Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 473: Đoán đề (2)




Sau khi diệt phỉ kết thúc, Dương Xuyên Nam lén đi tìm Lý Diệu Chân, muốn mang Phi Yến quân nhét vào quân đội chính quy, bồi dưỡng thành quân đội bài tẩy của Vân Châu. Hy vọng nàng có thể thuyết phục tướng sĩ Phi Yến quân ở lại Vân Châu.

Nhưng không ai đồng ý lưu lại.

“Hơn một năm qua, chúng ta kề vai chiến đấu, nhổ mấy trăm sơn trại to nhỏ, chém mấy nghìn tên giặc cướp. Nơi chúng ta đi qua, dân chúng có thể nghỉ ngơi lấy lại sức không sợ nạn trộm cướp. Nơi chúng ta đi qua, thương nhân có thể thông thương mậu dịch nuôi sống gia đình. Nơi chúng ta đi qua, ánh sáng chính nghĩa chiếu xuống...

“Lý Diệu Chân đa tạ các vị huynh đệ không rời không bỏ bầu bạn, nhưng, thiên hạ không có bữa tiệc không tàn. Hành trình Vân Châu có một cái kết, ta sẽ tiếp tục tiến lên, các ngươi cũng nên về nhà đoàn tụ với người thân bạn bè.

“Đường đời đằng đẵng, hoặc nhấp nhô hoặc thuận lợi, hoặc chua xót hoặc buồn vui, hy vọng mọi người ghi khắc thời gian ở Vân Châu, chớ quên mong muốn ban đầu.”

Nói tới đây, Lý Diệu Chân nhìn bốn trăm tướng sĩ, ôm quyền, thanh âm vang dội: “Nhưng làm việc tốt, chớ hỏi con đường phía trước.”

Bốn trăm tướng sĩ ôm quyền, sóng âm như triều dâng:

“Nhưng làm việc tốt, chớ hỏi con đường phía trước.”

Đây mới là Phi Yến nữ hiệp bọn họ nguyện ý nguyện trung thành, nguyện ý tùy tùng.

.....

Nam cương.

Cổ tộc sở dĩ được xưng là man tộc, không phải bọn họ ăn tươi nuốt sống, mà là bọn hắn lấy cổ làm căn bản, hệ thống tu hành, tập tính cuộc sống đều phù hợp cổ trùng.

Như thế mới có thể bồi dưỡng cổ trùng, đồng hóa với cổ.

Dùng lời càng thoả đáng hơn để hình dung, cổ tộc phát triển đi là “cổ bản vị”, bởi vậy trình độ văn minh không thể so sánh với “nhân bản vị” Đại Phụng, các quốc gia Tây Vực cùng đông bắc.

Chênh lệch văn minh thể hiện ở các phương diện, trong đó rõ ràng nhất chính là văn hóa cùng kiến trúc.

Cổ tộc đến nay còn tiếp tục sử dụng chữ tượng hình thời cổ đại, kiến trúc lấy nhà bùn vàng cùng nhà cỏ là chính, dùng là đồ gốm mà không phải đồ đá.

Nhưng, quần áo mặc không khác mấy dân chúng Đại Phụng. Nam Cương cổ tộc am hiểu trồng dâu nuôi tằm, thu thập tơ tằm phẩm cấp cao hơn Đại Phụng mấy lần.

Nhưng bọn họ không giỏi dệt, bởi vậy thường xuyên bị thương nhân Đại Phụng thu mua giá thấp tơ tằm phẩm chất cao, hoặc là dùng vải dệt có sẵn lấy vật đổi vật.

Bá Sơn ngang dọc trăm dặm, sản vật phong phú.

Trong núi chim bay cá nhảy, thảo dược quả dại đếm không xuể. Dưới núi là một mảnh đất màu mỡ, sông ngòi dày đặc, đại bản doanh Lực Cổ bộ ở ngay đây.

Lực Cổ bộ ở trong mảnh đồng bằng này khai khẩn ra mấy ngàn khoảnh, một bộ phận tộc nhân làm nông, một bộ phận tộc nhân săn bắn, lấy vật dịch vật lẫn nhau, cơm no áo ấm.

