Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 300: Trinh thám (1)




Tề đảng vận chuyển số lượng lớn quân nhu tới Vân Châu, hôm nay còn có quặng sắt, nếu không phải vì tạo phản, thật sự không nghĩ ra khả năng khác.

Nếu chỉ để nâng đỡ sơn tặc, cần gì như thế?

Nghĩ đến đây, Trương Tuần phủ đứng bật lên, ở trong phòng đi qua đi lại, khi thì nhìn Khương Luật Trung, khi thì nhìn Hứa Thất An.

"Hứa Trữ Yến, ngươi lại mang tới cho bản quan một vấn đề khó.... Trên đường gặp được việc này, nhất định chậm trễ hành trình."

Miệng hắn nói như vậy, vẻ mặt cùng giọng điệu lại không có nửa phần trách cứ, ngược lại ẩn chứa vẻ mặt cổ quái lo lắng cùng phấn chấn giao hòa với nhau.

Khương Luật Trung nói: "Đại nhân bẩm báo việc này về kinh thành, có thể nói là một phần công lớn."

"Trong việc này không thể không kể đến công lao của ngươi." Trương Tuần phủ dùng sức vỗ bả vai Hứa Thất An.

Trước không đề cập tới kết quả chuyến điều tra Vân Châu, chỉ bằng phát hiện vụ án này, đã là lập đại công, cho dù tới Vân Châu không thu hoạch được gì, cũng đủ bù lại, thậm chí công vẫn còn lời.

Mà tất cả mọi thứ, đều là nhờ Hứa Thất An có "khứu giác" sắc bén.

Một lát sau, hắn tỉnh táo lại, một lần nữa ngồi về ghế dựa, tự hỏi tình huống trước mắt, bây giờ trước mặt hắn là ba con đường:

Một là làm bộ việc này không phát sinh, tiếp tục tới Vân Châu, tránh phức tạp.

Hai là phái người ngụy trang thành nha môn thủy vận, ép buộc Phương Hạc tiếp tục hành trình, cuối cùng bắt gọn kẻ tiếp nhận ở Vân Châu.

Ba là tới nha môn thủy vận Vũ Châu trước, xử lý xong vụ án này, truy bắt kẻ phía sau màn.

Lựa chọn thứ nhất trực tiếp bị loại trừ, lựa chọn thứ hai rất hao phí thời gian, đi đường thủy tới Vân Châu, đầu tiên phải vòng qua Sa châu, không có mười ngày nửa tháng thì không đến được, cái đó không hợp với hành trình của bọn họ. Mà Cương vận sứ Vũ châu là manh mối gần ngay trước mắt.

Trương Tuần phủ nói ra lựa chọn bản thân xong, liền được Khương Luật Trung cùng Hứa Thất An nhất trí tán đồng.

Vào lúc này Trương Tuần phủ cảm thấy, có hai người bọn họ ủng hộ là đủ rồi.

...

Tới giờ ngọ, quan thuyền đến bến tàu thủy vận lớn nhất Vũ Châu, chậm rãi cập bờ.

Sà lan vừa cập bờ, lập tức làm cho đám bốc vác chú ý, chen chúc mà đến. Nhưng nhìn thấy Hổ Bí vệ vũ trang hạng nặng đứng ở một bên, áp giải những kẻ giả mạo nha môn thủy vận lên bờ, lại sợ hãi rút lui.

Lưu lại một bộ phận Hổ Bí vệ trông giữ con thuyền, Trương Tuần phủ cùng Khương Luật Trung mang theo một đám người đi thẳng đến nha môn thủy vận Vũ Châu.

Nha môn thuỷ vận chia làm hai hệ thống, Bài Ngạn ti cùng Cương Vận ti. Quan viên cấp bậc tối cao là Chuyển Vận sứ, mang hàm tứ phẩm. Quản lý trong trong ngoài ngoài gần một ngàn người nha môn thuỷ vận.

