Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 494: Kỳ thi mùa xuân chấm dứt (2)




Quan chấm bài thi còn được gọi là liêm nội quan, bọn họ vừa chấm bài thi, vừa bình luận. Nhìn qua trong không khí tràn đầy khói thuốc súng, thật ra là nhẹ nhàng thoải mái nhất.

Thi từ không được coi trọng, làm tốt dệt hoa trên gấm, làm không tốt cũng không sao cả. Dù sao đều là cặn bã, thơ các học sinh làm ra, quy củ đã là khó được. Không đáng các giám khảo nghiêm túc đối đãi.

Ở kinh thành, nói đến thơ, có một người tuyệt đối không thoát được, hắn chính là Đả Canh Nhân Hứa Thất An. Được nho lâm tôn sùng là thi đàn khôi thủ, hoặc, cứu tinh thi đàn Đại Phụng.

“Hứa Thất An kia nếu là tham gia thi hội, không từ mà biệt, ít nhất năm nay thi hội, sẽ sinh ra một bài thơ truyền lại đời sau nhỉ.”

“Ai nói không phải, đáng tiếc Hứa Thất An không phải là người đọc sách, tương lai sách sử ghi lại, thi từ năm Nguyên Cảnh tác phẩm xuất sắc đều đến từ người này, người đọc sách chúng ta mặt mũi để vào đâu.”

Thái độ của người đọc sách đối với Hứa Thất An rất phức tạp, đã may mắn hắn quật khởi, khiến hai trăm năm nay có mấy bài thơ lấy ra được như vậy, không đến mức để hậu nhân nhạo báng.

Lại tiếc hận hắn là võ phu, mà không phải người đọc sách, bởi vì đó cũng là một chuyện sẽ làm hậu nhân nhạo báng.

Đại Phụng hai trăm năm, người đọc sách ngàn ngàn vạn, mà ngay cả một võ phu cũng không bằng.

“Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của Hứa Bình Chí.”

Đúng lúc này, một vị quan chấm bài thi mở ra một phần quyển thi chép từ bản gốc, sau khi đọc kỹ mấy giây, hắn ngây cả người, thân thể như là hóa đá, không nhúc nhích.

Nhưng da mép của hắn không ngừng lẩm bẩm, lặp đi lặp lại lẩm bẩm.

Sau khi kéo dài vài phút, vị quan chấm bài thi này đứng bật dậy, nhìn quét qua các đồng nghiệp trong phòng, hít sâu một hơi, nói năng có khí phách: “Ai nói người đọc sách Đại Phụng không làm được thơ hay, ai nói, ai nói?”

Các vị quan chấm bài thi đều nhìn qua, vẻ mặt mờ mịt, không biết hắn phát điên cái gì.

Thi đàn suy yếu cũng hai trăm năm rồi, người đọc sách đương đại không giỏi thi từ, những thứ này đều là sự thật, có cái gì phải tranh luận.

“Bốp!”

Quan chấm bài thi kia mang quyển thi đập ở trên bàn, lồng ngực phập phồng, kích động nói: “Ta dám khẳng định, bài thơ này vừa ra, chắc chắn danh truyền thiên hạ. Thi hội năm nay, nhất định được sử quan ghi một bút.”

Một vị quan chấm bài thi bên cạnh nhìn hắn, tò mò đi qua, cầm lấy quyển thi, tập trung nhìn vào.

Điên cuồng tựa như có thể lây, quan chấm bài thi cầm quyển thi, kích động cả người run run: “Thơ hay, thơ hay, ha ha ha, ai nói người đọc sách Đại Phụng không làm được thơ hay, ai nói?”

Lần này, quan chấm bài thi còn lại ý thức được có tác phẩm xuất sắc chào đời, như ong vỡ tổ trào lên, truyền cho nhau, đánh giá.

“Thơ hay, đáng để uống cạn một chén lớn.”

“Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải... Đây mới là thơ người đọc sách nên viết.”

“Một học sinh, sao có thể viết ra thơ xoay vần thế sự này?”

“Có lẽ là nhiều lần thi không đỗ, lấy thơ tỏ rõ ý chí đi.”

Bài 《 đi đường khó 》này xuất hiện, như là phượng hoàng vàng lẫn vào một đàn gà, đặc biệt quý giá, quan chấm bài thi trong cả phòng không ngừng truyền đọc, hưng phấn bình luận.

“Khụ khụ!”

Ngoài cửa truyền đến tiếng dùng sức ho khan, Đông Các đại học sĩ tóc hoa râm chắp hai tay sau lưng, đứng ở cửa.

Hắn là bị tiếng xôn xao đưa tới.

Các quan chấm bài thi trong phòng nhất thời im lặng.

“Nhao nhao ồn ào còn ra thể thống gì?”

