Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1484: Mảnh thân thể Thần Thù (2)




Liên hệ tỷ tỷ của nàng... Hứa Thất An nói: “Ta muốn mời quốc sư đến hỗ trợ đối phó A Tô La, nhưng nàng tựa như đang bế quan, hoặc là, Nam Cương cách kinh thành quá mức xa xôi, không thể mang tin tức truyền đạt ra ngoài.”

Dạ Cơ nhíu nhíu mày: “Vậy nên làm cái gì bây giờ.”

Hứa Thất An có chút kinh ngạc nàng chưa hỏi mình vì sao có thể mời nổi Lạc Ngọc Hành, sau đó biết đây là Phù Hương biết nghĩ cho người khác.

Nàng cũng không hỏi đến việc riêng của mình cùng nữ nhân khác, cũng không quá độ tìm hiểu bí mật của hắn.

“Yên tâm, ta còn có một nhân tuyển.”

Hứa Thất An hướng tới bình phong vẫy tay, mảnh vỡ Địa Thư từ trong túi áo bay ra, rơi vào lòng bàn tay.

Hắn mang bùa hộ mệnh đưa về trong mảnh vỡ Địa Thư, tiếp theo lấy ra ốc biển truyền âm.

Giám Chính từng nói, con ốc biển này có thể ở bất cứ nơi nào của Cửu Châu đại lục liên lạc Tôn Huyền Cơ, là pháp khí truyền âm cực kỳ quý giá của Ti Thiên Giám.

Cùng lúc cầm ốc biển, Hứa Thất An do dự một phen, nghĩ nghĩ, lại mang ốc biển thu hồi, sau đó quay người lại, mang Phù Hương đặt ở bên cạnh thùng tắm, bảo nàng tựa vào thùng tắm, nhếch mông lên.

“Chúng ta thân thiết một lần nữa, xong ta sẽ tìm hắn.”

Hứa Thất An đã bị Tôn sư huynh làm ra bóng ma tâm lý, đừng truyền thư xong, bên này còn đang tắm rửa, Tôn sư huynh liền xuất hiện.

Ôm vòng eo nhỏ của Phù Hương, bụng dán lên cái mông tròn...

Khối thân thể này vẫn là đóa hoa yêu kiều mới nếm thử mây mưa, thêm nàng bị thương nặng mới khỏi, thân thể có chút suy yếu, Hứa Thất An không giày vò nàng quá lâu, lướt qua là dừng.

“Tôn sư huynh, ta ở khu vực bên rìa Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn...”

Mang sự tình nói đơn giản một lần.

“Được!”

Tôn Huyền Cơ lời ít mà ý nhiều đáp lại.

“Hứa lang, ta đi mang mảnh thân thể của Thần Thù đại sư tới trước, chàng chờ lần nữa, trước khi trời tối ta sẽ quay về.”

Dạ Cơ ăn mặc chỉnh tề, váy mềm che ngực màu trắng, phối hợp áo khoác màu xanh nõn chuối, bộ quần áo thiên hướng khí chất có tri thức hiểu lễ nghĩa này, vốn mặc ở trên người Phù Hương, sẽ có loại khí chất tiểu thư khuê các.

Nhưng bây giờ mặc ở trên người Dạ Cơ, ngược lại mặc ra một chút dụ hoặc của đồng phục.

Chân thân của nàng quá yêu mị, tuy nói bản thân hồ tộc chính là lấy yêu mị dụ người nổi tiếng, nhưng ý nhị quyến rũ kia trên người, không có lúc nào là không câu dẫn nam nhân, khiến nàng mặc càng đúng tiêu chuẩn, càng giống đồng phục dụ hoặc.

Lâm An quyến rũ đa tình cùng Phù Hương yêu mị diễm lệ là hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau.

Người trước nội mị, người sau là yêu tinh.

Chờ Hứa Thất An gật đầu, Phù Hương nhanh nhẹn rời đi.

