Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 422: Hứa Linh m phẫn nộ (2)




Bọn nhỏ lập tức giải thoát, hi hi ha ha náo nhiệt hẳn lên, đều từ trong túi nhỏ của mình lấy ra thức ăn.

Hứa Linh m hôm nay cơm trưa đặc biệt phong phú, sủi cảo trong suốt, bánh hương hoa mai, thịt bò viên, cùng với mấy thứ bánh cực phẩm của Quế Nguyệt lâu.

Thức ăn của nó là hai lần đến ba lần đứa bé khác.

Hứa Linh m tràn đầy cảm giác nghi thức bày ra, nuốt nuốt nước miếng, trong lòng nó cả buổi sáng đều nghĩ tới thức ăn trong túi vải.

Toàn bộ học đường, không có ai thức ăn so với Hứa Linh m phong phú hơn đắt đỏ hơn, đương nhiên, Hứa Linh m cơm trưa phong phú như vậy là có nguyên nhân.

Hôm qua là ngày Hứa đại lang phúng viếng, Hứa phủ mua lượng lớn nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp, chuẩn bị đại táng hẳn hoi.

Ai ngờ Hứa đại lang đã trở lại, chiêu đãi xong tộc nhân Hứa thị, còn lại rất nhiều đồ ăn ngon.

“Ta muốn thức ăn của ngươi.”

Một tên nhóc mập mạp đi đến cạnh bàn học của Hứa Linh m, ngang ngược nhìn xuống cô bé.

Nhóc mập mạp là cầm đầu lũ trẻ trong học đường, cao nhất to nhất, lớn hơn một Hứa Linh m tuổi, năm nay bảy tuổi.

Chẳng những cao nhất to nhất, hơn nữa gia thế bối cảnh cũng thâm hậu nhất, cha mẹ cũng không đặc biệt gì, nhưng ông chú là Lại bộ Văn Tuyển ti lang trung, chính ngũ phẩm.

Lại bộ được công nhận đứng đầu lục bộ, Văn Tuyển ti càng là người phụ trách bổ nhiệm, ở trong Lại bộ tứ ti, chỉ có Khảo Công ti có thể so sánh với Văn Tuyển ti.

“Không cho!”

Hứa Linh m bảo vệ thức ăn, hung hăng trừng mắt.

“Ngươi lại muốn bị đánh?” Nhóc mập mạp mở to hai mắt nhìn.

Vòng tay của Hứa Linh m chính là thằng bé cướp, tiểu nha đầu lúc ban đầu cũng không cho, nhưng bị nó đẩy xuống đất, đánh hai phát, cậy mạnh đoạt đi.

Nha đầu rất ngốc này không khóc cũng không quấy, giống như vòng tay mất thì mất, không phải việc gì to tát.

Nhóc mập mạp sau khi về nhà, lừa mẹ nói vòng tay là nhặt được, mẫu thân liền rất vui vẻ, bởi vì vòng tay đó ở hiệu cầm đồ bằng tám lượng bạc.

Về sau mẹ của nha đầu ngốc chạy tới trong học đường lý luận, nhưng bởi vì Hứa Linh m chưa chỉ ra và xác nhận, cho nên người mẹ hung dữ kia bị tiên sinh chắn trở về.

Vì thế nhóc mập mạp liền biết cướp vòng tay của “bạn cùng trường” này là không có việc gì, đã được bạc, cũng sẽ không bị người lớn trách phạt.

Vài ngày ban đầu, nó nhìn chằm chằm vào cổ tay Hứa Linh m, nhưng sau lần đó đánh, cô bé không đeo vòng tay nữa.

Nha đầu ngốc này rất dễ bắt nạt, nhưng lúc trước chưa có giá trị bị bắt nạt, lần này khác, nhóc mập mạp hình như nhận ra đó là bánh ngọt Quế Nguyệt lâu, nó từng đi Quế Nguyệt lâu ăn, phi thường dễ ăn.

