*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đăng: Công Chúa Cốm
Chương trướcChương tiếp
“Hết sức phối hợp Kim Liên đạo trưởng.” Ngụy Uyên nói một câu không đầu không đuôi.
Thấy Hứa Thất An mờ mịt không hiểu, hắn giải thích: “Kim Liên thành lập Thiên Địa hội, ở các nơi của Cửu Châu tìm kiếm người nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư, ước nguyện ban đầu là vì thanh lý môn hộ, tiêu diệt đạo thủ nhập ma.”
Hứa Thất An gật gật đầu, động cơ của Kim Liên vẫn là hắn chính mồm nói cho Ngụy Uyên.
“Như vậy hắn tất nhiên sẽ không nhìn người nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư tổn hại, sẽ tận lực nghĩ cách quay vần, nhưng hắn là người Địa tông, Địa tông xưa nay bảo trì trung lập, không tiện trực tiếp can thiệp, quá nửa sẽ tìm ngươi hỗ trợ.”
“Ta có thể hỗ trợ cái gì, ha, ha ha...” Hứa Thất An cười cười, nụ cười dần dần cứng ngắc.
Ngụy Uyên không biết chuyện Ngân la nho nhỏ dưới trướng ở trong diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư làm màu, bởi vậy không để ý vẻ mặt Hứa Thất An biến hóa, quay sang nói:
“Tây Phương giáo cũng sắp đến kinh thành rồi.”
Hứa Thất An sửng sốt, thầm nhủ Ngụy Uyên sao biết Tây Phương giáo sắp tới kinh thành... Sau đó hiểu ra, đại đội ngũ Tây Phương giáo bái phỏng kinh thành Đại Phụng, khẳng định sẽ không đột ngột tới đây.
Cái này giống nguyên thủ hai nước gặp mặt, cần thông báo trước, hẹn trước thời gian vân vân.
“Vừa là kỳ thi mùa xuân, vừa là Tây Phương giáo, vừa là Thiên Nhân chi tranh... Khó đây.” Trong lòng Hứa Thất An nặng trịch.
Đúng lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng chiêng trống, gõ keng keng kegn, cùng với tiếng la loáng thoáng: “Đi lấy nước, đi lấy nước...”
Cháy rồi?!
Hứa Thất An gia nhập Đả Canh Nhân non nửa năm, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, ngay sau đó, lòng hắn trầm xuống, có dự cảm bất hảo.
“Ngụy, Ngụy Công, ta cáo từ trước...”
Hắn nhanh chóng đứng dậy, ôm quyền, hoảng hốt chạy ra khỏi Hạo Khí Lâu, nhìn xung quanh một lát, phát hiện các lại viên cùng Đả Canh Nhân xách thùng nước, điên cuồng lao về phía Xuân Phong đường.
...
Một khắc đồng hồ sau, lửa lớn bị một vị kim la trực nha môn dập tắt, Xuân Phong đường cháy sạch, hóa thành phế tích khô cằn, cũng may không có thương vong về người.
Vị kim la kia rất tức giận, giao trách nhiệm các Đả Canh Nhân đi thăm dò nguyên nhân xảy ra vụ cháy.
Trong viện nào đó yên lặng, Chung Ly tóc cháy quăn ngồi ở trên mặt đất, trường bào vải đay bị đốt thủng vài lỗ, lộ ra da thịt non mịn.
“Ta ở trong phòng đang yên đang lành, không biết sao lại cháy, ngươi chậm một lát nữa, ta có thể chín nữa...” Nàng lòng còn sợ hãi nói.
“Ngươi tốt xấu là ngũ phẩm thuật sĩ, lửa phàm nho nhỏ có thể làm bị thương ngươi?”
Chung Ly nói: “Ta vừa rồi ngồi thiền, hành khí có sai lầm.”
“...”
Hứa Thất An không đành lòng: “Ta mang ngươi đi tắm rửa trước, đổi bộ quần áo.”
