Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 441: Gặp ám sát (1)




“Về phần Ngự Kiếm thuật...” Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng phất tay, cửa sổ nháy mắt mở rộng, trong tay áo nàng lao ra một đạo kiếm quang, gào thét di chuyển ở trên không đình viện.

Nhanh như sấm sét, linh hoạt như cá bơi.

Hứa Thất An tán thưởng: “Ngự Kiếm thuật quả nhiên là thủ đoạn tiên nhân, cho nên, ta chọn Tâm Kiếm.”

Lạc Ngọc Hành ngạc nhiên một lát, gật đầu nói: “Được.”

Ngự Kiếm thuật tuy vừa hoa mỹ vừa ngầu, lực sát thương cũng không thấp, nhưng Hứa Thất An cảm thấy Tâm Kiếm càng thích hợp hắn hơn.

Lý do rất đơn giản, Thiên Địa Nhất Đao Trảm của hắn là đao pháp rất cực đoan: trên đời không có gì là chém không đứt, nếu có, vậy mau chạy trốn.

Bởi vậy, hắn ở lúc tu hành, cân nhắc đầu tiên không phải gia tăng thủ đoạn, mà là hoàn thiện Thiên Địa Nhất Đao Trảm.

Hoặc là sau khi có được Phật môn Sư Tử Hống, ý niệm này càng thêm củng cố.

Kỹ năng khống chế có rồi, thương tổn vật lý có rồi, bây giờ thiếu nhất là công kích lĩnh vực nguyên thần.

Lạc Ngọc Hành thu hồi 《 Khí Kiếm 》 cùng 《 Ngự Kiếm thuật 》, mang kiếm phổ《 Tâm Kiếm 》giao cho hắn, nói: “Có chỗ không hiểu, có thể đến Linh Bảo quan tìm ta. Ta có thể giải thích cho ngươi ba lần nghi hoặc.”

“Đa tạ quốc sư.” Hứa Thất An thành khẩn nói lời cảm tạ.

Tiếp theo, Lạc Ngọc Hành từ trong tay áo lấy ra một cái bát ngọc, ngón tay ngọc thon dài cầm bát ngọc, đẩy tới trước mặt Hứa Thất An.

Bát không lớn, cũng chỉ gấp ba chén trà, trong lòng Hứa Thất An yên tâm chút, hắn còn tưởng là bát tô Hứa Linh m dùng để ăn cơm.

Sau khi có được máu tươi, Lạc Ngọc Hành thừa dịp còn nóng, chạy đi luyện đan.

Trong tĩnh thất, chỉ còn lại có mèo mướp cùng Hứa Thất An.

“Đạo trưởng, ngươi giúp ta che chắn một chút người khác, ta muốn nói chuyện riêng với Lý Diệu Chân.”

Thừa cơ hội này, Hứa Thất An tính nói cho số Hai tin tức mình sống lại.

Đối với yêu cầu của Hứa Thất An, Kim Liên đạo trưởng đáp lại là: “Ha ha.”

“Có vấn đề gì?” Hứa Thất An nhíu mày.

“Lý Diệu Chân từng nói sau đầu xuân liền đến kinh thành, tình huống Vân Châu trước mắt, nhắm chừng là muốn chờ diệt phỉ chấm dứt, dù sao không lâu nữa nàng sẽ tới, cần gì nóng lòng nhất thời.” Kim Liên đạo trưởng nói.

Hắn còn chờ Lý Diệu Chân sau khi biết Hứa Thất An sống lại, phẫn nộ tìm hắn liều mạng, lấy điều này để đảo loạn cục diện, giảm bớt mâu thuẫn của đệ tử kiệt xuất hai tông Thiên Nhân.

“Cũng đúng!” Hứa Thất An gật gật đầu.

Rời khỏi Linh Bảo quan, đã là giờ Mùi ba khắc (13:35 phút).

Hứa Thất An vào hoàng cung, nhờ thị vệ thông truyền, ở cửa cung chờ đợi một khắc đồng hồ, đến giờ Mùi bốn khắc, mới chờ được tiểu hoạn quan.

