Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 570: Đan thư thiết khoán (2)




Đổi một cái kim bài miễn tử cũng được... Giám chính cố ý để Chử Thải Vi tới dặn ta, không thể không có lý do... Ừm, ta là hoạn nhị đại, đối thủ rất nhiều, cũng coi như thêm cái bảo đảm.

Hứa Thất An thật ra không sợ Nguyên Cảnh đế, hôm nay tu vi càng ngày càng cao, hắn càng ngày càng đủ tự tin, nếu là lại gặp chuyện vớ vẩn đao trảm Ngân la, cùng lắm về sau đi xa giang hồ.

Duy nhất không nỡ bỏ chính là người nhà.

Trong lúc nói chuyện, hai người tới sảnh ngoài, hoạn quan mãng bào ngồi chủ vị trong phòng, là người trung niên mặt trắng không râu.

Hứa Nhị thúc cùng Hứa Nhị lang ngồi tiếp ở dưới, nói chuyện câu được câu không với hoạn quan mãng bào.

“Ninh Yến tỉnh rồi?” Hứa Nhị thúc vành tai khẽ động, nhìn về phía sau ảnh bích (sử dụng để che chắn một cổng vào trong kiến trúc truyền thống của Trung Quốc.).

Hứa Thất An cùng Triệu Thủ sóng vai đi ra.

“Viện trưởng!” Hứa Nhị lang vội đứng dậy chắp tay.

Khi đối mặt Hứa Nhị lang cùng Hứa Nhị thúc, hoạn quan rất kiêu căng, nhìn thấy Hứa Thất An đi ra, trên mặt lập tức nặn đầy nụ cười:

“Tử tước đại nhân tỉnh rồi, tình trạng thân thể khỏe không? Nếu là cần điều dưỡng thân thể, cứ mở miệng với ta, ta về cung lấy cho ngài.”

“Ninh Yến, vị này là Trần công công của Đô Tri giám.”

Hứa Nhị thúc bất tri bất giác thẳng lưng, nói chuyện cũng cứng hẳn lên.

“Đa tạ Trần công công quan tâm, bản quan không sao.” Hứa Thất An gật đầu.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Trần công công nhiệt tình cười, mang chủ vị của mình nhường ra, cho Hứa Thất An cùng viện trưởng Triệu Thủ.

“Chúng ta là đại biểu bệ hạ tới thăm Hứa đại nhân, Hứa đại nhân vì triều đình lập công lao hãn mã, bệ hạ nhất định sẽ thưởng thật hậu.”

“Thật ra đều là bệ hạ thưởng thức, cho ty chức một cơ hội. Cái gọi là nuôi binh nghìn ngày, dùng trong một lúc, chính là triều đình bồi dưỡng, ty chức hôm nay mới có thể lập công cho triều đình.” Hứa Thất An thành khẩn nói:

“Cho nên, xin công công chuyển lời bệ hạ, ty chức không kể công cao, xin cầu bệ hạ ban cho đan thư thiết khoán.”

Nghe được câu này, Hứa Nhị lang và Hứa Nhị thúc hoạt động tâm lý hoàn toàn khác nhau. Hứa Nhị lang thầm nhủ, đại ca thật ra rất tự mình hiểu lấy, tác dụng của đan thư thiết khoán, tuyệt đối lớn hơn xa so với vàng bạc vải vóc. Vàng bạc chỉ có thể khiến đại ca ở Giáo Phường Ti tiêu càng tiêu sái hơn, vải vóc tơ lụa thì khiến quần áo hoa mỹ trên người mẹ cùng muội muội càng ngày càng nhiều.

Đều là gân gà, có cũng được không có cũng không sao.

Hứa Nhị thúc thì cả đầu óc đều là hai chữ “vinh dự”, từ xưa đến nay, không phải công thần không ban đan thư thiết khoán.

Trần công công sửng sốt, nói: “Chúng ta sẽ chuyển lời của Hứa đại nhân. Ừm, bệ hạ có vài việc rất tò mò, lệnh ta tới hỏi đôi chút.”

