Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 412: Nơi phát hiện án (1)




Liên hệ thái tử biểu hiện bình tĩnh khi nhìn thấy mình, Hứa Thất An tin lời hắn.

“Phúc phi bình thường có qua lại gì với thái tử không?” Hứa Thất An hỏi.

“Tự nhiên không có.”

Thái tử một mực phủ nhận, thân là đông cung, không có khả năng cũng không nên có qua lại lén lút gì với phi tử của hoàng đế.

“Vậy vì sao Phúc phi phái người mời thái tử, thái tử ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, đã đi vậy?” Hứa Thất An điểm thẳng vào mấu chốt.

“Bản cung... Lúc ấy uống nhiều rượu, suy nghĩ không chu toàn.” Sắc mặt thái tử có chút mất tự nhiên.

Phi, còn không phải tham thân thể người ta.

Thật ra tâm lý của thái tử, làm nam nhân Hứa Thất An rất hiểu. Phúc phi là vị mỹ phụ nhân dung mạo và khí chất đều tốt, thái tử ngày xưa chưa chắc không nghĩ ngợi xa xôi.

Gặp đúng ngày đó uống nhiều rượu, lại là rượu tráng dương bổ thận... Ai từng uống tới ngà ngà say trong lòng đều rõ, dưới loại trạng thái đó, người là rất phiêu. Chuyện bình thường không dám nghĩ, bây giờ dám trực tiếp đi làm.

Lời bình thường không dám nói, da mép chạm cái liền thốt ra.

Gặp đúng lúc Phúc phi mời, thậm chí cũng chưa mời, đầu óc khẽ động, liền đi qua...

“Nghe qua, giống có người đang gài bẫy thái tử điện hạ.” Hứa Thất An phân tích.

“Tự nhiên là có người hãm hại bản cung, Hứa đại nhân cũng là cho rằng như vậy nhỉ.” Thái tử thở phào nhẹ nhõm.

“Không không không, phá án không thể chủ quan như vậy. Ta chỉ là trình bày một khả năng, trong đó còn có một khả năng khác.” Hứa Thất An lại chống mặt bàn, cúi người ghé sát vào thái tử, gằn từng chữ:

“Ngày ấy thái tử điện hạ uống nhiều rượu, tâm viên ý mã, không khỏi nhớ tới Phúc phi mơ ước đã lâu. Dù sao bệ hạ trầm mê tu đạo, không gần nữ sắc. thái tử điện hạ liền nổi sắc tâm, nổi hung, quay đầu đi Thanh Phong điện, ý đồ làm bẩn Phúc phi.

“Nào ngờ Phúc phi trinh liệt bất khuất, liều chết không theo, trong lúc tranh chấp, ngươi lỡ tay đẩy nàng xuống khỏi lầu các, vô ý ngã chết. Sau đó ngươi phái người âm thầm diệt trừ một vị cung nữ, giả tạo mình là bị giá họa.”

“Nói hươu nói vượn!”

Thái tử điện hạ đập bàn đứng dậy, giận không thể át: “Hứa Thất An, ngươi dám phỉ báng bản cung, ngươi dám vu hãm bản cung.”

“Thái tử điện hạ đừng vội, đây chỉ là ty chức đoán, chân tướng như thế nào, còn phải khảo chứng.” Hứa Thất An tươi cười đầy mặt lấy lòng.

Hắc, lòng dạ thái tử vẫn không đủ sâu, là quá để ý vị trí sao? Trình độ này tương lai làm hoàng đế như thế nào?

Thái tử và Lâm An đôi huynh muội này, đều không phải người thông minh tuyệt đỉnh. Hứa Thất An càng thêm hoài nghi, Nguyên Cảnh đế lập trưởng tử thứ xuất làm thái tử, là có dụng ý khác.

Chờ sau khi thái tử bình tĩnh lại, Hứa Thất An lại hỏi: “Thuật sĩ Ti Thiên Giám có từng tới thăm điện hạ không.”