Mạc Tang đeo cung sừng trâu, dẫn theo một đội binh sĩ săn bắn quay về, có người vác lợn rừng nặng mấy trăm cân, có người mang theo gà cảnh sắc thái sặc sỡ, thắng lợi trở về.

Mạc Tang ở trên ruộng chân núi thấy muội muội Lệ Na theo các nữ nhân thu thập rau dưa.

Lệ Na mặc áo vải hình thức đơn giản, lộ ra hai đoạn cẳng chân thon dài cân xứng, Nam Cương khí hậu nóng bức, váy lụa, tay áo dài của Đại Phụng ở nơi này mặc không hợp, cho nên người cổ tộc sẽ mang trang phục Đại Phụng tiến hành cắt, sửa chữa.

Làn váy chỉ tới đầu gối, ống tay áo thì ngắn tới cùi trỏ.

“Lệ Na!”

Mạc Tang hô một tiếng, chờ muội muội ngẩng đầu, hắn mới nói tiếp: “Thiên Cổ bà bà hôm qua phái tuyết ưng truyền thư, bảo muội hôm nay đi gặp bà ấy, sao muội còn rề rà ở nơi này.”

Lệ Na rõ ràng sửng sốt, sau đó vỗ vỗ cái đầu quả dưa: “Ai da, muội quên, Mạc Tang huynh vì sao không nhắc nhở muội sớm chút.”

Mạc Tang nghe thấy các hán tử phía sau phát ra tiếng cười vang, nữ nhân trên ruộng cũng cười lên theo.

Trong lúc nhất thời tràn ngập không khí vui vẻ, nhưng Mạc Tang cảm thấy có chút xấu hổ, quay đầu giận mắng các hán tử: “Cười cái gì mà cười.”

Bên kia, Lệ Na xỏ giày vải bông mềm ở bên dòng suối rửa tay, tính đi bộ lạc Thiên Cổ ở ngoài trăm dặm.

Mạc Tang thấy thế, vội vàng hô: “Đập nước Thiên Cổ bộ đã mất nút rồi, muội nhớ hỗ trợ sửa chữa một chút.”

“Biết rồi!” Lệ Na lên tiếng giòn tan, chạy xa.

...

So sánh với Lực Cổ bộ, Thiên Cổ bộ càng giống huyện thành nào đó của vương triều Đại Phụng, tuy đơn sơ chút, nhưng đã thoát khỏi nhà cỏ, lấy nhà bùn vàng cùng nhà mái ngói làm chủ.

Thiên Cổ bộ xây ở chân núi Lạc Hà, từ chân núi đến sườn núi, từng mảnh ruộng bậc thang san sát nối tiếp nhau, trên núi có một đập nước, hôm qua đột nhiên vỡ đê, đánh sập ruộng bậc thang.

Lệ Na khi còn trẻ thường xuyên chơi đùa ở các bộ lạc ngựa quen đường cũ lên núi Lạc Hà, ở trong dãy núi bôn ba hồi lâu, thấy được cửa đê sụp xuống.

Thấy được mấy chục người Thiên Cổ bộ đứng ở bên cạnh đập chứa nước, cầm đầu chính là Thiên Cổ bà bà tóc trắng xoá.

Tầm mắt Lệ Na xẹt qua bọn họ, nhìn về phía đập chứa nước, mặt nước nổi một thi thể quái vật, quái vật đó dài hơn mười trượng, ngoài thân bao trùm vảy màu đen, đầu nhọn, cổ dài nhỏ, móng vuốt có mô mỏng.

Thiên Cổ bà bà chú ý tới Lệ Na, hướng nàng vẫy tay.

Lệ Na ở giữa đá nhẹ nhàng nhảy nhót, tới trước mặt Thiên Cổ bà bà, dịu dàng nói: “Bà bà, đó là quái vật gì.”

“Giao!”

Thiên Cổ bà bà lộ ra nụ cười hòa ái: “Không biết nơi nào đến, hủy đập lớn, mạ trong bộ lạc vừa gieo xuống đều bị phá hỏng.”

“Ồ.”

