Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 319: Nơi này là phủ nha (2)




Hứa Thất An phát hiện Tống Đình Phong nhìn chằm chằm mông người ta, liền đá hắn một cước ở dưới bàn: "Nhìn cái gì vậy?"

Mắng xong, chính hắn cũng nhìn thêm vài lần.

"Nhìn thì làm sao, người khác đều đang nhìn." Tống Đình Phong nhỏ giọng đáp.

Nam nhân chính là như thế, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, sẽ luôn không tự chủ được đánh giá vài lần, không khống chế được ánh mắt. Trừ phi có vợ ngay tại bên cạnh, mới có thể bằng vào nghị lực nhịn xuống.

"Không nhìn không nhìn nữa, thật khó chịu." Tống Đình Phong nói thầm.

Vừa rồi Trương Tuần phủ đã ra lệnh, ở Vân Châu không thể đi Giáo Phường Ti, không thể rời khỏi dịch trạm, trừ phi có nhiệm vụ.

Hứa Thất An nâng tay, dùng sức nắm lại.

"Làm sao vậy?" Tống Đình Phong mờ mịt hỏi.

"Cái này gọi là phương pháp diệt trừ căn nguyên tội ác, ngươi về sau có thể học tập một phen."

Cơm nước xong xuôi, Trương Tuần Phủ ở trong phòng mời Hứa Thất An cùng Khương Luật Trung đến nghị sự, Tuần Phủ đại nhân xuất thân Ngự Sử, nhìn hai người Đả Canh Nhân kinh nghiệm phong phú, nói:

"Vân Châu bởi vì nạn trộm cướp mà hủy bỏ lệnh cấm vũ khí. Bởi vậy, so với ban ngày, buổi tối ngược lại càng an toàn, bởi vì tiêu cấm đặc biệt nghiêm khắc.

"Khương Kim la cần phải bảo hộ không rời bản quan, chuyện tra án tạm thời giao cho Trữ Yến. Đả Canh Nhân và Hổ Bí vệ trong dịch trạm ngươi có thể tùy ý điều khiển."

...., Bắt đầu coi ta là công cụ hình người thật rồi sao? Hứa Thất An xem xét Trương Tuần Phủ, không nói lời nào.

Tuần Phủ đại nhân giải thích: "Vài ngày đầu tiên, bản quan không thể không làm chút chuyện xã giao, cũng cần kiểm tra vấn đề trong quan trường Vân Châu."

Được rồi... Hứa Thất An tiếp nhận lý do này: "Đã rõ, ty chức sẽ dùng hết toàn lực."

Trương Tuần Phủ hài lòng gật đầu, hỏi: "Ngươi định tra án như thế nào?"

"Đi tới phủ nha lấy di vật sau khi Chu Mân chết bỏ lại, tiếp theo tới trong nhà hắn nhìn xem." Hứa Thất An nói.

"Không cần khám nghiệm tử thi?" Trương Tuần phủ nhíu mày.

"Đã biết đại nhân sẽ hỏi như vậy." Hứa Thất An cười hẳn lên: "Người đã chết hơn nửa tháng, làn da hư thối phồng lên, vừa chạm liền tan vỡ, nước tanh hôi từ thi thể chảy ra nhiều đến mức có thể ăn no."

Sắc mặt Khương Luật Trung đen kịt lại, Trương Tuần Phủ cũng không nhịn được ho khan mấy cái.

"Không còn gì nữa thì ty chức xin cáo lui." Hứa Thất An rời đi.

Ra khỏi phòng, xuống lầu, hắn triệu tập Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, hai gã Đồng la nữa, một gã Ngân la, sáu gã Hổ Bí vệ, cưỡi ngựa chạy tới phủ nha.

Chu Mân là mệnh quan triều đình có biên chế, phàm là mệnh quan triều đình chết đi, phủ nha đều phải phụ trách khám nghiệm tử thi, xác nhận lý do chết. Quan viên không có người nhà ở gần giống như Chu Mân, phủ nha còn phải phụ trách bảo quản di vật của hắn, chờ đợi người nhà người chết hoặc triều đình tới lấy.

