Kinh thành, hoàng cung.
Thái tử điện hạ ở mở tiệc ở đông cung chiêu đãi các huynh đệ tỷ muội, Lâm An thân là muội muội cùng một mẹ sớm đã tới, ngồi ở ghế.
Nàng hôm nay không mặc quần đỏ, mà là một bộ váy dài màu tím, nạm vàng, phần viền thêu các loại hoa đẹp đẽ, đầu đội mũ san hô hồng bảo thạch, lấy san hô làm khung xương, hai con phượng màu vàng trông rất sống động bảo vệ xung quanh hồng bảo thạch, sáu viên chân trâu được buộc thả xuống.
Ngoài ra, còn có trâm cài đầu màu vàng cùng mấy loại trang sức hoa lệ tinh xảo.
Màu tím là đồ mà phi tử trong cung thường dùng, giúp cho những người phụ nữ càng thêm cao quý, không thích hợp với cô gái trẻ, nhưng khí chất của Lâm An lại bỏ qua giới hạn này, cho người ta một loại cảm giác đây là trang phục cho búp bê.
Lại kết hợp khuôn mặt mượt mà, mắt hoa đào quyến rũ đa tình, vừa quyến rũ yêu dã, vừa kiêu ngạo hồn nhiên. Nhiều loại khí chất kết hợp cùng một chỗ, thế mà lại vô hợp lý.
Còn cách bữa ăn nửa canh giờ, các hoàng tử hoàng nữ lục tục đi vào đông cung, mọi người sớm thành thói quen với cách ăn mặc hoa lệ tinh xảo của Lâm An.
Trong tứ vị công chúa, đại khái chỉ có nàng thích hợp như vậy, đổi thành công chúa khác, chỉ sợ ăn mặc kiểu đó sẽ biến thành một kiểu lố bịch.
Tư sắc Hoài Khánh là đủ rồi, nhưng khí chất không phù hợp.
"Hoài Khánh còn chưa tới sao?" Con mắt linh động của Lâm An chuyển động, cười cười nhìn ra ngoài cửa.
"Đương sai đã đi truyền lời, một chút nữa nàng sẽ đến." Thái tử điện hạ cười nói, tiếp theo ho khan một tiếng:
"Hôm nay là ngày mà Ti Thiên Giám sẽ bán kê tinh bí chế, cũng tặng trong cung một ít. Vì vậy bản cung mới mở tiệc chiêu đãi các đệ đệ bọn muội muội tới đây nếm thử."
Thật ra từ lúc vài ngày trước, Ti Thiên Giám đã "tiến cống" một đống kê tinh, đưa đến phòng ăn ngự thiện phòng hoàng cung, vài vị hoàng tử hoàng nữ đều đã hưởng dụng loại gia vị làm người ta muốn ngừng mà không được này.
Nói đến đề tài này, các hoàng tử hoàng nữ đều hứng thú nói chuyện với nhau hẳn lên.
"Nói tới kê tinh này, tư vị xác thực làm người ta muốn ngừng mà không được, chẳng qua sẽ gây ra khát nước."
"Hôm qua phụ hoàng còn nói, vật ấy không thể ăn nhiều, ăn tinh khiết mới tốt cho dưỡng sinh."
Nói xong, vài vị hoàng tử lặng lẽ bĩu môi, không cho là đúng với cách nói của Nguyên Cảnh Đế. Chỉ khi người đến tuổi trung niên bất đắc dĩ, mới hối tiếc tuổi trẻ đã quá phung phí, người trẻ tuổi cần gì dưỡng sinh?
Lâm An nhìn chung quanh một lượt, cái cằm mượt mà trắng nõn hếch lên: "Các ngươi biết kê tinh là do ai phát minh không?"
Lúc này nàng đã biến thành Phiếu Phiếu kiêu ngạo.
