Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 552: Thiên cơ (3)




Lấy bí pháp của số 4 điều động lực lượng chúng sinh... Bí pháp hẳn chỉ là một thủ đoạn, trung tâm vấn đề ở bản thân ta, là ta có thể điều động lực lượng chúng sinh... Ta hoài nghi đây là phiên bản thăng cấp của vận khí cổ quái... Rất hiển nhiên, Thần Thù hòa thượng biết năng lực này của ta, như vậy Giám chính tự nhiên cũng biết... Ta nhớ Thần Thù hòa thượng từng nói, hắn cùng ta là một loại người, thậm chí hắn ký sinh ở trong cơ thể ta cũng là nguyên nhân này... Vậy thì có chút nghĩ kỹ mà sợ!

Hứa Thất An thầm nghĩ.

“Đại sư từ nhỏ đã xuất gia sao?” Hứa Thất An nói chuyện phiếm.

Tịnh Tư hòa thượng gật đầu.

“Đại sư tu là thiền, hay là võ?”

“Thiền võ song tu.” Tịnh Tư trả lời.

Còn có thiền võ song tu loại thao tác này? Tiểu hòa thượng này thiên phú có chút kinh người... Hứa Thất An gật đầu, nói: “Ta nghe nói, Phật môn chú ý nhập thế trước, lại xuất thế. Đại sư từ nhỏ xuất gia, ngay cả gia cũng không có, xuất cái gì gia?”

Tịnh Tư hòa thượng nghe ra Hứa Thất An muốn tranh cãi Phật pháp với mình, nguy nga không sợ, nói: “Xuất gia chỉ là lột bỏ tơ phiền não, xuất gia, thí chủ không cần nghiền ngẫm từng chữ một.

“Bần tăng từ nhỏ tu hành Phật pháp, hành tẩu Tây Vực, nếm đủ nhân gian khó khăn, cũng nếm đủ tám nỗi khổ cuộc đời.”

Nếm đủ tám nỗi khổ cuộc đời cái rắm chó, ngươi một kẻ ngay cả tiền mua nhà cùng lễ hỏi giá trên trời cũng chưa từng trải qua, ở trước mặt lão tử nói nếm đủ tám nỗi khổ cuộc đời?

Hứa Thất An lải nhải trong lòng.

“Đại sư cảm thấy, nữ sắc như thế nào?” Hứa Thất An hỏi.

“Đao cạo xương!” Tịnh Tư hòa thượng lời ít mà ý nhiều đánh giá.

“Lời ấy còn sớm, đại sư căn bản chưa từng động vào nữ sắc, sao biết nữ sắc không phải thứ mỹ diệu nhất thế gian.”

Hai người đối thoại, không sót một chữ nào nghe vào trong tai người vây xem.

“Không phải Kim Cương Trận sao? Sao bắt đầu nói về Phật pháp?”

“Nào phải nói Phật pháp, rõ ràng đang nói nữ sắc, vị đại nhân này trái lại từng chữ là châu ngọc, nói đến trong tâm khảm ta.”

Các nam nhân không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười “hê hê hê”.

Nữ nhân thì đỏ mặt, âm thầm “xùy” một ngụm.

“Ai da, cẩu nô tài sao lại nói những lời linh tinh vậy.” Phiếu Phiếu đỏ mặt, hơi cúi đầu.

“Mẹ, đại ca càng ngày càng không đứng đắn.” Hứa Linh Nguyệt dậm chân.

Thẩm thẩm không nói lời nào, có chút xấu hổ.

Hứa Nhị thúc là đã xấu hổ lại hổ thẹn, tiểu tử này nói hươu nói vượn cái gì vậy, nơi đây quan to quý tộc tập hợp, lại có mấy ngàn hơn vạn dân chúng vây xem, có mấy lời khó vào được nơi thanh nhã, thì đừng phun ra.

...

“Bần tăng quả thật chưa từng trải qua nữ sắc, nhưng nữ sắc mãnh như hổ, đây là việc các đời cao tăng truyền nhau, thí chủ chớ già mồm át lẽ phải.” Tịnh Tư không chút dao động.

