Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 520: Phật quang (2)




Ngày hôm sau, Hứa phủ bày tiệc lớn, mở tiệc chiêu đãi người thân bạn bè, dựa theo ý tứ của Hứa Tân Niên, phủ phân chia ra ba khu vực cho ba bộ phận khách nhân: tiền viện, hậu viện, trung đình.

Ngồi trong trung đình là bạn tốt cùng trường hắn, hậu viện người ngoài không tiện vào, cho nên ngồi là người cùng tộc. Tiền viện là đồng nghiệp của Hứa Nhị thúc cùng Hứa Thất An.

Ba nhóm khách nhân được phân cách hoàn mỹ, việc ai người ấy làm uống rượu chém gió, người đọc sách không để ý tới võ phu thô lỗ, võ phu cũng không quan tâm người đọc sách màu mè.

“Nhị lang không hổ là người đọc sách, an bài gọn gàng ngăn nắp.” Hứa Thất An vừa cùng tiểu lão đệ kính rượu chung quanh, vừa cảm khái.

“Lão sư của chúng ta sao không tới tham gia?” Hứa Thất An hỏi.

Hứa Nhị lang uống vài chén rượu, mặt ửng đỏ, thở ra mùi rượu, bất đắc dĩ nói: “Sáng nay hạ nhân đưa thiệp mời mang về tin tức, nói lão sư cùng hai vị đại nho đánh một trận, bị thương rồi.”

“Lại đánh nhau?” Hứa Thất An thầm nhủ, người đọc sách thư viện Vân Lộc tính tình đều nóng nảy như vậy sao.

Hai huynh đệ đi vòng nội viện, nơi này đều là tộc nhân, thẩm thẩm cùng Nhị thúc ở lại dùng bữa cùng tộc nhân Hứa thị. Mấy đứa bé ăn no ở trong sân chơi đùa, rất hâm mộ sân to của Hứa phủ.

Hứa Linh m xấu hổ làm bạn với trẻ con, từ đầu ăn đến đuôi, đánh chết không dời đi.

Tộc nhân Hứa thị cao hứng hỏng rồi, thời gian trước Hứa đại lang vừa phong tước, Hứa Nhị lang ngay sau đó liền đỗ hội nguyên, Hứa gia đây là dấu hiệu sắp quật khởi.

Cùng lúc thế hệ trẻ vui vẻ, nghĩ càng nhiều là dựa vào cây đại thụ này, tương lai nói không chừng có thể lên như diều gặp gió.

Thế hệ trước vui vẻ càng thêm thuần túy, nước mắt tèm nhem nói tổ tông hiển linh, Hứa thị sắp thành tộc lớn.

“Lư Nhị Đản (trứng dái lừa).” Một vị tộc lão đứng dậy, vỗ mu bàn tay Hứa Bình Chí, vui mừng nói:

“Đại lang cùng Nhị lang có thể thành tài, công ngươi không thể không có nha. Một văn một võ, đều để ngươi bồi dưỡng ra. Ngươi so với đám phu tử kia còn lợi hại hơn, trong nhà ta vừa lúc có hai đứa cháu nội, Nhị Đản ngươi giúp ta dẫn dắt vài năm?”

Lư Nhị Đản là nhũ danh của Nhị thúc, nhũ danh cha của Hứa Thất An là: Lư Đại Đản.

Cái xưng hô này cũng chỉ lão nhân trong tộc có thể gọi.

“Ha ha ha, được, không thành vấn đề, thúc công cứ mang hai thằng nhãi con đó đưa tới.” Hứa Bình Chí đang lúc đắc ý, có điểm phiêu rồi. Thậm chí cảm thấy Hứa Từ Cựu cùng Hứa Ninh Yến có thể thành tài, chính là công lao của hắn.

Thúc có công lao cái rắm, thúc rõ ràng là Hứa Bình Chí không được việc gì... Hứa Thất An mỉm cười, trong lòng lảm nhảm

Cha thật sự là không biết tự mình hiểu lấy, cha chỉ là một võ phu thô bỉ mà thôi... Trong lòng Hứa Tân Niên oán thầm.