"Thuỷ vận là loại nha môn di chuyển dưới nước nhiều nhất triều đình. Năm Nguyên Cảnh 20, triều đình từng thi hành chính sách đấu giá chức quan, mà đều là bán chức vị thuỷ vận." Trương Tuần phủ vừa dẫn đường, vừa trầm giọng nói:

"Đến năm Nguyên Cảnh 22, chuyện bán quan bán tước bị Ngụy Công cùng Vương thủ phụ liên thủ diệt trừ. Nhưng chỉ hai năm, sâu mọt thật giả lẫn lộn đã nhiều đến mức làm người ta giận sôi. Cho đến hôm nay, vẫn có một đám người địa vị cao ngồi không ăn bám."

Hứa Thất An không quá để ý sự oán giận của Trương Tuần phủ, ngược lại từ trong lời nói của hắn, tìm ra ra một ít thứ ý nghĩa sâu xa.

Cần 2 người vốn là tử địch như Ngụy Uyên và Vương thủ phụ liên thủ áp chế, kẻ bán quan bán tước là ai?

Không thể nghi ngờ, là Nguyên Cảnh Đế.

Trong sách sử, Hoàng đế bán quan bán tước không phải ít, Nguyên Cảnh Đế không phải duy nhất, mà những Hoàng đế đó đều có một điểm giống nhau: tiêu tiền như nước chảy.

Hơn nữa sách sử cũng sẽ đánh giá không được tốt với những Hoàng đế này, ít nhất là ôm thái độ trách móc đối với loại hành vi này.

Đến nha môn thủy vận Vũ Châu, nha dịch thấy một đám người khí thế bất phàm đi tới, cầm đầu là đại quan mặc phi bào, cùng với một người mặc trang phục Kim la Đả Canh Nhân.

Ngay cả hỏi cũng không kịp hỏi, đã chạy như điên vọt vào nha môn bẩm báo.

Qua vài phút đồng hồ, Chuyển Vận sứ nha môn thủy vận Vũ châu, thân là quan to tứ phẩm, vậy mà đi lại vội vàng tự mình ra cửa nghênh đón.

Vị Chuyển Vận sứ này đã qua tuổi năm mươi, tóc mai hoa râm, tướng mạo bình thường, giữa trán có một nốt ruồi đen, làm cho bề ngoài bình thường không có gì lạ của hắn xuất hiện vài phần đặc thù.

"Bản quan Trương Hành Anh, phụng chỉ tới Vân Châu tra án, đây là văn thư nội các." Trương Tuần phủ lấy ra một quyển sách mỏng manh, đưa tới.

"Thì ra là Tuần phủ đại nhân, thất kính thất kính, mời vào bên trong." Chuyển Vận sứ xem xong văn thư, cung kính trả lại, sau đó nghiêng người, làm ra động tác mời.

Đoàn người vào nha môn, Chuyển Vận sứ dẫn Trương Tuần phủ đi vào đại sảnh nha môn, ngồi xuống pha trà, tiếp theo Chuyển Vận sứ cười hỏi:

"Tuần phủ đại nhân tàu xe mệt nhọc, có muốn nghỉ ngơi ở Vũ Châu mấy ngày không?"

Hắn âm thầm quan sát vị Tuần phủ tới từ kinh thành này, chỉ cảm thấy đối phương là hạng người không thú vị không thích nói cười, từ lúc gặp mặt đến giờ, chưa từng lộ ra nụ cười.

Đại nhân tới từ kinh thành đều kiêu căng như vậy sao?

.... Vị Chuyển Vận sứ này còn không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Trương Tuần phủ khoát tay: "Bản quan có ngủ ở đây hay không thì còn phải xem tiến độ phá án như thế nào."

"Cớ sao lại nói vậy?" Chuyển Vận sứ ngạc nhiên hỏi.

Trương Tuần phủ nhìn phía bên ngoài đại sảnh, cất cao giọng nói: "Dẫn vào!"