Đến rồi... Hứa Thất An mặt không đổi sắc cười nói: “Trần công công mời hỏi.”

“Hứa đại nhân ở trong đấu pháp hai lần xuất đao, danh chấn kinh thành, nhưng hai đao đó thật sự vượt qua cực hạn của đại nhân ngài. Bệ hạ rất tò mò, ngài là làm được.”

Trên mặt Trần công công vẫn treo nụ cười, nhưng mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn.

“Nói ra thật xấu hổ, là Giám chính ban cho ta lực lượng.” Hứa Thất An lời ít mà ý nhiều giải thích.

Hắn chưa nói cụ thể, bởi vì như vậy càng phù hợp hình mẫu nhân vật Giám chính, nói quá rõ, ngược lại không thích hợp. Mặt khác, hắn không sợ Nguyên Cảnh đế tìm Giám chính chứng thực.

Điểm ăn ý ấy, Giám chính lão tiền bạc kia hẳn là vẫn có.

Trần công công chậm rãi gật đầu, tựa như đối với điều này cũng không bất ngờ, tiếp đó hỏi: “Thanh khắc đao kia của nho gia...”

Hứa Thất An châm chước một phen, đang muốn mở miệng, liền nghe Triệu Thủ thản nhiên nói: “Thư viện Vân Lộc bốn trăm năm trước có thể diệt Phật, hôm nay vẫn có thể.”

Hứa Thất An liền nói ngay: “Đa tạ viện trưởng giúp đỡ.”

Trần công công nhìn viện trưởng Triệu Thủ, cười lên: “Thì ra là thư viện hỗ trợ.”

Thật ra cái này tính là chơi xấu đấu pháp, nhưng, bản thân Phật môn cũng không quang minh, lúc phá Kim Cương Trận, Tịnh Trần hòa thượng mở lời cảnh tỉnh Tịnh Tư. Lúc cửa ải thứ ba, Độ Ách La Hán tự mình ra sân, luận Phật pháp với Hứa Thất An.

Cho nên, Phật môn nhận thua rất dứt khoát, không bám chặt chuyện khắc đao không nhả.

“Ta đã biết, vậy không quấy rầy Hứa đại nhân nghỉ ngơi nữa.”

Trần công công đứng dậy rời khỏi.

...

Hoàng cung.

Nguyên Cảnh đế ăn đan dược, ngồi thiền thổ nạp nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, hắn chưa mở mắt, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”

Lão thái giám thấp giọng nói: “Nô tài đi Hàn Lâm Viện truyền lời hồi bẩm, nói đám mọt sách kia không chịu sửa văn, còn mang hắn đánh một trận.”

“Lũ chó này.” Nguyên Cảnh đế mở mắt ra, nhíu mày nói.

Luận quyền mưu, Nguyên Cảnh đế lô hỏa thuần thanh, nhưng đối phó đám thanh quý nước đổ đầu vịt này, “bạo lực” chèn ép là thủ đoạn tốt nhất cũng là duy nhất.

Ngươi muốn chơi quyền mưu đấu võ mồm với bọn họ, bọn họ sẽ chỉ bịt tai nói: không nghe không nghe, con rùa niệm kinh.

“Thôi, chậm rãi mài đi.” Nguyên Cảnh đế nói.

Dù sao chỉ là muốn hưởng xái chút, còn chưa đến mức làm lớn chuyện, như vậy ảnh hưởng quá lớn đối với thanh danh hắn.

Nói xong, hắn nhìn lão thái giám chưa đi, hỏi: “Còn có việc gì?”

Lão thái giám gật đầu: “Hứa Ngân la tỉnh, Trần công công của Ti Lễ giám chuyển lời về...”

Lập tức mang câu trả lời của Hứa Thất An thuật lại một lần.

“Đan thư thiết khoán?” Vẻ mặt Nguyên Cảnh đế hơi kinh ngạc, tiếp theo, bật cười một tiếng:

“Bỏ thăng quan tiến chức không cần, vàng bạc ngọc và tơ lụa không cần, cần một tấm đan thư thiết khoán?”

