Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1489: Chém đầu (2




Phản ứng lớn như vậy, hắn quả nhiên biết tin tức chiến tranh diệt yêu, mà lời vừa rồi của ta, tựa như đã rất tiếp cận chân tướng... Đột nhiên, đỉnh đầu Hứa Thất An vọt lên một cột sáng màu vàng, hóa thành một tòa tháp nhỏ linh lung bỏ túi.

Tầng thứ hai lực lượng trấn áp triển khai.

“Ầm” một tiếng, lấy hắn làm tâm đường tròn, phạm vi trăm mét sụp ra một cái hố sâu hình vòng tròn.

Bóng người A Tô La bị cứng rắn “đánh” xuống, tựa như chịu lực hấp dẫn gấp mấy trăm hơn một ngàn lần.

Phù Đồ bảo tháp kiềm chế, quấy rầy tiết tấu của A Tô La, giới luật thi triển ở trên người Hứa Thất An chỉ duy trì khoảng một giây.

“Phù Đồ bảo tháp?”

Trong giọng nói A Tô La có kinh ngạc rõ ràng.

Từ sau khi ở Kiếm Châu ra tay chống đỡ Kim Cương pháp tướng, lão hòa thượng tháp linh liên chưa từng đề cập hứa hẹn “không ra tay với đệ tử cửa Phật”, tựa như đã quên quy củ mình đặt ra.

Đương nhiên, lần trước hoàn toàn là bất đắc dĩ, tháp linh lựa chọn thỏa hiệp với thế cục.

Về phần một lần này, Hứa Thất An tự mình vào tháp kính nhờ lão hòa thượng ra tay giúp đỡ, mà lão hòa thượng tháp linh sở dĩ nguyện ý đánh vỡ quy củ một lần nữa, là vì Hứa Thất An mang bí mật gần đây thu hoạch nói cho lão.

Phật Đà bị Nho Thánh phong ấn, quan hệ của Thần Thù cùng Vạn Yêu quốc chủ, Thần Thù và Phật Đà có thể tồn tại giao dịch vân vân.

Cũng từ những manh mối này xuất phát, Hứa Thất An lấy góc độ “chuyên nghiệp”, đoán Pháp Tể Bồ Tát biến mất, có lẽ có liên quan với bí mật của Phật Đà.

Sau đó vỗ ngực cam đoan, hỗ trợ tháp linh tìm được Pháp Tể Bồ Tát biến mất hơn ba trăm năm.

Trả giá là, từ nay về sau, Phù Đồ bảo tháp sẽ đối hắn có yêu cầu tất đáp ứng.

Hứa Thất An vô thanh vô tức lao ra, Hóa Kình khống chế hoàn mỹ đối với thân thể, khiến hắn chưa tạo thành bất cứ tiếng vang nào, gạch dưới chân chưa từng nứt vỡ.

Vù!

Hắn lấy chân trái làm trục, eo lưng phát lực, kéo chân phải giống như roi vụt ra, vụt không khí phát ra tiếng xé gió chói tai.

A Tô La mở tay phải, bắt lấy đòn vụt chân hung hãn, phành một tiếng, cơ bắp cánh tay gã run mạnh lên, điên cuồng run rẩy, tan đi lực đạo đáng sợ.

Hứa Thất An một chân khác bay lên trời, không để lại kẽ hở triển khai công kích, đầu tiên là một cú lên gối đội ở khuôn mặt A Tô La, tiếp theo hai nắm tay đồng thời tung ra, như pháo như chùy, quyền sau nặng hơn quyền trước, đánh cho sóng khí liên tiếp nổ tung.

Trên không Nam Pháp tự yên tĩnh vang lên từng tiếng “pháo”.

Mà trong quá trình này, lực lượng trấn áp tầng thứ hai Phù Đồ bảo tháp luôn phát huy tác dụng, gắt gao áp chế A Tô La.

Đối với võ phu mà nói, một khi bắt lấy tiên cơ, giành trước tiến công, là có thể đánh ra thương tổn thành tấn.