Đại học sĩ Triệu Đình Phương răn dạy vài câu, sau đó hỏi: “Bản quan vừa mới nghe được có người nói, thơ này vừa ra, danh truyền thiên hạ?”

Lập tức có quan chấm bài thi tiến lên, cung kính đưa bài thi lên.

Đông Các đại học sĩ trước nhìn quét mọi người một cái, lúc này mới tiếp nhận bài thi, nheo mắt bắt đầu đọc... Tay cầm bài thi của hắn run lên nhè nhẹ.

Mặc cho ai cũng có thể nhìn ra đây là một bài thơ hay, thơ hay làm người ta phấn chấn.

Nhưng từng trải khác nhau, cảm xúc cũng khác nhau.

Bài thơ này đã là vịnh chí, cũng là một đoạn đường đời nhấp nhô. Từ “Tâm mờ mịt đi đường khó” đến “Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải”, bất cứ người nào có từng trải tương tự, đều có thể nhanh chóng hòa chung tình cảm vào đó.

Mà một câu cuối cùng là vịnh chí, cũng là vẽ rồng điểm mắt, trực tiếp mang ý cảnh cả bài thơ cất cao đến cấp bậc khá cao.

“Kẻ này tuyệt đối đại tài, nếu là kinh nghĩa cùng thi vấn đáp đều là thượng giai, bản quan nhất định chọn hắn làm hội nguyên!” Đông Các đại học sĩ thầm nhủ.

...

Sau ngày kỳ thi mùa xuân chấm dứt, Hứa Tân Niên phát hiện đãi ngộ của mình ở nhà trong xuống dốc không phanh, trước kia sáng sớm mỗi ngày, mẹ đều sẽ bảo phòng bếp hâm một bát sữa nóng hầm hập.

Giữa trưa là canh gà thơm phức, buổi tối là canh nhân sâm.

Trong lúc đó, mẹ còn có thể hỏi han ân cần, tuy nói không có biểu hiện gì thiết thực, nhưng cũng biểu hiện ra đủ coi trọng.

Mà cha cùng đại ca cũng sẽ ở trên bàn cơm hỏi vài câu, muội muội Hứa Linh Nguyệt cũng như thế, ngay cả em gái út Hứa Linh m ngẫu nhiên cũng sẽ hô một câu: nhị ca, phải cần cù cố gắng nha!

Nhưng từ một buổi cuối cùng chấm dứt, sữa không có nữa, canh gà không có nữa, nhân sâm không có, sau khi hỏi xong khi nào yết bảng, mọi người đều không chú ý tới nữa.

Trên bàn cơm, Hứa Thất An hỏi: “Nhị lang sao nhìn tâm tình không tốt, là một buổi cuối cùng không thi tốt?”

Hứa Nhị lang không nói gì, chờ cơm nước xong, hắn kéo đại ca vào thư phòng, nhìn chằm chằm hắn: “Đại ca... Ngươi đoán trúng đề rồi.”

Đối với kết quả này, Hứa Thất An đã kinh ngạc lại không kinh ngạc, gật gật đầu hỏi: “Ái quốc hay là vịnh chí?”

“Vịnh chí!”

Hứa Tân Niên thỉnh giáo nói: “Hoàng Hà cùng Thái Hành ở nơi nào? Nhàn lai thùy điếu bích khê thượng, hốt phục thừa chu mộng nhật biên, lại là ra từ điển cố nào?”

... Ừm? Một câu này còn có điển cố? Ta không nhớ. Hứa Thất An vẻ mặt ngây dại.

“Nhàn lai thùy điếu bích khê thượng, là vì ta thích câu cá. hốt phục thừa chu mộng nhật biên, là, là... Ai da đệ sao nói lời thừa nhiều như vậy? Thi cũng thi xong rồi, còn dài dòng.

“Mau xé tứ thư ngũ kinh, đại ca ngày mai dẫn đệ đi Giáo Phường Ti chơi đùa.”

Hứa Thất An hùng hùng hổ hổ đào tẩu.

Quay về phòng, phát hiện Chung Ly ngồi ở bên giường băng bó đầu, mơ hồ tràn ra vết máu.

“Lại ngã?”

“Ừm.”

Chung Ly có chút tủi thân và uất ức gật gật đầu, nói: “Ta phát hiện muội muội ngươi mệnh rất cứng.”

“Muội muội nào?” Hứa Thất An hỏi.

“Đứa nhỏ!”

Chung Ly băng bó đầu xong, cởi đôi giày thêu, bó gối, cúi đầu, nói: “Ta ở lại quý phủ thật lâu, từ thúc phụ, cho tới người hầu, vận khí đều kém đi.