Ở việc giáo dục con cái, không có ai khen mình, khiến trong lòng thẩm thẩm rất mất hứng, nhưng nghĩ đến trước kia khúc mắt với cháu trai, nàng cảm thấy nếu đứng ra tranh công, khẳng định sẽ bị cháu trai đối đầu.

...

Kinh thành, cửa phía tây.

Binh lính thủ thành bỗng nghe thấy phạm âm như có như không, mờ mịt giống như đến từ phía chân trời.

Một vị sĩ tốt ngoáy lỗ tai, phát hiện phạm âm vẫn quanh quẩn ở bên tai, “Này, các ngươi có nghe được thanh âm gì kỳ quái hay không...”

Hắn vừa hỏi xong, liền thấy đồng nghiệp đối diện cùng bên cạnh cũng đang ngoáy lỗ tai.

Lúc này, trên tường thành có người hô: “Phật quang, phía tây có phật quang...”

Binh lính dưới tường thành theo bản năng nắm chặt trường mâu, cảnh giác trông về phía xa, vài giây sau, bọn họ thấy phật quang ánh vàng rực rỡ từ phía tây dần dần dâng lên.

Giống như ánh sáng mặt trời mới mọc... Không, so với ánh mặt trời càng thuần túy hơn, càng có lực tương tác hơn.

Trong bất tri bất giác, bọn họ buông lỏng ra trường mâu đang nắm chặt, đưa mắt nhìn Phật quang thuần túy, ánh mắt thành kính mà ôn hòa, như là được tẩy rửa tâm linh.

Thiên hộ thủ thành dùng sức cắn chót lưỡi, đau đớn k1ch thích đại não hắn, đạt được tỉnh táo ngắn ngủi, lấy cái này để đối kháng “thành kính” trong lòng.

Hắn lảo đảo đẩy ra binh lính si ngốc nhìn về phía tây, nắm lên trống chùy, một lần lại một lần, dùng sức gõ.

Thùng thùng thùng...

Tiếng trống nặng nề truyền khắp nơi, chấn động trong lòng sĩ tốt thủ thành, chấn động trong lòng dân chúng đông thành.

...

“Đến rồi!”

Hứa Thất An đang nâng chén kính rượu, trong đầu vang lên lời vô nghĩa của Thần Thù hòa thượng.

Đến rồi, cái gì đến rồi?

Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tỉnh ngộ, đoàn sứ giả Phật môn đến rồi.

Rốt cuộc... Phật môn Tây Vực rốt cuộc tới kinh thành.

Bọn họ vì vụ án Tang Bạc mà đến, vì Thần Thù hòa thượng mà đến.

Lai giả bất thiện.

Hắn tới thế giới này hơn nửa năm, sắp lần đầu tiếp xúc cao tăng Phật môn Tây Vực.

Giám chính đã che chắn chân trời cho ta, tăng nhân phật môn hẳn là không thể nhìn thấu Thần Thù hòa thượng tồn tại... Ta làm quan chủ sự Tang Bạc, khẳng định không thể tránh giao tiếp với các hòa thượng... Ta nghe nói Phật môn có các loại thần thông quỷ dị, ví dụ như “Tha Tâm Thông” vân vân, nếu là như vậy, bọn họ có phải có thể nghe được ý nghĩ của ta hay không?

Hứa Thất An như đối mặt đại địch.

Mặt trời đang treo cao, tiệc rượu dần vào cảnh đẹp, Hứa Thất An sau khi kính một vòng, liền lấy đi WC làm lý do để rời bàn, trở lại thư phòng, châm chước như thế nào đối mặt đoàn sứ giả Phật môn Tây Vực.

Chung Ly ngồi ở bên cạnh cái bàn vuông, cúi đầu, ăn từng miếng nhỏ thức ăn.

