Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 481: Bối oa hiệp (1)




Số 3 là người đọc sách hiệp can nghĩa đảm, tuy có một chút bệnh nhỏ trục lợi, nhưng tổng thể mà nói là người đáng giá kết giao. Đường ca của hắn so với hắn càng thêm chân thực nhiệt tình, không hổ là thân huynh đệ.

Đồng thời, Sở Nguyên Chẩn nghĩ tới ví dụ Tử Dương cư sĩ, trong lòng hơi nóng lên, hắn cũng là người đọc sách, cũng yêu thi từ, gặp được loại cơ hội ngàn năm mới có một lần này, không có đạo lý bất kỳ đãi.

Hứa Thất An nhìn quanh mọi người, đọc ra thứ hai câu: “Sương nhận vị tằng thí (Chửa dùng, lưỡi sắc lạnh như sương).”

Thập niên ma nhất kiếm, sương nhận vị tằng thí... Quan viên ở đây nhấm nuốt câu thơ này, mặt mang nụ cười, mắt tỏa sáng.

Liên đầu này đối trận tinh tế, mặc kệ là ý nhị hay ý cảnh, đều so được với mấy bài thơ của Hứa Thất An trước kia, nhưng sức quyến rũ của thi từ không chỉ có ý nhị cùng ý cảnh.

Thập niên ma nhất kiếm, sương nhận vị tằng thí!

Một câu ngắn gọn, chí khí hào hùng sôi nổi trên giấy. Thập niên ma nhất kiếm, luồng khí phách tự cho mình siêu phàm này, cũng chỉ có hắn người thiếu niên đắc chí như vậy mới có thể viết ra.

Sở Nguyên Chẩn hai mắt sáng ngời, không tự giác thẳng sống lưng, thân thể hơi cúi tới trên bàn, cả người làm ra tư thế nghiêng về phía trước, chờ mong liên tiếp theo.

Quá chuẩn xác rồi, thật sự là quá chuẩn xác rồi.

Hắn mấy năm nay vào Nam ra Bắc, mở tầm mắt, dưỡng kiếm khí, cực phẩm pháp khí này của Nhân tông luôn giấu ở bên trong vỏ kiếm, chưa từng triển lãm.

Nó rồi sẽ có ngày ra khỏi vỏ, chẳng qua, bản thân Sở Nguyên Chẩn cũng chưa nghĩ tới, tương lai sẽ là tình huống như thế nào, khiến hắn rút ra thanh kiếm này.

Thẳng đến gần đây đạo thủ Nhân tông phi kiếm truyền thư, triệu hắn về nghênh chiến Lý Diệu Chân đệ tử Thiên tông, Sở Nguyên Chẩn mới giật mình hiểu, thì ra là vì chờ đợi lúc này.

Chỉ là trong lòng ít nhiều tiếc nuối, một kiếm này ra khỏi vỏ, nhất định kinh thiên động địa, dùng để chém Lý Diệu Chân, không phải điều hắn mong muốn.

“Vế dưới sẽ là cái gì đây? Mười năm mài một kiếm, sẽ ở dưới tình huống thế nào ra khỏi vỏ?”

Trong lòng Sở Nguyên Chẩn nói thầm, đối với điều này tràn ngập khao khát “tham khảo”.

Lúc này, Hứa Thất An lắc đầu thở dài: “Vế dưới tạm chưa nghĩ xong.”

“!!!”

“Cái này, cái này sao lại không có nữa? Không thể không có nha, một bài thơ sao có thể chỉ có vế trên.”

“Hứa đại nhân, chớ tùy hứng, chúng ta còn chờ đó.”

“Vế dưới là cái gì, ngươi nghĩ chút nữa, nghĩ chút nữa...”

Trong đại sảnh, mọi người mở to mắt nhìn, không thể tiếp nhận sự thực này.

