“Áo trắng của Ti Thiên Giám không dám ra tay với ta, thế mà lại chạy tới chỗ phụ hoàng cáo trạng, bản cung bị phụ hoàng hung hăng mắng cho một trận. Chờ ngươi về, bản cung lại mang ngươi đi lấy lại công bằng.”
Ặc... Thật ra kê tinh thật đúng là Thải Vi làm, ta chỉ là cho lối suy nghĩ. Ừm, nàng muốn lợi dụng kê tinh để ngưng tụ vị cách của luyện kim thuật sĩ, chuyện này đã sớm thông báo với ta.
Hứa Thất An có chút cảm động, Phiếu Phiếu vẫn là rất bao che.
Hắn mang thư của Lâm An nhét về phong thư, hít sâu một hơi, mở ra một phong thư cuối cùng.
Hoài Khánh cùng Thải Vi, hai ngươi rốt cuộc ai là phản đồ, bây giờ lộ mặt chuột rồi.
“Hứa Đồng la
Vân Châu hoàn cảnh phức tạp, nạn trộm cướp tồn tại đã lâu, Tề đảng cùng Vu thần giáo đã bí mật mưu tính nhiều năm, nghĩ hẳn ở Vân Châu tích tụ thế lực không nhỏ.
“Nhớ cẩn thận làm việc, cho dù có Khương Luật Trung một vị tứ phẩm võ phu, cũng không phải vạn phần ổn thỏa. Nếu là khóa được mục tiêu rồi, nhất định phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai truy bắt, không cho đối phương thời gian ứng đối.
“Ta đoán Ngụy Công âm thầm bố cục, nhưng quá nửa sẽ không chạm trán với các ngươi, có lẽ Trương tuần phủ biết được, có lẽ không biết. Ngươi tuy xử án như thần, ngại là thực lực có hạn, đừng hành động một mình.”
Thư là của Hoài Khánh.
Hứa Thất An tâm tình rất phức tạp, thất vọng cùng vui sướng đều có, thất vọng là em gái mắt to đúng là nữ nhân xấu xa, uổng phí ta luôn thâm tình, thu nàng vào ao cá, mà nàng tuyệt tình như thế.
Vui sướng là Hoài Khánh chưa làm nữ nhân xấu xa, trong lòng vẫn nhớ tới bản Đồng la.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đối mặt kết cục như vậy, Hứa Thất An vui buồn nửa nọ nửa kia.
“Hoài Khánh thực đáng sợ, chỉ số thông minh không khỏi quá cao đi... Không, cái này không chỉ có là chỉ số thông minh, còn có phân tích đối với thế cục, khống chế đối với lòng người, nàng ngay cả tâm tư của Ngụy Công cũng có thể nắm bắt được... Xong rồi, về sau ăn phở rất dễ dàng bị tóm.”
Công chúa Hoài Khánh tựa như còn là nửa đệ tử của Ngụy Uyên, có phần bản lãnh này trái lại cũng không kỳ quái... Hứa Thất An híp mắt, tiếp tục đọc phía sau:
“Trước đó vài ngày, Thải Vi đến vườn ngự uyển của ta dùng bữa, lúc nói chuyện phiếm nói tới ngươi, nàng nói gần đây đang phiền não hồi âm cho ngươi như thế nào, bởi vì nàng không thích đọc sách, sợ viết không tốt làm ngươi chê cười.
“Nàng còn nói: Hứa Ninh Yến thật có lòng, từ Thanh Châu gửi một cánh hoa sen đỏ cho ta. Nói ta cùng với sen đỏ giống nhau tươi đẹp như gió.
“Thải Vi khi nói với bản cung, khóe mắt đuôi lông mày treo ý cười... Ta liền nói với Thải Vi: bản cung thay ngươi chấp bút hồi âm. Nàng vui vẻ đồng ý.
“A, Hứa đại nhân thật sự là phong lưu phóng khoáng, một hoa tặng hai người, lí do khác nhau, nhưng hình dung vừa đúng.
“Bản cung bội phục.”
... Hứa Thất An sắc mặt dại ra nhìn giấy viết thư.
“Ngươi làm sao vậy?” Dương Thiên Huyễn hỏi.
“Lật xe (từ ngữ mạng TQ, chỉ những tay hay đi tán tỉnh còn gọi là tài xế, lật xe là gặp nạn) rồi...” Hứa chơi free đỏ mặt già, xấu hổ muốn nhảy vào kênh đào, bơi về thành Bạch Đế.
Con mẹ nó, quên Chử Thải Vi là thiếu nữ chưa yêu bao giờ, nàng cùng Hoài Khánh quan hệ lại tốt, chia sẻ với khuê mật tốt loại chuyện này hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý.