Chuyện đó các hoàng tử hoàng nữ thật đúng là còn không biết, trong hoàng cung người biết việc này chỉ có ba người, Thái tử, Phiếu Phiếu và Hoài Khánh, ba người không nói, sẽ không người nào biết được.
Trong sự truy hỏi của các huynh đệ muội muội, cái cằm Phiếu Phiếu hếch lên rất cao, thản nhiên nói: "Là Hứa Thất An, là cấp dưới của ta."
Nàng nhấn mạnh trọng điểm nửa câu sau.
"Hứa Thất An?" Tứ hoàng tử nhíu mày, "Hắn không phải người của Hoài Khánh sao?"
Tứ hoàng tử là huynh trưởng cùng mẹ với Hoài Khánh.
"Hiện tại là người của ta, hắn đã thề trung thành với ta." Phiếu Phiếu khoe ra hành vi mình đào góc tường của Hoài Khánh.
Bởi vì ở trong mắt các huynh đệ tỷ muội, nàng trước sau luôn bị Hoài Khánh bắt nạt, hiện tại thật vất vả hòa nhau một ván, đương nhiên không nhịn được khoe khoang, Hứa Thất An càng xuất sắc, nàng càng cao hứng, bởi vì cảm giác thành tựu càng lớn.
Các hoàng tử hoàng nữ cười không nổi, tứ hoàng tử âm thầm nhíu mày, rất không vui lòng đối với hành vi đào góc tường muội muội Hoài Khánh của Lâm An.
Nhưng hắn tuy là con trai trưởng của Hoàng hậu, địa vị vốn ở tối cao, có điều địa vị Thái tử cuối cùng đã về tay thứ trưởng tử, cũng chính là Thái tử hiện tại, huynh trưởng cùng một mẹ với Lâm An.
Đồng thời, Nguyên Cảnh Đế đối xử bình đẳng với những hoàng nữ khác, lại sủng ái một mình Lâm An, cũng không quá thích Hoài Khánh. Điều này làm cho tứ hoàng tử không dám làm quá mức.
Mẫu hậu đã từng nói, Hoài Khánh cường thế, bá đạo, không khác gì phụ hoàng lúc còn trẻ tuổi, mà tài hoa lại càng nhiều hơn. Nếu nàng là nam nhi, chỉ sợ sẽ càng làm cho phụ hoàng chán ghét.
"Hứa Thất An là người của ai?"
Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hoài Khánh, trưởng nữ giọng điệu dễ nghe, mặc váy cung đình màu vàng thêu hình trăng và hoa giá lâm.
Các hoàng tử hoàng nữ có thể nhìn thấy rõ ràng, ngọn lửa kiêu ngạo của Lâm An lập tức trở thành uể oải, nàng đầu tiên là không phục, tựa như muốn cứng rắn chống đối, nhưng chợt sợ hãi, phồng má, cuối cùng lớn tiếng nói: "Mỗi người một nửa!"
Dùng giọng điệu kiêu ngạo nhất trong khi sợ hãi để nói.
Hoài Khánh "a" một tiếng.
Nàng biết những gì Hứa Thất An làm đã là để hắn có thể hành sự càng thêm thuận lợi, nên mới nhắm một mắt mở một mắt dễ dàng tha thứ, chủ yếu là bởi vì Lâm An là một muội muội ngu xuẩn, hoàn toàn không có uy hiếp. Cướp người chỉ là vì giận dỗi nàng.
Đổi thành hoàng tử khác, nếu dám làm điều tương tự, Hoài Khánh sẽ phản kích, còn là phản kích không một chút lưu tình, chứ không giống lúc gặp Lâm An, chỉ là hù dọa một chút mà thôi.
Hoài Khánh đi đến trước mặt Lâm An, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng, thản nhiên nói: "Tránh ra, vị trí này ta muốn ngồi."
Phiếu Phiếu ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy ánh mắt Hoài Khánh, chứ không nhìn tới nửa khuôn mặt dưới, bởi vì mấy cân thịt đáng ghét trước mặt Hoài Khánh đã chặn đi tầm mắt.