“Chỉ có đứa nhỏ kia chưa có bất cứ biến hóa nào, không chịu vận xấu ảnh hưởng.” Quan chấm bài thi còn được gọi là liêm nội quan, bọn họ vừa chấm bài thi, vừa bình luận. Nhìn qua trong không khí tràn đầy khói thuốc súng, thật ra là nhẹ nhàng thoải mái nhất.

Thi từ không được coi trọng, làm tốt dệt hoa trên gấm, làm không tốt cũng không sao cả. Dù sao đều là cặn bã, thơ các học sinh làm ra, quy củ đã là khó được. Không đáng các giám khảo nghiêm túc đối đãi.

Ở kinh thành, nói đến thơ, có một người tuyệt đối không thoát được, hắn chính là Đả Canh Nhân Hứa Thất An. Được nho lâm tôn sùng là thi đàn khôi thủ, hoặc, cứu tinh thi đàn Đại Phụng.

“Hứa Thất An kia nếu là tham gia thi hội, không từ mà biệt, ít nhất năm nay thi hội, sẽ sinh ra một bài thơ truyền lại đời sau nhỉ.”

“Ai nói không phải, đáng tiếc Hứa Thất An không phải là người đọc sách, tương lai sách sử ghi lại, thi từ năm Nguyên Cảnh tác phẩm xuất sắc đều đến từ người này, người đọc sách chúng ta mặt mũi để vào đâu.”

Thái độ của người đọc sách đối với Hứa Thất An rất phức tạp, đã may mắn hắn quật khởi, khiến hai trăm năm nay có mấy bài thơ lấy ra được như vậy, không đến mức để hậu nhân nhạo báng.

Lại tiếc hận hắn là võ phu, mà không phải người đọc sách, bởi vì đó cũng là một chuyện sẽ làm hậu nhân nhạo báng.

Đại Phụng hai trăm năm, người đọc sách ngàn ngàn vạn, mà ngay cả một võ phu cũng không bằng.

“Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của Hứa Bình Chí.”

Đúng lúc này, một vị quan chấm bài thi mở ra một phần quyển thi chép từ bản gốc, sau khi đọc kỹ mấy giây, hắn ngây cả người, thân thể như là hóa đá, không nhúc nhích.

Nhưng da mép của hắn không ngừng lẩm bẩm, lặp đi lặp lại lẩm bẩm.

Sau khi kéo dài vài phút, vị quan chấm bài thi này đứng bật dậy, nhìn quét qua các đồng nghiệp trong phòng, hít sâu một hơi, nói năng có khí phách: “Ai nói người đọc sách Đại Phụng không làm được thơ hay, ai nói, ai nói?”

Các vị quan chấm bài thi đều nhìn qua, vẻ mặt mờ mịt, không biết hắn phát điên cái gì.

Thi đàn suy yếu cũng hai trăm năm rồi, người đọc sách đương đại không giỏi thi từ, những thứ này đều là sự thật, có cái gì phải tranh luận.

“Bốp!”

Quan chấm bài thi kia mang quyển thi đập ở trên bàn, lồng ngực phập phồng, kích động nói: “Ta dám khẳng định, bài thơ này vừa ra, chắc chắn danh truyền thiên hạ. Thi hội năm nay, nhất định được sử quan ghi một bút.”

Một vị quan chấm bài thi bên cạnh nhìn hắn, tò mò đi qua, cầm lấy quyển thi, tập trung nhìn vào.

Điên cuồng tựa như có thể lây, quan chấm bài thi cầm quyển thi, kích động cả người run run: “Thơ hay, thơ hay, ha ha ha, ai nói người đọc sách Đại Phụng không làm được thơ hay, ai nói?”

Lần này, quan chấm bài thi còn lại ý thức được có tác phẩm xuất sắc chào đời, như ong vỡ tổ trào lên, truyền cho nhau, đánh giá.

“Thơ hay, đáng để uống cạn một chén lớn.”

“Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải... Đây mới là thơ người đọc sách nên viết.”

“Một học sinh, sao có thể viết ra thơ xoay vần thế sự này?”

“Có lẽ là nhiều lần thi không đỗ, lấy thơ tỏ rõ ý chí đi.”

Bài 《 đi đường khó 》này xuất hiện, như là phượng hoàng vàng lẫn vào một đàn gà, đặc biệt quý giá, quan chấm bài thi trong cả phòng không ngừng truyền đọc, hưng phấn bình luận.

“Khụ khụ!”

Ngoài cửa truyền đến tiếng dùng sức ho khan, Đông Các đại học sĩ tóc hoa râm chắp hai tay sau lưng, đứng ở cửa.

Hắn là bị tiếng xôn xao đưa tới.

Các quan chấm bài thi trong phòng nhất thời im lặng.

“Nhao nhao ồn ào còn ra thể thống gì?”