Lệ Na là lần đầu tiên nhìn thấy giao, nhưng từng nghe nói, loại quái vật này sinh hoạt ở trong thuỷ vực đan xen dày đặc của Nam Cương, dọc theo sông ngầm trong lòng đất chạy lung tung khắp nơi.

Một người chú của Lệ Na nghe nói chính là lúc đùa nước bị giao ăn.

“Ngươi hỗ trợ thu thập một ít khối đá, nhanh chóng bịt chỗ hổng lại.” Thiên Cổ bà bà nói.

“Vâng ạ!”

Lệ Na làm cu li lành nghề nhất, nàng ngay sau đó chạy ra, không đến nửa khắc đồng hồ, mọi người nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, theo tiếng nhìn lại, một “núi đá” chậm rãi di động.

Ngọn núi đá này cao hơn hai mươi trượng (sáu bảy mươi mét), ném vào trong đập chứa nước có thể nhấc lên sóng triều ngập trời.

Núi đá không phải tự mình dời đến, mà là bị Lệ Na khiêng tới, chỉ là so sánh với khối đá khổng lồ hai mươi trượng, nàng nhỏ bé như con kiến.

Đám người Thiên Cổ bộ mặt không đổi sắc, tựa như đã sớm tập mãi thành thói quen.

Trong bảy bộ lạc cổ tộc, Lực Cổ bộ lấy quái lực trứ danh, Long Đồ phụ thân Lệ Na, đó mới là chuyển núi thật sự, năm đó lúc đánh với Đại Phụng, hắn khiêng một ngọn núi ném vào đại quân, đập chết mấy nghìn người.

Tảng đá khổng lồ chậm rãi dời đến phụ cận đập nước, tiếp theo ‘Ầm’ một tiếng, Lệ Na thả nó xuống.

Mọi người đứng ở trên đê đập cúi đầu quan sát, chỉ thấy Lệ Na chậm rãi trầm hông xuống, trầm ổn trung bình tấn, ấp ủ mấy hơi thở, bỗng nhiên “hây da” gầm lên giận dữ, đấm thẳng một phát ở mặt ngoài tảng đá khổng lồ. Sau khi diệt phỉ kết thúc, Dương Xuyên Nam lén đi tìm Lý Diệu Chân, muốn mang Phi Yến quân nhét vào quân đội chính quy, bồi dưỡng thành quân đội bài tẩy của Vân Châu. Hy vọng nàng có thể thuyết phục tướng sĩ Phi Yến quân ở lại Vân Châu.

Nhưng không ai đồng ý lưu lại.

“Hơn một năm qua, chúng ta kề vai chiến đấu, nhổ mấy trăm sơn trại to nhỏ, chém mấy nghìn tên giặc cướp. Nơi chúng ta đi qua, dân chúng có thể nghỉ ngơi lấy lại sức không sợ nạn trộm cướp. Nơi chúng ta đi qua, thương nhân có thể thông thương mậu dịch nuôi sống gia đình. Nơi chúng ta đi qua, ánh sáng chính nghĩa chiếu xuống...

“Lý Diệu Chân đa tạ các vị huynh đệ không rời không bỏ bầu bạn, nhưng, thiên hạ không có bữa tiệc không tàn. Hành trình Vân Châu có một cái kết, ta sẽ tiếp tục tiến lên, các ngươi cũng nên về nhà đoàn tụ với người thân bạn bè.

“Đường đời đằng đẵng, hoặc nhấp nhô hoặc thuận lợi, hoặc chua xót hoặc buồn vui, hy vọng mọi người ghi khắc thời gian ở Vân Châu, chớ quên mong muốn ban đầu.”

Nói tới đây, Lý Diệu Chân nhìn bốn trăm tướng sĩ, ôm quyền, thanh âm vang dội: “Nhưng làm việc tốt, chớ hỏi con đường phía trước.”

Bốn trăm tướng sĩ ôm quyền, sóng âm như triều dâng:

“Nhưng làm việc tốt, chớ hỏi con đường phía trước.”

Đây mới là Phi Yến nữ hiệp bọn họ nguyện ý nguyện trung thành, nguyện ý tùy tùng.

.....

Nam cương.

