Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1650: Bốn điểm mấu chốt (3)




Thân mang quốc vận, vận mệnh nối liền một thể với triều đình, nước mất, Giám Chính phải chết, Hứa Thất An cũng phải chết.

Hứa Thất An nói:

“Đây là nguyên nhân ta tới tìm ngươi.”

Nhìn chung triều đình, có thể nghị sự với hắn, chỉ có vị thủ lĩnh hệ thống nho gia, đại nho tam phẩm đỉnh phong trước mắt.

Triệu Thủ trầm ngâm một lát, nói:

“Đầu tiên, ngươi cần làm rõ kẻ địch là ai.”

Hứa Thất An trả lời:

“Hứa Bình Phong, Hắc Liên, Già La Thụ, còn có Bạch Đế.”

Từng đi Ti Thiên Giám, hắn mới biết được ngày đó sau khi chấm dứt truyền âm, Tôn Huyền Cơ mạo hiểm nguy cơ sinh tử tra xét tình huống, phát hiện Bạch Đế tồn tại.

Triệu Thủ lập tức hỏi:

“Bạch Đế vì sao phải đối phó Giám Chính?”

Hứa Thất An trầm ngậm một lát:

“Ta hoài nghi Giám Chính là Thủ Môn Nhân...”

Lập tức mang bí ẩn của Thủ Môn Nhân, cùng với thân phận Bạch Đế là Đại Hoang nhất tộc báo cho Triệu Thủ.

Triệu Thủ im lặng một lát, nhịn không được day day mi tâm, thở dài nói:

“Như thế xem ra, là cục diện không chết không ngừng, Hứa Thất An ơi Hứa Thất An, ngươi thật là người khí vận gia thân?”

Ta thấy ngươi là môi vận (vận rủi) quấn thân mới đúng.

Lảm nhảm xong, Triệu Thủ mang đề tài kéo trở về, nói:

“Có chuyện ta phải nói cho ngươi, Giám Chính trước khi xuất chiến, hỏi mượn ta khắc đao Nho Thánh cùng nho quan á thánh, lão hẳn là sẽ noi theo Ngụy Uyên, triệu đến anh linh Nho Thánh.”

Con ngươi Hứa Thất An hơi co rút lại, khó có thể tin nói:

“Nếu là có anh linh Nho Thánh ra tay, lão sao có thể bại?!”

Triệu Thủ lắc đầu:

“Chi tiết không thể biết, cho nên ngươi cần cảnh giác, lúc ấy tuyệt đối có siêu phẩm ra tay.”

Siêu phẩm ra tay... Trong lòng Hứa Thất An lặp lại câu này, đột nhiên có chút tuyệt vọng.

Sau lưng Vân Châu nếu có siêu phẩm làm chỗ dựa, vậy còn đánh như thế nào, cho dù hắn học Ngụy Công, Giám Chính, để Nho Thánh đến cái mai khai tam độ (mai nở ba lần), nhiều lắm cũng chỉ là dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, không có ý nghĩa.

Thấy hắn trầm mặc không nói, vẻ mặt cứng ngắc, Triệu Thủ khẽ lắc đầu.

Hôm nay người áp lực lớn nhất, không phải Vĩnh Hưng trên ghế rồng, không phải dòng họ hoàng thất, không phải Dương Cung phòng thủ biên cảnh, mà là người trẻ tuổi nổi tiếng khắp thiên hạ trước mắt này.

Hắn là trụ cột duy nhất của Đại Phụng.

“Lão phu nói chút ý kiến của mình, ngươi có thể tham khảo đôi chút.”

Triệu Thủ gõ gõ bàn, để Hứa Thất An đang sững sờ phục hồi tinh thần lại:

“Một: Phải bù lại chỗ thiếu hụt trên chiến lực Siêu Phàm.

“Bạch Đế, Già La Thụ kia đều là cảnh giới nhất phẩm, hoặc chiến lực có thể so với nhất phẩm. Hứa Bình Phong là thuật sĩ nhị phẩm đỉnh phong, sau khi luyện hóa khí vận Thanh Châu, thực lực nước lên thì thuyền lên. Tiếp theo là Hắc Liên.”

