Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 548: Lực lượng chúng sinh (3)




Cuối đoạn cuộc đời này, là hắn nằm ở trên giường bệnh, kết thúc một đời của mình. Trước khi đi, bên cạnh chỉ có người vợ già nua tương tự.

Giờ khắc này, Hứa Thất An thế mà lại có loại cảm giác thoải mái “Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi”.

Một luân hồi chấm dứt, luân hồi thứ hai bắt đầu.

Từ sinh ra đến tử vong, cả đời hắn đều làm trâu cày, đều cố gắng “sống”, khi còn trẻ gánh vác việc học nặng nề, khi trẻ tuổi vì tương lai phấn đấu, đến trung niên phấn đấu vì con, đến già, vẫn như cũ đang phấn đấu vì đứa trẻ.

Trừ lúc thơ ấu chẳng lo nghĩ gì, đến thời điểm tắt thở, hắn mới chính thức “tự do”, cảm giác dỡ xuống toàn bộ trọng trách.

“Đây là tám nỗi khổ đời người sao, sinh lão bệnh tử, yêu phải biệt ly, oán hận kéo dài, muốn mà không được, cảm xúc chi phối... Như vậy cuộc đời có ý nghĩa gì, cuộc đời của ta không phải như thế, không nên là như vậy.”

Trong từng lần luân hồi, suy nghĩ xuất gia của Hứa Thất An càng ngày càng nặng, trong lòng có một thanh âm không ngừng nói: nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi, cuộc đời như vậy không có ý nghĩa.

Buông xuống tất cả cái này, ngươi liền tự do.

“Không đúng, không đúng, ý chí của ta xảy ra vấn đề rồi...” Hắn chợt ý thức được lối suy nghĩ của mình xảy ra vấn đề, giống như mắc bệnh tâm thần phân liệt.

Một cái mê hoặc hắn xuất gia, tìm kiếm tự do. Một cái thì kiên định lý niệm cùng cách nghĩ của bản thân.

Hai ý thức ở trong cơ thể va chạm, Hứa Thất An đau khổ ôm đầu.

“Nghĩ thứ khác, nghĩ cái mông trắng như tuyết của Phù Hương.”

...

Tất cả biểu hiện của hắn đều rơi vào trong mắt người vây xem ngoài sân, vô số người thấp thỏm lo âu cho hắn.

“Chuyện gì vậy, giống như rất khổ sở? Nhưng rõ ràng chưa xảy ra cái gì mà.”

Bát Khổ Trận tác dụng vào tâm linh, người ngoài không thể nhìn thấy thế giới tinh thần của Hứa Thất An, cũng liền không thể cộng tình.

“... Lúc này mới cửa ải thứ nhất, người nọ đã khổ sở như thế. Còn lên núi như thế nào?”

Một vị nhân sĩ giang hồ nghe vậy, cảm khái nói: “Cao thấp lập tức rõ ràng, lần đấu pháp này chỉ sợ xong rồi.”

Bọn họ cũng không biết cái gì là Bát Khổ Trận, chỉ là thấy Hứa Thất An tiến vào “bức hoạ cuộn tròn”, bắt đầu lên núi, kết quả đi chưa được mấy bước, bộ dáng đã như vậy.

Làm người ta thất vọng.

Trong lều che nắng chỗ hoàng thất, Phiếu Phiếu siết chặt nắm tay nho nhỏ, cả người căng thẳng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hứa Thất An, biểu hiện ra đầy đủ sự khẩn trương trong lòng.

Hoài Khánh nắm chén trà, chưa từng buông ra.

“Mẹ, đại ca tựa như rất thống khổ.” Hứa Linh Nguyệt mang theo tiếng sụt sịt nói.

Thẩm thẩm vội vàng nhìn về phía chồng, thấy hắn mặt trầm như nước, nhất thời không dám hỏi, nhỏ giọng an ủi: “Không sao không sao, đại ca con xưa nay là có tiền đồ, hắn ở Vân Châu ngay cả mấy vạn phản quân còn không sợ, còn sợ mấy con lừa trọc này sao.”

“Bá bá, đại ca của con làm sao vậy.” Hứa Linh m chỉ vào bầu trời.

“Không sao.”

Ngụy Uyên giọng điệu bình tĩnh, nhưng mu bàn tay hắn cầm lấy tay vịn nổi gân xanh, thân thể cũng không tự giác nghiêng về phía trước, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm “bức hoạ cuộn tròn”, chưa từng dời đi.

“Bát Khổ Trận!”