Đổi thành cao thủ tam phẩm hệ thống khác, bây giờ đã bị đánh nổ thân thể.

Nhưng A Tô La chỉ là không ngừng lảo đảo lui về phía sau, mỗi lần căng lên cơ bắp, ý đồ mạnh mẽ vồ tới, đều sẽ bị Hứa Thất An bạo lực cắt ngang.

Rắc rắc rắc... A Tô La lui ra phía sau mỗi một bước, đều sẽ để lại trên mặt đất dấu chân thật sâu.

Sau khi lại một lần bị cưỡng ép đánh bật tư thế, cơ bắp chỗ cổ A Tô La chợt bành trướng một vòng, cơ bắp toàn thân ngưng tụ thành một cỗ, như muốn mạnh mẽ vồ ngược.

Đinh!

Lúc này, ngực Hứa Thất An lao ra một ánh đao, ở cổ họng A Tô La chém ra một chuỗi tia lửa, tuy chưa phá vỡ, lại chém làn da đau đớn, phía sau lưng lạnh toát.

Các cơ bắp đang tích tụ lực bị kích thích, xuất hiện ngưng trệ.

Liên tục đánh hắn tới chết, liên tục đánh hắn tới chết, một bộ chiêu thức đánh chết hắn... Hứa Thất An càng đấu càng hăng, miệng cắp Thái Bình Đao, mỗi khi A Tô La muốn đánh đứt tiết tấu, hắn liền dùng nhuệ khí của Thái Bình Đao đánh tan gã súc lực.

Tây viện chiến đấu đưa tới các võ tăng cùng thiền sư trong chùa chú ý, từng bóng người từ trong phòng thiền chạy ra, hoặc khống chế pháp khí bay lên, hoặc ở trên đỉnh toà nhà hình tháp phụ cận xem cuộc chiến.

Khi bọn họ thấy ngoài tháp cao phong ấn ma tăng, hai vị Kim Cương ánh vàng rực rỡ, sau đầu thiêu đốt vòng lửa chiến đấu sinh tử, ai cũng mờ mịt không thôi.

Phản ứng đầu tiên là: Đã xảy ra cái gì?

Vì sao các Hộ Pháp Kim Cương phải chiến đấu trong chùa.

Ý niệm thứ hai là: Vị Kim Cương kia là ai?

Ý niệm thứ ba là: Vị kia Kim Cương có thể đánh A Tô La liên tiếp bại lui?

“Hắn không phải Hộ Pháp Kim Cương, là ngoại tặc!”

Một vị lão hòa thượng lông mày trắng trầm giọng nói.

Tăng nhân còn lại cũng nhanh chóng phân biệt ra vị Kim Cương kia giao thủ cùng A Tô La không giống người trong môn.

Hôm nay Phật môn chỉ có hai vị Kim Cương, phân biệt là Độ Phàm cùng Độ Nan, nếu có Kim Cương mới sinh ra, Phật môn sẽ chiêu cáo Phật đồ thiên hạ.

Mà người nọ ngay cả ba ngàn sợi phiền não cũng chưa trừ hết.

“Triệu tập đồng môn Nam Pháp tự, cùng nhau kết trận đối phó hắn.”

Các lão hòa thượng bối phận cao bắt đầu tổ chức nhân thủ, ứng chiến kẻ địch.

Làm đại giáo truyền thừa mấy ngàn năm, bọn họ tự nhiên nắm giữ trận pháp ngưng tụ “lực lượng mỏng manh”, đối phó hoặc kiềm chế cường giả Siêu Phàm.

Trả giá là như vậy sẽ chết rất nhiều người.

Nhưng ở dưới tình huống bên ta cũng có một vị Siêu Phàm ở đây, như kiềm chế vậy chết bao nhiêu người cũng là đáng giá.

“Oành!”

