Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 574: Lục đục với nhau (1)




Hoài Khánh yên tâm gật đầu, gọi hắn vào ngồi, nói: “Lần này đấu pháp thắng, triều đình nhất định ngợi khen. Nhưng tăng quan dễ tiến tước lại khó.

“Nếu Hứa đại nhân không thiếu bạc, có thể hướng phụ hoàng đưa ra yêu cầu, tiền đồ của Hứa Từ Cựu cũng liền có bảo đảm.”

Về sau ai có thể lấy được Hoài Khánh, như đại nhĩ tặc (giặc tai to, một câu nói về Lưu Bị) được Gia Cát Khổng Minh! Hứa Thất An cảm khái trong lòng.

Đây quả thật là một lời nhắc nhở tuyệt diệu.

Thích ứng hy sinh một chút ích lợi, đổi lấy tiền đồ Nhị lang, trải con đường thủ phụ cho tiểu lão đệ.

“Ty chức đã hướng bệ hạ xin đan thư thiết khoán.” Hứa Thất An tiếc hận nói.

“Đan thư thiết khoán?” Hoài Khánh nhíu lại đôi lông mày thanh tú, nói: “Ngươi cần thứ này làm gì? Mặc dù có lúc nó có thể thu hoạch kỳ hiệu, nhưng cũng có khả năng chẳng dùng làm gì.”

Ý tứ của nàng là, quyền giải thích món đồ chơi này đều ở trên người hoàng đế, Nguyên Cảnh đế không có tín dụng, thứ này không được việc gì... Nói trắng ra là, đan thư thiết khoán tựa như tín dụng tiền giấy của ta đời trước, chính phủ có tín dụng, tiền liền đáng giá, chính phủ không có tín dụng, tiền chính là tiền Dimbabue (tiền siêu lạm phát, không đáng giá)... Hoài Khánh có thể nói loại lời này với ta, xem như moi tim móc ruột rồi.

Hứa Thất An cười nhẹ: “Cũng có khả năng thu hoạch kỳ hiệu thì sao.”

Hoài Khánh không rối rắm nữa, tiếp tục nói: “Kim Cương Thần Công ngươi thật sự học được rồi?”

Hứa Thất An vươn bàn tay, máu thịt nhanh chóng ngưng kết ra nước sơn vàng, cả cánh tay lưu chuyển hào quang màu vàng nhạt.

Hoài Khánh lại không cao hứng, thấp giọng nói: “Ngươi có biết, Kim Cương Bất Bại này khiến bao nhiêu võ phu thèm đỏ mắt hay không?”

Trong lòng Hứa Thất An rùng mình, chưa nói gì.

Hoài Khánh uống ngụm trà, nói: “Ngươi bây giờ thanh thế đang vang dội, sẽ không có ai trắng trợn đối phó ngươi. Người bên cạnh để ý kỹ vào. Mặt khác, bản thân cũng phải chú ý chút, đừng để người ta bắt lấy sơ hở.”

Dừng một chút, nàng bổ sung nói: “Ngụy Công không phải vô địch.”

Lấy chiến lực cường đại ta ở lúc đấu pháp bày ra, nhân sĩ giang hồ trong kinh thành cho dù thèm nhỏ dãi, cũng không dám đặt ý đồ tới trên đầu ta... Mà đại lão giang hồ sẽ không đến góp náo nhiệt Thiên Nhân chi tranh, tự nhiên cũng sẽ không biết chuyện đấu pháp... Ý tứ của Hoài Khánh liền rất rõ ràng.

Trong kinh thành có thể mơ ước Kim Cương Bất Bại của ta có bao nhiêu?

Quan văn có lẽ sẽ mơ ước Kim Cương Bất Bại của ta, dù sao bọn họ không cần, nhưng có thể cho tử sĩ cùng tâm phúc nuôi trong phủ.

Nhưng, cái này dù sao không phải ích lợi trực tiếp cùng lợi ích bắt buộc, cho nên quan văn sẽ không quá nhiệt tình.

