Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1780: Lão bà thái hậu (1)




Nội sảnh, thái giám trung niên mặc áo mãng bào, đợi sau khi mọi người tề tụ, nhìn quanh một vòng, trầm giọng nói:

“Dương công thương thế ra sao?”

Lý Mộ Bạch vị trí đầu tiên bên trái thản nhiên nói:

“Mạng là giữ được, chỉ là vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, về phần khi nào tỉnh lại, cũng còn chưa biết.”

Chưởng ấn thái giám nhíu mày, nhìn về phía bóng người áo trắng ở bên, đưa lưng về phía mọi người:

“Ngay cả Dương Thiên Huyễn ngươi cũng không cứu được?”

Bóng người áo trắng đưa lưng về chúng sinh đó nâng cằm lên, kiêu căng nói:

“Nếu không có Dương mỗ tay mời trăng sáng hái sao trời ở đây, Dương Cung đã chết theo thành.”

Chưởng ấn thái giám môi giật giật, từ bỏ ý định nói chuyện với Dương Thiên Huyễn, thu hồi ánh mắt, tiếp tục hỏi:

“Diêu Hồng đâu?”

Mọi người nhìn về phía Hứa Tân Niên.

Nói thật, đám người Dương Nghiễn ở quan trường chìm nổi nhiều năm, không đến lúc bất đắc dĩ, quả thật không dám giết tòng nhị phẩm bố chính sứ.

Mà các môn chủ bang chủ Võ Lâm minh, lại càng sẽ không làm loại chuyện này, bố chính sứ một châu, đường đường tòng nhị phẩm, há là bọn họ những người ngoài này nói đánh giết liền đánh giết.

Võ Lâm minh và triều đình Đại Phụng kết tình hương khói lớn như vậy, nếu là vì giận dữ, dẫn tới quan hệ vỡ tan, hoặc sinh ra hiềm khích, vậy mất nhiều hơn được.

Đại khái chỉ có Hứa Tân Niên có sự tự tin cùng quả quyết này, thấy tình huống không đúng, lập tức dập tắt, thậm chí biết đoàn người có sự băn khoăn, chủ động đứng ra gánh vác phần trọng trách này.

Tuy không chói mắt bằng đường ca Hứa Thất An, nhưng năng lực, gan dạ sáng suốt, đảm đương của vị thứ cát sĩ này, đạt được đám người Dương Nghiễn nhất trí tán thành.

Hứa Tân Niên giọng điệu bình tĩnh đáp lại:

“Diêu bố chính sứ vì trấn an quan trường, thân hào nông thôn, vất vả lâu ngày thành bệnh, ở phủ dưỡng thương.”

Quay đầu tùy tiện cho Diêu Hồng một cái cơ hội “chết vì quốc gia” là được rồi.

Hứa Tân Niên cũng không sợ sau khi sự tình bại lộ nữ đế khởi binh vấn tội, không nói đến Hoài Khánh sẽ hỏi tội hay không, cho dù sẽ, hắn quay đầu mang đại ca đẩy ra phía trước, con sâu nào dám lên tiếng?

“Vất vả Diêu đại nhân rồi!”

Chưởng ấn thái giám ho khan một tiếng, vào thẳng đề tài chính:

“Ta hôm nay phụng thánh chỉ bệ hạ, lệnh các ngươi ngay trong đêm rút khỏi Ung Châu, bảo tồn thực lực, lui giữ kinh thành.”

Không ai nói chuyện, mọi người lặng lẽ dùng ánh mắt trao đổi, cũng không có kinh ngạc, chỉ có phẫn nộ cùng không muốn.

Đầu tiên, Ung Châu là một vách chắn cuối cùng, đánh mất Ung Châu, Vân Châu quân liền đánh tới kinh thành.

Lấy ánh mắt đám người Hứa nhị lang, thật ra cũng có thể hiểu, ở kinh thành quyết một trận tử chiến với Vân Châu quân, phần thắng sẽ lớn hơn một chút.

Nhưng vấn đề là, đây là một nước cờ hiểm, Đại Phụng sẽ hoàn toàn không có đường lui.

Tiếp theo, mang Ung Châu chắp tay nhường, chiến lực của Hứa Bình Phong sẽ lại tăng lên một bậc, Vân Châu quân cũng sẽ thuận thế cướp lấy vật tư Ung Châu, chiêu binh mãi mã, thật không dễ gì đánh phế đi Vân Châu quân, chẳng lẽ phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ?

Cuối cùng, dân chúng trong thành Ung Châu làm sao bây giờ?

Tuy nói loạn thế mạng người như cỏ rác, nhưng con người cũng là có lòng trắc ẩn, Vân Châu quân nếu là tàn sát cả thành, mười mấy vạn dân chúng này...