Đột nhiên, một quả đạn pháo xé tan màn đêm, đánh ở trong Nam Pháp tự, sóng xung kích san bằng tường sân, hất tung nóc nhà.

Càng nhiều tiếng nổ từ nơi xa truyền đến, các nơi của “Nam quốc” thành dâng lên khói thuốc súng, ánh lửa ngút trời.

Miêu Hữu Phương, Dạ Cơ cùng với bộ chúng Yêu tộc lẻn vào Nam Pháp thành bắt đầu hành động, bọn họ dẫn nổ thuốc nổ trước đó giấu ở các nơi trong thành, chế tạo hỗn loạn.

Ầm ầm ầm... Càng lúc càng nhiều hỏa pháo từ trên trời giáng xuống, ở Nam Pháp tự nổ ra những quả cầu lửa.

Một tòa pháo đài không người điều khiển từ trên cao xẹt qua, mấy chục hỏa pháo phun lửa, trút đạn pháo.

Tăng nhân đang tập kết bị thế công của hỏa pháo đánh gãy, lâm vào bối rối thất thố ngắn ngủi, nhưng bọn họ rất nhanh đã tổ chức lên phản kích hữu hiệu.

Các võ tăng giương cung giận bắn, từng mũi tên cuốn theo khí cơ cường đại gào thét xé gió.

Các thiền sư khống chế pháp khí truy kích pháo đài không trung.

Lúc này, khi sức chú ý của đại bộ phận mọi người đã rời khỏi tháp phong ấn, đỉnh tháp dâng lên một luồng ánh sáng, Tôn Huyền Cơ mặc áo trắng, đầu đội nón, lấy trận pháp truyền tống đến đỉnh tháp.

Ông ~

Trong tiếng sóng khí hơi chói tai, dưới chân Tôn Huyền Cơ sáng lên một trận pháp hình tròn.

Ngay sau đó, từng trận pháp hình tròn lần lượt hiện lên, tầng tầng lớp lớp hướng xuống, tổng cộng mười hai cái, mang tháp phong ấn chia làm mười hai phần đều đều. Phản ứng lớn như vậy, hắn quả nhiên biết tin tức chiến tranh diệt yêu, mà lời vừa rồi của ta, tựa như đã rất tiếp cận chân tướng... Đột nhiên, đỉnh đầu Hứa Thất An vọt lên một cột sáng màu vàng, hóa thành một tòa tháp nhỏ linh lung bỏ túi.

Tầng thứ hai lực lượng trấn áp triển khai.

“Ầm” một tiếng, lấy hắn làm tâm đường tròn, phạm vi trăm mét sụp ra một cái hố sâu hình vòng tròn.

Bóng người A Tô La bị cứng rắn “đánh” xuống, tựa như chịu lực hấp dẫn gấp mấy trăm hơn một ngàn lần.

Phù Đồ bảo tháp kiềm chế, quấy rầy tiết tấu của A Tô La, giới luật thi triển ở trên người Hứa Thất An chỉ duy trì khoảng một giây.

“Phù Đồ bảo tháp?”

Trong giọng nói A Tô La có kinh ngạc rõ ràng.

Từ sau khi ở Kiếm Châu ra tay chống đỡ Kim Cương pháp tướng, lão hòa thượng tháp linh liên chưa từng đề cập hứa hẹn “không ra tay với đệ tử cửa Phật”, tựa như đã quên quy củ mình đặt ra.

Đương nhiên, lần trước hoàn toàn là bất đắc dĩ, tháp linh lựa chọn thỏa hiệp với thế cục.

Về phần một lần này, Hứa Thất An tự mình vào tháp kính nhờ lão hòa thượng ra tay giúp đỡ, mà lão hòa thượng tháp linh sở dĩ nguyện ý đánh vỡ quy củ một lần nữa, là vì Hứa Thất An mang bí mật gần đây thu hoạch nói cho lão.

Phật Đà bị Nho Thánh phong ấn, quan hệ của Thần Thù cùng Vạn Yêu quốc chủ, Thần Thù và Phật Đà có thể tồn tại giao dịch vân vân.

