Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 410: Gặp thái tử (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đăng: Công Chúa Cốm

 Chương trướcChương tiếp 

chapter content



“Tình huống chính là như thế, ta chẳng những chưa chết, ngược lại bởi họa được phúc, được lợi rất nhiều.”

Hứa Thất An ngồi ở bên cạnh bàn, uống rượu ngon trong Giáo Phường Ti, hướng Phù Hương giải thích chân tướng mình sống lại.

Phù Hương ngồi ở bên giường, làn váy phân nhánh, lộ ra một cái chân dài như mãng xà trắng, da thịt trắng nõn chỗ cẳng chân có một khối sưng màu xanh, nha hoàn hỗ trợ bôi thuốc mỡ.

Đây là vừa rồi chạy quá vội, đụng phải.

Phù Hương bây giờ tâm tình rất phức tạp, đã có vui sướng mất mà trở lại, lại có bi thương cùng tim đập nhanh khó có thể che giấu, trong lòng luôn trống trải.

“Chỉ cần vừa nghĩ tới Hứa lang hi sinh vì nhiệm vụ, trong lòng ta liền luôn trống rỗng.”

“Không sao không sao, đợi một lát nàng sẽ cảm thấy tốt lên.”

Khi mặt trời hoàn toàn lặn, một đám nha hoàn đưa vào đầy bàn đồ ăn ngon, bay trên trời, bơi dưới nước, chạy trên mặt đất.

Hai người ngồi ở bên cạnh bàn uống rượu, đề tài tùy hứng, không có chủ đề.

“Thật ra nho lâm kinh thành, rất nhiều người đọc sách là rất kính nể Hứa lang, hôm qua nha hoàn từ trong miệng khách nhân Giáo Phường Ti nghe được tin tức ngài hi sinh vì nhiệm vụ, những người đọc sách đó bóp cổ tay thở dài, nói thiên tuyệt Hứa Ninh Yến, đó là tuyệt tương lai của thơ đàn Đại Phụng.”

“Nói tới, ta ngày đó đối mặt mấy ngàn phản quân, một mình ra sức chiến đấu, lúc kiệt sức, quả thật từng viết một bài từ.” Hứa Thất An cầm chén rượu.

Đôi mắt đẹp của Phù Hương lập lòe tỏa sáng, khuôn mặt nở rộ nụ cười rạng rỡ, vô cùng chờ mong: “Ta muốn nghe tác phẩm mới của Hứa lang.”

Luôn cảm giác làm kẻ đạo văn có chút xấu hổ nha... Ta quả nhiên là nam nhân chính trực... Trong lòng Hứa Thất An nói như vậy, nhưng lúc nên làm màu, tuyệt đối nghiêm túc.

Hắn im lặng vài giây, để khí chất của mình trở nên trầm tĩnh, từ từ nói:

“Thiểu niên hiệp khí, giao kết ngũ đô hùng. Can đảm động, mao phát tủng, lập đàm trung, tử sinh đồng, nhất nặc thiên kim trọng.”

(Tuổi trai hào hiệp, Kinh đô kết bạn hùng. Lòng thẳng rộng, Đầu tóc dựng. Bàn luận chung, Sống chết cùng, Lời hứa nặng ngàn vàng.)

Phù Hương si ngốc nhìn hắn, trong mắt đẹp nhộn nhạo ánh nước, quyến rũ lại mê ly.

Trong lòng thưởng thức bài từ này, tuy là từ không trọn vẹn, nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh hắn đối mặt mấy ngàn phản quân, thấy chết không sờn.

Nàng đối với nam nhân này càng thêm si mê, không thể tự rút ra được.

“Đừng chỉ biết ngây người, ta nói với nàng nó là có mục đích.” Đầu ngón tay Hứa Thất An gõ mặt bàn.

“Mục đích?”

Phù Hương hoàn hồn, đáp lại bằng ánh mắt mờ mịt.

“Giúp ta tuyên truyền ra ngoài, Giáo Phường Ti thích hợp nhất tuyên dương những sự tích quang huy này.”

Trương Tuần phủ thế mà chưa ở trong tấu chương bẩm lên thêm bài từ của hắn, quả thực hồ đồ. Làm cho quan trường, nho lâm kinh thành đến bây giờ cũng chưa quỳ đọc tác phẩm xuất sắc của hắn.