Lời tuy nói như vậy, nhưng lão hoàng đế cân nhắc ở trong lòng hồi lâu, chưa đáp ứng, cũng chưa từ chối.

Lão thái giám thấp giọng cười nói: “Hứa đại nhân thật ra trong lòng thông thấu, biết đây là bệ hạ giỏi dùng người, là triều đình bồi dưỡng có công, chưa kiêu ngạo kể công. Hắn nếu là đề xuất mang tước vị tăng lên chút... Bệ hạ sẽ phiền.”

Tiểu tử này giác ngộ mạnh hơn so với đám mọt sách kia của Hàn Lâm Viện nhiều... Nguyên Cảnh đế nhất thời không do dự nữa, trầm giọng nói: “Chuẩn.”

Đại bạn nói không sai, quả thật như thế. Trong ngắn hạn liên tiếp phong tước, chỉ có ở thời đại chiến loạn mới có tiền lệ như vậy. Thăng quan dễ dàng tiến tước khó.

Khắc đao xuất hiện là bởi viện trưởng Triệu Thủ giúp? Nguyên Cảnh đế trầm ngâm một lát, xuất phát từ một trực giác, hắn chấm dứt ngồi thiền, dặn dò: “Bãi giá Linh Bảo Quan.”

.....

Linh Bảo Quan.

“Quốc sư, lần này đấu pháp đại thắng, nâng quốc uy Đại Phụng ta, tin tưởng qua không lâu nữa, mọi rợ Nam Cương cùng mọi rợ phương Bắc, cùng Vu thần giáo đều sẽ biết được việc này.

“Một Ngân la ra mặt đấu pháp, sẽ làm các bên nghi kỵ, hoài nghi, kiêng kị quốc lực Đại Phụng ta. Hiệu quả hơn xa Dương Thiên Huyễn ra mặt. Quốc sư, quốc sư?”

Lạc Ngọc Hành giật mình hoàn hồn, mắt đẹp từ tan rã khôi phục linh động, nhíu mày nói: “Bệ hạ nói cái gì?” Đổi một cái kim bài miễn tử cũng được... Giám chính cố ý để Chử Thải Vi tới dặn ta, không thể không có lý do... Ừm, ta là hoạn nhị đại, đối thủ rất nhiều, cũng coi như thêm cái bảo đảm.

Hứa Thất An thật ra không sợ Nguyên Cảnh đế, hôm nay tu vi càng ngày càng cao, hắn càng ngày càng đủ tự tin, nếu là lại gặp chuyện vớ vẩn đao trảm Ngân la, cùng lắm về sau đi xa giang hồ.

Duy nhất không nỡ bỏ chính là người nhà.

Trong lúc nói chuyện, hai người tới sảnh ngoài, hoạn quan mãng bào ngồi chủ vị trong phòng, là người trung niên mặt trắng không râu.

Hứa Nhị thúc cùng Hứa Nhị lang ngồi tiếp ở dưới, nói chuyện câu được câu không với hoạn quan mãng bào.

“Ninh Yến tỉnh rồi?” Hứa Nhị thúc vành tai khẽ động, nhìn về phía sau ảnh bích (sử dụng để che chắn một cổng vào trong kiến trúc truyền thống của Trung Quốc.).

Hứa Thất An cùng Triệu Thủ sóng vai đi ra.

“Viện trưởng!” Hứa Nhị lang vội đứng dậy chắp tay.

Khi đối mặt Hứa Nhị lang cùng Hứa Nhị thúc, hoạn quan rất kiêu căng, nhìn thấy Hứa Thất An đi ra, trên mặt lập tức nặn đầy nụ cười:

“Tử tước đại nhân tỉnh rồi, tình trạng thân thể khỏe không? Nếu là cần điều dưỡng thân thể, cứ mở miệng với ta, ta về cung lấy cho ngài.”

“Ninh Yến, vị này là Trần công công của Đô Tri giám.”

Hứa Nhị thúc bất tri bất giác thẳng lưng, nói chuyện cũng cứng hẳn lên.

