Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 467: Làm rạng rỡ tổ tông (2)




Ngụy Uyên vừa nói xong, cấp sự trung chức nghiệp chọc gậy bánh xe nhảy ra phản bác:

“Toàn nói bậy, một cung nữ nho nhỏ có thể làm ra vụ án lớn kinh thiên bực này? Với lại, Hoàng Tiểu Nhu kia vì sao phải mưu hại thái tử. Ngụy Uyên, ngươi coi bệ hạ là gì, mang chư công triều đình coi là gì.”

Nói xong, bổ sung một câu: Xin bệ hạ chém kẻ này.

Đại thần còn lại nhao nhao chửi mắng Ngụy Uyên, trong điện nhất thời hỗn loạn.

Lão thái giám tay cầm roi, ra sức vụt, mặt đất phát ra một tiếng vang thanh thúy “Bốp”, hắn quát lớn: “Yên lặng!”

Trong điện lúc này mới an tĩnh lại.

Hình bộ thượng thư cùng Đại Lý tự khanh cười lạnh nhìn Ngụy Uyên, các quan viên cũng nhìn Ngụy Uyên, có cười lạnh có trào phúng, cũng có khó hiểu cùng bất đắc dĩ. Người sau đến từ phe cánh tứ hoàng tử.

Đối với ánh mắt quanh mình, cấp sự trung chửi mắng, Ngụy Uyên hờ hững, nói: “Hôm qua, Đồng la Hứa Thất An chủ sự vụ án Phúc phi tra ra Hoàng Tiểu Nhu từng có thai...”

Còn chưa dứt lời, trong điện lại ồ lên.

Cung nữ Hoàng Tiểu Nhu từng có bầu?!

Trong cung trừ thị vệ, thật sự có thể khiến nữ nhân mang thai chỉ có Nguyên Cảnh đế. Thị vệ đương nhiên không có khả năng, có thể gác hậu cung đều là trung thành và tận tâm đối với hoàng thất, tinh nhuệ qua trăm ngàn sự tuyển chọn.

Hơn nữa thường thường đều là mấy người một đội, giám sát lẫn nhau, không tồn tại khả năng yêu đương vụng trộm với cung nữ.

Vậy chỉ có một khả năng...

Trong lúc nhất thời, ánh mắt chư công triều đình nhìn Nguyên Cảnh đế, không khỏi liền trở nên nội hàm.

Khuôn mặt uy nghiêm của Nguyên Cảnh đế, da mặt nhẹ nhàng giật giật một cái, lạnh như băng nhìn Ngụy Uyên cố ý tạm dừng không nói, trầm giọng nói:

“Ngụy Uyên, nói tiếp!”

Ngụy Uyên chậm rãi nói: “Trải qua truy tra phát hiện, kẻ khiến Hoàng Tiểu Nhu thất thân mang thai, là quốc cữu đương triều Thượng Quan Minh...”

Kế tiếp, Ngụy Uyên kể một câu chuyện xưa cho các viên quan triều đình, chuyện xưa trải qua hắn trau chuốt:

Cung nữ Hoàng Tiểu Nhu bị quốc cữu gia lăng nhục, bất hạnh mang thai, sau đó vụng trộm sanh non, vì thế nàng ghi hận trong lòng, ẩn nhẫn nhiều năm, rốt cuộc chế ra một âm mưu.

Nương tiện lợi thiếp thân cung nữ của Phúc phi, nàng lặng lẽ phá hỏng lan can bảo hộ của đài quan sát, thừa dịp Phúc phi say rượu, lừa thái tử tới Thanh Phong điện, bày ra cục diện nghe rợn cả người nhất của hậu cung mười mấy năm qua.

Quốc cữu sau khi nghe nói vụ án Phúc phi, phát hiện Hoàng Tiểu Nhu liên lụy, sợ hành động cầm thú của mình bại lộ, liền cầu đến cung Phượng Tê.

Hoàng hậu vậy mới biết quốc cữu lại làm ra việc táng tận thiên lương bực này, niệm loại cảm máu thịt, rưng rưng gánh vác tội lỗi cho quốc cữu.

