Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1635: Mặt trời mọc phương tây (1)




Anh linh Nho Thánh thành hình, mi tâm Giám Chính nứt ra một vết rách, máu tươi chảy ròng ròng.

Thân thể bắt đầu trượt về phía vực sâu sụp đổ, đây là cái giá phải trả.

Ông bước ra một bước, khắc đao trong tay đưa ra, đâm đầu tiên là về phía Già La Thụ Bồ Tát.

Anh linh Nho Thánh phía sau làm ra động tác đồng bộ, giống như là chỗ dựa kiên cố nhất của Giám Chính.

Già La Thụ Bồ Tát nguy nga bất động, áo cà sa vang lên phần phật, cơ bắp toàn thân bành trướng, dưới làn da nổi hằn lên từng sợi gân xanh tráng kiện.

Hắn tuy chưa động, nhưng Kim Cương pháp tướng phía sau cất bước đi về phía trước, chắn trước người Già La Thụ Bồ Tát.

Khắc đao không nhanh không chậm đâm tới, tựa như không sợ kẻ địch chạy trốn.

Mười hai đôi cánh tay của Kim Cương pháp tướng hướng phía trước khép lại, hai mươi tư bàn tay làm ra động tác vỗ tay, mang Giám Chính và khắc đao kẹp ở trong lòng bàn tay.

Mà Bất Động Minh Vương pháp tướng kết ấn ngồi xếp bằng, ở phía sau Kim Cương pháp tướng ngưng tụ thành một cái lồng khí hình tròn, mang Già La Thụ Bồ Tát bao ở trong đó.

Đột nhiên, mười hai đôi cánh tay của Kim Cương pháp tướng bắt đầu run rẩy, như ngăn không được khắc đao đột tiến.

“Ầm!”

Vòng lửa sau đầu Kim Cương pháp tướng bành trướng, bốc lên ngọn lửa chói mắt.

Mười hai đôi cánh tay run rẩy một lần nữa ổn định.

Nhưng ngay sau đó, đầu tiên là hai mươi tư bàn tay to lớn nứt nẻ, tiếp theo là cánh tay, thân thể... Kim Cương pháp tướng lấy phòng ngự và chiến lực trứ danh sụp đổ từng tấc một.

Pháp tướng sụp đổ tràn ra năng lượng, hướng bốn phương tám hướng tàn sát bừa bãi, đánh tan biển mây phía dưới, lộ ra mặt đất mênh mông.

Giám Chính nắm khắc đao, vẫn không nhanh không chậm đâm về phía vòng bảo hộ Bất Động Minh Vương pháp tướng dựng lên.

Ông!

Chỗ lồng khí màu vàng nhạt và khắc đao giao tiếp bắn tung tóe ra năng lượng vặn vẹo hỗn loạn.

Một cột sáng màu trắng vô thanh vô tức tới gần Giám Chính, từ sau lưng đánh lén.

Trong con ngươi dựng thẳng xanh thẳm của Bạch Đế chỉ còn lại có điên cuồng như dã thú, không có chút linh tính nào nữa.

Nó áp chế linh tính của mình, thể hiện ra điên cuồng cắm rễ ở trong xương cốt máu Thần Ma, lấy cái này triệt tiêu uy áp Nho Thánh.

Hậu duệ Thần Ma điên cuồng là sẽ không sợ hãi.

Mặt khác, tuy linh tính gặp áp chế, không thể dùng dùng pháp thuật nữa, nhưng cái này cũng sẽ không suy yếu chiến lực của nó. Thể phách hậu duệ Thần Ma, so với võ phu chỉ mạnh hơn chứ không kém, năng lực đánh nhau cận chiến cực kỳ đáng sợ.

Giám Chính nâng tay trái, “Bốp” búng nho quan, chậm rãi nói:

“Lui năm trăm dặm.”

Bạch Đế mở ra răng nanh, làm bộ dạng tấn công, khoảnh khắc sắp tiếp xúc đến Giám Chính đột ngột biến mất, như chưa bao giờ tồn tại.

Cái này đương nhiên không phải Giám Chính học được Ngôn Xuất Pháp Tùy của nho gia, mà là lấy lực lượng nho quan thi triển pháp thuật nho gia.

Nhưng, không có cao phẩm tu sĩ hệ thống tương đồng nắm giữ, uy lực nho quan có thể phát huy có hạn, hơn nữa Bạch Đế phẩm cấp cực cao, Giám Chính không thể mượn dùng lực lượng nho quan tiến hành công kích có tính trực tiếp đối với nó.

Bởi vì vậy nhất định không thể uy hiếp đến Bạch Đế.

Nhưng đặc điểm bản năng của nho gia không ở công kích, mà là bốn chữ “Hoa lý hồ tiếu (Loè loẹt, hoa mỹ)”.