“Việc này đề cập bản cung, đề cập Phúc phi, đề cập nền tảng lập quốc Đại Phụng, ngươi cảm thấy phụ hoàng tin tưởng thuật sĩ Ti Thiên Giám sao?” Thái tử cười lạnh hỏi lại.

Hứa Thất An gật gật đầu, ở kinh thành lăn lộn lâu như vậy, hắn cũng có thể nhìn ra một ít manh mối.

Ti Thiên Giám tuy phải dựa vào hoàng thất, dựa vào khí vận vương triều, một điểm này từ trong Chử Thải Vi tấn thăng lục phẩm cần dân chúng kinh thành “tán thành” có thể nhìn thấy đôi chút.

Nhưng nhất phẩm Giám chính thật sự quá mạnh, bởi vậy Ti Thiên Giám không phải thuần túy phụ thuộc, cùng Đại Phụng càng giống một loại quan hệ hợp tác hơn.

Đề cập đến vụ án thái tử, Nguyên Cảnh đế chưa chắc tin được Ti Thiên Giám. Mà Ti Thiên Giám cũng chưa chắc muốn nhúng tay loại chuyện vớ vẩn này.

“Ty chức còn cần tra xem thân thể thái tử điện hạ, hy vọng thái tử điện hạ phối hợp.”

Hứa Thất An bắt lấy tay thái tử, kiểm tra cổ tay, cánh tay, sau đó là chỗ cổ hắn... Không có vết cào cùng vết cấu.

“Ty chức sẽ mau chóng điều tra rõ chân tướng, nếu thái tử là oan uổng, tự nhiên trả lại ngươi một sự trong sạch.” Hứa Thất An đứng dậy, ôm quyền.

“Đợi chút!”

Thái tử điện hạ gọi hắn lại, trầm giọng nói: “Hứa đại nhân cùng Lâm An, có phải đi lại quá gần rồi hay không?”

Lời này là thế nào? Giữa nam nữ, chỉ cần khoảng cách không phải số âm, chính là trong sạch... Hứa Thất An lảm nhảm trong lòng, đồng thời sắc mặt hơi sa sầm xuống.

Giữa nam nữ có manh mối làm việc đó hay không, thật ra trong lòng hai bên đều biết, cho dù người trì độn nữa, từ từ cũng sẽ thưởng thức ra.

Phiếu Phiếu ở phương diện cảm tình là có chút trì độn, đầu tiên là kinh nghiệm nông cạn, tiếp đó là bản năng lảng tránh nội tâm của mình.

Cho nên nàng có lẽ chưa ý thức được mình có tình cảm đối với Đồng la nho nhỏ này.

Nhưng Hứa Thất An có thể không biết?

Không có khả năng!

Hứa Thất An mặc kệ là kiếp trước hay là đời này, đều là nam nhân từng trải về cảm tình phong phú. Phiếu Phiếu loại nữ tử tuổi hoa này, thỉnh thoảng biểu lộ ra tin cậy, thân cận, đều đang hướng hắn truyền đạt một tin tức:

Cô nương này có muốn biết manh mối ta dài ngắn.

Thái tử cũng là nam nhân, cho nên Hứa Thất An phủ nhận ở trước mặt hắn không có ý nghĩa.

“Thái tử cảm thấy thế nào?” Hứa Thất An hỏi lại.

“Nghe nói phụ hoàng vốn định phong ngươi làm Trường Nhạc huyện tử, nhưng sau khi biết được ngươi sống lại, lại hủy bỏ?” Thái tử nói.

“Bệ hạ đáp ứng ta, chỉ cần điều tra được vụ án Phúc phi, việc ta phong tước là thời gian ngắn.” Hứa Thất An trả lời.