Cuối cùng, Ngụy Uyên làm ra tổng kết cho vụ án: “Tình huống vụ việc chính là như thế, quốc cữu đã nhận tội. Bệ hạ có thể thẩm vấn bất cứ lúc nào.”

“Hoang đường.” Đại Lý tự khanh hừ lạnh một tiếng, chắp tay nói: “Bệ hạ, theo vi thần biết, Hoàng Tiểu Nhu là bị giết hại, nếu tất cả đều là cô ta mưu tính, vậy hung thủ giết người đâu?”

Quần thần nhao nhao phụ họa.

Ngụy Uyên mặt không đổi sắc giải thích: “Hoàng Tiểu Nhu còn có đồng đảng, giúp cô ta bố cục, lấy danh mưu hại thái tử, ám chỉ hoàng hậu.”

Nghe đến đó, rất nhiều đại thần giật mình, đều tự triển khai liên tưởng.

Nếu không có chuyện quốc cữu làm bẩn Hoàng Tiểu Nhu, mặc cho ai cũng sẽ cho rằng hoàng hậu là vì chứng cớ vô cùng xác thực, lúc này mới nhận tội.

Nhưng sau khi có quốc cữu nhận tội, vụ án gió đã đổi chiều.

Hoàng hậu có phải vô tội hay không tạm thời không nói, quốc cữu có thư nhận tội, sự tình liền có đường sống cãi cọ.

Đảng phái tứ hoàng tử quét sạch xu hướng suy tàn vừa rồi, lục tục đứng ra lên tiếng, bày tỏ lập trường, ủng hộ Ngụy Uyên, lên án mạnh mẽ quốc cữu.

Dần dần, trong điện chỉ còn hai thanh âm, thái tử đảng cùng tứ hoàng tử đảng đầu võ mồm. Thái tử đảng lấy Đô Sát viện hữu đô ngự sử cầm đầu, thái tử đảng là các đảng phái nhỏ hỗn độn tạo thành.

Trong đảng phái lớn, có lẽ có người âm thầm ủng hộ thái tử, nhưng sẽ tuyệt đối không bày ra ở trên mặt bàn, rùa to vĩnh viễn trốn ở đáy nước.

Sau một phen cãi cọ kịch liệt, Ngụy Uyên cất cao giọng nói: “Xin bệ hạ định đoạt.”

Tiếng khắc khẩu dừng lại, quần thần phụ họa: “Xin bệ hạ định đoạt.”

Sổ con của Ngụy Uyên sớm ở hôm qua đã trình đến trong cung, bình thường buổi chầu bàn việc, sổ con đều sẽ trước một ngày đưa vào trong cung, cho nên thư nhận tội của quốc cữu, Nguyên Cảnh đế cũng đã sớm xem qua.

Hôm nay buổi chầu bàn chuyện, Nguyên Cảnh đế nếu muốn chấm dứt vụ án Phúc phi, lúc này liền có thể hạ kết luận, nếu không muốn, sẽ giao trách nhiệm tra tiếp.

Thấy quần thần dừng khắc khẩu, Nguyên Cảnh đế lúc này mới mở miệng, chậm rãi nói: “Thượng Quan Minh họa loạn hậu cung, phán trảm lập tức hành quyết! Hoàng hậu biết tình hình mà không báo, coi như cùng tội, nhưng niệm tình cùng huyết mạch, hợp tình hợp lý, phạt hoàng hậu đóng cửa suy nghĩ ba tháng.”

Quần thần nghĩ đến vậy là xong rồi, kết quả, Nguyên Cảnh đế dừng một chút, tiếp tục nói: “Thái tử say rượu xông vào Thanh Phong điện, không biết kiểm điểm, phạt đóng cửa suy nghĩ nửa năm. Trần quý phi giựt giây thái tử say rượu, đến nỗi gây thành họa lớn, giáng làm Trần phi.”

Trong điện tràn đầy yên tĩnh.

Quần thần mờ mịt nhìn nhau, không nghĩ ra vì sao hoàng hậu dính vào trong vụ án suy nghĩ ba tháng; thái tử suy nghĩ nửa năm. Mà Trần quý phi không liên quan toàn bộ hành trình, từ quý phi ngã xuống Trần phi, giảm liền hai cấp.