“Hứa đại nhân, chúng ta kế tiếp tra như thế nào?” Tiểu hoạn quan hỏi.

“Đi Phượng Cung tìm hoàng hậu... Gặp hoàng hậu không cần trước đó thông báo bệ hạ nhỉ?” Hứa Thất An nói.

Tiểu hoạn quan vội vàng xua tay, “Bệ hạ nói, trong hậu cung, ngươi muốn đi đâu thì đi nơi đó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có nô tài đi theo, đặc biệt là gặp quý phi cùng hoàng hậu.”

Hứa Thất An gật đầu.

Muốn gặp nữ nhân của hoàng đế, đương nhiên không thể lén gặp.

Phượng Cung tên đầy đủ là cung Phượng Tê, là cung điện lớn nhất, xa hoa nhất trong hậu cung —— Tẩm cung của hoàng đế không tính ở bên trong.

Tới cung Phượng Tê, biết hoàng hậu nương nương đang ngủ trưa, Hứa Thất An cùng tiểu hoạn quan ở hành lang bên ngoài đợi non nửa canh giờ, một vị cung nữ thanh tú tới thông truyền:

“Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi, mời Hứa đại nhân đi qua.”

Hứa Thất An vào điện theo, ở sảnh trước bố trí xa hoa gặp được hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nàng mặc phượng bào sẫm màu thêu tơ vàng, đầu đội phong quan hoa mỹ.

Lông mày đậm như vẽ, nét môi đầy đặn, nàng đã không trẻ nữa, nhưng trên mặt tràn đầy màu lòng trắng trứng, không thấy chút vẻ già nua nào. Điều này làm trong vẻ đẹp thịnh thế không chút tỳ vết nào của nàng, tăng thêm ý nhị của nữ tử trưởng thành.

Nàng ở trong người đẹp ta từng gặp có thể xếp vào top 2, Lạc Ngọc Hành xếp số một, nhưng quốc sư là tự mang mị hoặc, có buff thêm vào, mà hoàng hậu là dựa vào phần cứng của mình... Nữ nhân như vậy làm hoàng hậu, trong hậu cung không một ai có thể đánh.

Hứa Thất An vội vàng cúi đầu, giữ lễ nghi cùng quy củ một ngoại thần nên có.

“Quả nhiên thiếu niên anh tài.”

Hoàng hậu hiển nhiên cũng là kẻ thích để ý vẻ ngoài, đánh giá Hứa Thất An, hài lòng gật đầu: “Hoài Khánh thường xuyên ở trước mặt bản cung nhắc tới ngươi, đối với ngươi tán thưởng có thừa. Sự tích ngươi ở kinh thành nhiều lần phá kỳ án, bản cung cũng có nghe thấy.”

Ấn tượng đầu tiên của hai bên không tệ.

Không biết có phải Hứa Thất An tự mình cảm giác tốt đẹp hay không, hắn cảm thấy hoàng hậu rất thưởng thức đối với hắn, không khách khí chút nào cả.

“Ngụy Uyên có thể được cấp dưới xuất sắc như ngươi, là may mắn của hắn.” Hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng nói: “Pha trà cho Hứa đại nhân.”

Cung nữ dâng trà nóng hầm hập, Hứa Thất An hai tay tiếp nhận, chưa uống, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Ty chức là vì vụ án Phúc phi mà đến, có mấy vấn đề muốn hỏi hoàng hậu nương nương.”

“Hứa đại nhân mời hỏi.”

“Ngài có biết cung nữ Hoàng Tiểu Nhu không?”

“Bản cung không biết.” Hoàng hậu lắc đầu.

“Vậy trong cung nương nương, có một vị cung nữ tên Hà Nhi hay không?”

“Có.” Hoàng hậu im lặng vài giây, chậm rãi gật đầu.

“Dung ma ma của Giải Các nói, bốn năm trước, Hoàng Tiểu Nhu từng vô cớ tự sát, lúc ấy cung nữ cùng ở một phòng với nàng cứu nàng, vị cung nữ kia chính là Hà Nhi trong cung nương nương.”