Nhóc mập mạp muốn ăn đồ của cô bé, thì nhất định phải ăn, trẻ con trong học đường đều sợ nó, không ai dám làm trái.

“Tránh ra!”

Hứa Linh m rống to, trừng mắt, nhe răng, giống một con thú nhỏ bảo vệ thức ăn.

Nhóc mập ngẩn người, tựa như không ngờ nha đầu ngốc dễ bắt nạt này lại đột nhiên trở nên kiên cường, còn dám hung dữ với nó.

Hắn đã bị chọc giận.

“Ngươi muốn chết.”

Nó siết nắm tay, nghiến răng nghiến lợi phát lực, vận đủ sức hướng tới đầu Hứa Linh m đánh hai cái, hai cái trầm đục.

Hứa Linh m đau khổ ôm lấy đầu.

Nhóc mập dùng sức đẩy, mang cô bé đẩy ngả xuống đất, nó hài lòng mang bánh ngọt trong hộp giành vào trong ngực, đắc ý:

“Biết điều sớm chút, thì không cần chịu nhiều đau khổ như vậy. Nhà ngươi còn có những đồ ăn ngon này hay không, nếu có ngươi ngày mai mang tới đây.”

Nó hùng dũng khí phách về chỗ ngồi của mình.

Bọn nhỏ bên cạnh nhìn một màn này, có chút hâm mộ, nghĩ nếu vừa rồi mình cũng gia nhập, bây giờ đã có đồ ăn ngon.

Hứa Linh m lâm vào phẫn nộ trước nay chưa từng có trong sáu năm cuộc đời.

Cô bé yên lặng đứng dậy, không nói lời nào, cúi đầu đi về phía bục giảng của Lý tiên sinh, nắm lên gậy trúc cứng rắn hơn nữa rất nặng.

“Nó muốn lấy roi trúc của tiên sinh đánh ngươi.”

Phía sau nhóc mập, một đứa nhỏ vỗ vai của nó, đưa ra nhắc nhở.

Nhóc mập ngẩng đầu nhìn, thấy tiểu cô nương bị bắt nạt cũng sẽ không hé răng kia giơ lên cao cao roi trúc, trong lồng ngực nho nhỏ bộc phát ra một tiếng tràn đầy trung khí: “Nha!”

Bốp!

Roi trúc hung hăng chém vào trên sọ não nhóc mập, lực đạo to lớn, theo tiếng mà gãy.

Nhóc mập hai mắt trắng dã, đánh mất tất cả ý thức. Nó ngửa mặt ngã quỵ, miệng còn ngậm bánh ngọt.

Hổ khẩu bàn tay nhỏ của Hứa Linh m bị lực phản chấn của roi trúc chấn động đỏ bừng.

Các bạn nhỏ trong học đường ngây người, có chút sợ hãi, có chút không biết làm sao. Nhưng cũng có bạn nhỏ cơ trí, sải đôi chân nhỏ chạy tới hậu viện tìm Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh đang cùng phu nhân ăn cơm, hai tỳ nữ đứng hầu ở bên.

“Tiên sinh, tiên sinh... Nha đầu ngốc kia giết người rồi.” Một thằng bé chạy vào, thở phì phò, vận hết sức kêu.

Lý Bỉnh Ý là người đọc sách, trong ngực dưỡng tĩnh khí, nhíu mày nói: “Chuyện là thế nào?”

“Nha đầu ngốc mang tiểu tử béo đánh chết rồi, dùng roi trúc của ngài.” Thằng nhóc thở hổn hển chỉ vào bên ngoài.

“Ta đi xem xem.” Lý tiên sinh buông bát đũa, đứng dậy, dẫn đứa bé trai quay về phòng học.

Xuyên qua nội viện, tiến vào sảnh lớn, Lý tiên sinh liền nhìn thấy một đám trẻ con vây quanh nhóc mập, nhóc mập ngã chỏng vó xuống đất, không biết sống chết.

Lập tức bị dọa giật mình, đến nội viện gọi phu nhân tới hỗ trợ chiếu cố nhóc mập, không để ý thu thập Hứa Linh m, lão sai hạ nhân đi y quán gần đây mời đại phu.

