Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 462: Hứa Thất An: Ta lại lập công rồi (2)




“Thần không sợ chết, sợ gì lấy cái chết đe dọa?”

Thần không sợ chết, sợ gì lấy cái chết đe dọa... Trong mắt Trần quý phi có sự kinh ngạc rõ ràng, chậm rãi gật đầu, “Nói rất đúng, Hứa đại nhân quả thật là vị hào kiệt, ngã ở trong tay ngươi...”

Quý phi nương nương nắm chặt chén trà trong tay, tựa như muốn đập chén làm tín hiệu.

Đột nhiên, Hứa Thất An lớn tiếng nói: “Nhưng ta đối với Lâm An tràn đầy chân thành, không muốn thấy nàng đau lòng. Việc hôm nay, ta có thể coi như chưa xảy ra.”

Cho dù muốn tố giác quý phi, ta cũng phải có thể đi ra khỏi cung Cảnh Tú... Hứa Thất An tiếc nuối nghĩ.

Trần quý phi nhìn chằm chằm hắn một lát, buông chén trà, hài lòng gật đầu: “Ngươi không nói dối, xem ra ngươi đối với Lâm An quả thật là thật lòng. Đã như vậy, Hứa đại nhân vì sao không muốn đầu nhập vào?”

Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao, đầu nhập vào ngươi ta nhất định phải chết, trong kinh thành ta có thể dựa vào chỉ có Ngụy Uyên, Hoài Khánh cũng chỉ có thể tính là một nửa, về phần Lâm An, nàng một công chúa không quyền không thế, căn bản không bảo vệ được ta.

“Nương nương, dưỡng sĩ không phải hứa hẹn suông, mà là dựa vào hành động thực tế. Ty chức nguyện trung thành Ngụy Công, là vì Ngụy Công lấy chân thành đối đãi, ta tín nhiệm hắn.”

Nói xong, Hứa Thất An nghiêng người, nhìn thoáng qua tiểu công công ngoài sân, nói: “Ty chức là bất đắc dĩ đối với nương nương, chỉ là, ta nghĩ nương nương cũng không thể đối với ta như thế nào.”

Một khi không còn ý tưởng ngọc đá cùng vỡ, như vậy Trần quý phi không có khả năng làm khó hắn nữa.

Tiểu công công tuy là lâu la, nhưng hắn bây giờ là mắt của Nguyên Cảnh đế, có thể làm camera giám sát. Mọi thứ xảy ra nơi này, đều sẽ không sót một chữ truyền đạt cho Nguyên Cảnh đế.

Trần quý phi trừ phi trực tiếp giết hắn, bằng không, bất cứ âm mưu quỷ kế vu oan hãm hại nào cũng vô dụng, tiểu công công có thể làm chứng cho Hứa Thất An.

Đó là nguyên nhân Hứa Thất An cố ý phải lưu lại tiểu công công.

Trần quý phi nhìn hắn một cái thật sâu, đôi mắt đẹp khẽ khép lại, “Bản cung mệt rồi, ngươi lui ra đi... Cửa cung Cảnh Tú, vĩnh viễn mở rộng cho ngươi.”

“Ty chức cáo lui.”

Hứa Thất An chắp tay, rời khỏi phòng.

Tiểu công công trong sân thấy hắn đi ra, lập tức đi lên đón, hỏi: “Hứa đại nhân, quý phi nương nương nói gì với ngài?”

“Đừng hỏi, hỏi thì đầu khó giữ được.” Hứa Thất An hậm hực nói.

Tiểu công công khẽ biến sắc.

Đi đến ngoại viện, Lâm An ngồi ở trong đình nghỉ mát, một tay chống má, một tay thưởng thức chén trà, chán đến chết.

Bên cạnh có hai cung nữ đứng hầu.

Nhìn thấy Hứa Thất An, khuôn mặt mượt mà của nàng nở rộ nụ cười, lông mày cong cong, đôi mắt hoa đào linh động hẳn lên, vẫy tay, dịu dàng nói:

“Cẩu nô tài, mau tới đây.”

