Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 386: Hứa Thất An hy sinh rồi (3)




Phi Yến quân một lần nữa bày ra chiến lực dũng mãnh công đâu được đó, nhanh chóng thanh trừ thủ vệ đầu tường, tiếp theo, một vị võ phu Đồng Bì Thiết Cốt cắm đầu phá vỡ cửa thành.

Lý Diệu Chân nhẹ nhàng nhảy lên, thân hình rơi xuống, sau đó cầm trường thương, dùng sức vụt, theo nó cùng nhau rơi xuống đất.

Ở dưới sự dẫn dắt của nàng, Phi Yến quân xông vào trong thành.

...

“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa tự lao vào.” Mộng Vu sau ảo giác ngắn ngủi, cười to lên.

Cạch! Hứa Thất An nhảy xuống đầu tường, nắm hắc kim trường đao giám chính tặng hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nên xuống địa ngục là ngươi, ngươi là đồ con của kỹ nữ.”

“Hứa Ninh Yến, ngươi tới làm gì?” Sắc mặt Khương Luật Trung thay đổi hẳn, “Ngươi con mẹ nó chịu chết sao, ngươi cứu không được chúng ta, đi, đi mau.”

Ta còn đi nổi sao... Hứa Thất An thầm nhủ.

Hắn quả thật không đi nổi, bởi vì Mộng Vu đã khóa mục tiêu hắn, đang chậm rãi nắm tay, khói đen đỉnh đầu khẽ dao động, như là đang súc lực.

“Ninh Yến, ngươi...” Trương tuần phủ nhắm mắt lại, “Ngươi cần gì phải vậy.”

Hứa Thất An chưa hoảng hốt chút nào, trong lòng câu thông Thần Thù hòa thượng:

“Đại sư, mau giúp ta giết người này.”

“Đại sư?”

“Con mẹ nó, đại sư ngươi còn đó không? Ngươi đừng chơi ta nha.”

“Đại sư ta đcm...”

Quyền cương đập vào mặt, bên tai gió sét rống giận.

Ở lúc này, một tiếng thở dài truyền khắp toàn trường: “Tay nắm trăng sáng hái sao trời, thế gian không ai giống như ta.”

Dưới chân Hứa Thất An, một trận văn sáng lên, dâng lên vách chắn bán trong suốt.

“Ầm!”

Khí cơ nổ tung ở bề mặt vách chắn, tiếng nổ đinh tai nhức óc, gạch trải trên mặt đất ngay lập tức lật lên, thanh thế dọa người.

Sảnh lớn Bố Chính Sứ ti, ầm ầm sụp xuống nửa bên.

Tiếng ù tai dài đằng đẵng trôi qua, Hứa Thất An nghe thấy Khương Luật Trung rống giận: “Dương Thiên Huyễn, ngươi cũng ở Vân Châu, ngươi vì sao khoanh tay đứng nhìn, ngươi vừa rồi vì sao không ra tay?”

Hứa Thất An quay phắt đầu lại, thấy một bóng người áo trắng, khoanh tay đứng, đưa lưng về phía bọn họ.

Đối với Dương Thiên Huyễn xuất hiện, trong lòng hắn không có bất cứ sự kinh ngạc nào, thầm nghĩ: ngươi tên ma quỷ này, ngươi rốt cuộc đến rồi.

Hứa Thất An đã sớm hoài nghi thuật sĩ bắt đi Lương Hữu Bình chính là vị sư huynh nào đó của Ti Thiên Giám, vô cùng có khả năng chính là Dương Thiên Huyễn.

Quả nhiên.

Dương mỗ cả đời làm việc, cần gì hướng người khác giải thích? Trong lòng Dương Thiên Huyễn hiện lên câu này, nhưng cũng không nói ra miệng, thở dài, giải thích:

“Ta đến Vân Châu là theo lệnh sự phụ, mới vừa rồi không ở chỗ này.”

Nhiệm vụ giám chính cho hắn là: để ý Hứa Thất An.

Hứa Thất An ở nơi nào, hắn liền ở nơi đó.

Lúc mấy vị Ngân la bị hại, hắn cũng không ở hiện trường.

“Ta mang các ngươi đi.” Trận văn dưới chân Dương Thiên Huyễn khuếch tán, bao phủ về phía Hứa Thất An, bao phủ về phía đám người Trương tuần phủ.

