tới đây, con ngựa cái nhỏ dùng đầu dụi hắn một cái, phát ra hai tiếng phì phì trong mũi.

“Ngươi cũng muốn ta đưa ra yêu cầu cho ngươi?”

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nói: “Nếu là ngươi, ừm, chớ việc thiện nhỏ mà không làm!”