Cũng may học đường nằm ở khu vực rất tốt, y quán cách không xa, rất nhanh đại phu đã tới.

Đại phu tới, sau khi khám xong, sắc mặt ngưng trọng: “Cũng không nguy hiểm gì về tính mạng, chỉ là không thiếu được phải nằm giường tu dưỡng mấy ngày.”

Lý tiên sinh như trút được gánh nặng.

“Đứa nhỏ này bị thương như thế nào?” Đại phu hỏi.

“Trẻ con đàu nghịch với nhau...”

“Trẻ con đùa giỡn, vậy mà xuống tay nặng như vậy?”

Lý tiên sinh rốt cuộc không kiềm chế được lửa giận, túm gáy Hứa Linh m, xoay nó lại, phẫn nộ quát: “Hứa Linh m, vì sao ác ý thương tổn bạn cùng trường.”

Hứa Linh m lớn tiếng nói: “Nó cướp đồ ăn của con.”

Lý tiên sinh càng giận: “Chỉ vì điều này, ngươi thiếu chút nữa đánh chết người ta?”

Hứa Linh m quật cường nói: “Nó cướp đồ ăn của con.”

Con bé vừa nát vừa bướng này, khiến Lý tiên sinh đặc biệt phẫn nộ, vừa muốn răn dạy, bên ngoài truyền đến tiếng la:

“Thiếu gia nhà ta đâu, ai bắt nạt thiếu gia nhà ta.”

Hai gã tùy tùng thân thể cường tráng xông vào.

Hai người hầu kia, Lý tiên sinh biết, là gia đinh trong phủ nhóc mập, phụ trách đưa đón nó.

Hai người hiển nhiên là ở bên ngoài được một số “tiểu thám tử” nào đó mật báo, biết thiếu gia nhà mình bị người ta đả thương, hơn nữa tình huống còn rất nghiêm trọng, bởi vì tư thục mời đại phu tới. Bọn nhỏ lập tức giải thoát, hi hi ha ha náo nhiệt hẳn lên, đều từ trong túi nhỏ của mình lấy ra thức ăn.

Hứa Linh m hôm nay cơm trưa đặc biệt phong phú, sủi cảo trong suốt, bánh hương hoa mai, thịt bò viên, cùng với mấy thứ bánh cực phẩm của Quế Nguyệt lâu.

Thức ăn của nó là hai lần đến ba lần đứa bé khác.

Hứa Linh m tràn đầy cảm giác nghi thức bày ra, nuốt nuốt nước miếng, trong lòng nó cả buổi sáng đều nghĩ tới thức ăn trong túi vải.

Toàn bộ học đường, không có ai thức ăn so với Hứa Linh m phong phú hơn đắt đỏ hơn, đương nhiên, Hứa Linh m cơm trưa phong phú như vậy là có nguyên nhân.

Hôm qua là ngày Hứa đại lang phúng viếng, Hứa phủ mua lượng lớn nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp, chuẩn bị đại táng hẳn hoi.

Ai ngờ Hứa đại lang đã trở lại, chiêu đãi xong tộc nhân Hứa thị, còn lại rất nhiều đồ ăn ngon.

“Ta muốn thức ăn của ngươi.”

Một tên nhóc mập mạp đi đến cạnh bàn học của Hứa Linh m, ngang ngược nhìn xuống cô bé.

Nhóc mập mạp là cầm đầu lũ trẻ trong học đường, cao nhất to nhất, lớn hơn một Hứa Linh m tuổi, năm nay bảy tuổi.

Chẳng những cao nhất to nhất, hơn nữa gia thế bối cảnh cũng thâm hậu nhất, cha mẹ cũng không đặc biệt gì, nhưng ông chú là Lại bộ Văn Tuyển ti lang trung, chính ngũ phẩm.