Bọn họ phải nóng vội bao nhiêu chứ.

“... Vâng.”

Bữa tối chấm dứt, nha hoàn đun xong nước nóng, chuẩn bị hầu hạ Hứa đại quan nhân tắm rửa.

“Ngươi lui ra đi.” Hứa Thất An mang nha hoàn đuổi đi, để lại một mình Phù Hương ở trong phòng.

Chờ sau khi Phù Hương khoác lụa mỏng, rảo bước vào thùng tắm, Hứa Thất An bỏ ra cái mũ lông trên đầu mình.

Một quả trứng ngỗng trọc lóc.

“Phốc...”

Phù Hương không nhịn được, cười thành tiếng, ghé vào bên cạnh thùng tắm, cười run rẩy hết cả người.

Có cái gì buồn cười, ta tuy biến thành trọc đầu, nhưng ta cũng mạnh lên... Hứa Thất An trừng mắt nhìn nàng một cái.

Tóc hắn nhắm chừng phải non nửa năm mới có thể mọc trở về.

...

Ngực của Phù Hương không phải ngực, khi Hứa Thất An gối đầu lên, nó liền biến thành đệm lót đầu.

Nếu Hứa Thất An lại lật người, nó liền gọi là sữa rửa mặt.

Tắm rửa xong hai người nằm ở trên giường, nói chuyện, Phù Hương có chút ngạt, hít thở không thoải mái, hờn dỗi đẩy ra cái đầu trọc ở ngực.

“Phốc!”

Hứa Thất An bắn ra một luồng khí cơ, dập tắt nến.

Hôm sau, ở dưới hoa khôi nương tử hầu hạ mặc quần áo, Hứa Thất An cáo biệt Phù Hương lưu luyến nhưng vành mắt rất thâm.

Ảnh Mai tiểu các bọn nha hoàn, nhìn Hứa Thất An bóng lưng bước ra viện môn, khe khẽ nói nhỏ hẳn lên:

“Hứa công tử quá lợi hại đi, ta cảm thấy giường trong phòng nương tử nên thay đổi.”

“Đúng vậy, nó bây giờ ngồi xuống là vang, cũng sắp rời ra rồi, thật sự là vất vả nương tử.”

“Nhanh đi nấu nước, nương tử phải tắm rửa. Mặt khác, chuẩn bị chút cao sơn trà, tiếng nương tử cũng khàn khàn rồi.”

Rời khỏi Ảnh Mai tiểu các, gió xuân se lạnh, luồng khí lạnh thổi vào mặt khiến tinh thần Hứa Thất An tỉnh táo, hắn đi về phía chuồng ngựa.

Đột nhiên, dưới chân giẫm phải vật cứng ngắc, cúi đầu nhìn, là một cái hầu bao.

Sau khi bước vào Luyện Thần cảnh, trực tiếp thăng cấp thành nhặt hầu bao sao... Hứa Thất An có chút vui sướng, tự nhiên mà vậy khom người nhặt lên, tính thu vào trong lòng.

Hắn đột nhiên ngây người.

Cái hầu bao này, giống như đúc hầu bao hắn đeo bên hông, đường may nhỏ mà dày, thêu là một cây tùng bách, là Linh Nguyệt muội muội dùng từng đường kim mũi chỉ khâu ra.

Nhị thúc?

Cùng lúc ý niệm hiện lên, Hứa Thất An thấy phía chuồng ngựa một người trẻ tuổi mặc nho sam vội vàng chạy đến, người trẻ tuổi này môi hồng răng trắng, mắt như sao, ngũ quan tuấn mỹ, di truyền hoàn mỹ gien tốt đẹp của mẹ hắn.

Cái này ta là thật không nghĩ tới... Hứa Thất An thầm nhủ.

Người trẻ tuổi tuấn mỹ kia ánh mắt luôn lướt qua lướt lại trên mặt đất, cuối cùng bay tới trên người Hứa Thất An, sau đó, hắn ngây ra.

Khóe miệng Hứa Thất An giật giật, nâng tay chào hỏi: “Chào buổi sáng nha.”

... Hứa Nhị lang nhìn hắn, môi giật giật: “Chào buổi sáng...”

