Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1950: Việc lớn (2)




Trong biển cả tối đen vô biên, mấy bóng người tay cầm xiên thép, đong đưa cái đuôi thon dài, ở trong biển sâu nhanh nhẹn lặn đi.

Tứ chi của bọn họ tựa như mái chèo, cái đuôi và xương sống hình thành một “đường” gấp khúc, bổ ra nước biển, trong khi bơi kèm theo bọt khí dày đặc.

Trừ kết cấu thân thể thích hợp bơi trong nước, bọn họ còn trời sinh có năng lực điều khiển nước, nhỏ đến mượn dùng dòng nước tăng lên tốc độ, lớn đến nhấc lên sóng gió sóng thần bao phủ kẻ địch.

“Tiều” là đội trưởng thủ vệ quân long nhân, dưới trướng thống lĩnh mười hai chiến sĩ Long bộ lạc, hắn vừa bơi, vừa nói:

“Chú ý, căn cứ Loan tộc cung cấp tình báo, kẻ sa đọa kia ngay tại phụ cận, chúng ta có một huynh đệ chết thảm trong tay kẻ sa đọa. Kẻ sa đọa có được năng lực thuấn di tạm thời, phải đề phòng hắn đánh lén.”

Tiếng của hắn thông qua nước biển cái môi giới này, rõ ràng truyền vào trong tai mười hai chiến sĩ Long bộ lạc phía sau.

Khiến thanh âm thuận lợi truyền bá ở trong nước biển, mà không mất đi, cũng là một loại năng lực điều khiển nước của long nhân.

Mười hai vị long nhân nghe vậy, nhịn không được nắm chặt xiên thép trong tay.

Bọn họ lần này ra trận, là vì săn bắn một đồng tộc sa đọa, kẻ sa đọa kia ở quần đảo A Nhĩ Tô giết chóc khắp nơi, quấy động sinh linh trên đảo hoảng sợ.

Mà kẻ sa đọa giống hắn, còn có không ít.

Vì thanh trừ những kẻ sa đọa này, sáu bộ tộc lớn thương vong thê thảm nặng nề.

“Tiều” thân hình khôi ngô cường tráng, hình thể so với cấp dưới phía sau phải lớn hơn một vòng, nhưng cho dù là hắn, cũng không tự tin có thể tránh né kẻ sa đọa tập kích.

“Các huynh đệ, chúng ta là hậu duệ của ‘Long’, là chiến sĩ anh dũng trong bộ tộc, thủ hộ quần đảo A Nhĩ Tô, thủ hộ quê hương, là sứ mệnh của chúng ta, là sứ mệnh tổ tiên đời đời truyền thừa cho chúng ta.

“Tổ tiên chúng ta thủ hộ quần đảo, vậy mới có quê hương chúng ta sinh sống sinh sản. Mà hôm nay, chúng ta cũng nên vì con cháu, thủ hộ quê nhà.”

Khuôn mặt rồng của “Tiều” lộ ra biểu cảm thấy chết không sờn.

Các hậu duệ thần ma của quần đảo A Nhĩ Tô không như địa phương khác, bọn họ chẳng những sùng bái cường giả, càng sùng bái cường giả cao thượng.

Bởi vậy mỗi một vị đội trưởng, không những là kẻ mạnh nhất trong đội ngũ, còn phải là người phẩm tính cao thượng nhất.

Khi văn minh phát triển đến trình độ nhất định, cá thể sẽ từ phục tùng lực lượng, sửa thành phục tùng phẩm đức.

Đây là nguyên nhân vì sao nói, lấy sức mạnh làm người ta phục là nhất thời, lấy đức thu phục người ta mới có thể lâu dài.

Hậu duệ thần ma quần đảo A Nhĩ Tô đã phát triển ra “quan điểm phẩm đức”.

Hết sức chăm chú tuần tra hồi lâu, đội ngũ này mãi chưa gặp được kẻ sa đọa.

Đã rời khỏi mảnh hải vực này rồi? “Tiều” đoán, đồng thời thở phào một hơi.

Có thể không chạm trán kẻ sa đọa, tự nhiên là tốt nhất.

Đúng lúc này, một long nhân phía sau kêu lên:

“Đội trưởng, nhìn bên trên.”

Trong lòng “Tiều” run lên, bị dọa giật mình, không kịp răn dạy thủ hạ, theo động tác tay của y ngẩng đầu nhìn, ánh mặt trời đâm vào trong nước biển, ánh sóng dập dờn, mặt biển có một cái bóng nhanh chóng di chuyển.

Thuyền?

Các long nhân không xa lạ đối với thuyền, bởi vì một ít hậu duệ thần ma nhỏ yếu, không giỏi dưới nước, cũng sẽ chế tạo thuyền vượt biển.

