Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 323: Lại là một hồi đầu não phong bạo (1)




Trương Tuần Phủ hơi hơi vuốt cằm, ý bảo hắn ra đề.

Hứa Thất An nói: "Văn cô nương xuất giá."

Trương Tuần Phủ đầu tiên là nhíu mày, tiếp theo cau mày, sau đó sắc mặt cứng ngắc, cuối cùng cả người đều mờ mịt, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Hứa Thất An hài lòng gật đầu, nhìn về phía Dương Oanh Oanh, để cho nàng tiếp tục nói.

"Hai cái cuối cùng phân biệt là: "Bạch ngọc vô hà" cùng "Nhật nguyệt đồng thiên". Cái đầu là chữ "Hoàng (皇)", cái thứ hai là chữ "Minh (明)"."

Hứa Thất An dặn dò đồng nghiệp tìm đến giấy bút, trải ra ở trên bàn, viết xuống: Tư, Bá, Cáo, Hoàng, Minh.

Năm chữ to.

Khương Luật Trung nhìn rất nhiều lần mà không hiểu được: "Năm chữ này có ý tứ gì?"

Năm chữ không thể xâu chuỗi với nhau, từng chữ đều độc lập, Chu Mân muốn biểu đạt cái gì? Hoặc là, có khi nào đây chỉ là thuận miệng chơi đố chữ không?

Hứa Thất An quay đầu nhìn về phía Trương Tuần Phủ, Tuần Phủ đại nhân vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình...

Thôi đi, năm chữ này hiển nhiên không phải đố chữ, như vậy tác dụng của Tuần Phủ đại nhân sẽ không còn, để cho hắn phân cao thấp với Văn cô nương đi.

Tiếp theo, Hứa Thất An cũng đắm chìm ở trong thế giới của mình: "Nếu đây là manh mối Chu Mân muốn tiết lộ cho Tử Dương cư sĩ, như vậy nó sẽ không quá thâm ảo tối nghĩa, dù là người lần đầu tiên đến Vân Châu cũng có thể dễ dàng phát hiện.

"Vậy nghĩa là cái gì mới đến cũng có thể dễ dàng phát hiện? Đổi lại ý nghĩ, cái gì mà người mới tới Vân Châu sẽ có nhu cầu..."

Nghĩ ra rồi!

Hứa Thất An thở ra một hơi thật dài: "Ta đã cởi bỏ được bí ẩn."

Đã cởi bỏ bí ẩn.... Điều tra ra rồi?!

Mọi người ở đây cùng lộ vẻ mặt mừng như điên, nhưng lại cảm thấy khó có thể tin, sao có thể làm được, rõ ràng chưa tìm thấy manh mối gì rõ ràng.

Một vụ án không đầu mối như vậy, hắn liền cởi bỏ bí ẩn dễ dàng, rõ ràng mọi người đều tham dự, đều tiến hành một phen thảo luận. Tin tức, manh mối như nhau, mọi người không hiểu gì cả, dựa vào cái gì hắn cởi bỏ được?

Hứa Trữ Yến thật sự khủng bố như vậy sao?

Trương Tuần Phủ còn đang đắm chìm trong "Văn cô nương xuất giá" thì cả người chấn động, đột phá phong ấn, mừng như điên túm lấy cánh tay Hứa Thất An, giờ khắc này, Tuần Phủ đại nhân bỏ hết chuyện khác, chỉ nhanh chóng truy hỏi:

"Ngươi cởi bỏ được bí ẩn? Thật sao, thật sao?"

Lúc này ta mà nói: Chỉ lừa các ngươi thôi thì đoán chừng sẽ bị đánh chết.... Hứa Thất An đứng dậy, đi ra ngoài: "Ít nhất cũng có đột phá trọng đại."

Ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn đi ra sân dịch trạm, rút ra từ túi đồ buộc trên ngựa một tấm bản đồ, quay về đại sảnh, trải ra trên bàn.