Cổ tộc sở dĩ được xưng là man tộc, không phải bọn họ ăn tươi nuốt sống, mà là bọn hắn lấy cổ làm căn bản, hệ thống tu hành, tập tính cuộc sống đều phù hợp cổ trùng.

Như thế mới có thể bồi dưỡng cổ trùng, đồng hóa với cổ.

Dùng lời càng thoả đáng hơn để hình dung, cổ tộc phát triển đi là “cổ bản vị”, bởi vậy trình độ văn minh không thể so sánh với “nhân bản vị” Đại Phụng, các quốc gia Tây Vực cùng đông bắc.

Chênh lệch văn minh thể hiện ở các phương diện, trong đó rõ ràng nhất chính là văn hóa cùng kiến trúc.

Cổ tộc đến nay còn tiếp tục sử dụng chữ tượng hình thời cổ đại, kiến trúc lấy nhà bùn vàng cùng nhà cỏ là chính, dùng là đồ gốm mà không phải đồ đá.

Nhưng, quần áo mặc không khác mấy dân chúng Đại Phụng. Nam Cương cổ tộc am hiểu trồng dâu nuôi tằm, thu thập tơ tằm phẩm cấp cao hơn Đại Phụng mấy lần.

Nhưng bọn họ không giỏi dệt, bởi vậy thường xuyên bị thương nhân Đại Phụng thu mua giá thấp tơ tằm phẩm chất cao, hoặc là dùng vải dệt có sẵn lấy vật đổi vật.

Bá Sơn ngang dọc trăm dặm, sản vật phong phú.

Trong núi chim bay cá nhảy, thảo dược quả dại đếm không xuể. Dưới núi là một mảnh đất màu mỡ, sông ngòi dày đặc, đại bản doanh Lực Cổ bộ ở ngay đây.

Lực Cổ bộ ở trong mảnh đồng bằng này khai khẩn ra mấy ngàn khoảnh, một bộ phận tộc nhân làm nông, một bộ phận tộc nhân săn bắn, lấy vật dịch vật lẫn nhau, cơm no áo ấm.

Mạc Tang đeo cung sừng trâu, dẫn theo một đội binh sĩ săn bắn quay về, có người vác lợn rừng nặng mấy trăm cân, có người mang theo gà cảnh sắc thái sặc sỡ, thắng lợi trở về.

Mạc Tang ở trên ruộng chân núi thấy muội muội Lệ Na theo các nữ nhân thu thập rau dưa.

Lệ Na mặc áo vải hình thức đơn giản, lộ ra hai đoạn cẳng chân thon dài cân xứng, Nam Cương khí hậu nóng bức, váy lụa, tay áo dài của Đại Phụng ở nơi này mặc không hợp, cho nên người cổ tộc sẽ mang trang phục Đại Phụng tiến hành cắt, sửa chữa.

Làn váy chỉ tới đầu gối, ống tay áo thì ngắn tới cùi trỏ.

“Lệ Na!”

Mạc Tang hô một tiếng, chờ muội muội ngẩng đầu, hắn mới nói tiếp: “Thiên Cổ bà bà hôm qua phái tuyết ưng truyền thư, bảo muội hôm nay đi gặp bà ấy, sao muội còn rề rà ở nơi này.”

Lệ Na rõ ràng sửng sốt, sau đó vỗ vỗ cái đầu quả dưa: “Ai da, muội quên, Mạc Tang huynh vì sao không nhắc nhở muội sớm chút.”

Mạc Tang nghe thấy các hán tử phía sau phát ra tiếng cười vang, nữ nhân trên ruộng cũng cười lên theo.

Trong lúc nhất thời tràn ngập không khí vui vẻ, nhưng Mạc Tang cảm thấy có chút xấu hổ, quay đầu giận mắng các hán tử: “Cười cái gì mà cười.”

Bên kia, Lệ Na xỏ giày vải bông mềm ở bên dòng suối rửa tay, tính đi bộ lạc Thiên Cổ ở ngoài trăm dặm.

Mạc Tang thấy thế, vội vàng hô: “Đập nước Thiên Cổ bộ đã mất nút rồi, muội nhớ hỗ trợ sửa chữa một chút.”