...
Hoàng hôn, Hứa Tân Niên kết thúc buổi đầu thi hội rời khỏi trường thi, theo học sinh trào ra cổng tới trên đường, hắn quay đầu nhìn quanh một lát, phát hiện cha mẹ đại ca muội muội thế mà không đón hắn.
“Cha cùng đại ca hẳn là còn chưa tan ca, mẹ cùng muội muội không tiện ra ngoài một mình...” Hứa Nhị lang an ủi bản thân như vậy.
Hắn đeo hòm sách, tính đi bộ về phủ, không quên thi triển buff cho mình, nhẹ nhàng vỗ đùi, chấn động văn đảm, niệm tụng:
“Thân nhẹ như yến!”
Lực lượng vô hình bao lấy hắn, khi bước đi, giống như có gió đang trợ lực, đi không chậm hơn xe ngựa.
Đột nhiên, phía trước có người cười nói: “Hay cho một cái thân nhẹ như yến!”
Hứa Tân Niên dừng bước, theo tiếng nhìn lại, bên đường có một vị kiếm khách áo xanh đeo kiếm, khuôn mặt tuấn lãng, dáng vẻ hào sảng vô cùng. Hắn nhìn rất trẻ tuổi, nhưng tóc bạc rủ xuống ở trán, tỏ rõ hắn từng trải qua tang thương.
Còn không chờ Hứa Tân Niên nói chuyện, vị kiếm khách áo xanh kia cười nói: “Kỳ thi mùa xuân buổi đầu đã xong, dựa theo thói quen của ta năm đó, ba ngày kế tiếp cùng bạn cùng trường đi Giáo Phường Ti uống rượu chúc mừng.
“Đó đều là chuyện của chín năm trước, nghĩ hẳn các hoa khôi năm đó đã hoa tàn ít bướm, hoặc là tìm được phu quân. Nghe nói Giáo Phường Ti kinh thành xuất hiện một vị hoa khôi thi cầm song tuyệt, thanh danh truyền khắp các châu, ta muốn tới kiến thức một chút.
“Huynh đài, không ngại chúng ta kết bạn cùng đi.”
Hứa Tân Niên lẳng lặng nghe xong, trong đầu chỉ một cái ý niệm người nọ là kẻ ngốc.
Giọng điệu tự quen đó, cứ như mọi người rất quen thuộc, hơn nữa, thế mà lại hướng hắn nháy mắt... Nhưng Hứa Tân Niên vô cùng tin tưởng, mình căn bản không biết người này.
Hôm nay làm sao vậy, trước khi vào thi đụng tới một hòa thượng khó hiểu, sau khi ra lại đụng tới một kiếm khách ngốc... Hứa Tân Niên không quan tâm, nhanh chóng chạy xa.
Nam hài tử ở bên ngoài phải bảo vệ tốt bản thân.
...
Trong ánh chiều tà, ráng chiều đo đỏ treo ở chân trời, Hứa Thất An dẫn theo Chung Ly tới Giáo Phường Ti.
“Cũng không biết Phù Hương bệnh khỏi chưa, nữ tử niên đại này thân thể yếu ớt, động cái cảm nhiễm phong hàn.”
Hứa Thất An chuẩn bị mang Chung Ly tới thăm Phù Hương, chẩn đoán chính xác một lần cho nàng.
Chung Ly vẫn như cũ khoác trường bào vải đay, sau khi tắm, tóc lộn xộn, rối tung che khuất khuôn mặt.
Hứa Thất An đoán nàng là cô gái xấu, hoặc là trên mặt có vết sẹo gì, cho nên mới không lấy mặt mũi thật gặp người ta.
“Phù Hương là thân mật của ngươi ở Giáo Phường Ti sao?” Chung Ly hỏi.
Hứa Thất An kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết.”
