Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 334: A, nữ nhân (3)




Là kết giao kiểu này hay là loại kết giao kia.. Ngươi phải nói rõ ràng chứ... Hứa Thất An nói thầm trong lòng. Mấu chốt là, lí do vớ vẩn như vậy, thế mà Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu thật sự tin tưởng, không truy xét gì....

Ừm, không thể trách bọn họ, bọn họ đã bị trúng tà thuật của nữ quỷ.

Tòa trà lâu, trong một căn phòng. Tống Đình Phong đưa điểm tâm tới trước mặt Tô Tô, ân cần nói: "Sao Tô Tô cô nương không ăn?"

"Ta không đói bụng."

"Tại sao Tô Tô cô nương không uống trà?"

"Ta không khát."

Uống nước tới đâu sợ là sẽ chảy ra tới đó... Hứa Thất An nâng cốc trà lên, cười nói: "Tô Tô cô nương, vào trà lâu không uống trà, có phải là khinh thường ba huynh đệ chúng ta không?"

Tô Tô lúc này làm ra tủi thân và uất ức: "Công tử vì sao lại nói vậy?"

"Trữ Yến, Tô Tô cô nương không muốn, ngươi còn bức bách người ta làm gì." Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong lập tức quát lớn đồng nghiệp, ra mặt thay người trong lòng.

Con mẹ nó, hai ngươi bây giờ chắc còn không biết mình họ gì đâu nhỉ... Đầu phía dưới cũng đã thành công chiếm quyền kiểm soát của cái đầu trên.... Hứa Thất An lúc này buông tha ý tưởng dùng nước làm ướt người giấy.

Tô Tô mở ra cái miệng nhỏ nhắn, lơ đãng hỏi: "Nghe giọng nói thì mấy vị công tử không phải người địa phương Vân Châu đúng không?"

Tống Đình Phong cười cười, nói bằng giọng điệu kiêu căng: "Chúng ta là người kinh thành."

Tô Tô "nha" một tiếng, che lại cái miệng nhỏ nhắn, trong kinh ngạc mang theo kính ngưỡng: "Mấy vị công tử thế mà là nhân sĩ kinh thành, tiểu nữ nghe nói kinh thành là địa điểm vô số nhân tài hàng đầu tụ tập, địa linh nhân kiệt, trong lòng khát khao đã lâu."

Hứa Thất An thừa nhận, luận tài năng nắm giữ trái tim nam nhân, nữ quỷ không biết tên này là người giỏi nhất trong những người hắn từng gặp, cho dù là Phù Hương cũng kém hơn một chút.

Nàng luôn có thể tìm đúng chỗ làm nam nhân vui vẻ, làm hắn không nhịn được muốn khoe khoang.

Cái này mới là quyến rũ chân chính... Dùng khuôn mặt và thân thể dụ dỗ xưa rồi, dùng miệng lưỡi mới là tinh túy.

Chu Quảng Hiếu quả nhiên không nhịn được khoe khoang: "Chúng ta là Đả Canh Nhân... Tô Tô cô nương đã từng nghe nói về Đả Canh Nhân chưa?"

Tô Tô rất phối hợp lắc đầu, chớp chớp con mắt trong suốt thánh thiện.

Tống Đình Phong đoạt trước mở miệng, vừa thổi phồng vừa miêu tả Đả Canh Nhân, cảm nhận được Tô Tô cô nương ném tới ánh mắt ngưỡng mộ, trong lòng hắn đã có chút lâng lâng, không biết trời đâu đất đâu.

Tô Tô không để lại dấu vết dẫn đường đề tài, "Vậy mấy vị công tử... A không, đại nhân, theo Tuần Phủ đến Vân Châu làm gì?"

"Tự nhiên là tra án."

"Tra vụ án gì?"

Tống Đình Phong đang muốn nói chuyện, đã bị Hứa Thất An đá một cước ở dưới gầm bàn, lúc này mới thanh tỉnh hơn một chút, khó xử nói: "Tô Tô cô nương, việc này liên quan tới cơ mật triều đình, không thể truyền ra ngoài."

Tô Tô thản nhiên cười nói: "Là tiểu nữ không biết điều.”

Nhận sai rất chân thành, không có một chút dỗi hờn, sự biết điều này làm cho Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu càng thêm yêu thích.

Ý chí ba người này còn rất kiên định, mình còn phải tăng thêm sức lực mới được, hôm nay không thể mang về một ít tin tức hữu dụng, chủ nhân sẽ tức giận, chủ nhân tức giận, sẽ không cho mình nam nhân.... Ý chí của tên Hứa Thất An này là kiên định nhất, tuy rằng thường xuyên nhìn lén thân thể của mình, nhưng hắn có bộ não thanh tỉnh nhất... Ừm, chủ nhân dặn dò mình quyến rũ hắn, hai người còn lại có thể xem nhẹ....