Cũng từ những manh mối này xuất phát, Hứa Thất An lấy góc độ “chuyên nghiệp”, đoán Pháp Tể Bồ Tát biến mất, có lẽ có liên quan với bí mật của Phật Đà.

Sau đó vỗ ngực cam đoan, hỗ trợ tháp linh tìm được Pháp Tể Bồ Tát biến mất hơn ba trăm năm.

Trả giá là, từ nay về sau, Phù Đồ bảo tháp sẽ đối hắn có yêu cầu tất đáp ứng.

Hứa Thất An vô thanh vô tức lao ra, Hóa Kình khống chế hoàn mỹ đối với thân thể, khiến hắn chưa tạo thành bất cứ tiếng vang nào, gạch dưới chân chưa từng nứt vỡ.

Vù!

Hắn lấy chân trái làm trục, eo lưng phát lực, kéo chân phải giống như roi vụt ra, vụt không khí phát ra tiếng xé gió chói tai.

A Tô La mở tay phải, bắt lấy đòn vụt chân hung hãn, phành một tiếng, cơ bắp cánh tay gã run mạnh lên, điên cuồng run rẩy, tan đi lực đạo đáng sợ.

Hứa Thất An một chân khác bay lên trời, không để lại kẽ hở triển khai công kích, đầu tiên là một cú lên gối đội ở khuôn mặt A Tô La, tiếp theo hai nắm tay đồng thời tung ra, như pháo như chùy, quyền sau nặng hơn quyền trước, đánh cho sóng khí liên tiếp nổ tung.

Trên không Nam Pháp tự yên tĩnh vang lên từng tiếng “pháo”.

Mà trong quá trình này, lực lượng trấn áp tầng thứ hai Phù Đồ bảo tháp luôn phát huy tác dụng, gắt gao áp chế A Tô La.

Đối với võ phu mà nói, một khi bắt lấy tiên cơ, giành trước tiến công, là có thể đánh ra thương tổn thành tấn.

Đổi thành cao thủ tam phẩm hệ thống khác, bây giờ đã bị đánh nổ thân thể.

Nhưng A Tô La chỉ là không ngừng lảo đảo lui về phía sau, mỗi lần căng lên cơ bắp, ý đồ mạnh mẽ vồ tới, đều sẽ bị Hứa Thất An bạo lực cắt ngang.

Rắc rắc rắc... A Tô La lui ra phía sau mỗi một bước, đều sẽ để lại trên mặt đất dấu chân thật sâu.

Sau khi lại một lần bị cưỡng ép đánh bật tư thế, cơ bắp chỗ cổ A Tô La chợt bành trướng một vòng, cơ bắp toàn thân ngưng tụ thành một cỗ, như muốn mạnh mẽ vồ ngược.

Đinh!

Lúc này, ngực Hứa Thất An lao ra một ánh đao, ở cổ họng A Tô La chém ra một chuỗi tia lửa, tuy chưa phá vỡ, lại chém làn da đau đớn, phía sau lưng lạnh toát.

Các cơ bắp đang tích tụ lực bị kích thích, xuất hiện ngưng trệ.

Liên tục đánh hắn tới chết, liên tục đánh hắn tới chết, một bộ chiêu thức đánh chết hắn... Hứa Thất An càng đấu càng hăng, miệng cắp Thái Bình Đao, mỗi khi A Tô La muốn đánh đứt tiết tấu, hắn liền dùng nhuệ khí của Thái Bình Đao đánh tan gã súc lực.

Tây viện chiến đấu đưa tới các võ tăng cùng thiền sư trong chùa chú ý, từng bóng người từ trong phòng thiền chạy ra, hoặc khống chế pháp khí bay lên, hoặc ở trên đỉnh toà nhà hình tháp phụ cận xem cuộc chiến.