“Hừ!”

Mộng Vu một cước đạp nứt trận văn, “Dương Thiên Huyễn, muốn ở trong tay bổn tọa cứu người, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Dương Thiên Huyễn trả lời là: “Tay nắm trăng sáng hái sao sáng, thế gian không ai giống như ta.”

“Cuồng vọng!” Mộng Vu rung động bộ râu dê, tựa như đã tức giận.

“Có đi không?” Bên tai Hứa Thất An vang lên Dương Thiên Huyễn truyền âm, “Ta chỉ có thể mang ngươi đi, số người quá nhiều, trận văn không thể thành hình sẽ bị phá hỏng.”

Khóe miệng Hứa Thất An cong lên: “Ngươi còn có một biện pháp, mang kẻ này đi.”

“Bên ngoài có mấy trăm tên phản quân.” Dương Thiên Huyễn cảnh cáo.

“Ta biết.” Hứa Thất An trả lời.

Sau sự im lặng ngắn ngủi, Dương Thiên Huyễn nói: “Được.”

Hắn dùng sức dậm chân, trận văn nhanh chóng khuếch tán, lần này, chỉ bao phủ một mình Mộng Vu, ở lúc hắn vừa mới phản ứng lại, hai người đã biến mất ở tại chỗ.

“Mang ra khỏi thành đánh.” Hứa Thất An hướng tới bầu trời hô.

Chưa nhận được trả lời.

Hứa Thất An mang thi thể hai gã Ngân la vào sảnh lớn, nhẹ nhàng đặt ở bên chân Khương Luật Trung, “Xin lỗi, ta tới muộn.”

“Ngươi không nên tới.” Khương Luật Trung trầm giọng nói.

Ta vẫn là đến rồi... Hứa Thất An rất muốn chơi trend, nhưng lời đến bên miệng, biến thành nụ cười cay đắng.

Các Đồng la nâng nhau vào nhà trong, ngồi xuống thổ nạp, xoa dịu thương thế.

Khương Luật Trung nhìn lướt qua các Đồng la may mắn còn sống, trong mắt ít nhiều có chút vui mừng, nhưng bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau đã tiến vào kết thúc, điều này làm hắn ý thức được đoàn người chưa thoát ly hiểm cảnh.

“Bên ngoài tình trạng thế nào?” Trương tuần phủ nhìn bên ngoài sảnh lớn.

“Đại khái còn có bốn năm trăm phản quân, lúc ta xông vào, Hổ Bí vệ đã tổn hại gần hết.”

Các Đồng la mở mắt, ánh mắt bọn họ là giống nhau, tràn ngập tuyệt vọng.

“Thôi, thôi...” Trương tuần phủ cười thảm một tiếng: “Xem ra chạy trời không khỏi nắng, bản quan cô phụ ơn vua, cô phụ Ngụy Công dặn dò.”

“Ngươi không phụ bọn họ, ngươi phụ là ba vị Ngân la chết đi.” Hứa Thất An nhìn hắn, đứng dậy đi đến cửa.

“Ninh Yến, ngươi đi đi, lấy chiến lực của ngươi, từ nhà sau rời khỏi, có thể thoát thân.” Khương Luật Trung đỏ mắt, thúc giục:

“Cút cút cút, nhanh, lão tử hôm nay sẽ cùng bộ hạ chết ở chỗ này. Ngươi là người Ngụy Công nhìn trúng, ngươi nếu chết ở chỗ này, Ngụy Công sẽ đào mộ ta.”

“Có hi vọng, chỉ cần chống đỡ qua, chúng ta sẽ có cứu binh.” Trong tầm mắt Hứa Thất An đã thấy bóng dáng phản quân, bọn họ đánh vào rồi.

Hắn quay đầu, hướng Trương tuần phủ chắp tay: “Tuần phủ đại nhân là một vị quan tốt, tuy nhiên cũng có một bụng ý nghĩ xấu, nhưng trong lòng chung quy là mang dân chúng bày ở phía trước. Ta chán ghét thế giới này, nhưng có thể thấy quan tốt như ngươi, ta rất vui. Cho nên ta không muốn để ngươi chết.”

