Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 326: Tiệc tối cùng cây sơn trà (2)




Trong group chat Địa Thư, hiện tại có thể xác nhận số 5 và số 2 đều là nữ, giá trị nhan sắc số 2 rất cao, mặc “trang phục chuyên ngành” lại càng thêm cuốn hút... Không biết giá trị nhan sắc số 5 thế nào.... Một cô nàng Nam Cương...

Hai đội múa mặc y phục rực rỡ, áo hở bờ vai đi vào, ở trong nhạc đệm, bắt đầu nhảy múa.

Vân Châu không có Tử Dương cư sĩ, bởi vậy mọi người cũng không quan tâm tới Hứa Thất An, đề tài quay chung quanh kinh thành cùng Trương Tuần Phủ, phi, quan trường xã giao thực nhàm chán, lãng phí thời gian.

Lý Diệu Chân không một tiếng động đánh giá đoàn người Tuần Phủ, trọng điểm của nàng đặt ở trên người Khương Luật Trung, biết hắn là một vị Kim la, tứ phẩm vũ phu.

Còn am hiểu cái gì, tính cách như thế nào, tất cả đều không biết.

Tuổi tác không nhỏ, nhưng khí huyết hình như rất đầy đủ.... Không biết am hiểu binh khí gì, dưỡng ra loại "ý" gì, ừm, sau khi yến hội kết thúc hỏi số 3 một câu xem sao.

Lý Diệu Chân cúi đầu uống một ngụm rượu, chợt bắt đầu nhìn kỹ Hứa Thất An: khí tức hắn nội liễm, nhìn không ra khí cơ sâu cạn, nhưng võ giả Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh, bên ngoài thân thể ngẫu nhiên sẽ có thần quang lóe ra, mà người này không có, nhiều lắm là một Luyện Thần Cảnh...

Trong ánh mắt khó nén mỏi mệt, mắt sâu hõm vào, giống như bị tửu sắc hút sạch thân thể.... Người này hoặc là thân thích của một vị đại nhân vật Đả Canh Nhân, hoặc là thân thích của Trương Tuần Phủ, mình từng nghe Dương Xuyên Nam nói, Đô Sát viện do Ngụy Uyên quản, Trương Tuần Phủ an bài thân thích ở Đả Canh Nhân, hợp tình hợp lý....

Tiệc tối kết thúc trong bầu không khí hài hòa, bọn hạ nhân dâng lên một mâm sơn trà màu xám tối, no đủ to lớn.

Mùa này còn có sơn trà? Hứa Thất An cầm lên một quả sơn trà không quá tươi, lột vỏ cho vào miệng thưởng thức, mùi vị ngọt ngào, thực sự không tệ, điều thú vị là, thế mà không có hạt.

"Tuần Phủ đại nhân nếm thử đi, cây sơn trà Vân Châu chúng ta có thể nói là đặc sản hiếm thấy, cuối mùa xuân đầu mùa hạ thì chín quả, kinh thành không thể ăn sơn trà chín nhanh như vậy.

"Sau khi quả sơn trà đã chín, liền bảo tồn ở hầm chứa đá lạnh, mỗi mười người là một lần biến đổi về chất, đến hiện tại, ăn vào thì hương vị khó quên." Tống Trường Phụ, Tống Bố Chính Sứ nhiệt tình đưa mấy quả tới đặt trước mặt Trương Tuần Phủ.

Trương Tuần Phủ ăn một quả, ngạc nhiên hỏi: "Thế mà không có hạt?"

Tống Bố Chính Sứ cười mà không nói, các quan viên khác cũng cười hẳn lên.

Trương Tuần Phủ có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu hắn được ăn quả sơn trà không hạt, trải nghiệm cảm giác thực sự rất tốt, không thể tin được nói:

"Trên đời vậy mà có sơn trà không hạt, diệu, thật là kì diệu."

Cái này thì tính là gì, nếu ngươi ăn dưa hấu không hạt, thì chẳng phải là sẽ cảm động đến mức nước mắt rơi như mưa? Hứa Thất An nói thầm trong tâm.

"Loại sơn trà không hạt này là giống đặc thù của Vân Châu sao? Trước kia bản quan vậy mà chưa từng nghe nói." Trương Tuần phủ mở miệng.

"Cũng không phải, cái này chỉ là cây sơn trà được hương khói miếu Bạch Đế lây nhiễm, bởi vậy mới kết thành quả sơn trà không hạt." Tống Bố Chính Sứ cười nói.

"Đúng vậy đúng vậy, đây là điềm lành của Vân Châu ta."

"Vân Châu vốn là nơi may mắn, được Bạch Đế quan tâm, mưa thuận gió hoà."