Thái tử trầm ngâm nói: “Vị trí tử tước chung quy là thấp chút, ngươi nếu có thể trả cho bản cung một sự trong sạch, bản cung có thể giúp ngươi nâng tiếp lên trên. Ngươi phải biết, có một số việc, tử tước là không đủ.”

Hứa Thất An cười khẩy nói: “Điện hạ không bằng trực tiếp thưởng ta ngàn lượng vàng, cũng thực tế hơn cái bánh trên trời rơi xuống.”

Thái tử khẽ nhíu đuôi lông mày: “Ngươi không tin bản cung?”

“Không phải không tin, mà là thứ thái tử có thể cho ta, Ngụy Công cũng có thể cho ta. Thứ thái tử không cho ta được, Ngụy Công vẫn như cũ có thể cho ta.”

“Hứa Thất An, Ngụy Uyên là cô thần (tướng lĩnh quan lại ở vào thế cô độc, không có chỗ dựa, không có quan hệ), nhìn chung sách sử, tên cô thần nào có kết cục tốt?” Thái tử trầm giọng nói.

Hứa Thất An khom người chắp tay, rời khỏi phòng.

.....

Hứa phủ.

“Đại oa đâu, đại oa sao lại không thấy nữa.” Hứa Linh m miệng nhét bánh bao, nhìn chung quanh.

“Đại ca con không ở nhà.” Thẩm thẩm vừa trả lời, vừa đeo miếng vải lên cổ con gái út.

“Đại oa không có mặt, con không đi, con muốn đại oa.” Hứa Linh m tức giận nói.

“Bớt cái trò này cho lão nương, con không phải là muốn tìm lý do không đi lớp vỡ lòng sao.” Thẩm thẩm dùng đầu ngón tay chọc đầu Tiểu Đậu Đinh.

Tiểu Đậu Đinh cả kinh, biện pháp mình suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được, thế mà bị mẹ liếc một cái liền nhìn thấu.

Mẹ thông minh như vậy, vì sao còn thường xuyên bị đại ca chọc tức kêu oai oái. Liên hệ thái tử biểu hiện bình tĩnh khi nhìn thấy mình, Hứa Thất An tin lời hắn.

“Phúc phi bình thường có qua lại gì với thái tử không?” Hứa Thất An hỏi.

“Tự nhiên không có.”

Thái tử một mực phủ nhận, thân là đông cung, không có khả năng cũng không nên có qua lại lén lút gì với phi tử của hoàng đế.

“Vậy vì sao Phúc phi phái người mời thái tử, thái tử ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, đã đi vậy?” Hứa Thất An điểm thẳng vào mấu chốt.

“Bản cung... Lúc ấy uống nhiều rượu, suy nghĩ không chu toàn.” Sắc mặt thái tử có chút mất tự nhiên.

Phi, còn không phải tham thân thể người ta.

Thật ra tâm lý của thái tử, làm nam nhân Hứa Thất An rất hiểu. Phúc phi là vị mỹ phụ nhân dung mạo và khí chất đều tốt, thái tử ngày xưa chưa chắc không nghĩ ngợi xa xôi.

Gặp đúng ngày đó uống nhiều rượu, lại là rượu tráng dương bổ thận... Ai từng uống tới ngà ngà say trong lòng đều rõ, dưới loại trạng thái đó, người là rất phiêu. Chuyện bình thường không dám nghĩ, bây giờ dám trực tiếp đi làm.

Lời bình thường không dám nói, da mép chạm cái liền thốt ra.

Gặp đúng lúc Phúc phi mời, thậm chí cũng chưa mời, đầu óc khẽ động, liền đi qua...

“Nghe qua, giống có người đang gài bẫy thái tử điện hạ.” Hứa Thất An phân tích.

“Tự nhiên là có người hãm hại bản cung, Hứa đại nhân cũng là cho rằng như vậy nhỉ.” Thái tử thở phào nhẹ nhõm.