Lý Mộ Bạch thấy không có ai nói chuyện, ho khan một tiếng, nói:

“Thứ lỗi khó tuân mệnh!

“Nếu là buông bỏ Ung Châu, đó là cổ vũ sự kiêu ngạo của Vân Châu quân, càng sẽ làm bọn hắn khôi phục nguyên khí. Trận chiến độ kiếp biên cảnh phía Bắc chưa có kết quả, nhưng dựa theo chỉ thị của bệ hạ đi làm, cho dù Hứa Ngân la đánh thắng trận chiến độ kiếp biên cảnh phía Bắc, chúng ta cũng chưa chắc có phần thắng.”

Đừng quên, Lạc Ngọc Hành độ kiếp thành công, cũng chỉ là miễn cưỡng đuổi kịp chiến lực, mà không phải nói Đại Phụng có thể đánh ngược lại Vân Châu.

Trương Thận thản nhiên nói:

“Bệ hạ tài tình cao tuyệt, lại không giỏi cầm quân đánh trận. Đánh giá sai lầm, không thể tránh được.

“Cái gọi là tướng ở bên ngoài lệnh vua có điều không theo, chúng ta cũng có chủ trương của mình, bệ hạ sau này trách tội, có thể tới tìm Trương Thận ta.”

Đám người Dương Nghiễn là tâm phúc của Ngụy Uyên, cũng là tâm phúc của nữ đế, nhưng ở trên chuyện này, lại ủng hộ đại nho thư viện Vân Lộc.

Hoài Khánh bệ hạ tài học không thua nam nhi, thậm chí hơn xa tài tử bình thường, nhưng nàng cũng là một người phụ nữ, nàng biết đánh trận cái gì?

Nhưng, bọn họ dù sao cũng là người của nữ đế, trong lòng nghĩ thì nghĩ, sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Phó Tinh Môn hừ lạnh nói:

“Muốn lui các ngươi tự mình lui, Võ Lâm minh không lùi!”

Dương Thôi Tuyết vuốt kiếm, thấp giọng nói:

“Các đệ tử của lão hủ đều chết ở Ung Châu, ta cũng nên chết ở chỗ này, như vậy mới không uổng thầy trò một hồi.

“Võ Lâm minh không thuộc về triều đình quản, muốn đi các ngươi đi.”

Bộ tướng Thanh Châu hơi động dung, nhiệt huyết trào dâng.

Bệ hạ đoán không sai, nhóm người này quả nhiên kháng mệnh... Chưởng ấn thái giám nhớ tới trước khi tới Ung Châu, bệ hạ dặn dò.

Bệ hạ nói, nếu thủ quân Ung Châu tập thể kháng mệnh, liền nói cho bọn họ, Ngụy Công sống lại rồi.

Bệ hạ liệu sự như thần! Chưởng ấn thái giám hít sâu một hơi, nói:

“Đây là mệnh lệnh của Ngụy Công!”

Nói xong, hắn phát hiện trong sảnh đột nhiên yên tĩnh, kim rơi có thể nghe, mọi người không nói một lời nhìn hắn.

Ánh mắt đó phi thường kỳ quái, kỳ quái khó có thể miêu tả.

Đại khái qua vài giây, gân xanh nổi lên trên trán Dương Nghiễn, gằn từng chữ:

“Ngươi đang lấy chúng ta làm trò cười?”

Hắn thề, nếu thái giám chết bầm này dám thừa nhận, hắn liền dám trước mặt mọi người, một thương đâm thủng ngực đối phương.

Chưởng ấn thái giám là đi ra từ phủ Hoài Khánh, từng gặp sóng to gió lớn, không sợ chút nào, không nhanh không chậm nói:

“Ngụy Công hôm nay đã sống lại, bệ hạ tự mình chiêu hồn. Các vị không tin, trở về kinh thành, tự có thể nghiệm chứng.”

Trong sảnh ồ lên.

Mọi người vẻ mặt không giống nhau, mừng như điên, mờ mịt, kinh ngạc, nghi ngờ, kích động...

Trương Thận trầm ngâm nói:

“Nếu Ngụy Uyên thật sự sống lại, vậy ta đồng ý lui giữ kinh thành.”

Bởi vì có Ngụy Uyên chấp chưởng quân đội, như vậy quyết định lui giữ kinh thành, sẽ không là được ăn cả ngã về không, là đặt vào chỗ chết rồi sau đó sống.

Nhưng mọi người vẫn không tin.

Ngụy Uyên đã sớm chết trận ở Tĩnh Sơn thành, tại sao sống lại.

Lúc này, mọi người trong sảnh nghe Dương Thiên Huyễn chậm rãi nói:

“Hắn không nói dối!”