Hoài Khánh vốn đã có thành kiến đối với ta, lúc rời kinh cũng không chịu gặp ta, hôm nay Thải Vi cô nương... Hoài Khánh khẳng định đóng dấu ‘gã tồi’ cho ta rồi nhỉ. Hứa Thất An xấu hổ mặt đỏ tai hồng.
Hứa mỗ cũng là người có uy tín danh dự, ngươi như vậy bảo ta làm sao có mặt mũi về kinh... Ồ, ta chết rồi, vậy không có việc gì.
Đồng thời lại cảm thấy may mắn, bởi vì thư của Phiếu Phiếu, Phù Hương, Linh Nguyệt muội tử, Hoài Khánh là không nhìn thấy.
Hai người sau không cần phải nói, không có qua lại gì với Hoài Khánh, Phiếu Phiếu tuy là tỷ muội của nàng, nhưng hai người như nước với lửa, không có khả năng chia sẻ loại thư mật khuê phòng này.
Khoe ra thì càng không thể, Phiếu Phiếu ngây thơ vô tà (đỏng đảnh) nữa, nàng cũng là công chúa sinh ra ở hoàng gia, sẽ không ngốc đến mức mang loại thư này lấy ra đi nói khắp nơi.
May mà ta biết Chử Thải Vi là đầu gỗ, chưa tán tỉnh nàng, nói đều là những món ngon ven đường... Chỉ sợ chính là như thế, trong lòng công chúa Hoài Khánh không vui, nhưng vẫn viết thư nhắc nhở ta. Dù sao ta viết cho nàng là thư tình (đu bám), viết cho Thải Vi là thư bình thường.
Hề hề, không ngờ nhỉ Hoài Khánh, ngươi cho rằng ta ở tầng thứ hai, thật ra ta ở tầng thứ năm.
“Là thư ai viết?”
Thấy Hứa Thất An rốt cuộc đọc xong, Dương Thiên Huyễn lại mở ra máy hát.
“Thư bạn bè kinh thành gửi đến.” Hứa Thất An mặt không đổi sắc.
“Là thân mật à.” Dương Thiên Huyễn nói.
Hứa Thất An lập tức cảnh giác hẳn lên: “Ngươi đọc trộm thư của ta?”
Dương Thiên Huyễn cười lạnh nói: “Dương Thiên Huyễn ta khinh thường làm việc xấu xa bực này.”
Dù sao cũng là tứ phẩm thuật sĩ... Hứa Thất An gật đầu, nói: “Nói đi thì phải nói lại, Thải Vi sư muội nhà ngươi thật sự là đầu gỗ, đến tuổi của nàng, cũng nên thiếu nữ hoài xuân rồi chứ. Ta tán không nổi, viết thư cho nàng, nàng còn...”
Hứa Thất An thở dài một tiếng.
Dương Thiên Huyễn đồng ý nói: “Thải Vi sư muội quả thực chậm hiểu, muội ấy chỉ coi là thư bạn bè bình thường lui tới, mới nói cho Hoài Khánh công chúa. Cũng không phải hoàn toàn vô tình với ngươi, ít nhất ngươi ở trong lòng muội ấy là người bạn rất quan trọng.”
Ánh mắt Hứa Thất An chợt sắc bén: “Ngươi con mẹ nó làm sao biết nàng nói cho Hoài Khánh?”
“...” Dương Thiên Huyễn.
Bức Vương hồi lâu không nói, biết mình bị gài lộ rồi, nhất thời, hắn cũng cảm nhận được cảm giác xấu hổ vừa rồi của Hứa Thất An.
Ngươi chẳng những đọc trộm thư của ta, ngươi con mẹ nó còn niêm phong lại...
“Thôi, xem ở trên phần ngươi giúp ta bắt lấy Lương Hữu Bình, ta cũng lười so đo.” Hứa Thất An nói:
“Nhưng ngươi tuyệt đối đừng mang chuyện thư truyền ra ngoài.”
Việc đã đến nước này, Dương Thiên Huyễn đọc cũng đọc rồi, hắn còn có thể khiến thời gian trôi ngược lại hay sao, không bằng làm bộ hào phóng.
Dương Thiên Huyễn sửng sốt: “Ta không giúp các ngươi bắt Lương Hữu Bình.”
Trong khe hở sàn tàu, một trận gió lạnh toát ùa vào, thổi tới cổ Hứa Thất An.