“Hà Nhi chưa bao giờ đi Giải Các.” Hoàng hậu trực tiếp phủ nhận.

Hứa Thất An tiếp tục nói: “Ty chức sau khi khám nghiệm tử thi, phát hiện cung nữ Hoàng Tiểu Nhu chịu là vết thương trí mạng, tuyệt đối không phải một cung nữ có thể cứu, cũng không phải thái y của Thái Y thự có thể cứu. Nhất định là dùng linh dược khởi tử hồi sinh.”

Hoàng hậu nhìn chằm chằm Hứa Thất An, thản nhiên nói: “Hứa đại nhân lời này, có bằng chứng hay không?”

“Thi thể là bằng chứng.”

“Vậy đan dược đâu?”

“... Không có.” Hứa Thất An lắc đầu.

Xé bỏ ghi chép thu chi Ngự Dược phòng chính là hoàng hậu?

Hoàng hậu gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Bản cung mệt rồi, tiễn Hứa đại nhân rời điện.”

Ngươi không phải vừa ngủ trưa xong sao... Hứa Thất An môi ngập ngừng vài lần, bất đắc dĩ đứng dậy, theo cung nữ rời khỏi cung Phượng Tê.

...

Hứa Thất An nhìn mặt trời, “Tiểu công công, bảo ngươi thu thập danh sách, làm xong chưa?”

Tiểu hoạn quan từ trong lòng lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành gấp sẵn, “Đang muốn giao cho Hứa đại nhân đâu.”

Không tệ, làm việc hiệu suất rất cao đấy, không hổ là trong hoàng cung dạy dỗ ra.

Hứa Thất An mở danh sách ra, nhìn lướt qua, bên trên liệt kê mười mấy vị cung nữ, đương sai, thị vệ.

“Chúng ta liền dựa theo danh sách bên trên, lần lượt điều tra đi.” Hứa Thất An nói.

“Vậy hoàng hậu bên này...”

“Tự nhiên là không tra được.” “Về phần Ngự Kiếm thuật...” Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng phất tay, cửa sổ nháy mắt mở rộng, trong tay áo nàng lao ra một đạo kiếm quang, gào thét di chuyển ở trên không đình viện.

Nhanh như sấm sét, linh hoạt như cá bơi.

Hứa Thất An tán thưởng: “Ngự Kiếm thuật quả nhiên là thủ đoạn tiên nhân, cho nên, ta chọn Tâm Kiếm.”

Lạc Ngọc Hành ngạc nhiên một lát, gật đầu nói: “Được.”

Ngự Kiếm thuật tuy vừa hoa mỹ vừa ngầu, lực sát thương cũng không thấp, nhưng Hứa Thất An cảm thấy Tâm Kiếm càng thích hợp hắn hơn.

Lý do rất đơn giản, Thiên Địa Nhất Đao Trảm của hắn là đao pháp rất cực đoan: trên đời không có gì là chém không đứt, nếu có, vậy mau chạy trốn.

Bởi vậy, hắn ở lúc tu hành, cân nhắc đầu tiên không phải gia tăng thủ đoạn, mà là hoàn thiện Thiên Địa Nhất Đao Trảm.

Hoặc là sau khi có được Phật môn Sư Tử Hống, ý niệm này càng thêm củng cố.

Kỹ năng khống chế có rồi, thương tổn vật lý có rồi, bây giờ thiếu nhất là công kích lĩnh vực nguyên thần.

Lạc Ngọc Hành thu hồi 《 Khí Kiếm 》 cùng 《 Ngự Kiếm thuật 》, mang kiếm phổ《 Tâm Kiếm 》giao cho hắn, nói: “Có chỗ không hiểu, có thể đến Linh Bảo quan tìm ta. Ta có thể giải thích cho ngươi ba lần nghi hoặc.”

“Đa tạ quốc sư.” Hứa Thất An thành khẩn nói lời cảm tạ.