Chẳng lẽ vụ án này có liên quan với Trần quý phi... Các lão bánh quẩy nghĩ.

...

Bên này buổi chầu vừa chấm dứt, không bao lâu, lão thái giám liền phân biệt đi cung Phượng Tê cùng cung Cảnh Tú truyền chỉ.

Hoàng hậu sau khi biết được, dựa vào bàn khóc lên đau đớn.

Trần quý phi thì sắc mặt cứng ngắc tiếp chỉ, chờ lão thái giám vừa đi, nàng liền mang bài trí trên bàn, tính cả thánh chỉ hết thảy quét rơi xuống đất.

Trong tiếng rầm rầm, Trần quý phi kịch liệt phập phồng bộ ngực cao ngất, khuôn mặt trứng ngỗng đoan trang tức đến phát xanh.

Nàng nghiến răng nghiến lợi phun ra: “Ngụy Uyên...”

Sau đó, siết chặt nắm tay nho nhỏ, gằn từng chữ: “Hứa Thất An!”

Lúc này, nàng đã hiểu ra, thái độ bệ hạ thay đổi hẳn, tuyệt đối có liên quan với hôm qua.

Hôm qua lão thái giám vô duyên vô cớ tới đây, lấy an ủi làm lý do, cái này vốn không có vấn đề, nhưng liên tưởng đến hôm nay triều đình biến hóa, không khó đoán huyền cơ trong đó.

Bệ hạ đã nổi lên sự nghi ngờ đối với nàng...

Mà nàng chỉ từng lộ ở chỗ Hứa Thất An, bởi vậy phỏng đoán, nhất định là tiểu tử vô liêm sỉ kia âm thầm giở trò gì.

Vất vả mưu tính một hồi, lại ngã ở trong tay một Đồng la nho nhỏ.

Vài phút sau, tiếng rầm rầm lại từ trong phòng truyền ra, cung nữ, đương sai trong viện câm như hến. Ngụy Uyên vừa nói xong, cấp sự trung chức nghiệp chọc gậy bánh xe nhảy ra phản bác:

“Toàn nói bậy, một cung nữ nho nhỏ có thể làm ra vụ án lớn kinh thiên bực này? Với lại, Hoàng Tiểu Nhu kia vì sao phải mưu hại thái tử. Ngụy Uyên, ngươi coi bệ hạ là gì, mang chư công triều đình coi là gì.”

Nói xong, bổ sung một câu: Xin bệ hạ chém kẻ này.

Đại thần còn lại nhao nhao chửi mắng Ngụy Uyên, trong điện nhất thời hỗn loạn.

Lão thái giám tay cầm roi, ra sức vụt, mặt đất phát ra một tiếng vang thanh thúy “Bốp”, hắn quát lớn: “Yên lặng!”

Trong điện lúc này mới an tĩnh lại.

Hình bộ thượng thư cùng Đại Lý tự khanh cười lạnh nhìn Ngụy Uyên, các quan viên cũng nhìn Ngụy Uyên, có cười lạnh có trào phúng, cũng có khó hiểu cùng bất đắc dĩ. Người sau đến từ phe cánh tứ hoàng tử.

Đối với ánh mắt quanh mình, cấp sự trung chửi mắng, Ngụy Uyên hờ hững, nói: “Hôm qua, Đồng la Hứa Thất An chủ sự vụ án Phúc phi tra ra Hoàng Tiểu Nhu từng có thai...”

Còn chưa dứt lời, trong điện lại ồ lên.

Cung nữ Hoàng Tiểu Nhu từng có bầu?!

Trong cung trừ thị vệ, thật sự có thể khiến nữ nhân mang thai chỉ có Nguyên Cảnh đế. Thị vệ đương nhiên không có khả năng, có thể gác hậu cung đều là trung thành và tận tâm đối với hoàng thất, tinh nhuệ qua trăm ngàn sự tuyển chọn.