Chung Ly gật gật đầu, hơi cúi đầu, đi không nhanh không chậm, “Nếu không phải quan hệ không tầm thường, sao có thể mời ta xem bệnh. Mà ngươi là người có đại khí vận, sẽ không giống các nam nhân kia làm thần tử dưới váy một hoa khôi.”
Ngũ sư tỷ, ngươi còn có tố chất làm trinh thám đấy... Hứa Thất An “Ừm” một tiếng: “Phù Hương này, tính là hồng nhan tri kỷ của ta, ta lúc còn trẻ tài hoa xuất chúng, đã gặp qua là không quên được, là hạt giống đọc sách trời sinh.
“Nhưng Nhị thúc sớm quy hoạch cuộc đời của ta, dẫn tới Đại Phụng bỏ lỡ một tay cự phách thi đàn... Năm ấy ta mười bốn tuổi, dẫn theo đường đệ tham gia văn hội người đọc sách Quốc Tử Giám tổ chức, ngày đó, bầu trời vừa mưa vừa tuyết... Văn hội ngươi biết không, chính là tụ hội trao đổi, học thuật sẽ mời một ít nữ tử Giáo Phường Ti đánh đàn trợ hứng, mà Phù Hương cũng ở trong đó.
“Ta ở trên văn hội nổi bật xuất chúng, mọi người đều khen thơ ta viết hay, Phù Hương cũng là ở trên lần văn hội đó đối với ta rễ tình đâm sâu, từ đó về sau chúng ta thường thường thư tín lui tới, triển khai một tình yêu kiểu Platon. Platon chính là yêu trên tinh thần, tuyệt đối không có quan hệ thân thể tục tằng...”
Chung Ly thản nhiên ngắt lời: “Ngươi nói với ta những thứ này làm chi.”
“Đáp ứng ta, đừng nói cho Thải Vi.”
“Ồ.”
Chung Ly quay đầu nhìn hắn một lát, thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước, tới gần Ảnh Mai tiểu các, nàng nói: “Ta biết Vọng Khí Thuật.”
“...” *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đăng: Công Chúa Cốm
Chương trướcChương tiếp
“Hết sức phối hợp Kim Liên đạo trưởng.” Ngụy Uyên nói một câu không đầu không đuôi.
Thấy Hứa Thất An mờ mịt không hiểu, hắn giải thích: “Kim Liên thành lập Thiên Địa hội, ở các nơi của Cửu Châu tìm kiếm người nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư, ước nguyện ban đầu là vì thanh lý môn hộ, tiêu diệt đạo thủ nhập ma.”
Hứa Thất An gật gật đầu, động cơ của Kim Liên vẫn là hắn chính mồm nói cho Ngụy Uyên.
“Như vậy hắn tất nhiên sẽ không nhìn người nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư tổn hại, sẽ tận lực nghĩ cách quay vần, nhưng hắn là người Địa tông, Địa tông xưa nay bảo trì trung lập, không tiện trực tiếp can thiệp, quá nửa sẽ tìm ngươi hỗ trợ.”
“Ta có thể hỗ trợ cái gì, ha, ha ha...” Hứa Thất An cười cười, nụ cười dần dần cứng ngắc.
Ngụy Uyên không biết chuyện Ngân la nho nhỏ dưới trướng ở trong diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư làm màu, bởi vậy không để ý vẻ mặt Hứa Thất An biến hóa, quay sang nói:
“Tây Phương giáo cũng sắp đến kinh thành rồi.”
Hứa Thất An sửng sốt, thầm nhủ Ngụy Uyên sao biết Tây Phương giáo sắp tới kinh thành... Sau đó hiểu ra, đại đội ngũ Tây Phương giáo bái phỏng kinh thành Đại Phụng, khẳng định sẽ không đột ngột tới đây.
Cái này giống nguyên thủ hai nước gặp mặt, cần thông báo trước, hẹn trước thời gian vân vân.