...

Thẳng đến hoàng hôn, Hứa Thất An ngồi xếp bằng ở trong hang thổ nạp, lòng có cảm giác, rời khỏi hang, tới thung lũng.

Hắn đầu tiên là bị một đợt tiếng hát vang hấp dẫn, thấy Miêu Hữu Phương cầm bầu rượu, cùng điểu yêu Hồng Anh vừa múa vừa hát, hai người lấy khuỷu tay móc vào nhau, xoay vòng vòng.

Trong miệng Miêu Hữu Phương hát vang khúc hát mặn mòi trong câu lan, Hồng Anh thì hát sơn ca đặc sắc Nam Cương.

Mấy yêu nữ quay chung quanh hai người nhảy múa bay bay.

Thanh Mộc hộ pháp cùng Bạch Viên hộ pháp ngồi ở một bên thưởng thức, người sau mặt mũi bầm dập, rõ ràng đã trải qua một trận đòn hiểm.

Mà ở phía sau mọi người, một vị thuật sĩ áo trắng đứng, chiều cao bình thường, ngũ quan bình thường, khí chất bình thường, hắn thật sự quá bình thường, đến nỗi ai cũng chưa phát hiện hắn đã đến.

Phát hiện Hứa Thất An đi ra, mọi người lập tức nhìn qua, ca múa dừng lại.

“Tôn sư huynh!”

Hứa Thất An hô.

Mọi người quay phắt đầu lại, vẻ mặt cổ quái, cũng không biết phía sau đột nhiên xuất hiện một người như vậy.

Tôn Huyền Cơ gật gật đầu, dưới chân dâng lên hào quang, nháy mắt xuất hiện trước mặt Hứa Thất An.

“Sư huynh sao không tiến vào?” Hứa Thất An lộ ra nụ cười nhiệt tình.

Tôn sư huynh là công cụ người vô cùng tốt, thực lực mạnh mẽ, còn không nói nhiều.

Bạch Viên theo bản năng đánh giá người xa lạ này, đôi mắt xanh thẳm trong suốt nhìn thấu trong lòng, chậm rãi nói:

“Tâm của vị cao nhân này nói cho ta biết: Ta vừa vặn nam hạ Thanh Châu, tính trợ trận lão sư, liền rẽ qua đây. Đường xá quá xa, mệt chết ta rồi, vừa rồi là đang nghỉ ngơi.”

Hứa Thất An rõ ràng thấy sắc mặt Tôn sư huynh cứng đờ.

“Vị này là Viên hộ pháp, có được thiên phú thần thông nhìn thấu lòng người, cũng tu hành Phật môn Tha Tâm Thông, cực kỳ không tệ.”

Hứa Thất An lập tức giới thiệu cho Tôn Huyền Cơ, nói xong mới giật mình, nói:

“Viên hộ pháp, làm phiền ngươi theo ta đi vào.”

Thay ta làm phiên dịch...

Tôn Huyền Cơ quay đầu, liếc Viên hộ pháp một cái thật sâu, sau đó theo Hứa Thất An tiến vào hang đá.

Thanh Mộc hộ pháp nhắc nhở:

“Đó là vị thuật sĩ Siêu Phàm cảnh, đừng nói lung tung, hiểu chưa.”

Viên hộ pháp nhìn lại Thanh Mộc hộ pháp:

“Nhưng tâm của Thanh Mộc tiền bối nói cho ta biết: Con khỉ chết tiệt này, tốt nhất tiếp tục nói năng không lựa lời, chờ ngươi bị lột da rút xương.”

Sắc mặt Thanh Mộc hộ pháp đột nhiên đỏ lên, cái tay cầm gậy chống dây leo, siết chặt lại buông lỏng, buông lỏng lại siết chặt.

Hồng Anh hộ pháp coi như chưa nghe thấy, thúc giục:

“Mau vào đi, đừng để Hứa Ngân la chờ lâu.”

