Phiếu Phiếu nếu là tiểu nữ vương hộp đêm gần đủ tiêu chuẩn, vậy nữ nhân này chính là nữ vương hộp đêm đúng tiêu chuẩn.
Nữ tử quyến rũ kia phát hiện Hứa Thất An trắng trợn đánh giá, cũng không tức giận, ngược lại đá lông nheo. Các thiếu hiệp ngồi cùng bàn với nàng nhao nhao quay đầu nhìn tới.
Sau khi thấy rõ sai phục Đả Canh Nhân của Hứa Thất An, lại làm bộ không có việc gì quay đầu về.
Tiểu nhị bưng thịt bò, lạc, thịt dê… các loại món ăn, cùng với một vò rượu ngon.
“Đại nhân, rượu và thức ăn của các ngài, mời thong thả dùng.”
“Tiểu nhị, cho bàn bên kia một vò Lafite năm 82, bản quan mời khách.” Hứa Thất An hướng nữ tử yêu diễm nháy mắt.
Tiểu nhị chưa nghe hiểu, ngây ra.
“Một vò Xuân Ý Nùng.”
Đây là rượu đắt nhất trong tửu lâu.
“Được rồi.”
Phát hiện Hứa Thất An cùng “nữ thần” tương tác, các thiếu hiệp trong lòng thấy ghen, lại không dám hướng Đả Canh Nhân phát hỏa, liền xả cơn giận trên người tiểu nhị, cả giận nói:
“Tiểu nhị, cho thêm năm cân thịt bò.”
“Khách quan, tiểu điếm không có nhiều thịt bò như vậy.”
“Dựa vào cái gì người ta có thể gọi hai cân, chúng ta nhiều người như vậy, chỉ có thể gọi một cân?”
Thịt bò ở thời đại này là xa xỉ phẩm, đều là những con bò chết già, bệnh nặng, muốn giết còn phải trải qua nha môn xét duyệt. Lại thêm gần đây làm ăn vô cùng tốt, bởi vậy trong tửu lâu trữ hàng không nhiều, Hứa Thất An bên này gọi là hai cân.
Nào ngờ tiểu nhị trừng mắt, có ngạo khí người kinh thành tự có: “Người ta là làm việc ở nha môn, khách quan ngài sáng nay ra ngoài nhất định là chưa soi gương.”
“...”
Hai gã Đồng la cười ha ha: “Mấy thằng khờ này.”
Lúc này, Hứa Thất An thấy một nữ nhân lên lầu, ánh mắt ở đại sảnh quét một vòng, sau đó lập tức đi đến bên này của mình, ở cao hướng xuống, khí thế hùng hổ trừng mắt nhìn hắn.
“Mang hầu bao trả ta.”
Nữ nhân này nhìn qua khoảng hơn ba mươi, dáng người bình thường, tư sắc càng thêm bình thường.
Người đẹp tầm tuổi này Hứa Thất An từng gặp không ít, ví dụ như Trần quý phi; ví dụ như hoàng hậu; ví dụ như thẩm thẩm nhà hắn. Luận giá trị nhan sắc luận dáng người, mỗi một vị đều treo lên đánh nữ tử này.
Nhưng nàng có một luồng khí, là thứ những người phụ nữ đẹp kia không có.
Kiều man... Đúng, chính là loại kiều man tùy hứng này.
Loại khí chất này xuất hiện ở trên thân một bà dì già, trái lại cũng hiếm thấy.
Trong lòng Hứa Thất An có tính toán, ngoài miệng không thừa nhận: “Hầu bao nào?”
“Hầu bao màu xanh lục nhạt, bên trong có hai mươi lượng vàng.” Nữ nhân hai tay ấn mặt bàn, nhìn xuống Hứa Thất An, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trả lại cho ta.”
V…vàng?! Hứa Thất An tim đập thình thịch, mặt ngoài bình tĩnh như cũ, thậm chí khó hiểu: “Vị đại thẩm này, ngươi đánh mất hầu bao, liên quan gì tới ta?”