Hứa Thất An khống chế tốc độ ngựa, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đám dịch tốt tuần tra thành Bạch Đế, sau gần một canh giờ, rốt cuộc thấy được cửa lớn phủ nha.

"Dựa theo quy củ quan trường, loại di vật này qua tay sẽ lưu lại ba phần, kẻ nào tham lam thậm chí giữ lại một nửa. Không biết di vật Chu n còn để lại bao nhiêu." Họ Đường Ngân la cảm khái.

Đây là lần đầu Hứa Thất An nghe nói loại quy tắc ngầm này, sắc mặt trầm xuống: "Trong luật pháp Đại Phụng có quy định trừng phạt loại chuyện này không?"

"Đương nhiên là có, " Đường Ngân la nói: "Nuốt riêng di sản của mệnh quan triều đình, tùy mức độ quý trọng của vật phẩm mà xét tội, nhẹ thì đánh năm mươi trượng, nặng thì đánh trượng, cách chức, phạt tiền."

Hứa Thất An gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Nha môn Đả Canh Nhân cũng là như thế?"

"Nào dám nào dám, Ngụy Công đã công khai cấm rồi. Hơn nữa, Đả Canh Nhân chúng ta không giống với quan lại bình thường, người Đả Canh Nhân cùng tổ đều là cùng nhau kề vai chiến đấu, cùng đi thanh lâu chơi đùa. Ai dám nuốt riêng, huynh đệ khác cũng không đồng ý." Đường Ngân la giải thích.

Tống Đình Phong cười ha hả gật đầu: "Đúng vậy, nếu ngày nào đó Trữ Yến ngươi hy sinh, ai dám nuốt riêng tiền trợ cấp của ngươi, lão tử nhất định lấy mạng chó của hắn."

Cứ cảm giác lời này của ngươi có chỗ nào đó sai sai... Hứa Thất An lười chửi tên này.

Vào phủ nha, sau khi xác minh thân phận, một quan viên mặc thanh bào thất phẩm đi ra nghênh đón, tự xưng tên là Phủ Kinh Lịch.

"Vì phòng ngừa hạ nhân ăn cắp vặt, toàn bộ vật phẩm của Chu n đều giữ trong nhà kho của phủ nha."

Hắn vừa nói vừa dẫn đám người Hứa Thất An tới nhà kho, trong tay mang theo một chuỗi chìa khóa nặng trầm trọng, nhanh chóng tìm ra cái chìa chính xác, mở thành công cửa sắt.

Trong những di vật của Chu Mân, có tranh chữ, quần áo, đồ cổ, giấy và bút mực,... Hứa Thất An nghiêm túc xem xét từng cái một.

Nhìn thấy chỉ có ba mươi lượng bạc, trầm giọng nói: "Kinh Lịch đại nhân, ta thấy chuyện này có chút không hợp lý, Chu n đường đường là quan lục phẩm, nhậm chức hơn hai mươi năm, tới giờ chắc chắn không chỉ có chút tiền như vậy."

"Đại nhân, cái này sao ngươi lại hỏi ta? Sao ta biết được?" Phủ Kinh Lịch cười ha hả nói.

Ngươi còn dám đòi tiền ta?

Hứa Thất An nhìn vào mắt hắn, “Nuốt riêng di sản của mệnh quan triều đình, tùy mức độ quý trọng mà xét, nhẹ thì đánh năm mươi trượng, nặng thì đánh trượng, cách chức, phạt tiền."

Chu Mân là gián điệp của Đả Canh Nhân, hắn hi sinh vì nhiệm vụ, người nhà ở tận cố hương còn không biết tin dữ. Người chết không thể sống lại, chuyện này Hứa Thất An không có biện pháp, nhưng bảo vệ di vật của đối phương, tận khả năng trả lại người nhà, cái này hắn có thể làm được.