Hắn chậm rãi rùng mình một cái, tóc gáy dựng thẳng lên từng sợi, ngay cả giọng cũng mang theo một tia run rẩy: “Ngươi nói cái gì?” “Áo trắng của Ti Thiên Giám không dám ra tay với ta, thế mà lại chạy tới chỗ phụ hoàng cáo trạng, bản cung bị phụ hoàng hung hăng mắng cho một trận. Chờ ngươi về, bản cung lại mang ngươi đi lấy lại công bằng.”
Ặc... Thật ra kê tinh thật đúng là Thải Vi làm, ta chỉ là cho lối suy nghĩ. Ừm, nàng muốn lợi dụng kê tinh để ngưng tụ vị cách của luyện kim thuật sĩ, chuyện này đã sớm thông báo với ta.
Hứa Thất An có chút cảm động, Phiếu Phiếu vẫn là rất bao che.
Hắn mang thư của Lâm An nhét về phong thư, hít sâu một hơi, mở ra một phong thư cuối cùng.
Hoài Khánh cùng Thải Vi, hai ngươi rốt cuộc ai là phản đồ, bây giờ lộ mặt chuột rồi.
“Hứa Đồng la
Vân Châu hoàn cảnh phức tạp, nạn trộm cướp tồn tại đã lâu, Tề đảng cùng Vu thần giáo đã bí mật mưu tính nhiều năm, nghĩ hẳn ở Vân Châu tích tụ thế lực không nhỏ.
“Nhớ cẩn thận làm việc, cho dù có Khương Luật Trung một vị tứ phẩm võ phu, cũng không phải vạn phần ổn thỏa. Nếu là khóa được mục tiêu rồi, nhất định phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai truy bắt, không cho đối phương thời gian ứng đối.
“Ta đoán Ngụy Công âm thầm bố cục, nhưng quá nửa sẽ không chạm trán với các ngươi, có lẽ Trương tuần phủ biết được, có lẽ không biết. Ngươi tuy xử án như thần, ngại là thực lực có hạn, đừng hành động một mình.”
Thư là của Hoài Khánh.
Hứa Thất An tâm tình rất phức tạp, thất vọng cùng vui sướng đều có, thất vọng là em gái mắt to đúng là nữ nhân xấu xa, uổng phí ta luôn thâm tình, thu nàng vào ao cá, mà nàng tuyệt tình như thế.
Vui sướng là Hoài Khánh chưa làm nữ nhân xấu xa, trong lòng vẫn nhớ tới bản Đồng la.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đối mặt kết cục như vậy, Hứa Thất An vui buồn nửa nọ nửa kia.
“Hoài Khánh thực đáng sợ, chỉ số thông minh không khỏi quá cao đi... Không, cái này không chỉ có là chỉ số thông minh, còn có phân tích đối với thế cục, khống chế đối với lòng người, nàng ngay cả tâm tư của Ngụy Công cũng có thể nắm bắt được... Xong rồi, về sau ăn phở rất dễ dàng bị tóm.”
Công chúa Hoài Khánh tựa như còn là nửa đệ tử của Ngụy Uyên, có phần bản lãnh này trái lại cũng không kỳ quái... Hứa Thất An híp mắt, tiếp tục đọc phía sau:
“Trước đó vài ngày, Thải Vi đến vườn ngự uyển của ta dùng bữa, lúc nói chuyện phiếm nói tới ngươi, nàng nói gần đây đang phiền não hồi âm cho ngươi như thế nào, bởi vì nàng không thích đọc sách, sợ viết không tốt làm ngươi chê cười.
“Nàng còn nói: Hứa Ninh Yến thật có lòng, từ Thanh Châu gửi một cánh hoa sen đỏ cho ta. Nói ta cùng với sen đỏ giống nhau tươi đẹp như gió.
“Thải Vi khi nói với bản cung, khóe mắt đuôi lông mày treo ý cười... Ta liền nói với Thải Vi: bản cung thay ngươi chấp bút hồi âm. Nàng vui vẻ đồng ý.
“A, Hứa đại nhân thật sự là phong lưu phóng khoáng, một hoa tặng hai người, lí do khác nhau, nhưng hình dung vừa đúng.
“Bản cung bội phục.”
... Hứa Thất An sắc mặt dại ra nhìn giấy viết thư.
“Ngươi làm sao vậy?” Dương Thiên Huyễn hỏi.
“Lật xe (từ ngữ mạng TQ, chỉ những tay hay đi tán tỉnh còn gọi là tài xế, lật xe là gặp nạn) rồi...” Hứa chơi free đỏ mặt già, xấu hổ muốn nhảy vào kênh đào, bơi về thành Bạch Đế.
Con mẹ nó, quên Chử Thải Vi là thiếu nữ chưa yêu bao giờ, nàng cùng Hoài Khánh quan hệ lại tốt, chia sẻ với khuê mật tốt loại chuyện này hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý.