“Đa tạ Trần công công quan tâm, bản quan không sao.” Hứa Thất An gật đầu.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Trần công công nhiệt tình cười, mang chủ vị của mình nhường ra, cho Hứa Thất An cùng viện trưởng Triệu Thủ.

“Chúng ta là đại biểu bệ hạ tới thăm Hứa đại nhân, Hứa đại nhân vì triều đình lập công lao hãn mã, bệ hạ nhất định sẽ thưởng thật hậu.”

“Thật ra đều là bệ hạ thưởng thức, cho ty chức một cơ hội. Cái gọi là nuôi binh nghìn ngày, dùng trong một lúc, chính là triều đình bồi dưỡng, ty chức hôm nay mới có thể lập công cho triều đình.” Hứa Thất An thành khẩn nói:

“Cho nên, xin công công chuyển lời bệ hạ, ty chức không kể công cao, xin cầu bệ hạ ban cho đan thư thiết khoán.”

Nghe được câu này, Hứa Nhị lang và Hứa Nhị thúc hoạt động tâm lý hoàn toàn khác nhau. Hứa Nhị lang thầm nhủ, đại ca thật ra rất tự mình hiểu lấy, tác dụng của đan thư thiết khoán, tuyệt đối lớn hơn xa so với vàng bạc vải vóc. Vàng bạc chỉ có thể khiến đại ca ở Giáo Phường Ti tiêu càng tiêu sái hơn, vải vóc tơ lụa thì khiến quần áo hoa mỹ trên người mẹ cùng muội muội càng ngày càng nhiều.

Đều là gân gà, có cũng được không có cũng không sao.

Hứa Nhị thúc thì cả đầu óc đều là hai chữ “vinh dự”, từ xưa đến nay, không phải công thần không ban đan thư thiết khoán.

Trần công công sửng sốt, nói: “Chúng ta sẽ chuyển lời của Hứa đại nhân. Ừm, bệ hạ có vài việc rất tò mò, lệnh ta tới hỏi đôi chút.”

Đến rồi... Hứa Thất An mặt không đổi sắc cười nói: “Trần công công mời hỏi.”

“Hứa đại nhân ở trong đấu pháp hai lần xuất đao, danh chấn kinh thành, nhưng hai đao đó thật sự vượt qua cực hạn của đại nhân ngài. Bệ hạ rất tò mò, ngài là làm được.”

Trên mặt Trần công công vẫn treo nụ cười, nhưng mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn.

“Nói ra thật xấu hổ, là Giám chính ban cho ta lực lượng.” Hứa Thất An lời ít mà ý nhiều giải thích.

Hắn chưa nói cụ thể, bởi vì như vậy càng phù hợp hình mẫu nhân vật Giám chính, nói quá rõ, ngược lại không thích hợp. Mặt khác, hắn không sợ Nguyên Cảnh đế tìm Giám chính chứng thực.

Điểm ăn ý ấy, Giám chính lão tiền bạc kia hẳn là vẫn có.

Trần công công chậm rãi gật đầu, tựa như đối với điều này cũng không bất ngờ, tiếp đó hỏi: “Thanh khắc đao kia của nho gia...”

Hứa Thất An châm chước một phen, đang muốn mở miệng, liền nghe Triệu Thủ thản nhiên nói: “Thư viện Vân Lộc bốn trăm năm trước có thể diệt Phật, hôm nay vẫn có thể.”

Hứa Thất An liền nói ngay: “Đa tạ viện trưởng giúp đỡ.”

Trần công công nhìn viện trưởng Triệu Thủ, cười lên: “Thì ra là thư viện hỗ trợ.”

Thật ra cái này tính là chơi xấu đấu pháp, nhưng, bản thân Phật môn cũng không quang minh, lúc phá Kim Cương Trận, Tịnh Trần hòa thượng mở lời cảnh tỉnh Tịnh Tư. Lúc cửa ải thứ ba, Độ Ách La Hán tự mình ra sân, luận Phật pháp với Hứa Thất An.

Cho nên, Phật môn nhận thua rất dứt khoát, không bám chặt chuyện khắc đao không nhả.