Viên hộ pháp gật gật đầu, tiến vào hang đá.

“Vị hộ pháp này có chút thú vị nha...”

Miêu Hữu Phương thấy mọi thứ vừa rồi, nhìn về phía Hồng Anh hộ pháp.

Bởi vì vừa rồi vừa múa vừa hát, trong đầu không có ý niệm khác, Miêu Hữu Phương ngược lại tránh thoát chết về mặt xã hội, chưa cảm nhận được Viên hộ pháp đáng sợ cùng quỷ dị.

Hồng Anh hộ pháp thở dài:

“Viên hộ pháp từ nhỏ ở trong chùa làm nô, về sau, theo tuổi tăng trưởng, thiên phú thần thông dần dần thức tỉnh, lại trong lúc vô ý học trộm Phật môn Tha Tâm Thông. Từ đó về sau không cách nào khống chế năng lực nữa.”

Miêu Hữu Phương bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy hắn như thế nào thành người của chúng ta?”

Ngắn ngủn một canh giờ, hắn đã cùng Nam Cương Yêu tộc thành người một nhà.

Hồng Anh hộ pháp bĩu môi: “Về sau tăng nhân của chùa cũng không nhịn hắn được nữa, liền mang hắn trục xuất Phật môn, tự sinh tự diệt.”

Gã này giỏi! Miêu Hữu Phương âm thầm thề, khi đối mặt Viên hộ pháp, phải tâm như gương sáng, không dính bụi bậm.

Hồng Anh hộ pháp liếc hắn một cái: “Viên hộ pháp là cảnh giới tứ phẩm, thiên phú thần thông thì càng mạnh hơn, cao thủ Siêu Phàm cảnh không thể kiềm chế ý niệm, cũng sẽ bị hắn nhìn thấu trong lòng. Cảnh giới tứ phẩm, trừ đạo môn cùng Vu sư, hầu như không có hệ thống nào có thể che chắn năng lực của Viên hộ pháp.” Liên hệ tỷ tỷ của nàng... Hứa Thất An nói: “Ta muốn mời quốc sư đến hỗ trợ đối phó A Tô La, nhưng nàng tựa như đang bế quan, hoặc là, Nam Cương cách kinh thành quá mức xa xôi, không thể mang tin tức truyền đạt ra ngoài.”

Dạ Cơ nhíu nhíu mày: “Vậy nên làm cái gì bây giờ.”

Hứa Thất An có chút kinh ngạc nàng chưa hỏi mình vì sao có thể mời nổi Lạc Ngọc Hành, sau đó biết đây là Phù Hương biết nghĩ cho người khác.

Nàng cũng không hỏi đến việc riêng của mình cùng nữ nhân khác, cũng không quá độ tìm hiểu bí mật của hắn.

“Yên tâm, ta còn có một nhân tuyển.”

Hứa Thất An hướng tới bình phong vẫy tay, mảnh vỡ Địa Thư từ trong túi áo bay ra, rơi vào lòng bàn tay.

Hắn mang bùa hộ mệnh đưa về trong mảnh vỡ Địa Thư, tiếp theo lấy ra ốc biển truyền âm.

Giám Chính từng nói, con ốc biển này có thể ở bất cứ nơi nào của Cửu Châu đại lục liên lạc Tôn Huyền Cơ, là pháp khí truyền âm cực kỳ quý giá của Ti Thiên Giám.

Cùng lúc cầm ốc biển, Hứa Thất An do dự một phen, nghĩ nghĩ, lại mang ốc biển thu hồi, sau đó quay người lại, mang Phù Hương đặt ở bên cạnh thùng tắm, bảo nàng tựa vào thùng tắm, nhếch mông lên.

“Chúng ta thân thiết một lần nữa, xong ta sẽ tìm hắn.”

Hứa Thất An đã bị Tôn sư huynh làm ra bóng ma tâm lý, đừng truyền thư xong, bên này còn đang tắm rửa, Tôn sư huynh liền xuất hiện.