Hoài Khánh vốn đã có thành kiến đối với ta, lúc rời kinh cũng không chịu gặp ta, hôm nay Thải Vi cô nương... Hoài Khánh khẳng định đóng dấu ‘gã tồi’ cho ta rồi nhỉ. Hứa Thất An xấu hổ mặt đỏ tai hồng.
Hứa mỗ cũng là người có uy tín danh dự, ngươi như vậy bảo ta làm sao có mặt mũi về kinh... Ồ, ta chết rồi, vậy không có việc gì.
Đồng thời lại cảm thấy may mắn, bởi vì thư của Phiếu Phiếu, Phù Hương, Linh Nguyệt muội tử, Hoài Khánh là không nhìn thấy.
Hai người sau không cần phải nói, không có qua lại gì với Hoài Khánh, Phiếu Phiếu tuy là tỷ muội của nàng, nhưng hai người như nước với lửa, không có khả năng chia sẻ loại thư mật khuê phòng này.
Khoe ra thì càng không thể, Phiếu Phiếu ngây thơ vô tà (đỏng đảnh) nữa, nàng cũng là công chúa sinh ra ở hoàng gia, sẽ không ngốc đến mức mang loại thư này lấy ra đi nói khắp nơi.
May mà ta biết Chử Thải Vi là đầu gỗ, chưa tán tỉnh nàng, nói đều là những món ngon ven đường... Chỉ sợ chính là như thế, trong lòng công chúa Hoài Khánh không vui, nhưng vẫn viết thư nhắc nhở ta. Dù sao ta viết cho nàng là thư tình (đu bám), viết cho Thải Vi là thư bình thường.
Hề hề, không ngờ nhỉ Hoài Khánh, ngươi cho rằng ta ở tầng thứ hai, thật ra ta ở tầng thứ năm.
“Là thư ai viết?”
Thấy Hứa Thất An rốt cuộc đọc xong, Dương Thiên Huyễn lại mở ra máy hát.
“Thư bạn bè kinh thành gửi đến.” Hứa Thất An mặt không đổi sắc.
“Là thân mật à.” Dương Thiên Huyễn nói.
Hứa Thất An lập tức cảnh giác hẳn lên: “Ngươi đọc trộm thư của ta?”
Dương Thiên Huyễn cười lạnh nói: “Dương Thiên Huyễn ta khinh thường làm việc xấu xa bực này.”
Dù sao cũng là tứ phẩm thuật sĩ... Hứa Thất An gật đầu, nói: “Nói đi thì phải nói lại, Thải Vi sư muội nhà ngươi thật sự là đầu gỗ, đến tuổi của nàng, cũng nên thiếu nữ hoài xuân rồi chứ. Ta tán không nổi, viết thư cho nàng, nàng còn...”
Hứa Thất An thở dài một tiếng.
Dương Thiên Huyễn đồng ý nói: “Thải Vi sư muội quả thực chậm hiểu, muội ấy chỉ coi là thư bạn bè bình thường lui tới, mới nói cho Hoài Khánh công chúa. Cũng không phải hoàn toàn vô tình với ngươi, ít nhất ngươi ở trong lòng muội ấy là người bạn rất quan trọng.”
Ánh mắt Hứa Thất An chợt sắc bén: “Ngươi con mẹ nó làm sao biết nàng nói cho Hoài Khánh?”
“...” Dương Thiên Huyễn.
Bức Vương hồi lâu không nói, biết mình bị gài lộ rồi, nhất thời, hắn cũng cảm nhận được cảm giác xấu hổ vừa rồi của Hứa Thất An.
Ngươi chẳng những đọc trộm thư của ta, ngươi con mẹ nó còn niêm phong lại...
“Thôi, xem ở trên phần ngươi giúp ta bắt lấy Lương Hữu Bình, ta cũng lười so đo.” Hứa Thất An nói:
“Nhưng ngươi tuyệt đối đừng mang chuyện thư truyền ra ngoài.”
Việc đã đến nước này, Dương Thiên Huyễn đọc cũng đọc rồi, hắn còn có thể khiến thời gian trôi ngược lại hay sao, không bằng làm bộ hào phóng.
Dương Thiên Huyễn sửng sốt: “Ta không giúp các ngươi bắt Lương Hữu Bình.”
Trong khe hở sàn tàu, một trận gió lạnh toát ùa vào, thổi tới cổ Hứa Thất An.
Hắn chậm rãi rùng mình một cái, tóc gáy dựng thẳng lên từng sợi, ngay cả giọng cũng mang theo một tia run rẩy: “Ngươi nói cái gì?”