“Ta đã biết, vậy không quấy rầy Hứa đại nhân nghỉ ngơi nữa.”

Trần công công đứng dậy rời khỏi.

...

Hoàng cung.

Nguyên Cảnh đế ăn đan dược, ngồi thiền thổ nạp nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, hắn chưa mở mắt, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”

Lão thái giám thấp giọng nói: “Nô tài đi Hàn Lâm Viện truyền lời hồi bẩm, nói đám mọt sách kia không chịu sửa văn, còn mang hắn đánh một trận.”

“Lũ chó này.” Nguyên Cảnh đế mở mắt ra, nhíu mày nói.

Luận quyền mưu, Nguyên Cảnh đế lô hỏa thuần thanh, nhưng đối phó đám thanh quý nước đổ đầu vịt này, “bạo lực” chèn ép là thủ đoạn tốt nhất cũng là duy nhất.

Ngươi muốn chơi quyền mưu đấu võ mồm với bọn họ, bọn họ sẽ chỉ bịt tai nói: không nghe không nghe, con rùa niệm kinh.

“Thôi, chậm rãi mài đi.” Nguyên Cảnh đế nói.

Dù sao chỉ là muốn hưởng xái chút, còn chưa đến mức làm lớn chuyện, như vậy ảnh hưởng quá lớn đối với thanh danh hắn.

Nói xong, hắn nhìn lão thái giám chưa đi, hỏi: “Còn có việc gì?”

Lão thái giám gật đầu: “Hứa Ngân la tỉnh, Trần công công của Ti Lễ giám chuyển lời về...”

Lập tức mang câu trả lời của Hứa Thất An thuật lại một lần.

“Đan thư thiết khoán?” Vẻ mặt Nguyên Cảnh đế hơi kinh ngạc, tiếp theo, bật cười một tiếng:

“Bỏ thăng quan tiến chức không cần, vàng bạc ngọc và tơ lụa không cần, cần một tấm đan thư thiết khoán?”

Lời tuy nói như vậy, nhưng lão hoàng đế cân nhắc ở trong lòng hồi lâu, chưa đáp ứng, cũng chưa từ chối.

Lão thái giám thấp giọng cười nói: “Hứa đại nhân thật ra trong lòng thông thấu, biết đây là bệ hạ giỏi dùng người, là triều đình bồi dưỡng có công, chưa kiêu ngạo kể công. Hắn nếu là đề xuất mang tước vị tăng lên chút... Bệ hạ sẽ phiền.”

Tiểu tử này giác ngộ mạnh hơn so với đám mọt sách kia của Hàn Lâm Viện nhiều... Nguyên Cảnh đế nhất thời không do dự nữa, trầm giọng nói: “Chuẩn.”

Đại bạn nói không sai, quả thật như thế. Trong ngắn hạn liên tiếp phong tước, chỉ có ở thời đại chiến loạn mới có tiền lệ như vậy. Thăng quan dễ dàng tiến tước khó.

Khắc đao xuất hiện là bởi viện trưởng Triệu Thủ giúp? Nguyên Cảnh đế trầm ngâm một lát, xuất phát từ một trực giác, hắn chấm dứt ngồi thiền, dặn dò: “Bãi giá Linh Bảo Quan.”

.....

Linh Bảo Quan.

“Quốc sư, lần này đấu pháp đại thắng, nâng quốc uy Đại Phụng ta, tin tưởng qua không lâu nữa, mọi rợ Nam Cương cùng mọi rợ phương Bắc, cùng Vu thần giáo đều sẽ biết được việc này.

“Một Ngân la ra mặt đấu pháp, sẽ làm các bên nghi kỵ, hoài nghi, kiêng kị quốc lực Đại Phụng ta. Hiệu quả hơn xa Dương Thiên Huyễn ra mặt. Quốc sư, quốc sư?”

Lạc Ngọc Hành giật mình hoàn hồn, mắt đẹp từ tan rã khôi phục linh động, nhíu mày nói: “Bệ hạ nói cái gì?”