Căn cứ chuẩn bị khoảng thời gian này, hắn cho rằng đoàn sứ giả Phật môn Tây Vực, lần này bái phỏng kinh thành có hai mục đích.

Mục đích hàng đầu đương nhiên là tìm hiểu từ đầu đến cuối vụ án Tang Bạc, cũng là mục đích chủ yếu chuyến đi này của bọn họ.

“Cũng không biết đám lừa trọc chỉ tìm hiểu, hay là muốn ở lâu kinh thành, truy tra tung tích Thần Thù hòa thượng... Cái này, đại khái chờ bọn hắn làm rõ tình huống lại quyết định sau.” Hứa Thất An xoay bút lông trong tay.

Mục đích thứ yếu, hẳn là đến khởi binh vấn tội.

Phật môn cùng Đại Phụng quan hệ rất phức tạp, thuộc loại minh hữu mặt ngoài cười hì hì, trong lòng mmp (chửi má nó).

Ví dụ như chiến dịch Sơn Hải quan năm đó, Tây Vực Phật quốc cùng Đại Phụng là đồng minh, thuộc loại nước chiến thắng. Nam Cương và phương Bắc là quốc gia thua trận.

Nhưng, trải qua lần đó mộng cảnh chết mà sống lại, Hứa Thất An phát hiện chiến dịch Sơn Hải quan không đơn giản như sách sử ghi lại, bởi vì đông bắc Vu thần giáo cũng tham dự trong đó.

“Man tộc Nam Cương, man tộc phương Bắc, Yêu tộc phương Bắc, đông bắc Vu thần giáo... Nếu lại thêm dư nghiệt Vạn Yêu quốc cũng tham dự, trận doanh phe chiến bại phải khổng lồ hơn nhiều.

“Đổi lại mà nói, năm đó quốc lực Đại Phụng mạnh bao nhiêu? Phật môn Tây Vực mạnh bao nhiêu? Ngụy Uyên bản lãnh lĩnh quân đánh trận mạnh bao nhiêu? Nghĩ kỹ mà cực sợ hãi.” Ngày hôm sau, Hứa phủ bày tiệc lớn, mở tiệc chiêu đãi người thân bạn bè, dựa theo ý tứ của Hứa Tân Niên, phủ phân chia ra ba khu vực cho ba bộ phận khách nhân: tiền viện, hậu viện, trung đình.

Ngồi trong trung đình là bạn tốt cùng trường hắn, hậu viện người ngoài không tiện vào, cho nên ngồi là người cùng tộc. Tiền viện là đồng nghiệp của Hứa Nhị thúc cùng Hứa Thất An.

Ba nhóm khách nhân được phân cách hoàn mỹ, việc ai người ấy làm uống rượu chém gió, người đọc sách không để ý tới võ phu thô lỗ, võ phu cũng không quan tâm người đọc sách màu mè.

“Nhị lang không hổ là người đọc sách, an bài gọn gàng ngăn nắp.” Hứa Thất An vừa cùng tiểu lão đệ kính rượu chung quanh, vừa cảm khái.

“Lão sư của chúng ta sao không tới tham gia?” Hứa Thất An hỏi.

Hứa Nhị lang uống vài chén rượu, mặt ửng đỏ, thở ra mùi rượu, bất đắc dĩ nói: “Sáng nay hạ nhân đưa thiệp mời mang về tin tức, nói lão sư cùng hai vị đại nho đánh một trận, bị thương rồi.”

“Lại đánh nhau?” Hứa Thất An thầm nhủ, người đọc sách thư viện Vân Lộc tính tình đều nóng nảy như vậy sao.

Hai huynh đệ đi vòng nội viện, nơi này đều là tộc nhân, thẩm thẩm cùng Nhị thúc ở lại dùng bữa cùng tộc nhân Hứa thị. Mấy đứa bé ăn no ở trong sân chơi đùa, rất hâm mộ sân to của Hứa phủ.

Hứa Linh m xấu hổ làm bạn với trẻ con, từ đầu ăn đến đuôi, đánh chết không dời đi.