Hai huynh đệ lặng lẽ đối diện, một lát sau, Hứa Thất An chủ động đánh vỡ không khí xấu hổ, đi qua, mang hầu bao trả lại cho Nhị lang:

“Cẩn thận chút, may mà là ta nhặt được hầu bao.”

Hứa Nhị lang bình tĩnh tiếp nhận, gật đầu nói: “Cảm ơn đại ca.”

Hai huynh đệ nhất thời tìm không thấy đề tài, đành phải sóng vai đi về phía chuồng ngựa, dắt ngựa của mình, ‘cọc cọc cọc’ đi ra khỏi Giáo Phường Ti.

Lúc này trời vừa sáng, trừ sạp hàng cùng người bán hàng rong, người đi đường còn rất ít.

“Hôm qua đi cùng bạn cùng trường...”

“Hôm qua đi cùng đồng nghiệp...”

Hai huynh đệ trăm miệng một lời.

Hứa Thất An quay đầu nhìn ngõ Giáo Phường Ti, liếc mắt nhìn chăm chú tiểu lão đệ, nói: “Bạn cùng trường đâu?”

Hứa Tân Niên mắt nhìn phía trước, thản nhiên nói: “Đồng nghiệp đâu?”

Hai huynh đệ lại không có đề tài.

Hứa Thất An nhớ tới lúc đó mới ra tù về nhà, Hứa Tân Niên bởi vì “Đại Phụng vạn cổ như đêm dài” mà chết về mặt xã hội, xấu hổ giả vờ hôn mê.

Lại nhìn bây giờ, bị hắn ở Giáo Phường Ti bắt gặp tại trận, lại mặt không đổi sắc.

Không phải một mình ta đang trưởng thành, da mặt Nhị lang cũng dày lên rất nhiều rồi... Ừm, có lẽ là từng chết ở trước mặt ta quá nhiều lần, chết thành thói quen... Hứa Thất An thấy ven đường có bán quýt xanh, vội ghìm cương ngựa: “Chờ một chút.”

Hứa Tân Niên ghìm ngựa cương theo, khó hiểu nhìn qua. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đăng: Công Chúa Cốm

 Chương trướcChương tiếp 

chapter content



“Tình huống chính là như thế, ta chẳng những chưa chết, ngược lại bởi họa được phúc, được lợi rất nhiều.”

Hứa Thất An ngồi ở bên cạnh bàn, uống rượu ngon trong Giáo Phường Ti, hướng Phù Hương giải thích chân tướng mình sống lại.

Phù Hương ngồi ở bên giường, làn váy phân nhánh, lộ ra một cái chân dài như mãng xà trắng, da thịt trắng nõn chỗ cẳng chân có một khối sưng màu xanh, nha hoàn hỗ trợ bôi thuốc mỡ.

Đây là vừa rồi chạy quá vội, đụng phải.

Phù Hương bây giờ tâm tình rất phức tạp, đã có vui sướng mất mà trở lại, lại có bi thương cùng tim đập nhanh khó có thể che giấu, trong lòng luôn trống trải.

“Chỉ cần vừa nghĩ tới Hứa lang hi sinh vì nhiệm vụ, trong lòng ta liền luôn trống rỗng.”

“Không sao không sao, đợi một lát nàng sẽ cảm thấy tốt lên.”

Khi mặt trời hoàn toàn lặn, một đám nha hoàn đưa vào đầy bàn đồ ăn ngon, bay trên trời, bơi dưới nước, chạy trên mặt đất.

Hai người ngồi ở bên cạnh bàn uống rượu, đề tài tùy hứng, không có chủ đề.

“Thật ra nho lâm kinh thành, rất nhiều người đọc sách là rất kính nể Hứa lang, hôm qua nha hoàn từ trong miệng khách nhân Giáo Phường Ti nghe được tin tức ngài hi sinh vì nhiệm vụ, những người đọc sách đó bóp cổ tay thở dài, nói thiên tuyệt Hứa Ninh Yến, đó là tuyệt tương lai của thơ đàn Đại Phụng.”

“Nói tới, ta ngày đó đối mặt mấy ngàn phản quân, một mình ra sức chiến đấu, lúc kiệt sức, quả thật từng viết một bài từ.” Hứa Thất An cầm chén rượu.

