Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 198: Sợ hãi (2)




Lúc này, một đám thị vệ rốt cuộc đuổi tới, hợp lực kéo một tấm lưới màu vàng nhạt.

Xoẹt!

Lưới lớn tỏa ra, giăng kín thân thể dài ba mét của dị thú.

Đát đát đát.... Nguyên Cảnh Đế cưỡi ngựa lại đây, cẩn thận nhìn Lâm An công chúa, thấy nhị công chúa quả thật không có vấn đề gì, liền nhẹ nhàng thở ra.

"Phụ hoàng...." Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm An cong lên, chạy chậm đến bên ngựa, tủi thân cầm lúc lắc tay áo Nguyên Cảnh Đế.

Nguyên Cảnh Đế dịu dàng an ủi nàng vài câu.

Tiếp theo, Hoàng đế tuổi hơn năm mươi, tóc vẫn đen kịt nhìn kỹ trên dưới Hứa Thất An một lần.

"Ty chức ra mắt bệ hạ." Hứa Thất An khom người ôm quyền.

Đại Phụng triều có một chỗ tốt, trừ một ít trường hợp đặc thù, bình thường gặp Hoàng đế chỉ cần cúi chào, không cần quỳ lạy.

Nguyên Cảnh Đế hơi vuốt cằm: "Làm tốt lắm, ngươi tên gì?"

"Bẩm bệ hạ, ty chức là Hứa Thất An."

Nguyên Cảnh Đế sửng sốt một chút, lại nhìn kỹ, có chút bất ngờ: "Ngươi chính là Hứa Thất An?"

"Vâng!" Hứa Thất An nói xong, nhìn ra Nguyên Cảnh Đế đang nghi hoặc, giải thích: "Ty chức tra án gặp một ít nan đề, cố ý vào thành thỉnh giáo Trưởng công chúa điện hạ."

Nguyên Cảnh Đế không truy hỏi, chỉ là gật gật đầu, ánh mắt dừng ở thanh đao trong tay Hứa Thất An, "Đưa đao cho trẫm nhìn xem."

Hứa Thất An hai tay dâng lên hắc kim trường đao.

Thị vệ tiến lên tiếp nhận, giao cho Nguyên Cảnh Đế, hắn tán thưởng một câu: "Đao tốt!"

Ngụy Uyên đi tới, cười nói: "Là Giám Chính tặng."

Giám Chính? Nguyên Cảnh Đế nhíu mày, không rõ ràng vì sao Giám Chính lại tặng bảo đao cho một tiểu Đồng la.

"Bệ hạ, Hứa Thất An tinh thông luyện kim thuật, có giao tình không tệ với thuật sĩ Ti Thiên Giám. Vi thần còn thấy hắn từng giản bài cho thuật sư luyện kim nghe." Ngụy Uyên dùng giọng điệu tùy ý nói.

Hứa Thất An thấy trong mắt Nguyên Cảnh Đế hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu lại, Hoàng đế cười nói: "Trẫm nhớ ra rồi, trong án bạc thuế ngươi đã bày ra tài nghệ luyện kim thuật."

Nguyên Cảnh Đế giao đao cho thị vệ, để hắn trả lại cho Hứa Thất An.

Ngụy Uyên làm vậy là vì giúp mình đắp nặn hình tượng đa tài, gia tăng sức nặng cho thân phận mình.... Ngụy Uyên gì nữa, phải gọi là Ngụy ba ba! Hứa Thất An hơi cảm động trong lòng.

Lâm An công chúa lắc lắc ống tay áo Hoàng đế, dịu dàng nói: "Phụ hoàng, Hứa Thất An đã cứu ta, ngươi phải thưởng hắn."

"Đúng là nên thưởng." Nguyên Cảnh Đế vuốt cằm, nhìn Hứa Thất An, cất cao giọng nói: "Đả Canh Nhân Hứa Thất An có công cứu Lâm An công chúa, thưởng ngàn lượng hoàng kim, năm trăm xấp tơ lụa Lăng La loại tốt."