“Đại thẩm!?” Nàng thét to.
Vị thẩm thẩm này tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng, bên tai cũng đỏ rồi, trợn to mắt, lửa giận muốn phun ra trừng mắt nhìn Hứa Thất An.
Phản ứng này là chuyện gì, bản thân nhiều tuổi trong lòng không biết sao... Hứa Thất An khoát tay, đuổi nàng: “Ta không nhặt hầu bao của ngươi, mau cút đi.”
Cô gái hít sâu một hơi, quay đầu hô: “Lại đây!”
Đầu cầu thang, thò thò thụt thụt lộ ra khuôn mặt một đứa nhỏ, chính là đứa nhỏ vừa rồi bị Hứa Thất An dọa chạy, cũng là đứa nhỏ thấy hắn nhặt hầu bao.
“Hắn, là hắn nhặt hầu bao, còn uy hiếp ta.” Đứa nhỏ chỉ vào Hứa Thất An, lớn tiếng nói.
Tửu khách xung quanh nhao nhao nhìn tới, nữ tử yêu mị kia cũng nhìn lại, cười tủm tỉm xem kịch.
“Nhóc, lại đây.” Hứa Thất An vẫy vẫy tay.
Đứa nhỏ lắc đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
Hứa Thất An từ trong lòng lấy ra một hạt bạc vụn, bấm tay bắn ra, bạc sau khi rơi xuống đất, lăn ‘lộc cộc’ đến trước mặt đứa nhỏ, hắn cười tủm tỉm nói:
“Ngươi nói một lần nữa, vừa rồi ta chưa nghe rõ.”
Đứa bé mặt mày hớn hở nhặt lên bạc vụn, lớn tiếng nói: “Ta chưa nhìn thấy cái gì hết, ta không biết cái gì hết.”
Hứa Thất An cười ha ha, “Đi mua mứt quả ăn.”
Đứa bé vui sướng xuống lầu.
Hai gã Đồng la cười to theo, trêu tức nhìn nữ tử nhan sắc bình thường.
Tửu khách xung quanh cũng dời ánh mắt đi, không có hứng thú nhìn nữa, tiếp tục chú ý so đấu trên lôi đài.
Cho dù là gà con mới đến kinh thành, cũng biết Đả Canh Nhân là địa đầu xà kinh thành, không thể trêu vào. Nữ nhân này nhìn là biết tóc dài kiến thức ngắn, không biết Đả Canh Nhân lợi hại.
Đừng nói nhặt hầu bao của ngươi, đó là kéo ngươi tới trong phòng riêng lâm hạnh, ngươi nếu là không có hậu trường, cũng không có cách nào cả.
Nữ nhân nhìn chằm chằm Hứa Thất An một lát, bỗng nhoẻn miệng cười, thế mà lại có chút quyến rũ khó có thể nói nên lời.
Nàng thoải mái ngồi xuống, cầm lấy bát đũa Hứa Thất An chưa dùng, như bên cạnh không có ai bắt đầu ăn, tựa như là rất đói bụng, ban đầu ăn có chút vội, lót dạ xong, tướng ăn lập tức trở nên tao nhã.
Chờ nàng uống một ly rượu nhỏ, nhìn Hứa Thất An, cười lạnh nói: “Ồ, vị đại nhân này chưa mang tiểu nữ tử trói lại áp giải đến nha môn sao?”
Hứa Thất An bình tĩnh đáp lại: “Đại thẩm, mấy miếng cơm mà thôi, không đến mức.”
Nữ nhân này đánh giá là đến giờ cơm đã đói bụng, sờ hầu bao không thấy, liền tìm kiếm đường cũ, tìm tới chỗ hắn.