Cẩu nô tài gọi không có nổi một chút khí thế, nghe tựa như làm nũng, giòn tan.

Hứa Thất An hít sâu một hơi, đè ép cảm xúc cuồn cuộn, như không có việc gì cười lên: “Điện hạ, ty chức đi ra rồi.”

Lâm An lập tức hỏi: “Mẫu phi đã nói gì với ngươi?”

“Nương nương nói, điện hạ sắp đến tuổi lấy chồng rồi, hỏi ty chức có nhân tuyển thích hợp hay không, đề cử vài vị thiếu niên anh tài cho ngài. Ngài còn giúp điện hạ xem xét vị hôn phu tương lai.”

Lâm An sửng sốt một phen, rặng mây đỏ lặng lẽ hiện lên khuôn mặt, hồ nghi nói: “Mẫu phi sẽ nói với ngươi những điều này?”

... Ồ, sao ngươi không dính bẫy, ngươi trở nên thông minh từ khi nào, ta kế tiếp còn phải tự đề cử mình. Hứa Thất An đành phải bất đắc dĩ nói:

“Ty chức nói giỡn.”

Phiếu Phiếu dựng ngược mày liễu: “Cẩu nô tài, ngươi dám đùa giỡn bản cung.”

Chống hông trừng mắt nhìn hắn.

“Ty chức vẫn là đứa nhỏ, không biết cái gì là đùa giỡn.”

Phiếu Phiếu “Phi” một tiếng, lại cảm thấy Hứa Thất An nói chuyện rất thú vị, cười lên khanh khách, như một con gà mái nhỏ.

Nụ cười của nàng đã hồn nhiên lại quyến rũ, tựa như một phong cảnh đẹp.

Hứa Thất An cười theo, trong lòng thì thở dài một tiếng.

Lúc trước, cách nghĩ của hắn là giả bộ không biết, rời khỏi cung Cảnh Tú trước, sau đó mang phát hiện của mình nói cho Ngụy Uyên, để Ngụy Uyên mau chóng tróc nã Lang Nhi, đánh Trần quý phi trở tay không kịp.

Nhưng bởi vì quan hệ Lâm An, hắn khó tránh khỏi do dự một phen, tuy sau khi bình tĩnh lại, vẫn sẽ không chút do dự tố giác Trần quý phi.

Không ngờ Trần quý phi đẳng cấp cũng không thấp, có thể đoán trước, hắn chân trước mới vừa đi, Lang Nhi sau lưng đã chết bệnh. Kể từ đó, Trần quý phi sẽ không có sơ hở nữa.

“Trần quý phi tính là một hậu phi đủ tư cách... Lâm An cô bé ngốc như vậy, sinh trưởng ở cung tường nội uyển cũng không biết là họa hay phúc.”

Nhớ lại thao tác vừa rồi của Trần quý phi, quả thật nhạy bén, bất chấp tất cả trước triệu hắn qua thử một phen. Kết quả thật đúng là bị nàng phát hiện manh mối.

Đoạn lời thẳng thắn với nhau ở sau đó, nhìn như moi tim móc ruột, thực ra không có sợ hãi, bởi vì nàng biết, chỉ cần giải quyết Lang Nhi, nàng liền không còn sơ hở, mà Hứa Thất An căn bản không mang Lang Nhi đi được, trừ phi không muốn sống nữa.

Đã bị phát hiện, dứt khoát hào phóng một chút nói ra, còn có thể tranh thủ tín nhiệm của ta... Sau đó tung khuê nữ xinh đẹp làm mồi, nếu ta là đồ háo sắc, lúc ấy có thể mắc câu rồi...

Ta có Thần Thù hòa thượng bảo kê, chưa chắc sẽ chết ngay tại chỗ, nhưng cũng bại lộ bản thân, Nguyên Cảnh đế tên chó này khẳng định sẽ mang ta phong ấn ở Tang Bạc, kết cục vẫn là không thay đổi, ngọc đá cùng vỡ.