"Phụ hoàng!" Lâm An công chúa chỉ vào Hứa Thất An nói: "Hắn vừa rồi cứu mạng nhi thần, nhi thần nợ hắn một mạng. Nhi thần muốn ngươi miễn tử tội cho hắn."

Nguyên Cảnh Đế nhất thời lộ ra ánh mắt lợi hại nhìn về phía Hứa Thất An, thấy bộ dáng hắn biết vâng lời lại ngoan ngoãn, Nguyên Cảnh Đế thu lại vài phần sắc nhọn trong mắt, lắc đầu nói: "Trẫm đã cho hắn cơ hội lập công chuộc tội, phá án Tang Bạc tự nhiên sẽ miễn tội chết, nhưng miệng vàng lời ngọc, nói ra không thể sửa đổi."

Lâm An không phục, hét lên: "Vậy nếu hắn không thể phá án thì chỉ còn đường chết sao, ngươi thưởng hắn ngàn lượng vàng có tác dụng gì."

Nguyên Cảnh Đế bất đắc dĩ nói: "Đến lúc đó trẫm sẽ xem xét xử lý."

Hắn vốn không muốn nói những lời này trước mặt Hứa Thất An, kẻo tên này không còn sợ hãi, làm chậm tốc độ tra án.

Vì thế bổ sung: "Kỳ hạn vẫn như cũ là nửa tháng, ngươi có thể phá án, trẫm tự nhiên miễn tử tội, nếu không thành, cho dù có Lâm An cầu tình, trẫm không giết ngươi, cũng phải lưu đày ngươi tới biên cương. Biết chưa?"

"Tạ bệ hạ!" Hứa Thất An lớn tiếng nói, hắn thấy Lâm An công chúa cười cười vênh mặt lên với mình, nụ cười tươi như hoa.

Phần đầu tư này lời to, cho dù cuối cùng không thể tra ra chủ nhân sau màn án Tang Bạc, mình cũng không phải tử, nhiều lắm là bị lưu đày, hắc hắc, loại việc nhỏ lưu đày này, có Ngụy Uyên, Lâm An và Hoài Khánh, gia nô ba họ như mình hoàn toàn không cần lo lắng.

Nguyên Cảnh Đế nhìn Linh long đã an phận thủ thường, không chút sợ hãi, cơn tức giận nổi lên, quát lớn: "Mang súc sinh này về trong hồ cho ta."

Linh long nhìn Nguyên Cảnh Đế, móng vuốt chuyển động, hung hăng phì mũi với Nguyên Cảnh Đế.

"Đi, tự ngươi trở về đi." Nguyên Cảnh Đế mắng.

Đám thị vệ thu lại cái lưới, Linh long quả nhiên lộ vẻ thảnh thơi tự về.

Nguyên Cảnh Đế trấn an nhị công chúa, sau đó thúc ngựa đi theo phía sau Linh long.

Hứa Thất An lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Nguyên Cảnh Đế.

Vừa rồi lúc Lâm An công chúa cầu tình, ánh mắt của hắn lúc nhìn mình rất sắc bén... Cho rằng mình đã mê hoặc, dụ dỗ Lâm An nói vậy sao?

Lời đồn không sai, Nguyên Cảnh Đế quả thật là một người đàn ông có d,ục vọng chiếm hữu rất mạnh.... Cũng phải, Hoàng đế khát vọng trường sinh, cũng đều có khát vọng mãnh liệt với quyền lực.

Thực mệt mỏi.... Ở trước mặt cao thủ quyền mưu bậc này, mình hoàn toàn không dám làm nhiều động tác nhỏ, có khả năng một ánh mắt, một vẻ mặt biến hóa, cũng khiến người ta đoán ra suy nghĩ trong lòng..... Ừm, hành động lúc này của mình không tệ, vẻ mặt kinh sợ bi phẫn làm rất chuẩn mực.

...

Bên hồ, trên đài cao.

Nguyên Cảnh Đế đứng bên bờ, thấp giọng nói chuyện, Linh long nhô lên cái đầu từ mặt nước, ở bên cạnh đài cao.

