Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1797: Công thành (2)




Hắn vì trận công thành chiến này đã chuẩn bị hai mươi năm, các chi tiết đều cân nhắc vào, sao có thể bỏ sót đại trận phòng ngự kinh thành?

Trong những lá cờ nhỏ này khắc trận pháp khác nhau, mỗi một lá cờ, tượng trưng cho một chỗ sơ hở của đại trận phòng thành.

“Keng keng...”

Hai lá cờ nhỏ bắn nhanh ra, phần đuôi cán cờ bén nhọn, dễ dàng khảm vào tường thành.

Rắc! Tường thành chỗ tương ứng nứt nẻ, vết nứt lan tràn như mạng nhện.

Đại trận phòng hộ bao phủ ở đầu tường nháy mắt mỏng yếu đi vài phần.

Ông!

Trong không gian bên cạnh Hứa Bình Phong, một đạo đao khí mênh mông vặn vẹo không khí lao ra, nhanh như tia chớp mang hắn chém thành hai đoạn.

Bóng người áo trắng như ảo ảnh trong mơ, xuất hiện ở ngoài mười mấy trượng, một lần nữa vung ra hai lá cờ nhỏ.

Đốc đốc!

Trong tiếng đinh thép xuyên thủng thân tường, lá cờ nhỏ khảm vào gạch đá tường thành, chế tạo thân tường rạn nứt, phá hủy trận pháp khu vực tương ứng.

Đạo đao ý chém giết tất cả đó, đuổi không kịp thuật sĩ áo trắng có thể tùy ý truyền tống, lập tức thay đổi sách lược, chém về phía Vân Châu đại quân đông nghìn nghịt.

“Hừ!”

Trong xoang mũi Hứa Bình Phong vang lên tiếng hừ lạnh.

Khấu Dương Châu là bắt nạt Vân Châu quân không có đại trận thủ hộ, dưới tình huống bình thường, cường giả siêu phàm đều khá khắc chế, cực ít ra tay đối với sĩ tốt bình thường, đấu pháp lưỡng bại câu thương đối với ai cũng không có lợi.

Trừ phi đến bước đường cùng, một bên sắp chơi xong rồi, lúc này mới sẽ không để ý tất cả sát thương giáp sĩ bình thường.

Không đến thời điểm cuối cùng, mọi người đều cho rằng mình có thể thắng, không muốn dùng loại đấu pháp lưỡng bại câu thương này.

Mà bây giờ, kinh thành có đại trận phòng thành che chở, trước khi trận phá, đứng ở thế bất bại. Trái lại Vân Châu quân, trụi lủi cái gì cũng không có.

Điều này làm Khấu Dương Châu chưa tới bước đường cùng, đã có tự tin đấu pháp “lưỡng bại câu thương”.

Hứa Bình Phong quyết đoán bỏ qua phá trận, truyền tống quay về Vân Châu quân trận, che ở phía trước đao khí, một tay giơ ngang, lòng bàn tay hướng ra ngoài, khởi động từng phòng ngự trận thổ hệ xám xịt, ở lúc đao khí chém vỡ những tầng trận pháp, một tay khác nâng lên, nhẹ nhàng lau một cái.

Đao khí đáng sợ vặn vẹo không khí như là mất đi chống đỡ, chậm rãi “tắt”.

Vừa rồi trong nháy mắt đó, Hứa Bình Phong che chắn “đao khí”, khiến Khấu Dương Châu có nháy mắt quên mình thi triển đao ý, mà đao khí không có thực thể, là ý chí chủ nhân ngưng tụ, khi Khấu Dương Châu quên nó, tự nhiên vô lực duy trì.

Dưới đám đông người xem, thuật che chắn thiên cơ vừa có hiệu lực, sẽ lập tức mất đi hiệu lực, nhưng che chắn trong nháy mắt này, nhằm vào đao ý không có thực thể là đủ.