Điều này làm cho nàng nhụt chí, tỷ tỷ này chẳng những có tài hoa hơn nàng, dáng người còn rất tốt. Trừ được phụ hoàng sủng ái, nàng không có điểm nào vượt qua Hoài Khánh.
Phiếu Phiếu là một cô nương yếu ớt, bị Hoài Khánh bắt nạt như vậy, tủi thân uất ức quay đầu đi chỗ khác.
Không có biện pháp nào, đánh chắc chắn đánh không lại, cãi nhau thì còn cố kị thân phận hoàng nữ, huống hồ Hoài Khánh là một người đọc sách, mở miệng chửi nhau còn không cần nói lời thô tục. Nàng không phải đối thủ.
Thái tử ho khan một tiếng, đi ra mở miệng: "Hoài Khánh, ngươi đừng chấp nhặt với Lâm An nữa, ngươi là tỷ tỷ cơ mà."
Hoài Khánh lúc này mới buông tha Phiếu Phiếu, không bắt nạt muội muội nữa.
.....
Lúc ăn cơm, Thái tử thuận miệng hỏi: "Nghe nói chuyện hôm nay ở ngự thư phòng chưa?"
Tứ hoàng tử liền nói ngay: "Chuyện bia đá cùng nha môn thủy vận đúng không?"
Thái tử gật gật đầu, cười nói: "Chuyện nha môn thủy vận chúng ta không cần xen vào, đã có các đại thần triều đình cùng phụ hoàng định đoạt. Còn việc bia đá thật làm cho người ta muốn vỗ đùi tán dương."
Tứ hoàng tử gật đầu: "Nhĩ thực nhĩ lộc, dân chi dân cao, hạ dân Dịch ngược, thượng thiên nan khi!"
"Thơ hay!" Ánh mắt Hoài Khánh sáng lên, dung nhan thanh lệ nở rộ sáng rõ. Kinh thành, hoàng cung.
Thái tử điện hạ ở mở tiệc ở đông cung chiêu đãi các huynh đệ tỷ muội, Lâm An thân là muội muội cùng một mẹ sớm đã tới, ngồi ở ghế.
Nàng hôm nay không mặc quần đỏ, mà là một bộ váy dài màu tím, nạm vàng, phần viền thêu các loại hoa đẹp đẽ, đầu đội mũ san hô hồng bảo thạch, lấy san hô làm khung xương, hai con phượng màu vàng trông rất sống động bảo vệ xung quanh hồng bảo thạch, sáu viên chân trâu được buộc thả xuống.
Ngoài ra, còn có trâm cài đầu màu vàng cùng mấy loại trang sức hoa lệ tinh xảo.
Màu tím là đồ mà phi tử trong cung thường dùng, giúp cho những người phụ nữ càng thêm cao quý, không thích hợp với cô gái trẻ, nhưng khí chất của Lâm An lại bỏ qua giới hạn này, cho người ta một loại cảm giác đây là trang phục cho búp bê.
Lại kết hợp khuôn mặt mượt mà, mắt hoa đào quyến rũ đa tình, vừa quyến rũ yêu dã, vừa kiêu ngạo hồn nhiên. Nhiều loại khí chất kết hợp cùng một chỗ, thế mà lại vô hợp lý.
Còn cách bữa ăn nửa canh giờ, các hoàng tử hoàng nữ lục tục đi vào đông cung, mọi người sớm thành thói quen với cách ăn mặc hoa lệ tinh xảo của Lâm An.
Trong tứ vị công chúa, đại khái chỉ có nàng thích hợp như vậy, đổi thành công chúa khác, chỉ sợ ăn mặc kiểu đó sẽ biến thành một kiểu lố bịch.
Tư sắc Hoài Khánh là đủ rồi, nhưng khí chất không phù hợp.