Một người một thú ô ô a a hồi lâu, Nguyên Cảnh Đế tức giận phất tay áo rời khỏi.

Ngụy Uyên theo sau Nguyên Cảnh Đế, thấy sắc mặt hắn âm trầm, trấn an một câu: "Bệ hạ cần gì tức giận với một con thú vô tri."

"Hừ, con chó này ngày càng không thèm để ta vào mắt." Nguyên Cảnh Đế còn chưa hết cơn giận, "Trẫm nói chuyện với nó, vậy mà nó dám phớt lờ."

Tự nhiên sẽ không hỏi ra nguyên nhân vì sao Linh long đột nhiên phát cuồng.

"Linh long sẽ không vô duyên vô cớ phát cuồng, Ngụy Uyên, truyền ý chỉ của trẫm, tăng mạnh lực lượng phòng bị hoàng thành. Sau Tiêu cấm không thể cho bất luận kẻ nào ra vào hoàng thành."

Ngụy Uyên gật đầu nhận lệnh.

Nguyên Cảnh Đế im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Lúc nãy sao súc sinh kia đột nhiên im lặng lại?"

Ngụy Uyên lắc đầu: "Có thể là đã phát tiết hết giận dữ rồi."

Trong lòng hắn mơ hồ có suy đoán, chỉ là quá mức hoang đường.

Hứa Thất An?

Nếu nói lần trước Linh Long không chút dấu hiệu đột nhiên phát cuồng, bên cạnh Hoài Khánh có Hứa Thất An, vậy lần này, Hứa Thất An không ở bên cạnh

Linh Long phát cuồng có nguyên nhân khác, nhưng nhiều thị vệ như vậy cũng không khống chế được nó, đến trước mặt Hứa Thất An lại biến thành hiền lành.

Nghi hoặc này xuất hiện trong đầu Ngụy Uyên, rất nhanh đã bị bác bỏ.

Hắn đã tra bối cảnh của Hứa Thất An, lý lịch trong sạch, bình thường không có gì lạ. Không thể nào liên quan gì tới Linh Long. Lúc này, một đám thị vệ rốt cuộc đuổi tới, hợp lực kéo một tấm lưới màu vàng nhạt.

Xoẹt!

Lưới lớn tỏa ra, giăng kín thân thể dài ba mét của dị thú.

Đát đát đát.... Nguyên Cảnh Đế cưỡi ngựa lại đây, cẩn thận nhìn Lâm An công chúa, thấy nhị công chúa quả thật không có vấn đề gì, liền nhẹ nhàng thở ra.

"Phụ hoàng...." Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm An cong lên, chạy chậm đến bên ngựa, tủi thân cầm lúc lắc tay áo Nguyên Cảnh Đế.

Nguyên Cảnh Đế dịu dàng an ủi nàng vài câu.

Tiếp theo, Hoàng đế tuổi hơn năm mươi, tóc vẫn đen kịt nhìn kỹ trên dưới Hứa Thất An một lần.

"Ty chức ra mắt bệ hạ." Hứa Thất An khom người ôm quyền.

Đại Phụng triều có một chỗ tốt, trừ một ít trường hợp đặc thù, bình thường gặp Hoàng đế chỉ cần cúi chào, không cần quỳ lạy.

Nguyên Cảnh Đế hơi vuốt cằm: "Làm tốt lắm, ngươi tên gì?"

"Bẩm bệ hạ, ty chức là Hứa Thất An."

Nguyên Cảnh Đế sửng sốt một chút, lại nhìn kỹ, có chút bất ngờ: "Ngươi chính là Hứa Thất An?"

"Vâng!" Hứa Thất An nói xong, nhìn ra Nguyên Cảnh Đế đang nghi hoặc, giải thích: "Ty chức tra án gặp một ít nan đề, cố ý vào thành thỉnh giáo Trưởng công chúa điện hạ."

Nguyên Cảnh Đế không truy hỏi, chỉ là gật gật đầu, ánh mắt dừng ở thanh đao trong tay Hứa Thất An, "Đưa đao cho trẫm nhìn xem."