Tính cả người đàn ông râu quai nón tên Phương Hạc, sáu mươi hai thành viên của bang Hoàng Kỳ đã bị dẫn lên, thân thể kẻ nào cũng mang theo thương thế không nặng thì nhẹ, vẻ mặt uể oải.

Nhìn thấy những người này, Chuyển Vận sứ vừa kinh ngạc vừa mờ mịt đứng lên, chỉ vào bọn họ, nhìn về phía Trương Tuần phủ: "Những người này là ai, vì sao lại mặc trang phục của nha môn thuỷ vận chúng ta?"

"Đây là nguyên nhân bản quan tới bái phỏng Chuyển Vận sứ đại nhân."

Lập tức, Trương Tuần phủ kể lại những chuyện mình biết cho Chuyển Vận sứ nghe, sau khi hắn nghe xong mặt đã trắng bệch không còn giọt máu, đặt mông ngồi bệt xuống ghế, lẩm bẩm nói: "Lần này phải làm thế nào cho phải, phải làm thế nào cho phải đây..."

Chậc chậc, tâm tính cũng quá kém rồi, so với những quan viên mình gặp ở kinh thành, vị Chuyển Vận sứ quả thực chỉ là gà non.... Hứa Thất An vừa đánh giá trong lòng, vừa quan sát vẻ mặt của Chuyển Vận sứ, từ những động tác rất nhỏ.

Trương Tuần phủ trầm giọng nói: "Chuyển Vận sứ đại nhân, bản quan hỏi ngươi, vụ án này ngươi có tham gia hay không?"

Chuyển Vận sứ vội vàng lắc đầu, cố gắng giải thích: "Bản quan không hề liên quan, Tuần phủ đại nhân..."

Trương Tuần phủ không quan tâm, quay đầu nhìn về phía đám người thuật sĩ áo trắng, vài vị thuật sĩ áo trắng hơi hơi vuốt cằm, ý bảo hắn không nói sai. Tề đảng vận chuyển số lượng lớn quân nhu tới Vân Châu, hôm nay còn có quặng sắt, nếu không phải vì tạo phản, thật sự không nghĩ ra khả năng khác.

Nếu chỉ để nâng đỡ sơn tặc, cần gì như thế?

Nghĩ đến đây, Trương Tuần phủ đứng bật lên, ở trong phòng đi qua đi lại, khi thì nhìn Khương Luật Trung, khi thì nhìn Hứa Thất An.

"Hứa Trữ Yến, ngươi lại mang tới cho bản quan một vấn đề khó.... Trên đường gặp được việc này, nhất định chậm trễ hành trình."

Miệng hắn nói như vậy, vẻ mặt cùng giọng điệu lại không có nửa phần trách cứ, ngược lại ẩn chứa vẻ mặt cổ quái lo lắng cùng phấn chấn giao hòa với nhau.

Khương Luật Trung nói: "Đại nhân bẩm báo việc này về kinh thành, có thể nói là một phần công lớn."

"Trong việc này không thể không kể đến công lao của ngươi." Trương Tuần phủ dùng sức vỗ bả vai Hứa Thất An.

Trước không đề cập tới kết quả chuyến điều tra Vân Châu, chỉ bằng phát hiện vụ án này, đã là lập đại công, cho dù tới Vân Châu không thu hoạch được gì, cũng đủ bù lại, thậm chí công vẫn còn lời.

Mà tất cả mọi thứ, đều là nhờ Hứa Thất An có "khứu giác" sắc bén.

Một lát sau, hắn tỉnh táo lại, một lần nữa ngồi về ghế dựa, tự hỏi tình huống trước mắt, bây giờ trước mặt hắn là ba con đường:

Một là làm bộ việc này không phát sinh, tiếp tục tới Vân Châu, tránh phức tạp.