Từng đôi ánh mắt lập tức ngắm nhìn về phía cái ót của thuật sĩ áo trắng. Nội sảnh, thái giám trung niên mặc áo mãng bào, đợi sau khi mọi người tề tụ, nhìn quanh một vòng, trầm giọng nói:

“Dương công thương thế ra sao?”

Lý Mộ Bạch vị trí đầu tiên bên trái thản nhiên nói:

“Mạng là giữ được, chỉ là vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, về phần khi nào tỉnh lại, cũng còn chưa biết.”

Chưởng ấn thái giám nhíu mày, nhìn về phía bóng người áo trắng ở bên, đưa lưng về phía mọi người:

“Ngay cả Dương Thiên Huyễn ngươi cũng không cứu được?”

Bóng người áo trắng đưa lưng về chúng sinh đó nâng cằm lên, kiêu căng nói:

“Nếu không có Dương mỗ tay mời trăng sáng hái sao trời ở đây, Dương Cung đã chết theo thành.”

Chưởng ấn thái giám môi giật giật, từ bỏ ý định nói chuyện với Dương Thiên Huyễn, thu hồi ánh mắt, tiếp tục hỏi:

“Diêu Hồng đâu?”

Mọi người nhìn về phía Hứa Tân Niên.

Nói thật, đám người Dương Nghiễn ở quan trường chìm nổi nhiều năm, không đến lúc bất đắc dĩ, quả thật không dám giết tòng nhị phẩm bố chính sứ.

Mà các môn chủ bang chủ Võ Lâm minh, lại càng sẽ không làm loại chuyện này, bố chính sứ một châu, đường đường tòng nhị phẩm, há là bọn họ những người ngoài này nói đánh giết liền đánh giết.

Võ Lâm minh và triều đình Đại Phụng kết tình hương khói lớn như vậy, nếu là vì giận dữ, dẫn tới quan hệ vỡ tan, hoặc sinh ra hiềm khích, vậy mất nhiều hơn được.

Đại khái chỉ có Hứa Tân Niên có sự tự tin cùng quả quyết này, thấy tình huống không đúng, lập tức dập tắt, thậm chí biết đoàn người có sự băn khoăn, chủ động đứng ra gánh vác phần trọng trách này.

Tuy không chói mắt bằng đường ca Hứa Thất An, nhưng năng lực, gan dạ sáng suốt, đảm đương của vị thứ cát sĩ này, đạt được đám người Dương Nghiễn nhất trí tán thành.

Hứa Tân Niên giọng điệu bình tĩnh đáp lại:

“Diêu bố chính sứ vì trấn an quan trường, thân hào nông thôn, vất vả lâu ngày thành bệnh, ở phủ dưỡng thương.”

Quay đầu tùy tiện cho Diêu Hồng một cái cơ hội “chết vì quốc gia” là được rồi.

Hứa Tân Niên cũng không sợ sau khi sự tình bại lộ nữ đế khởi binh vấn tội, không nói đến Hoài Khánh sẽ hỏi tội hay không, cho dù sẽ, hắn quay đầu mang đại ca đẩy ra phía trước, con sâu nào dám lên tiếng?

“Vất vả Diêu đại nhân rồi!”

Chưởng ấn thái giám ho khan một tiếng, vào thẳng đề tài chính:

“Ta hôm nay phụng thánh chỉ bệ hạ, lệnh các ngươi ngay trong đêm rút khỏi Ung Châu, bảo tồn thực lực, lui giữ kinh thành.”

Không ai nói chuyện, mọi người lặng lẽ dùng ánh mắt trao đổi, cũng không có kinh ngạc, chỉ có phẫn nộ cùng không muốn.

Đầu tiên, Ung Châu là một vách chắn cuối cùng, đánh mất Ung Châu, Vân Châu quân liền đánh tới kinh thành.

Lấy ánh mắt đám người Hứa nhị lang, thật ra cũng có thể hiểu, ở kinh thành quyết một trận tử chiến với Vân Châu quân, phần thắng sẽ lớn hơn một chút.

Nhưng vấn đề là, đây là một nước cờ hiểm, Đại Phụng sẽ hoàn toàn không có đường lui.

Tiếp theo, mang Ung Châu chắp tay nhường, chiến lực của Hứa Bình Phong sẽ lại tăng lên một bậc, Vân Châu quân cũng sẽ thuận thế cướp lấy vật tư Ung Châu, chiêu binh mãi mã, thật không dễ gì đánh phế đi Vân Châu quân, chẳng lẽ phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ?

Cuối cùng, dân chúng trong thành Ung Châu làm sao bây giờ?

Tuy nói loạn thế mạng người như cỏ rác, nhưng con người cũng là có lòng trắc ẩn, Vân Châu quân nếu là tàn sát cả thành, mười mấy vạn dân chúng này...