Ví dụ như hậu duệ đại địa chi vương ‘Bì mẫu’ trong sáu bộ tộc lớn của quần đảo A Nhĩ Tô, tộc nhân bình thường bộ tộc này gần như sẽ không ra biển, trừ phi có dụng cụ chở đủ lớn, nếu không sẽ chết đuối ở dưới biển.

“Đi lên xem!”

Thân là đội trưởng “Tiều” đi trước làm gương nổi lên, mười hai long vệ phía sau gắt gao đi theo.

Cần dựa vào thuyền vượt biển, vậy nói lên không sở trường thủy tính, long nhân có ưu thế trời sinh, cho nên rất tự tin.

Với lại, vừa vặn có thể hướng người vượt biển hỏi tình huống một chút.

Trong tiếng “Ào”, bọt sóng lần lượt phá vỡ mặt nước, đội trưởng “Tiều” cùng mười hai long nhân tuần tra vệ đứng ở mặt biển, như giẫm trên đất bằng, đánh giá nhân vật trên thuyền.

Bọn họ trước hết chú ý tới là hồ ly tinh yêu mị cùng giao nhân nữ vương thanh thuần dịu dàng, nhưng còn chưa kịp thưởng thức hai vị giống cái xinh đẹp, sức chú ý liền chợt bị giống đực đầu thuyền hấp dẫn.

Đây là giống đực tộc đàn nào... Các long nhân tò mò lại kinh ngạc đánh giá Hứa Thất An.

Quần đảo A Nhĩ Tô cách Cửu Châu đại lục mấy vạn dặm, Nhân tộc gần như sẽ không đến nơi đây, hậu duệ thần ma trên đảo lại càng sẽ không vượt muôn trùng dương hướng tới Cửu Châu đại lục.

Bởi vậy bọn họ chưa bao giờ thấy bộ dáng Nhân tộc.

Sinh vật giống đực ở đầu thuyền, không giống với giống đực trong ấn tượng của bọn họ, chỉnh thể càng phối hợp càng thêm đẹp mắt, nhưng cũng càng thêm “nhu nhược”, bởi vì hắn không có vảy tượng trưng phòng ngự, cơ bắp khoa trương, bộ vị bén nhọn đảm đương vũ khí.

Khi các long nhân đánh giá ba người, Hứa Thất An cũng đang đánh giá long nhân.

Không có khát máu điên cuồng, có thần trí vẫn ổn cả... Tình huống quần đảo A Nhĩ Tô khác với ta đoán trước? Hứa Thất An trầm ngâm sờ sờ cằm.

Ở trong phán đoán của hắn, quần đảo A Nhĩ Tô hẳn là lâm vào trong nước sôi lửa bỏng.

Thậm chí đã diệt đảo.

Lúc này, các long nhân rốt cuộc chú ý tới cái xác long nhân kia trên sàn thuyền.

Kẻ sa đọa... Con ngươi dựng thẳng giống loài rắn của bọn họ chợt co rút lại, hít thở cũng dồn dập thêm vài phần.

Các long nhân rất dễ dàng suy đoán tình huống sự việc, kẻ sa đọa khát máu điên cuồng gặp con thuyền, ở dưới xu thế bản năng giết chóc, ra tay với ba vị trên thuyền, không địch lại bị giết.

Khó trách chưa gặp được kẻ sa đọa, thì ra đã bị ba vị cường giả trên thuyền săn giết.

Trân Châu tới gần mép thuyền, nhìn các long nhân một cái, giọng dịu dàng nói:

“Ta là nữ vương giao nhân tộc.”

Nữ vương giao nhân tộc?!

Mười ba vị long nhân nhìn nhau, lấy thân phận cùng địa vị bọn họ, là không có tư cách gặp giao nhân nữ vương.

Bởi vậy không đánh giá chuẩn thân phận của bọn họ.

Trân Châu quay sang nhìn về phía Hứa Thất An, dùng ý niệm truyền:

“Bọn họ cũng không nhận ra ta.”

Thân phận quá cao có đôi khi cũng không tốt... Hứa Thất An phất tay áo, trượt ra một con rắn nhỏ màu đen.

Con rắn nhỏ màu đen uốn lượn trườn đi trên không trung, rít gào một tiếng “Gừ”, thân hình bành trướng, hóa thành một con giao long dài mấy chục trượng.

Khí tức Siêu Phàm nháy mắt lấp đầy mảnh hải vực này, uy áp đến từ sinh vật cấp cao khiến mười ba vị long nhân run rẩy cả người, mà trên thân rồng trải rộng hoa văn, bị Hứa Thất An lấy khí cơ che giấu, các long nhân không thể thấy.