Hai là phái người ngụy trang thành nha môn thủy vận, ép buộc Phương Hạc tiếp tục hành trình, cuối cùng bắt gọn kẻ tiếp nhận ở Vân Châu.

Ba là tới nha môn thủy vận Vũ Châu trước, xử lý xong vụ án này, truy bắt kẻ phía sau màn.

Lựa chọn thứ nhất trực tiếp bị loại trừ, lựa chọn thứ hai rất hao phí thời gian, đi đường thủy tới Vân Châu, đầu tiên phải vòng qua Sa châu, không có mười ngày nửa tháng thì không đến được, cái đó không hợp với hành trình của bọn họ. Mà Cương vận sứ Vũ châu là manh mối gần ngay trước mắt.

Trương Tuần phủ nói ra lựa chọn bản thân xong, liền được Khương Luật Trung cùng Hứa Thất An nhất trí tán đồng.

Vào lúc này Trương Tuần phủ cảm thấy, có hai người bọn họ ủng hộ là đủ rồi.

...

Tới giờ ngọ, quan thuyền đến bến tàu thủy vận lớn nhất Vũ Châu, chậm rãi cập bờ.

Sà lan vừa cập bờ, lập tức làm cho đám bốc vác chú ý, chen chúc mà đến. Nhưng nhìn thấy Hổ Bí vệ vũ trang hạng nặng đứng ở một bên, áp giải những kẻ giả mạo nha môn thủy vận lên bờ, lại sợ hãi rút lui.

Lưu lại một bộ phận Hổ Bí vệ trông giữ con thuyền, Trương Tuần phủ cùng Khương Luật Trung mang theo một đám người đi thẳng đến nha môn thủy vận Vũ Châu.

Nha môn thuỷ vận chia làm hai hệ thống, Bài Ngạn ti cùng Cương Vận ti. Quan viên cấp bậc tối cao là Chuyển Vận sứ, mang hàm tứ phẩm. Quản lý trong trong ngoài ngoài gần một ngàn người nha môn thuỷ vận.

"Thuỷ vận là loại nha môn di chuyển dưới nước nhiều nhất triều đình. Năm Nguyên Cảnh 20, triều đình từng thi hành chính sách đấu giá chức quan, mà đều là bán chức vị thuỷ vận." Trương Tuần phủ vừa dẫn đường, vừa trầm giọng nói:

"Đến năm Nguyên Cảnh 22, chuyện bán quan bán tước bị Ngụy Công cùng Vương thủ phụ liên thủ diệt trừ. Nhưng chỉ hai năm, sâu mọt thật giả lẫn lộn đã nhiều đến mức làm người ta giận sôi. Cho đến hôm nay, vẫn có một đám người địa vị cao ngồi không ăn bám."

Hứa Thất An không quá để ý sự oán giận của Trương Tuần phủ, ngược lại từ trong lời nói của hắn, tìm ra ra một ít thứ ý nghĩa sâu xa.

Cần 2 người vốn là tử địch như Ngụy Uyên và Vương thủ phụ liên thủ áp chế, kẻ bán quan bán tước là ai?

Không thể nghi ngờ, là Nguyên Cảnh Đế.

Trong sách sử, Hoàng đế bán quan bán tước không phải ít, Nguyên Cảnh Đế không phải duy nhất, mà những Hoàng đế đó đều có một điểm giống nhau: tiêu tiền như nước chảy.

Hơn nữa sách sử cũng sẽ đánh giá không được tốt với những Hoàng đế này, ít nhất là ôm thái độ trách móc đối với loại hành vi này.

Đến nha môn thủy vận Vũ Châu, nha dịch thấy một đám người khí thế bất phàm đi tới, cầm đầu là đại quan mặc phi bào, cùng với một người mặc trang phục Kim la Đả Canh Nhân.

Ngay cả hỏi cũng không kịp hỏi, đã chạy như điên vọt vào nha môn bẩm báo.

