Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 431: Nữ thi (2)




Lữ Thanh gật gật đầu, miễn cưỡng cười cười, từ trong lòng lấy ra kim bài, nói: “Bộ thủ phủ nha đã nói với ta chuyện tư thục, ta làm chủ bảo Chu bộ đầu đi trở về, tự mình mang kim bài đưa trả Hứa đại nhân. Thuận tiện tới thăm chút.

“Chút thể diện này, Hứa đại nhân nghĩ hẳn sẽ cho ta chứ.”

Lúc nói chuyện, đôi mắt thanh tú của Lữ Thanh nhìn chằm chằm Hứa Thất An, nếu trên mặt hắn có bất cứ sự không vui nào, mình liền vội vàng xin lỗi, trả lại kim bài sau đó chạy lấy người.

“Kim bài không quan trọng.” Hứa Thất An mang kim bài ném ở trên bàn, cười nói: “Đã lâu không gặp, buổi tối cùng nhau uống rượu?”

Lữ Thanh lắc đầu uyển chuyển từ chối: “Hứa đại nhân, ta dù sao cũng là nữ tử...”

Ngươi nếu là nam nhân, ta vừa rồi nói chính là: cùng đi Giáo Phường Ti uống rượu. Trong lòng Hứa Thất An nói thầm.

Hai người uống trà, tán gẫu chút liền quên thời gian, mãi cho đến tiếng mõ tan ca truyền đến, Lữ Thanh giật mình từ trong “sắc đẹp” của Hứa Thất An phục hồi tinh thần lại, đứng dậy ôm quyền:

“Vậy tiểu nữ tử liền cáo từ.”

Hứa Thất An tiễn nàng đến cửa nha môn, nhìn bóng lưng yểu điệu của nữ bộ đầu, nhịn không được sờ sờ cằm.

“Lữ Thanh hình như có chút ý tứ với ta? Tống Đình Phong nói nàng vẫn chưa gả, tuy nói ở thời đại này thuộc loại nữ lớn tuổi còn sót lại, nhưng với ta mà nói, nữ nhân không đến ba mươi, mới là giai đoạn đỉnh phong thật sự.

“Thôi, Lữ Thanh là nữ tử nhà lành, khác với cô nương Giáo Phường Ti. Thế giới của nữ tử nhà lành không phải ngươi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, ngươi phải không ngừng ra ra vào vào.”

Chuyện này, Hứa Thất An khẳng định không làm được.

.....

Trong ánh chiều tà, Hứa Thất An cưỡi ngựa, chạy chầm chậm ở trên đường phố cổ đại rộng rãi, vào Giáo Phường Ti.

Phù Hương đã sinh bệnh, nhiễm phong hàn, choáng váng, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường.

Nhìn thấy Hứa Thất An tới, rất ngạc nhiên lẫn vui mừng, cố gắng chống đỡ muốn dậy.

Cái này khiến Hứa bạch phiêu rất áy náy, đè lại bả vai Phù Hương, tự trách nói: “Là ta không tốt, là ta làm mỹ nhân vất vả.”

Đôi mắt đẹp của Phù Hương nửa khép nửa mở, buồn ngủ, nhẹ nhàng nói: “Cô nương trong viện, Hứa lang tùy ý chọn là được, do các nàng thay ta hầu hạ Hứa lang.”

Trong phòng ngủ, ba nha hoàn thanh tú ánh mắt sáng hẳn lên.

Hứa Thất An lắc đầu, nghiêm trang từ chối: “Nương tử thân nhiễm phong hàn, ta nào còn có tâm tình tìm hoan mua vui? Ta truyền khí cơ cho nàng.”

Nói xong, cầm cổ tay Phù Hương, đưa vào những luồng khí cơ như dòng chảy nhỏ.

Khí cơ có thể khơi thông mạch lạc, kích hoạt sinh cơ trong cơ thể, tẩm bổ tạng phủ, làm sức chống cự của người ta tăng gấp bội. Vẻn vẹn phong hàn, không tính tiền.

“Khụ khụ khụ...” Phù Hương kịch liệt ho khan, khuôn mặt xinh đẹp nghẹn đỏ bừng.