Hứa Thất An hai tay dâng lên hắc kim trường đao.

Thị vệ tiến lên tiếp nhận, giao cho Nguyên Cảnh Đế, hắn tán thưởng một câu: "Đao tốt!"

Ngụy Uyên đi tới, cười nói: "Là Giám Chính tặng."

Giám Chính? Nguyên Cảnh Đế nhíu mày, không rõ ràng vì sao Giám Chính lại tặng bảo đao cho một tiểu Đồng la.

"Bệ hạ, Hứa Thất An tinh thông luyện kim thuật, có giao tình không tệ với thuật sĩ Ti Thiên Giám. Vi thần còn thấy hắn từng giản bài cho thuật sư luyện kim nghe." Ngụy Uyên dùng giọng điệu tùy ý nói.

Hứa Thất An thấy trong mắt Nguyên Cảnh Đế hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu lại, Hoàng đế cười nói: "Trẫm nhớ ra rồi, trong án bạc thuế ngươi đã bày ra tài nghệ luyện kim thuật."

Nguyên Cảnh Đế giao đao cho thị vệ, để hắn trả lại cho Hứa Thất An.

Ngụy Uyên làm vậy là vì giúp mình đắp nặn hình tượng đa tài, gia tăng sức nặng cho thân phận mình.... Ngụy Uyên gì nữa, phải gọi là Ngụy ba ba! Hứa Thất An hơi cảm động trong lòng.

Lâm An công chúa lắc lắc ống tay áo Hoàng đế, dịu dàng nói: "Phụ hoàng, Hứa Thất An đã cứu ta, ngươi phải thưởng hắn."

"Đúng là nên thưởng." Nguyên Cảnh Đế vuốt cằm, nhìn Hứa Thất An, cất cao giọng nói: "Đả Canh Nhân Hứa Thất An có công cứu Lâm An công chúa, thưởng ngàn lượng hoàng kim, năm trăm xấp tơ lụa Lăng La loại tốt."

"Phụ hoàng!" Lâm An công chúa chỉ vào Hứa Thất An nói: "Hắn vừa rồi cứu mạng nhi thần, nhi thần nợ hắn một mạng. Nhi thần muốn ngươi miễn tử tội cho hắn."

Nguyên Cảnh Đế nhất thời lộ ra ánh mắt lợi hại nhìn về phía Hứa Thất An, thấy bộ dáng hắn biết vâng lời lại ngoan ngoãn, Nguyên Cảnh Đế thu lại vài phần sắc nhọn trong mắt, lắc đầu nói: "Trẫm đã cho hắn cơ hội lập công chuộc tội, phá án Tang Bạc tự nhiên sẽ miễn tội chết, nhưng miệng vàng lời ngọc, nói ra không thể sửa đổi."

Lâm An không phục, hét lên: "Vậy nếu hắn không thể phá án thì chỉ còn đường chết sao, ngươi thưởng hắn ngàn lượng vàng có tác dụng gì."

Nguyên Cảnh Đế bất đắc dĩ nói: "Đến lúc đó trẫm sẽ xem xét xử lý."

Hắn vốn không muốn nói những lời này trước mặt Hứa Thất An, kẻo tên này không còn sợ hãi, làm chậm tốc độ tra án.

Vì thế bổ sung: "Kỳ hạn vẫn như cũ là nửa tháng, ngươi có thể phá án, trẫm tự nhiên miễn tử tội, nếu không thành, cho dù có Lâm An cầu tình, trẫm không giết ngươi, cũng phải lưu đày ngươi tới biên cương. Biết chưa?"

"Tạ bệ hạ!" Hứa Thất An lớn tiếng nói, hắn thấy Lâm An công chúa cười cười vênh mặt lên với mình, nụ cười tươi như hoa.

Phần đầu tư này lời to, cho dù cuối cùng không thể tra ra chủ nhân sau màn án Tang Bạc, mình cũng không phải tử, nhiều lắm là bị lưu đày, hắc hắc, loại việc nhỏ lưu đày này, có Ngụy Uyên, Lâm An và Hoài Khánh, gia nô ba họ như mình hoàn toàn không cần lo lắng.