“Không không không, phá án không thể chủ quan như vậy. Ta chỉ là trình bày một khả năng, trong đó còn có một khả năng khác.” Hứa Thất An lại chống mặt bàn, cúi người ghé sát vào thái tử, gằn từng chữ:

“Ngày ấy thái tử điện hạ uống nhiều rượu, tâm viên ý mã, không khỏi nhớ tới Phúc phi mơ ước đã lâu. Dù sao bệ hạ trầm mê tu đạo, không gần nữ sắc. thái tử điện hạ liền nổi sắc tâm, nổi hung, quay đầu đi Thanh Phong điện, ý đồ làm bẩn Phúc phi.

“Nào ngờ Phúc phi trinh liệt bất khuất, liều chết không theo, trong lúc tranh chấp, ngươi lỡ tay đẩy nàng xuống khỏi lầu các, vô ý ngã chết. Sau đó ngươi phái người âm thầm diệt trừ một vị cung nữ, giả tạo mình là bị giá họa.”

“Nói hươu nói vượn!”

Thái tử điện hạ đập bàn đứng dậy, giận không thể át: “Hứa Thất An, ngươi dám phỉ báng bản cung, ngươi dám vu hãm bản cung.”

“Thái tử điện hạ đừng vội, đây chỉ là ty chức đoán, chân tướng như thế nào, còn phải khảo chứng.” Hứa Thất An tươi cười đầy mặt lấy lòng.

Hắc, lòng dạ thái tử vẫn không đủ sâu, là quá để ý vị trí sao? Trình độ này tương lai làm hoàng đế như thế nào?

Thái tử và Lâm An đôi huynh muội này, đều không phải người thông minh tuyệt đỉnh. Hứa Thất An càng thêm hoài nghi, Nguyên Cảnh đế lập trưởng tử thứ xuất làm thái tử, là có dụng ý khác.

Chờ sau khi thái tử bình tĩnh lại, Hứa Thất An lại hỏi: “Thuật sĩ Ti Thiên Giám có từng tới thăm điện hạ không.”

“Việc này đề cập bản cung, đề cập Phúc phi, đề cập nền tảng lập quốc Đại Phụng, ngươi cảm thấy phụ hoàng tin tưởng thuật sĩ Ti Thiên Giám sao?” Thái tử cười lạnh hỏi lại.

Hứa Thất An gật gật đầu, ở kinh thành lăn lộn lâu như vậy, hắn cũng có thể nhìn ra một ít manh mối.

Ti Thiên Giám tuy phải dựa vào hoàng thất, dựa vào khí vận vương triều, một điểm này từ trong Chử Thải Vi tấn thăng lục phẩm cần dân chúng kinh thành “tán thành” có thể nhìn thấy đôi chút.

Nhưng nhất phẩm Giám chính thật sự quá mạnh, bởi vậy Ti Thiên Giám không phải thuần túy phụ thuộc, cùng Đại Phụng càng giống một loại quan hệ hợp tác hơn.

Đề cập đến vụ án thái tử, Nguyên Cảnh đế chưa chắc tin được Ti Thiên Giám. Mà Ti Thiên Giám cũng chưa chắc muốn nhúng tay loại chuyện vớ vẩn này.

“Ty chức còn cần tra xem thân thể thái tử điện hạ, hy vọng thái tử điện hạ phối hợp.”

Hứa Thất An bắt lấy tay thái tử, kiểm tra cổ tay, cánh tay, sau đó là chỗ cổ hắn... Không có vết cào cùng vết cấu.

“Ty chức sẽ mau chóng điều tra rõ chân tướng, nếu thái tử là oan uổng, tự nhiên trả lại ngươi một sự trong sạch.” Hứa Thất An đứng dậy, ôm quyền.

“Đợi chút!”

Thái tử điện hạ gọi hắn lại, trầm giọng nói: “Hứa đại nhân cùng Lâm An, có phải đi lại quá gần rồi hay không?”

