Trấn Quốc Kiếm ở trong tay Hứa Thất An, hắn mới vừa giao thủ cùng Phật môn, Vu Thần giáo cùng nghịch tặc thành Tiềm Long, bảo vệ long khí cùng núi Khuyển Nhung...
Trong phòng vệ sinh, Hoài Khánh nhìn chằm chằm mảnh vỡ Địa Thư trong tay, hơi sững sờ.
Cái gì gọi là triệu hồi ra pháp tướng cao tổ hoàng đế?
Pháp tướng Bồ Tát Phật môn cũng đã hiện thế?
Núi Khuyển Nhung rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Từng nghi vấn toát ra ở trong lòng, trưởng công chúa xưa nay cực có tĩnh khí, giờ phút này tràn ngập tò mò đối với chiến đấu xảy ra ở núi Khuyển Nhung xa xôi.
Tựa như một quyển sách cổ bày ở trước mắt, khiến nàng bức thiết muốn lật xem.
Hoài Khánh rất nhanh khôi phục bình tĩnh, không có vẻ mặt gì rời khỏi phòng vệ sinh, quay về thiên điện.
Lúc này, hội nghị nội bộ hoàng tộc ở ngự thư phòng còn đang tiến hành.
Các công chúa quận chúa uống trà, ăn bánh ngọt, cúi đầu nói chuyện phiếm, chờ đợi hội nghị chấm dứt.
Sau khi vào ngồi, Hoài Khánh bưng trà lên nhấp một ngụm, nghiêng đầu nhìn Lâm An sắc mặt ngưng trọng, nhẹ nhàng nói:
“Bản cung biết nguyên nhân Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu có động tĩnh lạ rồi.”
Mắt Lâm An sáng lên, hồ nghi nhìn nàng:
“Ngươi biết?”
Hoài Khánh quay đầu, ánh mắt nhìn nơi khác, hạ giọng:
“Trấn Quốc Kiếm ở trong tay Hứa Thất An, hắn đã đấu một trận với Phật môn, Vu Thần giáo cùng dư nghiệt thành Tiềm Long.”
Trấn Quốc Kiếm ở chỗ cẩu nô tài... Lâm An hít thở dồn dập thêm vài phần, thốt ra:
“Kết quả như thế nào, hắn có bị thương hay không?”
Hoài Khánh thản nhiên hỏi ngược lại: “Hắn từng thua?”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, khiến trái tim Lâm An vừa treo lên lại vững vàng thả xuống.
Theo sau mà đến là cảm giác an toàn thật lớn, toàn bộ lo lắng, phiền não, ở giờ khắc này hết thảy biến mất.
Nàng thậm chí không biết tình huống cụ thể, không biết ý nghĩa trọng đại sau lưng việc này, nhưng chỉ cần biết chuyện này là hắn đang làm, có hắn chống đỡ, trong lòng Lâm An liền bình tĩnh cùng an bình trước nay chưa từng có.
Lâm An chậm rãi phun ra một hơi, mang mây đen trong lòng phun hết ra.
“Ta muốn đi nói cho hoàng đế ca ca.”
Khóe mắt đuôi lông mày Lâm An khôi phục linh động.
Hoài Khánh liếc nàng một cái: “Là tự ngươi có phương thức đặc thù liên lạc với Hứa Thất An, không liên quan tới ta.”
“Yên tâm đi!”
Lâm An vỗ vỗ bả vai nàng, rất nghĩa khí nói.
Hoài Khánh thở dài, đổi thành muội muội khác, nàng sẽ không mang chuyện này nói ra.
Nàng hướng Lâm An thẳng thắn, đầu tiên là cân nhắc từ đại cục, Đại Phụng hôm nay, mặc kệ dân gian hay triều chính, ổn định là điều kiện tiên quyết số một.
Tiếp theo, trong cung nhiều người như vậy biết việc này, rất khó giấu được, rất có thể trở thành lý do chư công phản đối quyên tiền.
Vĩnh Hưng đế là vua của một nước tôn quý, danh vọng bị hao tổn quá nhiều, Hứa Nhị lang sẽ xong đời.
Lâm An xách làn váy đứng dậy, rời khỏi sảnh bên, đi về phía ngự thư phòng.
“Điện hạ, ngài không thể vào.”
Hoạn quan canh giữ ở cửa lập tức ngăn lại, vẻ mặt đau khổ nói:
“Bệ hạ cùng các vương gia đang bàn chuyện, ngài đừng làm khó nô tài.”
Lâm An chỉ vào cửa chính ngự thư phòng, tràn đầy khí thế nói:
“Nhanh đi thông báo.”