Cũng có thể làm được.

Đúng là một tên trẻ tuổi chưa hiểu chuyện.... Phủ Kinh Lịch là người dày dặn kinh nghiệm, ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Nhưng cũng có thể Chu n mê đắm sắc đẹp, hoặc là vì thú vui khác mà tiêu tiền như nước. Nói chung chỉ còn chừng đó gia sản."

Hắn hoàn toàn không hề sợ hãi, mặt nở nụ cười trêu tức.

Di sản qua tay phủ nha trước, phủ nha nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu, không phục? Có bản lĩnh thì làm ma quỷ hiện hình tự kêu oan đi.

Hứa Thất An chỉ vào yêu bài của mình: "Quan viên Vân Châu có biết Đả Canh Nhân không?"

Phủ Kinh Lịch "a" một tiếng: "Đả Canh Nhân giám sát bách quan, bản quan tự nhiên đã nghe nói."

Nghĩa là chỉ nghe nói chứ chưa trải qua.... Ngươi còn chưa hiểu được thủ đoạn của Đả Canh Nhân.... Hứa Thất An nhấc chân đá thẳng vào bụng hắn.

Oành...

Thân thể mập mạp của Phủ Kinh Lịch bay ngược đập trúng vách tường, chấn động làm tro bụi liên tục rơi xuống, thống khổ cong người như tôm, khuôn mặt vặn vẹo, qua vài giây, hắn mới phát ra tiếng rên rỉ.

Hứa Thất An rút đao ra, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống nói: "Bản quan theo Tuần Phủ đại nhân tới Vân Châu tra án, có quyền giết trước tấu sau, cho dù giết ngươi, Tuần Phủ cũng có thể giúp ta trắng án. Ngươi tin không?"

Phủ Kinh Lịch thở hổn hển mấy hơi, không tin tưởng, mạnh miệng nói: "Nơi này là phủ nha." Hứa Thất An phát hiện Tống Đình Phong nhìn chằm chằm mông người ta, liền đá hắn một cước ở dưới bàn: "Nhìn cái gì vậy?"

Mắng xong, chính hắn cũng nhìn thêm vài lần.

"Nhìn thì làm sao, người khác đều đang nhìn." Tống Đình Phong nhỏ giọng đáp.

Nam nhân chính là như thế, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, sẽ luôn không tự chủ được đánh giá vài lần, không khống chế được ánh mắt. Trừ phi có vợ ngay tại bên cạnh, mới có thể bằng vào nghị lực nhịn xuống.

"Không nhìn không nhìn nữa, thật khó chịu." Tống Đình Phong nói thầm.

Vừa rồi Trương Tuần phủ đã ra lệnh, ở Vân Châu không thể đi Giáo Phường Ti, không thể rời khỏi dịch trạm, trừ phi có nhiệm vụ.

Hứa Thất An nâng tay, dùng sức nắm lại.

"Làm sao vậy?" Tống Đình Phong mờ mịt hỏi.

"Cái này gọi là phương pháp diệt trừ căn nguyên tội ác, ngươi về sau có thể học tập một phen."

Cơm nước xong xuôi, Trương Tuần Phủ ở trong phòng mời Hứa Thất An cùng Khương Luật Trung đến nghị sự, Tuần Phủ đại nhân xuất thân Ngự Sử, nhìn hai người Đả Canh Nhân kinh nghiệm phong phú, nói:

"Vân Châu bởi vì nạn trộm cướp mà hủy bỏ lệnh cấm vũ khí. Bởi vậy, so với ban ngày, buổi tối ngược lại càng an toàn, bởi vì tiêu cấm đặc biệt nghiêm khắc.

"Khương Kim la cần phải bảo hộ không rời bản quan, chuyện tra án tạm thời giao cho Trữ Yến. Đả Canh Nhân và Hổ Bí vệ trong dịch trạm ngươi có thể tùy ý điều khiển."