"Bí ẩn của trò đố chữ nằm ngay tại bản đồ." Hứa Thất An đè hai tay lên bản đồ, ngẩng đầu nhìn quanh mọi người, giải thích:

"Gần trông chờ vào một khối ngọc bội thì không tìm ra tin tức, Chu Mân sẽ nghĩ biện pháp để Oanh Oanh phu nhân mang đi càng nhiều tin tức, nhưng vì giữ bí mật, hắn chọn phương thức đoán đố chữ. Hắn giấu diếm được mọi người, bao gồm Oanh Oanh phu nhân.

"Nhưng với trí tuệ của Tử Dương cư sĩ, chỉ cần cẩn thận hỏi thăm, tất nhiên có thể khám phá bí mật."

"Vậy vì sao bí mật trò đố chữ lại nằm ở bản đồ?" Chu Quảng Hiếu nhíu mày hỏi.

"Bởi vì bản đồ là thứ dễ dàng lấy được nhất, cũng là thứ mà Tử Dương cư sĩ trong lần đầu tới Vân Châu nhất định kiếm một cái." Hứa Thất An trả lời.

Đúng vậy, trong dịch trạm còn có rất nhiều tấm đồ, người mới đến, đương nhiên sẽ tìm kiếm một phần.... Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

"Suy đoán của ta đúng hay sai, mọi người cùng nhau nghiệm chứng là ra." Hứa Thất An cúi đầu nhìn về phía bản đồ: "Đố chữ cung cấp năm chữ, phân biệt là: Tư, Bá, Cáo, Hoàng, Minh."

Mọi người vọt tới bên cạnh bàn, cùng hắn xem bản đồ.

Tấm bản đồ này triển khai toàn bộ, hầu như bao trùm toàn bộ mặt bàn, cũng bao quát được toàn bộ Bạch Đế thành. Một cái ngã tư đường, một tòa kiến trúc, hồ nước, cây cầu, nha môn,... đều có dấu hiệu riêng.

Mọi người vừa đọc thầm năm chữ kia, vừa tìm tòi cái tên tương ứng.

Tống Đình Phong bỗng nhiên chỉ vào nơi nào đó: "Tư Minh kiều!"

Mọi người đều đưa ánh mắt nhìn tới đầu ngón tay của hắn, nơi đó vẽ một cây cầu dấu hiệu là hình vòm, ngoài ra còn có dòng chữ cực nhỏ: Tư Minh kiều.

Một Đồng la khác chợt chỉ vào một chỗ: "Nơi này có một con phố Hoàng Bá."

Hai chữ "Cáo" cùng "Hoàng" thì không tìm được địa điểm tương ứng, nhất là chữ hoàng rất dễ phạm huý, toàn bộ tấm bản đồ đều không có.

"Manh mối thực có khả năng ngay tại một trong hai cái địa điểm này." Hứa Thất An phân tích.

"Hai chữ còn lại vô dụng?" Có người hỏi.

"Chữ khác có thể là muốn đánh lạc hướng, tạo bừa ghép vào. Tạm thời không cần phải suy nghĩ nhiều, chờ chúng ta tìm tòi được hai địa phương này, xem có thu hoạch hay không rồi nói sau." Hứa Thất An mở miệng.

Trương Tuần phủ chọn lựa ra sáu Đả Canh Nhân, thay thường phục tiến đến phố Hoàng Bá tra xét tình huống, Hứa Thất An thì mang theo hai người bằng hữu Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong đi tới Tư Minh kiều tìm tòi cho ra nhẽ.

Phố Hoàng Bá cách dịch trạm không xa không gần, lộ trình cỡ hơn mười dặm. Tư Minh kiều thì cách chừng hơn hai mươi dặm.

Ba người giục ngựa chạy như điên trên ngã tư đường rộng lớn, lầu các ven đường, nhà cửa, rõ ràng có đặc điểm phương nam, tường trắng xây cao, trong sân thích trồng loại cây sơn trà.