Nàng bây giờ đã trưởng thành, thu liễm hơn rất nhiều, đổi thành ngày xưa, sẽ mặc kệ tâm tình hoạn quan.
Hoạn quan do dự một phen, lon ton chạy về phía ngự thư phòng.
Ánh mắt Lâm An đuổi theo hắn, thấy Triệu Huyền Chấn thái giám bên người hoàng đế ca ca thò đầu ra, nhìn nàng vài lần, lộ ra nụ cười lấy lòng, sau đó rụt về.
Chỉ một lát, Triệu Huyền Chấn tự mình chạy đến, cúi đầu khom lưng:
“Điện hạ, bệ hạ mời ngài đi vào.”
Lâm An hài lòng gật đầu, nàng biết hoàng đế ca ca nhất định sẽ để mình đi vào.
Yêu cầu của nàng, Vĩnh Hưng đế gần như sẽ không từ chối.
Lâm An theo Triệu Huyền Chấn vượt qua bậc cửa, tiến vào ngự thư phòng, hai bên thảm màu đỏ tươi có cả đám đông thúc bá huynh đệ đứng. Bọn họ cau mày, nhìn Lâm An đi vào, vẻ mặt không quá vui vẻ.
Lịch Vương hừ lạnh một tiếng:
“Trưởng bối bàn chuyện, ngươi vào làm chi, không có quy củ.”
Hắn đã là chỉ trích Lâm An, cũng là bất mãn Vĩnh Hưng đế dung túng đối với em gái ruột.
Vĩnh Hưng đế hít một hơi, nhẫn nại nói:
“Lâm An, trẫm cùng các thúc công thúc bá bàn việc, chuyện của muội, để nói sau.”
Một vị thân vương khoát tay, dặn dò Triệu Huyền Chấn: “Đưa Lâm An điện hạ trở về.”
Triệu Huyền Chấn nhìn về phía công chúa trong hoàng cung, trải qua hai triều, vẫn là được cưng chiều nhất.
Lâm An không để ý tới mọi người chút nào, hỏi:
“Hoàng đế ca ca có biết nguyên nhân Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu có động tĩnh lạ không?”
Vĩnh Hưng đế sắc mặt trầm xuống, nhìn quét Lịch Vương cùng mọi người, lạnh lùng nói:
“Là trẫm làm việc trái khoáy, chọc bách quan bất mãn, tổ tông giáng tội.
“Trẫm đã đáp ứng các vị thúc công, lập tức hạ chiếu chỉ tự kể tội, cũng ở tổ miếu suy nghĩ ba ngày, bình ổn lửa giận của tổ tông.”
“Có quan hệ gì với hoàng đế ca ca của ta đâu!”
Lâm An dựng ngược đôi lông mày thanh tú, trừng mắt nhìn thân vương cùng quận vương ở hai bên.
Không liên quan tới hoàng đế?
Đám người Lịch Vương khinh thường giải thích với một tiểu nha đầu cái gì gọi là trách nhiệm của người làm vua.
Vĩnh Hưng đế cho rằng em gái ruột là tỏ sự bất bình vì mình, nhưng tình huống trước mắt, thật sự không cho phép nàng càn quấy, cau mày nói:
“Lâm An, không được vô lễ.
“Trẫm cùng các thúc bá còn phải bàn việc, muội lui xuống trước đi.”
Một vị thân vương khẽ lắc đầu:
“Lúc tiên đế tại vị, trầm mê tu đạo, sơ sót hôn sự của mấy vị công chúa. Bệ hạ, hôm nay cũng nên cân nhắc hôn sự của Lâm An, nàng tuổi tác không nhỏ nữa, nên lấy chồng rồi.
“Đỡ cho liều lĩnh vô lễ như vậy, không có một chút tiến bộ.”
Mặc kệ nam nữ, thành hôn cấp tốc khiến người ta trưởng thành, trưởng thành chính là chất xúc tác tốt nhất.
Lâm An cau mày, không cho các thúc bá vẻ mặt hoà nhã, uyển chuyển thi lễ, nói:
“Hoàng đế ca ca, muội biết nguyên do Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu dị động, các tổ tông không phải tức giận, là có nguyên nhân khác.”
Vĩnh Hưng đế đầu tiên là cả kinh, hoàn toàn không ngờ được sẽ từ trong miệng nàng nói ra lời như vậy, tiếp theo kinh hỉ đẩy bàn đứng lên, truy hỏi:
“Không phải là tổ tông tức giận, có nguyên nhân khác? Lâm An, muội từ từ nói, chuyện rốt cuộc là thế nào.”