Ôm vòng eo nhỏ của Phù Hương, bụng dán lên cái mông tròn...

Khối thân thể này vẫn là đóa hoa yêu kiều mới nếm thử mây mưa, thêm nàng bị thương nặng mới khỏi, thân thể có chút suy yếu, Hứa Thất An không giày vò nàng quá lâu, lướt qua là dừng.

“Tôn sư huynh, ta ở khu vực bên rìa Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn...”

Mang sự tình nói đơn giản một lần.

“Được!”

Tôn Huyền Cơ lời ít mà ý nhiều đáp lại.

“Hứa lang, ta đi mang mảnh thân thể của Thần Thù đại sư tới trước, chàng chờ lần nữa, trước khi trời tối ta sẽ quay về.”

Dạ Cơ ăn mặc chỉnh tề, váy mềm che ngực màu trắng, phối hợp áo khoác màu xanh nõn chuối, bộ quần áo thiên hướng khí chất có tri thức hiểu lễ nghĩa này, vốn mặc ở trên người Phù Hương, sẽ có loại khí chất tiểu thư khuê các.

Nhưng bây giờ mặc ở trên người Dạ Cơ, ngược lại mặc ra một chút dụ hoặc của đồng phục.

Chân thân của nàng quá yêu mị, tuy nói bản thân hồ tộc chính là lấy yêu mị dụ người nổi tiếng, nhưng ý nhị quyến rũ kia trên người, không có lúc nào là không câu dẫn nam nhân, khiến nàng mặc càng đúng tiêu chuẩn, càng giống đồng phục dụ hoặc.

Lâm An quyến rũ đa tình cùng Phù Hương yêu mị diễm lệ là hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau.

Người trước nội mị, người sau là yêu tinh.

Chờ Hứa Thất An gật đầu, Phù Hương nhanh nhẹn rời đi.

...

Thẳng đến hoàng hôn, Hứa Thất An ngồi xếp bằng ở trong hang thổ nạp, lòng có cảm giác, rời khỏi hang, tới thung lũng.

Hắn đầu tiên là bị một đợt tiếng hát vang hấp dẫn, thấy Miêu Hữu Phương cầm bầu rượu, cùng điểu yêu Hồng Anh vừa múa vừa hát, hai người lấy khuỷu tay móc vào nhau, xoay vòng vòng.

Trong miệng Miêu Hữu Phương hát vang khúc hát mặn mòi trong câu lan, Hồng Anh thì hát sơn ca đặc sắc Nam Cương.

Mấy yêu nữ quay chung quanh hai người nhảy múa bay bay.

Thanh Mộc hộ pháp cùng Bạch Viên hộ pháp ngồi ở một bên thưởng thức, người sau mặt mũi bầm dập, rõ ràng đã trải qua một trận đòn hiểm.

Mà ở phía sau mọi người, một vị thuật sĩ áo trắng đứng, chiều cao bình thường, ngũ quan bình thường, khí chất bình thường, hắn thật sự quá bình thường, đến nỗi ai cũng chưa phát hiện hắn đã đến.

Phát hiện Hứa Thất An đi ra, mọi người lập tức nhìn qua, ca múa dừng lại.

“Tôn sư huynh!”

Hứa Thất An hô.

Mọi người quay phắt đầu lại, vẻ mặt cổ quái, cũng không biết phía sau đột nhiên xuất hiện một người như vậy.

Tôn Huyền Cơ gật gật đầu, dưới chân dâng lên hào quang, nháy mắt xuất hiện trước mặt Hứa Thất An.

“Sư huynh sao không tiến vào?” Hứa Thất An lộ ra nụ cười nhiệt tình.

Tôn sư huynh là công cụ người vô cùng tốt, thực lực mạnh mẽ, còn không nói nhiều.