Sau khi hóa giải đao ý của nhị phẩm võ phu, Hứa Bình Phong bấm tay liên tục búng, khiến lá cờ nhỏ bắn nhanh ra, ùn ùn biến mất, một giây sau, chúng nó xuất hiện ở vách tường, đóng đinh vào thân tường, phá giải trận pháp khu vực tương ứng.

Hắn mang truyền tống thuật chơi nở hoa rồi.

Võ phu thô bỉ chỉ biết cậy mạnh phá hoại sao có khả năng ngăn cản hắn phá giải trận pháp.

Trong tiếng “đốc đốc đốc”, trận pháp bao phủ kinh thành không thể duy trì nữa, ầm ầm sụp đổ.

Thân hình Hứa Bình Phong xuất hiện ở trời cao, ngón cái cùng ngón trỏ hai tay đặt vào nhau, mang tường thành phía dưới nhét vào trong đó.

Mười hai vòng tròn trận pháp lửa tầng tầng lớp lớp, chồng chất lẫn nhau, hỏa linh chi lực điên cuồng hội tụ.

Ông!

Sóng khí chấn động, cột lửa chói mắt từ trên trời giáng xuống, như muốn mang sĩ tốt Đại Phụng đầu tường đốt thành tro.

Hai tay Tôn Huyền Cơ hướng lên trời dựng lên mười hai vòng trận pháp xám xịt, đầu tường dưới chân nhanh chóng hóa cát, một làn sóng đất bay ngược lên không trung, vừa vặn đập trúng cột lửa giáng xuống.

Thổ khắc hỏa!

Nhị đệ tử cùng tam đệ tử Ti Thiên Giám dẫn đầu hoàn thành một lần đối chọi.

Thùng thùng thùng!

Tiếng trống nổi lên, Vân Châu quân khiêng khí giới công thành, khởi xướng xung phong, vừa tới gần tường thành, đột nhiên phát hiện sát cơ, tiếng nổ không dứt bên tai, binh lính đang chạy như điên còn chưa rõ đã xảy ra cái gì, thân thể đã bị nổ tung thành nhiều mảnh, trời đất xoay chuyển.

Binh lính bên cạnh có kẻ may mắn chưa chết, cũng bị vụ nổ dưới lòng đất b ắn ra photpho trắng dính vào, nhất thời lửa cháy hừng hực, dập như thế nào cũng không tắt, bị thiêu sống thành bộ xương.

Địa lôi của Tống Khanh cho sĩ tốt công thành đả kích thê thảm đau đớn.

...

Vân Châu, thành Tiềm Long.

Máu tươi nhuộm đỏ áo giáp, Nam Cung Thiến Nhu xách chiến đao, đứng ở đỉnh núi, quan sát thành trì dâng lên khói thuốc súng, khí chất âm nhu, hắn hiếm thấy có thêm vài phần thiết huyết oai hùng.

Chung quanh đều là bóng người chạy tán loạn, dân chúng thét chói tai chạy trối chết, hôm qua bọn họ còn có mộng đẹp quý dân kinh thành.

Hôm nay đã chịu khổ tàn sát, chết thảm dưới lưỡi đao kẻ địch.

Năm ngàn giáp sĩ trong thành Tiềm Long ở dưới cao thủ trong thành dẫn dắt, sau khi trải qua nửa canh giờ ác chiến, dần dần không địch lại, chuyển thành chiến đấu trên đường phố.

Đến lúc này, quân chủ lực đã bị trọng giáp binh của Đại Phụng tiêu diệt, chỉ còn mấy chi tàn quân đang lợi dụng địa hình dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.

Phía sau Nam Cung Thiến Nhu, là thi thể nằm ngổn ngang, đều mặc gọn gàng đẹp đẽ, bọn họ là nhất mạch hoàng tộc năm trăm năm trước, trải qua năm trăm năm sinh sản sinh lợi, nhân số nhất mạch này cực nhiều, riêng trong đại viện đỉnh núi, đã có mấy trăm tộc nhân họ Cơ.