Đôi mắt đẹp của Phù Hương lập lòe tỏa sáng, khuôn mặt nở rộ nụ cười rạng rỡ, vô cùng chờ mong: “Ta muốn nghe tác phẩm mới của Hứa lang.”

Luôn cảm giác làm kẻ đạo văn có chút xấu hổ nha... Ta quả nhiên là nam nhân chính trực... Trong lòng Hứa Thất An nói như vậy, nhưng lúc nên làm màu, tuyệt đối nghiêm túc.

Hắn im lặng vài giây, để khí chất của mình trở nên trầm tĩnh, từ từ nói:

“Thiểu niên hiệp khí, giao kết ngũ đô hùng. Can đảm động, mao phát tủng, lập đàm trung, tử sinh đồng, nhất nặc thiên kim trọng.”

(Tuổi trai hào hiệp, Kinh đô kết bạn hùng. Lòng thẳng rộng, Đầu tóc dựng. Bàn luận chung, Sống chết cùng, Lời hứa nặng ngàn vàng.)

Phù Hương si ngốc nhìn hắn, trong mắt đẹp nhộn nhạo ánh nước, quyến rũ lại mê ly.

Trong lòng thưởng thức bài từ này, tuy là từ không trọn vẹn, nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh hắn đối mặt mấy ngàn phản quân, thấy chết không sờn.

Nàng đối với nam nhân này càng thêm si mê, không thể tự rút ra được.

“Đừng chỉ biết ngây người, ta nói với nàng nó là có mục đích.” Đầu ngón tay Hứa Thất An gõ mặt bàn.

“Mục đích?”

Phù Hương hoàn hồn, đáp lại bằng ánh mắt mờ mịt.

“Giúp ta tuyên truyền ra ngoài, Giáo Phường Ti thích hợp nhất tuyên dương những sự tích quang huy này.”

Trương Tuần phủ thế mà chưa ở trong tấu chương bẩm lên thêm bài từ của hắn, quả thực hồ đồ. Làm cho quan trường, nho lâm kinh thành đến bây giờ cũng chưa quỳ đọc tác phẩm xuất sắc của hắn.

Bọn họ phải nóng vội bao nhiêu chứ.

“... Vâng.”

Bữa tối chấm dứt, nha hoàn đun xong nước nóng, chuẩn bị hầu hạ Hứa đại quan nhân tắm rửa.

“Ngươi lui ra đi.” Hứa Thất An mang nha hoàn đuổi đi, để lại một mình Phù Hương ở trong phòng.

Chờ sau khi Phù Hương khoác lụa mỏng, rảo bước vào thùng tắm, Hứa Thất An bỏ ra cái mũ lông trên đầu mình.

Một quả trứng ngỗng trọc lóc.

“Phốc...”

Phù Hương không nhịn được, cười thành tiếng, ghé vào bên cạnh thùng tắm, cười run rẩy hết cả người.

Có cái gì buồn cười, ta tuy biến thành trọc đầu, nhưng ta cũng mạnh lên... Hứa Thất An trừng mắt nhìn nàng một cái.

Tóc hắn nhắm chừng phải non nửa năm mới có thể mọc trở về.

...

Ngực của Phù Hương không phải ngực, khi Hứa Thất An gối đầu lên, nó liền biến thành đệm lót đầu.

Nếu Hứa Thất An lại lật người, nó liền gọi là sữa rửa mặt.

Tắm rửa xong hai người nằm ở trên giường, nói chuyện, Phù Hương có chút ngạt, hít thở không thoải mái, hờn dỗi đẩy ra cái đầu trọc ở ngực.

“Phốc!”

Hứa Thất An bắn ra một luồng khí cơ, dập tắt nến.

Hôm sau, ở dưới hoa khôi nương tử hầu hạ mặc quần áo, Hứa Thất An cáo biệt Phù Hương lưu luyến nhưng vành mắt rất thâm.

Ảnh Mai tiểu các bọn nha hoàn, nhìn Hứa Thất An bóng lưng bước ra viện môn, khe khẽ nói nhỏ hẳn lên:

“Hứa công tử quá lợi hại đi, ta cảm thấy giường trong phòng nương tử nên thay đổi.”