“Câu cửa miệng nói, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!” Hứa Thất An phản bác.

Tịnh Tư ngạc nhiên: “Thí chủ lời ấy giải thích thế nào?”

Hứa Thất An không nói chuyện nữa.

“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con... Cái này có quan hệ gì với sắc đẹp đâu?”

“Có lẽ, bên trong ẩn chứa đạo lý cao thâm, chỉ là chúng ta không thể nhìn thấu?”

Trong lòng mọi người bên ngoài hiện lên nghi hoặc.

...

“Vậy bản quan trái lại có vài chuyện muốn thỉnh giáo đại sư.” Hứa Thất An nhìn chằm chằm hắn, cười khẩy nói: “Ngươi từng phụng dưỡng cha mẹ chưa? Ngươi từng vất vả lo liệu một gia đình chưa? Ngươi từng vác cuốc làm ruộng chưa?

“Phật môn không sinh đẻ sản xuất, cả ngày tụng kinh niệm Phật, cần khách hành hương đến nuôi. Bản quan hỏi ngươi, ngươi niệm là kinh gì, tụng là Phật gì?

“Lấy tư thái người xem ở trong cuộc sống đi một chuyến, liền tính là thể ngộ chúng sinh khó khăn? Cuộc đời tám nỗi khổ, Tịnh Tư ngươi chỉ từng thể nghiệm sinh, còn lại đều không có.

“Ngươi chỉ là hòa thượng giả mà thôi.”

Tịnh Tư trầm ngâm hồi lâu, trả lời: “Phật nhìn mọi thứ của thế gian, tự nhiên liền biết thế gian khó khăn.”

“Được!”

Hứa Thất An gật gật đầu, rút ra hắc kim trường đao, ở cánh tay cắt ra một vết thương máu tươi đầm đìa, hắn ôm vết thương, nhìn Tịnh Tư:

“Đại sư cảm thấy ta đau không?”

“Lưỡi đao vào người, nào có đạo lý không đau.” Tịnh Tư chắp hai tay lại.

“Vậy ngươi biết ta đau bao nhiêu?” Hứa Thất An hỏi lại.

Tịnh Tư im lặng, hắn có kim cương hộ thân, lưỡi đao không thể gia hại, quả thật không trả lời được.

“Đại sư còn không hiểu sao?” Hứa Thất An thở dài một tiếng: “Đây là cái gọi là “quan” của ngươi, ngươi chỉ biết ta đau, lại không biết ta đau bao nhiêu. Ngươi chỉ biết nhân gian khó khăn, lại khẳng định không biết rốt cuộc khổ bao nhiêu.

“Ngươi ngay cả khổ của thương sinh cũng không cách nào cảm nhận hiểu được, lại nói gì tới phổ độ chúng sinh? Chẳng phải là trò cười, bản quan kể với ngươi câu chuyện.”

Tịnh Tư chưa nói, nhưng làm ra tư thái nghe.

“Có một năm, thiên hạ đại hạn, dân chúng không có gạo để ăn, đói chết vô số. Có một vị công tử xuất thân nhà giàu nghe nói việc này, kinh ngạc nói một câu, đại sư biết hắn nói gì không?”

Tịnh Tư truy hỏi: “Hắn nói gì.”

Hứa Thất An nhìn chằm chằm Tịnh Tư tiểu hòa thượng, lộ ra nụ cười trào phúng, từng câu từng chữ: “Hà —— bất —— thực —— nhục —— mi (sao không ăn cháo thịt).”

Tịnh Tư hòa thượng như bị sét đánh, con ngươi hơi phóng đại, khuôn mặt dại ra.

“Nói hay lắm!”

“Tiểu hòa thượng kia không còn lời nào để chống đỡ, mau nhìn kìa, tiểu hòa thượng không còn lời nào để chống đỡ.”

Quần chúng bên ngoài lớn tiếng khen hay.