Sau khi tạm thời mang Bạch Đế đá khỏi chiến trường, Giám Chính tay cầm khắc đao, lại siêu cường bước ra một bước.

Lồng khí Bất Động Minh Vương pháp tướng dựng lên khoa trương bẹp xuống.

Cái này không phải Bất Động Minh Vương không đủ mạnh, hoàn toàn ngược lại, có thể ở dưới anh linh Nho Thánh thêm vào, kiên trì đến bây giờ, Già La Thụ Bồ Tát được xưng phòng ngự mạnh nhất dưới siêu phẩm, danh xứng với thực.

Hứa Bình Phong nơi xa mở ra túi gấm, lấy ra một cái hỏa pháo thật lớn, cao chín thước, nòng pháo dài một trượng, toàn thân do huyền thiết đúc, mặt ngoài có khắc trận văn rậm rạp.

Thân là nhị phẩm, hắn không thể khoảng cách gần trực diện uy áp của Nho Thánh, cũng may thuật sĩ thích nhất chính là công kích từ xa.

Từng trận văn lần lượt thắp sáng, trận pháp khắp nổi trên nó bắt đầu hấp thu linh lực quanh mình, họng pháo đen nhánh ngưng tụ ra một quầng sáng màu trắng xóa to bằng nắm tay, không ngừng hướng bên trong sụp xuống.

Lấy trận pháp dẫn động thiên địa lực, là công việc thuật sĩ sở trường nhất.

“Ầm!”

Sụp xuống tới cực điểm, là bùng nổ, họng pháo b ắn ra cột sáng trắng xóa.

Mắt thấy cột sáng sắp bắn trúng Giám Chính, một trận pháp thanh quang lượn lờ đột nhiên chắn ngang ở phía trước đường đạn.

Pháo kích có thể đánh trọng thương tam phẩm võ phu đánh vào trên trận pháp, như trâu đất xuống biển, biến mất không dấu vết.

Một giây sau, trong hư không phía sau Hứa Bình Phong bắ n ra cột sáng trắng xóa, mang hắn nuốt chửng.

Giám Chính dùng truyền tống trận pháp, mang pháo kích trả lại cho hắn.

Ông!

Hư không bên cạnh Giám Chính run lên, lại một cột sáng bắn nhanh ra, sắp bao phủ mặt ông.

Hứa Bình Phong chưa bị cột sáng đánh úp phía sau nuốt chửng, hắn phục chế lại thủ đoạn của Giám Chính, còn trị Giám Chính gậy ông đập lưng ông.

Cứ như vậy, ánh sáng trắng không ngừng xuất hiện ở giữa hai thầy trò, biến mất, xuất hiện, lại biến mất.

Thẳng đến lúc Giám Chính mang nó truyền tống cho Hắc Liên đạo trưởng nơi xa, không có dự cảm nguy cơ của võ phu Hắc Liên bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể hiện ra đạo môn bất diệt Dương Thần, mang pháo kích xé nát.

Lúc này, Bất Động Minh Vương pháp tướng rốt cuộc không chống đỡ được, khắc đao Nho Thánh đâm vỡ lồng khí, ở trong cơn bão năng lượng Bất Động Minh Vương pháp tướng sụp đổ, khắc đao điểm ở cái trán Già La Thụ Bồ Tát.

Thanh quang chợt lóe.

Phốc! Đầu Già La Thụ Bồ Tát nổ tung, mảnh xương, máu thịt bắn tung tóe.

Thân thể cao tám thước của hắn nháy mắt nhão nhoét, vô lực ngựa mặt lên, hướng tới mặt đất mênh mông rơi thẳng xuống.

Cùng lúc đó, ngực Giám Chính tuôn ra sương máu, lực lượng Nho Thánh đang phá hủy thân thể ông.

Giám Chính không cố kỵ trạng thái thân thể, cũng chưa công kích Hứa Bình Phong cùng Hắc Liên, mà là xoay người, đâm ra khắc đao.

Một bóng trắng bước ngang qua người ông.

Bạch Đế hóa thành bóng trắng chật vật quay cuồng, như là chó hoang bị một cước đá bay, trong quá trình máu đổ ập xuống.

Hứa Bình Phong nâng tay chống, trận pháp hình tròn nâng đỡ Bạch Đế, hóa tan lực đánh cho nó.

“Ô, ô ô...”

Con mắt hung dữ xanh thẳm của Bạch Đế tràn ngập nét điên cuồng, bụng nó rách ra một vết thương thật sâu, hầu như bị mổ bụng, đại tràng treo xuống.

Nhưng miệng nó cắn một trái tim, trái tim của Giám Chính.

Bạch Đế khẽ ngẩng đầu, nhai cũng không nhai, mang trái tim nuốt vào trong bụng, vài giây sau, điên cuồng trong con mát hung dữ của nó rút lui, linh tính phát sinh, khôi phục lý trí. Anh linh Nho Thánh thành hình, mi tâm Giám Chính nứt ra một vết rách, máu tươi chảy ròng ròng.