Tiếp theo, Lạc Ngọc Hành từ trong tay áo lấy ra một cái bát ngọc, ngón tay ngọc thon dài cầm bát ngọc, đẩy tới trước mặt Hứa Thất An.

Bát không lớn, cũng chỉ gấp ba chén trà, trong lòng Hứa Thất An yên tâm chút, hắn còn tưởng là bát tô Hứa Linh m dùng để ăn cơm.

Sau khi có được máu tươi, Lạc Ngọc Hành thừa dịp còn nóng, chạy đi luyện đan.

Trong tĩnh thất, chỉ còn lại có mèo mướp cùng Hứa Thất An.

“Đạo trưởng, ngươi giúp ta che chắn một chút người khác, ta muốn nói chuyện riêng với Lý Diệu Chân.”

Thừa cơ hội này, Hứa Thất An tính nói cho số Hai tin tức mình sống lại.

Đối với yêu cầu của Hứa Thất An, Kim Liên đạo trưởng đáp lại là: “Ha ha.”

“Có vấn đề gì?” Hứa Thất An nhíu mày.

“Lý Diệu Chân từng nói sau đầu xuân liền đến kinh thành, tình huống Vân Châu trước mắt, nhắm chừng là muốn chờ diệt phỉ chấm dứt, dù sao không lâu nữa nàng sẽ tới, cần gì nóng lòng nhất thời.” Kim Liên đạo trưởng nói.

Hắn còn chờ Lý Diệu Chân sau khi biết Hứa Thất An sống lại, phẫn nộ tìm hắn liều mạng, lấy điều này để đảo loạn cục diện, giảm bớt mâu thuẫn của đệ tử kiệt xuất hai tông Thiên Nhân.

“Cũng đúng!” Hứa Thất An gật gật đầu.

Rời khỏi Linh Bảo quan, đã là giờ Mùi ba khắc (13:35 phút).

Hứa Thất An vào hoàng cung, nhờ thị vệ thông truyền, ở cửa cung chờ đợi một khắc đồng hồ, đến giờ Mùi bốn khắc, mới chờ được tiểu hoạn quan.

“Hứa đại nhân, chúng ta kế tiếp tra như thế nào?” Tiểu hoạn quan hỏi.

“Đi Phượng Cung tìm hoàng hậu... Gặp hoàng hậu không cần trước đó thông báo bệ hạ nhỉ?” Hứa Thất An nói.

Tiểu hoạn quan vội vàng xua tay, “Bệ hạ nói, trong hậu cung, ngươi muốn đi đâu thì đi nơi đó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có nô tài đi theo, đặc biệt là gặp quý phi cùng hoàng hậu.”

Hứa Thất An gật đầu.

Muốn gặp nữ nhân của hoàng đế, đương nhiên không thể lén gặp.

Phượng Cung tên đầy đủ là cung Phượng Tê, là cung điện lớn nhất, xa hoa nhất trong hậu cung —— Tẩm cung của hoàng đế không tính ở bên trong.

Tới cung Phượng Tê, biết hoàng hậu nương nương đang ngủ trưa, Hứa Thất An cùng tiểu hoạn quan ở hành lang bên ngoài đợi non nửa canh giờ, một vị cung nữ thanh tú tới thông truyền:

“Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi, mời Hứa đại nhân đi qua.”

Hứa Thất An vào điện theo, ở sảnh trước bố trí xa hoa gặp được hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nàng mặc phượng bào sẫm màu thêu tơ vàng, đầu đội phong quan hoa mỹ.

Lông mày đậm như vẽ, nét môi đầy đặn, nàng đã không trẻ nữa, nhưng trên mặt tràn đầy màu lòng trắng trứng, không thấy chút vẻ già nua nào. Điều này làm trong vẻ đẹp thịnh thế không chút tỳ vết nào của nàng, tăng thêm ý nhị của nữ tử trưởng thành.

Nàng ở trong người đẹp ta từng gặp có thể xếp vào top 2, Lạc Ngọc Hành xếp số một, nhưng quốc sư là tự mang mị hoặc, có buff thêm vào, mà hoàng hậu là dựa vào phần cứng của mình... Nữ nhân như vậy làm hoàng hậu, trong hậu cung không một ai có thể đánh.