Nữ quỷ này bắt đầu dùng tới thủ đoạn thật sự, không được, Đình Phong và Quảng Hiếu sắp không thể chống đỡ được, mình phải sớm động thủ...

Hứa Thất An và Tô Tô đều mang ý xấu nhìn nhau cười, Hứa Thất An giành trước nói: "Ta muốn vào nhà vệ sinh một chuyến, Đình Phong, Quảng Hiếu, các ngươi ngồi đây với Tô Tô cô nương."

Cạch... phành... Cửa phòng mở ra, ngay sau đó đóng sập lại.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, Tống Đình Phong nói: "Tô Tô cô nương...."

Tô Tô đối diện khẽ mở đôi môi đỏ mọng, phun ra một luồng âm khí hư ảo, không đủ chân thật, chạm tới khuôn mặt hai người.

Ánh mắt bọn họ trong nháy mắt dại ra, tựa như mất đi năng lực suy nghĩ.

Trong lúc đó, Tống Đình Phong thấy Chu Quảng Hiếu cũng rời khỏi, cuối cùng chỉ còn hắn và Tô Tô. Lúc này Tô Tô cô nương chân thành đứng dậy, vén váy.

Kéo quần dài, q.uần lót xuống, từng món từng món một....

"Tô, Tô Tô cô nương đừng như vậy, ta không phải người tùy tiện."

"Tô Tô cô nương, chúng ta đi thuê phòng khác đi....."

Ảo thuật tương tự cũng phát sinh ở trên người Chu Quảng Hiếu, hắn không dối trá như Tống Đình Phong, làm một người thích vùi đầu vào chỗ khổ, hắn để Tô Tô cô nương nằm ở trên bàn...

....

"Xẹt!"

Khí cơ dẫn cháy tờ giấy, Hứa Thất An đưa giấy vào bầu rượu trống, một lát sau, tờ giấy bị thiêu đốt hầu như không còn, khói nhẹ từ toát ra từ miệng bình, bề ngoài bầu rượu làm từ gốm sứ, xuất hiện chú văn hình dạng phiền phức.

Đây là phù lục phong linh của đạo môn, chuyên dùng để trừ quỷ.

Thi triển phù này, cần tìm một vật dẫn, chén, bình, túi, hồ, đàn đều có thể, nhắm miệng bình ngay tới ác linh, phù lục sẽ có hiệu lực.

Hắn giấu cái bình vào trong ngực, nắm nhẫn ngọc trong lòng bàn tay, nhanh chóng quay về phòng.

Vừa tới tới cửa, hắn nghe thấy được hai tiếng hít thở ồ ồ, là nam nhân, điều này làm cho trong lòng Hứa Thất An trầm xuống, sinh ra liên tưởng không tốt.

Mình vẫn là xem nhẹ nữ quỷ này.

Tô Tô trong phòng tựa hồ nghe được tiếng bước chân, lớn tiếng nói: "Là Hứa công tử sao? Hai vị công tử không biết làm sao mà đột phát hành động quái dị, ngươi mau đến xem..."

Hứa Thất An vừa bảo trì cảnh giác, vừa phối hợp "vội vàng" tiến vào phòng.

Chỉ thấy trong phòng, Tống Đình Phong ôm một cây cột, điên cuồng va chạm; hai tay Chu Quảng Hiếu đè xuống bên bàn, khoe khoang lực dập của thắt lưng.

"...." Hứa Thất An sợ ngây người.

Đúng lúc này, Tô Tô mai phục tại cạnh cửa bắt lấy cơ hội, bắn âm khí lên người hắn.

Ý thức của Hứa Thất An có chút ngây ra, nhưng trong giây lát liền khôi phục thanh tỉnh, nhẫn ngọc trên bàn tay liên tục phát ra lực lượng ấm áp.

Hắn phối hợp làm ra vẻ đồng tử tan rã, giả vờ như mình trúng ảo thuật.

"Cạch..." Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.

Tô Tô cô nương bước chân đi quanh phòng một vòng, cười khanh khách nói: "Quả nhiên đàn ông đều giống nhau!"

Nàng ngồi ở trên ghế, chân bắt chéo, từ cô gái quyến rũ diễm lệ mềm mại, chuyển biến thành nữ vương cao ngạo lạnh lùng.