...., Bắt đầu coi ta là công cụ hình người thật rồi sao? Hứa Thất An xem xét Trương Tuần Phủ, không nói lời nào.

Tuần Phủ đại nhân giải thích: "Vài ngày đầu tiên, bản quan không thể không làm chút chuyện xã giao, cũng cần kiểm tra vấn đề trong quan trường Vân Châu."

Được rồi... Hứa Thất An tiếp nhận lý do này: "Đã rõ, ty chức sẽ dùng hết toàn lực."

Trương Tuần Phủ hài lòng gật đầu, hỏi: "Ngươi định tra án như thế nào?"

"Đi tới phủ nha lấy di vật sau khi Chu Mân chết bỏ lại, tiếp theo tới trong nhà hắn nhìn xem." Hứa Thất An nói.

"Không cần khám nghiệm tử thi?" Trương Tuần phủ nhíu mày.

"Đã biết đại nhân sẽ hỏi như vậy." Hứa Thất An cười hẳn lên: "Người đã chết hơn nửa tháng, làn da hư thối phồng lên, vừa chạm liền tan vỡ, nước tanh hôi từ thi thể chảy ra nhiều đến mức có thể ăn no."

Sắc mặt Khương Luật Trung đen kịt lại, Trương Tuần Phủ cũng không nhịn được ho khan mấy cái.

"Không còn gì nữa thì ty chức xin cáo lui." Hứa Thất An rời đi.

Ra khỏi phòng, xuống lầu, hắn triệu tập Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, hai gã Đồng la nữa, một gã Ngân la, sáu gã Hổ Bí vệ, cưỡi ngựa chạy tới phủ nha.

Chu Mân là mệnh quan triều đình có biên chế, phàm là mệnh quan triều đình chết đi, phủ nha đều phải phụ trách khám nghiệm tử thi, xác nhận lý do chết. Quan viên không có người nhà ở gần giống như Chu Mân, phủ nha còn phải phụ trách bảo quản di vật của hắn, chờ đợi người nhà người chết hoặc triều đình tới lấy.

Hứa Thất An khống chế tốc độ ngựa, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đám dịch tốt tuần tra thành Bạch Đế, sau gần một canh giờ, rốt cuộc thấy được cửa lớn phủ nha.

"Dựa theo quy củ quan trường, loại di vật này qua tay sẽ lưu lại ba phần, kẻ nào tham lam thậm chí giữ lại một nửa. Không biết di vật Chu n còn để lại bao nhiêu." Họ Đường Ngân la cảm khái.

Đây là lần đầu Hứa Thất An nghe nói loại quy tắc ngầm này, sắc mặt trầm xuống: "Trong luật pháp Đại Phụng có quy định trừng phạt loại chuyện này không?"

"Đương nhiên là có, " Đường Ngân la nói: "Nuốt riêng di sản của mệnh quan triều đình, tùy mức độ quý trọng của vật phẩm mà xét tội, nhẹ thì đánh năm mươi trượng, nặng thì đánh trượng, cách chức, phạt tiền."

Hứa Thất An gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Nha môn Đả Canh Nhân cũng là như thế?"

"Nào dám nào dám, Ngụy Công đã công khai cấm rồi. Hơn nữa, Đả Canh Nhân chúng ta không giống với quan lại bình thường, người Đả Canh Nhân cùng tổ đều là cùng nhau kề vai chiến đấu, cùng đi thanh lâu chơi đùa. Ai dám nuốt riêng, huynh đệ khác cũng không đồng ý." Đường Ngân la giải thích.

Tống Đình Phong cười ha hả gật đầu: "Đúng vậy, nếu ngày nào đó Trữ Yến ngươi hy sinh, ai dám nuốt riêng tiền trợ cấp của ngươi, lão tử nhất định lấy mạng chó của hắn."