“Hai: Trở thành kỳ thủ.

“Hứa Thất An, ngươi nếu muốn ở trong kiếp nạn này sống sót, để Đại Phụng sống sót, thì cố gắng đi làm kỳ thủ đi. Tướng tài dễ được, soái tài hiếm thấy. Ngươi cũng không cam lòng luôn bị Hứa Bình Phong, bị Giám Chính coi là quân cờ chứ.”

“Ba: Bổ túc vấn đề lương thảo của Đại Phụng, có một nội tình ổn định, chống đỡ ngươi đi đánh cờ với Hứa Bình Phong.

“Triều đình nếu là suy sụp, ngươi cố gắng như thế nào nữa, tu vi tăng lên như thế nào nữa, cũng không được việc gì. Vĩnh viễn phải nhớ, Đại Phụng là căn cơ của ngươi.”

“Bốn: Hồi sinh Ngụy Uyên.

“Hứa Bình Phong vì sao phải chờ sau khi Ngụy Uyên chết mới dám tạo phản? Trong lúc Ngụy Uyên ở triều đình, mặc kệ Phật môn, Vân Châu, hay là Vu Thần giáo, đều không dám tùy tiện động binh. Vu Thần giáo vì giúp Vu Thần giải phong ấn, không thể không được ăn cả ngã về không, nhưng kết quả thế nào? Trộm gà không được còn mất nắm thóc.

“Chỗ đáng sợ của Ngụy Uyên không ở vũ lực cá nhân, hắn là soái tài ngàn năm hiếm thấy, luận trí mưu, Hứa Bình Phong cũng không bằng hắn. Luận lãnh binh đánh trận, Hứa Bình Phong càng thúc ngựa không kịp.

“Hắn nếu sống lại, ta không dám nói Đại Phụng tất thắng, nhưng ít ra sẽ không quẫn bách như thế.”

“Nói dễ hơn làm nha.” Hứa Thất An cười khổ một tiếng.

Bốn điểm này, bất cứ một cái nào cũng khó như lên trời.

Đầu tiên chiến lực là Siêu Phàm cảnh, trước mắt duy nhất có hi vọng bước vào nhất phẩm, chỉ có Lạc Ngọc Hành.

Nhưng một mình nàng không đủ.

Riêng là Bạch Đế và Già La Thụ hai vị nhất phẩm, đã có thể quét ngang toàn bộ chiến lực Siêu Phàm của Đại Phụng, mà tu hành không thể một lần là xong, căn bản không có khả năng trong ngắn hạn đuổi kịp.

Huống hồ Bạch Đế khẳng định có mưu đồ lớn hơn nữa, có lẽ đã giấu tài.

Tiếp theo, trở thành kỳ thủ.

Cái này xem như một điểm đáng trông cậy vào nhất, Hứa Bình Phong tuy tình thương của cha như núi, nhưng mình có lòng hiếu thảo không sợ hắn là được, chuyện động não, Hứa Thất An quả thật chưa từng sợ ai. Tuy ở trong hơn một năm qua, luôn bị Giám Chính cùng Hứa Bình Phong đùa nghịch như quân cờ.

Nhưng lúc đó hắn còn quá nhỏ yếu, bắt đầu từ con số 0, ai lúc nhỏ yếu chưa từng bị đại lão đùa bỡn?

Sau đó, vấn đề lương thảo.

Khó giải!

Đại Phụng nếu là có tiền bạc lương thực, sẽ không lưu lạc tới tình hình bây giờ, chuyện Giám Chính cũng không có biện pháp, hắn có thể có biện pháp nào. Chuyện khó giải nhất trên đời —— nghèo!

Thần tiên cũng vô dụng.

Cuối cùng, hồi sinh Ngụy Công.