Không thèm nhìn hai Đồng la đắm chìm trong chuyện nam nữ, nhìn về phía Hứa Thất An, mày liễu hơi nhướng lên: "Bà đây có chuyện muốn hỏi ngươi, thành thật trả lời." Là kết giao kiểu này hay là loại kết giao kia.. Ngươi phải nói rõ ràng chứ... Hứa Thất An nói thầm trong lòng. Mấu chốt là, lí do vớ vẩn như vậy, thế mà Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu thật sự tin tưởng, không truy xét gì....

Ừm, không thể trách bọn họ, bọn họ đã bị trúng tà thuật của nữ quỷ.

Tòa trà lâu, trong một căn phòng. Tống Đình Phong đưa điểm tâm tới trước mặt Tô Tô, ân cần nói: "Sao Tô Tô cô nương không ăn?"

"Ta không đói bụng."

"Tại sao Tô Tô cô nương không uống trà?"

"Ta không khát."

Uống nước tới đâu sợ là sẽ chảy ra tới đó... Hứa Thất An nâng cốc trà lên, cười nói: "Tô Tô cô nương, vào trà lâu không uống trà, có phải là khinh thường ba huynh đệ chúng ta không?"

Tô Tô lúc này làm ra tủi thân và uất ức: "Công tử vì sao lại nói vậy?"

"Trữ Yến, Tô Tô cô nương không muốn, ngươi còn bức bách người ta làm gì." Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong lập tức quát lớn đồng nghiệp, ra mặt thay người trong lòng.

Con mẹ nó, hai ngươi bây giờ chắc còn không biết mình họ gì đâu nhỉ... Đầu phía dưới cũng đã thành công chiếm quyền kiểm soát của cái đầu trên.... Hứa Thất An lúc này buông tha ý tưởng dùng nước làm ướt người giấy.

Tô Tô mở ra cái miệng nhỏ nhắn, lơ đãng hỏi: "Nghe giọng nói thì mấy vị công tử không phải người địa phương Vân Châu đúng không?"

Tống Đình Phong cười cười, nói bằng giọng điệu kiêu căng: "Chúng ta là người kinh thành."

Tô Tô "nha" một tiếng, che lại cái miệng nhỏ nhắn, trong kinh ngạc mang theo kính ngưỡng: "Mấy vị công tử thế mà là nhân sĩ kinh thành, tiểu nữ nghe nói kinh thành là địa điểm vô số nhân tài hàng đầu tụ tập, địa linh nhân kiệt, trong lòng khát khao đã lâu."

Hứa Thất An thừa nhận, luận tài năng nắm giữ trái tim nam nhân, nữ quỷ không biết tên này là người giỏi nhất trong những người hắn từng gặp, cho dù là Phù Hương cũng kém hơn một chút.

Nàng luôn có thể tìm đúng chỗ làm nam nhân vui vẻ, làm hắn không nhịn được muốn khoe khoang.

Cái này mới là quyến rũ chân chính... Dùng khuôn mặt và thân thể dụ dỗ xưa rồi, dùng miệng lưỡi mới là tinh túy.

Chu Quảng Hiếu quả nhiên không nhịn được khoe khoang: "Chúng ta là Đả Canh Nhân... Tô Tô cô nương đã từng nghe nói về Đả Canh Nhân chưa?"

Tô Tô rất phối hợp lắc đầu, chớp chớp con mắt trong suốt thánh thiện.

Tống Đình Phong đoạt trước mở miệng, vừa thổi phồng vừa miêu tả Đả Canh Nhân, cảm nhận được Tô Tô cô nương ném tới ánh mắt ngưỡng mộ, trong lòng hắn đã có chút lâng lâng, không biết trời đâu đất đâu.

Tô Tô không để lại dấu vết dẫn đường đề tài, "Vậy mấy vị công tử... A không, đại nhân, theo Tuần Phủ đến Vân Châu làm gì?"

"Tự nhiên là tra án."

"Tra vụ án gì?"

Tống Đình Phong đang muốn nói chuyện, đã bị Hứa Thất An đá một cước ở dưới gầm bàn, lúc này mới thanh tỉnh hơn một chút, khó xử nói: "Tô Tô cô nương, việc này liên quan tới cơ mật triều đình, không thể truyền ra ngoài."

Tô Tô thản nhiên cười nói: "Là tiểu nữ không biết điều.”

Nhận sai rất chân thành, không có một chút dỗi hờn, sự biết điều này làm cho Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu càng thêm yêu thích.

Ý chí ba người này còn rất kiên định, mình còn phải tăng thêm sức lực mới được, hôm nay không thể mang về một ít tin tức hữu dụng, chủ nhân sẽ tức giận, chủ nhân tức giận, sẽ không cho mình nam nhân.... Ý chí của tên Hứa Thất An này là kiên định nhất, tuy rằng thường xuyên nhìn lén thân thể của mình, nhưng hắn có bộ não thanh tỉnh nhất... Ừm, chủ nhân dặn dò mình quyến rũ hắn, hai người còn lại có thể xem nhẹ....