Hắn tiếp theo hướng Khương Luật Trung chắp tay: “Khương Kim la là thượng cấp tốt, Giáo Phường Ti uống hoa tửu là một hảo thủ, về sau nếu có cơ hội, ta lại mời ngươi đi Giáo Phường Ti, nhìn trúng hoa khôi nào cứ nói, Phù Hương không được.”

Hắn nhìn về phía thi thể ba vị Ngân la: “Mặc kệ bọn họ lúc còn sống là người như thế nào, ít nhất ở lúc chết, chưa cô phụ ba chữ Đả Canh Nhân.”

Cuối cùng, hắn ôm quyền, nâng đến đỉnh đầu, “Ngụy Công đối đãi ta ân trọng như núi, ưu đãi khắp nơi, không có đạo lý lúc hưởng thụ phúc lợi xông lên trước nhất, gặp phải nguy hiểm lại co đầu rút cổ ở phía sau.”

Nói xong, hắn đóng lại cửa sảnh lớn.

Khương Luật Trung khẽ động dung, khàn khàn hô: “Ninh Yến!”

Một vị Đồng la da mép run run, lẩm bẩm: “Không được, không được, hắn đang trùng kích Luyện Thần cảnh, hắn căn bản không chống đỡ được...”

Trương tuần phủ run rẩy đứng dậy, yếu tới mức gió thổi qua là gục, nhưng hắn vẫn kiên cường đứng lên, hướng tới bóng lưng Hứa Thất An, vái thật sâu.

Tình huống bên ngoài bọn họ không nhìn thấy, nhưng ở trong tiếng cung nỏ bắn ra, ở trong tiếng binh khí va chạm, ở trong tiếng hô giết ồn ào, truyền đến thiếu niên ngâm xướng trào dâng:

“Thiểu niên hiệp khí, giao kết ngũ đô hùng. Can đảm động, mao phát tủng. Lập đàm trung, tử sinh đồng. Nhất nặc thiên kim trọng - Tuổi trai hào hiệp, kinh đô kết bạn hùng. Lòng thẳng rộng, đầu tóc dựng. Bàn luận chung, sống chết cùng. Lời hứa nặng ngàn vàng.” (Lục châu ca đầu) Phi Yến quân một lần nữa bày ra chiến lực dũng mãnh công đâu được đó, nhanh chóng thanh trừ thủ vệ đầu tường, tiếp theo, một vị võ phu Đồng Bì Thiết Cốt cắm đầu phá vỡ cửa thành.

Lý Diệu Chân nhẹ nhàng nhảy lên, thân hình rơi xuống, sau đó cầm trường thương, dùng sức vụt, theo nó cùng nhau rơi xuống đất.

Ở dưới sự dẫn dắt của nàng, Phi Yến quân xông vào trong thành.

...

“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa tự lao vào.” Mộng Vu sau ảo giác ngắn ngủi, cười to lên.

Cạch! Hứa Thất An nhảy xuống đầu tường, nắm hắc kim trường đao giám chính tặng hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nên xuống địa ngục là ngươi, ngươi là đồ con của kỹ nữ.”

“Hứa Ninh Yến, ngươi tới làm gì?” Sắc mặt Khương Luật Trung thay đổi hẳn, “Ngươi con mẹ nó chịu chết sao, ngươi cứu không được chúng ta, đi, đi mau.”

Ta còn đi nổi sao... Hứa Thất An thầm nhủ.

Hắn quả thật không đi nổi, bởi vì Mộng Vu đã khóa mục tiêu hắn, đang chậm rãi nắm tay, khói đen đỉnh đầu khẽ dao động, như là đang súc lực.

“Ninh Yến, ngươi...” Trương tuần phủ nhắm mắt lại, “Ngươi cần gì phải vậy.”

Hứa Thất An chưa hoảng hốt chút nào, trong lòng câu thông Thần Thù hòa thượng:

“Đại sư, mau giúp ta giết người này.”

“Đại sư?”

“Con mẹ nó, đại sư ngươi còn đó không? Ngươi đừng chơi ta nha.”

“Đại sư ta đcm...”

Quyền cương đập vào mặt, bên tai gió sét rống giận.

Ở lúc này, một tiếng thở dài truyền khắp toàn trường: “Tay nắm trăng sáng hái sao trời, thế gian không ai giống như ta.”