Đại học sĩ Triệu Đình Phương răn dạy vài câu, sau đó hỏi: “Bản quan vừa mới nghe được có người nói, thơ này vừa ra, danh truyền thiên hạ?”

Lập tức có quan chấm bài thi tiến lên, cung kính đưa bài thi lên.

Đông Các đại học sĩ trước nhìn quét mọi người một cái, lúc này mới tiếp nhận bài thi, nheo mắt bắt đầu đọc... Tay cầm bài thi của hắn run lên nhè nhẹ.

Mặc cho ai cũng có thể nhìn ra đây là một bài thơ hay, thơ hay làm người ta phấn chấn.

Nhưng từng trải khác nhau, cảm xúc cũng khác nhau.

Bài thơ này đã là vịnh chí, cũng là một đoạn đường đời nhấp nhô. Từ “Tâm mờ mịt đi đường khó” đến “Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải”, bất cứ người nào có từng trải tương tự, đều có thể nhanh chóng hòa chung tình cảm vào đó.

Mà một câu cuối cùng là vịnh chí, cũng là vẽ rồng điểm mắt, trực tiếp mang ý cảnh cả bài thơ cất cao đến cấp bậc khá cao.

“Kẻ này tuyệt đối đại tài, nếu là kinh nghĩa cùng thi vấn đáp đều là thượng giai, bản quan nhất định chọn hắn làm hội nguyên!” Đông Các đại học sĩ thầm nhủ.

...

Sau ngày kỳ thi mùa xuân chấm dứt, Hứa Tân Niên phát hiện đãi ngộ của mình ở nhà trong xuống dốc không phanh, trước kia sáng sớm mỗi ngày, mẹ đều sẽ bảo phòng bếp hâm một bát sữa nóng hầm hập.

Giữa trưa là canh gà thơm phức, buổi tối là canh nhân sâm.

Trong lúc đó, mẹ còn có thể hỏi han ân cần, tuy nói không có biểu hiện gì thiết thực, nhưng cũng biểu hiện ra đủ coi trọng.

Mà cha cùng đại ca cũng sẽ ở trên bàn cơm hỏi vài câu, muội muội Hứa Linh Nguyệt cũng như thế, ngay cả em gái út Hứa Linh m ngẫu nhiên cũng sẽ hô một câu: nhị ca, phải cần cù cố gắng nha!

Nhưng từ một buổi cuối cùng chấm dứt, sữa không có nữa, canh gà không có nữa, nhân sâm không có, sau khi hỏi xong khi nào yết bảng, mọi người đều không chú ý tới nữa.

Trên bàn cơm, Hứa Thất An hỏi: “Nhị lang sao nhìn tâm tình không tốt, là một buổi cuối cùng không thi tốt?”

Hứa Nhị lang không nói gì, chờ cơm nước xong, hắn kéo đại ca vào thư phòng, nhìn chằm chằm hắn: “Đại ca... Ngươi đoán trúng đề rồi.”

Đối với kết quả này, Hứa Thất An đã kinh ngạc lại không kinh ngạc, gật gật đầu hỏi: “Ái quốc hay là vịnh chí?”

“Vịnh chí!”

Hứa Tân Niên thỉnh giáo nói: “Hoàng Hà cùng Thái Hành ở nơi nào? Nhàn lai thùy điếu bích khê thượng, hốt phục thừa chu mộng nhật biên, lại là ra từ điển cố nào?”

... Ừm? Một câu này còn có điển cố? Ta không nhớ. Hứa Thất An vẻ mặt ngây dại.

“Nhàn lai thùy điếu bích khê thượng, là vì ta thích câu cá. hốt phục thừa chu mộng nhật biên, là, là... Ai da đệ sao nói lời thừa nhiều như vậy? Thi cũng thi xong rồi, còn dài dòng.

“Mau xé tứ thư ngũ kinh, đại ca ngày mai dẫn đệ đi Giáo Phường Ti chơi đùa.”

Hứa Thất An hùng hùng hổ hổ đào tẩu.

Quay về phòng, phát hiện Chung Ly ngồi ở bên giường băng bó đầu, mơ hồ tràn ra vết máu.

“Lại ngã?”

“Ừm.”

Chung Ly có chút tủi thân và uất ức gật gật đầu, nói: “Ta phát hiện muội muội ngươi mệnh rất cứng.”

“Muội muội nào?” Hứa Thất An hỏi.

“Đứa nhỏ!”

Chung Ly băng bó đầu xong, cởi đôi giày thêu, bó gối, cúi đầu, nói: “Ta ở lại quý phủ thật lâu, từ thúc phụ, cho tới người hầu, vận khí đều kém đi.

“Chỉ có đứa nhỏ kia chưa có bất cứ biến hóa nào, không chịu vận xấu ảnh hưởng.”