“Đúng vậy, nó bây giờ ngồi xuống là vang, cũng sắp rời ra rồi, thật sự là vất vả nương tử.”

“Nhanh đi nấu nước, nương tử phải tắm rửa. Mặt khác, chuẩn bị chút cao sơn trà, tiếng nương tử cũng khàn khàn rồi.”

Rời khỏi Ảnh Mai tiểu các, gió xuân se lạnh, luồng khí lạnh thổi vào mặt khiến tinh thần Hứa Thất An tỉnh táo, hắn đi về phía chuồng ngựa.

Đột nhiên, dưới chân giẫm phải vật cứng ngắc, cúi đầu nhìn, là một cái hầu bao.

Sau khi bước vào Luyện Thần cảnh, trực tiếp thăng cấp thành nhặt hầu bao sao... Hứa Thất An có chút vui sướng, tự nhiên mà vậy khom người nhặt lên, tính thu vào trong lòng.

Hắn đột nhiên ngây người.

Cái hầu bao này, giống như đúc hầu bao hắn đeo bên hông, đường may nhỏ mà dày, thêu là một cây tùng bách, là Linh Nguyệt muội muội dùng từng đường kim mũi chỉ khâu ra.

Nhị thúc?

Cùng lúc ý niệm hiện lên, Hứa Thất An thấy phía chuồng ngựa một người trẻ tuổi mặc nho sam vội vàng chạy đến, người trẻ tuổi này môi hồng răng trắng, mắt như sao, ngũ quan tuấn mỹ, di truyền hoàn mỹ gien tốt đẹp của mẹ hắn.

Cái này ta là thật không nghĩ tới... Hứa Thất An thầm nhủ.

Người trẻ tuổi tuấn mỹ kia ánh mắt luôn lướt qua lướt lại trên mặt đất, cuối cùng bay tới trên người Hứa Thất An, sau đó, hắn ngây ra.

Khóe miệng Hứa Thất An giật giật, nâng tay chào hỏi: “Chào buổi sáng nha.”

... Hứa Nhị lang nhìn hắn, môi giật giật: “Chào buổi sáng...”

Hai huynh đệ lặng lẽ đối diện, một lát sau, Hứa Thất An chủ động đánh vỡ không khí xấu hổ, đi qua, mang hầu bao trả lại cho Nhị lang:

“Cẩn thận chút, may mà là ta nhặt được hầu bao.”

Hứa Nhị lang bình tĩnh tiếp nhận, gật đầu nói: “Cảm ơn đại ca.”

Hai huynh đệ nhất thời tìm không thấy đề tài, đành phải sóng vai đi về phía chuồng ngựa, dắt ngựa của mình, ‘cọc cọc cọc’ đi ra khỏi Giáo Phường Ti.

Lúc này trời vừa sáng, trừ sạp hàng cùng người bán hàng rong, người đi đường còn rất ít.

“Hôm qua đi cùng bạn cùng trường...”

“Hôm qua đi cùng đồng nghiệp...”

Hai huynh đệ trăm miệng một lời.

Hứa Thất An quay đầu nhìn ngõ Giáo Phường Ti, liếc mắt nhìn chăm chú tiểu lão đệ, nói: “Bạn cùng trường đâu?”

Hứa Tân Niên mắt nhìn phía trước, thản nhiên nói: “Đồng nghiệp đâu?”

Hai huynh đệ lại không có đề tài.

Hứa Thất An nhớ tới lúc đó mới ra tù về nhà, Hứa Tân Niên bởi vì “Đại Phụng vạn cổ như đêm dài” mà chết về mặt xã hội, xấu hổ giả vờ hôn mê.

Lại nhìn bây giờ, bị hắn ở Giáo Phường Ti bắt gặp tại trận, lại mặt không đổi sắc.

Không phải một mình ta đang trưởng thành, da mặt Nhị lang cũng dày lên rất nhiều rồi... Ừm, có lẽ là từng chết ở trước mặt ta quá nhiều lần, chết thành thói quen... Hứa Thất An thấy ven đường có bán quýt xanh, vội ghìm cương ngựa: “Chờ một chút.”

Hứa Tân Niên ghìm ngựa cương theo, khó hiểu nhìn qua.