Dưới chân Hứa Thất An, một trận văn sáng lên, dâng lên vách chắn bán trong suốt.

“Ầm!”

Khí cơ nổ tung ở bề mặt vách chắn, tiếng nổ đinh tai nhức óc, gạch trải trên mặt đất ngay lập tức lật lên, thanh thế dọa người.

Sảnh lớn Bố Chính Sứ ti, ầm ầm sụp xuống nửa bên.

Tiếng ù tai dài đằng đẵng trôi qua, Hứa Thất An nghe thấy Khương Luật Trung rống giận: “Dương Thiên Huyễn, ngươi cũng ở Vân Châu, ngươi vì sao khoanh tay đứng nhìn, ngươi vừa rồi vì sao không ra tay?”

Hứa Thất An quay phắt đầu lại, thấy một bóng người áo trắng, khoanh tay đứng, đưa lưng về phía bọn họ.

Đối với Dương Thiên Huyễn xuất hiện, trong lòng hắn không có bất cứ sự kinh ngạc nào, thầm nghĩ: ngươi tên ma quỷ này, ngươi rốt cuộc đến rồi.

Hứa Thất An đã sớm hoài nghi thuật sĩ bắt đi Lương Hữu Bình chính là vị sư huynh nào đó của Ti Thiên Giám, vô cùng có khả năng chính là Dương Thiên Huyễn.

Quả nhiên.

Dương mỗ cả đời làm việc, cần gì hướng người khác giải thích? Trong lòng Dương Thiên Huyễn hiện lên câu này, nhưng cũng không nói ra miệng, thở dài, giải thích:

“Ta đến Vân Châu là theo lệnh sự phụ, mới vừa rồi không ở chỗ này.”

Nhiệm vụ giám chính cho hắn là: để ý Hứa Thất An.

Hứa Thất An ở nơi nào, hắn liền ở nơi đó.

Lúc mấy vị Ngân la bị hại, hắn cũng không ở hiện trường.

“Ta mang các ngươi đi.” Trận văn dưới chân Dương Thiên Huyễn khuếch tán, bao phủ về phía Hứa Thất An, bao phủ về phía đám người Trương tuần phủ.

“Hừ!”

Mộng Vu một cước đạp nứt trận văn, “Dương Thiên Huyễn, muốn ở trong tay bổn tọa cứu người, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Dương Thiên Huyễn trả lời là: “Tay nắm trăng sáng hái sao sáng, thế gian không ai giống như ta.”

“Cuồng vọng!” Mộng Vu rung động bộ râu dê, tựa như đã tức giận.

“Có đi không?” Bên tai Hứa Thất An vang lên Dương Thiên Huyễn truyền âm, “Ta chỉ có thể mang ngươi đi, số người quá nhiều, trận văn không thể thành hình sẽ bị phá hỏng.”

Khóe miệng Hứa Thất An cong lên: “Ngươi còn có một biện pháp, mang kẻ này đi.”

“Bên ngoài có mấy trăm tên phản quân.” Dương Thiên Huyễn cảnh cáo.

“Ta biết.” Hứa Thất An trả lời.

Sau sự im lặng ngắn ngủi, Dương Thiên Huyễn nói: “Được.”

Hắn dùng sức dậm chân, trận văn nhanh chóng khuếch tán, lần này, chỉ bao phủ một mình Mộng Vu, ở lúc hắn vừa mới phản ứng lại, hai người đã biến mất ở tại chỗ.

“Mang ra khỏi thành đánh.” Hứa Thất An hướng tới bầu trời hô.

Chưa nhận được trả lời.

Hứa Thất An mang thi thể hai gã Ngân la vào sảnh lớn, nhẹ nhàng đặt ở bên chân Khương Luật Trung, “Xin lỗi, ta tới muộn.”

“Ngươi không nên tới.” Khương Luật Trung trầm giọng nói.

Ta vẫn là đến rồi... Hứa Thất An rất muốn chơi trend, nhưng lời đến bên miệng, biến thành nụ cười cay đắng.

Các Đồng la nâng nhau vào nhà trong, ngồi xuống thổ nạp, xoa dịu thương thế.