Thủ phụ Vương Trinh Văn hừ lạnh nói: “Trận này là cao tăng Phật môn dùng để rèn luyện Phật tâm, võ giả rơi vào trong đó, nếu không thể phá trận, tâm cảnh tan vỡ khác gì phế nhân. Nếu là bình yên qua trận, thì nói rõ người này có Phật tính. Ngươi liền nhân cơ hội độ hắn vào Phật môn.

“Độ Ách La Hán thủ đoạn được lắm, đánh mặt Đại Phụng ta như thế, thật không sợ trăm vạn tinh binh Đại Phụng ta sao.”

Thân là thủ phụ Đại Phụng, hoàng đế không có mặt, Vương Trinh Văn là người phát ngôn.

Hắn có được kiến thức uyên bác, thành thục thủ đoạn đấu đá chính trị, hai ba câu đã nói ra tính toán của Độ Ách La Hán.

Độ Ách đại sư niệm tụng Phật hiệu, giọng điệu vui mừng: “Quy y Phật môn, há không phải một tạo hóa.”

Sở Nguyên Chẩn vậy mới biết một tác dụng khác của Bát Khổ Trận, cũng biết vì sao số 6 Hằng Viễn vừa rồi muốn nói lại thôi.

Tính toán của Độ Ách La Hán, quả thật hơi âm hiểm.

Cửa thứ nhất trước thử Phật tính, nếu không có Phật tính, Hứa Thất An bị hủy thì hủy, Phật môn thắng. Nếu có Phật tính, đến tiếp sau còn có mấy cửa ải, mang hắn đưa vào không môn, như vậy Phật môn chẳng những thắng, còn hung hăng đánh vào mặt Đại Phụng.

Người phái ra đấu pháp, cuối cùng thành đệ tử cửa Phật, cái tát này thật độc ác.

Trong những lều che nắng, đám quan to quý tộc nhất thời biến sắc, các phu nhân cùng thiên kim tiểu thư vốn chỉ là xem náo nhiệt, cũng thu hồi tâm tính chơi đùa, không cười nói nữa.

Phiếu Phiếu lập tức khẩn trương hẳn lên, mở to đôi mắt hoa đào khóe mắt hơi nhếch lên, vội vàng nói: “Hoài Khánh Hoài Khánh, thủ phụ nói, không phá trận cẩu nô tài liền phế đi, phá trận cẩu nô tài liền thành hòa thượng, nên làm cái gì bây giờ.”

Hoài Khánh nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, nàng tuy kiến thức rộng rãi, học thức cao, nhưng phương diện tu hành tàm tạm, tình huống trước mắt vượt qua phạm trù năng lực của nàng.

“Vậy ngươi là muốn phế, hay là làm hòa thượng?” Hoài Khánh hỏi lại.

“Ta...” Phiếu Phiếu há miệng, chưa nói ra đáp án trong lòng.

Người phẫn nộ không chỉ quan to quý tộc trong lều che nắng, còn có dân chúng vây xem, ở Đại Phụng, dân chúng sinh hoạt ở kinh thành là kiêu ngạo nhất, bởi vì bọn họ ở thành thị trung tâm triều đình, có sự tự hào của dân chúng nước lớn.

Bởi vì khoảng thời gian này Tịnh Tư cùng Tịnh Trần “khiêu khích”, trong lòng dân chúng kinh thành sớm có oán giận, hôm nay Ti Thiên Giám đáp ứng đấu pháp với Phật môn, trời chưa sáng, nơi này đã tụ đầy dân chúng vây xem.

“Khinh người quá đáng, triều đình thế mà lại yếu đuối, năm lần bảy lượt bị Phật môn cưỡi ở trên đầu, những cao thủ kia đều không hé răng.”

Từng ánh mắt ngưng tụ ở trên người Hứa Thất An, mang theo khẩn trương, ngừng thở.

Thẩm thẩm bỗng nghe thấy một tiếng “Rắc”, thì ra là chồng ở bên cạnh bóp nát tay vịn của ghế tựa.

Nàng nhíu chặt lông mày tinh xảo, ảo não nói: “Sao lại chọn Ninh Yến đi đấu pháp, vậy, vậy như thế nào mới tốt đây?”

Chồng đặt nền móng cho đứa cháu, vất vả bồi dưỡng hai mươi năm, nếu thật giống vị lão đại nhân kia nói, không phá trận thì phế, vậy hai mươi năm bồi dưỡng của chồng liền hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Phá trận cũng không phải chuyện tốt, đích tôn chỉ Hứa Ninh Yến một mũi dòng độc đinh, làm hòa thượng...