Qua vài phút đồng hồ, Chuyển Vận sứ nha môn thủy vận Vũ châu, thân là quan to tứ phẩm, vậy mà đi lại vội vàng tự mình ra cửa nghênh đón.

Vị Chuyển Vận sứ này đã qua tuổi năm mươi, tóc mai hoa râm, tướng mạo bình thường, giữa trán có một nốt ruồi đen, làm cho bề ngoài bình thường không có gì lạ của hắn xuất hiện vài phần đặc thù.

"Bản quan Trương Hành Anh, phụng chỉ tới Vân Châu tra án, đây là văn thư nội các." Trương Tuần phủ lấy ra một quyển sách mỏng manh, đưa tới.

"Thì ra là Tuần phủ đại nhân, thất kính thất kính, mời vào bên trong." Chuyển Vận sứ xem xong văn thư, cung kính trả lại, sau đó nghiêng người, làm ra động tác mời.

Đoàn người vào nha môn, Chuyển Vận sứ dẫn Trương Tuần phủ đi vào đại sảnh nha môn, ngồi xuống pha trà, tiếp theo Chuyển Vận sứ cười hỏi:

"Tuần phủ đại nhân tàu xe mệt nhọc, có muốn nghỉ ngơi ở Vũ Châu mấy ngày không?"

Hắn âm thầm quan sát vị Tuần phủ tới từ kinh thành này, chỉ cảm thấy đối phương là hạng người không thú vị không thích nói cười, từ lúc gặp mặt đến giờ, chưa từng lộ ra nụ cười.

Đại nhân tới từ kinh thành đều kiêu căng như vậy sao?

.... Vị Chuyển Vận sứ này còn không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Trương Tuần phủ khoát tay: "Bản quan có ngủ ở đây hay không thì còn phải xem tiến độ phá án như thế nào."

"Cớ sao lại nói vậy?" Chuyển Vận sứ ngạc nhiên hỏi.

Trương Tuần phủ nhìn phía bên ngoài đại sảnh, cất cao giọng nói: "Dẫn vào!"

Tính cả người đàn ông râu quai nón tên Phương Hạc, sáu mươi hai thành viên của bang Hoàng Kỳ đã bị dẫn lên, thân thể kẻ nào cũng mang theo thương thế không nặng thì nhẹ, vẻ mặt uể oải.

Nhìn thấy những người này, Chuyển Vận sứ vừa kinh ngạc vừa mờ mịt đứng lên, chỉ vào bọn họ, nhìn về phía Trương Tuần phủ: "Những người này là ai, vì sao lại mặc trang phục của nha môn thuỷ vận chúng ta?"

"Đây là nguyên nhân bản quan tới bái phỏng Chuyển Vận sứ đại nhân."

Lập tức, Trương Tuần phủ kể lại những chuyện mình biết cho Chuyển Vận sứ nghe, sau khi hắn nghe xong mặt đã trắng bệch không còn giọt máu, đặt mông ngồi bệt xuống ghế, lẩm bẩm nói: "Lần này phải làm thế nào cho phải, phải làm thế nào cho phải đây..."

Chậc chậc, tâm tính cũng quá kém rồi, so với những quan viên mình gặp ở kinh thành, vị Chuyển Vận sứ quả thực chỉ là gà non.... Hứa Thất An vừa đánh giá trong lòng, vừa quan sát vẻ mặt của Chuyển Vận sứ, từ những động tác rất nhỏ.

Trương Tuần phủ trầm giọng nói: "Chuyển Vận sứ đại nhân, bản quan hỏi ngươi, vụ án này ngươi có tham gia hay không?"

Chuyển Vận sứ vội vàng lắc đầu, cố gắng giải thích: "Bản quan không hề liên quan, Tuần phủ đại nhân..."

Trương Tuần phủ không quan tâm, quay đầu nhìn về phía đám người thuật sĩ áo trắng, vài vị thuật sĩ áo trắng hơi hơi vuốt cằm, ý bảo hắn không nói sai.