Hứa Thất An buông tay, nắm chén rượu về chỗ ngồi, bất đắc dĩ nói: “Quả thật chưa nghĩ ra, như vậy đi, ta làm trước nửa bài, nửa khác về sau cho Sở huynh bổ sung, như thế nào?”

“... Cũng chỉ có thể như vậy.” Sở Nguyên Chẩn thất vọng nói.

Mọi người miễn cưỡng tiếp nhận kết quả này.

Hành tửu lệnh tiếp tục, nhã lệnh tuy cao nhã, nhưng bầu không khí hơi nhạt nhẽo, Phù Hương đề xuất oẳn tù tì, được mọi người nhất trí đồng ý.

Các hoa khôi cùng tửu khách oẳn tù tì, chơi quên cả trời đất.

“Không bằng chúng ta đến chơi ném thẻ vào bình rượu đi.”

Sở trạng nguyên bên cạnh không có mỹ nhân làm bạn đề nghị.

Lần tiệc rượu này là chuyên đón gió tẩy trần cho hắn, hắn là nhân vật chính của tiệc rượu, hắn định đoạt.

Ném thẻ vào bình rượu có quy củ của ném thẻ vào bình rượu, rất đơn giản, ở trong sảnh bày một cái bình, các tửu khách mỗi người ba mũi tên, ai không trúng phạt rượu, người ném trúng có thể lệnh bất cứ một ai ở đây uống rượu.

Qua mấy lượt, đám quan viên thân phận không thấp này uống ngà ngà say, dần dần từ người tham dự trò chơi biến thành người xem, sau đó từ người xem biến thành quần chúng ủng hộ trợ uy.

Ở đây chỉ có Hứa Thất An và Sở Nguyên Chẩn đang ném thẻ vào bình rượu, cái nào cũng trúng, hai người như đang ngầm đọ sức, ai cũng không chịu nhận thua.

Các hoa khôi ở bên phất cờ hò reo, Hứa Thất An và Sở Nguyên Chẩn bất cứ một ai ném trúng, các nàng liền lớn tiếng khen hay, hưng phấn ửng đỏ khuôn mặt.

Quyết đấu ném thẻ vào bình rượu phấn khích như thế, phi thường hiếm thấy.

Ngay từ đầu, các hoa khôi còn có thể công bằng đối đãi, không thiên vị bất cứ một phe nào, chậm rãi, mười hai vị hoa khôi chia làm hai trận doanh, một phe ủng hộ Sở Nguyên Chẩn, một phe là fan của Hứa Thất An... Tất cả đều là nữ nhân Hứa Thất An từng ngủ, đám Phù Hương, Minh Nghiễn, Tiểu Nhã.

“Chơi như vậy không phân ra thắng bại, ta đề nghị bịt mắt.” Hứa Thất An nói.

Sở Nguyên Chẩn trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Cho dù bịt mắt cũng mỗi phát nhất định trúng, đề nghị của ta là, mỗi người hai mươi mũi tên, ai ném hết trước, người đó coi như thắng.”

Biết chơi đó!

Mắt các tửu khách cùng hoa khôi sáng lên, nhao nhao tỏ vẻ đồng ý.

Phù Hương sai tỳ nữ mang tới khăn lụa, bịt mắt cho hai người, Hứa Thất An phát hiện khăn lụa là mông mông lung lung, tính cho ánh sáng đi qua rất tốt, mơ hồ còn có thể thấy hình dáng cái bình.

Hắn yên lặng xoay người đi, đưa lưng về phía giữa sân.

Sở Nguyên Chẩn ngẩn ra, cười lắc đầu, cũng quay người đi.

Không khí nơi đây càng sinh động, chẳng những che mắt, còn xoay người, cách chơi này bọn họ chưa từng thấy.

“Thế này làm sao mà chơi.” Minh Nghiễn dịu dàng nói: “Ai có thể ném trúng nha!”

Một vị hoa khôi khác cười khanh khách: “Hai vị đại nhân ai có thể thắng, Minh Nghiễn đêm nay hầu hạ người đó.”