Ra khỏi cung Cảnh Tú, Hứa Thất An đùn đẩy nói còn phải xử lý việc quan trọng, cảm ơn nhưng từ chối Phiếu Phiếu mời đánh cờ năm quân.

“Tiểu công công, chuyện trong cung ta đã xử lý xong rồi, lúc muộn chút, ngươi khi hướng bệ hạ báo cáo, có những lời có thể nói, có một số cái không thể nói, bản quan ở đây nhắc nhở ngươi vài câu.” Hứa Thất An trầm giọng nói.

Tiểu hoạn quan nghe vậy, bày ra tư thái nghiêm túc, “Hứa đại nhân mời nói.”

“Chuyện cung Cảnh Tú, ngươi phải một năm một mười nói cho hoàng thượng. Ngươi nói như vậy: sau khi dò hỏi cung nữ Lang Nhi của cung Cảnh Tú, Hứa đại nhân sắc mặt cực kỳ khó coi, tựa như không muốn lưu lại nữa, ngay cả trà cũng chưa uống.

“Nhưng Hứa đại nhân còn chưa rời khỏi cung Cảnh Tú, bỗng bị quý phi nương nương giữ lại, cũng mời về phía hậu viện... Quý phi nương nương đuổi mọi người lui xuống, ở trong phòng nói chuyện một hồi lâu với Hứa đại nhân. Nô tài bị giữ lại trong sân không thể tiến vào, tuy có thể thấy hai người ở trong phòng, lại không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.

“Nói chuyện xong, Hứa đại nhân tâm sự nặng nề rời cung.”

Hứa Thất An nói xong, từ trong lòng lấy ra năm lượng ngân phiếu, cùng với năm lượng chỗ hoạn quan canh cửa cung Cảnh Tú bắt chẹt được, tổng cộng mười lượng, không mang theo khói lửa đưa tới trong tay tiểu công công. “Thần không sợ chết, sợ gì lấy cái chết đe dọa?”

Thần không sợ chết, sợ gì lấy cái chết đe dọa... Trong mắt Trần quý phi có sự kinh ngạc rõ ràng, chậm rãi gật đầu, “Nói rất đúng, Hứa đại nhân quả thật là vị hào kiệt, ngã ở trong tay ngươi...”

Quý phi nương nương nắm chặt chén trà trong tay, tựa như muốn đập chén làm tín hiệu.

Đột nhiên, Hứa Thất An lớn tiếng nói: “Nhưng ta đối với Lâm An tràn đầy chân thành, không muốn thấy nàng đau lòng. Việc hôm nay, ta có thể coi như chưa xảy ra.”

Cho dù muốn tố giác quý phi, ta cũng phải có thể đi ra khỏi cung Cảnh Tú... Hứa Thất An tiếc nuối nghĩ.

Trần quý phi nhìn chằm chằm hắn một lát, buông chén trà, hài lòng gật đầu: “Ngươi không nói dối, xem ra ngươi đối với Lâm An quả thật là thật lòng. Đã như vậy, Hứa đại nhân vì sao không muốn đầu nhập vào?”

Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao, đầu nhập vào ngươi ta nhất định phải chết, trong kinh thành ta có thể dựa vào chỉ có Ngụy Uyên, Hoài Khánh cũng chỉ có thể tính là một nửa, về phần Lâm An, nàng một công chúa không quyền không thế, căn bản không bảo vệ được ta.

“Nương nương, dưỡng sĩ không phải hứa hẹn suông, mà là dựa vào hành động thực tế. Ty chức nguyện trung thành Ngụy Công, là vì Ngụy Công lấy chân thành đối đãi, ta tín nhiệm hắn.”

Nói xong, Hứa Thất An nghiêng người, nhìn thoáng qua tiểu công công ngoài sân, nói: “Ty chức là bất đắc dĩ đối với nương nương, chỉ là, ta nghĩ nương nương cũng không thể đối với ta như thế nào.”