Lại bộ được công nhận đứng đầu lục bộ, Văn Tuyển ti càng là người phụ trách bổ nhiệm, ở trong Lại bộ tứ ti, chỉ có Khảo Công ti có thể so sánh với Văn Tuyển ti.

“Không cho!”

Hứa Linh m bảo vệ thức ăn, hung hăng trừng mắt.

“Ngươi lại muốn bị đánh?” Nhóc mập mạp mở to hai mắt nhìn.

Vòng tay của Hứa Linh m chính là thằng bé cướp, tiểu nha đầu lúc ban đầu cũng không cho, nhưng bị nó đẩy xuống đất, đánh hai phát, cậy mạnh đoạt đi.

Nha đầu rất ngốc này không khóc cũng không quấy, giống như vòng tay mất thì mất, không phải việc gì to tát.

Nhóc mập mạp sau khi về nhà, lừa mẹ nói vòng tay là nhặt được, mẫu thân liền rất vui vẻ, bởi vì vòng tay đó ở hiệu cầm đồ bằng tám lượng bạc.

Về sau mẹ của nha đầu ngốc chạy tới trong học đường lý luận, nhưng bởi vì Hứa Linh m chưa chỉ ra và xác nhận, cho nên người mẹ hung dữ kia bị tiên sinh chắn trở về.

Vì thế nhóc mập mạp liền biết cướp vòng tay của “bạn cùng trường” này là không có việc gì, đã được bạc, cũng sẽ không bị người lớn trách phạt.

Vài ngày ban đầu, nó nhìn chằm chằm vào cổ tay Hứa Linh m, nhưng sau lần đó đánh, cô bé không đeo vòng tay nữa.

Nha đầu ngốc này rất dễ bắt nạt, nhưng lúc trước chưa có giá trị bị bắt nạt, lần này khác, nhóc mập mạp hình như nhận ra đó là bánh ngọt Quế Nguyệt lâu, nó từng đi Quế Nguyệt lâu ăn, phi thường dễ ăn.

Nhóc mập mạp muốn ăn đồ của cô bé, thì nhất định phải ăn, trẻ con trong học đường đều sợ nó, không ai dám làm trái.

“Tránh ra!”

Hứa Linh m rống to, trừng mắt, nhe răng, giống một con thú nhỏ bảo vệ thức ăn.

Nhóc mập ngẩn người, tựa như không ngờ nha đầu ngốc dễ bắt nạt này lại đột nhiên trở nên kiên cường, còn dám hung dữ với nó.

Hắn đã bị chọc giận.

“Ngươi muốn chết.”

Nó siết nắm tay, nghiến răng nghiến lợi phát lực, vận đủ sức hướng tới đầu Hứa Linh m đánh hai cái, hai cái trầm đục.

Hứa Linh m đau khổ ôm lấy đầu.

Nhóc mập dùng sức đẩy, mang cô bé đẩy ngả xuống đất, nó hài lòng mang bánh ngọt trong hộp giành vào trong ngực, đắc ý:

“Biết điều sớm chút, thì không cần chịu nhiều đau khổ như vậy. Nhà ngươi còn có những đồ ăn ngon này hay không, nếu có ngươi ngày mai mang tới đây.”

Nó hùng dũng khí phách về chỗ ngồi của mình.

Bọn nhỏ bên cạnh nhìn một màn này, có chút hâm mộ, nghĩ nếu vừa rồi mình cũng gia nhập, bây giờ đã có đồ ăn ngon.

Hứa Linh m lâm vào phẫn nộ trước nay chưa từng có trong sáu năm cuộc đời.

Cô bé yên lặng đứng dậy, không nói lời nào, cúi đầu đi về phía bục giảng của Lý tiên sinh, nắm lên gậy trúc cứng rắn hơn nữa rất nặng.

“Nó muốn lấy roi trúc của tiên sinh đánh ngươi.”

Phía sau nhóc mập, một đứa nhỏ vỗ vai của nó, đưa ra nhắc nhở.