Hắn không có ý giữ lại người sống, hạ đạt mệnh lệnh giết không tha.

Đây là Nam Cung Thiến Nhu để lại mặt mũi cho hoàng tộc, nếu không, nam đinh không nói đến, chỉ đám cành vàng lá ngọc mềm yếu kia, khó thoát khỏi kết cục trở thành đồ chơi.

Các giáp sĩ ở trong quân trấn hoang phế đợi năm tháng, ai cũng đói khát khó nhịn, nhìn thấy một con heo nái cũng cảm thấy mi thanh mục tú.

Lúc này, một vị tướng lĩnh áo giáp nhuốm máu sải bước chạy ra khỏi sân, tới phía sau Nam Cung Thiến Nhu, ôm quyền nói:

“Nam Cung kim la, các huynh đệ ở tầng hầm ngầm phát hiện hai nữ quyến.”

Nam Cung Thiến Nhu thản nhiên nói:

“Giết là được, không cần bẩm báo.”

Tên tướng lĩnh kia sắc mặt cổ quái, nói:

“Nàng, nàng tự xưng mẹ đẻ của Hứa Ngân la.”

Nghe vậy, Nam Cung Thiến Nhu nhướng mày. Hắn đã từ chỗ thị vệ trưởng của Hoài Khánh biết được thân thế Hứa Thất An.

Sau khi Hứa Bình Phong chính thức đi lên vũ đài, triều đình chư công đều nhớ lại nhân vật này, đương nhiên cũng đã biết quan hệ của hắn cùng Hứa Thất An.

Chuyện này ở cao tầng quan trường không phải bí mật, nhưng chư công xuất phát từ sự ăn ý giống nhau, phong tỏa tin tức, cấm bất luận kẻ nào truyền bá quan hệ của Hứa Thất An cùng Hứa Bình Phong. Hắn vì trận công thành chiến này đã chuẩn bị hai mươi năm, các chi tiết đều cân nhắc vào, sao có thể bỏ sót đại trận phòng ngự kinh thành?

Trong những lá cờ nhỏ này khắc trận pháp khác nhau, mỗi một lá cờ, tượng trưng cho một chỗ sơ hở của đại trận phòng thành.

“Keng keng...”

Hai lá cờ nhỏ bắn nhanh ra, phần đuôi cán cờ bén nhọn, dễ dàng khảm vào tường thành.

Rắc! Tường thành chỗ tương ứng nứt nẻ, vết nứt lan tràn như mạng nhện.

Đại trận phòng hộ bao phủ ở đầu tường nháy mắt mỏng yếu đi vài phần.

Ông!

Trong không gian bên cạnh Hứa Bình Phong, một đạo đao khí mênh mông vặn vẹo không khí lao ra, nhanh như tia chớp mang hắn chém thành hai đoạn.

Bóng người áo trắng như ảo ảnh trong mơ, xuất hiện ở ngoài mười mấy trượng, một lần nữa vung ra hai lá cờ nhỏ.

Đốc đốc!

Trong tiếng đinh thép xuyên thủng thân tường, lá cờ nhỏ khảm vào gạch đá tường thành, chế tạo thân tường rạn nứt, phá hủy trận pháp khu vực tương ứng.

Đạo đao ý chém giết tất cả đó, đuổi không kịp thuật sĩ áo trắng có thể tùy ý truyền tống, lập tức thay đổi sách lược, chém về phía Vân Châu đại quân đông nghìn nghịt.

“Hừ!”

Trong xoang mũi Hứa Bình Phong vang lên tiếng hừ lạnh.

Khấu Dương Châu là bắt nạt Vân Châu quân không có đại trận thủ hộ, dưới tình huống bình thường, cường giả siêu phàm đều khá khắc chế, cực ít ra tay đối với sĩ tốt bình thường, đấu pháp lưỡng bại câu thương đối với ai cũng không có lợi.