Đại thẩm... Nàng lại có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ, ta đoán hắn là con ông cháu cha sống ở trên công lao của trưởng bối, nếu không tuổi còn trẻ sao có khả năng lên làm Ngân la.” Một vị thiếu hiệp bên cạnh hạ giọng, oán hận nói.
Nữ tử tuổi tác tương đương thẩm thẩm nghe vậy, như khiêu khích lườm nguýt Hứa Thất An một cái.
“Không sai, ngay cả hầu bao của một đại thẩm cũng tham, liền biết không phải thứ tốt.” Một vị thiếu hiệp khác thấp giọng nói.
Nữ tử vừa nghe, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi tốt xấu là Ngân la, người khác ở sau lưng oán thầm nghị luận, không tức giận sao?”
Nữ nhân này còn rất lòng dạ hẹp hòi... Hứa Thất An cười hỏi: “Ngươi cảm thấy nên làm cái gì bây giờ.”
Nữ nhân cả giận nói: “Đưa hết vào đại lao Đả Canh Nhân.”
Lời này bị các thiếu hiệp bàn bên nghe thấy, nhưng bọn họ không tranh cãi, ăn ý ngậm miệng. Chung quy vẫn là không dám trêu vào Đả Canh Nhân.
“Vậy thì quá phận rồi, người ta chỉ là lắm lời vài câu.” Hứa Thất An nói xong, bổ sung nói: “Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, cũng không bắt chẹt được mấy lượng bạc, lãng phí tinh lực.”
Các thiếu hiệp giận mà không dám nói gì.
Nữ nhân không quan tâm Hứa Thất An nữa, vừa từng miếng nhỏ uống rượu dùng bữa, vừa bừng bừng hứng thú xem võ phu đánh nhau trên lôi đài.
Hứa Thất An sở dĩ chưa đuổi đi vị đại thẩm thú vị này, là cảm thấy nàng không bình thường giống bề ngoài nhìn.
Nhắc lại một lần, nàng bề ngoài quả thật rất bình thường, không có dáng người đẫy đà mê người, không có dung mạo xinh đẹp động lòng người. Phiếu Phiếu nếu là tiểu nữ vương hộp đêm gần đủ tiêu chuẩn, vậy nữ nhân này chính là nữ vương hộp đêm đúng tiêu chuẩn.
Nữ tử quyến rũ kia phát hiện Hứa Thất An trắng trợn đánh giá, cũng không tức giận, ngược lại đá lông nheo. Các thiếu hiệp ngồi cùng bàn với nàng nhao nhao quay đầu nhìn tới.
Sau khi thấy rõ sai phục Đả Canh Nhân của Hứa Thất An, lại làm bộ không có việc gì quay đầu về.
Tiểu nhị bưng thịt bò, lạc, thịt dê… các loại món ăn, cùng với một vò rượu ngon.
“Đại nhân, rượu và thức ăn của các ngài, mời thong thả dùng.”
“Tiểu nhị, cho bàn bên kia một vò Lafite năm 82, bản quan mời khách.” Hứa Thất An hướng nữ tử yêu diễm nháy mắt.
Tiểu nhị chưa nghe hiểu, ngây ra.
“Một vò Xuân Ý Nùng.”
Đây là rượu đắt nhất trong tửu lâu.
“Được rồi.”
Phát hiện Hứa Thất An cùng “nữ thần” tương tác, các thiếu hiệp trong lòng thấy ghen, lại không dám hướng Đả Canh Nhân phát hỏa, liền xả cơn giận trên người tiểu nhị, cả giận nói:
“Tiểu nhị, cho thêm năm cân thịt bò.”
“Khách quan, tiểu điếm không có nhiều thịt bò như vậy.”
“Dựa vào cái gì người ta có thể gọi hai cân, chúng ta nhiều người như vậy, chỉ có thể gọi một cân?”
Thịt bò ở thời đại này là xa xỉ phẩm, đều là những con bò chết già, bệnh nặng, muốn giết còn phải trải qua nha môn xét duyệt. Lại thêm gần đây làm ăn vô cùng tốt, bởi vậy trong tửu lâu trữ hàng không nhiều, Hứa Thất An bên này gọi là hai cân.