Cây sơn trà là một trong những đặc sắc của Vân Châu.

Ngoài ra, phong cách dân chúng mặc quần áo cũng khác rất nhiều với kinh thành, nơi này quần áo càng thêm tự do, có thể dễ dàng thấy người mặc đồ vàng.

Mà ở kinh thành, chỉ hoàng gia được dùng vải màu vàng, nhưng ở Vân Châu, Hứa Thất An lại nhìn thấy rất nhiều.

"Tuy bầu không khí các nơi không giống nhau, nhưng có phải lực quản giáo của triều đình đối với Vân Châu quá yếu rồi không?" Hứa Thất An âm thầm sầu lo.

"Khí hậu của Vân Châu cũng thật khó chịu, ẩm ướt lạnh lẽo." Tống Đình Phong nhíu mày nói.

"Vẫn là kinh thành của chúng ta tốt nhất, lạnh thì có lạnh một chút, nhưng không ghê gớm như vậy. Ta hôm nay đưa đám thương nhân kia trở về, còn thấy người qua đường vừa đi vừa run rẩy." Chu Quảng Hiếu lên tiếng.

"Hai người các ngươi ở phương bắc thì như sói, đến phương nam liền bị cái lạnh biến thành nhị cáp (chó Husky)." Hứa Thất An cười lớn nói. Đương nhiên, võ giả Luyện Khí cảnh muốn không sợ lạnh, hắn thuần túy chỉ là trêu chọc mà thôi.

.... Hai người mờ mịt nhìn hắn, nhị cáp là cái gì?

Thật ra tại niên đại này, mùa đông phía nam so với mùa đông phía bắc thì tốt hơn nhiều, mặc dù hơi khổ, nhưng chỉ cần tích trữ sẵn lương thực, lại có một chỗ che gió chắn mưa, là có thể an toàn vượt qua mùa đông. Trương Tuần Phủ hơi hơi vuốt cằm, ý bảo hắn ra đề.

Hứa Thất An nói: "Văn cô nương xuất giá."

Trương Tuần Phủ đầu tiên là nhíu mày, tiếp theo cau mày, sau đó sắc mặt cứng ngắc, cuối cùng cả người đều mờ mịt, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Hứa Thất An hài lòng gật đầu, nhìn về phía Dương Oanh Oanh, để cho nàng tiếp tục nói.

"Hai cái cuối cùng phân biệt là: "Bạch ngọc vô hà" cùng "Nhật nguyệt đồng thiên". Cái đầu là chữ "Hoàng (皇)", cái thứ hai là chữ "Minh (明)"."

Hứa Thất An dặn dò đồng nghiệp tìm đến giấy bút, trải ra ở trên bàn, viết xuống: Tư, Bá, Cáo, Hoàng, Minh.

Năm chữ to.

Khương Luật Trung nhìn rất nhiều lần mà không hiểu được: "Năm chữ này có ý tứ gì?"

Năm chữ không thể xâu chuỗi với nhau, từng chữ đều độc lập, Chu Mân muốn biểu đạt cái gì? Hoặc là, có khi nào đây chỉ là thuận miệng chơi đố chữ không?

Hứa Thất An quay đầu nhìn về phía Trương Tuần Phủ, Tuần Phủ đại nhân vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình...

Thôi đi, năm chữ này hiển nhiên không phải đố chữ, như vậy tác dụng của Tuần Phủ đại nhân sẽ không còn, để cho hắn phân cao thấp với Văn cô nương đi.

Tiếp theo, Hứa Thất An cũng đắm chìm ở trong thế giới của mình: "Nếu đây là manh mối Chu Mân muốn tiết lộ cho Tử Dương cư sĩ, như vậy nó sẽ không quá thâm ảo tối nghĩa, dù là người lần đầu tiên đến Vân Châu cũng có thể dễ dàng phát hiện.