Trừ phi đến bước đường cùng, một bên sắp chơi xong rồi, lúc này mới sẽ không để ý tất cả sát thương giáp sĩ bình thường.

Không đến thời điểm cuối cùng, mọi người đều cho rằng mình có thể thắng, không muốn dùng loại đấu pháp lưỡng bại câu thương này.

Mà bây giờ, kinh thành có đại trận phòng thành che chở, trước khi trận phá, đứng ở thế bất bại. Trái lại Vân Châu quân, trụi lủi cái gì cũng không có.

Điều này làm Khấu Dương Châu chưa tới bước đường cùng, đã có tự tin đấu pháp “lưỡng bại câu thương”.

Hứa Bình Phong quyết đoán bỏ qua phá trận, truyền tống quay về Vân Châu quân trận, che ở phía trước đao khí, một tay giơ ngang, lòng bàn tay hướng ra ngoài, khởi động từng phòng ngự trận thổ hệ xám xịt, ở lúc đao khí chém vỡ những tầng trận pháp, một tay khác nâng lên, nhẹ nhàng lau một cái.

Đao khí đáng sợ vặn vẹo không khí như là mất đi chống đỡ, chậm rãi “tắt”.

Vừa rồi trong nháy mắt đó, Hứa Bình Phong che chắn “đao khí”, khiến Khấu Dương Châu có nháy mắt quên mình thi triển đao ý, mà đao khí không có thực thể, là ý chí chủ nhân ngưng tụ, khi Khấu Dương Châu quên nó, tự nhiên vô lực duy trì.

Dưới đám đông người xem, thuật che chắn thiên cơ vừa có hiệu lực, sẽ lập tức mất đi hiệu lực, nhưng che chắn trong nháy mắt này, nhằm vào đao ý không có thực thể là đủ.

Sau khi hóa giải đao ý của nhị phẩm võ phu, Hứa Bình Phong bấm tay liên tục búng, khiến lá cờ nhỏ bắn nhanh ra, ùn ùn biến mất, một giây sau, chúng nó xuất hiện ở vách tường, đóng đinh vào thân tường, phá giải trận pháp khu vực tương ứng.

Hắn mang truyền tống thuật chơi nở hoa rồi.

Võ phu thô bỉ chỉ biết cậy mạnh phá hoại sao có khả năng ngăn cản hắn phá giải trận pháp.

Trong tiếng “đốc đốc đốc”, trận pháp bao phủ kinh thành không thể duy trì nữa, ầm ầm sụp đổ.

Thân hình Hứa Bình Phong xuất hiện ở trời cao, ngón cái cùng ngón trỏ hai tay đặt vào nhau, mang tường thành phía dưới nhét vào trong đó.

Mười hai vòng tròn trận pháp lửa tầng tầng lớp lớp, chồng chất lẫn nhau, hỏa linh chi lực điên cuồng hội tụ.

Ông!

Sóng khí chấn động, cột lửa chói mắt từ trên trời giáng xuống, như muốn mang sĩ tốt Đại Phụng đầu tường đốt thành tro.

Hai tay Tôn Huyền Cơ hướng lên trời dựng lên mười hai vòng trận pháp xám xịt, đầu tường dưới chân nhanh chóng hóa cát, một làn sóng đất bay ngược lên không trung, vừa vặn đập trúng cột lửa giáng xuống.

Thổ khắc hỏa!

Nhị đệ tử cùng tam đệ tử Ti Thiên Giám dẫn đầu hoàn thành một lần đối chọi.

Thùng thùng thùng!

Tiếng trống nổi lên, Vân Châu quân khiêng khí giới công thành, khởi xướng xung phong, vừa tới gần tường thành, đột nhiên phát hiện sát cơ, tiếng nổ không dứt bên tai, binh lính đang chạy như điên còn chưa rõ đã xảy ra cái gì, thân thể đã bị nổ tung thành nhiều mảnh, trời đất xoay chuyển.