Khương Luật Trung nhìn lướt qua các Đồng la may mắn còn sống, trong mắt ít nhiều có chút vui mừng, nhưng bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau đã tiến vào kết thúc, điều này làm hắn ý thức được đoàn người chưa thoát ly hiểm cảnh.

“Bên ngoài tình trạng thế nào?” Trương tuần phủ nhìn bên ngoài sảnh lớn.

“Đại khái còn có bốn năm trăm phản quân, lúc ta xông vào, Hổ Bí vệ đã tổn hại gần hết.”

Các Đồng la mở mắt, ánh mắt bọn họ là giống nhau, tràn ngập tuyệt vọng.

“Thôi, thôi...” Trương tuần phủ cười thảm một tiếng: “Xem ra chạy trời không khỏi nắng, bản quan cô phụ ơn vua, cô phụ Ngụy Công dặn dò.”

“Ngươi không phụ bọn họ, ngươi phụ là ba vị Ngân la chết đi.” Hứa Thất An nhìn hắn, đứng dậy đi đến cửa.

“Ninh Yến, ngươi đi đi, lấy chiến lực của ngươi, từ nhà sau rời khỏi, có thể thoát thân.” Khương Luật Trung đỏ mắt, thúc giục:

“Cút cút cút, nhanh, lão tử hôm nay sẽ cùng bộ hạ chết ở chỗ này. Ngươi là người Ngụy Công nhìn trúng, ngươi nếu chết ở chỗ này, Ngụy Công sẽ đào mộ ta.”

“Có hi vọng, chỉ cần chống đỡ qua, chúng ta sẽ có cứu binh.” Trong tầm mắt Hứa Thất An đã thấy bóng dáng phản quân, bọn họ đánh vào rồi.

Hắn quay đầu, hướng Trương tuần phủ chắp tay: “Tuần phủ đại nhân là một vị quan tốt, tuy nhiên cũng có một bụng ý nghĩ xấu, nhưng trong lòng chung quy là mang dân chúng bày ở phía trước. Ta chán ghét thế giới này, nhưng có thể thấy quan tốt như ngươi, ta rất vui. Cho nên ta không muốn để ngươi chết.”

Hắn tiếp theo hướng Khương Luật Trung chắp tay: “Khương Kim la là thượng cấp tốt, Giáo Phường Ti uống hoa tửu là một hảo thủ, về sau nếu có cơ hội, ta lại mời ngươi đi Giáo Phường Ti, nhìn trúng hoa khôi nào cứ nói, Phù Hương không được.”

Hắn nhìn về phía thi thể ba vị Ngân la: “Mặc kệ bọn họ lúc còn sống là người như thế nào, ít nhất ở lúc chết, chưa cô phụ ba chữ Đả Canh Nhân.”

Cuối cùng, hắn ôm quyền, nâng đến đỉnh đầu, “Ngụy Công đối đãi ta ân trọng như núi, ưu đãi khắp nơi, không có đạo lý lúc hưởng thụ phúc lợi xông lên trước nhất, gặp phải nguy hiểm lại co đầu rút cổ ở phía sau.”

Nói xong, hắn đóng lại cửa sảnh lớn.

Khương Luật Trung khẽ động dung, khàn khàn hô: “Ninh Yến!”

Một vị Đồng la da mép run run, lẩm bẩm: “Không được, không được, hắn đang trùng kích Luyện Thần cảnh, hắn căn bản không chống đỡ được...”

Trương tuần phủ run rẩy đứng dậy, yếu tới mức gió thổi qua là gục, nhưng hắn vẫn kiên cường đứng lên, hướng tới bóng lưng Hứa Thất An, vái thật sâu.

Tình huống bên ngoài bọn họ không nhìn thấy, nhưng ở trong tiếng cung nỏ bắn ra, ở trong tiếng binh khí va chạm, ở trong tiếng hô giết ồn ào, truyền đến thiếu niên ngâm xướng trào dâng:

“Thiểu niên hiệp khí, giao kết ngũ đô hùng. Can đảm động, mao phát tủng. Lập đàm trung, tử sinh đồng. Nhất nặc thiên kim trọng - Tuổi trai hào hiệp, kinh đô kết bạn hùng. Lòng thẳng rộng, đầu tóc dựng. Bàn luận chung, sống chết cùng. Lời hứa nặng ngàn vàng.” (Lục châu ca đầu)