Khi bọn họ thấy ngoài tháp cao phong ấn ma tăng, hai vị Kim Cương ánh vàng rực rỡ, sau đầu thiêu đốt vòng lửa chiến đấu sinh tử, ai cũng mờ mịt không thôi.

Phản ứng đầu tiên là: Đã xảy ra cái gì?

Vì sao các Hộ Pháp Kim Cương phải chiến đấu trong chùa.

Ý niệm thứ hai là: Vị Kim Cương kia là ai?

Ý niệm thứ ba là: Vị kia Kim Cương có thể đánh A Tô La liên tiếp bại lui?

“Hắn không phải Hộ Pháp Kim Cương, là ngoại tặc!”

Một vị lão hòa thượng lông mày trắng trầm giọng nói.

Tăng nhân còn lại cũng nhanh chóng phân biệt ra vị Kim Cương kia giao thủ cùng A Tô La không giống người trong môn.

Hôm nay Phật môn chỉ có hai vị Kim Cương, phân biệt là Độ Phàm cùng Độ Nan, nếu có Kim Cương mới sinh ra, Phật môn sẽ chiêu cáo Phật đồ thiên hạ.

Mà người nọ ngay cả ba ngàn sợi phiền não cũng chưa trừ hết.

“Triệu tập đồng môn Nam Pháp tự, cùng nhau kết trận đối phó hắn.”

Các lão hòa thượng bối phận cao bắt đầu tổ chức nhân thủ, ứng chiến kẻ địch.

Làm đại giáo truyền thừa mấy ngàn năm, bọn họ tự nhiên nắm giữ trận pháp ngưng tụ “lực lượng mỏng manh”, đối phó hoặc kiềm chế cường giả Siêu Phàm.

Trả giá là như vậy sẽ chết rất nhiều người.

Nhưng ở dưới tình huống bên ta cũng có một vị Siêu Phàm ở đây, như kiềm chế vậy chết bao nhiêu người cũng là đáng giá.

“Oành!”

Đột nhiên, một quả đạn pháo xé tan màn đêm, đánh ở trong Nam Pháp tự, sóng xung kích san bằng tường sân, hất tung nóc nhà.

Càng nhiều tiếng nổ từ nơi xa truyền đến, các nơi của “Nam quốc” thành dâng lên khói thuốc súng, ánh lửa ngút trời.

Miêu Hữu Phương, Dạ Cơ cùng với bộ chúng Yêu tộc lẻn vào Nam Pháp thành bắt đầu hành động, bọn họ dẫn nổ thuốc nổ trước đó giấu ở các nơi trong thành, chế tạo hỗn loạn.

Ầm ầm ầm... Càng lúc càng nhiều hỏa pháo từ trên trời giáng xuống, ở Nam Pháp tự nổ ra những quả cầu lửa.

Một tòa pháo đài không người điều khiển từ trên cao xẹt qua, mấy chục hỏa pháo phun lửa, trút đạn pháo.

Tăng nhân đang tập kết bị thế công của hỏa pháo đánh gãy, lâm vào bối rối thất thố ngắn ngủi, nhưng bọn họ rất nhanh đã tổ chức lên phản kích hữu hiệu.

Các võ tăng giương cung giận bắn, từng mũi tên cuốn theo khí cơ cường đại gào thét xé gió.

Các thiền sư khống chế pháp khí truy kích pháo đài không trung.

Lúc này, khi sức chú ý của đại bộ phận mọi người đã rời khỏi tháp phong ấn, đỉnh tháp dâng lên một luồng ánh sáng, Tôn Huyền Cơ mặc áo trắng, đầu đội nón, lấy trận pháp truyền tống đến đỉnh tháp.

Ông ~

Trong tiếng sóng khí hơi chói tai, dưới chân Tôn Huyền Cơ sáng lên một trận pháp hình tròn.

Ngay sau đó, từng trận pháp hình tròn lần lượt hiện lên, tầng tầng lớp lớp hướng xuống, tổng cộng mười hai cái, mang tháp phong ấn chia làm mười hai phần đều đều.