Minh Nghiễn đỏ mặt “xì” một tiếng, vụng trộm nhìn về phía Hứa Thất An.

Hứa Thất An chém gió theo thói quen, che mắt cười to nói: “Không được không được, đặt cược cũng quá ít rồi, ta muốn toàn bộ các nàng.”

Các hoa khôi không sợ chút nào, cười hì hì đáp lại: “Hứa đại nhân sáng mai sợ phải vịn vào tường đi nha môn điểm danh.”

Tiếng cười lập tức vang lên “ào”, oanh oanh yến yến.

“Số 3 uyển chuyển từ chối đề nghị của ta, nhìn là người đứng đắn chưa từng đi Giáo Phường Ti, đại ca này của hắn, lại hoàn toàn tương phản.”

Trong lòng Sở Nguyên Chẩn cảm khái, Hứa Thất An này quả nhiên là người phong lưu, ở Giáo Phường Ti như cá gặp nước, cởi mở hơn bất cứ người đọc sách nào.

Giáo Phường Ti cùng lầu xanh đối với sĩ phu thời này mà nói, càng nhiều là một nơi xã giao, cùng đồng nghiệp, bạn cùng trường uống rượu xã giao, tửu lâu là nơi bình dân mới đi, người thật sự có thân phận, lựa chọn hàng đầu đều là Giáo Phường Ti.

Có hoa khôi tài tình xuất chúng đảm đương lệnh quan, có tỳ nữ thanh tú nhu thuận rót rượu hầu hạ, đây mới là thể diện.

Nhưng các sĩ phu bận tâm mặt mũi, sẽ không quá mức hành vi phóng đãng, Hứa Thất An này lại khác.

“Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu!” Hứa Thất An ôm eo Phù Hương.

Câu vàng bất thình lình tới, khiến mọi người ở đây âm thầm tán thưởng, người này thiên phú sao mà đáng sợ như thế, câu hay, thơ tốt mở miệng là có.

Người này nếu là đọc sách, tất thành một đời đại nho. Số 3 là người đọc sách hiệp can nghĩa đảm, tuy có một chút bệnh nhỏ trục lợi, nhưng tổng thể mà nói là người đáng giá kết giao. Đường ca của hắn so với hắn càng thêm chân thực nhiệt tình, không hổ là thân huynh đệ.

Đồng thời, Sở Nguyên Chẩn nghĩ tới ví dụ Tử Dương cư sĩ, trong lòng hơi nóng lên, hắn cũng là người đọc sách, cũng yêu thi từ, gặp được loại cơ hội ngàn năm mới có một lần này, không có đạo lý bất kỳ đãi.

Hứa Thất An nhìn quanh mọi người, đọc ra thứ hai câu: “Sương nhận vị tằng thí (Chửa dùng, lưỡi sắc lạnh như sương).”

Thập niên ma nhất kiếm, sương nhận vị tằng thí... Quan viên ở đây nhấm nuốt câu thơ này, mặt mang nụ cười, mắt tỏa sáng.

Liên đầu này đối trận tinh tế, mặc kệ là ý nhị hay ý cảnh, đều so được với mấy bài thơ của Hứa Thất An trước kia, nhưng sức quyến rũ của thi từ không chỉ có ý nhị cùng ý cảnh.

Thập niên ma nhất kiếm, sương nhận vị tằng thí!

Một câu ngắn gọn, chí khí hào hùng sôi nổi trên giấy. Thập niên ma nhất kiếm, luồng khí phách tự cho mình siêu phàm này, cũng chỉ có hắn người thiếu niên đắc chí như vậy mới có thể viết ra.

Sở Nguyên Chẩn hai mắt sáng ngời, không tự giác thẳng sống lưng, thân thể hơi cúi tới trên bàn, cả người làm ra tư thế nghiêng về phía trước, chờ mong liên tiếp theo.

Quá chuẩn xác rồi, thật sự là quá chuẩn xác rồi.