Một khi không còn ý tưởng ngọc đá cùng vỡ, như vậy Trần quý phi không có khả năng làm khó hắn nữa.

Tiểu công công tuy là lâu la, nhưng hắn bây giờ là mắt của Nguyên Cảnh đế, có thể làm camera giám sát. Mọi thứ xảy ra nơi này, đều sẽ không sót một chữ truyền đạt cho Nguyên Cảnh đế.

Trần quý phi trừ phi trực tiếp giết hắn, bằng không, bất cứ âm mưu quỷ kế vu oan hãm hại nào cũng vô dụng, tiểu công công có thể làm chứng cho Hứa Thất An.

Đó là nguyên nhân Hứa Thất An cố ý phải lưu lại tiểu công công.

Trần quý phi nhìn hắn một cái thật sâu, đôi mắt đẹp khẽ khép lại, “Bản cung mệt rồi, ngươi lui ra đi... Cửa cung Cảnh Tú, vĩnh viễn mở rộng cho ngươi.”

“Ty chức cáo lui.”

Hứa Thất An chắp tay, rời khỏi phòng.

Tiểu công công trong sân thấy hắn đi ra, lập tức đi lên đón, hỏi: “Hứa đại nhân, quý phi nương nương nói gì với ngài?”

“Đừng hỏi, hỏi thì đầu khó giữ được.” Hứa Thất An hậm hực nói.

Tiểu công công khẽ biến sắc.

Đi đến ngoại viện, Lâm An ngồi ở trong đình nghỉ mát, một tay chống má, một tay thưởng thức chén trà, chán đến chết.

Bên cạnh có hai cung nữ đứng hầu.

Nhìn thấy Hứa Thất An, khuôn mặt mượt mà của nàng nở rộ nụ cười, lông mày cong cong, đôi mắt hoa đào linh động hẳn lên, vẫy tay, dịu dàng nói:

“Cẩu nô tài, mau tới đây.”

Cẩu nô tài gọi không có nổi một chút khí thế, nghe tựa như làm nũng, giòn tan.

Hứa Thất An hít sâu một hơi, đè ép cảm xúc cuồn cuộn, như không có việc gì cười lên: “Điện hạ, ty chức đi ra rồi.”

Lâm An lập tức hỏi: “Mẫu phi đã nói gì với ngươi?”

“Nương nương nói, điện hạ sắp đến tuổi lấy chồng rồi, hỏi ty chức có nhân tuyển thích hợp hay không, đề cử vài vị thiếu niên anh tài cho ngài. Ngài còn giúp điện hạ xem xét vị hôn phu tương lai.”

Lâm An sửng sốt một phen, rặng mây đỏ lặng lẽ hiện lên khuôn mặt, hồ nghi nói: “Mẫu phi sẽ nói với ngươi những điều này?”

... Ồ, sao ngươi không dính bẫy, ngươi trở nên thông minh từ khi nào, ta kế tiếp còn phải tự đề cử mình. Hứa Thất An đành phải bất đắc dĩ nói:

“Ty chức nói giỡn.”

Phiếu Phiếu dựng ngược mày liễu: “Cẩu nô tài, ngươi dám đùa giỡn bản cung.”

Chống hông trừng mắt nhìn hắn.

“Ty chức vẫn là đứa nhỏ, không biết cái gì là đùa giỡn.”

Phiếu Phiếu “Phi” một tiếng, lại cảm thấy Hứa Thất An nói chuyện rất thú vị, cười lên khanh khách, như một con gà mái nhỏ.

Nụ cười của nàng đã hồn nhiên lại quyến rũ, tựa như một phong cảnh đẹp.

Hứa Thất An cười theo, trong lòng thì thở dài một tiếng.