Một khắc đồng hồ sau, sắc mặt của nàng quả nhiên có chuyển biến tốt.

“Hứa lang, ta tốt hơn hơn nhiều rồi.” Phù Hương sóng mắt lập lòe tỏa sáng, tình ý chân thành chăm chú nhìn.

Ba nha hoàn cũng lộ ra sắc mặt vui mừng.

Nương tử uống thuốc cũng không thấy khỏe, Hứa công tử vừa tới, khí sắc lập tức chuyển biến tốt, cảm giác có nam nhân làm chỗ dựa vào thật tốt.

“Nghỉ ngơi cho tốt, ta ngày mai lại đến thăm nàng.” Hứa Thất An nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, rời khỏi Ảnh Mai tiểu các.

Xác nhận hắn đi rồi, Phù Hương mở mắt, nhẹ nhàng nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi, trong phòng không cần để lại ai.”

Ba nha hoàn đáp rồi rời khỏi.

Cửa phòng ngủ chậm rãi đóng lại, sắc mặt Phù Hương vốn đã chuyển biến tốt nhanh chóng suy sụp xuống.

Trong phòng ngủ quanh quẩn tiếng thở dài nhẹ nhàng.

.....

Hứa Thất An quay đầu đi Thanh Trì viện, nơi này có một vị hoa khôi khác—— Minh Nghiễn.

Minh Nghiễn hoa khôi dáng người nhỏ nhắn linh lung, điển hình cô nương phía nam, lần trước sau khi Hứa Thất An khiến nàng lĩnh ngộ “nằm đầu gối cũng có thể chạm tới bả vai”, hai người bước đầu đạt thành quản bảo chi giao (thành ngữ, nói về tình bạn của Quản Trọng và Bão Thúc Nha thời Xuân Thu), nói những lời moi gan móc ruột.

Minh Nghiễn xuất thân vùng Giang Nam, thời thiếu nữ, theo phụ thân lên chức mà vào kinh. Vốn tưởng là khởi đầu cho thăng quan phát tài, kết quả nghênh đón lại là kết cục phá diệt.

Năm thứ hai, phụ thân nàng bởi vì chọn nhầm phe bị thanh toán, lưu đày ba ngàn dặm, từ đó về sau không còn tin tức, Minh Nghiễn cũng bị sung vào Giáo Phường Ti.

“Hứa đại nhân!”

Trải qua gã sai vặt gác cổng truyền lời, biết được Hứa Thất An đại giá quang lâm, hoa khôi mặc váy dài phức tạp màu lam nhạt, đeo trang sức quý giá, trang điểm xinh đẹp, tươi đẹp động lòng người, ngạc nhiên lẫn vui mừng vạn phần chào đón.

Sau khi nhìn thấy Hứa Thất An, nụ cười chuyển biến thành ngạc nhiên, thiếu chút nữa cho rằng mình nhận lầm người.

“Một ngày không gặp như cách ba thu.” Hứa Thất An mỉm cười gật đầu: “Chuyện dung mạo thay đổi to lớn để nói sau, ta cùng với Minh Nghiễn nương tử hơn tháng không gặp, giống như cách ba đời ba kiếp... A, thì ra chúng ta tình định ba kiếp nha.”

Nói chuyện thật dễ nghe... Minh Nghiễn hoa khôi ngạc nhiên lẫn vui mừng hốc mắt ươn ướt, nụ cười càng thêm ngọt ngào, tình ý kéo dài.

Ài, những lời ngon tiếng ngọt không chịu trách nhiệm này, ta càng ngày càng thuận miệng... Trong lòng Hứa Thất An hổ thẹn một phen.

Nhưng Giáo Phường Ti loại địa phương này, vốn chính là lão bánh quẩy mới có thể lăn lộn vui vẻ như ý, đàn ông khô khốc không có không gian sinh tồn.

Minh Nghiễn hoa khôi dẫn Hứa Thất An vào ngồi, dịu dàng nói: “Hứa công tử sao không ngủ lại Ảnh Mai tiểu các?”

Nói xong, một tay cầm bầu rượu, một tay xắn tay áo, rót một chén rượu cho Hứa Thất An.