Lý Mộ Bạch thấy không có ai nói chuyện, ho khan một tiếng, nói:

“Thứ lỗi khó tuân mệnh!

“Nếu là buông bỏ Ung Châu, đó là cổ vũ sự kiêu ngạo của Vân Châu quân, càng sẽ làm bọn hắn khôi phục nguyên khí. Trận chiến độ kiếp biên cảnh phía Bắc chưa có kết quả, nhưng dựa theo chỉ thị của bệ hạ đi làm, cho dù Hứa Ngân la đánh thắng trận chiến độ kiếp biên cảnh phía Bắc, chúng ta cũng chưa chắc có phần thắng.”

Đừng quên, Lạc Ngọc Hành độ kiếp thành công, cũng chỉ là miễn cưỡng đuổi kịp chiến lực, mà không phải nói Đại Phụng có thể đánh ngược lại Vân Châu.

Trương Thận thản nhiên nói:

“Bệ hạ tài tình cao tuyệt, lại không giỏi cầm quân đánh trận. Đánh giá sai lầm, không thể tránh được.

“Cái gọi là tướng ở bên ngoài lệnh vua có điều không theo, chúng ta cũng có chủ trương của mình, bệ hạ sau này trách tội, có thể tới tìm Trương Thận ta.”

Đám người Dương Nghiễn là tâm phúc của Ngụy Uyên, cũng là tâm phúc của nữ đế, nhưng ở trên chuyện này, lại ủng hộ đại nho thư viện Vân Lộc.

Hoài Khánh bệ hạ tài học không thua nam nhi, thậm chí hơn xa tài tử bình thường, nhưng nàng cũng là một người phụ nữ, nàng biết đánh trận cái gì?

Nhưng, bọn họ dù sao cũng là người của nữ đế, trong lòng nghĩ thì nghĩ, sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Phó Tinh Môn hừ lạnh nói:

“Muốn lui các ngươi tự mình lui, Võ Lâm minh không lùi!”

Dương Thôi Tuyết vuốt kiếm, thấp giọng nói:

“Các đệ tử của lão hủ đều chết ở Ung Châu, ta cũng nên chết ở chỗ này, như vậy mới không uổng thầy trò một hồi.

“Võ Lâm minh không thuộc về triều đình quản, muốn đi các ngươi đi.”

Bộ tướng Thanh Châu hơi động dung, nhiệt huyết trào dâng.

Bệ hạ đoán không sai, nhóm người này quả nhiên kháng mệnh... Chưởng ấn thái giám nhớ tới trước khi tới Ung Châu, bệ hạ dặn dò.

Bệ hạ nói, nếu thủ quân Ung Châu tập thể kháng mệnh, liền nói cho bọn họ, Ngụy Công sống lại rồi.

Bệ hạ liệu sự như thần! Chưởng ấn thái giám hít sâu một hơi, nói:

“Đây là mệnh lệnh của Ngụy Công!”

Nói xong, hắn phát hiện trong sảnh đột nhiên yên tĩnh, kim rơi có thể nghe, mọi người không nói một lời nhìn hắn.

Ánh mắt đó phi thường kỳ quái, kỳ quái khó có thể miêu tả.

Đại khái qua vài giây, gân xanh nổi lên trên trán Dương Nghiễn, gằn từng chữ:

“Ngươi đang lấy chúng ta làm trò cười?”

Hắn thề, nếu thái giám chết bầm này dám thừa nhận, hắn liền dám trước mặt mọi người, một thương đâm thủng ngực đối phương.

Chưởng ấn thái giám là đi ra từ phủ Hoài Khánh, từng gặp sóng to gió lớn, không sợ chút nào, không nhanh không chậm nói:

“Ngụy Công hôm nay đã sống lại, bệ hạ tự mình chiêu hồn. Các vị không tin, trở về kinh thành, tự có thể nghiệm chứng.”

Trong sảnh ồ lên.

Mọi người vẻ mặt không giống nhau, mừng như điên, mờ mịt, kinh ngạc, nghi ngờ, kích động...

Trương Thận trầm ngâm nói:

“Nếu Ngụy Uyên thật sự sống lại, vậy ta đồng ý lui giữ kinh thành.”

Bởi vì có Ngụy Uyên chấp chưởng quân đội, như vậy quyết định lui giữ kinh thành, sẽ không là được ăn cả ngã về không, là đặt vào chỗ chết rồi sau đó sống.

Nhưng mọi người vẫn không tin.

Ngụy Uyên đã sớm chết trận ở Tĩnh Sơn thành, tại sao sống lại.

Lúc này, mọi người trong sảnh nghe Dương Thiên Huyễn chậm rãi nói:

“Hắn không nói dối!”

Từng đôi ánh mắt lập tức ngắm nhìn về phía cái ót của thuật sĩ áo trắng.