“Vừa là kỳ thi mùa xuân, vừa là Tây Phương giáo, vừa là Thiên Nhân chi tranh... Khó đây.” Trong lòng Hứa Thất An nặng trịch.
Đúng lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng chiêng trống, gõ keng keng kegn, cùng với tiếng la loáng thoáng: “Đi lấy nước, đi lấy nước...”
Cháy rồi?!
Hứa Thất An gia nhập Đả Canh Nhân non nửa năm, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, ngay sau đó, lòng hắn trầm xuống, có dự cảm bất hảo.
“Ngụy, Ngụy Công, ta cáo từ trước...”
Hắn nhanh chóng đứng dậy, ôm quyền, hoảng hốt chạy ra khỏi Hạo Khí Lâu, nhìn xung quanh một lát, phát hiện các lại viên cùng Đả Canh Nhân xách thùng nước, điên cuồng lao về phía Xuân Phong đường.
...
Một khắc đồng hồ sau, lửa lớn bị một vị kim la trực nha môn dập tắt, Xuân Phong đường cháy sạch, hóa thành phế tích khô cằn, cũng may không có thương vong về người.
Vị kim la kia rất tức giận, giao trách nhiệm các Đả Canh Nhân đi thăm dò nguyên nhân xảy ra vụ cháy.
Trong viện nào đó yên lặng, Chung Ly tóc cháy quăn ngồi ở trên mặt đất, trường bào vải đay bị đốt thủng vài lỗ, lộ ra da thịt non mịn.
“Ta ở trong phòng đang yên đang lành, không biết sao lại cháy, ngươi chậm một lát nữa, ta có thể chín nữa...” Nàng lòng còn sợ hãi nói.
“Ngươi tốt xấu là ngũ phẩm thuật sĩ, lửa phàm nho nhỏ có thể làm bị thương ngươi?”
Chung Ly nói: “Ta vừa rồi ngồi thiền, hành khí có sai lầm.”
“...”
Hứa Thất An không đành lòng: “Ta mang ngươi đi tắm rửa trước, đổi bộ quần áo.”
...
Hoàng hôn, Hứa Tân Niên kết thúc buổi đầu thi hội rời khỏi trường thi, theo học sinh trào ra cổng tới trên đường, hắn quay đầu nhìn quanh một lát, phát hiện cha mẹ đại ca muội muội thế mà không đón hắn.
“Cha cùng đại ca hẳn là còn chưa tan ca, mẹ cùng muội muội không tiện ra ngoài một mình...” Hứa Nhị lang an ủi bản thân như vậy.
Hắn đeo hòm sách, tính đi bộ về phủ, không quên thi triển buff cho mình, nhẹ nhàng vỗ đùi, chấn động văn đảm, niệm tụng:
“Thân nhẹ như yến!”
Lực lượng vô hình bao lấy hắn, khi bước đi, giống như có gió đang trợ lực, đi không chậm hơn xe ngựa.
Đột nhiên, phía trước có người cười nói: “Hay cho một cái thân nhẹ như yến!”
Hứa Tân Niên dừng bước, theo tiếng nhìn lại, bên đường có một vị kiếm khách áo xanh đeo kiếm, khuôn mặt tuấn lãng, dáng vẻ hào sảng vô cùng. Hắn nhìn rất trẻ tuổi, nhưng tóc bạc rủ xuống ở trán, tỏ rõ hắn từng trải qua tang thương.
Còn không chờ Hứa Tân Niên nói chuyện, vị kiếm khách áo xanh kia cười nói: “Kỳ thi mùa xuân buổi đầu đã xong, dựa theo thói quen của ta năm đó, ba ngày kế tiếp cùng bạn cùng trường đi Giáo Phường Ti uống rượu chúc mừng.
“Đó đều là chuyện của chín năm trước, nghĩ hẳn các hoa khôi năm đó đã hoa tàn ít bướm, hoặc là tìm được phu quân. Nghe nói Giáo Phường Ti kinh thành xuất hiện một vị hoa khôi thi cầm song tuyệt, thanh danh truyền khắp các châu, ta muốn tới kiến thức một chút.