Hòa thượng sở trường nhất đấu khẩu, một cái mồm có thể nở hoa, ai cũng nói không lại, nhưng một phen nói chuyện của Hứa Thất An, khiến tiểu hòa thượng đến từ Tây Vực nghẹn lời.

Cảm giác này, chính là ở lĩnh vực Phật môn am hiểu nhất đánh bại bọn họ, từ góc độ người đứng xem mà nói, trình độ sướng so với Hứa Thất An chém ra một đao kia còn vui sướng hơn.

Sĩ khí đại chấn.

Chư công triều đình lặng lẽ nhìn, đấu võ mồm không phá được Kim Cương Trận, xem xem Hứa Thất An này có mục đích gì.

Lúc này, Hứa Thất An mang hắc kim trường đao để ở trước mặt Tịnh Tư hòa thượng, trầm giọng nói: “Đại sư, ngươi nếu cảm thấy bản quan nói không đúng, ngươi nếu cảm thấy mình thật có thể thể nghiệm dân gian khó khăn, vì sao không thử một phen.”

Tịnh Tư ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Thể nghiệm một phen?”

Hứa Thất An gật đầu: “Thu đi Kim Cương Bất Bại, ở trên cánh tay cắt một đao, ngươi liền có thể lĩnh ngộ cái đau của bản quan, lĩnh ngộ Phật pháp chân chính, mà không phải ‘sao không ăn cháo thịt’.”

“Không, không...” Tịnh Tư lắc đầu, như là đang thuyết phục mình đừng thử: “Thu đi Kim Cương Bất Bại, ta liền thua.”

“Người xuất gia tứ đại giai không, đại sư lại chấp nhất thắng bại như thế, đã rơi xuống tiểu thừa.” Hứa Thất An hướng dẫn từng bước:

“Thua một trận đấu pháp, đại sư lại thấy bầu trời rộng lớn hơn, thể hội Phật pháp chân chính, bên nào nặng bên nào nhẹ, đại sư mình châm chước.” Lấy bí pháp của số 4 điều động lực lượng chúng sinh... Bí pháp hẳn chỉ là một thủ đoạn, trung tâm vấn đề ở bản thân ta, là ta có thể điều động lực lượng chúng sinh... Ta hoài nghi đây là phiên bản thăng cấp của vận khí cổ quái... Rất hiển nhiên, Thần Thù hòa thượng biết năng lực này của ta, như vậy Giám chính tự nhiên cũng biết... Ta nhớ Thần Thù hòa thượng từng nói, hắn cùng ta là một loại người, thậm chí hắn ký sinh ở trong cơ thể ta cũng là nguyên nhân này... Vậy thì có chút nghĩ kỹ mà sợ!

Hứa Thất An thầm nghĩ.

“Đại sư từ nhỏ đã xuất gia sao?” Hứa Thất An nói chuyện phiếm.

Tịnh Tư hòa thượng gật đầu.

“Đại sư tu là thiền, hay là võ?”

“Thiền võ song tu.” Tịnh Tư trả lời.

Còn có thiền võ song tu loại thao tác này? Tiểu hòa thượng này thiên phú có chút kinh người... Hứa Thất An gật đầu, nói: “Ta nghe nói, Phật môn chú ý nhập thế trước, lại xuất thế. Đại sư từ nhỏ xuất gia, ngay cả gia cũng không có, xuất cái gì gia?”

Tịnh Tư hòa thượng nghe ra Hứa Thất An muốn tranh cãi Phật pháp với mình, nguy nga không sợ, nói: “Xuất gia chỉ là lột bỏ tơ phiền não, xuất gia, thí chủ không cần nghiền ngẫm từng chữ một.

“Bần tăng từ nhỏ tu hành Phật pháp, hành tẩu Tây Vực, nếm đủ nhân gian khó khăn, cũng nếm đủ tám nỗi khổ cuộc đời.”