Hứa Thất An vội vàng cúi đầu, giữ lễ nghi cùng quy củ một ngoại thần nên có.

“Quả nhiên thiếu niên anh tài.”

Hoàng hậu hiển nhiên cũng là kẻ thích để ý vẻ ngoài, đánh giá Hứa Thất An, hài lòng gật đầu: “Hoài Khánh thường xuyên ở trước mặt bản cung nhắc tới ngươi, đối với ngươi tán thưởng có thừa. Sự tích ngươi ở kinh thành nhiều lần phá kỳ án, bản cung cũng có nghe thấy.”

Ấn tượng đầu tiên của hai bên không tệ.

Không biết có phải Hứa Thất An tự mình cảm giác tốt đẹp hay không, hắn cảm thấy hoàng hậu rất thưởng thức đối với hắn, không khách khí chút nào cả.

“Ngụy Uyên có thể được cấp dưới xuất sắc như ngươi, là may mắn của hắn.” Hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng nói: “Pha trà cho Hứa đại nhân.”

Cung nữ dâng trà nóng hầm hập, Hứa Thất An hai tay tiếp nhận, chưa uống, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Ty chức là vì vụ án Phúc phi mà đến, có mấy vấn đề muốn hỏi hoàng hậu nương nương.”

“Hứa đại nhân mời hỏi.”

“Ngài có biết cung nữ Hoàng Tiểu Nhu không?”

“Bản cung không biết.” Hoàng hậu lắc đầu.

“Vậy trong cung nương nương, có một vị cung nữ tên Hà Nhi hay không?”

“Có.” Hoàng hậu im lặng vài giây, chậm rãi gật đầu.

“Dung ma ma của Giải Các nói, bốn năm trước, Hoàng Tiểu Nhu từng vô cớ tự sát, lúc ấy cung nữ cùng ở một phòng với nàng cứu nàng, vị cung nữ kia chính là Hà Nhi trong cung nương nương.”

“Hà Nhi chưa bao giờ đi Giải Các.” Hoàng hậu trực tiếp phủ nhận.

Hứa Thất An tiếp tục nói: “Ty chức sau khi khám nghiệm tử thi, phát hiện cung nữ Hoàng Tiểu Nhu chịu là vết thương trí mạng, tuyệt đối không phải một cung nữ có thể cứu, cũng không phải thái y của Thái Y thự có thể cứu. Nhất định là dùng linh dược khởi tử hồi sinh.”

Hoàng hậu nhìn chằm chằm Hứa Thất An, thản nhiên nói: “Hứa đại nhân lời này, có bằng chứng hay không?”

“Thi thể là bằng chứng.”

“Vậy đan dược đâu?”

“... Không có.” Hứa Thất An lắc đầu.

Xé bỏ ghi chép thu chi Ngự Dược phòng chính là hoàng hậu?

Hoàng hậu gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Bản cung mệt rồi, tiễn Hứa đại nhân rời điện.”

Ngươi không phải vừa ngủ trưa xong sao... Hứa Thất An môi ngập ngừng vài lần, bất đắc dĩ đứng dậy, theo cung nữ rời khỏi cung Phượng Tê.

...

Hứa Thất An nhìn mặt trời, “Tiểu công công, bảo ngươi thu thập danh sách, làm xong chưa?”

Tiểu hoạn quan từ trong lòng lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành gấp sẵn, “Đang muốn giao cho Hứa đại nhân đâu.”

Không tệ, làm việc hiệu suất rất cao đấy, không hổ là trong hoàng cung dạy dỗ ra.

Hứa Thất An mở danh sách ra, nhìn lướt qua, bên trên liệt kê mười mấy vị cung nữ, đương sai, thị vệ.

“Chúng ta liền dựa theo danh sách bên trên, lần lượt điều tra đi.” Hứa Thất An nói.

“Vậy hoàng hậu bên này...”

“Tự nhiên là không tra được.”