Nữ quỷ này bắt đầu dùng tới thủ đoạn thật sự, không được, Đình Phong và Quảng Hiếu sắp không thể chống đỡ được, mình phải sớm động thủ...

Hứa Thất An và Tô Tô đều mang ý xấu nhìn nhau cười, Hứa Thất An giành trước nói: "Ta muốn vào nhà vệ sinh một chuyến, Đình Phong, Quảng Hiếu, các ngươi ngồi đây với Tô Tô cô nương."

Cạch... phành... Cửa phòng mở ra, ngay sau đó đóng sập lại.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, Tống Đình Phong nói: "Tô Tô cô nương...."

Tô Tô đối diện khẽ mở đôi môi đỏ mọng, phun ra một luồng âm khí hư ảo, không đủ chân thật, chạm tới khuôn mặt hai người.

Ánh mắt bọn họ trong nháy mắt dại ra, tựa như mất đi năng lực suy nghĩ.

Trong lúc đó, Tống Đình Phong thấy Chu Quảng Hiếu cũng rời khỏi, cuối cùng chỉ còn hắn và Tô Tô. Lúc này Tô Tô cô nương chân thành đứng dậy, vén váy.

Kéo quần dài, q.uần lót xuống, từng món từng món một....

"Tô, Tô Tô cô nương đừng như vậy, ta không phải người tùy tiện."

"Tô Tô cô nương, chúng ta đi thuê phòng khác đi....."

Ảo thuật tương tự cũng phát sinh ở trên người Chu Quảng Hiếu, hắn không dối trá như Tống Đình Phong, làm một người thích vùi đầu vào chỗ khổ, hắn để Tô Tô cô nương nằm ở trên bàn...

....

"Xẹt!"

Khí cơ dẫn cháy tờ giấy, Hứa Thất An đưa giấy vào bầu rượu trống, một lát sau, tờ giấy bị thiêu đốt hầu như không còn, khói nhẹ từ toát ra từ miệng bình, bề ngoài bầu rượu làm từ gốm sứ, xuất hiện chú văn hình dạng phiền phức.

Đây là phù lục phong linh của đạo môn, chuyên dùng để trừ quỷ.

Thi triển phù này, cần tìm một vật dẫn, chén, bình, túi, hồ, đàn đều có thể, nhắm miệng bình ngay tới ác linh, phù lục sẽ có hiệu lực.

Hắn giấu cái bình vào trong ngực, nắm nhẫn ngọc trong lòng bàn tay, nhanh chóng quay về phòng.

Vừa tới tới cửa, hắn nghe thấy được hai tiếng hít thở ồ ồ, là nam nhân, điều này làm cho trong lòng Hứa Thất An trầm xuống, sinh ra liên tưởng không tốt.

Mình vẫn là xem nhẹ nữ quỷ này.

Tô Tô trong phòng tựa hồ nghe được tiếng bước chân, lớn tiếng nói: "Là Hứa công tử sao? Hai vị công tử không biết làm sao mà đột phát hành động quái dị, ngươi mau đến xem..."

Hứa Thất An vừa bảo trì cảnh giác, vừa phối hợp "vội vàng" tiến vào phòng.

Chỉ thấy trong phòng, Tống Đình Phong ôm một cây cột, điên cuồng va chạm; hai tay Chu Quảng Hiếu đè xuống bên bàn, khoe khoang lực dập của thắt lưng.

"...." Hứa Thất An sợ ngây người.

Đúng lúc này, Tô Tô mai phục tại cạnh cửa bắt lấy cơ hội, bắn âm khí lên người hắn.

Ý thức của Hứa Thất An có chút ngây ra, nhưng trong giây lát liền khôi phục thanh tỉnh, nhẫn ngọc trên bàn tay liên tục phát ra lực lượng ấm áp.

Hắn phối hợp làm ra vẻ đồng tử tan rã, giả vờ như mình trúng ảo thuật.

"Cạch..." Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.

Tô Tô cô nương bước chân đi quanh phòng một vòng, cười khanh khách nói: "Quả nhiên đàn ông đều giống nhau!"

Nàng ngồi ở trên ghế, chân bắt chéo, từ cô gái quyến rũ diễm lệ mềm mại, chuyển biến thành nữ vương cao ngạo lạnh lùng.

Không thèm nhìn hai Đồng la đắm chìm trong chuyện nam nữ, nhìn về phía Hứa Thất An, mày liễu hơi nhướng lên: "Bà đây có chuyện muốn hỏi ngươi, thành thật trả lời."