Là huân quý cùng quân đội!

“Đa tạ điện hạ nhắc nhở.” Hứa Thất An thành khẩn nói.

Lại nói chuyện phiếm vài câu, Hoài Khánh giọng điệu tùy ý nói: “Truyện lần trước ngươi cho ta, bọn nha hoàn bên người ta đọc, nghe nói còn rất thú vị.

“Bản cung tuy không xem mấy thứ đó, nhưng không chịu nổi các nàng nhiều lần thỉnh cầu... Đoạn tiếp tục đâu?”

“Điện hạ muốn, mấy ngày nữa ta lại đưa tới cho ngài.” Hứa Thất An cười nói.

Hoài Khánh rụt rè gật đầu: “Cũng không cần phải gấp, chỉ là mấy nữ tỳ muốn đọc. Ừm, ngày mai đi.”

Ngươi đây là không vội sao, ngươi đây là cuống lên rồi... Được rồi, hôm nay trở về tìm công cụ hình người Chung Ly gõ chữ... Trong lòng Hứa Thất An oán thầm.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Hứa Thất An tìm cái cớ, từ biệt Hoài Khánh công chúa.

Hắn quay về ngoài cung thành trước, chờ sau khi Vũ Lâm vệ thông truyền, mới một lần nữa vào cung, đi tuyến đường tới Thiều m uyển.

“Hứa đại nhân dừng bước!” Thị vệ nâng tay ngăn hắn, nói:

“Lâm An công chúa có lệnh, hôm nay không gặp khách, mời về.”

“Là Lâm An công chúa mời ta đến, ngươi đi thông truyền liền biết.” Hứa Thất An nhắc nhở hắn.

Nào ngờ thị vệ rất cứng, lắc đầu: “Hứa đại nhân đừng làm khó ty chức, mời trở về đi.”

Ở trong cung đánh thị vệ là tội lớn, tiểu tử ngươi vận khí thật tốt... Lâm An đây là tức giận, biết ta đi Đức Hinh uyển của Hoài Khánh trước... Hứa bạch phiêu nghĩ nghĩ, đã có kế sách ứng đối, cả giận nói:

“Rõ ràng là điện hạ mời ta đến, ngươi không đi thông truyền, ta không có cách nào làm gì ngươi, cứ ở bên ngoài chờ là được.”

...

Xe ngựa tạo hình bình thường dừng ở ngoài vương phủ, Hứa Tân Niên vén rèm lên, đạp ghế gỗ xa phu chuẩn bị sẵn xuống xe, xoay người, hướng tới muội tử thanh lệ vươn tay.

Hứa Linh Nguyệt ở lòng bàn tay nhị ca chống một cái, vững vàng xuống xe, hai huynh muội mang thiệp mời đưa cho hạ nhân trông cửa, ở dưới đối phương dẫn đường vào phủ.

“Nhị ca, dọc đường tâm sự nặng nề, là vì khẩn trương sao?” Hứa Linh Nguyệt thấp giọng nói.

“Nhị ca muội dù là gặp đương kim thánh thượng, cũng sẽ không khẩn trương.” Hứa Từ Cựu thản nhiên nói, hắn sắc mặt nghiêm túc, nhíu mày, hạ giọng nói với muội tử:

“Trong bữa, nghe nhiều nhìn nhiều nói ít. Muội chỉ là nữ quyến đi theo, sẽ không có chuyện gì, về phần ta...”

Về phần ta, nói không chừng lát nữa phải gặp đương triều thủ phụ một lần.

Thật ra, cái khác không nói, riêng là phần đảm phách cùng ý chí chiến đấu này, Hứa Nhị lang chính là nhân tài kiệt xuất cùng thế hệ hoàn toàn xứng đáng.

Vương phủ cực lớn, hai huynh muội theo hạ nhân đi thật lâu, qua hành lang qua sân, rốt cuộc tới một chỗ vườn hoa, núi giả nước biếc, phối với lá cây mới mọc, cùng với nụ hoa chớm nở, cảnh sắc rất hợp lòng người.

Trong vườn hoa rộng rãi truyền đến tiếng ngâm tụng văng vẳng, cùng với tiếng oanh oanh yến yến cười duyên.

Xuyên qua hành lang dài, Hứa Nhị lang cùng Hứa Linh Nguyệt nhìn thấy hai đám người xếp bàn mà ngồi, bên trái là mười mấy người đọc sách mặc nho sam, mỗi người đều là tinh thần phấn chấn, diện mạo hiên ngang.

Bên phải là một đám cô nương mặc váy lụa các màu, trẻ tuổi xinh đẹp.

Nháy mắt huynh muội Hứa gia xuất hiện, không khí rõ ràng khựng lại, ánh mắt các thiếu niên tuấn kiệt cùng thiếu nữ hoa quý đều sáng ngời.

Hứa Nhị lang cau mày, cái đó có chút khác với văn hội trong dự đoán của hắn, ở trong tưởng tượng của hắn, buổi văn hội này sẽ do Vương thủ phụ chủ trì, cống sĩ tham gia văn hội tỏ ra hơi câu nệ ở trước mặt thủ phụ trình bày lý niệm của mình, triển lãm tài hoa của mình.

Nếu có thể được thủ phụ nhìn trúng, tương lai vào triều đường liền có chỗ dựa.

Không ngờ không khí văn hội lại thoải mái như thế, rượu ngon món ngon, còn có dưa và trái cây tươi mới, tiếp đó là... Lại có nhiều nữ tử tuổi thanh xuân như vậy.

“Hứa công tử, Hứa tiểu thư, mau mời vào ngồi.”

Một nữ tử ngũ quan xinh đẹp, khí chất tự nhiên cởi mở đứng dậy, uyển chuyển thi lễ.

Nàng dáng người cao gầy, khuôn mặt hơi mượt mà văn tĩnh xinh đẹp, một đôi mắt rất sáng ngời, khi cười lên, đã có sự tự nhiên cởi mở của tiểu thư khuê các, cũng có một tia giảo hoạt. Hoài Khánh yên tâm gật đầu, gọi hắn vào ngồi, nói: “Lần này đấu pháp thắng, triều đình nhất định ngợi khen. Nhưng tăng quan dễ tiến tước lại khó.

“Nếu Hứa đại nhân không thiếu bạc, có thể hướng phụ hoàng đưa ra yêu cầu, tiền đồ của Hứa Từ Cựu cũng liền có bảo đảm.”

Về sau ai có thể lấy được Hoài Khánh, như đại nhĩ tặc (giặc tai to, một câu nói về Lưu Bị) được Gia Cát Khổng Minh! Hứa Thất An cảm khái trong lòng.

Đây quả thật là một lời nhắc nhở tuyệt diệu.

Thích ứng hy sinh một chút ích lợi, đổi lấy tiền đồ Nhị lang, trải con đường thủ phụ cho tiểu lão đệ.

“Ty chức đã hướng bệ hạ xin đan thư thiết khoán.” Hứa Thất An tiếc hận nói.

“Đan thư thiết khoán?” Hoài Khánh nhíu lại đôi lông mày thanh tú, nói: “Ngươi cần thứ này làm gì? Mặc dù có lúc nó có thể thu hoạch kỳ hiệu, nhưng cũng có khả năng chẳng dùng làm gì.”

Ý tứ của nàng là, quyền giải thích món đồ chơi này đều ở trên người hoàng đế, Nguyên Cảnh đế không có tín dụng, thứ này không được việc gì... Nói trắng ra là, đan thư thiết khoán tựa như tín dụng tiền giấy của ta đời trước, chính phủ có tín dụng, tiền liền đáng giá, chính phủ không có tín dụng, tiền chính là tiền Dimbabue (tiền siêu lạm phát, không đáng giá)... Hoài Khánh có thể nói loại lời này với ta, xem như moi tim móc ruột rồi.

Hứa Thất An cười nhẹ: “Cũng có khả năng thu hoạch kỳ hiệu thì sao.”

Hoài Khánh không rối rắm nữa, tiếp tục nói: “Kim Cương Thần Công ngươi thật sự học được rồi?”

Hứa Thất An vươn bàn tay, máu thịt nhanh chóng ngưng kết ra nước sơn vàng, cả cánh tay lưu chuyển hào quang màu vàng nhạt.

Hoài Khánh lại không cao hứng, thấp giọng nói: “Ngươi có biết, Kim Cương Bất Bại này khiến bao nhiêu võ phu thèm đỏ mắt hay không?”

Trong lòng Hứa Thất An rùng mình, chưa nói gì.

Hoài Khánh uống ngụm trà, nói: “Ngươi bây giờ thanh thế đang vang dội, sẽ không có ai trắng trợn đối phó ngươi. Người bên cạnh để ý kỹ vào. Mặt khác, bản thân cũng phải chú ý chút, đừng để người ta bắt lấy sơ hở.”

Dừng một chút, nàng bổ sung nói: “Ngụy Công không phải vô địch.”

Lấy chiến lực cường đại ta ở lúc đấu pháp bày ra, nhân sĩ giang hồ trong kinh thành cho dù thèm nhỏ dãi, cũng không dám đặt ý đồ tới trên đầu ta... Mà đại lão giang hồ sẽ không đến góp náo nhiệt Thiên Nhân chi tranh, tự nhiên cũng sẽ không biết chuyện đấu pháp... Ý tứ của Hoài Khánh liền rất rõ ràng.

Trong kinh thành có thể mơ ước Kim Cương Bất Bại của ta có bao nhiêu?

Quan văn có lẽ sẽ mơ ước Kim Cương Bất Bại của ta, dù sao bọn họ không cần, nhưng có thể cho tử sĩ cùng tâm phúc nuôi trong phủ.

Nhưng, cái này dù sao không phải ích lợi trực tiếp cùng lợi ích bắt buộc, cho nên quan văn sẽ không quá nhiệt tình.

Là huân quý cùng quân đội!

“Đa tạ điện hạ nhắc nhở.” Hứa Thất An thành khẩn nói.

Lại nói chuyện phiếm vài câu, Hoài Khánh giọng điệu tùy ý nói: “Truyện lần trước ngươi cho ta, bọn nha hoàn bên người ta đọc, nghe nói còn rất thú vị.

“Bản cung tuy không xem mấy thứ đó, nhưng không chịu nổi các nàng nhiều lần thỉnh cầu... Đoạn tiếp tục đâu?”

“Điện hạ muốn, mấy ngày nữa ta lại đưa tới cho ngài.” Hứa Thất An cười nói.

Hoài Khánh rụt rè gật đầu: “Cũng không cần phải gấp, chỉ là mấy nữ tỳ muốn đọc. Ừm, ngày mai đi.”

Ngươi đây là không vội sao, ngươi đây là cuống lên rồi... Được rồi, hôm nay trở về tìm công cụ hình người Chung Ly gõ chữ... Trong lòng Hứa Thất An oán thầm.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Hứa Thất An tìm cái cớ, từ biệt Hoài Khánh công chúa.

Hắn quay về ngoài cung thành trước, chờ sau khi Vũ Lâm vệ thông truyền, mới một lần nữa vào cung, đi tuyến đường tới Thiều m uyển.

“Hứa đại nhân dừng bước!” Thị vệ nâng tay ngăn hắn, nói:

“Lâm An công chúa có lệnh, hôm nay không gặp khách, mời về.”

“Là Lâm An công chúa mời ta đến, ngươi đi thông truyền liền biết.” Hứa Thất An nhắc nhở hắn.

Nào ngờ thị vệ rất cứng, lắc đầu: “Hứa đại nhân đừng làm khó ty chức, mời trở về đi.”

Ở trong cung đánh thị vệ là tội lớn, tiểu tử ngươi vận khí thật tốt... Lâm An đây là tức giận, biết ta đi Đức Hinh uyển của Hoài Khánh trước... Hứa bạch phiêu nghĩ nghĩ, đã có kế sách ứng đối, cả giận nói:

“Rõ ràng là điện hạ mời ta đến, ngươi không đi thông truyền, ta không có cách nào làm gì ngươi, cứ ở bên ngoài chờ là được.”

...

Xe ngựa tạo hình bình thường dừng ở ngoài vương phủ, Hứa Tân Niên vén rèm lên, đạp ghế gỗ xa phu chuẩn bị sẵn xuống xe, xoay người, hướng tới muội tử thanh lệ vươn tay.

Hứa Linh Nguyệt ở lòng bàn tay nhị ca chống một cái, vững vàng xuống xe, hai huynh muội mang thiệp mời đưa cho hạ nhân trông cửa, ở dưới đối phương dẫn đường vào phủ.

“Nhị ca, dọc đường tâm sự nặng nề, là vì khẩn trương sao?” Hứa Linh Nguyệt thấp giọng nói.

“Nhị ca muội dù là gặp đương kim thánh thượng, cũng sẽ không khẩn trương.” Hứa Từ Cựu thản nhiên nói, hắn sắc mặt nghiêm túc, nhíu mày, hạ giọng nói với muội tử:

“Trong bữa, nghe nhiều nhìn nhiều nói ít. Muội chỉ là nữ quyến đi theo, sẽ không có chuyện gì, về phần ta...”

Về phần ta, nói không chừng lát nữa phải gặp đương triều thủ phụ một lần.

Thật ra, cái khác không nói, riêng là phần đảm phách cùng ý chí chiến đấu này, Hứa Nhị lang chính là nhân tài kiệt xuất cùng thế hệ hoàn toàn xứng đáng.

Vương phủ cực lớn, hai huynh muội theo hạ nhân đi thật lâu, qua hành lang qua sân, rốt cuộc tới một chỗ vườn hoa, núi giả nước biếc, phối với lá cây mới mọc, cùng với nụ hoa chớm nở, cảnh sắc rất hợp lòng người.

Trong vườn hoa rộng rãi truyền đến tiếng ngâm tụng văng vẳng, cùng với tiếng oanh oanh yến yến cười duyên.

Xuyên qua hành lang dài, Hứa Nhị lang cùng Hứa Linh Nguyệt nhìn thấy hai đám người xếp bàn mà ngồi, bên trái là mười mấy người đọc sách mặc nho sam, mỗi người đều là tinh thần phấn chấn, diện mạo hiên ngang.

Bên phải là một đám cô nương mặc váy lụa các màu, trẻ tuổi xinh đẹp.

Nháy mắt huynh muội Hứa gia xuất hiện, không khí rõ ràng khựng lại, ánh mắt các thiếu niên tuấn kiệt cùng thiếu nữ hoa quý đều sáng ngời.

Hứa Nhị lang cau mày, cái đó có chút khác với văn hội trong dự đoán của hắn, ở trong tưởng tượng của hắn, buổi văn hội này sẽ do Vương thủ phụ chủ trì, cống sĩ tham gia văn hội tỏ ra hơi câu nệ ở trước mặt thủ phụ trình bày lý niệm của mình, triển lãm tài hoa của mình.

Nếu có thể được thủ phụ nhìn trúng, tương lai vào triều đường liền có chỗ dựa.

Không ngờ không khí văn hội lại thoải mái như thế, rượu ngon món ngon, còn có dưa và trái cây tươi mới, tiếp đó là... Lại có nhiều nữ tử tuổi thanh xuân như vậy.

“Hứa công tử, Hứa tiểu thư, mau mời vào ngồi.”

Một nữ tử ngũ quan xinh đẹp, khí chất tự nhiên cởi mở đứng dậy, uyển chuyển thi lễ.

Nàng dáng người cao gầy, khuôn mặt hơi mượt mà văn tĩnh xinh đẹp, một đôi mắt rất sáng ngời, khi cười lên, đã có sự tự nhiên cởi mở của tiểu thư khuê các, cũng có một tia giảo hoạt.