Nào ngờ tiểu nhị trừng mắt, có ngạo khí người kinh thành tự có: “Người ta là làm việc ở nha môn, khách quan ngài sáng nay ra ngoài nhất định là chưa soi gương.”
“...”
Hai gã Đồng la cười ha ha: “Mấy thằng khờ này.”
Lúc này, Hứa Thất An thấy một nữ nhân lên lầu, ánh mắt ở đại sảnh quét một vòng, sau đó lập tức đi đến bên này của mình, ở cao hướng xuống, khí thế hùng hổ trừng mắt nhìn hắn.
“Mang hầu bao trả ta.”
Nữ nhân này nhìn qua khoảng hơn ba mươi, dáng người bình thường, tư sắc càng thêm bình thường.
Người đẹp tầm tuổi này Hứa Thất An từng gặp không ít, ví dụ như Trần quý phi; ví dụ như hoàng hậu; ví dụ như thẩm thẩm nhà hắn. Luận giá trị nhan sắc luận dáng người, mỗi một vị đều treo lên đánh nữ tử này.
Nhưng nàng có một luồng khí, là thứ những người phụ nữ đẹp kia không có.
Kiều man... Đúng, chính là loại kiều man tùy hứng này.
Loại khí chất này xuất hiện ở trên thân một bà dì già, trái lại cũng hiếm thấy.
Trong lòng Hứa Thất An có tính toán, ngoài miệng không thừa nhận: “Hầu bao nào?”
“Hầu bao màu xanh lục nhạt, bên trong có hai mươi lượng vàng.” Nữ nhân hai tay ấn mặt bàn, nhìn xuống Hứa Thất An, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trả lại cho ta.”
V…vàng?! Hứa Thất An tim đập thình thịch, mặt ngoài bình tĩnh như cũ, thậm chí khó hiểu: “Vị đại thẩm này, ngươi đánh mất hầu bao, liên quan gì tới ta?”
“Đại thẩm!?” Nàng thét to.
Vị thẩm thẩm này tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng, bên tai cũng đỏ rồi, trợn to mắt, lửa giận muốn phun ra trừng mắt nhìn Hứa Thất An.
Phản ứng này là chuyện gì, bản thân nhiều tuổi trong lòng không biết sao... Hứa Thất An khoát tay, đuổi nàng: “Ta không nhặt hầu bao của ngươi, mau cút đi.”
Cô gái hít sâu một hơi, quay đầu hô: “Lại đây!”
Đầu cầu thang, thò thò thụt thụt lộ ra khuôn mặt một đứa nhỏ, chính là đứa nhỏ vừa rồi bị Hứa Thất An dọa chạy, cũng là đứa nhỏ thấy hắn nhặt hầu bao.
“Hắn, là hắn nhặt hầu bao, còn uy hiếp ta.” Đứa nhỏ chỉ vào Hứa Thất An, lớn tiếng nói.
Tửu khách xung quanh nhao nhao nhìn tới, nữ tử yêu mị kia cũng nhìn lại, cười tủm tỉm xem kịch.
“Nhóc, lại đây.” Hứa Thất An vẫy vẫy tay.
Đứa nhỏ lắc đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
Hứa Thất An từ trong lòng lấy ra một hạt bạc vụn, bấm tay bắn ra, bạc sau khi rơi xuống đất, lăn ‘lộc cộc’ đến trước mặt đứa nhỏ, hắn cười tủm tỉm nói:
“Ngươi nói một lần nữa, vừa rồi ta chưa nghe rõ.”
Đứa bé mặt mày hớn hở nhặt lên bạc vụn, lớn tiếng nói: “Ta chưa nhìn thấy cái gì hết, ta không biết cái gì hết.”
Hứa Thất An cười ha ha, “Đi mua mứt quả ăn.”