“Bởi vì nhớ Minh Nghiễn nương tử.” Hứa Thất An thành khẩn trả lời.

Minh Nghiễn hoa khôi vui vẻ quay đầu, dặn dò nha hoàn: “Đóng cửa sân, đêm nay không chầu chay.”

Thuận thế rúc vào trong lòng Hứa Thất An, ngẩng lên khuôn mặt tinh xảo tươi tắn, si ngốc nhìn Hứa Thất An, hơn tháng không gặp, dung mạo Hứa Thất An biến hóa có thể nói là nghiêng trời lệch đất.

Nếu nói trước kia là nhìn trúng tài hoa của hắn, như vậy bây giờ, Minh Nghiễn hoa khôi có chút thèm thân thể của hắn rồi.

Hứa Thất An nói đơn giản về chuyện xảy ra ở Vân Châu, thong thả nói:

“... Lúc ấy, tám ngàn phản quân vây công nha môn Vân Châu bố chính sứ, bốn phương tám hướng tất cả đều là bóng người, tuần phủ đại nhân bị nhốt ở trong sảnh, mạng ngàn cân treo sợi tóc.

“Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể một người một đao, chắn ở phía trước tám ngàn phản quân, đến một tên ta giết một tên, đến hai tên ta giết một đôi. Ai có thể hoành đao lập mã? Ta cảm thấy, cũng chỉ Hứa Thất An ta.

“Ta chém suốt nửa canh giờ, mắt cũng chưa chớp một lần. Rốt cuộc chống đỡ tới lúc viện quân tới.”

Nói rồi nói, hai người từ sảnh lớn nói đến phòng ngủ, nói tiếp đến trong thùng tắm, sau đó lăn đến trên giường.

“Hứa công tử, không phải nói bảo ta tặng cho chàng một điệu nhảy sao.” Minh Nghiễn bỉu môi, không vui làm nũng.

“Vậy thì làm một điệu lạp đinh vũ (nhảy Latin) đi.”

Thanh Trì viện, giường của Minh Nghiễn hoa khôi, lắc đến nửa đêm canh ba. Lữ Thanh gật gật đầu, miễn cưỡng cười cười, từ trong lòng lấy ra kim bài, nói: “Bộ thủ phủ nha đã nói với ta chuyện tư thục, ta làm chủ bảo Chu bộ đầu đi trở về, tự mình mang kim bài đưa trả Hứa đại nhân. Thuận tiện tới thăm chút.

“Chút thể diện này, Hứa đại nhân nghĩ hẳn sẽ cho ta chứ.”

Lúc nói chuyện, đôi mắt thanh tú của Lữ Thanh nhìn chằm chằm Hứa Thất An, nếu trên mặt hắn có bất cứ sự không vui nào, mình liền vội vàng xin lỗi, trả lại kim bài sau đó chạy lấy người.

“Kim bài không quan trọng.” Hứa Thất An mang kim bài ném ở trên bàn, cười nói: “Đã lâu không gặp, buổi tối cùng nhau uống rượu?”

Lữ Thanh lắc đầu uyển chuyển từ chối: “Hứa đại nhân, ta dù sao cũng là nữ tử...”

Ngươi nếu là nam nhân, ta vừa rồi nói chính là: cùng đi Giáo Phường Ti uống rượu. Trong lòng Hứa Thất An nói thầm.

Hai người uống trà, tán gẫu chút liền quên thời gian, mãi cho đến tiếng mõ tan ca truyền đến, Lữ Thanh giật mình từ trong “sắc đẹp” của Hứa Thất An phục hồi tinh thần lại, đứng dậy ôm quyền:

“Vậy tiểu nữ tử liền cáo từ.”

Hứa Thất An tiễn nàng đến cửa nha môn, nhìn bóng lưng yểu điệu của nữ bộ đầu, nhịn không được sờ sờ cằm.

“Lữ Thanh hình như có chút ý tứ với ta? Tống Đình Phong nói nàng vẫn chưa gả, tuy nói ở thời đại này thuộc loại nữ lớn tuổi còn sót lại, nhưng với ta mà nói, nữ nhân không đến ba mươi, mới là giai đoạn đỉnh phong thật sự.