Nhóc mập ngẩng đầu nhìn, thấy tiểu cô nương bị bắt nạt cũng sẽ không hé răng kia giơ lên cao cao roi trúc, trong lồng ngực nho nhỏ bộc phát ra một tiếng tràn đầy trung khí: “Nha!”

Bốp!

Roi trúc hung hăng chém vào trên sọ não nhóc mập, lực đạo to lớn, theo tiếng mà gãy.

Nhóc mập hai mắt trắng dã, đánh mất tất cả ý thức. Nó ngửa mặt ngã quỵ, miệng còn ngậm bánh ngọt.

Hổ khẩu bàn tay nhỏ của Hứa Linh m bị lực phản chấn của roi trúc chấn động đỏ bừng.

Các bạn nhỏ trong học đường ngây người, có chút sợ hãi, có chút không biết làm sao. Nhưng cũng có bạn nhỏ cơ trí, sải đôi chân nhỏ chạy tới hậu viện tìm Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh đang cùng phu nhân ăn cơm, hai tỳ nữ đứng hầu ở bên.

“Tiên sinh, tiên sinh... Nha đầu ngốc kia giết người rồi.” Một thằng bé chạy vào, thở phì phò, vận hết sức kêu.

Lý Bỉnh Ý là người đọc sách, trong ngực dưỡng tĩnh khí, nhíu mày nói: “Chuyện là thế nào?”

“Nha đầu ngốc mang tiểu tử béo đánh chết rồi, dùng roi trúc của ngài.” Thằng nhóc thở hổn hển chỉ vào bên ngoài.

“Ta đi xem xem.” Lý tiên sinh buông bát đũa, đứng dậy, dẫn đứa bé trai quay về phòng học.

Xuyên qua nội viện, tiến vào sảnh lớn, Lý tiên sinh liền nhìn thấy một đám trẻ con vây quanh nhóc mập, nhóc mập ngã chỏng vó xuống đất, không biết sống chết.

Lập tức bị dọa giật mình, đến nội viện gọi phu nhân tới hỗ trợ chiếu cố nhóc mập, không để ý thu thập Hứa Linh m, lão sai hạ nhân đi y quán gần đây mời đại phu.

Cũng may học đường nằm ở khu vực rất tốt, y quán cách không xa, rất nhanh đại phu đã tới.

Đại phu tới, sau khi khám xong, sắc mặt ngưng trọng: “Cũng không nguy hiểm gì về tính mạng, chỉ là không thiếu được phải nằm giường tu dưỡng mấy ngày.”

Lý tiên sinh như trút được gánh nặng.

“Đứa nhỏ này bị thương như thế nào?” Đại phu hỏi.

“Trẻ con đàu nghịch với nhau...”

“Trẻ con đùa giỡn, vậy mà xuống tay nặng như vậy?”

Lý tiên sinh rốt cuộc không kiềm chế được lửa giận, túm gáy Hứa Linh m, xoay nó lại, phẫn nộ quát: “Hứa Linh m, vì sao ác ý thương tổn bạn cùng trường.”

Hứa Linh m lớn tiếng nói: “Nó cướp đồ ăn của con.”

Lý tiên sinh càng giận: “Chỉ vì điều này, ngươi thiếu chút nữa đánh chết người ta?”

Hứa Linh m quật cường nói: “Nó cướp đồ ăn của con.”

Con bé vừa nát vừa bướng này, khiến Lý tiên sinh đặc biệt phẫn nộ, vừa muốn răn dạy, bên ngoài truyền đến tiếng la:

“Thiếu gia nhà ta đâu, ai bắt nạt thiếu gia nhà ta.”

Hai gã tùy tùng thân thể cường tráng xông vào.

Hai người hầu kia, Lý tiên sinh biết, là gia đinh trong phủ nhóc mập, phụ trách đưa đón nó.

Hai người hiển nhiên là ở bên ngoài được một số “tiểu thám tử” nào đó mật báo, biết thiếu gia nhà mình bị người ta đả thương, hơn nữa tình huống còn rất nghiêm trọng, bởi vì tư thục mời đại phu tới.