Các quan viên lập tức thổi phồng hẳn lên, bơm vào đầu Trương Tuần Phủ tư tưởng "Vân Châu là nơi đất lành chim đậu", mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.

Trương Tuần Phủ lâm vào trầm tư, hắn tìm tòi hương vị, nhưng không đoán ra được vì sao quả sơn trà lại không có hạt. Thế là im lặng không phản bác.

Tống Bố Chính Sứ lại lột một quả sơn trà, đưa tới cười hỏi: "Tuần Phủ đại nhân, ngài thấy đúng không?"

... Trương Tuần phủ bất đắc dĩ mở miệng: "Lời nói của Tống đại nhân..."

"Tống đại nhân nói lời ấy là sai rồi." Bất thình lình Hứa Thất An mở miệng ngắt lời.

Quan viên chủ bàn cùng với bàn khác nhìn lại đây, ánh mắt dừng ở trên người Hứa Thất An.

Trong lòng Lý Diệu Chân cúi đầu dùng bữa thực khinh thường, nàng biết nguyên nhân, chỉ là nàng hôm nay ở chung chiến tuyến với quan trường Vân Châu, bởi vậy không vạch trần Tống Bố Chính Sứ.

Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hứa Thất An nói năng lỗ mãng, muốn nghe xem hắn sẽ nói cái gì.

Tống Bố Chính Sứ nhíu nhíu mày, nhìn về phía Đồng la mà mình xem nhẹ từ đầu tới giờ, nụ cười không thay đổi nói: "Vị đại nhân này có gì chỉ giáo?"

Hứa Thất An buông chén rượu, thong thả nhai đồ ăn nuốt xuống, lúc này mới cầm lấy một quả sơn trà, cười nói:

"Nguyên lý thật ra đơn giản, chỉ cần ở thời điểm quả sơn trà còn là hoa, nhổ đi trung tâm nh,ụy hoa, quả sơn trà liền không còn hạt.

"Bố Chính Sứ đại nhân, hạ quan nói vậy có đúng không?"

Xung quanh lập tức yên tĩnh, quan viên bốn phía Vân Châu lộ sắc mặt cứng ngắc nhìn hắn.

Thần sắc Tống Bố Chính Sứ đột nhiên cứng lại.

Ở thời đại này, biện pháp làm trái cây không có hạt, tuyệt đối có thể xưng là bí thuật.

Nhưng đối với học sinh trung học để tâm tìm hiểu tri thức mà nói, đây chỉ là kiến thức thông thường, Hứa Thất An thậm chí còn biết thực vật đáng thương muốn nối dõi tông đường, không thể không mời lão Vương cách vách là ong mật hỗ trợ thụ phấn.

Không khí lập tức có chút căng cứng, lời này của Hứa Thất An thực sự là làm cho các quan viên trở tay không kịp, khó có thể tin. Phải biết rằng bọn họ lúc trước biết được biện pháp làm quả sơn trà không có hạt, đã luôn miệng tán dương khen ngợi.

Thế mà bây giờ bị một Đồng la nho nhỏ trực tiếp vạch trần.

Lý Diệu Chân mở to mắt đẹp, một lần nữa bắt đầu nhìn kỹ tiểu Đồng la, nàng ý thức được mình có khả năng đoán sai, Đồng la này có lẽ là một tên háo sắc bị rượu và nữ nhân hút sạch thân thể, nhưng hắn không phải hạng cùi bắp, mà cũng sở hữu thủ đoạn riêng.

.... Có thể được Trương Tuần phủ an bài ở chủ bàn, xem ra là có vài phần bản lĩnh. Lý Diệu Chân thu hồi lòng khinh thường, chợt ý thức được mình đã xem nhẹ hắn.

Những Ngân la Đồng la khác đều bị an bài ở bàn khác, vì sao tiểu tử này có thể ngồi ở bên cạnh Tuần Phủ?

Cái này đã không đơn giản là "có vài phần bản lĩnh" rồi. Ngân la Đồng la khác không phải nhân tài sao?

"Ha ha, lấy đá tự đập chân mình." Lý Diệu Chân vui sướng khi người khác gặp họa, cười lạnh trong lòng, thoải mái nhìn sắc mặt kinh ngạc của Bố Chính Sứ.

Cho dù với kinh nghiệm quan trường nhiều năm, Tống Bố Chính Sứ vẫn cảm thấy trong lòng như có sóng thần cuồn cuộn. Lúc trước còn nói ba hoa chích choè, cái gì mà Bạch Đế phù hộ, cái gì mà lây nhiễm hương khói, kết quả ở trước mặt mọi người, cùng với ở trước mặt tuần phủ, trực tiếp bị vạch trần. Trong group chat Địa Thư, hiện tại có thể xác nhận số 5 và số 2 đều là nữ, giá trị nhan sắc số 2 rất cao, mặc “trang phục chuyên ngành” lại càng thêm cuốn hút... Không biết giá trị nhan sắc số 5 thế nào.... Một cô nàng Nam Cương...