Chiêu Hồn Phiên hồi sinh Ngụy Công, tài liệu chính đã tập hợp đủ, nhưng còn thiếu một món cuối cùng, quay đầu tìm Tống Khanh hỏi một chút, món đồ chơi đó tìm kiếm như thế nào... Hứa Thất An đứng dậy cáo từ:

“Không quấy rầy viện trưởng nữa.”

Hành một lễ, đi ra khỏi nhà trúc.

Mới ra bên ngoài, cảm giác tim đập nhanh quen thuộc truyền đến.

Trong diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư, Lý Diệu Chân truyền thư nói:

【 2: Gần đây các nơi có người phát tán tin tức, nói Thanh Châu thất thủ, Giám Chính bị giết. Vân Châu phản quân đây là nỏ mạnh hết đà sao, dùng thủ đoạn hạ lưu bực này.

【 nhưng loại kỹ xảo này hiệu quả quả thật cực tốt, từ xưa dân chúng ngu muội nhất. 】

Kinh thành khắp nơi đều sứt đầu mẻ trán, thấp thỏm lo âu vài ngày, Lý Diệu Chân mới nhận được tin tức.

Dù sao nàng không có mạng lưới tình báo phát triển, mà Hứa Thất An cùng Hoài Khánh biết tình hình, mấy ngày nay thật là không có tâm tình truyền thư nói chuyện phiếm.

Nàng gửi cái truyền thư này, một nửa là lảm nhảm, một nửa là chứng thực.

【 7: Ta cũng nghe nói, quả thực buồn cười, cảnh nội Đại Phụng, cho dù là Thiên Tôn cũng không phải đối thủ của Giám Chính. Giám Chính sao có khả năng chết chứ. 】

Lý Linh Tố phát biểu ý kiến.

【 4: Ta tạm thời chưa nghe được lời đồn, nhưng lấy vị cách của Giám Chính, trừ phi siêu phẩm ra tay, bằng không cảnh nội Đại Phụng là vô địch. 】

Sở trạng nguyên cho dù từ quan mười năm, vẫn quan tâm triều đình, quan tâm thiên hạ đại sự, trong diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư, gặp thảo luận loại chuyện này, vĩnh viễn không thiếu bóng người hắn. Thân mang quốc vận, vận mệnh nối liền một thể với triều đình, nước mất, Giám Chính phải chết, Hứa Thất An cũng phải chết.

Hứa Thất An nói:

“Đây là nguyên nhân ta tới tìm ngươi.”

Nhìn chung triều đình, có thể nghị sự với hắn, chỉ có vị thủ lĩnh hệ thống nho gia, đại nho tam phẩm đỉnh phong trước mắt.

Triệu Thủ trầm ngâm một lát, nói:

“Đầu tiên, ngươi cần làm rõ kẻ địch là ai.”

Hứa Thất An trả lời:

“Hứa Bình Phong, Hắc Liên, Già La Thụ, còn có Bạch Đế.”

Từng đi Ti Thiên Giám, hắn mới biết được ngày đó sau khi chấm dứt truyền âm, Tôn Huyền Cơ mạo hiểm nguy cơ sinh tử tra xét tình huống, phát hiện Bạch Đế tồn tại.

Triệu Thủ lập tức hỏi:

“Bạch Đế vì sao phải đối phó Giám Chính?”

Hứa Thất An trầm ngậm một lát:

“Ta hoài nghi Giám Chính là Thủ Môn Nhân...”

Lập tức mang bí ẩn của Thủ Môn Nhân, cùng với thân phận Bạch Đế là Đại Hoang nhất tộc báo cho Triệu Thủ.

Triệu Thủ im lặng một lát, nhịn không được day day mi tâm, thở dài nói:

“Như thế xem ra, là cục diện không chết không ngừng, Hứa Thất An ơi Hứa Thất An, ngươi thật là người khí vận gia thân?”

Ta thấy ngươi là môi vận (vận rủi) quấn thân mới đúng.

Lảm nhảm xong, Triệu Thủ mang đề tài kéo trở về, nói:

“Có chuyện ta phải nói cho ngươi, Giám Chính trước khi xuất chiến, hỏi mượn ta khắc đao Nho Thánh cùng nho quan á thánh, lão hẳn là sẽ noi theo Ngụy Uyên, triệu đến anh linh Nho Thánh.”