“Thôi, Lữ Thanh là nữ tử nhà lành, khác với cô nương Giáo Phường Ti. Thế giới của nữ tử nhà lành không phải ngươi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, ngươi phải không ngừng ra ra vào vào.”

Chuyện này, Hứa Thất An khẳng định không làm được.

.....

Trong ánh chiều tà, Hứa Thất An cưỡi ngựa, chạy chầm chậm ở trên đường phố cổ đại rộng rãi, vào Giáo Phường Ti.

Phù Hương đã sinh bệnh, nhiễm phong hàn, choáng váng, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường.

Nhìn thấy Hứa Thất An tới, rất ngạc nhiên lẫn vui mừng, cố gắng chống đỡ muốn dậy.

Cái này khiến Hứa bạch phiêu rất áy náy, đè lại bả vai Phù Hương, tự trách nói: “Là ta không tốt, là ta làm mỹ nhân vất vả.”

Đôi mắt đẹp của Phù Hương nửa khép nửa mở, buồn ngủ, nhẹ nhàng nói: “Cô nương trong viện, Hứa lang tùy ý chọn là được, do các nàng thay ta hầu hạ Hứa lang.”

Trong phòng ngủ, ba nha hoàn thanh tú ánh mắt sáng hẳn lên.

Hứa Thất An lắc đầu, nghiêm trang từ chối: “Nương tử thân nhiễm phong hàn, ta nào còn có tâm tình tìm hoan mua vui? Ta truyền khí cơ cho nàng.”

Nói xong, cầm cổ tay Phù Hương, đưa vào những luồng khí cơ như dòng chảy nhỏ.

Khí cơ có thể khơi thông mạch lạc, kích hoạt sinh cơ trong cơ thể, tẩm bổ tạng phủ, làm sức chống cự của người ta tăng gấp bội. Vẻn vẹn phong hàn, không tính tiền.

“Khụ khụ khụ...” Phù Hương kịch liệt ho khan, khuôn mặt xinh đẹp nghẹn đỏ bừng.

Một khắc đồng hồ sau, sắc mặt của nàng quả nhiên có chuyển biến tốt.

“Hứa lang, ta tốt hơn hơn nhiều rồi.” Phù Hương sóng mắt lập lòe tỏa sáng, tình ý chân thành chăm chú nhìn.

Ba nha hoàn cũng lộ ra sắc mặt vui mừng.

Nương tử uống thuốc cũng không thấy khỏe, Hứa công tử vừa tới, khí sắc lập tức chuyển biến tốt, cảm giác có nam nhân làm chỗ dựa vào thật tốt.

“Nghỉ ngơi cho tốt, ta ngày mai lại đến thăm nàng.” Hứa Thất An nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, rời khỏi Ảnh Mai tiểu các.

Xác nhận hắn đi rồi, Phù Hương mở mắt, nhẹ nhàng nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi, trong phòng không cần để lại ai.”

Ba nha hoàn đáp rồi rời khỏi.

Cửa phòng ngủ chậm rãi đóng lại, sắc mặt Phù Hương vốn đã chuyển biến tốt nhanh chóng suy sụp xuống.

Trong phòng ngủ quanh quẩn tiếng thở dài nhẹ nhàng.

.....

Hứa Thất An quay đầu đi Thanh Trì viện, nơi này có một vị hoa khôi khác—— Minh Nghiễn.

Minh Nghiễn hoa khôi dáng người nhỏ nhắn linh lung, điển hình cô nương phía nam, lần trước sau khi Hứa Thất An khiến nàng lĩnh ngộ “nằm đầu gối cũng có thể chạm tới bả vai”, hai người bước đầu đạt thành quản bảo chi giao (thành ngữ, nói về tình bạn của Quản Trọng và Bão Thúc Nha thời Xuân Thu), nói những lời moi gan móc ruột.

Minh Nghiễn xuất thân vùng Giang Nam, thời thiếu nữ, theo phụ thân lên chức mà vào kinh. Vốn tưởng là khởi đầu cho thăng quan phát tài, kết quả nghênh đón lại là kết cục phá diệt.