Hắn mấy năm nay vào Nam ra Bắc, mở tầm mắt, dưỡng kiếm khí, cực phẩm pháp khí này của Nhân tông luôn giấu ở bên trong vỏ kiếm, chưa từng triển lãm.

Nó rồi sẽ có ngày ra khỏi vỏ, chẳng qua, bản thân Sở Nguyên Chẩn cũng chưa nghĩ tới, tương lai sẽ là tình huống như thế nào, khiến hắn rút ra thanh kiếm này.

Thẳng đến gần đây đạo thủ Nhân tông phi kiếm truyền thư, triệu hắn về nghênh chiến Lý Diệu Chân đệ tử Thiên tông, Sở Nguyên Chẩn mới giật mình hiểu, thì ra là vì chờ đợi lúc này.

Chỉ là trong lòng ít nhiều tiếc nuối, một kiếm này ra khỏi vỏ, nhất định kinh thiên động địa, dùng để chém Lý Diệu Chân, không phải điều hắn mong muốn.

“Vế dưới sẽ là cái gì đây? Mười năm mài một kiếm, sẽ ở dưới tình huống thế nào ra khỏi vỏ?”

Trong lòng Sở Nguyên Chẩn nói thầm, đối với điều này tràn ngập khao khát “tham khảo”.

Lúc này, Hứa Thất An lắc đầu thở dài: “Vế dưới tạm chưa nghĩ xong.”

“!!!”

“Cái này, cái này sao lại không có nữa? Không thể không có nha, một bài thơ sao có thể chỉ có vế trên.”

“Hứa đại nhân, chớ tùy hứng, chúng ta còn chờ đó.”

“Vế dưới là cái gì, ngươi nghĩ chút nữa, nghĩ chút nữa...”

Trong đại sảnh, mọi người mở to mắt nhìn, không thể tiếp nhận sự thực này.

Hứa Thất An buông tay, nắm chén rượu về chỗ ngồi, bất đắc dĩ nói: “Quả thật chưa nghĩ ra, như vậy đi, ta làm trước nửa bài, nửa khác về sau cho Sở huynh bổ sung, như thế nào?”

“... Cũng chỉ có thể như vậy.” Sở Nguyên Chẩn thất vọng nói.

Mọi người miễn cưỡng tiếp nhận kết quả này.

Hành tửu lệnh tiếp tục, nhã lệnh tuy cao nhã, nhưng bầu không khí hơi nhạt nhẽo, Phù Hương đề xuất oẳn tù tì, được mọi người nhất trí đồng ý.

Các hoa khôi cùng tửu khách oẳn tù tì, chơi quên cả trời đất.

“Không bằng chúng ta đến chơi ném thẻ vào bình rượu đi.”

Sở trạng nguyên bên cạnh không có mỹ nhân làm bạn đề nghị.

Lần tiệc rượu này là chuyên đón gió tẩy trần cho hắn, hắn là nhân vật chính của tiệc rượu, hắn định đoạt.

Ném thẻ vào bình rượu có quy củ của ném thẻ vào bình rượu, rất đơn giản, ở trong sảnh bày một cái bình, các tửu khách mỗi người ba mũi tên, ai không trúng phạt rượu, người ném trúng có thể lệnh bất cứ một ai ở đây uống rượu.

Qua mấy lượt, đám quan viên thân phận không thấp này uống ngà ngà say, dần dần từ người tham dự trò chơi biến thành người xem, sau đó từ người xem biến thành quần chúng ủng hộ trợ uy.

Ở đây chỉ có Hứa Thất An và Sở Nguyên Chẩn đang ném thẻ vào bình rượu, cái nào cũng trúng, hai người như đang ngầm đọ sức, ai cũng không chịu nhận thua.

Các hoa khôi ở bên phất cờ hò reo, Hứa Thất An và Sở Nguyên Chẩn bất cứ một ai ném trúng, các nàng liền lớn tiếng khen hay, hưng phấn ửng đỏ khuôn mặt.