Nếm đủ tám nỗi khổ cuộc đời cái rắm chó, ngươi một kẻ ngay cả tiền mua nhà cùng lễ hỏi giá trên trời cũng chưa từng trải qua, ở trước mặt lão tử nói nếm đủ tám nỗi khổ cuộc đời?

Hứa Thất An lải nhải trong lòng.

“Đại sư cảm thấy, nữ sắc như thế nào?” Hứa Thất An hỏi.

“Đao cạo xương!” Tịnh Tư hòa thượng lời ít mà ý nhiều đánh giá.

“Lời ấy còn sớm, đại sư căn bản chưa từng động vào nữ sắc, sao biết nữ sắc không phải thứ mỹ diệu nhất thế gian.”

Hai người đối thoại, không sót một chữ nào nghe vào trong tai người vây xem.

“Không phải Kim Cương Trận sao? Sao bắt đầu nói về Phật pháp?”

“Nào phải nói Phật pháp, rõ ràng đang nói nữ sắc, vị đại nhân này trái lại từng chữ là châu ngọc, nói đến trong tâm khảm ta.”

Các nam nhân không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười “hê hê hê”.

Nữ nhân thì đỏ mặt, âm thầm “xùy” một ngụm.

“Ai da, cẩu nô tài sao lại nói những lời linh tinh vậy.” Phiếu Phiếu đỏ mặt, hơi cúi đầu.

“Mẹ, đại ca càng ngày càng không đứng đắn.” Hứa Linh Nguyệt dậm chân.

Thẩm thẩm không nói lời nào, có chút xấu hổ.

Hứa Nhị thúc là đã xấu hổ lại hổ thẹn, tiểu tử này nói hươu nói vượn cái gì vậy, nơi đây quan to quý tộc tập hợp, lại có mấy ngàn hơn vạn dân chúng vây xem, có mấy lời khó vào được nơi thanh nhã, thì đừng phun ra.

...

“Bần tăng quả thật chưa từng trải qua nữ sắc, nhưng nữ sắc mãnh như hổ, đây là việc các đời cao tăng truyền nhau, thí chủ chớ già mồm át lẽ phải.” Tịnh Tư không chút dao động.

“Câu cửa miệng nói, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!” Hứa Thất An phản bác.

Tịnh Tư ngạc nhiên: “Thí chủ lời ấy giải thích thế nào?”

Hứa Thất An không nói chuyện nữa.

“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con... Cái này có quan hệ gì với sắc đẹp đâu?”

“Có lẽ, bên trong ẩn chứa đạo lý cao thâm, chỉ là chúng ta không thể nhìn thấu?”

Trong lòng mọi người bên ngoài hiện lên nghi hoặc.

...

“Vậy bản quan trái lại có vài chuyện muốn thỉnh giáo đại sư.” Hứa Thất An nhìn chằm chằm hắn, cười khẩy nói: “Ngươi từng phụng dưỡng cha mẹ chưa? Ngươi từng vất vả lo liệu một gia đình chưa? Ngươi từng vác cuốc làm ruộng chưa?

“Phật môn không sinh đẻ sản xuất, cả ngày tụng kinh niệm Phật, cần khách hành hương đến nuôi. Bản quan hỏi ngươi, ngươi niệm là kinh gì, tụng là Phật gì?

“Lấy tư thái người xem ở trong cuộc sống đi một chuyến, liền tính là thể ngộ chúng sinh khó khăn? Cuộc đời tám nỗi khổ, Tịnh Tư ngươi chỉ từng thể nghiệm sinh, còn lại đều không có.

“Ngươi chỉ là hòa thượng giả mà thôi.”

Tịnh Tư trầm ngâm hồi lâu, trả lời: “Phật nhìn mọi thứ của thế gian, tự nhiên liền biết thế gian khó khăn.”

“Được!”

Hứa Thất An gật gật đầu, rút ra hắc kim trường đao, ở cánh tay cắt ra một vết thương máu tươi đầm đìa, hắn ôm vết thương, nhìn Tịnh Tư:

“Đại sư cảm thấy ta đau không?”