"Vậy nghĩa là cái gì mới đến cũng có thể dễ dàng phát hiện? Đổi lại ý nghĩ, cái gì mà người mới tới Vân Châu sẽ có nhu cầu..."

Nghĩ ra rồi!

Hứa Thất An thở ra một hơi thật dài: "Ta đã cởi bỏ được bí ẩn."

Đã cởi bỏ bí ẩn.... Điều tra ra rồi?!

Mọi người ở đây cùng lộ vẻ mặt mừng như điên, nhưng lại cảm thấy khó có thể tin, sao có thể làm được, rõ ràng chưa tìm thấy manh mối gì rõ ràng.

Một vụ án không đầu mối như vậy, hắn liền cởi bỏ bí ẩn dễ dàng, rõ ràng mọi người đều tham dự, đều tiến hành một phen thảo luận. Tin tức, manh mối như nhau, mọi người không hiểu gì cả, dựa vào cái gì hắn cởi bỏ được?

Hứa Trữ Yến thật sự khủng bố như vậy sao?

Trương Tuần Phủ còn đang đắm chìm trong "Văn cô nương xuất giá" thì cả người chấn động, đột phá phong ấn, mừng như điên túm lấy cánh tay Hứa Thất An, giờ khắc này, Tuần Phủ đại nhân bỏ hết chuyện khác, chỉ nhanh chóng truy hỏi:

"Ngươi cởi bỏ được bí ẩn? Thật sao, thật sao?"

Lúc này ta mà nói: Chỉ lừa các ngươi thôi thì đoán chừng sẽ bị đánh chết.... Hứa Thất An đứng dậy, đi ra ngoài: "Ít nhất cũng có đột phá trọng đại."

Ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn đi ra sân dịch trạm, rút ra từ túi đồ buộc trên ngựa một tấm bản đồ, quay về đại sảnh, trải ra trên bàn.

"Bí ẩn của trò đố chữ nằm ngay tại bản đồ." Hứa Thất An đè hai tay lên bản đồ, ngẩng đầu nhìn quanh mọi người, giải thích:

"Gần trông chờ vào một khối ngọc bội thì không tìm ra tin tức, Chu Mân sẽ nghĩ biện pháp để Oanh Oanh phu nhân mang đi càng nhiều tin tức, nhưng vì giữ bí mật, hắn chọn phương thức đoán đố chữ. Hắn giấu diếm được mọi người, bao gồm Oanh Oanh phu nhân.

"Nhưng với trí tuệ của Tử Dương cư sĩ, chỉ cần cẩn thận hỏi thăm, tất nhiên có thể khám phá bí mật."

"Vậy vì sao bí mật trò đố chữ lại nằm ở bản đồ?" Chu Quảng Hiếu nhíu mày hỏi.

"Bởi vì bản đồ là thứ dễ dàng lấy được nhất, cũng là thứ mà Tử Dương cư sĩ trong lần đầu tới Vân Châu nhất định kiếm một cái." Hứa Thất An trả lời.

Đúng vậy, trong dịch trạm còn có rất nhiều tấm đồ, người mới đến, đương nhiên sẽ tìm kiếm một phần.... Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

"Suy đoán của ta đúng hay sai, mọi người cùng nhau nghiệm chứng là ra." Hứa Thất An cúi đầu nhìn về phía bản đồ: "Đố chữ cung cấp năm chữ, phân biệt là: Tư, Bá, Cáo, Hoàng, Minh."

Mọi người vọt tới bên cạnh bàn, cùng hắn xem bản đồ.

Tấm bản đồ này triển khai toàn bộ, hầu như bao trùm toàn bộ mặt bàn, cũng bao quát được toàn bộ Bạch Đế thành. Một cái ngã tư đường, một tòa kiến trúc, hồ nước, cây cầu, nha môn,... đều có dấu hiệu riêng.