“Huynh đài, không ngại chúng ta kết bạn cùng đi.”
Hứa Tân Niên lẳng lặng nghe xong, trong đầu chỉ một cái ý niệm người nọ là kẻ ngốc.
Giọng điệu tự quen đó, cứ như mọi người rất quen thuộc, hơn nữa, thế mà lại hướng hắn nháy mắt... Nhưng Hứa Tân Niên vô cùng tin tưởng, mình căn bản không biết người này.
Hôm nay làm sao vậy, trước khi vào thi đụng tới một hòa thượng khó hiểu, sau khi ra lại đụng tới một kiếm khách ngốc... Hứa Tân Niên không quan tâm, nhanh chóng chạy xa.
Nam hài tử ở bên ngoài phải bảo vệ tốt bản thân.
...
Trong ánh chiều tà, ráng chiều đo đỏ treo ở chân trời, Hứa Thất An dẫn theo Chung Ly tới Giáo Phường Ti.
“Cũng không biết Phù Hương bệnh khỏi chưa, nữ tử niên đại này thân thể yếu ớt, động cái cảm nhiễm phong hàn.”
Hứa Thất An chuẩn bị mang Chung Ly tới thăm Phù Hương, chẩn đoán chính xác một lần cho nàng.
Chung Ly vẫn như cũ khoác trường bào vải đay, sau khi tắm, tóc lộn xộn, rối tung che khuất khuôn mặt.
Hứa Thất An đoán nàng là cô gái xấu, hoặc là trên mặt có vết sẹo gì, cho nên mới không lấy mặt mũi thật gặp người ta.
“Phù Hương là thân mật của ngươi ở Giáo Phường Ti sao?” Chung Ly hỏi.
Hứa Thất An kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết.”
Chung Ly gật gật đầu, hơi cúi đầu, đi không nhanh không chậm, “Nếu không phải quan hệ không tầm thường, sao có thể mời ta xem bệnh. Mà ngươi là người có đại khí vận, sẽ không giống các nam nhân kia làm thần tử dưới váy một hoa khôi.”
Ngũ sư tỷ, ngươi còn có tố chất làm trinh thám đấy... Hứa Thất An “Ừm” một tiếng: “Phù Hương này, tính là hồng nhan tri kỷ của ta, ta lúc còn trẻ tài hoa xuất chúng, đã gặp qua là không quên được, là hạt giống đọc sách trời sinh.
“Nhưng Nhị thúc sớm quy hoạch cuộc đời của ta, dẫn tới Đại Phụng bỏ lỡ một tay cự phách thi đàn... Năm ấy ta mười bốn tuổi, dẫn theo đường đệ tham gia văn hội người đọc sách Quốc Tử Giám tổ chức, ngày đó, bầu trời vừa mưa vừa tuyết... Văn hội ngươi biết không, chính là tụ hội trao đổi, học thuật sẽ mời một ít nữ tử Giáo Phường Ti đánh đàn trợ hứng, mà Phù Hương cũng ở trong đó.
“Ta ở trên văn hội nổi bật xuất chúng, mọi người đều khen thơ ta viết hay, Phù Hương cũng là ở trên lần văn hội đó đối với ta rễ tình đâm sâu, từ đó về sau chúng ta thường thường thư tín lui tới, triển khai một tình yêu kiểu Platon. Platon chính là yêu trên tinh thần, tuyệt đối không có quan hệ thân thể tục tằng...”
Chung Ly thản nhiên ngắt lời: “Ngươi nói với ta những thứ này làm chi.”
“Đáp ứng ta, đừng nói cho Thải Vi.”
“Ồ.”
Chung Ly quay đầu nhìn hắn một lát, thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước, tới gần Ảnh Mai tiểu các, nàng nói: “Ta biết Vọng Khí Thuật.”