“Lưỡi đao vào người, nào có đạo lý không đau.” Tịnh Tư chắp hai tay lại.

“Vậy ngươi biết ta đau bao nhiêu?” Hứa Thất An hỏi lại.

Tịnh Tư im lặng, hắn có kim cương hộ thân, lưỡi đao không thể gia hại, quả thật không trả lời được.

“Đại sư còn không hiểu sao?” Hứa Thất An thở dài một tiếng: “Đây là cái gọi là “quan” của ngươi, ngươi chỉ biết ta đau, lại không biết ta đau bao nhiêu. Ngươi chỉ biết nhân gian khó khăn, lại khẳng định không biết rốt cuộc khổ bao nhiêu.

“Ngươi ngay cả khổ của thương sinh cũng không cách nào cảm nhận hiểu được, lại nói gì tới phổ độ chúng sinh? Chẳng phải là trò cười, bản quan kể với ngươi câu chuyện.”

Tịnh Tư chưa nói, nhưng làm ra tư thái nghe.

“Có một năm, thiên hạ đại hạn, dân chúng không có gạo để ăn, đói chết vô số. Có một vị công tử xuất thân nhà giàu nghe nói việc này, kinh ngạc nói một câu, đại sư biết hắn nói gì không?”

Tịnh Tư truy hỏi: “Hắn nói gì.”

Hứa Thất An nhìn chằm chằm Tịnh Tư tiểu hòa thượng, lộ ra nụ cười trào phúng, từng câu từng chữ: “Hà —— bất —— thực —— nhục —— mi (sao không ăn cháo thịt).”

Tịnh Tư hòa thượng như bị sét đánh, con ngươi hơi phóng đại, khuôn mặt dại ra.

“Nói hay lắm!”

“Tiểu hòa thượng kia không còn lời nào để chống đỡ, mau nhìn kìa, tiểu hòa thượng không còn lời nào để chống đỡ.”

Quần chúng bên ngoài lớn tiếng khen hay.

Hòa thượng sở trường nhất đấu khẩu, một cái mồm có thể nở hoa, ai cũng nói không lại, nhưng một phen nói chuyện của Hứa Thất An, khiến tiểu hòa thượng đến từ Tây Vực nghẹn lời.

Cảm giác này, chính là ở lĩnh vực Phật môn am hiểu nhất đánh bại bọn họ, từ góc độ người đứng xem mà nói, trình độ sướng so với Hứa Thất An chém ra một đao kia còn vui sướng hơn.

Sĩ khí đại chấn.

Chư công triều đình lặng lẽ nhìn, đấu võ mồm không phá được Kim Cương Trận, xem xem Hứa Thất An này có mục đích gì.

Lúc này, Hứa Thất An mang hắc kim trường đao để ở trước mặt Tịnh Tư hòa thượng, trầm giọng nói: “Đại sư, ngươi nếu cảm thấy bản quan nói không đúng, ngươi nếu cảm thấy mình thật có thể thể nghiệm dân gian khó khăn, vì sao không thử một phen.”

Tịnh Tư ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Thể nghiệm một phen?”

Hứa Thất An gật đầu: “Thu đi Kim Cương Bất Bại, ở trên cánh tay cắt một đao, ngươi liền có thể lĩnh ngộ cái đau của bản quan, lĩnh ngộ Phật pháp chân chính, mà không phải ‘sao không ăn cháo thịt’.”

“Không, không...” Tịnh Tư lắc đầu, như là đang thuyết phục mình đừng thử: “Thu đi Kim Cương Bất Bại, ta liền thua.”

“Người xuất gia tứ đại giai không, đại sư lại chấp nhất thắng bại như thế, đã rơi xuống tiểu thừa.” Hứa Thất An hướng dẫn từng bước:

“Thua một trận đấu pháp, đại sư lại thấy bầu trời rộng lớn hơn, thể hội Phật pháp chân chính, bên nào nặng bên nào nhẹ, đại sư mình châm chước.”