Hai đội múa mặc y phục rực rỡ, áo hở bờ vai đi vào, ở trong nhạc đệm, bắt đầu nhảy múa.

Vân Châu không có Tử Dương cư sĩ, bởi vậy mọi người cũng không quan tâm tới Hứa Thất An, đề tài quay chung quanh kinh thành cùng Trương Tuần Phủ, phi, quan trường xã giao thực nhàm chán, lãng phí thời gian.

Lý Diệu Chân không một tiếng động đánh giá đoàn người Tuần Phủ, trọng điểm của nàng đặt ở trên người Khương Luật Trung, biết hắn là một vị Kim la, tứ phẩm vũ phu.

Còn am hiểu cái gì, tính cách như thế nào, tất cả đều không biết.

Tuổi tác không nhỏ, nhưng khí huyết hình như rất đầy đủ.... Không biết am hiểu binh khí gì, dưỡng ra loại "ý" gì, ừm, sau khi yến hội kết thúc hỏi số 3 một câu xem sao.

Lý Diệu Chân cúi đầu uống một ngụm rượu, chợt bắt đầu nhìn kỹ Hứa Thất An: khí tức hắn nội liễm, nhìn không ra khí cơ sâu cạn, nhưng võ giả Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh, bên ngoài thân thể ngẫu nhiên sẽ có thần quang lóe ra, mà người này không có, nhiều lắm là một Luyện Thần Cảnh...

Trong ánh mắt khó nén mỏi mệt, mắt sâu hõm vào, giống như bị tửu sắc hút sạch thân thể.... Người này hoặc là thân thích của một vị đại nhân vật Đả Canh Nhân, hoặc là thân thích của Trương Tuần Phủ, mình từng nghe Dương Xuyên Nam nói, Đô Sát viện do Ngụy Uyên quản, Trương Tuần Phủ an bài thân thích ở Đả Canh Nhân, hợp tình hợp lý....

Tiệc tối kết thúc trong bầu không khí hài hòa, bọn hạ nhân dâng lên một mâm sơn trà màu xám tối, no đủ to lớn.

Mùa này còn có sơn trà? Hứa Thất An cầm lên một quả sơn trà không quá tươi, lột vỏ cho vào miệng thưởng thức, mùi vị ngọt ngào, thực sự không tệ, điều thú vị là, thế mà không có hạt.

"Tuần Phủ đại nhân nếm thử đi, cây sơn trà Vân Châu chúng ta có thể nói là đặc sản hiếm thấy, cuối mùa xuân đầu mùa hạ thì chín quả, kinh thành không thể ăn sơn trà chín nhanh như vậy.

"Sau khi quả sơn trà đã chín, liền bảo tồn ở hầm chứa đá lạnh, mỗi mười người là một lần biến đổi về chất, đến hiện tại, ăn vào thì hương vị khó quên." Tống Trường Phụ, Tống Bố Chính Sứ nhiệt tình đưa mấy quả tới đặt trước mặt Trương Tuần Phủ.

Trương Tuần Phủ ăn một quả, ngạc nhiên hỏi: "Thế mà không có hạt?"

Tống Bố Chính Sứ cười mà không nói, các quan viên khác cũng cười hẳn lên.

Trương Tuần Phủ có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu hắn được ăn quả sơn trà không hạt, trải nghiệm cảm giác thực sự rất tốt, không thể tin được nói:

"Trên đời vậy mà có sơn trà không hạt, diệu, thật là kì diệu."

Cái này thì tính là gì, nếu ngươi ăn dưa hấu không hạt, thì chẳng phải là sẽ cảm động đến mức nước mắt rơi như mưa? Hứa Thất An nói thầm trong tâm.

"Loại sơn trà không hạt này là giống đặc thù của Vân Châu sao? Trước kia bản quan vậy mà chưa từng nghe nói." Trương Tuần phủ mở miệng.

"Cũng không phải, cái này chỉ là cây sơn trà được hương khói miếu Bạch Đế lây nhiễm, bởi vậy mới kết thành quả sơn trà không hạt." Tống Bố Chính Sứ cười nói.

"Đúng vậy đúng vậy, đây là điềm lành của Vân Châu ta."

"Vân Châu vốn là nơi may mắn, được Bạch Đế quan tâm, mưa thuận gió hoà."