Thẩm thẩm quay đầu nhìn con trai cùng con gái, Hứa Tân Niên cau mày, Hứa Linh Nguyệt cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp che kín lo lắng. Cuối đoạn cuộc đời này, là hắn nằm ở trên giường bệnh, kết thúc một đời của mình. Trước khi đi, bên cạnh chỉ có người vợ già nua tương tự.

Giờ khắc này, Hứa Thất An thế mà lại có loại cảm giác thoải mái “Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi”.

Một luân hồi chấm dứt, luân hồi thứ hai bắt đầu.

Từ sinh ra đến tử vong, cả đời hắn đều làm trâu cày, đều cố gắng “sống”, khi còn trẻ gánh vác việc học nặng nề, khi trẻ tuổi vì tương lai phấn đấu, đến trung niên phấn đấu vì con, đến già, vẫn như cũ đang phấn đấu vì đứa trẻ.

Trừ lúc thơ ấu chẳng lo nghĩ gì, đến thời điểm tắt thở, hắn mới chính thức “tự do”, cảm giác dỡ xuống toàn bộ trọng trách.

“Đây là tám nỗi khổ đời người sao, sinh lão bệnh tử, yêu phải biệt ly, oán hận kéo dài, muốn mà không được, cảm xúc chi phối... Như vậy cuộc đời có ý nghĩa gì, cuộc đời của ta không phải như thế, không nên là như vậy.”

Trong từng lần luân hồi, suy nghĩ xuất gia của Hứa Thất An càng ngày càng nặng, trong lòng có một thanh âm không ngừng nói: nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi, cuộc đời như vậy không có ý nghĩa.

Buông xuống tất cả cái này, ngươi liền tự do.

“Không đúng, không đúng, ý chí của ta xảy ra vấn đề rồi...” Hắn chợt ý thức được lối suy nghĩ của mình xảy ra vấn đề, giống như mắc bệnh tâm thần phân liệt.

Một cái mê hoặc hắn xuất gia, tìm kiếm tự do. Một cái thì kiên định lý niệm cùng cách nghĩ của bản thân.

Hai ý thức ở trong cơ thể va chạm, Hứa Thất An đau khổ ôm đầu.

“Nghĩ thứ khác, nghĩ cái mông trắng như tuyết của Phù Hương.”

...

Tất cả biểu hiện của hắn đều rơi vào trong mắt người vây xem ngoài sân, vô số người thấp thỏm lo âu cho hắn.

“Chuyện gì vậy, giống như rất khổ sở? Nhưng rõ ràng chưa xảy ra cái gì mà.”

Bát Khổ Trận tác dụng vào tâm linh, người ngoài không thể nhìn thấy thế giới tinh thần của Hứa Thất An, cũng liền không thể cộng tình.

“... Lúc này mới cửa ải thứ nhất, người nọ đã khổ sở như thế. Còn lên núi như thế nào?”

Một vị nhân sĩ giang hồ nghe vậy, cảm khái nói: “Cao thấp lập tức rõ ràng, lần đấu pháp này chỉ sợ xong rồi.”

Bọn họ cũng không biết cái gì là Bát Khổ Trận, chỉ là thấy Hứa Thất An tiến vào “bức hoạ cuộn tròn”, bắt đầu lên núi, kết quả đi chưa được mấy bước, bộ dáng đã như vậy.

Làm người ta thất vọng.

Trong lều che nắng chỗ hoàng thất, Phiếu Phiếu siết chặt nắm tay nho nhỏ, cả người căng thẳng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hứa Thất An, biểu hiện ra đầy đủ sự khẩn trương trong lòng.

Hoài Khánh nắm chén trà, chưa từng buông ra.

“Mẹ, đại ca tựa như rất thống khổ.” Hứa Linh Nguyệt mang theo tiếng sụt sịt nói.

Thẩm thẩm vội vàng nhìn về phía chồng, thấy hắn mặt trầm như nước, nhất thời không dám hỏi, nhỏ giọng an ủi: “Không sao không sao, đại ca con xưa nay là có tiền đồ, hắn ở Vân Châu ngay cả mấy vạn phản quân còn không sợ, còn sợ mấy con lừa trọc này sao.”

“Bá bá, đại ca của con làm sao vậy.” Hứa Linh m chỉ vào bầu trời.

“Không sao.”

Ngụy Uyên giọng điệu bình tĩnh, nhưng mu bàn tay hắn cầm lấy tay vịn nổi gân xanh, thân thể cũng không tự giác nghiêng về phía trước, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm “bức hoạ cuộn tròn”, chưa từng dời đi.

“Bát Khổ Trận!”