Năm thứ hai, phụ thân nàng bởi vì chọn nhầm phe bị thanh toán, lưu đày ba ngàn dặm, từ đó về sau không còn tin tức, Minh Nghiễn cũng bị sung vào Giáo Phường Ti.

“Hứa đại nhân!”

Trải qua gã sai vặt gác cổng truyền lời, biết được Hứa Thất An đại giá quang lâm, hoa khôi mặc váy dài phức tạp màu lam nhạt, đeo trang sức quý giá, trang điểm xinh đẹp, tươi đẹp động lòng người, ngạc nhiên lẫn vui mừng vạn phần chào đón.

Sau khi nhìn thấy Hứa Thất An, nụ cười chuyển biến thành ngạc nhiên, thiếu chút nữa cho rằng mình nhận lầm người.

“Một ngày không gặp như cách ba thu.” Hứa Thất An mỉm cười gật đầu: “Chuyện dung mạo thay đổi to lớn để nói sau, ta cùng với Minh Nghiễn nương tử hơn tháng không gặp, giống như cách ba đời ba kiếp... A, thì ra chúng ta tình định ba kiếp nha.”

Nói chuyện thật dễ nghe... Minh Nghiễn hoa khôi ngạc nhiên lẫn vui mừng hốc mắt ươn ướt, nụ cười càng thêm ngọt ngào, tình ý kéo dài.

Ài, những lời ngon tiếng ngọt không chịu trách nhiệm này, ta càng ngày càng thuận miệng... Trong lòng Hứa Thất An hổ thẹn một phen.

Nhưng Giáo Phường Ti loại địa phương này, vốn chính là lão bánh quẩy mới có thể lăn lộn vui vẻ như ý, đàn ông khô khốc không có không gian sinh tồn.

Minh Nghiễn hoa khôi dẫn Hứa Thất An vào ngồi, dịu dàng nói: “Hứa công tử sao không ngủ lại Ảnh Mai tiểu các?”

Nói xong, một tay cầm bầu rượu, một tay xắn tay áo, rót một chén rượu cho Hứa Thất An.

“Bởi vì nhớ Minh Nghiễn nương tử.” Hứa Thất An thành khẩn trả lời.

Minh Nghiễn hoa khôi vui vẻ quay đầu, dặn dò nha hoàn: “Đóng cửa sân, đêm nay không chầu chay.”

Thuận thế rúc vào trong lòng Hứa Thất An, ngẩng lên khuôn mặt tinh xảo tươi tắn, si ngốc nhìn Hứa Thất An, hơn tháng không gặp, dung mạo Hứa Thất An biến hóa có thể nói là nghiêng trời lệch đất.

Nếu nói trước kia là nhìn trúng tài hoa của hắn, như vậy bây giờ, Minh Nghiễn hoa khôi có chút thèm thân thể của hắn rồi.

Hứa Thất An nói đơn giản về chuyện xảy ra ở Vân Châu, thong thả nói:

“... Lúc ấy, tám ngàn phản quân vây công nha môn Vân Châu bố chính sứ, bốn phương tám hướng tất cả đều là bóng người, tuần phủ đại nhân bị nhốt ở trong sảnh, mạng ngàn cân treo sợi tóc.

“Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể một người một đao, chắn ở phía trước tám ngàn phản quân, đến một tên ta giết một tên, đến hai tên ta giết một đôi. Ai có thể hoành đao lập mã? Ta cảm thấy, cũng chỉ Hứa Thất An ta.

“Ta chém suốt nửa canh giờ, mắt cũng chưa chớp một lần. Rốt cuộc chống đỡ tới lúc viện quân tới.”

Nói rồi nói, hai người từ sảnh lớn nói đến phòng ngủ, nói tiếp đến trong thùng tắm, sau đó lăn đến trên giường.

“Hứa công tử, không phải nói bảo ta tặng cho chàng một điệu nhảy sao.” Minh Nghiễn bỉu môi, không vui làm nũng.

“Vậy thì làm một điệu lạp đinh vũ (nhảy Latin) đi.”

Thanh Trì viện, giường của Minh Nghiễn hoa khôi, lắc đến nửa đêm canh ba.