Con ngươi Hứa Thất An hơi co rút lại, khó có thể tin nói:

“Nếu là có anh linh Nho Thánh ra tay, lão sao có thể bại?!”

Triệu Thủ lắc đầu:

“Chi tiết không thể biết, cho nên ngươi cần cảnh giác, lúc ấy tuyệt đối có siêu phẩm ra tay.”

Siêu phẩm ra tay... Trong lòng Hứa Thất An lặp lại câu này, đột nhiên có chút tuyệt vọng.

Sau lưng Vân Châu nếu có siêu phẩm làm chỗ dựa, vậy còn đánh như thế nào, cho dù hắn học Ngụy Công, Giám Chính, để Nho Thánh đến cái mai khai tam độ (mai nở ba lần), nhiều lắm cũng chỉ là dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, không có ý nghĩa.

Thấy hắn trầm mặc không nói, vẻ mặt cứng ngắc, Triệu Thủ khẽ lắc đầu.

Hôm nay người áp lực lớn nhất, không phải Vĩnh Hưng trên ghế rồng, không phải dòng họ hoàng thất, không phải Dương Cung phòng thủ biên cảnh, mà là người trẻ tuổi nổi tiếng khắp thiên hạ trước mắt này.

Hắn là trụ cột duy nhất của Đại Phụng.

“Lão phu nói chút ý kiến của mình, ngươi có thể tham khảo đôi chút.”

Triệu Thủ gõ gõ bàn, để Hứa Thất An đang sững sờ phục hồi tinh thần lại:

“Một: Phải bù lại chỗ thiếu hụt trên chiến lực Siêu Phàm.

“Bạch Đế, Già La Thụ kia đều là cảnh giới nhất phẩm, hoặc chiến lực có thể so với nhất phẩm. Hứa Bình Phong là thuật sĩ nhị phẩm đỉnh phong, sau khi luyện hóa khí vận Thanh Châu, thực lực nước lên thì thuyền lên. Tiếp theo là Hắc Liên.”

“Hai: Trở thành kỳ thủ.

“Hứa Thất An, ngươi nếu muốn ở trong kiếp nạn này sống sót, để Đại Phụng sống sót, thì cố gắng đi làm kỳ thủ đi. Tướng tài dễ được, soái tài hiếm thấy. Ngươi cũng không cam lòng luôn bị Hứa Bình Phong, bị Giám Chính coi là quân cờ chứ.”

“Ba: Bổ túc vấn đề lương thảo của Đại Phụng, có một nội tình ổn định, chống đỡ ngươi đi đánh cờ với Hứa Bình Phong.

“Triều đình nếu là suy sụp, ngươi cố gắng như thế nào nữa, tu vi tăng lên như thế nào nữa, cũng không được việc gì. Vĩnh viễn phải nhớ, Đại Phụng là căn cơ của ngươi.”

“Bốn: Hồi sinh Ngụy Uyên.

“Hứa Bình Phong vì sao phải chờ sau khi Ngụy Uyên chết mới dám tạo phản? Trong lúc Ngụy Uyên ở triều đình, mặc kệ Phật môn, Vân Châu, hay là Vu Thần giáo, đều không dám tùy tiện động binh. Vu Thần giáo vì giúp Vu Thần giải phong ấn, không thể không được ăn cả ngã về không, nhưng kết quả thế nào? Trộm gà không được còn mất nắm thóc.

“Chỗ đáng sợ của Ngụy Uyên không ở vũ lực cá nhân, hắn là soái tài ngàn năm hiếm thấy, luận trí mưu, Hứa Bình Phong cũng không bằng hắn. Luận lãnh binh đánh trận, Hứa Bình Phong càng thúc ngựa không kịp.

“Hắn nếu sống lại, ta không dám nói Đại Phụng tất thắng, nhưng ít ra sẽ không quẫn bách như thế.”

“Nói dễ hơn làm nha.” Hứa Thất An cười khổ một tiếng.