Thủ phụ Vương Trinh Văn hừ lạnh nói: “Trận này là cao tăng Phật môn dùng để rèn luyện Phật tâm, võ giả rơi vào trong đó, nếu không thể phá trận, tâm cảnh tan vỡ khác gì phế nhân. Nếu là bình yên qua trận, thì nói rõ người này có Phật tính. Ngươi liền nhân cơ hội độ hắn vào Phật môn.

“Độ Ách La Hán thủ đoạn được lắm, đánh mặt Đại Phụng ta như thế, thật không sợ trăm vạn tinh binh Đại Phụng ta sao.”

Thân là thủ phụ Đại Phụng, hoàng đế không có mặt, Vương Trinh Văn là người phát ngôn.

Hắn có được kiến thức uyên bác, thành thục thủ đoạn đấu đá chính trị, hai ba câu đã nói ra tính toán của Độ Ách La Hán.

Độ Ách đại sư niệm tụng Phật hiệu, giọng điệu vui mừng: “Quy y Phật môn, há không phải một tạo hóa.”

Sở Nguyên Chẩn vậy mới biết một tác dụng khác của Bát Khổ Trận, cũng biết vì sao số 6 Hằng Viễn vừa rồi muốn nói lại thôi.

Tính toán của Độ Ách La Hán, quả thật hơi âm hiểm.

Cửa thứ nhất trước thử Phật tính, nếu không có Phật tính, Hứa Thất An bị hủy thì hủy, Phật môn thắng. Nếu có Phật tính, đến tiếp sau còn có mấy cửa ải, mang hắn đưa vào không môn, như vậy Phật môn chẳng những thắng, còn hung hăng đánh vào mặt Đại Phụng.

Người phái ra đấu pháp, cuối cùng thành đệ tử cửa Phật, cái tát này thật độc ác.

Trong những lều che nắng, đám quan to quý tộc nhất thời biến sắc, các phu nhân cùng thiên kim tiểu thư vốn chỉ là xem náo nhiệt, cũng thu hồi tâm tính chơi đùa, không cười nói nữa.

Phiếu Phiếu lập tức khẩn trương hẳn lên, mở to đôi mắt hoa đào khóe mắt hơi nhếch lên, vội vàng nói: “Hoài Khánh Hoài Khánh, thủ phụ nói, không phá trận cẩu nô tài liền phế đi, phá trận cẩu nô tài liền thành hòa thượng, nên làm cái gì bây giờ.”

Hoài Khánh nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, nàng tuy kiến thức rộng rãi, học thức cao, nhưng phương diện tu hành tàm tạm, tình huống trước mắt vượt qua phạm trù năng lực của nàng.

“Vậy ngươi là muốn phế, hay là làm hòa thượng?” Hoài Khánh hỏi lại.

“Ta...” Phiếu Phiếu há miệng, chưa nói ra đáp án trong lòng.

Người phẫn nộ không chỉ quan to quý tộc trong lều che nắng, còn có dân chúng vây xem, ở Đại Phụng, dân chúng sinh hoạt ở kinh thành là kiêu ngạo nhất, bởi vì bọn họ ở thành thị trung tâm triều đình, có sự tự hào của dân chúng nước lớn.

Bởi vì khoảng thời gian này Tịnh Tư cùng Tịnh Trần “khiêu khích”, trong lòng dân chúng kinh thành sớm có oán giận, hôm nay Ti Thiên Giám đáp ứng đấu pháp với Phật môn, trời chưa sáng, nơi này đã tụ đầy dân chúng vây xem.

“Khinh người quá đáng, triều đình thế mà lại yếu đuối, năm lần bảy lượt bị Phật môn cưỡi ở trên đầu, những cao thủ kia đều không hé răng.”

Từng ánh mắt ngưng tụ ở trên người Hứa Thất An, mang theo khẩn trương, ngừng thở.

Thẩm thẩm bỗng nghe thấy một tiếng “Rắc”, thì ra là chồng ở bên cạnh bóp nát tay vịn của ghế tựa.

Nàng nhíu chặt lông mày tinh xảo, ảo não nói: “Sao lại chọn Ninh Yến đi đấu pháp, vậy, vậy như thế nào mới tốt đây?”

Chồng đặt nền móng cho đứa cháu, vất vả bồi dưỡng hai mươi năm, nếu thật giống vị lão đại nhân kia nói, không phá trận thì phế, vậy hai mươi năm bồi dưỡng của chồng liền hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Phá trận cũng không phải chuyện tốt, đích tôn chỉ Hứa Ninh Yến một mũi dòng độc đinh, làm hòa thượng...

Thẩm thẩm quay đầu nhìn con trai cùng con gái, Hứa Tân Niên cau mày, Hứa Linh Nguyệt cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp che kín lo lắng.