"Hoài Khánh còn chưa tới sao?" Con mắt linh động của Lâm An chuyển động, cười cười nhìn ra ngoài cửa.
"Đương sai đã đi truyền lời, một chút nữa nàng sẽ đến." Thái tử điện hạ cười nói, tiếp theo ho khan một tiếng:
"Hôm nay là ngày mà Ti Thiên Giám sẽ bán kê tinh bí chế, cũng tặng trong cung một ít. Vì vậy bản cung mới mở tiệc chiêu đãi các đệ đệ bọn muội muội tới đây nếm thử."
Thật ra từ lúc vài ngày trước, Ti Thiên Giám đã "tiến cống" một đống kê tinh, đưa đến phòng ăn ngự thiện phòng hoàng cung, vài vị hoàng tử hoàng nữ đều đã hưởng dụng loại gia vị làm người ta muốn ngừng mà không được này.
Nói đến đề tài này, các hoàng tử hoàng nữ đều hứng thú nói chuyện với nhau hẳn lên.
"Nói tới kê tinh này, tư vị xác thực làm người ta muốn ngừng mà không được, chẳng qua sẽ gây ra khát nước."
"Hôm qua phụ hoàng còn nói, vật ấy không thể ăn nhiều, ăn tinh khiết mới tốt cho dưỡng sinh."
Nói xong, vài vị hoàng tử lặng lẽ bĩu môi, không cho là đúng với cách nói của Nguyên Cảnh Đế. Chỉ khi người đến tuổi trung niên bất đắc dĩ, mới hối tiếc tuổi trẻ đã quá phung phí, người trẻ tuổi cần gì dưỡng sinh?
Lâm An nhìn chung quanh một lượt, cái cằm mượt mà trắng nõn hếch lên: "Các ngươi biết kê tinh là do ai phát minh không?"
Lúc này nàng đã biến thành Phiếu Phiếu kiêu ngạo.
Chuyện đó các hoàng tử hoàng nữ thật đúng là còn không biết, trong hoàng cung người biết việc này chỉ có ba người, Thái tử, Phiếu Phiếu và Hoài Khánh, ba người không nói, sẽ không người nào biết được.
Trong sự truy hỏi của các huynh đệ muội muội, cái cằm Phiếu Phiếu hếch lên rất cao, thản nhiên nói: "Là Hứa Thất An, là cấp dưới của ta."
Nàng nhấn mạnh trọng điểm nửa câu sau.
"Hứa Thất An?" Tứ hoàng tử nhíu mày, "Hắn không phải người của Hoài Khánh sao?"
Tứ hoàng tử là huynh trưởng cùng mẹ với Hoài Khánh.
"Hiện tại là người của ta, hắn đã thề trung thành với ta." Phiếu Phiếu khoe ra hành vi mình đào góc tường của Hoài Khánh.
Bởi vì ở trong mắt các huynh đệ tỷ muội, nàng trước sau luôn bị Hoài Khánh bắt nạt, hiện tại thật vất vả hòa nhau một ván, đương nhiên không nhịn được khoe khoang, Hứa Thất An càng xuất sắc, nàng càng cao hứng, bởi vì cảm giác thành tựu càng lớn.
Các hoàng tử hoàng nữ cười không nổi, tứ hoàng tử âm thầm nhíu mày, rất không vui lòng đối với hành vi đào góc tường muội muội Hoài Khánh của Lâm An.
Nhưng hắn tuy là con trai trưởng của Hoàng hậu, địa vị vốn ở tối cao, có điều địa vị Thái tử cuối cùng đã về tay thứ trưởng tử, cũng chính là Thái tử hiện tại, huynh trưởng cùng một mẹ với Lâm An.
Đồng thời, Nguyên Cảnh Đế đối xử bình đẳng với những hoàng nữ khác, lại sủng ái một mình Lâm An, cũng không quá thích Hoài Khánh. Điều này làm cho tứ hoàng tử không dám làm quá mức.