Quyết đấu ném thẻ vào bình rượu phấn khích như thế, phi thường hiếm thấy.

Ngay từ đầu, các hoa khôi còn có thể công bằng đối đãi, không thiên vị bất cứ một phe nào, chậm rãi, mười hai vị hoa khôi chia làm hai trận doanh, một phe ủng hộ Sở Nguyên Chẩn, một phe là fan của Hứa Thất An... Tất cả đều là nữ nhân Hứa Thất An từng ngủ, đám Phù Hương, Minh Nghiễn, Tiểu Nhã.

“Chơi như vậy không phân ra thắng bại, ta đề nghị bịt mắt.” Hứa Thất An nói.

Sở Nguyên Chẩn trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Cho dù bịt mắt cũng mỗi phát nhất định trúng, đề nghị của ta là, mỗi người hai mươi mũi tên, ai ném hết trước, người đó coi như thắng.”

Biết chơi đó!

Mắt các tửu khách cùng hoa khôi sáng lên, nhao nhao tỏ vẻ đồng ý.

Phù Hương sai tỳ nữ mang tới khăn lụa, bịt mắt cho hai người, Hứa Thất An phát hiện khăn lụa là mông mông lung lung, tính cho ánh sáng đi qua rất tốt, mơ hồ còn có thể thấy hình dáng cái bình.

Hắn yên lặng xoay người đi, đưa lưng về phía giữa sân.

Sở Nguyên Chẩn ngẩn ra, cười lắc đầu, cũng quay người đi.

Không khí nơi đây càng sinh động, chẳng những che mắt, còn xoay người, cách chơi này bọn họ chưa từng thấy.

“Thế này làm sao mà chơi.” Minh Nghiễn dịu dàng nói: “Ai có thể ném trúng nha!”

Một vị hoa khôi khác cười khanh khách: “Hai vị đại nhân ai có thể thắng, Minh Nghiễn đêm nay hầu hạ người đó.”

Minh Nghiễn đỏ mặt “xì” một tiếng, vụng trộm nhìn về phía Hứa Thất An.

Hứa Thất An chém gió theo thói quen, che mắt cười to nói: “Không được không được, đặt cược cũng quá ít rồi, ta muốn toàn bộ các nàng.”

Các hoa khôi không sợ chút nào, cười hì hì đáp lại: “Hứa đại nhân sáng mai sợ phải vịn vào tường đi nha môn điểm danh.”

Tiếng cười lập tức vang lên “ào”, oanh oanh yến yến.

“Số 3 uyển chuyển từ chối đề nghị của ta, nhìn là người đứng đắn chưa từng đi Giáo Phường Ti, đại ca này của hắn, lại hoàn toàn tương phản.”

Trong lòng Sở Nguyên Chẩn cảm khái, Hứa Thất An này quả nhiên là người phong lưu, ở Giáo Phường Ti như cá gặp nước, cởi mở hơn bất cứ người đọc sách nào.

Giáo Phường Ti cùng lầu xanh đối với sĩ phu thời này mà nói, càng nhiều là một nơi xã giao, cùng đồng nghiệp, bạn cùng trường uống rượu xã giao, tửu lâu là nơi bình dân mới đi, người thật sự có thân phận, lựa chọn hàng đầu đều là Giáo Phường Ti.

Có hoa khôi tài tình xuất chúng đảm đương lệnh quan, có tỳ nữ thanh tú nhu thuận rót rượu hầu hạ, đây mới là thể diện.

Nhưng các sĩ phu bận tâm mặt mũi, sẽ không quá mức hành vi phóng đãng, Hứa Thất An này lại khác.

“Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu!” Hứa Thất An ôm eo Phù Hương.

Câu vàng bất thình lình tới, khiến mọi người ở đây âm thầm tán thưởng, người này thiên phú sao mà đáng sợ như thế, câu hay, thơ tốt mở miệng là có.

Người này nếu là đọc sách, tất thành một đời đại nho.