Các thân vương cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua. Trấn Quốc Kiếm ở trong tay Hứa Thất An, hắn mới vừa giao thủ cùng Phật môn, Vu Thần giáo cùng nghịch tặc thành Tiềm Long, bảo vệ long khí cùng núi Khuyển Nhung...
Trong phòng vệ sinh, Hoài Khánh nhìn chằm chằm mảnh vỡ Địa Thư trong tay, hơi sững sờ.
Cái gì gọi là triệu hồi ra pháp tướng cao tổ hoàng đế?
Pháp tướng Bồ Tát Phật môn cũng đã hiện thế?
Núi Khuyển Nhung rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Từng nghi vấn toát ra ở trong lòng, trưởng công chúa xưa nay cực có tĩnh khí, giờ phút này tràn ngập tò mò đối với chiến đấu xảy ra ở núi Khuyển Nhung xa xôi.
Tựa như một quyển sách cổ bày ở trước mắt, khiến nàng bức thiết muốn lật xem.
Hoài Khánh rất nhanh khôi phục bình tĩnh, không có vẻ mặt gì rời khỏi phòng vệ sinh, quay về thiên điện.
Lúc này, hội nghị nội bộ hoàng tộc ở ngự thư phòng còn đang tiến hành.
Các công chúa quận chúa uống trà, ăn bánh ngọt, cúi đầu nói chuyện phiếm, chờ đợi hội nghị chấm dứt.
Sau khi vào ngồi, Hoài Khánh bưng trà lên nhấp một ngụm, nghiêng đầu nhìn Lâm An sắc mặt ngưng trọng, nhẹ nhàng nói:
“Bản cung biết nguyên nhân Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu có động tĩnh lạ rồi.”
Mắt Lâm An sáng lên, hồ nghi nhìn nàng:
“Ngươi biết?”
Hoài Khánh quay đầu, ánh mắt nhìn nơi khác, hạ giọng:
“Trấn Quốc Kiếm ở trong tay Hứa Thất An, hắn đã đấu một trận với Phật môn, Vu Thần giáo cùng dư nghiệt thành Tiềm Long.”
Trấn Quốc Kiếm ở chỗ cẩu nô tài... Lâm An hít thở dồn dập thêm vài phần, thốt ra:
“Kết quả như thế nào, hắn có bị thương hay không?”
Hoài Khánh thản nhiên hỏi ngược lại: “Hắn từng thua?”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, khiến trái tim Lâm An vừa treo lên lại vững vàng thả xuống.
Theo sau mà đến là cảm giác an toàn thật lớn, toàn bộ lo lắng, phiền não, ở giờ khắc này hết thảy biến mất.
Nàng thậm chí không biết tình huống cụ thể, không biết ý nghĩa trọng đại sau lưng việc này, nhưng chỉ cần biết chuyện này là hắn đang làm, có hắn chống đỡ, trong lòng Lâm An liền bình tĩnh cùng an bình trước nay chưa từng có.
Lâm An chậm rãi phun ra một hơi, mang mây đen trong lòng phun hết ra.
“Ta muốn đi nói cho hoàng đế ca ca.”
Khóe mắt đuôi lông mày Lâm An khôi phục linh động.
Hoài Khánh liếc nàng một cái: “Là tự ngươi có phương thức đặc thù liên lạc với Hứa Thất An, không liên quan tới ta.”
“Yên tâm đi!”
Lâm An vỗ vỗ bả vai nàng, rất nghĩa khí nói.
Hoài Khánh thở dài, đổi thành muội muội khác, nàng sẽ không mang chuyện này nói ra.
Nàng hướng Lâm An thẳng thắn, đầu tiên là cân nhắc từ đại cục, Đại Phụng hôm nay, mặc kệ dân gian hay triều chính, ổn định là điều kiện tiên quyết số một.
Tiếp theo, trong cung nhiều người như vậy biết việc này, rất khó giấu được, rất có thể trở thành lý do chư công phản đối quyên tiền.
Vĩnh Hưng đế là vua của một nước tôn quý, danh vọng bị hao tổn quá nhiều, Hứa Nhị lang sẽ xong đời.
Lâm An xách làn váy đứng dậy, rời khỏi sảnh bên, đi về phía ngự thư phòng.
“Điện hạ, ngài không thể vào.”
Hoạn quan canh giữ ở cửa lập tức ngăn lại, vẻ mặt đau khổ nói:
“Bệ hạ cùng các vương gia đang bàn chuyện, ngài đừng làm khó nô tài.”
Lâm An chỉ vào cửa chính ngự thư phòng, tràn đầy khí thế nói:
“Nhanh đi thông báo.”