Cứ cảm giác lời này của ngươi có chỗ nào đó sai sai... Hứa Thất An lười chửi tên này.

Vào phủ nha, sau khi xác minh thân phận, một quan viên mặc thanh bào thất phẩm đi ra nghênh đón, tự xưng tên là Phủ Kinh Lịch.

"Vì phòng ngừa hạ nhân ăn cắp vặt, toàn bộ vật phẩm của Chu n đều giữ trong nhà kho của phủ nha."

Hắn vừa nói vừa dẫn đám người Hứa Thất An tới nhà kho, trong tay mang theo một chuỗi chìa khóa nặng trầm trọng, nhanh chóng tìm ra cái chìa chính xác, mở thành công cửa sắt.

Trong những di vật của Chu Mân, có tranh chữ, quần áo, đồ cổ, giấy và bút mực,... Hứa Thất An nghiêm túc xem xét từng cái một.

Nhìn thấy chỉ có ba mươi lượng bạc, trầm giọng nói: "Kinh Lịch đại nhân, ta thấy chuyện này có chút không hợp lý, Chu n đường đường là quan lục phẩm, nhậm chức hơn hai mươi năm, tới giờ chắc chắn không chỉ có chút tiền như vậy."

"Đại nhân, cái này sao ngươi lại hỏi ta? Sao ta biết được?" Phủ Kinh Lịch cười ha hả nói.

Ngươi còn dám đòi tiền ta?

Hứa Thất An nhìn vào mắt hắn, “Nuốt riêng di sản của mệnh quan triều đình, tùy mức độ quý trọng mà xét, nhẹ thì đánh năm mươi trượng, nặng thì đánh trượng, cách chức, phạt tiền."

Chu Mân là gián điệp của Đả Canh Nhân, hắn hi sinh vì nhiệm vụ, người nhà ở tận cố hương còn không biết tin dữ. Người chết không thể sống lại, chuyện này Hứa Thất An không có biện pháp, nhưng bảo vệ di vật của đối phương, tận khả năng trả lại người nhà, cái này hắn có thể làm được.

Cũng có thể làm được.

Đúng là một tên trẻ tuổi chưa hiểu chuyện.... Phủ Kinh Lịch là người dày dặn kinh nghiệm, ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Nhưng cũng có thể Chu n mê đắm sắc đẹp, hoặc là vì thú vui khác mà tiêu tiền như nước. Nói chung chỉ còn chừng đó gia sản."

Hắn hoàn toàn không hề sợ hãi, mặt nở nụ cười trêu tức.

Di sản qua tay phủ nha trước, phủ nha nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu, không phục? Có bản lĩnh thì làm ma quỷ hiện hình tự kêu oan đi.

Hứa Thất An chỉ vào yêu bài của mình: "Quan viên Vân Châu có biết Đả Canh Nhân không?"

Phủ Kinh Lịch "a" một tiếng: "Đả Canh Nhân giám sát bách quan, bản quan tự nhiên đã nghe nói."

Nghĩa là chỉ nghe nói chứ chưa trải qua.... Ngươi còn chưa hiểu được thủ đoạn của Đả Canh Nhân.... Hứa Thất An nhấc chân đá thẳng vào bụng hắn.

Oành...

Thân thể mập mạp của Phủ Kinh Lịch bay ngược đập trúng vách tường, chấn động làm tro bụi liên tục rơi xuống, thống khổ cong người như tôm, khuôn mặt vặn vẹo, qua vài giây, hắn mới phát ra tiếng rên rỉ.

Hứa Thất An rút đao ra, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống nói: "Bản quan theo Tuần Phủ đại nhân tới Vân Châu tra án, có quyền giết trước tấu sau, cho dù giết ngươi, Tuần Phủ cũng có thể giúp ta trắng án. Ngươi tin không?"

Phủ Kinh Lịch thở hổn hển mấy hơi, không tin tưởng, mạnh miệng nói: "Nơi này là phủ nha."