Thân thể bắt đầu trượt về phía vực sâu sụp đổ, đây là cái giá phải trả.

Ông bước ra một bước, khắc đao trong tay đưa ra, đâm đầu tiên là về phía Già La Thụ Bồ Tát.

Anh linh Nho Thánh phía sau làm ra động tác đồng bộ, giống như là chỗ dựa kiên cố nhất của Giám Chính.

Già La Thụ Bồ Tát nguy nga bất động, áo cà sa vang lên phần phật, cơ bắp toàn thân bành trướng, dưới làn da nổi hằn lên từng sợi gân xanh tráng kiện.

Hắn tuy chưa động, nhưng Kim Cương pháp tướng phía sau cất bước đi về phía trước, chắn trước người Già La Thụ Bồ Tát.

Khắc đao không nhanh không chậm đâm tới, tựa như không sợ kẻ địch chạy trốn.

Mười hai đôi cánh tay của Kim Cương pháp tướng hướng phía trước khép lại, hai mươi tư bàn tay làm ra động tác vỗ tay, mang Giám Chính và khắc đao kẹp ở trong lòng bàn tay.

Mà Bất Động Minh Vương pháp tướng kết ấn ngồi xếp bằng, ở phía sau Kim Cương pháp tướng ngưng tụ thành một cái lồng khí hình tròn, mang Già La Thụ Bồ Tát bao ở trong đó.

Đột nhiên, mười hai đôi cánh tay của Kim Cương pháp tướng bắt đầu run rẩy, như ngăn không được khắc đao đột tiến.

“Ầm!”

Vòng lửa sau đầu Kim Cương pháp tướng bành trướng, bốc lên ngọn lửa chói mắt.

Mười hai đôi cánh tay run rẩy một lần nữa ổn định.

Nhưng ngay sau đó, đầu tiên là hai mươi tư bàn tay to lớn nứt nẻ, tiếp theo là cánh tay, thân thể... Kim Cương pháp tướng lấy phòng ngự và chiến lực trứ danh sụp đổ từng tấc một.

Pháp tướng sụp đổ tràn ra năng lượng, hướng bốn phương tám hướng tàn sát bừa bãi, đánh tan biển mây phía dưới, lộ ra mặt đất mênh mông.

Giám Chính nắm khắc đao, vẫn không nhanh không chậm đâm về phía vòng bảo hộ Bất Động Minh Vương pháp tướng dựng lên.

Ông!

Chỗ lồng khí màu vàng nhạt và khắc đao giao tiếp bắn tung tóe ra năng lượng vặn vẹo hỗn loạn.

Một cột sáng màu trắng vô thanh vô tức tới gần Giám Chính, từ sau lưng đánh lén.

Trong con ngươi dựng thẳng xanh thẳm của Bạch Đế chỉ còn lại có điên cuồng như dã thú, không có chút linh tính nào nữa.

Nó áp chế linh tính của mình, thể hiện ra điên cuồng cắm rễ ở trong xương cốt máu Thần Ma, lấy cái này triệt tiêu uy áp Nho Thánh.

Hậu duệ Thần Ma điên cuồng là sẽ không sợ hãi.

Mặt khác, tuy linh tính gặp áp chế, không thể dùng dùng pháp thuật nữa, nhưng cái này cũng sẽ không suy yếu chiến lực của nó. Thể phách hậu duệ Thần Ma, so với võ phu chỉ mạnh hơn chứ không kém, năng lực đánh nhau cận chiến cực kỳ đáng sợ.

Giám Chính nâng tay trái, “Bốp” búng nho quan, chậm rãi nói:

“Lui năm trăm dặm.”

Bạch Đế mở ra răng nanh, làm bộ dạng tấn công, khoảnh khắc sắp tiếp xúc đến Giám Chính đột ngột biến mất, như chưa bao giờ tồn tại.

Cái này đương nhiên không phải Giám Chính học được Ngôn Xuất Pháp Tùy của nho gia, mà là lấy lực lượng nho quan thi triển pháp thuật nho gia.

Nhưng, không có cao phẩm tu sĩ hệ thống tương đồng nắm giữ, uy lực nho quan có thể phát huy có hạn, hơn nữa Bạch Đế phẩm cấp cực cao, Giám Chính không thể mượn dùng lực lượng nho quan tiến hành công kích có tính trực tiếp đối với nó.

Bởi vì vậy nhất định không thể uy hiếp đến Bạch Đế.

Nhưng đặc điểm bản năng của nho gia không ở công kích, mà là bốn chữ “Hoa lý hồ tiếu (Loè loẹt, hoa mỹ)”.