Mẫu hậu đã từng nói, Hoài Khánh cường thế, bá đạo, không khác gì phụ hoàng lúc còn trẻ tuổi, mà tài hoa lại càng nhiều hơn. Nếu nàng là nam nhi, chỉ sợ sẽ càng làm cho phụ hoàng chán ghét.
"Hứa Thất An là người của ai?"
Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hoài Khánh, trưởng nữ giọng điệu dễ nghe, mặc váy cung đình màu vàng thêu hình trăng và hoa giá lâm.
Các hoàng tử hoàng nữ có thể nhìn thấy rõ ràng, ngọn lửa kiêu ngạo của Lâm An lập tức trở thành uể oải, nàng đầu tiên là không phục, tựa như muốn cứng rắn chống đối, nhưng chợt sợ hãi, phồng má, cuối cùng lớn tiếng nói: "Mỗi người một nửa!"
Dùng giọng điệu kiêu ngạo nhất trong khi sợ hãi để nói.
Hoài Khánh "a" một tiếng.
Nàng biết những gì Hứa Thất An làm đã là để hắn có thể hành sự càng thêm thuận lợi, nên mới nhắm một mắt mở một mắt dễ dàng tha thứ, chủ yếu là bởi vì Lâm An là một muội muội ngu xuẩn, hoàn toàn không có uy hiếp. Cướp người chỉ là vì giận dỗi nàng.
Đổi thành hoàng tử khác, nếu dám làm điều tương tự, Hoài Khánh sẽ phản kích, còn là phản kích không một chút lưu tình, chứ không giống lúc gặp Lâm An, chỉ là hù dọa một chút mà thôi.
Hoài Khánh đi đến trước mặt Lâm An, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng, thản nhiên nói: "Tránh ra, vị trí này ta muốn ngồi."
Phiếu Phiếu ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy ánh mắt Hoài Khánh, chứ không nhìn tới nửa khuôn mặt dưới, bởi vì mấy cân thịt đáng ghét trước mặt Hoài Khánh đã chặn đi tầm mắt.
Điều này làm cho nàng nhụt chí, tỷ tỷ này chẳng những có tài hoa hơn nàng, dáng người còn rất tốt. Trừ được phụ hoàng sủng ái, nàng không có điểm nào vượt qua Hoài Khánh.
Phiếu Phiếu là một cô nương yếu ớt, bị Hoài Khánh bắt nạt như vậy, tủi thân uất ức quay đầu đi chỗ khác.
Không có biện pháp nào, đánh chắc chắn đánh không lại, cãi nhau thì còn cố kị thân phận hoàng nữ, huống hồ Hoài Khánh là một người đọc sách, mở miệng chửi nhau còn không cần nói lời thô tục. Nàng không phải đối thủ.
Thái tử ho khan một tiếng, đi ra mở miệng: "Hoài Khánh, ngươi đừng chấp nhặt với Lâm An nữa, ngươi là tỷ tỷ cơ mà."
Hoài Khánh lúc này mới buông tha Phiếu Phiếu, không bắt nạt muội muội nữa.
.....
Lúc ăn cơm, Thái tử thuận miệng hỏi: "Nghe nói chuyện hôm nay ở ngự thư phòng chưa?"
Tứ hoàng tử liền nói ngay: "Chuyện bia đá cùng nha môn thủy vận đúng không?"
Thái tử gật gật đầu, cười nói: "Chuyện nha môn thủy vận chúng ta không cần xen vào, đã có các đại thần triều đình cùng phụ hoàng định đoạt. Còn việc bia đá thật làm cho người ta muốn vỗ đùi tán dương."
Tứ hoàng tử gật đầu: "Nhĩ thực nhĩ lộc, dân chi dân cao, hạ dân Dịch ngược, thượng thiên nan khi!"
"Thơ hay!" Ánh mắt Hoài Khánh sáng lên, dung nhan thanh lệ nở rộ sáng rõ.