Tộc nhân Hứa thị cao hứng hỏng rồi, thời gian trước Hứa đại lang vừa phong tước, Hứa Nhị lang ngay sau đó liền đỗ hội nguyên, Hứa gia đây là dấu hiệu sắp quật khởi.

Cùng lúc thế hệ trẻ vui vẻ, nghĩ càng nhiều là dựa vào cây đại thụ này, tương lai nói không chừng có thể lên như diều gặp gió.

Thế hệ trước vui vẻ càng thêm thuần túy, nước mắt tèm nhem nói tổ tông hiển linh, Hứa thị sắp thành tộc lớn.

“Lư Nhị Đản (trứng dái lừa).” Một vị tộc lão đứng dậy, vỗ mu bàn tay Hứa Bình Chí, vui mừng nói:

“Đại lang cùng Nhị lang có thể thành tài, công ngươi không thể không có nha. Một văn một võ, đều để ngươi bồi dưỡng ra. Ngươi so với đám phu tử kia còn lợi hại hơn, trong nhà ta vừa lúc có hai đứa cháu nội, Nhị Đản ngươi giúp ta dẫn dắt vài năm?”

Lư Nhị Đản là nhũ danh của Nhị thúc, nhũ danh cha của Hứa Thất An là: Lư Đại Đản.

Cái xưng hô này cũng chỉ lão nhân trong tộc có thể gọi.

“Ha ha ha, được, không thành vấn đề, thúc công cứ mang hai thằng nhãi con đó đưa tới.” Hứa Bình Chí đang lúc đắc ý, có điểm phiêu rồi. Thậm chí cảm thấy Hứa Từ Cựu cùng Hứa Ninh Yến có thể thành tài, chính là công lao của hắn.

Thúc có công lao cái rắm, thúc rõ ràng là Hứa Bình Chí không được việc gì... Hứa Thất An mỉm cười, trong lòng lảm nhảm

Cha thật sự là không biết tự mình hiểu lấy, cha chỉ là một võ phu thô bỉ mà thôi... Trong lòng Hứa Tân Niên oán thầm.

Ở việc giáo dục con cái, không có ai khen mình, khiến trong lòng thẩm thẩm rất mất hứng, nhưng nghĩ đến trước kia khúc mắt với cháu trai, nàng cảm thấy nếu đứng ra tranh công, khẳng định sẽ bị cháu trai đối đầu.

...

Kinh thành, cửa phía tây.

Binh lính thủ thành bỗng nghe thấy phạm âm như có như không, mờ mịt giống như đến từ phía chân trời.

Một vị sĩ tốt ngoáy lỗ tai, phát hiện phạm âm vẫn quanh quẩn ở bên tai, “Này, các ngươi có nghe được thanh âm gì kỳ quái hay không...”

Hắn vừa hỏi xong, liền thấy đồng nghiệp đối diện cùng bên cạnh cũng đang ngoáy lỗ tai.

Lúc này, trên tường thành có người hô: “Phật quang, phía tây có phật quang...”

Binh lính dưới tường thành theo bản năng nắm chặt trường mâu, cảnh giác trông về phía xa, vài giây sau, bọn họ thấy phật quang ánh vàng rực rỡ từ phía tây dần dần dâng lên.

Giống như ánh sáng mặt trời mới mọc... Không, so với ánh mặt trời càng thuần túy hơn, càng có lực tương tác hơn.

Trong bất tri bất giác, bọn họ buông lỏng ra trường mâu đang nắm chặt, đưa mắt nhìn Phật quang thuần túy, ánh mắt thành kính mà ôn hòa, như là được tẩy rửa tâm linh.

Thiên hộ thủ thành dùng sức cắn chót lưỡi, đau đớn k1ch thích đại não hắn, đạt được tỉnh táo ngắn ngủi, lấy cái này để đối kháng “thành kính” trong lòng.

Hắn lảo đảo đẩy ra binh lính si ngốc nhìn về phía tây, nắm lên trống chùy, một lần lại một lần, dùng sức gõ.