Sau khi tạm thời mang Bạch Đế đá khỏi chiến trường, Giám Chính tay cầm khắc đao, lại siêu cường bước ra một bước.

Lồng khí Bất Động Minh Vương pháp tướng dựng lên khoa trương bẹp xuống.

Cái này không phải Bất Động Minh Vương không đủ mạnh, hoàn toàn ngược lại, có thể ở dưới anh linh Nho Thánh thêm vào, kiên trì đến bây giờ, Già La Thụ Bồ Tát được xưng phòng ngự mạnh nhất dưới siêu phẩm, danh xứng với thực.

Hứa Bình Phong nơi xa mở ra túi gấm, lấy ra một cái hỏa pháo thật lớn, cao chín thước, nòng pháo dài một trượng, toàn thân do huyền thiết đúc, mặt ngoài có khắc trận văn rậm rạp.

Thân là nhị phẩm, hắn không thể khoảng cách gần trực diện uy áp của Nho Thánh, cũng may thuật sĩ thích nhất chính là công kích từ xa.

Từng trận văn lần lượt thắp sáng, trận pháp khắp nổi trên nó bắt đầu hấp thu linh lực quanh mình, họng pháo đen nhánh ngưng tụ ra một quầng sáng màu trắng xóa to bằng nắm tay, không ngừng hướng bên trong sụp xuống.

Lấy trận pháp dẫn động thiên địa lực, là công việc thuật sĩ sở trường nhất.

“Ầm!”

Sụp xuống tới cực điểm, là bùng nổ, họng pháo b ắn ra cột sáng trắng xóa.

Mắt thấy cột sáng sắp bắn trúng Giám Chính, một trận pháp thanh quang lượn lờ đột nhiên chắn ngang ở phía trước đường đạn.

Pháo kích có thể đánh trọng thương tam phẩm võ phu đánh vào trên trận pháp, như trâu đất xuống biển, biến mất không dấu vết.

Một giây sau, trong hư không phía sau Hứa Bình Phong bắ n ra cột sáng trắng xóa, mang hắn nuốt chửng.

Giám Chính dùng truyền tống trận pháp, mang pháo kích trả lại cho hắn.

Ông!

Hư không bên cạnh Giám Chính run lên, lại một cột sáng bắn nhanh ra, sắp bao phủ mặt ông.

Hứa Bình Phong chưa bị cột sáng đánh úp phía sau nuốt chửng, hắn phục chế lại thủ đoạn của Giám Chính, còn trị Giám Chính gậy ông đập lưng ông.

Cứ như vậy, ánh sáng trắng không ngừng xuất hiện ở giữa hai thầy trò, biến mất, xuất hiện, lại biến mất.

Thẳng đến lúc Giám Chính mang nó truyền tống cho Hắc Liên đạo trưởng nơi xa, không có dự cảm nguy cơ của võ phu Hắc Liên bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể hiện ra đạo môn bất diệt Dương Thần, mang pháo kích xé nát.

Lúc này, Bất Động Minh Vương pháp tướng rốt cuộc không chống đỡ được, khắc đao Nho Thánh đâm vỡ lồng khí, ở trong cơn bão năng lượng Bất Động Minh Vương pháp tướng sụp đổ, khắc đao điểm ở cái trán Già La Thụ Bồ Tát.

Thanh quang chợt lóe.

Phốc! Đầu Già La Thụ Bồ Tát nổ tung, mảnh xương, máu thịt bắn tung tóe.

Thân thể cao tám thước của hắn nháy mắt nhão nhoét, vô lực ngựa mặt lên, hướng tới mặt đất mênh mông rơi thẳng xuống.

Cùng lúc đó, ngực Giám Chính tuôn ra sương máu, lực lượng Nho Thánh đang phá hủy thân thể ông.

Giám Chính không cố kỵ trạng thái thân thể, cũng chưa công kích Hứa Bình Phong cùng Hắc Liên, mà là xoay người, đâm ra khắc đao.

Một bóng trắng bước ngang qua người ông.

Bạch Đế hóa thành bóng trắng chật vật quay cuồng, như là chó hoang bị một cước đá bay, trong quá trình máu đổ ập xuống.

Hứa Bình Phong nâng tay chống, trận pháp hình tròn nâng đỡ Bạch Đế, hóa tan lực đánh cho nó.

“Ô, ô ô...”

Con mắt hung dữ xanh thẳm của Bạch Đế tràn ngập nét điên cuồng, bụng nó rách ra một vết thương thật sâu, hầu như bị mổ bụng, đại tràng treo xuống.

Nhưng miệng nó cắn một trái tim, trái tim của Giám Chính.

Bạch Đế khẽ ngẩng đầu, nhai cũng không nhai, mang trái tim nuốt vào trong bụng, vài giây sau, điên cuồng trong con mát hung dữ của nó rút lui, linh tính phát sinh, khôi phục lý trí.