Bạch Viên theo bản năng đánh giá người xa lạ này, đôi mắt xanh thẳm trong suốt nhìn thấu trong lòng, chậm rãi nói:

“Tâm của vị cao nhân này nói cho ta biết: Ta vừa vặn nam hạ Thanh Châu, tính trợ trận lão sư, liền rẽ qua đây. Đường xá quá xa, mệt chết ta rồi, vừa rồi là đang nghỉ ngơi.”

Hứa Thất An rõ ràng thấy sắc mặt Tôn sư huynh cứng đờ.

“Vị này là Viên hộ pháp, có được thiên phú thần thông nhìn thấu lòng người, cũng tu hành Phật môn Tha Tâm Thông, cực kỳ không tệ.”

Hứa Thất An lập tức giới thiệu cho Tôn Huyền Cơ, nói xong mới giật mình, nói:

“Viên hộ pháp, làm phiền ngươi theo ta đi vào.”

Thay ta làm phiên dịch...

Tôn Huyền Cơ quay đầu, liếc Viên hộ pháp một cái thật sâu, sau đó theo Hứa Thất An tiến vào hang đá.

Thanh Mộc hộ pháp nhắc nhở:

“Đó là vị thuật sĩ Siêu Phàm cảnh, đừng nói lung tung, hiểu chưa.”

Viên hộ pháp nhìn lại Thanh Mộc hộ pháp:

“Nhưng tâm của Thanh Mộc tiền bối nói cho ta biết: Con khỉ chết tiệt này, tốt nhất tiếp tục nói năng không lựa lời, chờ ngươi bị lột da rút xương.”

Sắc mặt Thanh Mộc hộ pháp đột nhiên đỏ lên, cái tay cầm gậy chống dây leo, siết chặt lại buông lỏng, buông lỏng lại siết chặt.

Hồng Anh hộ pháp coi như chưa nghe thấy, thúc giục:

“Mau vào đi, đừng để Hứa Ngân la chờ lâu.”

Viên hộ pháp gật gật đầu, tiến vào hang đá.

“Vị hộ pháp này có chút thú vị nha...”

Miêu Hữu Phương thấy mọi thứ vừa rồi, nhìn về phía Hồng Anh hộ pháp.

Bởi vì vừa rồi vừa múa vừa hát, trong đầu không có ý niệm khác, Miêu Hữu Phương ngược lại tránh thoát chết về mặt xã hội, chưa cảm nhận được Viên hộ pháp đáng sợ cùng quỷ dị.

Hồng Anh hộ pháp thở dài:

“Viên hộ pháp từ nhỏ ở trong chùa làm nô, về sau, theo tuổi tăng trưởng, thiên phú thần thông dần dần thức tỉnh, lại trong lúc vô ý học trộm Phật môn Tha Tâm Thông. Từ đó về sau không cách nào khống chế năng lực nữa.”

Miêu Hữu Phương bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy hắn như thế nào thành người của chúng ta?”

Ngắn ngủn một canh giờ, hắn đã cùng Nam Cương Yêu tộc thành người một nhà.

Hồng Anh hộ pháp bĩu môi: “Về sau tăng nhân của chùa cũng không nhịn hắn được nữa, liền mang hắn trục xuất Phật môn, tự sinh tự diệt.”

Gã này giỏi! Miêu Hữu Phương âm thầm thề, khi đối mặt Viên hộ pháp, phải tâm như gương sáng, không dính bụi bậm.

Hồng Anh hộ pháp liếc hắn một cái: “Viên hộ pháp là cảnh giới tứ phẩm, thiên phú thần thông thì càng mạnh hơn, cao thủ Siêu Phàm cảnh không thể kiềm chế ý niệm, cũng sẽ bị hắn nhìn thấu trong lòng. Cảnh giới tứ phẩm, trừ đạo môn cùng Vu sư, hầu như không có hệ thống nào có thể che chắn năng lực của Viên hộ pháp.”