Các quan viên lập tức thổi phồng hẳn lên, bơm vào đầu Trương Tuần Phủ tư tưởng "Vân Châu là nơi đất lành chim đậu", mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.

Trương Tuần Phủ lâm vào trầm tư, hắn tìm tòi hương vị, nhưng không đoán ra được vì sao quả sơn trà lại không có hạt. Thế là im lặng không phản bác.

Tống Bố Chính Sứ lại lột một quả sơn trà, đưa tới cười hỏi: "Tuần Phủ đại nhân, ngài thấy đúng không?"

... Trương Tuần phủ bất đắc dĩ mở miệng: "Lời nói của Tống đại nhân..."

"Tống đại nhân nói lời ấy là sai rồi." Bất thình lình Hứa Thất An mở miệng ngắt lời.

Quan viên chủ bàn cùng với bàn khác nhìn lại đây, ánh mắt dừng ở trên người Hứa Thất An.

Trong lòng Lý Diệu Chân cúi đầu dùng bữa thực khinh thường, nàng biết nguyên nhân, chỉ là nàng hôm nay ở chung chiến tuyến với quan trường Vân Châu, bởi vậy không vạch trần Tống Bố Chính Sứ.

Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hứa Thất An nói năng lỗ mãng, muốn nghe xem hắn sẽ nói cái gì.

Tống Bố Chính Sứ nhíu nhíu mày, nhìn về phía Đồng la mà mình xem nhẹ từ đầu tới giờ, nụ cười không thay đổi nói: "Vị đại nhân này có gì chỉ giáo?"

Hứa Thất An buông chén rượu, thong thả nhai đồ ăn nuốt xuống, lúc này mới cầm lấy một quả sơn trà, cười nói:

"Nguyên lý thật ra đơn giản, chỉ cần ở thời điểm quả sơn trà còn là hoa, nhổ đi trung tâm nh,ụy hoa, quả sơn trà liền không còn hạt.

"Bố Chính Sứ đại nhân, hạ quan nói vậy có đúng không?"

Xung quanh lập tức yên tĩnh, quan viên bốn phía Vân Châu lộ sắc mặt cứng ngắc nhìn hắn.

Thần sắc Tống Bố Chính Sứ đột nhiên cứng lại.

Ở thời đại này, biện pháp làm trái cây không có hạt, tuyệt đối có thể xưng là bí thuật.

Nhưng đối với học sinh trung học để tâm tìm hiểu tri thức mà nói, đây chỉ là kiến thức thông thường, Hứa Thất An thậm chí còn biết thực vật đáng thương muốn nối dõi tông đường, không thể không mời lão Vương cách vách là ong mật hỗ trợ thụ phấn.

Không khí lập tức có chút căng cứng, lời này của Hứa Thất An thực sự là làm cho các quan viên trở tay không kịp, khó có thể tin. Phải biết rằng bọn họ lúc trước biết được biện pháp làm quả sơn trà không có hạt, đã luôn miệng tán dương khen ngợi.

Thế mà bây giờ bị một Đồng la nho nhỏ trực tiếp vạch trần.

Lý Diệu Chân mở to mắt đẹp, một lần nữa bắt đầu nhìn kỹ tiểu Đồng la, nàng ý thức được mình có khả năng đoán sai, Đồng la này có lẽ là một tên háo sắc bị rượu và nữ nhân hút sạch thân thể, nhưng hắn không phải hạng cùi bắp, mà cũng sở hữu thủ đoạn riêng.

.... Có thể được Trương Tuần phủ an bài ở chủ bàn, xem ra là có vài phần bản lĩnh. Lý Diệu Chân thu hồi lòng khinh thường, chợt ý thức được mình đã xem nhẹ hắn.

Những Ngân la Đồng la khác đều bị an bài ở bàn khác, vì sao tiểu tử này có thể ngồi ở bên cạnh Tuần Phủ?

Cái này đã không đơn giản là "có vài phần bản lĩnh" rồi. Ngân la Đồng la khác không phải nhân tài sao?

"Ha ha, lấy đá tự đập chân mình." Lý Diệu Chân vui sướng khi người khác gặp họa, cười lạnh trong lòng, thoải mái nhìn sắc mặt kinh ngạc của Bố Chính Sứ.

Cho dù với kinh nghiệm quan trường nhiều năm, Tống Bố Chính Sứ vẫn cảm thấy trong lòng như có sóng thần cuồn cuộn. Lúc trước còn nói ba hoa chích choè, cái gì mà Bạch Đế phù hộ, cái gì mà lây nhiễm hương khói, kết quả ở trước mặt mọi người, cùng với ở trước mặt tuần phủ, trực tiếp bị vạch trần.