Hơn nữa thường thường đều là mấy người một đội, giám sát lẫn nhau, không tồn tại khả năng yêu đương vụng trộm với cung nữ.

Vậy chỉ có một khả năng...

Trong lúc nhất thời, ánh mắt chư công triều đình nhìn Nguyên Cảnh đế, không khỏi liền trở nên nội hàm.

Khuôn mặt uy nghiêm của Nguyên Cảnh đế, da mặt nhẹ nhàng giật giật một cái, lạnh như băng nhìn Ngụy Uyên cố ý tạm dừng không nói, trầm giọng nói:

“Ngụy Uyên, nói tiếp!”

Ngụy Uyên chậm rãi nói: “Trải qua truy tra phát hiện, kẻ khiến Hoàng Tiểu Nhu thất thân mang thai, là quốc cữu đương triều Thượng Quan Minh...”

Kế tiếp, Ngụy Uyên kể một câu chuyện xưa cho các viên quan triều đình, chuyện xưa trải qua hắn trau chuốt:

Cung nữ Hoàng Tiểu Nhu bị quốc cữu gia lăng nhục, bất hạnh mang thai, sau đó vụng trộm sanh non, vì thế nàng ghi hận trong lòng, ẩn nhẫn nhiều năm, rốt cuộc chế ra một âm mưu.

Nương tiện lợi thiếp thân cung nữ của Phúc phi, nàng lặng lẽ phá hỏng lan can bảo hộ của đài quan sát, thừa dịp Phúc phi say rượu, lừa thái tử tới Thanh Phong điện, bày ra cục diện nghe rợn cả người nhất của hậu cung mười mấy năm qua.

Quốc cữu sau khi nghe nói vụ án Phúc phi, phát hiện Hoàng Tiểu Nhu liên lụy, sợ hành động cầm thú của mình bại lộ, liền cầu đến cung Phượng Tê.

Hoàng hậu vậy mới biết quốc cữu lại làm ra việc táng tận thiên lương bực này, niệm loại cảm máu thịt, rưng rưng gánh vác tội lỗi cho quốc cữu.

Cuối cùng, Ngụy Uyên làm ra tổng kết cho vụ án: “Tình huống vụ việc chính là như thế, quốc cữu đã nhận tội. Bệ hạ có thể thẩm vấn bất cứ lúc nào.”

“Hoang đường.” Đại Lý tự khanh hừ lạnh một tiếng, chắp tay nói: “Bệ hạ, theo vi thần biết, Hoàng Tiểu Nhu là bị giết hại, nếu tất cả đều là cô ta mưu tính, vậy hung thủ giết người đâu?”

Quần thần nhao nhao phụ họa.

Ngụy Uyên mặt không đổi sắc giải thích: “Hoàng Tiểu Nhu còn có đồng đảng, giúp cô ta bố cục, lấy danh mưu hại thái tử, ám chỉ hoàng hậu.”

Nghe đến đó, rất nhiều đại thần giật mình, đều tự triển khai liên tưởng.

Nếu không có chuyện quốc cữu làm bẩn Hoàng Tiểu Nhu, mặc cho ai cũng sẽ cho rằng hoàng hậu là vì chứng cớ vô cùng xác thực, lúc này mới nhận tội.

Nhưng sau khi có quốc cữu nhận tội, vụ án gió đã đổi chiều.

Hoàng hậu có phải vô tội hay không tạm thời không nói, quốc cữu có thư nhận tội, sự tình liền có đường sống cãi cọ.

Đảng phái tứ hoàng tử quét sạch xu hướng suy tàn vừa rồi, lục tục đứng ra lên tiếng, bày tỏ lập trường, ủng hộ Ngụy Uyên, lên án mạnh mẽ quốc cữu.

Dần dần, trong điện chỉ còn hai thanh âm, thái tử đảng cùng tứ hoàng tử đảng đầu võ mồm. Thái tử đảng lấy Đô Sát viện hữu đô ngự sử cầm đầu, thái tử đảng là các đảng phái nhỏ hỗn độn tạo thành.

Trong đảng phái lớn, có lẽ có người âm thầm ủng hộ thái tử, nhưng sẽ tuyệt đối không bày ra ở trên mặt bàn, rùa to vĩnh viễn trốn ở đáy nước.