Thùng thùng thùng...

Tiếng trống nặng nề truyền khắp nơi, chấn động trong lòng sĩ tốt thủ thành, chấn động trong lòng dân chúng đông thành.

...

“Đến rồi!”

Hứa Thất An đang nâng chén kính rượu, trong đầu vang lên lời vô nghĩa của Thần Thù hòa thượng.

Đến rồi, cái gì đến rồi?

Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tỉnh ngộ, đoàn sứ giả Phật môn đến rồi.

Rốt cuộc... Phật môn Tây Vực rốt cuộc tới kinh thành.

Bọn họ vì vụ án Tang Bạc mà đến, vì Thần Thù hòa thượng mà đến.

Lai giả bất thiện.

Hắn tới thế giới này hơn nửa năm, sắp lần đầu tiếp xúc cao tăng Phật môn Tây Vực.

Giám chính đã che chắn chân trời cho ta, tăng nhân phật môn hẳn là không thể nhìn thấu Thần Thù hòa thượng tồn tại... Ta làm quan chủ sự Tang Bạc, khẳng định không thể tránh giao tiếp với các hòa thượng... Ta nghe nói Phật môn có các loại thần thông quỷ dị, ví dụ như “Tha Tâm Thông” vân vân, nếu là như vậy, bọn họ có phải có thể nghe được ý nghĩ của ta hay không?

Hứa Thất An như đối mặt đại địch.

Mặt trời đang treo cao, tiệc rượu dần vào cảnh đẹp, Hứa Thất An sau khi kính một vòng, liền lấy đi WC làm lý do để rời bàn, trở lại thư phòng, châm chước như thế nào đối mặt đoàn sứ giả Phật môn Tây Vực.

Chung Ly ngồi ở bên cạnh cái bàn vuông, cúi đầu, ăn từng miếng nhỏ thức ăn.

Căn cứ chuẩn bị khoảng thời gian này, hắn cho rằng đoàn sứ giả Phật môn Tây Vực, lần này bái phỏng kinh thành có hai mục đích.

Mục đích hàng đầu đương nhiên là tìm hiểu từ đầu đến cuối vụ án Tang Bạc, cũng là mục đích chủ yếu chuyến đi này của bọn họ.

“Cũng không biết đám lừa trọc chỉ tìm hiểu, hay là muốn ở lâu kinh thành, truy tra tung tích Thần Thù hòa thượng... Cái này, đại khái chờ bọn hắn làm rõ tình huống lại quyết định sau.” Hứa Thất An xoay bút lông trong tay.

Mục đích thứ yếu, hẳn là đến khởi binh vấn tội.

Phật môn cùng Đại Phụng quan hệ rất phức tạp, thuộc loại minh hữu mặt ngoài cười hì hì, trong lòng mmp (chửi má nó).

Ví dụ như chiến dịch Sơn Hải quan năm đó, Tây Vực Phật quốc cùng Đại Phụng là đồng minh, thuộc loại nước chiến thắng. Nam Cương và phương Bắc là quốc gia thua trận.

Nhưng, trải qua lần đó mộng cảnh chết mà sống lại, Hứa Thất An phát hiện chiến dịch Sơn Hải quan không đơn giản như sách sử ghi lại, bởi vì đông bắc Vu thần giáo cũng tham dự trong đó.

“Man tộc Nam Cương, man tộc phương Bắc, Yêu tộc phương Bắc, đông bắc Vu thần giáo... Nếu lại thêm dư nghiệt Vạn Yêu quốc cũng tham dự, trận doanh phe chiến bại phải khổng lồ hơn nhiều.

“Đổi lại mà nói, năm đó quốc lực Đại Phụng mạnh bao nhiêu? Phật môn Tây Vực mạnh bao nhiêu? Ngụy Uyên bản lãnh lĩnh quân đánh trận mạnh bao nhiêu? Nghĩ kỹ mà cực sợ hãi.”