Lời này là thế nào? Giữa nam nữ, chỉ cần khoảng cách không phải số âm, chính là trong sạch... Hứa Thất An lảm nhảm trong lòng, đồng thời sắc mặt hơi sa sầm xuống.

Giữa nam nữ có manh mối làm việc đó hay không, thật ra trong lòng hai bên đều biết, cho dù người trì độn nữa, từ từ cũng sẽ thưởng thức ra.

Phiếu Phiếu ở phương diện cảm tình là có chút trì độn, đầu tiên là kinh nghiệm nông cạn, tiếp đó là bản năng lảng tránh nội tâm của mình.

Cho nên nàng có lẽ chưa ý thức được mình có tình cảm đối với Đồng la nho nhỏ này.

Nhưng Hứa Thất An có thể không biết?

Không có khả năng!

Hứa Thất An mặc kệ là kiếp trước hay là đời này, đều là nam nhân từng trải về cảm tình phong phú. Phiếu Phiếu loại nữ tử tuổi hoa này, thỉnh thoảng biểu lộ ra tin cậy, thân cận, đều đang hướng hắn truyền đạt một tin tức:

Cô nương này có muốn biết manh mối ta dài ngắn.

Thái tử cũng là nam nhân, cho nên Hứa Thất An phủ nhận ở trước mặt hắn không có ý nghĩa.

“Thái tử cảm thấy thế nào?” Hứa Thất An hỏi lại.

“Nghe nói phụ hoàng vốn định phong ngươi làm Trường Nhạc huyện tử, nhưng sau khi biết được ngươi sống lại, lại hủy bỏ?” Thái tử nói.

“Bệ hạ đáp ứng ta, chỉ cần điều tra được vụ án Phúc phi, việc ta phong tước là thời gian ngắn.” Hứa Thất An trả lời.

Thái tử trầm ngâm nói: “Vị trí tử tước chung quy là thấp chút, ngươi nếu có thể trả cho bản cung một sự trong sạch, bản cung có thể giúp ngươi nâng tiếp lên trên. Ngươi phải biết, có một số việc, tử tước là không đủ.”

Hứa Thất An cười khẩy nói: “Điện hạ không bằng trực tiếp thưởng ta ngàn lượng vàng, cũng thực tế hơn cái bánh trên trời rơi xuống.”

Thái tử khẽ nhíu đuôi lông mày: “Ngươi không tin bản cung?”

“Không phải không tin, mà là thứ thái tử có thể cho ta, Ngụy Công cũng có thể cho ta. Thứ thái tử không cho ta được, Ngụy Công vẫn như cũ có thể cho ta.”

“Hứa Thất An, Ngụy Uyên là cô thần (tướng lĩnh quan lại ở vào thế cô độc, không có chỗ dựa, không có quan hệ), nhìn chung sách sử, tên cô thần nào có kết cục tốt?” Thái tử trầm giọng nói.

Hứa Thất An khom người chắp tay, rời khỏi phòng.

.....

Hứa phủ.

“Đại oa đâu, đại oa sao lại không thấy nữa.” Hứa Linh m miệng nhét bánh bao, nhìn chung quanh.

“Đại ca con không ở nhà.” Thẩm thẩm vừa trả lời, vừa đeo miếng vải lên cổ con gái út.

“Đại oa không có mặt, con không đi, con muốn đại oa.” Hứa Linh m tức giận nói.

“Bớt cái trò này cho lão nương, con không phải là muốn tìm lý do không đi lớp vỡ lòng sao.” Thẩm thẩm dùng đầu ngón tay chọc đầu Tiểu Đậu Đinh.

Tiểu Đậu Đinh cả kinh, biện pháp mình suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được, thế mà bị mẹ liếc một cái liền nhìn thấu.

Mẹ thông minh như vậy, vì sao còn thường xuyên bị đại ca chọc tức kêu oai oái.