Mọi người vừa đọc thầm năm chữ kia, vừa tìm tòi cái tên tương ứng.

Tống Đình Phong bỗng nhiên chỉ vào nơi nào đó: "Tư Minh kiều!"

Mọi người đều đưa ánh mắt nhìn tới đầu ngón tay của hắn, nơi đó vẽ một cây cầu dấu hiệu là hình vòm, ngoài ra còn có dòng chữ cực nhỏ: Tư Minh kiều.

Một Đồng la khác chợt chỉ vào một chỗ: "Nơi này có một con phố Hoàng Bá."

Hai chữ "Cáo" cùng "Hoàng" thì không tìm được địa điểm tương ứng, nhất là chữ hoàng rất dễ phạm huý, toàn bộ tấm bản đồ đều không có.

"Manh mối thực có khả năng ngay tại một trong hai cái địa điểm này." Hứa Thất An phân tích.

"Hai chữ còn lại vô dụng?" Có người hỏi.

"Chữ khác có thể là muốn đánh lạc hướng, tạo bừa ghép vào. Tạm thời không cần phải suy nghĩ nhiều, chờ chúng ta tìm tòi được hai địa phương này, xem có thu hoạch hay không rồi nói sau." Hứa Thất An mở miệng.

Trương Tuần phủ chọn lựa ra sáu Đả Canh Nhân, thay thường phục tiến đến phố Hoàng Bá tra xét tình huống, Hứa Thất An thì mang theo hai người bằng hữu Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong đi tới Tư Minh kiều tìm tòi cho ra nhẽ.

Phố Hoàng Bá cách dịch trạm không xa không gần, lộ trình cỡ hơn mười dặm. Tư Minh kiều thì cách chừng hơn hai mươi dặm.

Ba người giục ngựa chạy như điên trên ngã tư đường rộng lớn, lầu các ven đường, nhà cửa, rõ ràng có đặc điểm phương nam, tường trắng xây cao, trong sân thích trồng loại cây sơn trà.

Cây sơn trà là một trong những đặc sắc của Vân Châu.

Ngoài ra, phong cách dân chúng mặc quần áo cũng khác rất nhiều với kinh thành, nơi này quần áo càng thêm tự do, có thể dễ dàng thấy người mặc đồ vàng.

Mà ở kinh thành, chỉ hoàng gia được dùng vải màu vàng, nhưng ở Vân Châu, Hứa Thất An lại nhìn thấy rất nhiều.

"Tuy bầu không khí các nơi không giống nhau, nhưng có phải lực quản giáo của triều đình đối với Vân Châu quá yếu rồi không?" Hứa Thất An âm thầm sầu lo.

"Khí hậu của Vân Châu cũng thật khó chịu, ẩm ướt lạnh lẽo." Tống Đình Phong nhíu mày nói.

"Vẫn là kinh thành của chúng ta tốt nhất, lạnh thì có lạnh một chút, nhưng không ghê gớm như vậy. Ta hôm nay đưa đám thương nhân kia trở về, còn thấy người qua đường vừa đi vừa run rẩy." Chu Quảng Hiếu lên tiếng.

"Hai người các ngươi ở phương bắc thì như sói, đến phương nam liền bị cái lạnh biến thành nhị cáp (chó Husky)." Hứa Thất An cười lớn nói. Đương nhiên, võ giả Luyện Khí cảnh muốn không sợ lạnh, hắn thuần túy chỉ là trêu chọc mà thôi.

.... Hai người mờ mịt nhìn hắn, nhị cáp là cái gì?

Thật ra tại niên đại này, mùa đông phía nam so với mùa đông phía bắc thì tốt hơn nhiều, mặc dù hơi khổ, nhưng chỉ cần tích trữ sẵn lương thực, lại có một chỗ che gió chắn mưa, là có thể an toàn vượt qua mùa đông.