Lúc trước, cách nghĩ của hắn là giả bộ không biết, rời khỏi cung Cảnh Tú trước, sau đó mang phát hiện của mình nói cho Ngụy Uyên, để Ngụy Uyên mau chóng tróc nã Lang Nhi, đánh Trần quý phi trở tay không kịp.

Nhưng bởi vì quan hệ Lâm An, hắn khó tránh khỏi do dự một phen, tuy sau khi bình tĩnh lại, vẫn sẽ không chút do dự tố giác Trần quý phi.

Không ngờ Trần quý phi đẳng cấp cũng không thấp, có thể đoán trước, hắn chân trước mới vừa đi, Lang Nhi sau lưng đã chết bệnh. Kể từ đó, Trần quý phi sẽ không có sơ hở nữa.

“Trần quý phi tính là một hậu phi đủ tư cách... Lâm An cô bé ngốc như vậy, sinh trưởng ở cung tường nội uyển cũng không biết là họa hay phúc.”

Nhớ lại thao tác vừa rồi của Trần quý phi, quả thật nhạy bén, bất chấp tất cả trước triệu hắn qua thử một phen. Kết quả thật đúng là bị nàng phát hiện manh mối.

Đoạn lời thẳng thắn với nhau ở sau đó, nhìn như moi tim móc ruột, thực ra không có sợ hãi, bởi vì nàng biết, chỉ cần giải quyết Lang Nhi, nàng liền không còn sơ hở, mà Hứa Thất An căn bản không mang Lang Nhi đi được, trừ phi không muốn sống nữa.

Đã bị phát hiện, dứt khoát hào phóng một chút nói ra, còn có thể tranh thủ tín nhiệm của ta... Sau đó tung khuê nữ xinh đẹp làm mồi, nếu ta là đồ háo sắc, lúc ấy có thể mắc câu rồi...

Ta có Thần Thù hòa thượng bảo kê, chưa chắc sẽ chết ngay tại chỗ, nhưng cũng bại lộ bản thân, Nguyên Cảnh đế tên chó này khẳng định sẽ mang ta phong ấn ở Tang Bạc, kết cục vẫn là không thay đổi, ngọc đá cùng vỡ.

Ra khỏi cung Cảnh Tú, Hứa Thất An đùn đẩy nói còn phải xử lý việc quan trọng, cảm ơn nhưng từ chối Phiếu Phiếu mời đánh cờ năm quân.

“Tiểu công công, chuyện trong cung ta đã xử lý xong rồi, lúc muộn chút, ngươi khi hướng bệ hạ báo cáo, có những lời có thể nói, có một số cái không thể nói, bản quan ở đây nhắc nhở ngươi vài câu.” Hứa Thất An trầm giọng nói.

Tiểu hoạn quan nghe vậy, bày ra tư thái nghiêm túc, “Hứa đại nhân mời nói.”

“Chuyện cung Cảnh Tú, ngươi phải một năm một mười nói cho hoàng thượng. Ngươi nói như vậy: sau khi dò hỏi cung nữ Lang Nhi của cung Cảnh Tú, Hứa đại nhân sắc mặt cực kỳ khó coi, tựa như không muốn lưu lại nữa, ngay cả trà cũng chưa uống.

“Nhưng Hứa đại nhân còn chưa rời khỏi cung Cảnh Tú, bỗng bị quý phi nương nương giữ lại, cũng mời về phía hậu viện... Quý phi nương nương đuổi mọi người lui xuống, ở trong phòng nói chuyện một hồi lâu với Hứa đại nhân. Nô tài bị giữ lại trong sân không thể tiến vào, tuy có thể thấy hai người ở trong phòng, lại không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.

“Nói chuyện xong, Hứa đại nhân tâm sự nặng nề rời cung.”

Hứa Thất An nói xong, từ trong lòng lấy ra năm lượng ngân phiếu, cùng với năm lượng chỗ hoạn quan canh cửa cung Cảnh Tú bắt chẹt được, tổng cộng mười lượng, không mang theo khói lửa đưa tới trong tay tiểu công công.