Bốn điểm này, bất cứ một cái nào cũng khó như lên trời.

Đầu tiên chiến lực là Siêu Phàm cảnh, trước mắt duy nhất có hi vọng bước vào nhất phẩm, chỉ có Lạc Ngọc Hành.

Nhưng một mình nàng không đủ.

Riêng là Bạch Đế và Già La Thụ hai vị nhất phẩm, đã có thể quét ngang toàn bộ chiến lực Siêu Phàm của Đại Phụng, mà tu hành không thể một lần là xong, căn bản không có khả năng trong ngắn hạn đuổi kịp.

Huống hồ Bạch Đế khẳng định có mưu đồ lớn hơn nữa, có lẽ đã giấu tài.

Tiếp theo, trở thành kỳ thủ.

Cái này xem như một điểm đáng trông cậy vào nhất, Hứa Bình Phong tuy tình thương của cha như núi, nhưng mình có lòng hiếu thảo không sợ hắn là được, chuyện động não, Hứa Thất An quả thật chưa từng sợ ai. Tuy ở trong hơn một năm qua, luôn bị Giám Chính cùng Hứa Bình Phong đùa nghịch như quân cờ.

Nhưng lúc đó hắn còn quá nhỏ yếu, bắt đầu từ con số 0, ai lúc nhỏ yếu chưa từng bị đại lão đùa bỡn?

Sau đó, vấn đề lương thảo.

Khó giải!

Đại Phụng nếu là có tiền bạc lương thực, sẽ không lưu lạc tới tình hình bây giờ, chuyện Giám Chính cũng không có biện pháp, hắn có thể có biện pháp nào. Chuyện khó giải nhất trên đời —— nghèo!

Thần tiên cũng vô dụng.

Cuối cùng, hồi sinh Ngụy Công.

Chiêu Hồn Phiên hồi sinh Ngụy Công, tài liệu chính đã tập hợp đủ, nhưng còn thiếu một món cuối cùng, quay đầu tìm Tống Khanh hỏi một chút, món đồ chơi đó tìm kiếm như thế nào... Hứa Thất An đứng dậy cáo từ:

“Không quấy rầy viện trưởng nữa.”

Hành một lễ, đi ra khỏi nhà trúc.

Mới ra bên ngoài, cảm giác tim đập nhanh quen thuộc truyền đến.

Trong diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư, Lý Diệu Chân truyền thư nói:

【 2: Gần đây các nơi có người phát tán tin tức, nói Thanh Châu thất thủ, Giám Chính bị giết. Vân Châu phản quân đây là nỏ mạnh hết đà sao, dùng thủ đoạn hạ lưu bực này.

【 nhưng loại kỹ xảo này hiệu quả quả thật cực tốt, từ xưa dân chúng ngu muội nhất. 】

Kinh thành khắp nơi đều sứt đầu mẻ trán, thấp thỏm lo âu vài ngày, Lý Diệu Chân mới nhận được tin tức.

Dù sao nàng không có mạng lưới tình báo phát triển, mà Hứa Thất An cùng Hoài Khánh biết tình hình, mấy ngày nay thật là không có tâm tình truyền thư nói chuyện phiếm.

Nàng gửi cái truyền thư này, một nửa là lảm nhảm, một nửa là chứng thực.

【 7: Ta cũng nghe nói, quả thực buồn cười, cảnh nội Đại Phụng, cho dù là Thiên Tôn cũng không phải đối thủ của Giám Chính. Giám Chính sao có khả năng chết chứ. 】

Lý Linh Tố phát biểu ý kiến.

【 4: Ta tạm thời chưa nghe được lời đồn, nhưng lấy vị cách của Giám Chính, trừ phi siêu phẩm ra tay, bằng không cảnh nội Đại Phụng là vô địch. 】

Sở trạng nguyên cho dù từ quan mười năm, vẫn quan tâm triều đình, quan tâm thiên hạ đại sự, trong diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư, gặp thảo luận loại chuyện này, vĩnh viễn không thiếu bóng người hắn.