Nếu không bọn họ sẽ ngất ngay tại chỗ, nếu nghiêm trọng, trực tiếp thần trí thác loạn. Trong biển cả tối đen vô biên, mấy bóng người tay cầm xiên thép, đong đưa cái đuôi thon dài, ở trong biển sâu nhanh nhẹn lặn đi.

Tứ chi của bọn họ tựa như mái chèo, cái đuôi và xương sống hình thành một “đường” gấp khúc, bổ ra nước biển, trong khi bơi kèm theo bọt khí dày đặc.

Trừ kết cấu thân thể thích hợp bơi trong nước, bọn họ còn trời sinh có năng lực điều khiển nước, nhỏ đến mượn dùng dòng nước tăng lên tốc độ, lớn đến nhấc lên sóng gió sóng thần bao phủ kẻ địch.

“Tiều” là đội trưởng thủ vệ quân long nhân, dưới trướng thống lĩnh mười hai chiến sĩ Long bộ lạc, hắn vừa bơi, vừa nói:

“Chú ý, căn cứ Loan tộc cung cấp tình báo, kẻ sa đọa kia ngay tại phụ cận, chúng ta có một huynh đệ chết thảm trong tay kẻ sa đọa. Kẻ sa đọa có được năng lực thuấn di tạm thời, phải đề phòng hắn đánh lén.”

Tiếng của hắn thông qua nước biển cái môi giới này, rõ ràng truyền vào trong tai mười hai chiến sĩ Long bộ lạc phía sau.

Khiến thanh âm thuận lợi truyền bá ở trong nước biển, mà không mất đi, cũng là một loại năng lực điều khiển nước của long nhân.

Mười hai vị long nhân nghe vậy, nhịn không được nắm chặt xiên thép trong tay.

Bọn họ lần này ra trận, là vì săn bắn một đồng tộc sa đọa, kẻ sa đọa kia ở quần đảo A Nhĩ Tô giết chóc khắp nơi, quấy động sinh linh trên đảo hoảng sợ.

Mà kẻ sa đọa giống hắn, còn có không ít.

Vì thanh trừ những kẻ sa đọa này, sáu bộ tộc lớn thương vong thê thảm nặng nề.

“Tiều” thân hình khôi ngô cường tráng, hình thể so với cấp dưới phía sau phải lớn hơn một vòng, nhưng cho dù là hắn, cũng không tự tin có thể tránh né kẻ sa đọa tập kích.

“Các huynh đệ, chúng ta là hậu duệ của ‘Long’, là chiến sĩ anh dũng trong bộ tộc, thủ hộ quần đảo A Nhĩ Tô, thủ hộ quê hương, là sứ mệnh của chúng ta, là sứ mệnh tổ tiên đời đời truyền thừa cho chúng ta.

“Tổ tiên chúng ta thủ hộ quần đảo, vậy mới có quê hương chúng ta sinh sống sinh sản. Mà hôm nay, chúng ta cũng nên vì con cháu, thủ hộ quê nhà.”

Khuôn mặt rồng của “Tiều” lộ ra biểu cảm thấy chết không sờn.

Các hậu duệ thần ma của quần đảo A Nhĩ Tô không như địa phương khác, bọn họ chẳng những sùng bái cường giả, càng sùng bái cường giả cao thượng.

Bởi vậy mỗi một vị đội trưởng, không những là kẻ mạnh nhất trong đội ngũ, còn phải là người phẩm tính cao thượng nhất.

Khi văn minh phát triển đến trình độ nhất định, cá thể sẽ từ phục tùng lực lượng, sửa thành phục tùng phẩm đức.

Đây là nguyên nhân vì sao nói, lấy sức mạnh làm người ta phục là nhất thời, lấy đức thu phục người ta mới có thể lâu dài.

Hậu duệ thần ma quần đảo A Nhĩ Tô đã phát triển ra “quan điểm phẩm đức”.

Hết sức chăm chú tuần tra hồi lâu, đội ngũ này mãi chưa gặp được kẻ sa đọa.

Đã rời khỏi mảnh hải vực này rồi? “Tiều” đoán, đồng thời thở phào một hơi.

Có thể không chạm trán kẻ sa đọa, tự nhiên là tốt nhất.

Đúng lúc này, một long nhân phía sau kêu lên:

“Đội trưởng, nhìn bên trên.”

Trong lòng “Tiều” run lên, bị dọa giật mình, không kịp răn dạy thủ hạ, theo động tác tay của y ngẩng đầu nhìn, ánh mặt trời đâm vào trong nước biển, ánh sóng dập dờn, mặt biển có một cái bóng nhanh chóng di chuyển.

Thuyền?

Các long nhân không xa lạ đối với thuyền, bởi vì một ít hậu duệ thần ma nhỏ yếu, không giỏi dưới nước, cũng sẽ chế tạo thuyền vượt biển.