Nàng bây giờ đã trưởng thành, thu liễm hơn rất nhiều, đổi thành ngày xưa, sẽ mặc kệ tâm tình hoạn quan.
Hoạn quan do dự một phen, lon ton chạy về phía ngự thư phòng.
Ánh mắt Lâm An đuổi theo hắn, thấy Triệu Huyền Chấn thái giám bên người hoàng đế ca ca thò đầu ra, nhìn nàng vài lần, lộ ra nụ cười lấy lòng, sau đó rụt về.
Chỉ một lát, Triệu Huyền Chấn tự mình chạy đến, cúi đầu khom lưng:
“Điện hạ, bệ hạ mời ngài đi vào.”
Lâm An hài lòng gật đầu, nàng biết hoàng đế ca ca nhất định sẽ để mình đi vào.
Yêu cầu của nàng, Vĩnh Hưng đế gần như sẽ không từ chối.
Lâm An theo Triệu Huyền Chấn vượt qua bậc cửa, tiến vào ngự thư phòng, hai bên thảm màu đỏ tươi có cả đám đông thúc bá huynh đệ đứng. Bọn họ cau mày, nhìn Lâm An đi vào, vẻ mặt không quá vui vẻ.
Lịch Vương hừ lạnh một tiếng:
“Trưởng bối bàn chuyện, ngươi vào làm chi, không có quy củ.”
Hắn đã là chỉ trích Lâm An, cũng là bất mãn Vĩnh Hưng đế dung túng đối với em gái ruột.
Vĩnh Hưng đế hít một hơi, nhẫn nại nói:
“Lâm An, trẫm cùng các thúc công thúc bá bàn việc, chuyện của muội, để nói sau.”
Một vị thân vương khoát tay, dặn dò Triệu Huyền Chấn: “Đưa Lâm An điện hạ trở về.”
Triệu Huyền Chấn nhìn về phía công chúa trong hoàng cung, trải qua hai triều, vẫn là được cưng chiều nhất.
Lâm An không để ý tới mọi người chút nào, hỏi:
“Hoàng đế ca ca có biết nguyên nhân Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu có động tĩnh lạ không?”
Vĩnh Hưng đế sắc mặt trầm xuống, nhìn quét Lịch Vương cùng mọi người, lạnh lùng nói:
“Là trẫm làm việc trái khoáy, chọc bách quan bất mãn, tổ tông giáng tội.
“Trẫm đã đáp ứng các vị thúc công, lập tức hạ chiếu chỉ tự kể tội, cũng ở tổ miếu suy nghĩ ba ngày, bình ổn lửa giận của tổ tông.”
“Có quan hệ gì với hoàng đế ca ca của ta đâu!”
Lâm An dựng ngược đôi lông mày thanh tú, trừng mắt nhìn thân vương cùng quận vương ở hai bên.
Không liên quan tới hoàng đế?
Đám người Lịch Vương khinh thường giải thích với một tiểu nha đầu cái gì gọi là trách nhiệm của người làm vua.
Vĩnh Hưng đế cho rằng em gái ruột là tỏ sự bất bình vì mình, nhưng tình huống trước mắt, thật sự không cho phép nàng càn quấy, cau mày nói:
“Lâm An, không được vô lễ.
“Trẫm cùng các thúc bá còn phải bàn việc, muội lui xuống trước đi.”
Một vị thân vương khẽ lắc đầu:
“Lúc tiên đế tại vị, trầm mê tu đạo, sơ sót hôn sự của mấy vị công chúa. Bệ hạ, hôm nay cũng nên cân nhắc hôn sự của Lâm An, nàng tuổi tác không nhỏ nữa, nên lấy chồng rồi.
“Đỡ cho liều lĩnh vô lễ như vậy, không có một chút tiến bộ.”
Mặc kệ nam nữ, thành hôn cấp tốc khiến người ta trưởng thành, trưởng thành chính là chất xúc tác tốt nhất.
Lâm An cau mày, không cho các thúc bá vẻ mặt hoà nhã, uyển chuyển thi lễ, nói:
“Hoàng đế ca ca, muội biết nguyên do Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu dị động, các tổ tông không phải tức giận, là có nguyên nhân khác.”
Vĩnh Hưng đế đầu tiên là cả kinh, hoàn toàn không ngờ được sẽ từ trong miệng nàng nói ra lời như vậy, tiếp theo kinh hỉ đẩy bàn đứng lên, truy hỏi:
“Không phải là tổ tông tức giận, có nguyên nhân khác? Lâm An, muội từ từ nói, chuyện rốt cuộc là thế nào.”
Các thân vương cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua.