Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 572: Dự hội (2)




“Như vậy, hắn mời ta thật sự chỉ là một hồi văn hội bình thường mà thôi? Nói như vậy, liền mang đối thủ nghĩ quá đơn giản, mang Vương Trinh Văn nghĩ quá đơn giản...”

Hứa Nhị lang buồn bực nhìn về phía Hứa Đại lang, nhíu mày nói: “Đại ca, huynh nói gì đi.”

Ta cảm thấy tư tưởng của đệ đang dần dần địch hóa... Hứa Thất An nhíu mày nói: “Như vậy, đệ đi hỏi bạn cùng trường khác đỗ cống sĩ, xem bọn họ có thu được thiệp mời hay không.

“Nếu có, như vậy đây chỉ là một lần văn hội đơn giản. Nếu không có, chỉ mời mỗi đệ một vị học sinh thư viện Vân Lộc, vậy trong đó tất có kỳ quái.”

“Cái này đệ tự nhiên nghĩ tới rồi, đáng tiếc không có thời gian nữa.” Hứa Nhị lang có chút cuống, chỉ vào thiệp mời: “Đại ca xem thời gian, văn hội ở buổi sáng ngày mai, ta căn bản không có thời gian đi cầu chứng... Đệ hiểu rồi.”

“Hiểu cái gì?” Hứa Đại lang hỏi.

“Vương thủ phụ đây là căn bản không cho đệ cơ hội phản ứng, đệ nếu là không đi, hắn liền mang tác phong tự đánh giá mình rất cao không coi ai ra gì của đệ truyền ra, làm bẩn thanh danh đệ. Đệ nếu đi, trên văn hội nhất định có âm mưu quỷ kế gì chờ đệ.” Hứa Nhị lang hít sâu một hơi:

“Gừng càng già càng cay.”

Bị hắn nói như vậy, Hứa Thất An cũng cảnh giác hẳn lên, thầm nhủ lão Hứa gia ta thật không dễ gì xuất hiện một vị có tố chất đọc sách, Vương Văn Chính lại chẳng ra làm sao như vậy.

Sau đó hắn phát hiện không đúng, nhíu mày nói: “Đệ vừa rồi cũng nói, Vương thủ phụ muốn đối phó đệ, căn bản không cần âm mưu quỷ kế. Cho dù đệ đỗ tiến sĩ, đệ cũng chỉ là mới ra khỏi tân thủ thôn mà thôi, mà người ta xấp xỉ là acc max cấp rồi.”

Hứa Tân Niên mờ mịt nói: “Như thế nào là tân thủ thôn, như thế nào là acc max cấp?”

“Nếu không đi, cái tiếng tự cao tự đại của đệ liền truyền ra ngoài, nếu đi có thể có âm mưu quỷ kế... Nhị lang tự định đoạt đi.” Hứa Thất An vỗ bả vai hắn, an ủi.

“Đại ca từ bao giờ ngốc giống Linh m rồi?”

Hứa Nhị lang không vui nói: “Đệ nói nhiều như vậy, huynh còn chưa hiểu ý tứ đệ? Đệ là muốn cho đại ca đi cùng đệ.”

“Không, đệ không thể đi cùng ta. Đệ là huynh đệ của ta, nhưng ở quan trường, đệ cùng ta không phải người chung đường, Nhị lang, đệ nhất định phải nhớ kỹ một điểm này.” Sắc mặt Hứa Thất An trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:

“Đệ có con đường của mình, có phương hướng của mình, đừng có bất cứ can hệ gì với ta.”

Hứa Nhị lang là người thông minh, im lặng một lát, “Ừm” một tiếng.

Đại ca thật ra là đang nói cho hắn, đừng có bất cứ liên lụy gì với Ngụy Uyên. Có một ngày, cho dù Ngụy Uyên rớt đài, đại ca chịu liên lụy là không thể tránh được.

Nhưng Ngụy Uyên rớt đài, không có quan hệ với Hứa Tân Niên hắn, thân phận của hắn chỉ là huynh đệ của Hứa Thất An, mà không phải cấp dưới của Ngụy Uyên.

Cách nghĩ này, Hứa Tân Niên tán đồng.

Trên lịch sử, trong các hào phiệt cuộc sống xa hoa kia, con em gia tộc cũng không phải một lòng, chia ra thuộc thế lực khác nhau. Như vậy chỗ tốt là, cho dù gãy một cánh, gia tộc cũng chỉ là thương cân động cốt, sẽ không bị diệt.

...

Hôm sau, Hứa Thất An cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, ở trong sắc trời trong mát “cọc cọc cọc” chạy tới nha môn Đả Canh Nhân.

Sau khi điểm danh, Tống Đình Phong bọn mấy đồng nghiệp quen biết tới tìm hắn, mọi người ngồi cùng một chỗ uống trà ăn lạc, chém gió chốc lát, mọi người bắt đầu giựt giây Hứa Thất An mời khách Giáo Phường Ti.

“Cút cút cút...”

Hứa Thất An gắt bọn họ một trận, mắng: “Cả ngày chỉ biết đi Giáo Phường Ti, không phải đều xem ta đấu pháp sao, lão tăng dưới cây bồ đề kia nói như thế nào? Sắc đẹp là đao cạo xương, không được.

“Mỗi ngày chỉ biết chơi đĩ, có xứng với sai phục trên người mình? Các ngươi chơi đĩ thì thôi, cứ muốn kéo ta theo, phi!”

Mọi người đều biết hắn là người thế nào, không sợ chút nào cả, mắng: “Trong nha môn chúng ta, ai chơi đĩ nhiều hơn ngươi?”

Hứa Thất An nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ta lại không trả tiền, sao có thể là chơi đĩ? Mọi người quen thì quen, các ngươi nói lung tung như vậy, ta nhất định đi chỗ Ngụy Công tố cáo các ngươi nói xấu.”

“Phi!” Mọi người xùy hắn.

Nhưng mọi người đối với Hứa Thất An vẫn rất bội phục, con hàng này không phải ngủ hoa khôi không trả tiền, mà là hoa khôi phải bỏ tiền để ngủ với hắn.

“Ninh Yến à, nghe lão Tống nói, ngươi lúc còn là đồng la, vừa gia nhập Đả Canh Nhân, đã câu dẫn được Phù Hương cô nương? Trừ một bài thơ, còn có tuyệt học khác sao?” Một vị đồng la khiêm tốn thỉnh giáo.

Mấy đồng la, Ngân la ở đây, mắt lập tức sáng lên. Ai không muốn trở thành vật cưng của các hoa khôi Giáo Phường Ti chứ.

“Cái này quả thật là có bí quyết.” Hứa Thất An cho câu trả lời khẳng định.

“Bí quyết gì?!” Các Đả Canh Nhân hít thở dồn dập.

Lúc này, ở cửa truyền đến thanh âm uy nghiêm: “Trong lúc trực tụ tập nói chuyện phiếm, trong mắt các ngươi còn có kỷ luật không?”

Mọi người quay đầu nhìn lại, một vị Kim la đang ở cửa Nhất Đao đường, đôi mắt ưng sắc bén như đao, khóe mắt có nếp nhăn nhợt nhạt, thế mà lại là Khương Luật Trung.

“Khương Kim la...”

Mọi người thu liễm tư thái cợt nhả, cung kính giải thích: “Hứa Ninh Yến đang dạy chúng ta như thế nào ngủ hoa khôi không mất tiền.”

“?”

Ánh mắt Khương Luật Trung sắc bén đảo qua mọi người, cười nhạo nói: “Một đám chỉ biết xuân thu đại mộng... Ừm, các ngươi tán gẫu việc của các ngươi, nhớ rõ đừng tụ tập quá lâu.”

Nói xong, hắn xoay người rời khỏi, ra khỏi sân, tựa vào tường, kích phát thính lực của tứ phẩm võ phu.

Trong sảnh, người khác đẩy Hứa Thất An: “Ninh Yến, ngươi tiếp tục nói.”

Hứa Thất An ho khan một tiếng: “Có hơi khát.”

Tống Đình Phong bưng trà cho hắn.

Uống một ngụm thấm ướt cổ họng, Hứa Thất An chậm rãi nói: “Quả thật, Phù Hương cô nương thích ta, là bắt đầu từ một bài thơ, nhưng nàng thật sự không tách rời ta, dựa vào không phải thơ.”

“Là cái gì?” Mọi người vội hỏi.

“Các ngươi biết nữ nhân ghét nhất bị nam nhân thế nào không?” Hứa Thất An hỏi lại.

Các Đả Canh Nhân đều đưa ra cái nhìn của bản thân, cho rằng là “không có bạc”, “không có tiền đồ” vân vân.

Hứa Thất An lắc đầu, nhìn quét qua các đồng nghiệp, trầm giọng nói: “Là giao thiển ngôn thâm (nghĩa đen là thân thiết với người quen sơ).”

Đây là đạo lý gì? Nghe vậy, các Đả Canh Nhân lâm vào trầm ngâm.

“Cái đó và Phù Hương cô nương không tách rời ngươi, có quan hệ gì?” Chu Quảng Hiếu nhíu mày.

“Lúc trước ta cùng nàng mới quen, đóng cửa lại, hỏi ta nàng...” Hứa Thất An buông chén, sắc mặt trở nên nghiêm cẩn mà trầm ổn, nói từng chữ một: “Rốt cuộc, được không?”

“Về sau ta làm được, vì thế nàng liền không rời ta được nữa.”

Trong một mảng yên tĩnh, Tống Đình Phong nghi ngờ nói: “Ta hoài nghi ngươi đang gạt chúng ta, nhưng chúng ta không có chứng cớ.” “Như vậy, hắn mời ta thật sự chỉ là một hồi văn hội bình thường mà thôi? Nói như vậy, liền mang đối thủ nghĩ quá đơn giản, mang Vương Trinh Văn nghĩ quá đơn giản...”

Hứa Nhị lang buồn bực nhìn về phía Hứa Đại lang, nhíu mày nói: “Đại ca, huynh nói gì đi.”

Ta cảm thấy tư tưởng của đệ đang dần dần địch hóa... Hứa Thất An nhíu mày nói: “Như vậy, đệ đi hỏi bạn cùng trường khác đỗ cống sĩ, xem bọn họ có thu được thiệp mời hay không.

“Nếu có, như vậy đây chỉ là một lần văn hội đơn giản. Nếu không có, chỉ mời mỗi đệ một vị học sinh thư viện Vân Lộc, vậy trong đó tất có kỳ quái.”

“Cái này đệ tự nhiên nghĩ tới rồi, đáng tiếc không có thời gian nữa.” Hứa Nhị lang có chút cuống, chỉ vào thiệp mời: “Đại ca xem thời gian, văn hội ở buổi sáng ngày mai, ta căn bản không có thời gian đi cầu chứng... Đệ hiểu rồi.”

“Hiểu cái gì?” Hứa Đại lang hỏi.

“Vương thủ phụ đây là căn bản không cho đệ cơ hội phản ứng, đệ nếu là không đi, hắn liền mang tác phong tự đánh giá mình rất cao không coi ai ra gì của đệ truyền ra, làm bẩn thanh danh đệ. Đệ nếu đi, trên văn hội nhất định có âm mưu quỷ kế gì chờ đệ.” Hứa Nhị lang hít sâu một hơi:

“Gừng càng già càng cay.”

Bị hắn nói như vậy, Hứa Thất An cũng cảnh giác hẳn lên, thầm nhủ lão Hứa gia ta thật không dễ gì xuất hiện một vị có tố chất đọc sách, Vương Văn Chính lại chẳng ra làm sao như vậy.

Sau đó hắn phát hiện không đúng, nhíu mày nói: “Đệ vừa rồi cũng nói, Vương thủ phụ muốn đối phó đệ, căn bản không cần âm mưu quỷ kế. Cho dù đệ đỗ tiến sĩ, đệ cũng chỉ là mới ra khỏi tân thủ thôn mà thôi, mà người ta xấp xỉ là acc max cấp rồi.”

Hứa Tân Niên mờ mịt nói: “Như thế nào là tân thủ thôn, như thế nào là acc max cấp?”

“Nếu không đi, cái tiếng tự cao tự đại của đệ liền truyền ra ngoài, nếu đi có thể có âm mưu quỷ kế... Nhị lang tự định đoạt đi.” Hứa Thất An vỗ bả vai hắn, an ủi.

“Đại ca từ bao giờ ngốc giống Linh m rồi?”

Hứa Nhị lang không vui nói: “Đệ nói nhiều như vậy, huynh còn chưa hiểu ý tứ đệ? Đệ là muốn cho đại ca đi cùng đệ.”

“Không, đệ không thể đi cùng ta. Đệ là huynh đệ của ta, nhưng ở quan trường, đệ cùng ta không phải người chung đường, Nhị lang, đệ nhất định phải nhớ kỹ một điểm này.” Sắc mặt Hứa Thất An trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:

“Đệ có con đường của mình, có phương hướng của mình, đừng có bất cứ can hệ gì với ta.”

Hứa Nhị lang là người thông minh, im lặng một lát, “Ừm” một tiếng.

Đại ca thật ra là đang nói cho hắn, đừng có bất cứ liên lụy gì với Ngụy Uyên. Có một ngày, cho dù Ngụy Uyên rớt đài, đại ca chịu liên lụy là không thể tránh được.

Nhưng Ngụy Uyên rớt đài, không có quan hệ với Hứa Tân Niên hắn, thân phận của hắn chỉ là huynh đệ của Hứa Thất An, mà không phải cấp dưới của Ngụy Uyên.

Cách nghĩ này, Hứa Tân Niên tán đồng.

Trên lịch sử, trong các hào phiệt cuộc sống xa hoa kia, con em gia tộc cũng không phải một lòng, chia ra thuộc thế lực khác nhau. Như vậy chỗ tốt là, cho dù gãy một cánh, gia tộc cũng chỉ là thương cân động cốt, sẽ không bị diệt.

...

Hôm sau, Hứa Thất An cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, ở trong sắc trời trong mát “cọc cọc cọc” chạy tới nha môn Đả Canh Nhân.

Sau khi điểm danh, Tống Đình Phong bọn mấy đồng nghiệp quen biết tới tìm hắn, mọi người ngồi cùng một chỗ uống trà ăn lạc, chém gió chốc lát, mọi người bắt đầu giựt giây Hứa Thất An mời khách Giáo Phường Ti.

“Cút cút cút...”

Hứa Thất An gắt bọn họ một trận, mắng: “Cả ngày chỉ biết đi Giáo Phường Ti, không phải đều xem ta đấu pháp sao, lão tăng dưới cây bồ đề kia nói như thế nào? Sắc đẹp là đao cạo xương, không được.

“Mỗi ngày chỉ biết chơi đĩ, có xứng với sai phục trên người mình? Các ngươi chơi đĩ thì thôi, cứ muốn kéo ta theo, phi!”

Mọi người đều biết hắn là người thế nào, không sợ chút nào cả, mắng: “Trong nha môn chúng ta, ai chơi đĩ nhiều hơn ngươi?”

Hứa Thất An nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ta lại không trả tiền, sao có thể là chơi đĩ? Mọi người quen thì quen, các ngươi nói lung tung như vậy, ta nhất định đi chỗ Ngụy Công tố cáo các ngươi nói xấu.”

“Phi!” Mọi người xùy hắn.

Nhưng mọi người đối với Hứa Thất An vẫn rất bội phục, con hàng này không phải ngủ hoa khôi không trả tiền, mà là hoa khôi phải bỏ tiền để ngủ với hắn.

“Ninh Yến à, nghe lão Tống nói, ngươi lúc còn là đồng la, vừa gia nhập Đả Canh Nhân, đã câu dẫn được Phù Hương cô nương? Trừ một bài thơ, còn có tuyệt học khác sao?” Một vị đồng la khiêm tốn thỉnh giáo.

Mấy đồng la, Ngân la ở đây, mắt lập tức sáng lên. Ai không muốn trở thành vật cưng của các hoa khôi Giáo Phường Ti chứ.

“Cái này quả thật là có bí quyết.” Hứa Thất An cho câu trả lời khẳng định.

“Bí quyết gì?!” Các Đả Canh Nhân hít thở dồn dập.

Lúc này, ở cửa truyền đến thanh âm uy nghiêm: “Trong lúc trực tụ tập nói chuyện phiếm, trong mắt các ngươi còn có kỷ luật không?”

Mọi người quay đầu nhìn lại, một vị Kim la đang ở cửa Nhất Đao đường, đôi mắt ưng sắc bén như đao, khóe mắt có nếp nhăn nhợt nhạt, thế mà lại là Khương Luật Trung.

“Khương Kim la...”

Mọi người thu liễm tư thái cợt nhả, cung kính giải thích: “Hứa Ninh Yến đang dạy chúng ta như thế nào ngủ hoa khôi không mất tiền.”

“?”

Ánh mắt Khương Luật Trung sắc bén đảo qua mọi người, cười nhạo nói: “Một đám chỉ biết xuân thu đại mộng... Ừm, các ngươi tán gẫu việc của các ngươi, nhớ rõ đừng tụ tập quá lâu.”

Nói xong, hắn xoay người rời khỏi, ra khỏi sân, tựa vào tường, kích phát thính lực của tứ phẩm võ phu.

Trong sảnh, người khác đẩy Hứa Thất An: “Ninh Yến, ngươi tiếp tục nói.”

Hứa Thất An ho khan một tiếng: “Có hơi khát.”

Tống Đình Phong bưng trà cho hắn.

Uống một ngụm thấm ướt cổ họng, Hứa Thất An chậm rãi nói: “Quả thật, Phù Hương cô nương thích ta, là bắt đầu từ một bài thơ, nhưng nàng thật sự không tách rời ta, dựa vào không phải thơ.”

“Là cái gì?” Mọi người vội hỏi.

“Các ngươi biết nữ nhân ghét nhất bị nam nhân thế nào không?” Hứa Thất An hỏi lại.

Các Đả Canh Nhân đều đưa ra cái nhìn của bản thân, cho rằng là “không có bạc”, “không có tiền đồ” vân vân.

Hứa Thất An lắc đầu, nhìn quét qua các đồng nghiệp, trầm giọng nói: “Là giao thiển ngôn thâm (nghĩa đen là thân thiết với người quen sơ).”

Đây là đạo lý gì? Nghe vậy, các Đả Canh Nhân lâm vào trầm ngâm.

“Cái đó và Phù Hương cô nương không tách rời ngươi, có quan hệ gì?” Chu Quảng Hiếu nhíu mày.

“Lúc trước ta cùng nàng mới quen, đóng cửa lại, hỏi ta nàng...” Hứa Thất An buông chén, sắc mặt trở nên nghiêm cẩn mà trầm ổn, nói từng chữ một: “Rốt cuộc, được không?”

“Về sau ta làm được, vì thế nàng liền không rời ta được nữa.”

Trong một mảng yên tĩnh, Tống Đình Phong nghi ngờ nói: “Ta hoài nghi ngươi đang gạt chúng ta, nhưng chúng ta không có chứng cớ.”