“Biết rồi!” Lệ Na lên tiếng giòn tan, chạy xa.

...

So sánh với Lực Cổ bộ, Thiên Cổ bộ càng giống huyện thành nào đó của vương triều Đại Phụng, tuy đơn sơ chút, nhưng đã thoát khỏi nhà cỏ, lấy nhà bùn vàng cùng nhà mái ngói làm chủ.

Thiên Cổ bộ xây ở chân núi Lạc Hà, từ chân núi đến sườn núi, từng mảnh ruộng bậc thang san sát nối tiếp nhau, trên núi có một đập nước, hôm qua đột nhiên vỡ đê, đánh sập ruộng bậc thang.

Lệ Na khi còn trẻ thường xuyên chơi đùa ở các bộ lạc ngựa quen đường cũ lên núi Lạc Hà, ở trong dãy núi bôn ba hồi lâu, thấy được cửa đê sụp xuống.

Thấy được mấy chục người Thiên Cổ bộ đứng ở bên cạnh đập chứa nước, cầm đầu chính là Thiên Cổ bà bà tóc trắng xoá.

Tầm mắt Lệ Na xẹt qua bọn họ, nhìn về phía đập chứa nước, mặt nước nổi một thi thể quái vật, quái vật đó dài hơn mười trượng, ngoài thân bao trùm vảy màu đen, đầu nhọn, cổ dài nhỏ, móng vuốt có mô mỏng.

Thiên Cổ bà bà chú ý tới Lệ Na, hướng nàng vẫy tay.

Lệ Na ở giữa đá nhẹ nhàng nhảy nhót, tới trước mặt Thiên Cổ bà bà, dịu dàng nói: “Bà bà, đó là quái vật gì.”

“Giao!”

Thiên Cổ bà bà lộ ra nụ cười hòa ái: “Không biết nơi nào đến, hủy đập lớn, mạ trong bộ lạc vừa gieo xuống đều bị phá hỏng.”

“Ồ.”

Lệ Na là lần đầu tiên nhìn thấy giao, nhưng từng nghe nói, loại quái vật này sinh hoạt ở trong thuỷ vực đan xen dày đặc của Nam Cương, dọc theo sông ngầm trong lòng đất chạy lung tung khắp nơi.

Một người chú của Lệ Na nghe nói chính là lúc đùa nước bị giao ăn.

“Ngươi hỗ trợ thu thập một ít khối đá, nhanh chóng bịt chỗ hổng lại.” Thiên Cổ bà bà nói.

“Vâng ạ!”

Lệ Na làm cu li lành nghề nhất, nàng ngay sau đó chạy ra, không đến nửa khắc đồng hồ, mọi người nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, theo tiếng nhìn lại, một “núi đá” chậm rãi di động.

Ngọn núi đá này cao hơn hai mươi trượng (sáu bảy mươi mét), ném vào trong đập chứa nước có thể nhấc lên sóng triều ngập trời.

Núi đá không phải tự mình dời đến, mà là bị Lệ Na khiêng tới, chỉ là so sánh với khối đá khổng lồ hai mươi trượng, nàng nhỏ bé như con kiến.

Đám người Thiên Cổ bộ mặt không đổi sắc, tựa như đã sớm tập mãi thành thói quen.

Trong bảy bộ lạc cổ tộc, Lực Cổ bộ lấy quái lực trứ danh, Long Đồ phụ thân Lệ Na, đó mới là chuyển núi thật sự, năm đó lúc đánh với Đại Phụng, hắn khiêng một ngọn núi ném vào đại quân, đập chết mấy nghìn người.

Tảng đá khổng lồ chậm rãi dời đến phụ cận đập nước, tiếp theo ‘Ầm’ một tiếng, Lệ Na thả nó xuống.

Mọi người đứng ở trên đê đập cúi đầu quan sát, chỉ thấy Lệ Na chậm rãi trầm hông xuống, trầm ổn trung bình tấn, ấp ủ mấy hơi thở, bỗng nhiên “hây da” gầm lên giận dữ, đấm thẳng một phát ở mặt ngoài tảng đá khổng lồ.