Ví dụ như hậu duệ đại địa chi vương ‘Bì mẫu’ trong sáu bộ tộc lớn của quần đảo A Nhĩ Tô, tộc nhân bình thường bộ tộc này gần như sẽ không ra biển, trừ phi có dụng cụ chở đủ lớn, nếu không sẽ chết đuối ở dưới biển.

“Đi lên xem!”

Thân là đội trưởng “Tiều” đi trước làm gương nổi lên, mười hai long vệ phía sau gắt gao đi theo.

Cần dựa vào thuyền vượt biển, vậy nói lên không sở trường thủy tính, long nhân có ưu thế trời sinh, cho nên rất tự tin.

Với lại, vừa vặn có thể hướng người vượt biển hỏi tình huống một chút.

Trong tiếng “Ào”, bọt sóng lần lượt phá vỡ mặt nước, đội trưởng “Tiều” cùng mười hai long nhân tuần tra vệ đứng ở mặt biển, như giẫm trên đất bằng, đánh giá nhân vật trên thuyền.

Bọn họ trước hết chú ý tới là hồ ly tinh yêu mị cùng giao nhân nữ vương thanh thuần dịu dàng, nhưng còn chưa kịp thưởng thức hai vị giống cái xinh đẹp, sức chú ý liền chợt bị giống đực đầu thuyền hấp dẫn.

Đây là giống đực tộc đàn nào... Các long nhân tò mò lại kinh ngạc đánh giá Hứa Thất An.

Quần đảo A Nhĩ Tô cách Cửu Châu đại lục mấy vạn dặm, Nhân tộc gần như sẽ không đến nơi đây, hậu duệ thần ma trên đảo lại càng sẽ không vượt muôn trùng dương hướng tới Cửu Châu đại lục.

Bởi vậy bọn họ chưa bao giờ thấy bộ dáng Nhân tộc.

Sinh vật giống đực ở đầu thuyền, không giống với giống đực trong ấn tượng của bọn họ, chỉnh thể càng phối hợp càng thêm đẹp mắt, nhưng cũng càng thêm “nhu nhược”, bởi vì hắn không có vảy tượng trưng phòng ngự, cơ bắp khoa trương, bộ vị bén nhọn đảm đương vũ khí.

Khi các long nhân đánh giá ba người, Hứa Thất An cũng đang đánh giá long nhân.

Không có khát máu điên cuồng, có thần trí vẫn ổn cả... Tình huống quần đảo A Nhĩ Tô khác với ta đoán trước? Hứa Thất An trầm ngâm sờ sờ cằm.

Ở trong phán đoán của hắn, quần đảo A Nhĩ Tô hẳn là lâm vào trong nước sôi lửa bỏng.

Thậm chí đã diệt đảo.

Lúc này, các long nhân rốt cuộc chú ý tới cái xác long nhân kia trên sàn thuyền.

Kẻ sa đọa... Con ngươi dựng thẳng giống loài rắn của bọn họ chợt co rút lại, hít thở cũng dồn dập thêm vài phần.

Các long nhân rất dễ dàng suy đoán tình huống sự việc, kẻ sa đọa khát máu điên cuồng gặp con thuyền, ở dưới xu thế bản năng giết chóc, ra tay với ba vị trên thuyền, không địch lại bị giết.

Khó trách chưa gặp được kẻ sa đọa, thì ra đã bị ba vị cường giả trên thuyền săn giết.

Trân Châu tới gần mép thuyền, nhìn các long nhân một cái, giọng dịu dàng nói:

“Ta là nữ vương giao nhân tộc.”

Nữ vương giao nhân tộc?!

Mười ba vị long nhân nhìn nhau, lấy thân phận cùng địa vị bọn họ, là không có tư cách gặp giao nhân nữ vương.

Bởi vậy không đánh giá chuẩn thân phận của bọn họ.

Trân Châu quay sang nhìn về phía Hứa Thất An, dùng ý niệm truyền:

“Bọn họ cũng không nhận ra ta.”

Thân phận quá cao có đôi khi cũng không tốt... Hứa Thất An phất tay áo, trượt ra một con rắn nhỏ màu đen.

Con rắn nhỏ màu đen uốn lượn trườn đi trên không trung, rít gào một tiếng “Gừ”, thân hình bành trướng, hóa thành một con giao long dài mấy chục trượng.

Khí tức Siêu Phàm nháy mắt lấp đầy mảnh hải vực này, uy áp đến từ sinh vật cấp cao khiến mười ba vị long nhân run rẩy cả người, mà trên thân rồng trải rộng hoa văn, bị Hứa Thất An lấy khí cơ che giấu, các long nhân không thể thấy.

Nếu không bọn họ sẽ ngất ngay tại chỗ, nếu nghiêm trọng, trực tiếp thần trí thác loạn.