Đứa bé vui sướng xuống lầu.
Hai gã Đồng la cười to theo, trêu tức nhìn nữ tử nhan sắc bình thường.
Tửu khách xung quanh cũng dời ánh mắt đi, không có hứng thú nhìn nữa, tiếp tục chú ý so đấu trên lôi đài.
Cho dù là gà con mới đến kinh thành, cũng biết Đả Canh Nhân là địa đầu xà kinh thành, không thể trêu vào. Nữ nhân này nhìn là biết tóc dài kiến thức ngắn, không biết Đả Canh Nhân lợi hại.
Đừng nói nhặt hầu bao của ngươi, đó là kéo ngươi tới trong phòng riêng lâm hạnh, ngươi nếu là không có hậu trường, cũng không có cách nào cả.
Nữ nhân nhìn chằm chằm Hứa Thất An một lát, bỗng nhoẻn miệng cười, thế mà lại có chút quyến rũ khó có thể nói nên lời.
Nàng thoải mái ngồi xuống, cầm lấy bát đũa Hứa Thất An chưa dùng, như bên cạnh không có ai bắt đầu ăn, tựa như là rất đói bụng, ban đầu ăn có chút vội, lót dạ xong, tướng ăn lập tức trở nên tao nhã.
Chờ nàng uống một ly rượu nhỏ, nhìn Hứa Thất An, cười lạnh nói: “Ồ, vị đại nhân này chưa mang tiểu nữ tử trói lại áp giải đến nha môn sao?”
Hứa Thất An bình tĩnh đáp lại: “Đại thẩm, mấy miếng cơm mà thôi, không đến mức.”
Nữ nhân này đánh giá là đến giờ cơm đã đói bụng, sờ hầu bao không thấy, liền tìm kiếm đường cũ, tìm tới chỗ hắn.
Đại thẩm... Nàng lại có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ, ta đoán hắn là con ông cháu cha sống ở trên công lao của trưởng bối, nếu không tuổi còn trẻ sao có khả năng lên làm Ngân la.” Một vị thiếu hiệp bên cạnh hạ giọng, oán hận nói.
Nữ tử tuổi tác tương đương thẩm thẩm nghe vậy, như khiêu khích lườm nguýt Hứa Thất An một cái.
“Không sai, ngay cả hầu bao của một đại thẩm cũng tham, liền biết không phải thứ tốt.” Một vị thiếu hiệp khác thấp giọng nói.
Nữ tử vừa nghe, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi tốt xấu là Ngân la, người khác ở sau lưng oán thầm nghị luận, không tức giận sao?”
Nữ nhân này còn rất lòng dạ hẹp hòi... Hứa Thất An cười hỏi: “Ngươi cảm thấy nên làm cái gì bây giờ.”
Nữ nhân cả giận nói: “Đưa hết vào đại lao Đả Canh Nhân.”
Lời này bị các thiếu hiệp bàn bên nghe thấy, nhưng bọn họ không tranh cãi, ăn ý ngậm miệng. Chung quy vẫn là không dám trêu vào Đả Canh Nhân.
“Vậy thì quá phận rồi, người ta chỉ là lắm lời vài câu.” Hứa Thất An nói xong, bổ sung nói: “Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, cũng không bắt chẹt được mấy lượng bạc, lãng phí tinh lực.”
Các thiếu hiệp giận mà không dám nói gì.
Nữ nhân không quan tâm Hứa Thất An nữa, vừa từng miếng nhỏ uống rượu dùng bữa, vừa bừng bừng hứng thú xem võ phu đánh nhau trên lôi đài.
Hứa Thất An sở dĩ chưa đuổi đi vị đại thẩm thú vị này, là cảm thấy nàng không bình thường giống bề ngoài nhìn.
Nhắc lại một lần, nàng bề ngoài quả thật rất bình thường, không có dáng người đẫy đà mê người, không có dung mạo xinh đẹp động lòng người.