Nguyên Cảnh Đế nhìn Linh long đã an phận thủ thường, không chút sợ hãi, cơn tức giận nổi lên, quát lớn: "Mang súc sinh này về trong hồ cho ta."

Linh long nhìn Nguyên Cảnh Đế, móng vuốt chuyển động, hung hăng phì mũi với Nguyên Cảnh Đế.

"Đi, tự ngươi trở về đi." Nguyên Cảnh Đế mắng.

Đám thị vệ thu lại cái lưới, Linh long quả nhiên lộ vẻ thảnh thơi tự về.

Nguyên Cảnh Đế trấn an nhị công chúa, sau đó thúc ngựa đi theo phía sau Linh long.

Hứa Thất An lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Nguyên Cảnh Đế.

Vừa rồi lúc Lâm An công chúa cầu tình, ánh mắt của hắn lúc nhìn mình rất sắc bén... Cho rằng mình đã mê hoặc, dụ dỗ Lâm An nói vậy sao?

Lời đồn không sai, Nguyên Cảnh Đế quả thật là một người đàn ông có d,ục vọng chiếm hữu rất mạnh.... Cũng phải, Hoàng đế khát vọng trường sinh, cũng đều có khát vọng mãnh liệt với quyền lực.

Thực mệt mỏi.... Ở trước mặt cao thủ quyền mưu bậc này, mình hoàn toàn không dám làm nhiều động tác nhỏ, có khả năng một ánh mắt, một vẻ mặt biến hóa, cũng khiến người ta đoán ra suy nghĩ trong lòng..... Ừm, hành động lúc này của mình không tệ, vẻ mặt kinh sợ bi phẫn làm rất chuẩn mực.

...

Bên hồ, trên đài cao.

Nguyên Cảnh Đế đứng bên bờ, thấp giọng nói chuyện, Linh long nhô lên cái đầu từ mặt nước, ở bên cạnh đài cao.

Một người một thú ô ô a a hồi lâu, Nguyên Cảnh Đế tức giận phất tay áo rời khỏi.

Ngụy Uyên theo sau Nguyên Cảnh Đế, thấy sắc mặt hắn âm trầm, trấn an một câu: "Bệ hạ cần gì tức giận với một con thú vô tri."

"Hừ, con chó này ngày càng không thèm để ta vào mắt." Nguyên Cảnh Đế còn chưa hết cơn giận, "Trẫm nói chuyện với nó, vậy mà nó dám phớt lờ."

Tự nhiên sẽ không hỏi ra nguyên nhân vì sao Linh long đột nhiên phát cuồng.

"Linh long sẽ không vô duyên vô cớ phát cuồng, Ngụy Uyên, truyền ý chỉ của trẫm, tăng mạnh lực lượng phòng bị hoàng thành. Sau Tiêu cấm không thể cho bất luận kẻ nào ra vào hoàng thành."

Ngụy Uyên gật đầu nhận lệnh.

Nguyên Cảnh Đế im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Lúc nãy sao súc sinh kia đột nhiên im lặng lại?"

Ngụy Uyên lắc đầu: "Có thể là đã phát tiết hết giận dữ rồi."

Trong lòng hắn mơ hồ có suy đoán, chỉ là quá mức hoang đường.

Hứa Thất An?

Nếu nói lần trước Linh Long không chút dấu hiệu đột nhiên phát cuồng, bên cạnh Hoài Khánh có Hứa Thất An, vậy lần này, Hứa Thất An không ở bên cạnh

Linh Long phát cuồng có nguyên nhân khác, nhưng nhiều thị vệ như vậy cũng không khống chế được nó, đến trước mặt Hứa Thất An lại biến thành hiền lành.

Nghi hoặc này xuất hiện trong đầu Ngụy Uyên, rất nhanh đã bị bác bỏ.

Hắn đã tra bối cảnh của Hứa Thất An, lý lịch trong sạch, bình thường không có gì lạ. Không thể nào liên quan gì tới Linh Long.