Binh lính bên cạnh có kẻ may mắn chưa chết, cũng bị vụ nổ dưới lòng đất b ắn ra photpho trắng dính vào, nhất thời lửa cháy hừng hực, dập như thế nào cũng không tắt, bị thiêu sống thành bộ xương.

Địa lôi của Tống Khanh cho sĩ tốt công thành đả kích thê thảm đau đớn.

...

Vân Châu, thành Tiềm Long.

Máu tươi nhuộm đỏ áo giáp, Nam Cung Thiến Nhu xách chiến đao, đứng ở đỉnh núi, quan sát thành trì dâng lên khói thuốc súng, khí chất âm nhu, hắn hiếm thấy có thêm vài phần thiết huyết oai hùng.

Chung quanh đều là bóng người chạy tán loạn, dân chúng thét chói tai chạy trối chết, hôm qua bọn họ còn có mộng đẹp quý dân kinh thành.

Hôm nay đã chịu khổ tàn sát, chết thảm dưới lưỡi đao kẻ địch.

Năm ngàn giáp sĩ trong thành Tiềm Long ở dưới cao thủ trong thành dẫn dắt, sau khi trải qua nửa canh giờ ác chiến, dần dần không địch lại, chuyển thành chiến đấu trên đường phố.

Đến lúc này, quân chủ lực đã bị trọng giáp binh của Đại Phụng tiêu diệt, chỉ còn mấy chi tàn quân đang lợi dụng địa hình dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.

Phía sau Nam Cung Thiến Nhu, là thi thể nằm ngổn ngang, đều mặc gọn gàng đẹp đẽ, bọn họ là nhất mạch hoàng tộc năm trăm năm trước, trải qua năm trăm năm sinh sản sinh lợi, nhân số nhất mạch này cực nhiều, riêng trong đại viện đỉnh núi, đã có mấy trăm tộc nhân họ Cơ.

Hắn không có ý giữ lại người sống, hạ đạt mệnh lệnh giết không tha.

Đây là Nam Cung Thiến Nhu để lại mặt mũi cho hoàng tộc, nếu không, nam đinh không nói đến, chỉ đám cành vàng lá ngọc mềm yếu kia, khó thoát khỏi kết cục trở thành đồ chơi.

Các giáp sĩ ở trong quân trấn hoang phế đợi năm tháng, ai cũng đói khát khó nhịn, nhìn thấy một con heo nái cũng cảm thấy mi thanh mục tú.

Lúc này, một vị tướng lĩnh áo giáp nhuốm máu sải bước chạy ra khỏi sân, tới phía sau Nam Cung Thiến Nhu, ôm quyền nói:

“Nam Cung kim la, các huynh đệ ở tầng hầm ngầm phát hiện hai nữ quyến.”

Nam Cung Thiến Nhu thản nhiên nói:

“Giết là được, không cần bẩm báo.”

Tên tướng lĩnh kia sắc mặt cổ quái, nói:

“Nàng, nàng tự xưng mẹ đẻ của Hứa Ngân la.”

Nghe vậy, Nam Cung Thiến Nhu nhướng mày. Hắn đã từ chỗ thị vệ trưởng của Hoài Khánh biết được thân thế Hứa Thất An.

Sau khi Hứa Bình Phong chính thức đi lên vũ đài, triều đình chư công đều nhớ lại nhân vật này, đương nhiên cũng đã biết quan hệ của hắn cùng Hứa Thất An.

Chuyện này ở cao tầng quan trường không phải bí mật, nhưng chư công xuất phát từ sự ăn ý giống nhau, phong tỏa tin tức, cấm bất luận kẻ nào truyền bá quan hệ của Hứa Thất An cùng Hứa Bình Phong.