Sau một phen cãi cọ kịch liệt, Ngụy Uyên cất cao giọng nói: “Xin bệ hạ định đoạt.”

Tiếng khắc khẩu dừng lại, quần thần phụ họa: “Xin bệ hạ định đoạt.”

Sổ con của Ngụy Uyên sớm ở hôm qua đã trình đến trong cung, bình thường buổi chầu bàn việc, sổ con đều sẽ trước một ngày đưa vào trong cung, cho nên thư nhận tội của quốc cữu, Nguyên Cảnh đế cũng đã sớm xem qua.

Hôm nay buổi chầu bàn chuyện, Nguyên Cảnh đế nếu muốn chấm dứt vụ án Phúc phi, lúc này liền có thể hạ kết luận, nếu không muốn, sẽ giao trách nhiệm tra tiếp.

Thấy quần thần dừng khắc khẩu, Nguyên Cảnh đế lúc này mới mở miệng, chậm rãi nói: “Thượng Quan Minh họa loạn hậu cung, phán trảm lập tức hành quyết! Hoàng hậu biết tình hình mà không báo, coi như cùng tội, nhưng niệm tình cùng huyết mạch, hợp tình hợp lý, phạt hoàng hậu đóng cửa suy nghĩ ba tháng.”

Quần thần nghĩ đến vậy là xong rồi, kết quả, Nguyên Cảnh đế dừng một chút, tiếp tục nói: “Thái tử say rượu xông vào Thanh Phong điện, không biết kiểm điểm, phạt đóng cửa suy nghĩ nửa năm. Trần quý phi giựt giây thái tử say rượu, đến nỗi gây thành họa lớn, giáng làm Trần phi.”

Trong điện tràn đầy yên tĩnh.

Quần thần mờ mịt nhìn nhau, không nghĩ ra vì sao hoàng hậu dính vào trong vụ án suy nghĩ ba tháng; thái tử suy nghĩ nửa năm. Mà Trần quý phi không liên quan toàn bộ hành trình, từ quý phi ngã xuống Trần phi, giảm liền hai cấp.

Chẳng lẽ vụ án này có liên quan với Trần quý phi... Các lão bánh quẩy nghĩ.

...

Bên này buổi chầu vừa chấm dứt, không bao lâu, lão thái giám liền phân biệt đi cung Phượng Tê cùng cung Cảnh Tú truyền chỉ.

Hoàng hậu sau khi biết được, dựa vào bàn khóc lên đau đớn.

Trần quý phi thì sắc mặt cứng ngắc tiếp chỉ, chờ lão thái giám vừa đi, nàng liền mang bài trí trên bàn, tính cả thánh chỉ hết thảy quét rơi xuống đất.

Trong tiếng rầm rầm, Trần quý phi kịch liệt phập phồng bộ ngực cao ngất, khuôn mặt trứng ngỗng đoan trang tức đến phát xanh.

Nàng nghiến răng nghiến lợi phun ra: “Ngụy Uyên...”

Sau đó, siết chặt nắm tay nho nhỏ, gằn từng chữ: “Hứa Thất An!”

Lúc này, nàng đã hiểu ra, thái độ bệ hạ thay đổi hẳn, tuyệt đối có liên quan với hôm qua.

Hôm qua lão thái giám vô duyên vô cớ tới đây, lấy an ủi làm lý do, cái này vốn không có vấn đề, nhưng liên tưởng đến hôm nay triều đình biến hóa, không khó đoán huyền cơ trong đó.

Bệ hạ đã nổi lên sự nghi ngờ đối với nàng...

Mà nàng chỉ từng lộ ở chỗ Hứa Thất An, bởi vậy phỏng đoán, nhất định là tiểu tử vô liêm sỉ kia âm thầm giở trò gì.

Vất vả mưu tính một hồi, lại ngã ở trong tay một Đồng la nho nhỏ.

Vài phút sau, tiếng rầm rầm lại từ trong phòng truyền ra, cung nữ, đương sai trong viện câm như hến.